Chương 03
Nếu như lỗ mãng, giết ngay không tha
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Lúc đó nàng còn trẻ, suốt dọc đường cõng Thẩm Dật Trần về Tây Cảnh khóc liên tục không ngừng.
Linh Nam chưa đáp lời, sát thủ trước mặt đã thấp giọng cười một tiếng.
Nhưng hai trăm năm trôi qua, Tạ Trường Tịch bước lên đỉnh Vân Lai, trở thành Thanh Hành thượng quân mà người đời đều biết. Còn nàng cũng đã nếm trải mùi đời, cắt cắt nối nối vài mối tình, quay đầu nhìn lại liền phát hiện chuyện như vậy…
Nàng sử dụng ánh mắt, bắt đầu ra hiệu cho sát thủ đang từ từ bước tới. Kế hoạch tiến hành thuận lợi, bọn họ nên rút lui rồi.
Lúc đó nàng còn trẻ, suốt dọc đường cõng Thẩm Dật Trần về Tây Cảnh khóc liên tục không ngừng.
“Chúng ta vô liêm sỉ, còn cô là không muốn sống, lúc này mà còn dám dựa dẫm Vân Lai.” Tần Vân Thường đột ngột ép Hoa Hướng Vãn lên vách đá, mũi kiếm kề lên cổ Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn một tay chắn kiếm của Thẩm Tu Văn, một tay cấp tốc vẽ một pháp trận dưới tay áo, nghe Tần Vân Thường châm biếm: “Lá gan này của cô to hơn chúng ta tưởng đấy!”
Nếu không phải Thẩm Dật Trần liên lụy trong đó, đây chẳng qua chỉ là một mối tình nát bét thời trẻ trâu mà thôi.
Nhưng “sát thủ” làm gì cho bọn họ thoát thân dễ dàng, xác định người nào khó giải quyết mà xông tới, chia binh làm hai đánh thành một nùi.
Thất tình rồi, quay về khóc một trận thì cũng thôi.
Pháp trận trên tay Hoa Hướng Vãn đánh lên tảng đá. Cũng chính lúc này, tiếng nổ ầm vang, một luồng sáng chói mắt xuyên thấu qua tảng đá, làm nổ tung toàn bộ hẻm núi.
Chẳng qua có thêm một Thẩm Dật Trần, sự tình lại nghiêm trọng hơn rất nhiều.
【Vở kịch nhỏ】
May mà hôm nay nàng cũng đã tìm được cách phục sinh Thẩm Dật Trần, chỉ cần nàng trở thành Ma chủ…
Phản ứng của Thẩm Tu Văn nhanh nhất, giây phút biến cố xảy ra đã lập tức quát lớn: “Đi mau!”
Mối tình này rồi sẽ có kết thúc.
Nhị đệ tử của Chưởng môn, bên trên có Đại đệ tử kế tục Thiên Kiếm Tông, cho dù Nhị đệ tử có tình cảm sâu sắc với thầy mình thì cũng là dư thừa.
Nàng nắm rõ những mục tiêu này xong, bấy giờ nhóm thiếu niên mới ngự kiếm tới trước hẻm núi, từ xa đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
Dẫu sao chuyện năm đó không liên quan tới Tạ Trường Tịch lắm, người có liên quan đều đã bị trừng trị đúng tội.
“Không quản được nữa.” Hoa Hướng Vãn quát lớn, giơ tay lên chưởng một phát về phía tảng đá to.
Chỉ cần Thẩm Dật Trần sống lại, vậy bất quá chỉ cảm thấy cuộc tình này hơi mất mặt với —— phiền phức.
Nhận ra chuyện này, Hoa Hướng Vãn không khỏi thầm mắng, xem như đã hiểu mục đích Tần Vân Thường dẫn người đến đây.
Giây phút nghĩ thông suốt điểm này, Hoa Hướng Vãn bóp bể tất cả Linh khí châu trong túi Càn Khôn, truyền hết linh khí vào người.
Năm đó tính tình Tạ Trường Tịch cũng chẳng tốt mấy, hôm nay trở thành Thanh Hành thượng quân phỏng chừng càng khó chiều hơn.
Diễn thế này cũng giống quá rồi.
“Giờ mới phát hiện ra ta à.” Tần Vân Thường cười khẽ: “Hoa thiếu chủ khiến ta thất vọng quá.”
Nếu để y biết được bản thân giả chết lừa y hai trăm năm, vậy không biết chuyện gì xảy ra đâu.
Dừng lại! Còn không dừng thì ta đánh tên khốn này thế nào!
Hoa Hướng Vãn hiện giờ là pháp tu, dù cho vẫn còn căn cơ năm đó học kiếm nhưng cũng không chống nổi thế công cận chiến loại kiếm tu như Tần Vân Thường.
Giọng người kia biến đổi, chỉ nghe một tiếng “ầm”, tảng đá to trước mắt tức khắc nổ tung, xung quanh đất rung núi chuyển. Một luồng kiếm ý bá đạo phóng từ ngoài hẻm núi tới, lập tức đánh văng tất cả mọi người trừ Thiên Kiếm Tông ra mấy chục mét!
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm nay nàng chết sống không chịu đặt chân đến Vân Lai.
Nàng bày ra tư thái cao nhân, dáng vẻ trầm tĩnh như Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc, lòng tràn ngập lo lắng ——
Kinh mạch toàn thân nàng đau đớn, thức hải cũng đau đến gân xanh “giần giật”, nhưng nàng không rảnh quan tâm đến chuyện này, tóm lấy Thẩm Tu Văn phi nước đại về trước.
Hôm nay bị trưởng lão trong cung thúc giục dữ quá, nàng mới bất đắc dĩ phải tới nơi này.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu quan sát bốn phía, nhìn thấy bên trên có lười vàng đậy kín toán bộ hẻm núi. Đó là lưới độc của Minh Loan Cung, chạm vào là chết. Mà lối ra hai bên là tảng đá to được thiết lập phong ấn do Hợp Hoan Cung tự đẩy xuống. Trong nhất thời, đám người trong hẻm núi tựa như bị cắt hết đường sống.
Nàng còn chưa kịp nghĩ thêm, các thiếu niên đã bước vào giữa hẻm núi. Gian Ức Nhiên đang trách hành trình lần này quá gấp gáp, sau lưng bỗng vang lên tiếng nổ!
Vốn nghĩ hiện tại thân phận Tạ Trường Tịch phi phàm, canh giữ Ranh giới sinh tử không thể ra ngoài, hẳn sẽ không gặp mặt. Ai ngờ vừa chạm mặt Thiên Kiếm Tông lại đụng trúng đệ tử của y?
Thẩm Tu Văn không hề lưỡng lự, chạy theo bên cạnh nàng.
Nhận ra ý định của Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn vội nhắc .
Nhưng bất quá cũng chỉ là một đệ tử…
Vốn nghĩ hiện tại thân phận Tạ Trường Tịch phi phàm, canh giữ Ranh giới sinh tử không thể ra ngoài, hẳn sẽ không gặp mặt. Ai ngờ vừa chạm mặt Thiên Kiếm Tông lại đụng trúng đệ tử của y?
Tạ Trường Tịch: “Vãn Vãn, dù nàng đầu ổ gà cũng là đẹp nhất trong lòng ta.”
Nàng mà lui, hình tượng của nàng trước mặt Thẩm Tu Văn hoàn toàn tiêu tùng.
Hoa Hướng Vãn dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng.
“Chạy đi!!!”
Năm đó, tu vi nàng cao hơn Tạ Trường Tịch. Y vốn chưa từng chạm vào thần hồn của nàng, không thể nào dựa vào thần hồn mà nhận ra nàng.
Chẳng qua có thêm một Thẩm Dật Trần, sự tình lại nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nàng lại thay đổi gương mặt, từ kiếm tu biến thành pháp tu, y càng không thể từ mấy thứ bên ngoài này nhận ra nàng.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông không thể chết tại đây, một người cùng không được.
Năm đó, tu vi nàng cao hơn Tạ Trường Tịch. Y vốn chưa từng chạm vào thần hồn của nàng, không thể nào dựa vào thần hồn mà nhận ra nàng.
Quan trọng nhất là nàng còn chết ngay trước mặt Tạ Trường Tịch. Hai trăm năm qua, Tạ Trường Tịch chưa từng tìm kiếm nàng, hẳn đã chấp nhận kết quả nàng bỏ mình từ lâu.
Hôm nay, Tạ Trường Tịch còn chưa chắc nhận ra nàng, một tiểu đệ tử tới thì có là gì?
Trong miệng Hoa Hướng Vãn toàn là máu, nhưng nàng phải bảo vệ hình tượng nên chỉ đành cố nhịn không phụn.
“Thẩm Tu Văn, hướng này!”
Dứt lời, hai đệ tử phi thân lên trước, kiếm bay vào tay, cùng Thẩm Tu Văn đối đầu sát thủ.
Nghĩ rõ điểm này, nàng nhấp ngụm rượu cho đỡ sợ, rốt cuộc bình tĩnh lại.
Nghe thấy giọng nói này, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, lập tức nhận ra: “Tần Vân Thường?!”
Sau đó, nàng lật vài tờ phía sau, nhìn lướt sơ qua tư liệu tất cả đệ tử một lần.
Hoa Hướng Vãn ném Linh khí châu trong tay, nhìn Thẩm Tu Văn bay lên, định rời khỏi hẻm núi. Sát thủ đuổi sát theo sau, bao vây y giữa không trung.
Hoa Hướng Vãn cầm phù chú Thẩm Tu Văn cho mình, bắt đầu cảm thấy Linh Nam cũng là thuộc hạ đáng tin cậy.
Hoa Hướng Vãn bị đánh bay xuống đất, lại còn lăn thêm mấy vòng.
Nàng phải tìm một người có thể “bỏ trốn theo gái” mà ra tay, chắc chắn phải tìm một người dễ động lòng, vì vậy nhất định phải loại trừ nhánh Vấn Tâm Kiếm đầu tiên.
“Ta không sao.” Thẩm Tu Văn cầm kiếm, cảnh giác nhìn sát thủ đi tới bên cạnh, âm thầm nhét một lát bùa ẩn thân vào tay Hoa Hướng Vãn, lạnh giọng nói: “Cô nương, đây là chuyện của Thiên Kiếm Tông ta, ta che chở cô, cô nghĩ cách đi trước đi. Đừng để mất mạnh vì chúng ta.”
Thất tình rồi, quay về khóc một trận thì cũng thôi.
May mà trong đám đệ tử tối nay tới, ngoại trừ Tạ Vô Sương thì những người khác đều là nhánh Đa Tình Kiếm, xem như có nhiều cơ hội.
Vừa dứt lời, một cơn gió lớn đằng sau làm nàng chấn kinh đến độ gấp gáp bắt lấy Thẩm Tu Văn xoay một cái, lập tức bị người kia đá mạnh vào lưng!
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm nay nàng chết sống không chịu đặt chân đến Vân Lai.
Nàng nắm rõ những mục tiêu này xong, bấy giờ nhóm thiếu niên mới ngự kiếm tới trước hẻm núi, từ xa đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
Linh lực vận hành trong ánh sáng trắng hoàn toàn khác với linh lực của nàng.
“Sư huynh, đệ hơi mệt, chậm lại chút đi.”
Hôm nay bị trưởng lão trong cung thúc giục dữ quá, nàng mới bất đắc dĩ phải tới nơi này.
Thiếu niên đi cuối cùng hô to. Hoa Hướng Vãn nhìn kỹ một lát, nhớ lại quyển sổ, biết đại khái thân phận người kia.
Dứt lời, kiếm tới như mưa.
Có điều bọn họ làm sát thủ thật chẳng biết nặng nhé, cũng may sắp kết thúc rồi.
Hoa Hướng Vãn dời ánh mắt lên người Thẩm Tu Văn, quan sát từ trên xuống dưới, không khỏi nở nụ cười, nhớ lại tư liệu trong sách: “Hai mươi bốn tuổi, nhánh Đa Tình Kiếm, kỳ Nguyên Anh, do một tay Tô Lạc Minh nuôi lớn…”
Tiểu đồ đệ môn hạ Lục trưởng lão Thiên Kiếm Tông – Gian Ức Nhiên.
Nếu không phải Thẩm Dật Trần liên lụy trong đó, đây chẳng qua chỉ là một mối tình nát bét thời trẻ trâu mà thôi.
Nghĩ rõ điểm này, nàng nhấp ngụm rượu cho đỡ sợ, rốt cuộc bình tĩnh lại.
“Nơi này không thể dừng.” Thanh niên dẫn đội đi phía trước cất tiếng ôn hòa, mặc dù nói thế nhưng vẫn thả chậm tốc độ một chút. “Nơi này có tên là Hẻm núi Đoạt Mệnh, hai bên núi cao, chỉ có một con đường hẹp, dễ dàng mai phục, chúng ta mau chóng đi qua, tránh sinh rắc rối.”
Đây là Nhị đệ tử môn hạ của Chưởng môn Tô Lạc Minh – Thẩm Tu Văn.
Tiểu đồ đệ môn hạ Lục trưởng lão Thiên Kiếm Tông – Gian Ức Nhiên.
Đây là Nhị đệ tử môn hạ của Chưởng môn Tô Lạc Minh – Thẩm Tu Văn.
Hoa Hướng Vãn dời ánh mắt lên người Thẩm Tu Văn, quan sát từ trên xuống dưới, không khỏi nở nụ cười, nhớ lại tư liệu trong sách: “Hai mươi bốn tuổi, nhánh Đa Tình Kiếm, kỳ Nguyên Anh, do một tay Tô Lạc Minh nuôi lớn…”
Hôm nay, Tạ Trường Tịch còn chưa chắc nhận ra nàng, một tiểu đệ tử tới thì có là gì?
Nghe thế, Hoa Hướng Vãn trợn to mắt, cơ thể nhanh hơn đầu óc, hô lớn một tiếng “chạy” rồi lập tức nhắm về phía hẻm núi xông ra ngoài!
Nhị đệ tử của Chưởng môn, bên trên có Đại đệ tử kế tục Thiên Kiếm Tông, cho dù Nhị đệ tử có tình cảm sâu sắc với thầy mình thì cũng là dư thừa.
Hoa Hướng Vãn chạy cực nhanh, nhưng rõ ràng đối phương không định buông tha nàng. Kiếm phong lao nhanh tới, Hoa Hướng Vãn nghe tiếng gió sau lưng, không hề lưỡng lự bóp bể một viên Linh khí châu. Pháp trận xoay mở trong lòng bàn tay che chắn, ngăn cách kiếm đối phương đâm tới.
Trái lại lại là ứng viên tốt nhất rước về Hợp Hoan Cung.
Thẩm Tu Văn vội vã xoay người kéo đệ tử ra sau lưng, Hoa Hướng Vãn lạnh mặt, đã nhận rõ ý đồ của Tần Vân Thường.
Thân phận đủ cao, Thiên Kiếm Tông sẽ không bỏ y, đủ sức uy hiếp các Tông môn khác.
Y có áy náy với nàng!
Nàng chết tại đây sao?
Nhị đệ tử lại không giống Đại đệ tử, là người kế thừa một tay nuôi dưỡng, tuyệt sẽ không bỏ mặc rời đi.
Hoa Hướng Vãn tính toán thử, nhìn các thiếu niên trò chuyện bên dưới.
Hoa Hướng Vãn đắc ý trong lòng.
Sao… không có Tạ Vô Sương?
Nhìn một lát, nàng chợt nghi hoặc.
Nhìn một lát, nàng chợt nghi hoặc.
Sao… không có Tạ Vô Sương?
Thấy sức lực y dần suy kiệt, đối phương đâm một kiếm về phía ngực y. Hoa Hướng Vãn không khỏi rùng mình.
Nàng còn chưa kịp nghĩ thêm, các thiếu niên đã bước vào giữa hẻm núi. Gian Ức Nhiên đang trách hành trình lần này quá gấp gáp, sau lưng bỗng vang lên tiếng nổ!
Chỉ nghe “Đùng” một tiếng, hai tảng đá to mang theo pháp ấn lăn từ hai đầu hẻm núi xuống. Đất rung núi chuyển, dấy lên khói bụi mịt mù, nháy mắt lấp kín lối vào và lối ra hẻm núi.
Hoa Hướng Vãn dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng.
Không có Linh khí châu hộ thể, thể chất nàng vốn không bằng kiếm tu Thẩm Tu Văn, rơi xuống đã “ọc” một ngụm máu tươi.
Phản ứng của Thẩm Tu Văn nhanh nhất, giây phút biến cố xảy ra đã lập tức quát lớn: “Đi mau!”
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn lạnh lẽ, hai hàng cờ triệu linh phất phơ trong gió trên đường vào Hợp Hoan Cung hiện ra trong đầu.
Dứt lời, phi kiếm dưới chân bay vào tay. Y vận khí bay lên bay xuống, xông về phía trước mở đường.
Sau đó, nàng lật vài tờ phía sau, nhìn lướt sơ qua tư liệu tất cả đệ tử một lần.
Nhóm đệ tử sau lưng cũng nhận ra bất ổn, ngự kiếm đuổi theo sau Thẩm Tu Văn. Gian Ức Nhiên nhỏ tuổi nhất, được hai vị sư huynh đẩy lùi vào giữa bảo vệ, cuống quít hỏi: “Thẩm sư huynh, sao thế?”
Kiếm kia đâm ngay ngực trái nàng, rõ ràng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Hoa Hướng Vãn vội cười làm hòa: “Vị anh hùng này, ta chỉ đi ngang qua, Thiên Kiếm Tông không liên quan tới ta, ta nhường đường cho ngài.
“Linh Nam.” Tình cảnh này khiến Hoa Hướng Vãn hơi xấu hổ, nàng nhanh chóng truyền âm cho Linh Nam: “Bảo bọn họ đừng đóng kịch nữa, nhanh chóng rút lui.”
Thẩm Tu Văn không đáp lời. Hoa Hướng Vãn xoay Linh khí châu trong tay, nhìn sát thủ bay xuống hai bên cản đường nhóm thiếu niên kia. Ánh mắt Thẩm Tu Văn trở nên lạnh lẽo, gọi tên hai người: “Thiên Tùng, Ngộ hạc theo ta. Người khác tiến về trước!”
Dứt lời, hai đệ tử phi thân lên trước, kiếm bay vào tay, cùng Thẩm Tu Văn đối đầu sát thủ.
Hoa Hướng Vãn tính toán thử, nhìn các thiếu niên trò chuyện bên dưới.
Ba người này rõ ràng là tinh anh trong nhóm người, mặc dù tu vi cũng chỉ Nguyên Anh nhưng kiếm ý lại không thể khinh thường. Thẩm Tu Văn giơ tay chém một nhát, hai người khác đáp xuống hai bên vách núi. Ba thanh kiếm tạo thành kiếm trận mở ra đường tiến, đệ tử còn lại lập tức phi thân lên trước.
Nhưng hai trăm năm trôi qua, Tạ Trường Tịch bước lên đỉnh Vân Lai, trở thành Thanh Hành thượng quân mà người đời đều biết. Còn nàng cũng đã nếm trải mùi đời, cắt cắt nối nối vài mối tình, quay đầu nhìn lại liền phát hiện chuyện như vậy…
Nhưng “sát thủ” làm gì cho bọn họ thoát thân dễ dàng, xác định người nào khó giải quyết mà xông tới, chia binh làm hai đánh thành một nùi.
Bên dưới chém giết thành một mảng, Hoa Hướng Vãn nhìn chốc lát rồi đứng dậy, bước tới hai bên vực quan sát.
Rõ ràng cũng chỉ thoáng chốc nhưng mọi thứ tựa như đều trở nên cực kỳ chậm chạp theo sự xuất hiện của cô gái. Một tay nàng ôm Thẩm Tu Văn đang rơi tự do, đưa y xoay tròn bay xuống.
Thẩm Tu Văn là người phiền phức nhất, vì thế năm sáu sát thủ vây quanh một mình y. Lúc nãy người thanh niên này trông rất ôn hòa, không ngờ cầm kiếm lên cũng có chút sát khí.
Nàng khó khăn tránh né về sau, không khỏi mở miệng mắng: “Minh Loan Cung các ngươi bị gì thế? Tỷ tỷ cướp hôn phu của ta, muội muội còn đuổi giết nghìn dặm, không mất mặt hả?!”
Hoa Hướng Vãn ném Linh khí châu trong tay, nhìn Thẩm Tu Văn bay lên, định rời khỏi hẻm núi. Sát thủ đuổi sát theo sau, bao vây y giữa không trung.
Thấy sức lực y dần suy kiệt, đối phương đâm một kiếm về phía ngực y. Hoa Hướng Vãn không khỏi rùng mình.
Kiếm càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh của Hoa Hướng Vãn túa ra. Ngay thời khắc mũi kiếm sắp đến, bên tai Hoa Hướng Vãn rốt cuộc vang lên tiếng truyền âm gào rú của Linh Nam.
Diễn thế này cũng giống quá rồi.
“Ta chính là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn. Nếu Đạo quân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông…” Hoa Hướng Vãn chống người dậy, run run cơ thể, cầm kiếm lên, chắn trước mặt Thẩm Tu Văn: “Ta càng không thể lui. Hôm nay, ta cùng quân đồng sinh cộng tử!”
Đã đến lúc này, nàng không thể đứng ngoài cuộc nữa, bóp vỡ Linh khí châu trong tay. Nháy mắt linh khí truyền khắp gân mạch toàn thân nàng, bàn tay trắng nõn xoay một cái, một pháp quyết sáng lên trên tay. Nàng giơ tay phẩy một cái, pháp quyết bay thẳng về phía người đánh lén sau lưng Thẩm Tu Văn. Thẩm Tu Văn nhận ra bất thường phía sau, hoang mang quay đầu nghiêng người. Y trông thấy không kịp né tránh, mũi kiếp đã tới sát người, nhưng bỗng dưng có một luồng sáng đánh tới. Một tiếng nổ “ầm”, đánh người phía sau y vào sơn thể bên cạnh.
Vì thế, nàng gắng gượng nuốt máu trong miệng xuống, dịu dàng cười: “Không sao, Đạo quân vẫn ổn chứ?”
Cùng lúc đó, pháp trận đột ngột nổ tung. Hoa Hướng Vãn bổ nhào sang bên cạnh, giơ tay đánh một pháp quyết về phía tu sĩ đang định đánh lén Thẩm Tu Văn, bước tới, tóm lấy cổ tay y: “Đi!”
Kế tiếp, một cô gái áo đỏ bay từ trên trời xuống, áo đỏ búi tóc cao, chân trần đeo chuông, ngũ quan xinh đẹp động lòng người, choàng lụa bay lượn dưới trăng.
Hoa Hướng Vãn nhìn nhát kiếm mà hoảng sợ, nhưng nàng không thể lui.
Rõ ràng cũng chỉ thoáng chốc nhưng mọi thứ tựa như đều trở nên cực kỳ chậm chạp theo sự xuất hiện của cô gái. Một tay nàng ôm Thẩm Tu Văn đang rơi tự do, đưa y xoay tròn bay xuống.
Nhị đệ tử lại không giống Đại đệ tử, là người kế thừa một tay nuôi dưỡng, tuyệt sẽ không bỏ mặc rời đi.
Thẩm Tu Văn ngẩn ngơ nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn biết ngay ánh mắt như vậy của người đàn ông này tức là đã cách đổ gục không còn xa.
Pháp trận nổ tung chất đất tơi xốp, bùn đất lẫn đá lăn xuống.
Nàng khẽ mỉm cười định nói gì đó, Thẩm Tu Văn được nàng ôm bỗng nhiên hoàn hồn, hô to: “Cẩn thẩn!”
Hoa Hướng Vãn ngớ người.
Vì mục tiêu bị thương đúng là xứng đáng!
Vừa dứt lời, một cơn gió lớn đằng sau làm nàng chấn kinh đến độ gấp gáp bắt lấy Thẩm Tu Văn xoay một cái, lập tức bị người kia đá mạnh vào lưng!
Cảm động rồi, rõ ràng y bị nàng làm cảm động rồi.
Cú đá này rất mạnh, lại tới đột ngột, nàng vốn không khống chế nổi, mang theo Thẩm Tu Văn té “ầm” xuống đất!
Không có Linh khí châu hộ thể, thể chất nàng vốn không bằng kiếm tu Thẩm Tu Văn, rơi xuống đã “ọc” một ngụm máu tươi.
Nôn một ngụm máu thì gọi là “Tây Thi ôm tim”, phun một bãi máu thì gọi là “mau gọi đại phu”. Nàng không thể để lại ấn tượng xấu như thế cho Thẩm Tu Văn.
“Cô nương!”
Hiện giờ Minh Loan Cung khống chế vị trí cơ quan thiết lập bên trên, dấu vết bày trận trước đó của Hợp Hoan Cung chắc chắn không xóa sạch. Nếu nhiều người Thiên Kiếm Tông chết tại đây như vậy, Hợp Hoan Cung chính là hung thủ trực tiếp. Đừng nói là thông gia với Thiên Kiếm Tông, e là lập tức kết thù!
Thẩm Tu Văn bị dọa hết hồn, vội vã đỡ Hoa Hướng Vãn.
Trong miệng Hoa Hướng Vãn toàn là máu, nhưng nàng phải bảo vệ hình tượng nên chỉ đành cố nhịn không phụn.
Hoa Hướng Vãn: “Ta muốn dùng tư thái hoàn mỹ để mỹ nhân cứu anh hùng.”
Nôn một ngụm máu thì gọi là “Tây Thi ôm tim”, phun một bãi máu thì gọi là “mau gọi đại phu”. Nàng không thể để lại ấn tượng xấu như thế cho Thẩm Tu Văn.
Thẩm Tu Văn là người phiền phức nhất, vì thế năm sáu sát thủ vây quanh một mình y. Lúc nãy người thanh niên này trông rất ôn hòa, không ngờ cầm kiếm lên cũng có chút sát khí.
Vì thế, nàng gắng gượng nuốt máu trong miệng xuống, dịu dàng cười: “Không sao, Đạo quân vẫn ổn chứ?”
“Ta không sao.” Thẩm Tu Văn cầm kiếm, cảnh giác nhìn sát thủ đi tới bên cạnh, âm thầm nhét một lát bùa ẩn thân vào tay Hoa Hướng Vãn, lạnh giọng nói: “Cô nương, đây là chuyện của Thiên Kiếm Tông ta, ta che chở cô, cô nghĩ cách đi trước đi. Đừng để mất mạnh vì chúng ta.”
“Đương nhiên, bản lĩnh của ta hơn các người tưởng tượng nhiều!”
Y có áy náy với nàng!
Năm đó tính tình Tạ Trường Tịch cũng chẳng tốt mấy, hôm nay trở thành Thanh Hành thượng quân phỏng chừng càng khó chiều hơn.
Hoa Hướng Vãn cầm phù chú Thẩm Tu Văn cho mình, bắt đầu cảm thấy Linh Nam cũng là thuộc hạ đáng tin cậy.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra bất thường.
Vì mục tiêu bị thương đúng là xứng đáng!
“Hoa thiếu chủ, phía trước tảng đó có pháp ấn, biện pháp bình thường không bổ nổi đâu.”
Có điều bọn họ làm sát thủ thật chẳng biết nặng nhé, cũng may sắp kết thúc rồi.
【Vở kịch nhỏ
Hoa Hướng Vãn đánh giá tiến triển kế hoạch, mặt lộ vẻ sửng sốt: “Đạo quân là người của Thiên Kiếm Tông?”
“Đúng vậy.” Thẩm Tu Văn nghe thế cau mày: “Cô nương là?”
“Ta chính là Thiếu chủ Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn. Nếu Đạo quân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông…” Hoa Hướng Vãn chống người dậy, run run cơ thể, cầm kiếm lên, chắn trước mặt Thẩm Tu Văn: “Ta càng không thể lui. Hôm nay, ta cùng quân đồng sinh cộng tử!”
“Hoa thiếu chủ…” Thẩm Tu Văn chấn kinh.
Quan trọng nhất là nàng còn chết ngay trước mặt Tạ Trường Tịch. Hai trăm năm qua, Tạ Trường Tịch chưa từng tìm kiếm nàng, hẳn đã chấp nhận kết quả nàng bỏ mình từ lâu.
Hoa Hướng Vãn đắc ý trong lòng.
Tần Vân Thường không giết bọn họ, chỉ muốn chôn chết tất cả tại đây. Pháp trận nổ tung đều là của Hợp Hoan Cung, chờ bọn chúng đi rồi, hiện trường chỉ còn lại dấu vết của Hợp Hoan Cung. Chuyện Hợp Hoan Cung sát hại đệ tử Thiên Kiếm Tông giống như ván đã đóng thuyền.
Cảm động rồi, rõ ràng y bị nàng làm cảm động rồi.
“Linh Nam, cho nổ con đường!”
Nàng sử dụng ánh mắt, bắt đầu ra hiệu cho sát thủ đang từ từ bước tới. Kế hoạch tiến hành thuận lợi, bọn họ nên rút lui rồi.
Sát thủ đeo mặt nạ, nhìn không ra là ai, nhưng ánh mắt lạnh băng rất nhập vai. Hoa Hướng Vãn vừa thầm khen kỹ thuật diễn xuất của đệ tử Hợp Hoan Cung, vừa không khỏi nghi hoặc.
Từ lúc nào bọn họ bắt chước giỏi như vậy?
Không ngờ lại là Nhị thiếu chủ Minh Loan Cung, em gái Tần Vân Thường – Tần Vân Thường?!
“Linh Nam.” Tình cảnh này khiến Hoa Hướng Vãn hơi xấu hổ, nàng nhanh chóng truyền âm cho Linh Nam: “Bảo bọn họ đừng đóng kịch nữa, nhanh chóng rút lui.”
Kế đó, kiếm phong dễ dàng quét ra tứ phía, đá nát thành tro, cỏ cây thành bụi, cuối cùng bất ngờ đập vào tảng đá lối ra. Tảng đá nháy mắt nổ thành tro, chỉ còn lại kiếm âm tràn ngập thiên địa .
Linh Nam chưa đáp lời, sát thủ trước mặt đã thấp giọng cười một tiếng.
“Nếu đồng sinh cộng tử, Hoa thiếu chủ…” Giọng sát thủ hơi khàn, nghe kỹ hơi quen quen, nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra là ai, chỉ thấy ánh kiếm nhắm thẳng về phía mình. Đối phương thấp giọng quát: “Cả hai chết chung đi!”
Hoa Hướng Vãn nhìn nhát kiếm mà hoảng sợ, nhưng nàng không thể lui.
Nàng mà lui, hình tượng của nàng trước mặt Thẩm Tu Văn hoàn toàn tiêu tùng.
Tiếng bước chân này làm dậy lên lòng tò mò rất lớn của nàng. Hoa Hướng Vãn đội mái tóc ổ gà nổ tung cùng bụi đất đầy mặt ho khan ngẩng đầu, trông thấy một bóng dáng cao gầy, giẫm lên khói bụi mà đến.
Nàng bày ra tư thái cao nhân, dáng vẻ trầm tĩnh như Thái Sơn sụp trước mắt cũng không biến sắc, lòng tràn ngập lo lắng ——
Dừng lại! Còn không dừng thì ta đánh tên khốn này thế nào!
Kiếm càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh của Hoa Hướng Vãn túa ra. Ngay thời khắc mũi kiếm sắp đến, bên tai Hoa Hướng Vãn rốt cuộc vang lên tiếng truyền âm gào rú của Linh Nam.
“Chạy đi!!!”
“Thiếu chủ đừng diễn nữa, đó là người của Minh Loan Cung. Chạy mau!!!”
Có điều vừa dứt lời, tảng đá to lấp đường phía trước không hề nổ tung, mà pháp trận hai bên hẻm núi lại nổ!
Nghe thế, Hoa Hướng Vãn trợn to mắt, cơ thể nhanh hơn đầu óc, hô lớn một tiếng “chạy” rồi lập tức nhắm về phía hẻm núi xông ra ngoài!
Nàng cao giọng quát.
Thẩm Tu Văn bị phản ứng mâu thuẫn trước sau của Hoa Hướng Vãn làm ngây người, lập tức bị sát thủ bao vây.
Chỉ cần Thẩm Dật Trần sống lại, vậy bất quá chỉ cảm thấy cuộc tình này hơi mất mặt với —— phiền phức.
Hoa Hướng Vãn chạy cực nhanh, nhưng rõ ràng đối phương không định buông tha nàng. Kiếm phong lao nhanh tới, Hoa Hướng Vãn nghe tiếng gió sau lưng, không hề lưỡng lự bóp bể một viên Linh khí châu. Pháp trận xoay mở trong lòng bàn tay che chắn, ngăn cách kiếm đối phương đâm tới.
Nàng không thể chết được, nàng tuyệt đối không thể chết tại đây! Người của Thiên Kiếm Tông cũng không thể chết tại đây.
Mối tình này rồi sẽ có kết thúc.
Kiếm kia đâm ngay ngực trái nàng, rõ ràng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Hoa Hướng Vãn vội cười làm hòa: “Vị anh hùng này, ta chỉ đi ngang qua, Thiên Kiếm Tông không liên quan tới ta, ta nhường đường cho ngài.
Tóc tai tán loạn, y sam nhuốm máu. Nàng nằm dưới đất, cảm giác lồng ngực và cổ họng đầy mùi tanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ đằng trước tới.
“Kẻ ta tìm không phải Thiên Kiếm Tông.” Giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau mặt nạ, đối phương tươi cười: “Kẻ ta tìm là ngươi.”
***
Nghe thấy giọng nói này, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, lập tức nhận ra: “Tần Vân Thường?!”
Không ngờ lại là Nhị thiếu chủ Minh Loan Cung, em gái Tần Vân Thường – Tần Vân Thường?!
Thế mà cô ta lại đuổi theo từ Tây Cảnh đến Vân Lai?!
“Giờ mới phát hiện ra ta à.” Tần Vân Thường cười khẽ: “Hoa thiếu chủ khiến ta thất vọng quá.”
Dứt lời, phi kiếm dưới chân bay vào tay. Y vận khí bay lên bay xuống, xông về phía trước mở đường.
“Thiếu chủ đừng diễn nữa, đó là người của Minh Loan Cung. Chạy mau!!!”
Dứt lời, kiếm tới như mưa.
Hoa Hướng Vãn hiện giờ là pháp tu, dù cho vẫn còn căn cơ năm đó học kiếm nhưng cũng không chống nổi thế công cận chiến loại kiếm tu như Tần Vân Thường.
Thẩm Tu Văn không đáp lời. Hoa Hướng Vãn xoay Linh khí châu trong tay, nhìn sát thủ bay xuống hai bên cản đường nhóm thiếu niên kia. Ánh mắt Thẩm Tu Văn trở nên lạnh lẽo, gọi tên hai người: “Thiên Tùng, Ngộ hạc theo ta. Người khác tiến về trước!”
Nàng khó khăn tránh né về sau, không khỏi mở miệng mắng: “Minh Loan Cung các ngươi bị gì thế? Tỷ tỷ cướp hôn phu của ta, muội muội còn đuổi giết nghìn dặm, không mất mặt hả?!”
“Chúng ta vô liêm sỉ, còn cô là không muốn sống, lúc này mà còn dám dựa dẫm Vân Lai.” Tần Vân Thường đột ngột ép Hoa Hướng Vãn lên vách đá, mũi kiếm kề lên cổ Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn một tay chắn kiếm của Thẩm Tu Văn, một tay cấp tốc vẽ một pháp trận dưới tay áo, nghe Tần Vân Thường châm biếm: “Lá gan này của cô to hơn chúng ta tưởng đấy!”
“Đương nhiên, bản lĩnh của ta hơn các người tưởng tượng nhiều!”
Dứt lời, Hoa Hướng Vãn ném pháp trận xuống đất, quang trận đột ngột bừng sáng dưới chân Tần Vân Thường. Sắc mặt nàng ta đại biến, mũi chân nhún một cái, vội vã thối lui.
Cả người thanh mát như suối lạnh, sắc bén như trường kiếm.
Cùng lúc đó, pháp trận đột ngột nổ tung. Hoa Hướng Vãn bổ nhào sang bên cạnh, giơ tay đánh một pháp quyết về phía tu sĩ đang định đánh lén Thẩm Tu Văn, bước tới, tóm lấy cổ tay y: “Đi!”
Thẩm Tu Văn không hề lưỡng lự, chạy theo bên cạnh nàng.
May mà hôm nay nàng cũng đã tìm được cách phục sinh Thẩm Dật Trần, chỉ cần nàng trở thành Ma chủ…
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu quan sát bốn phía, nhìn thấy bên trên có lười vàng đậy kín toán bộ hẻm núi. Đó là lưới độc của Minh Loan Cung, chạm vào là chết. Mà lối ra hai bên là tảng đá to được thiết lập phong ấn do Hợp Hoan Cung tự đẩy xuống. Trong nhất thời, đám người trong hẻm núi tựa như bị cắt hết đường sống.
Nhận ra chuyện này, Hoa Hướng Vãn không khỏi thầm mắng, xem như đã hiểu mục đích Tần Vân Thường dẫn người đến đây.
May mà trong đám đệ tử tối nay tới, ngoại trừ Tạ Vô Sương thì những người khác đều là nhánh Đa Tình Kiếm, xem như có nhiều cơ hội.
Hiện giờ Minh Loan Cung khống chế vị trí cơ quan thiết lập bên trên, dấu vết bày trận trước đó của Hợp Hoan Cung chắc chắn không xóa sạch. Nếu nhiều người Thiên Kiếm Tông chết tại đây như vậy, Hợp Hoan Cung chính là hung thủ trực tiếp. Đừng nói là thông gia với Thiên Kiếm Tông, e là lập tức kết thù!
Đệ tử Thiên Kiếm Tông không thể chết tại đây, một người cùng không được.
“Nổ!”
Giây phút nghĩ thông suốt điểm này, Hoa Hướng Vãn bóp bể tất cả Linh khí châu trong túi Càn Khôn, truyền hết linh khí vào người.
Kinh mạch toàn thân nàng đau đớn, thức hải cũng đau đến gân xanh “giần giật”, nhưng nàng không rảnh quan tâm đến chuyện này, tóm lấy Thẩm Tu Văn phi nước đại về trước.
“Linh Nam, cho nổ con đường!”
Nàng khẽ mỉm cười định nói gì đó, Thẩm Tu Văn được nàng ôm bỗng nhiên hoàn hồn, hô to: “Cẩn thẩn!”
Nàng cao giọng quát.
Trái lại lại là ứng viên tốt nhất rước về Hợp Hoan Cung.
Có điều vừa dứt lời, tảng đá to lấp đường phía trước không hề nổ tung, mà pháp trận hai bên hẻm núi lại nổ!
Pháp trận nổ tung chất đất tơi xốp, bùn đất lẫn đá lăn xuống.
“Vĩnh biệt, Hoa Hướng Vãn.”
Tần Vân Thường dẫn theo sát thủ bay lên, mỉm cười tạm biệt Hoa Hướng Vãn.
Sát thủ đeo mặt nạ, nhìn không ra là ai, nhưng ánh mắt lạnh băng rất nhập vai. Hoa Hướng Vãn vừa thầm khen kỹ thuật diễn xuất của đệ tử Hợp Hoan Cung, vừa không khỏi nghi hoặc.
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn, phát hiện hầu hết đệ tử Thiên Kiếm Tông đã bị thương, vốn không có khả năng ngự kiếm chạy trốn. Bọn họ lảo đảo tránh né đá lăn từ vách núi xuống, chạy về phía Thẩm Tu Văn, gọi: “Sư huynh!”
Thẩm Tu Văn vội vã xoay người kéo đệ tử ra sau lưng, Hoa Hướng Vãn lạnh mặt, đã nhận rõ ý đồ của Tần Vân Thường.
Thiếu niên đi cuối cùng hô to. Hoa Hướng Vãn nhìn kỹ một lát, nhớ lại quyển sổ, biết đại khái thân phận người kia.
Tần Vân Thường không giết bọn họ, chỉ muốn chôn chết tất cả tại đây. Pháp trận nổ tung đều là của Hợp Hoan Cung, chờ bọn chúng đi rồi, hiện trường chỉ còn lại dấu vết của Hợp Hoan Cung. Chuyện Hợp Hoan Cung sát hại đệ tử Thiên Kiếm Tông giống như ván đã đóng thuyền.
Từ lúc nào bọn họ bắt chước giỏi như vậy?
Cùng lắm là nói nàng cũng chết ở đây chung với những người này, Hợp Hoan Cung mới có chỗ tranh biện.
“Vĩnh biệt, Hoa Hướng Vãn.”
Nàng chết tại đây sao?
Ánh mắt Hoa Hướng Vãn lạnh lẽ, hai hàng cờ triệu linh phất phơ trong gió trên đường vào Hợp Hoan Cung hiện ra trong đầu.
Nàng không thể chết được, nàng tuyệt đối không thể chết tại đây! Người của Thiên Kiếm Tông cũng không thể chết tại đây.
“Thẩm Tu Văn, hướng này!”
Thân phận đủ cao, Thiên Kiếm Tông sẽ không bỏ y, đủ sức uy hiếp các Tông môn khác.
Hoa Hướng Vãn giơ tay lên quét một cái, một lá bùa biến lớn. Nàng mở pháp trận ngăn đá rơi, xoay người lại, kéo từng đệ tử Thiên Kiếm Tông lên pháp khí phi hành cùng Thẩm Tu Văn, sau đó quay đầu xông về phía tảng đá chỗ lối vào.
“Hoa thiếu chủ, phía trước tảng đó có pháp ấn, biện pháp bình thường không bổ nổi đâu.”
Tần Vân Thường dẫn theo sát thủ bay lên, mỉm cười tạm biệt Hoa Hướng Vãn.
Nàng phải tìm một người có thể “bỏ trốn theo gái” mà ra tay, chắc chắn phải tìm một người dễ động lòng, vì vậy nhất định phải loại trừ nhánh Vấn Tâm Kiếm đầu tiên.
Nhận ra ý định của Hoa Hướng Vãn, Thẩm Tu Văn vội nhắc .
Hoa Hướng Vãn dồn sức ngưng tụ pháp trận trên bàn tay. Thẩm Tu Văn nhìn lưới độc trên trời, gấp gáp nói: “Chi bằng người mặc kệ chúng ta, nghĩ cách cứu mình đi!”
Thẩm Tu Văn bị dọa hết hồn, vội vã đỡ Hoa Hướng Vãn.
“Không quản được nữa.” Hoa Hướng Vãn quát lớn, giơ tay lên chưởng một phát về phía tảng đá to.
Nhìn thấy hành động của nàng, Tần Vân Thường cười khẩy, đứng trên cao giơ tay phất một cái. Một thanh thủy kiếm màu đen nhanh chóng bay từ trên trời xuống, nhắm thẳng phía sau lưng Hoa Hướng Vãn!
Thanh kiếm đen này rất nhanh, đám người Thẩm Tu Văn không kịp ngăn cản, mũi kiếm đã tới sau lưng Hoa Hướng Vãn.
Pháp trận trên tay Hoa Hướng Vãn đánh lên tảng đá. Cũng chính lúc này, tiếng nổ ầm vang, một luồng sáng chói mắt xuyên thấu qua tảng đá, làm nổ tung toàn bộ hẻm núi.
Mình ghê gớm vậy hả?
“Thiên Kiếm Tông xuất hành…” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền từ bốn phương tám hướng tới, căn bản không thể biết từ đâu ra. Giọng người kia điềm tĩnh tựa như trần thuật lại một đạo lý bình thường: “Buông kiếm chớ rầy, nếu như lỗ mãng…”
Hoa Hướng Vãn ngớ người.
Cú đá này rất mạnh, lại tới đột ngột, nàng vốn không khống chế nổi, mang theo Thẩm Tu Văn té “ầm” xuống đất!
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra bất thường.
Mũi kiếm màu đen dừng lại sau lưng Hoa Hướng Vãn chưa đến nửa tấc, cả người nàng cũng duy trì tư thế hơi cong lưng lúc bị đánh bay, dừng lại giữa vầng sáng.
Linh lực vận hành trong ánh sáng trắng hoàn toàn khác với linh lực của nàng.
“Sư huynh, đệ hơi mệt, chậm lại chút đi.”
Trong nháy mắt, tất cả đều ngưng đọng, thời gian và không gian trở nên biến dạng, đá rơi xuống trôi lơ lửng giữa không trung, bụi đất bay bay vô định.
Chỉ nghe “Đùng” một tiếng, hai tảng đá to mang theo pháp ấn lăn từ hai đầu hẻm núi xuống. Đất rung núi chuyển, dấy lên khói bụi mịt mù, nháy mắt lấp kín lối vào và lối ra hẻm núi.
Mũi kiếm màu đen dừng lại sau lưng Hoa Hướng Vãn chưa đến nửa tấc, cả người nàng cũng duy trì tư thế hơi cong lưng lúc bị đánh bay, dừng lại giữa vầng sáng.
Nhưng bất quá cũng chỉ là một đệ tử…
“Thiên Kiếm Tông xuất hành…” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền từ bốn phương tám hướng tới, căn bản không thể biết từ đâu ra. Giọng người kia điềm tĩnh tựa như trần thuật lại một đạo lý bình thường: “Buông kiếm chớ rầy, nếu như lỗ mãng…”
Giọng người kia biến đổi, chỉ nghe một tiếng “ầm”, tảng đá to trước mắt tức khắc nổ tung, xung quanh đất rung núi chuyển. Một luồng kiếm ý bá đạo phóng từ ngoài hẻm núi tới, lập tức đánh văng tất cả mọi người trừ Thiên Kiếm Tông ra mấy chục mét!
Kế đó, kiếm phong dễ dàng quét ra tứ phía, đá nát thành tro, cỏ cây thành bụi, cuối cùng bất ngờ đập vào tảng đá lối ra. Tảng đá nháy mắt nổ thành tro, chỉ còn lại kiếm âm tràn ngập thiên địa .
Nếu để y biết được bản thân giả chết lừa y hai trăm năm, vậy không biết chuyện gì xảy ra đâu.
Hoa Hướng Vãn bị đánh bay xuống đất, lại còn lăn thêm mấy vòng.
Tóc tai tán loạn, y sam nhuốm máu. Nàng nằm dưới đất, cảm giác lồng ngực và cổ họng đầy mùi tanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ đằng trước tới.
】
Tiếng bước chân này làm dậy lên lòng tò mò rất lớn của nàng. Hoa Hướng Vãn đội mái tóc ổ gà nổ tung cùng bụi đất đầy mặt ho khan ngẩng đầu, trông thấy một bóng dáng cao gầy, giẫm lên khói bụi mà đến.
Lam bào ngọc quan, thân cao cầm kiếm, lụa trắng che mắt buộc sau tóc, nhẹ nhàng phất phơ dưới ánh trăng.
Cả người thanh mát như suối lạnh, sắc bén như trường kiếm.
Đi tới khe núi, y dừng bước ngước mắt, mở miệng nói ra lời còn chưa nói xong: “Giết ngay không tha.”
***
Cả người thanh mát như suối lạnh, sắc bén như trường kiếm.【Vở kịch nhỏGiọng người kia biến đổi, chỉ nghe một tiếng “ầm”, tảng đá to trước mắt tức khắc nổ tung, xung quanh đất rung núi chuyển. Một luồng kiếm ý bá đạo phóng từ ngoài hẻm núi tới, lập tức đánh văng tất cả mọi người trừ Thiên Kiếm Tông ra mấy chục mét!】
Thẩm Tu Văn ngẩn ngơ nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn biết ngay ánh mắt như vậy của người đàn ông này tức là đã cách đổ gục không còn xa.
Hoa Hướng Vãn: “Ta muốn dùng tư thái hoàn mỹ để mỹ nhân cứu anh hùng.”
Hoa Hướng Vãn giơ tay lên quét một cái, một lá bùa biến lớn. Nàng mở pháp trận ngăn đá rơi, xoay người lại, kéo từng đệ tử Thiên Kiếm Tông lên pháp khí phi hành cùng Thẩm Tu Văn, sau đó quay đầu xông về phía tảng đá chỗ lối vào.
Tạ Trường Tịch: “Vãn Vãn, dù nàng đầu ổ gà cũng là đẹp nhất trong lòng ta.”
Hoa Hướng Vãn: “Cút!!!”
***
P/s (Zens Zens): Chương này mình làm ẩu lắm, chủ yếu đặt gạch nên mọi người thấy lỗi thì bỏ qua nhé, sau này mình sẽ beta lại.