Chương 02
Nàng có một ông chồng trước đệ nhất Vân Lai, chém một nhát diệt một Tông
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giây phút nhìn thấy hàng chữ này, Hoa Hướng Vãn sặc ngụm rượu trong cổ họng, ho khù khụ.
Bởi vì nhánh Thiên Kiếm Tông mặc dù thực lực mạnh, nhưng lấy tiếp cận Thiên Đạo vô hạn làm đạo, không tiểu ái, không tình riêng, người như vậy không thể yêu đương.
Nó cũng ký sinh ở cơ thể người giống Vực linh, ban sức mạnh cho con người, trợ giúp ký chủ thực hiện mục đích. Nhưng dưới ảnh hưởng của Vực, ký chủ sẽ đánh mất lý trí, lạm sát vô tội, cuối cùng bị tiên môn tru diệt.
Nàng vội vàng rút khăn che miệng, ho một lát mời từ từ dừng lại.
Vậy thì hãy để Vãn Vãn vĩnh viễn mai táng tại Ranh giới sinh tử.
Hoang đường đã hại người khác, cũng hại luôn chính mình.
Hoa Hướng Vãn không nhịn được đọc bảy chữ kia lần nữa, cuối cùng mới xác nhận nàng không nhìn lầm. Hàng chữ kia đúng là —— Thanh Hành thượng quân – Tạ Trường Tịch.
Bất kỳ ai ở Vân Lai và Tây Cảnh đều không ai không biết, không ai không rõ cái tên Thanh Hành thượng quân này.
Bất kỳ ai ở Vân Lai và Tây Cảnh đều không ai không biết, không ai không rõ cái tên Thanh Hành thượng quân này.
Lại ví dụ như lúc bọn họ cùng bị phục kích, rõ ràng tu vi nàng cao hơn y, nhưng y lại cứ chắn trước mặt nàng. Lần nào cũng đều là y bị thương nặng nhất, nàng lại chẳng có gì đáng ngại.
Kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm đời thứ mười lăm của Thiên Kiếm Tông, tu sĩ Độ Kiếp trẻ nhất Vân Lai, kẻ mạnh nhất Vân Lai không ai dám so, chém một nhát diệt một Tông.
Chỉ với luồng kiếm ý này đã diệt sạch tất cả đệ tử của các Tông môn bước vào Thiên Kiếm Tông.
Tương truyền năm đó Ranh giới sinh tử đại phá, sau khi Thiên Kiếm Tông liều chết vá phong ấn thì đại thương nguyên khí. Có vài Tông môn muốn nhân cháy nhà hôi của, tấn công lên Thiên Kiếm Tông. Sự tồn vong của Thiên Kiếm Tông đứng bên bờ nguy cấp, bỗng nhiên Ranh giới sinh tử giáng xuống một luồng kiếm ý.
Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Ta sẽ không thích cô.”
Y băng bó vết thương cho nàng thì cũng sẽ băng bó cho bọn họ, già trẻ trai gái trong mắt y đều là khung xương, không gì khác biệt.
Chỉ với luồng kiếm ý này đã diệt sạch tất cả đệ tử của các Tông môn bước vào Thiên Kiếm Tông.
“Hả?” Hoa Hướng Vãn ngỡ ngàng: “Chàng không thích ta sao?”
Từ đó đến nay, Vân Lai tôn vị kiếm chủ này là “Thượng quân”, trở thành đệ nhất tu sĩ không ai dám thách thức, mà Thiên Kiếm Tông cũng ngồi vững vị trí đệ nhất đại Tông của Vân Lai, trong vòng hai trăm năm nhanh chóng khuếch trương, phát triển cường thịnh.
“Chàng và cô thành thân chẳng qua là để đền đáp, thích của cô đã vấy bẩn đạo của chàng. Cho dù ta chết, ta cũng phải cho cô biết cô không xứng!”
Nàng chỉ muốn hỏi một câu nàng bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, y từng có phút giây nào động lòng chăng.
Một nhân vật gần như trong truyền thuyết đó lại có một lớp thân phận khác đối với Hoa Hướng Vãn.
Thậm chí lúc nàng giả vờ mất trí nhớ, y sẽ nghiêm túc chăm sóc nàng, nói cho nàng biết tên họ của mình, trước đây nàng là ai, chờ đợi nàng nhớ lại.
Thẩm Dật Trần cứ luôn bảo nàng đi, bảo nàng đừng dây dưa với Tạ Trường Tịch, không có kết quả đâu.
Thân phận người này, nếu nói đơn giản thì chỉ có hai chữ —— chồng trước.
Cho đến sau này, nàng và Tạ Trường Tịch thành hôn. Thẩm Dật Trần bị hôn sự của nàng và Tạ Trường Tịch liên lụy, bị Dao Quang giết chết.
Nhưng nàng cứ không tin, muốn tìm vết tích hình bóng đặc biệt của nàng.
Cũng chính là vị tình nhân già “tuyết đối không thể tiếp nhận” mà nàng đã nói với trưởng lão.
***
Nuôi dưỡng một con Vực linh cần cung dưỡng vô số Vực. Vực tương tự ma quỷ, chưa có thực thể, chỉ cần đủ oán niệm thì có thể triệu hồi ra.
Chuyện của nàng và Tạ Trường Tịch phải kể từ hai trăm năm trước.
Sự tồn tại của Vực quấy nhiễu khiến vô số bách tính cả Vân Lai và Tây Cảnh liên tục có bỏ mạng. Thế nhưng ân oán trên đời khó tiêu tan, người cung phụng Vực ngăn mãi không hết. Có Vực hoành hành Tu chân giới, Vực linh cũng càng ngày càng mạnh.
Có lúc y nhìn ra, có lúc không nhìn ra, nhưng y thà tin là có cũng chưa từng thật sự bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt.
Hai trăm năm trước, Thiên Cơ Tông Tây Cảnh tiên đoán vực linh xuất thế.
Vực linh này là một loại tà ma mà dị giới thường nuôi dưỡng.
Từ đó đến nay, Vân Lai tôn vị kiếm chủ này là “Thượng quân”, trở thành đệ nhất tu sĩ không ai dám thách thức, mà Thiên Kiếm Tông cũng ngồi vững vị trí đệ nhất đại Tông của Vân Lai, trong vòng hai trăm năm nhanh chóng khuếch trương, phát triển cường thịnh.
Từ sau khi kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm Tạ Cô Đường gia cố phong ấn Ranh giới sinh tử, dị giới vẫn luôn nghĩ cách phá bỏ phong ấn.
Hoa Hướng Vãn không nhịn được đọc bảy chữ kia lần nữa, cuối cùng mới xác nhận nàng không nhìn lầm. Hàng chữ kia đúng là —— Thanh Hành thượng quân – Tạ Trường Tịch.
Về sau, bọn họ tạo ra loại tà ma “Vực linh” này, dùng để dụ dỗ tu sĩ Tu chân giới giúp đỡ bọn chúng mở kết giới Ranh giới sinh tử.
Cuối cùng Vực linh hoàn toàn trưởng thành, cần tìm ký chủ. Vì thế sau lời tiên đoán của Thiên Cơ Tông, Tây Cảnh dốc hết vốn liếng mà ra.
P/s (Zens Zens): Chương này mình làm ẩu lắm, chủ yếu đặt gạch nên mọi người thấy lỗi thì bỏ qua nhé, sau này mình sẽ beta lại.
Vực linh tương tự tâm ma, ký sinh lên cơ thể người, ban sức mạnh hùng mạnh cho ký chủ, nhưng cũng âm thầm lặng lẽ nuốt chửng ký chủ.
Hết lần này đến lần khác, nàng liên tục nghe y nói xin lỗi.
Nuôi dưỡng một con Vực linh cần cung dưỡng vô số Vực. Vực tương tự ma quỷ, chưa có thực thể, chỉ cần đủ oán niệm thì có thể triệu hồi ra.
Thân phận người này, nếu nói đơn giản thì chỉ có hai chữ —— chồng trước.
Tạ Trường Tịch là một người nhất ngôn cửu đỉnh, đã thành hôn thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vì vậy, ngay lúc phong ấn Vực linh, nàng nhảy vào dị giới, cướp Vấn Tâm Kiếm rơi vào dị giới ném trở về cho Tạ Trường Tịch/ Sau đó, nàng hiến tế phân thân cho đèn tỏa hồn, cùng phong ấn Vực linh với Tạ Vân Đình, giả chết trước mặt Tạ Trường Tịch.
Nó cũng ký sinh ở cơ thể người giống Vực linh, ban sức mạnh cho con người, trợ giúp ký chủ thực hiện mục đích. Nhưng dưới ảnh hưởng của Vực, ký chủ sẽ đánh mất lý trí, lạm sát vô tội, cuối cùng bị tiên môn tru diệt.
Một nhân vật gần như trong truyền thuyết đó lại có một lớp thân phận khác đối với Hoa Hướng Vãn.
Sự tồn tại của Vực quấy nhiễu khiến vô số bách tính cả Vân Lai và Tây Cảnh liên tục có bỏ mạng. Thế nhưng ân oán trên đời khó tiêu tan, người cung phụng Vực ngăn mãi không hết. Có Vực hoành hành Tu chân giới, Vực linh cũng càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng Vực linh hoàn toàn trưởng thành, cần tìm ký chủ. Vì thế sau lời tiên đoán của Thiên Cơ Tông, Tây Cảnh dốc hết vốn liếng mà ra.
Tạ Trường Tịch ngẩng đầu, hơi cau mày: “Đi đâu?”
Bề ngoài vị tiểu Đạo quân này lạnh lùng nhưng lại rất mềm lòng.
Có người muốn có được Vực linh, đương nhiên cũng có —— Tông môn được xem như danh môn đại pháo ở Tây Cảnh như Hợp Hoan Cung, không hi vọng thứ này xuất hiện ở Tu chân giới, gây họa nhân gian.
“Nói dối.” Hoa Hướng Vãn cười: “Chắc chắn chàng thích ta.”
Vì thế năm sắp mười tám tuổi, Hoa Hướng Vãn đã là tu sĩ Hóa Thần dùng thân phận giả, gương mặt giả, đổi tên “Vãn Vãn”, mang theo chí bảo là đèn tỏa hồn của Hợp Hoan Cung đến Vân Lai. Mục đích chính là hiệp trợ Thiên Kiếm Tông phong ấn Vực linh.
Nàng không có gì đặc biệt, y đều đối xử với mọi người như thế.
Nghĩ rõ chuyện này, nàng bỗng nhiên cảm thấy ba năm nay bản thân ở Vân Lai có chút hoang đường.
Khi đó nàng vẫn còn trẻ, chưa từng yêu dương lần nào. Sư phụ còn nói đùa với nàng, bảo nàng tìm một đạo lữ tại Vân Lai, đệ tử Thiên Kiếm Tông là tốt nhất, không phải Vấn Tâm Kiếm là được.
Bởi vì nhánh Thiên Kiếm Tông mặc dù thực lực mạnh, nhưng lấy tiếp cận Thiên Đạo vô hạn làm đạo, không tiểu ái, không tình riêng, người như vậy không thể yêu đương.
Có một lần nàng bắt Vực cùng y, bị thương ở chân. Nàng ngồi trên tảng đá ở bờ sông nhìn thiếu niên quỳ trước mặt băng vết thương cho mình, đột nhiên bật ra một câu thật lòng thật dạ: “Tạ Trường Tịch, sau này chàng đi với ta nhé.”
Nàng đáp qua loa, bỏ lời ngoài tai.
Không phải.
Kế đó, nàng đến Vân Lai, vừa liếc đã nhìn trúng Tạ Trường Tịch.
Nàng không thể trách bất kỳ ai, dù cho là Tạ Trường Tịch.
Khi đó nàng vẫn còn trẻ, chưa từng yêu dương lần nào. Sư phụ còn nói đùa với nàng, bảo nàng tìm một đạo lữ tại Vân Lai, đệ tử Thiên Kiếm Tông là tốt nhất, không phải Vấn Tâm Kiếm là được.
Tạ Trường Tịch lúc đó trông như một đệ tử bình thường của Thiên Kiếm Tông, tu vi chưa tới Nguyên Anh, vâng lệnh thầy xuống núi trừ Vực.
Nhưng về sau nàng mới biết Tạ Trường Tịch thật sự không thích nàng.
Dao Quang nói không sai, thích của nàng là tội là nghiệt, ngay từ đầu đã không nên tồn tại.
Có người muốn có được Vực linh, đương nhiên cũng có —— Tông môn được xem như danh môn đại pháo ở Tây Cảnh như Hợp Hoan Cung, không hi vọng thứ này xuất hiện ở Tu chân giới, gây họa nhân gian.
Hai người cùng tra một vụ án tại trấn Phượng Hà mà gặp nhau. Vị Đạo quân này là đệ tử Thiên Kiếm Tông, lại tuấn tú phi phàm, là kiểu nàng thích nhất. Nàng liền muốn trêu chọc y, tiện đường lời dụng y bước vào Ranh giới sinh tử, ra tay lúc Vực linh xuất thế.
Quấy rầy Đạo quân lâu như thế, nàng cũng rất áy náy, giúp y lần cuối này xem như nợ nần xong xuôi.
Vì thế, nàng lấy danh nghĩa “thích” quấn lấy y, theo đuổi y, giúp đỡ y, ở bên y.
Tạ Trường Tịch lắc đầu, buộc băng vải cho nàng, bình tĩnh mở miệng: “Bèo nước gặp nhau, cuối cùng gì cũng phải ly biệt, cô nương làm xong chuyện của mình thì rời đi là được rồi.”
Bề ngoài vị tiểu Đạo quân này lạnh lùng nhưng lại rất mềm lòng.
Vì thế năm sắp mười tám tuổi, Hoa Hướng Vãn đã là tu sĩ Hóa Thần dùng thân phận giả, gương mặt giả, đổi tên “Vãn Vãn”, mang theo chí bảo là đèn tỏa hồn của Hợp Hoan Cung đến Vân Lai. Mục đích chính là hiệp trợ Thiên Kiếm Tông phong ấn Vực linh.
Một mặt từ chối nàng, nhưng mỗi lần thật sự rơi vào hiểm cảnh, nàng giả vờ rên rỉ không địch lại, y đều sẽ quay lại cứu người.
Vì bám lấy y, nàng giả mù, giả què, thậm chí giả mất trí nhớ.
Có lúc y nhìn ra, có lúc không nhìn ra, nhưng y thà tin là có cũng chưa từng thật sự bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nhưng không thích một người là tội sao?
Kế đó, nàng đến Vân Lai, vừa liếc đã nhìn trúng Tạ Trường Tịch.
Khoảnh khắc thiếu niên ngây ngốc vươn tay chạm vào bướm ảo mộng, y mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hoa Hướng Vãn.
Lúc nàng giả mù, y sẽ cho nàng nắm lấy chuôi kiếm bạch ngọc lạnh băng của y, dẫn nàng đi về phía trước.
Lúc nàng giả què, y sẽ làm một ghế mây, cõng nàng tiến lên.
Thậm chí lúc nàng giả vờ mất trí nhớ, y sẽ nghiêm túc chăm sóc nàng, nói cho nàng biết tên họ của mình, trước đây nàng là ai, chờ đợi nàng nhớ lại.
Tạ Trường Tịch lúc đó trông như một đệ tử bình thường của Thiên Kiếm Tông, tu vi chưa tới Nguyên Anh, vâng lệnh thầy xuống núi trừ Vực.
Cả đời nàng đều không muốn có người thứ hai biết được Thiếu chủ Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn đã từng tỏ vẻ hèn mọn mà thích một người như thế.
Giả vờ lâu dần, bản thân nàng cũng quên mất mục đích ban đầu, cảm thấy dường như thật sự thích y, mà Đạo quân vẫn luôn bên mình cũng thích nàng.
Mỗi lần nàng bị Tạ Trường Tịch từ chối, bị Tạ Trường Tịch bỏ rơi, mỗi lần nàng cảm giác thật ra Tạ Trường Tịch không hề thích mình, nàng vẫn có thể tìm ra một vài dấu vết, cảm thấy y thích nàng.
Có một lần nàng bắt Vực cùng y, bị thương ở chân. Nàng ngồi trên tảng đá ở bờ sông nhìn thiếu niên quỳ trước mặt băng vết thương cho mình, đột nhiên bật ra một câu thật lòng thật dạ: “Tạ Trường Tịch, sau này chàng đi với ta nhé.”
Vực linh tương tự tâm ma, ký sinh lên cơ thể người, ban sức mạnh hùng mạnh cho ký chủ, nhưng cũng âm thầm lặng lẽ nuốt chửng ký chủ.
Tạ Trường Tịch ngẩng đầu, hơi cau mày: “Đi đâu?”
Hóa ra y là truyền nhân Vấn Tâm Kiếm trong lời đồn. Vấn Tâm Kiếm lòng mang Thiên Đạo, không có tình riêng.
Lại ví dụ như y và nàng tán gẫu vài chuyện lúc còn nhỏ. Bên con sông nhỏ, y nhẹ nhàng nói bản thân sinh ra vào mùa đông, cả nhà đều bị yêu tà tàn sát, bản thân y bị vùi trong tuyết trắng nên may mắn sống sót, được Thiên Kiếm Tông cứu, chưa từng gặp cha mẹ mình.
Hoa Hướng Vãn mỉm cười, quay đầu về phía Tây Cảnh: “Đến quê nhà ta, chờ chuyện trên người ta kết thúc, chàng trở về cùng ta được không?”
Nàng đáp qua loa, bỏ lời ngoài tai.
Nàng muốn làm y vui, bèn dạy y bí thuật “bướm ảo mộng” của Hợp Hoan Cung. Nàng nói với y nếu y có người xưa muốn gặp, dùng bướm ảo mộng là có thể nhìn thấy trong ảo cảnh.
Giây phút nhìn thấy hàng chữ này, Hoa Hướng Vãn sặc ngụm rượu trong cổ họng, ho khù khụ.
Tạ Trường Tịch lắc đầu, buộc băng vải cho nàng, bình tĩnh mở miệng: “Bèo nước gặp nhau, cuối cùng gì cũng phải ly biệt, cô nương làm xong chuyện của mình thì rời đi là được rồi.”
Từ sau khi kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm Tạ Cô Đường gia cố phong ấn Ranh giới sinh tử, dị giới vẫn luôn nghĩ cách phá bỏ phong ấn.
“Hả?” Hoa Hướng Vãn ngỡ ngàng: “Chàng không thích ta sao?”
Chẳng qua người ta chỉ không thích mà thôi, có gì để oán hận?
Vì thế nàng mang theo thương tích chất chồng đánh lên Thiên Kiếm Tông, lại đúng lúc đụng trúng kết giới Ranh giới sinh tử đại phá.
Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Ta sẽ không thích cô.”
Người yêu Tạ Trường Tịch là Vãn Vãn.
“Nói dối.” Hoa Hướng Vãn cười: “Chắc chắn chàng thích ta.”
Nhưng về sau nàng mới biết Tạ Trường Tịch thật sự không thích nàng.
Nàng không có gì đặc biệt, y đều đối xử với mọi người như thế.
Đệ tử xuất thân Thiên Kiếm Tông trừ bạo giúp yếu, khuông phù(*) đại đạo. Y cứu nàng thì cũng sẽ cứu rất nhiều người, ví dụ như Dao Quang tiên tử, Lục La tiên tử.
Đệ tử xuất thân Thiên Kiếm Tông trừ bạo giúp yếu, khuông phù(*) đại đạo. Y cứu nàng thì cũng sẽ cứu rất nhiều người, ví dụ như Dao Quang tiên tử, Lục La tiên tử.
Y băng bó vết thương cho nàng thì cũng sẽ băng bó cho bọn họ, già trẻ trai gái trong mắt y đều là khung xương, không gì khác biệt.
Nhưng nàng cứ không tin, muốn tìm vết tích hình bóng đặc biệt của nàng.
Ví dụ như bạn chí cốt thanh mai trúc mã của nàng là Thẩm Dật Trần tới thăm nàng, nàng cố ý gắp đồ ăn cho Thẩm Dật Trần rồi lại lén lút quan sát biểu cảm của Tạ Trường Tịch.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn luôn điềm tĩnh. Nhưng đến ngày hôm sau, y chủ động nói chia tay với nàng. Lúc y lạnh lùng bảo “Nếu cô nương Vãn Vãn đã tìm được đồng bạn, tại hạ liền cáo từ”, nàng biết y ghen rồi, y thích nàng.
Lại ví dụ như lúc bọn họ cùng bị phục kích, rõ ràng tu vi nàng cao hơn y, nhưng y lại cứ chắn trước mặt nàng. Lần nào cũng đều là y bị thương nặng nhất, nàng lại chẳng có gì đáng ngại.
Hoa Hướng Vãn mỉm cười, quay đầu về phía Tây Cảnh: “Đến quê nhà ta, chờ chuyện trên người ta kết thúc, chàng trở về cùng ta được không?”
Khoảnh khắc nàng ta nói ra lời kia, nàng mới biết.
Lại ví dụ như y và nàng tán gẫu vài chuyện lúc còn nhỏ. Bên con sông nhỏ, y nhẹ nhàng nói bản thân sinh ra vào mùa đông, cả nhà đều bị yêu tà tàn sát, bản thân y bị vùi trong tuyết trắng nên may mắn sống sót, được Thiên Kiếm Tông cứu, chưa từng gặp cha mẹ mình.
Nàng muốn làm y vui, bèn dạy y bí thuật “bướm ảo mộng” của Hợp Hoan Cung. Nàng nói với y nếu y có người xưa muốn gặp, dùng bướm ảo mộng là có thể nhìn thấy trong ảo cảnh.
Nàng không muốn có liên quan gì đến người này nữa.
Nàng vội vàng rút khăn che miệng, ho một lát mời từ từ dừng lại.
Khoảnh khắc thiếu niên ngây ngốc vươn tay chạm vào bướm ảo mộng, y mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hoa Hướng Vãn.
Hai người cách nhau một con bướm xanh lam giống như ảo ảnh, đầu ngón tay chạm vào nhau. Giây phút đó từ trong huyễn thuật, Hoa Hướng Vãn không ngờ trông thấy người mà người kia muốn gặp nhất bấy giờ lại là Hoa Hướng Vãn lúc còn nhỏ .
Vực linh này là một loại tà ma mà dị giới thường nuôi dưỡng.
Nàng nở nụ cười, giây phút đó nàng cũng cảm thấy y thích nàng.
Khi ấy, tất cả mọi người đều khuyên nàng, bảo Tạ Trường Tịch không thích nàng.
Hai người cách nhau một con bướm xanh lam giống như ảo ảnh, đầu ngón tay chạm vào nhau. Giây phút đó từ trong huyễn thuật, Hoa Hướng Vãn không ngờ trông thấy người mà người kia muốn gặp nhất bấy giờ lại là Hoa Hướng Vãn lúc còn nhỏ .
Nhưng nàng cứ một mực tìm ra nhiều lý do.
Nàng một mình xông vào Sơn trang Danh Kiếm, tự tay đâm Dao Quang. Trước khi chết, Dao Quang máu me bê bết bò trong vũng máu, oán hận nhìn nàng: “Chàng sẽ không thích cô, mãi mãi sẽ không thích cô. Chàng là truyền nhân Vấn Tâm Kiếm. Cả đời này, chàng sẽ không thích bất kỳ ai.”
Người kế vị Vấn Tâm Kiếm làm sao có thể thích một người?
Mỗi lần nàng bị Tạ Trường Tịch từ chối, bị Tạ Trường Tịch bỏ rơi, mỗi lần nàng cảm giác thật ra Tạ Trường Tịch không hề thích mình, nàng vẫn có thể tìm ra một vài dấu vết, cảm thấy y thích nàng.
Còn thân phận kia ——
Lần lượt bốc cháy hi vọng, lại lần lượt rơi vào tuyệt vọng.
Hết lần này đến lần khác, nàng liên tục nghe y nói xin lỗi.
Đi đến nước này là do nàng cố chấp, nàng vọng tưởng. Từ đầu tới cuối, y đã nói rất rõ ràng, là nàng cố chấp đâm đầu.
Thẩm Dật Trần cứ luôn bảo nàng đi, bảo nàng đừng dây dưa với Tạ Trường Tịch, không có kết quả đâu.
Vực linh xuất thế, Thiên Kiếm Tông gặp tai ương diệt Tông. Ở Ranh giới sinh tử, lần cuối cùng nàng nghe Tạ Trường Tịch nói câu “xin lỗi.”
Nhưng nàng cố chấp nghĩ không có kết quả thì cũng là kết quả.
Cho đến sau này, nàng và Tạ Trường Tịch thành hôn. Thẩm Dật Trần bị hôn sự của nàng và Tạ Trường Tịch liên lụy, bị Dao Quang giết chết.
Nàng một mình xông vào Sơn trang Danh Kiếm, tự tay đâm Dao Quang. Trước khi chết, Dao Quang máu me bê bết bò trong vũng máu, oán hận nhìn nàng: “Chàng sẽ không thích cô, mãi mãi sẽ không thích cô. Chàng là truyền nhân Vấn Tâm Kiếm. Cả đời này, chàng sẽ không thích bất kỳ ai.”
“Chàng và cô thành thân chẳng qua là để đền đáp, thích của cô đã vấy bẩn đạo của chàng. Cho dù ta chết, ta cũng phải cho cô biết cô không xứng!”
“Cô không xứng thích chàng, thích của cô là tội là nghiệt. Mà cả đời chàng cũng sẽ không động lòng vì loại người như cô.”
Giả vờ lâu dần, bản thân nàng cũng quên mất mục đích ban đầu, cảm thấy dường như thật sự thích y, mà Đạo quân vẫn luôn bên mình cũng thích nàng.
Vẻ mặt thiếu niên vẫn luôn điềm tĩnh. Nhưng đến ngày hôm sau, y chủ động nói chia tay với nàng. Lúc y lạnh lùng bảo “Nếu cô nương Vãn Vãn đã tìm được đồng bạn, tại hạ liền cáo từ”, nàng biết y ghen rồi, y thích nàng.
Khoảnh khắc nàng ta nói ra lời kia, nàng mới biết.
Lúc nàng giả mù, y sẽ cho nàng nắm lấy chuôi kiếm bạch ngọc lạnh băng của y, dẫn nàng đi về phía trước.
Hóa ra y là truyền nhân Vấn Tâm Kiếm trong lời đồn. Vấn Tâm Kiếm lòng mang Thiên Đạo, không có tình riêng.
Nhưng nàng vẫn có một chút mong đợi yếu ớt. Nàng nghĩ nàng không làm lỡ đạo của y, nàng cũng không xin y phải thích nàng giống vậy.
Nàng chỉ muốn hỏi một câu nàng bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, y từng có phút giây nào động lòng chăng.
Dù cho chỉ là thoáng qua, nàng cũng cảm thấy đây là một kết quả.
Vì thế nàng mang theo thương tích chất chồng đánh lên Thiên Kiếm Tông, lại đúng lúc đụng trúng kết giới Ranh giới sinh tử đại phá.
Vực linh xuất thế, Thiên Kiếm Tông gặp tai ương diệt Tông. Ở Ranh giới sinh tử, lần cuối cùng nàng nghe Tạ Trường Tịch nói câu “xin lỗi.”
Ví dụ như bạn chí cốt thanh mai trúc mã của nàng là Thẩm Dật Trần tới thăm nàng, nàng cố ý gắp đồ ăn cho Thẩm Dật Trần rồi lại lén lút quan sát biểu cảm của Tạ Trường Tịch.
Lúc ấy, gió tuyết đan cài. Rốt cuộc tại khoảnh khắc đó, nàng thừa nhận Tạ Trường Tịch thật sự không thích nàng.
Người kế vị Vấn Tâm Kiếm làm sao có thể thích một người?
Nhưng không thích một người là tội sao?
Không phải.
Đi đến nước này là do nàng cố chấp, nàng vọng tưởng. Từ đầu tới cuối, y đã nói rất rõ ràng, là nàng cố chấp đâm đầu.
Lúc nàng giả què, y sẽ làm một ghế mây, cõng nàng tiến lên.
Nàng không thể trách bất kỳ ai, dù cho là Tạ Trường Tịch.
Chẳng qua người ta chỉ không thích mà thôi, có gì để oán hận?
“Cô không xứng thích chàng, thích của cô là tội là nghiệt. Mà cả đời chàng cũng sẽ không động lòng vì loại người như cô.”
Nghĩ rõ chuyện này, nàng bỗng nhiên cảm thấy ba năm nay bản thân ở Vân Lai có chút hoang đường.
Hoang đường đã hại người khác, cũng hại luôn chính mình.
Lần lượt bốc cháy hi vọng, lại lần lượt rơi vào tuyệt vọng.
Dao Quang nói không sai, thích của nàng là tội là nghiệt, ngay từ đầu đã không nên tồn tại.
Khoảnh khắc đó, lần đàu tiên trong đời nàng cảm nhận được cái gì gọi là tâm chết như tro tàn.
Nàng không muốn có liên quan gì đến người này nữa.
Một người không thích mình, vì đền đáp mà cố chấp ở lại bên cạnh mình thì có gì phải lưu luyến?
Tạ Trường Tịch là một người nhất ngôn cửu đỉnh, đã thành hôn thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vì vậy, ngay lúc phong ấn Vực linh, nàng nhảy vào dị giới, cướp Vấn Tâm Kiếm rơi vào dị giới ném trở về cho Tạ Trường Tịch/ Sau đó, nàng hiến tế phân thân cho đèn tỏa hồn, cùng phong ấn Vực linh với Tạ Vân Đình, giả chết trước mặt Tạ Trường Tịch.
Nhưng nàng cứ một mực tìm ra nhiều lý do.
Quấy rầy Đạo quân lâu như thế, nàng cũng rất áy náy, giúp y lần cuối này xem như nợ nần xong xuôi.
Khi ấy, tất cả mọi người đều khuyên nàng, bảo Tạ Trường Tịch không thích nàng.
Còn thân phận kia ——
Nhưng nàng vẫn có một chút mong đợi yếu ớt. Nàng nghĩ nàng không làm lỡ đạo của y, nàng cũng không xin y phải thích nàng giống vậy.
Người yêu Tạ Trường Tịch là Vãn Vãn.
Vậy thì hãy để Vãn Vãn vĩnh viễn mai táng tại Ranh giới sinh tử.
Cả đời nàng đều không muốn có người thứ hai biết được Thiếu chủ Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn đã từng tỏ vẻ hèn mọn mà thích một người như thế.
Hai người cùng tra một vụ án tại trấn Phượng Hà mà gặp nhau. Vị Đạo quân này là đệ tử Thiên Kiếm Tông, lại tuấn tú phi phàm, là kiểu nàng thích nhất. Nàng liền muốn trêu chọc y, tiện đường lời dụng y bước vào Ranh giới sinh tử, ra tay lúc Vực linh xuất thế.
***
Vì thế, nàng lấy danh nghĩa “thích” quấn lấy y, theo đuổi y, giúp đỡ y, ở bên y.
Vực linh tương tự tâm ma, ký sinh lên cơ thể người, ban sức mạnh hùng mạnh cho ký chủ, nhưng cũng âm thầm lặng lẽ nuốt chửng ký chủ.Tạ Trường Tịch là một người nhất ngôn cửu đỉnh, đã thành hôn thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Vì vậy, ngay lúc phong ấn Vực linh, nàng nhảy vào dị giới, cướp Vấn Tâm Kiếm rơi vào dị giới ném trở về cho Tạ Trường Tịch/ Sau đó, nàng hiến tế phân thân cho đèn tỏa hồn, cùng phong ấn Vực linh với Tạ Vân Đình, giả chết trước mặt Tạ Trường Tịch.Một nhân vật gần như trong truyền thuyết đó lại có một lớp thân phận khác đối với Hoa Hướng Vãn.P/s (Zens Zens): Chương này mình làm ẩu lắm, chủ yếu đặt gạch nên mọi người thấy lỗi thì bỏ qua nhé, sau này mình sẽ beta lại.