Chương 01
Nhân viên chăn nuôi mới đến
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thành phố A.
Phòng thí nghiệm số một, Trung tâm nghiên cứu sinh vật đột biến.
Lục Dương bước ra từ phòng làm việc. Trợ lý Tiểu Lưu lập tức đi đến đưa cho anh một bảng lý lịch, vẻ mặt phấn khởi: “Chủ nhiệm Lục, có người tới ứng tuyển rồi.”
Lục Dương nhận lấy bảng lý lịch xem, thoáng ngạc nhiên: “Cậu đã nói rõ tính chất công việc khi ứng tuyển trợ lý riêng cho Thẩm Tế Nguyệt rồi?”
Tiểu Lưu gật đầu: “Phải, em đã gặp rồi. Anh xem…”
Lục Dương hơi trầm tư: “Đi, tới đó xem thử.”
Rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám ứng tuyển vào vị trí này.
Anh đẩy cửa phòng họp mặt ra. Dù đã xem thông tin của người ứng tuyển trên bảng lý lịch, nhưng lúc nhìn thấy đối phương, anh lại hơi bất ngờ.
Một cô gái trẻ chừng 18-19 tuổi đang ngồi trong phòng, đeo chiếc balo siêu to nhét tới căng phồng, không biết bên trong cụ thể là gì.
Cô gái có cặp mắt to đen láy, da trắng, dáng vẻ hết sức xinh đẹp, đang tò mò quan sát đồ đạc xung quanh. Nhìn thấy anh tiến vào, cô lập tức bày tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
Anh có một cảm giác bất thường kỳ lạ.
“Hứa Mạt Mạt đúng không?”. Lục Dương ngồi xuống đối diện, mở bảng lý lịch ra: “Mười chín tuổi, người Thành phố A, trước đây là thành viên Tiểu đội tuần tra số ba. Căn cước ID25763 4217.”
Để đảm bảo an toàn cho cư dân nội thành, mỗi thành phố đều thiết lập tiểu đội tuần tra của riêng mình. Tiểu đội tuần tra sẽ phụ trách công tác an ninh phòng vệ hàng ngày của khu cách ly, nếu gặp sinh vật đột biến cấp thấp cũng có nghĩa vụ xử lý ngay lập tức.
“Phải.” Cô gái tên Hứa Mạt Mạt tươi cười rạng rỡ đáp: “Anh có thể gọi em là Bé Nấm.”
“Bé Nấm?”
“Là…” Cô gái suy nghĩ một chút: “Biệt danh của em.”
Rốt cuộc Lục Dương cũng nhận ra cảm giác bất thường mạnh mẽ trên người cô là gì —— Trên người cô gái này có sự ngây ngô ngờ nghệch, mà cho dù là trước khi tận thế thì cũng vô cùng hiếm thấy.
Loại ngây ngô ngờ nghệch đó không nên xuất hiện trên người ở độ tuổi này.
Đặc biệt là không nên xuất hiện trên người thành viên tiểu đội tuần tra.
Lục Dương: “Anh tên Lục Dương, là người phụ trách bộ phận nhân sự Phòng thí nghiệm số một, đồng thời là nhân viên phỏng vấn của em lần này.”
Lục Dương giới thiệu bản thân xong, không chờ cô gái mở miệng đã nói tiếp: “Em nắm rõ nội dung công việc vị trí mình muốn ứng tuyển chưa?”
“Rồi ạ.” Hứa Mạt Mạt gật gù: “Là trợ lý riêng của Thẩm Tế Nguyệt.”
“Trợ lý riêng…” Lục Dương mỉm cười, nhìn đôi mắt phát sáng của cô gái, thầm nghĩ lại là một thiếu nữ vô tri bị hào quang Thẩm Tế Nguyệt hấp dẫn.
Khóe môi anh không khỏi nhếch lên một chút trào phúng thương hại: “Có lẽ gọi nhân viên chăn nuôi thì chuẩn xác hơn.”
“Hả?” Hứa Mạt Mạt không hiểu lắm.
Lục Dương không giải thích gì.
Anh ném bảng lý lịch cho trợ lý Tiểu Lưu, đứng lên: “Đi thôi, anh đưa em đi gặp…” Khóe môi anh lại nhếch lên, nhướng mày: “Đối tượng phục vụ của em. Sau đó, em quyết định xem có muốn nhậm chức hay không.”
Hứa Mạt Mạt ngơ ngác đứng lên, hơi khó tin hỏi: “Vậy là em vượt qua phỏng vấn rồi sao?”
Nơi này chính là Phòng thí nghiệm số một Trung tâm nghiên cứu sinh vật đột biến đó.
Nghe nói đây là nơi có đãi ngộ tốt nhất trong tất cả các đơn vị của loài người, tiêu chuẩn tuyển dụng vô cùng gắt gao.
Cô đã chuẩn bị tâm lý không vượt qua phỏng vấn rồi.
Thế mà lại thuận lợi đến vậy.
Thuận lợi đến mức khiến cô tưởng mình đang nằm mơ.
“Phải.” Lục Dương kéo cửa ra, quay đầu nhìn cô: “Dù sao em cũng là người ứng tuyển gửi bảng lý lịch duy nhất trong vòng nửa năm nay.”
Hứa Mạt Mạt đeo balo siêu to của mình đi theo sau lưng Lục Dương, cảm thấy có lẽ sự việc không giống như mình tưởng tượng.
Mọi việc phải kể từ một tháng trước.
Thật ra cô không phải là con người.
Cô là một cây nấm nhỏ sống sâu trong rừng rậm.
Đúng thế, cô là một cây nấm suy dinh dưỡng.
Bởi vì đột biến, những cây nấm khác đều mọc vừa cao vừa khoẻ, trải dài cả một vùng.
Chỉ có cô vẫn mãi mang dáng vẻ suy dinh dưỡng, mảnh mai yếu đuối.
Hơn nữa, nơi cô sống luôn luôn chỉ có thể có một cây nấm là cô, những sinh vật khác bước vào đều sẽ bị sợi nấm của cô ăn mất.
Nhưng cô ăn nhiều như vậy mà vẫn mãi không lớn.
Bà sơ (*) trong nhóm nấm lớn tuổi nói bản thân bà chưa từng gặp chủng loài nấm mới.
(*) Bà sơ: Bản gốc tác giả dùng từ “Thái tổ nãi nãi” có nghĩa là bà của bà của mẹ (tức là cách mình 6 đời), theo mình tra cứu thì cách trên 5 đời thì sẽ gọi bằng bà sơ hoặc bà kị.
Bà sơ còn nói có lẽ vì cô là loài mới nên dinh dưỡng cần thiết cực kỳ nhiều, mà giá thể trồng nấm tạo ra từ gen máu thịt sinh vật càng mạnh sẽ có thể nuôi ra cây nấm càng mạnh.
Nghe nói sinh vật mạnh nhất trên đời này là con người độc ác – Thẩm Tế Nguyệt.
Vì thế một ngày nọ, cô quyết định rời khỏi quê hương đi tìm anh ta.
Trước khi xuất phát, những cây nấm khác rối rít khuyên cô:
“Thẩm Tế Nguyệt rất đáng sợ! Hắn đã giết rất nhiều, rất nhiều sinh vật đột biến.”
“Có bọn kia thấy hắn ăn nấm đó.”
“Chắc chắn em sẽ bị hắn thái ra nấu canh uống!”
“Biến thành sashimi!”
“Thành nấm xào giòn!”
“Tàn ác vô nấm đạo!”
“Đáng sợ lắm đó.”
“Dù sao thì em cũng đừng tìm hắn!”
Nhưng cô vẫn quyết định xuất phát đi tìm Thẩm Tế Nguyệt.
Có thể trở nên to lớn giống mọi người là mong ước lớn nhất của cô.
Thấy không khuyên được cô, bà sơ bèn đưa cho cô một quyển sổ nhỏ. Bà bảo rất lâu về trước có một con người xông vào rừng, sau đó bất cẩn chết ở đây. Cuốn sổ này do người đó để lại, bên trên viết đầy chữ viết loài người, đám nấm xem không hiểu.
Sau này, nơi thi thể người đó phân hủy mọc ra một cây nấm kỳ lạ đó là cô.
Bây giờ cô muốn đến thế giới loài người, nói không chừng cuốn sổ nhỏ này sẽ giúp đỡ cô.
Vì vậy, nấm nhỏ bèn mang theo cuốn sổ rách nát, rồi lại tìm một chiếc vại sắt tả tơi chứa đầy bùn đất quê nhà. Cô vác hai thứ này rồi chấm nước mắt tạm biệt đồng hương, bước lên con đường hướng về thế giới loài người.
Cô đi rất lâu, đột nhiên có một ngày cô nhìn thấy một chiếc xe tải nhỏ.
Có hai con người giống đực đứng cạnh xe nói chuyện. Đại khái bọn họ nói chuyến này ra ngoài rất may mắn, nhặt được xác bọ ngựa đột biến, mang về Phòng thí nhiệm số một Thành phố A có thể đổi không ít tiền.
Nấm nhỏ vừa nghe đối phương muốn về thành phố loài người bèn vội vàng nhân lúc bọn họ nói chuyện mà mang vại sắt và quyển sổ rách nát nhảy lên thùng xe.
Bấy giờ, cô mới phát hiện trong thùng xe không chỉ có xác bọ ngựa đột biến mà còn có một người đã chết não, cơ thể cũng thôi thóp hơi tàn.
Nấm nhỏ ký sinh lên người này.
Lấy được ký ức còn sót lại rải rác trong cơ thể đó.
Cô gái tên Hứa Mạt Mạt, là thành viên của Tiểu đội tuần tra số ba.
Hôm nay, thời điểm cô ấy và đồng đội kiêm bạn thân là Lâm Duyệt làm nhiệm vụ thì gặp phải bọ ngựa đột biến.
Bọ ngựa đột biến này chỉ là sinh vật đột biến cấp D, dù hai người không giết được nó thì cũng có thể trốn thoát.
Nhưng Lâm Duyệt lại đẩy Hứa Mạt Mạt vào lưỡi hái của bọ ngựa.
Lưỡi hãi lập tức đâm thủng lồng ngực Hứa Mạt Mạt.
Lâm Duyệt khóc lóc nói nếu hôm nay cô ta không giết Hứa Mạt Mạt thì sau này Hứa Mạt Mạt cũng sẽ giết mình.
Đợi sau khi Lâm Duyệt đi, Hứa Mạt Mạt giẫy giụa dùng súng bắn thủng đầu bọ ngựa đột biến, nhưng rốt cuộc bản thân cô ấy cũng không sống nổi.
Chất độc thần kinh trên lưỡi hái bọ ngựa đột biến nhanh chóng giết chết thần kinh và đại não của cô ấy.
Kế đó, hai người kia phát hiện xác bọ ngựa đột biến nên cũng tiện tay đưa Hứa Mạt Mạt lên xe.
Xe rất nhanh khởi động.
Lúc vào Thành phố A, bọn họ gặp phải kiểm tra cổng thành.
Nấm nhỏ giấu vại sắt và quyển sổ rách nát phía sau cái xác to lớn của bọ ngựa đột biến, thoát khỏi kiểm tra cổng thành.
Sau khi vào Thành phố A, cô lén lút rời khỏi xe.
Cô trở lại nhà Hứa Mạt Mạt, âm thầm dùng thời gian một tháng để học làm sao giả mạo một con người, đồng thời tìm được tin tức Thẩm Tế Nguyệt trên Internet.
Con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt vậy mà lại bị nhốt ở Phòng thí nghiệm số một.
Thật trùng hợp, Phòng thí nghiệm số một đang tuyển trợ lý cho anh ta!
Nấm nhỏ không nhịn được đã gửi bảng lý lịch.
Con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt đúng là ghê gớm, cô cảm thấy mình chắc chắn không đánh lại anh ta.
Nhưng cô có thể tiếp cận anh ta, bồi dưỡng tình cảm, nói không chừng có thể tìm cơ hội thương lượng để anh ta cho mình một miếng thịt.
… Hoặc là cái gì đó khác.
Hứa Mạt Mạt đeo balo siêu to theo sau Lục Dương đi trên một hành lang trắng như tuyết, tới trước một cánh cửa kim loại hình tròn, trên cửa viết mấy chữ to: Phòng quan sát khu A.
Lục Dương quét vân tay và mống mắt, cánh cửa dày cộp mở ra, cô nhìn thấy một dãy phòng kính cực lớn.
Ngoài cửa mỗi phòng kính đều có đầy đủ bố trí an toàn, trên cửa viết số hiệu: “Vật thí nghiệm XXX.”
Thấy có người bước vào, vật thí nghiệm trong phòng đột nhiên nhào tới, hung hăng đập cửa kính.
Đó là một người đàn ông dán cả tay cả chân lên bức tường kính, một đống mắt kép màu nâu xám nhìn bọn họ chằm chằm, trên lưng là cánh màu đen bán trong suốt, tứ chi mọc đầy gai ngược màu đen giống như con châu chấu khổng lồ.
Hắn đập cánh, lỗ miệng màu đen nhai nuốt liên tục, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm bọn họ, nước miếng trong suốt chảy lộp độp.
Lục Dương: “Đây là vật thí nghiệm số 009, đột biến cấp A, cực kỳ tham ăn. Phương hướng biến dạng: Gián Mỹ.”
Phòng thứ hai là một người đàn ông mặt mày đẹp đẽ đang lười nhác phơi nắng, nửa người ngâm dưới nước, chỉ để lại mái tóc đen dài thượt.
Lục Dương: “Đây là vật thí nghiệm số 008, đột biến cấp A, thích phơi nắng.”
Cùng lúc đó, người đàn ông chậm rãi xoay đầu. Thấy bọn họ, hắn ta nhếch môi cười một tiếng, khóe môi lập tức tét đến mang tai, để lộ tầng tầng lớp lớp hàm răng cá mập sắc bén, trong kẽ răng còn vương thịt vụn.
Lục Dương: “… Phương hướng biến dạng: Người cá. Bản tính hung dữ.”
“Toàn bộ sinh vật nhốt tại khu A đều là con người đã phát sinh đột biến không thể đảo ngược, không còn tư duy và tình cảm của con người… Nói chính xác thì bọn họ đã không còn là người, chỉ là sinh vật hình người.”
Lục Dương vừa giới thiệu vừa thầm quan sát Hứa Mạt Mạt.
Anh vốn cho rằng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô bé ngây ngô đến khờ khạo này sẽ bị dọa vãi ra quần, ôm chân cầu xin anh cho cô đi.
Nhưng không ngờ khuôn mặt cô gái đầy vẻ trẻ con lại chẳng tỏ chút sợ hãi, chỉ có tò mò và lấy làm lạ, dường như không hiểu vì sao muốn mang cô tới đây.
Lục Dương không nhịn được hỏi: “Em không sợ hả?”
Hứa Mạt Mạt lắc đầu: “Em từng thấy nhiều rồi.”
Rất nhiều sinh vật kỳ quái sống trong rừng. Cô đã thấy qua thứ còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.
Lục Dương hơi bất ngờ: “Gần nội thành cũng có thể nhìn thấy nhiều sinh vật đột biến cấp A thế sao?”
Hiển nhiên anh hiểu sai lời của Hứa Mạt Mạt, cho rằng cô từng gặp những sinh vật này lúc ở Tiểu đội tuần tra số ba.
Hứa Mạt Mạt ngẫm nghĩ: “… Em thấy ở chỗ xa hơn một chút.”
Lục Dương gật đầu.
Lúc nãy, anh còn hoài nghi bảng lý lịch Hứa Mạt Mạt là giả.
Cô vốn không phải là thành viên của tiểu đội tuần tra.
Bởi vì thân phận thành viên của tiểu đội tuần tra là ưu thế lúc xin việc.
Nhưng hiện giờ ít nhiều gì anh đã từ bỏ nghi ngờ đó.
Có điều để đảm bảo, anh vẫn nên tiến hành điều tra toàn diện bối cảnh của người có khả năng trở thành đồng nghiệp mới trong tương lai.
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Lục Dương tiếp tục giới thiệu vật thí nghiệm còn lại cho cô.
Giữa đường, bọn họ gặp một người đàn ông.
Đây là người đàn ông rất đẹp trai, cao ráo tuấn tú, mặc quân trang, mang bao tay trắng, tay trái cầm gậy thống chế (*), mái tóc vàng kim rực rỡ mượt mà được buộc bằng sợi dây màu hồng lỏng lẻo sao lưng, lại còn thắt một cái nơ bướm xinh đẹp.
(*) Gậy thống chế: tiếng pháp là baton, hay còn gọi là gậy ba-toong, là một vật dụng nghi lễ có hình dạng cây gậy ngắn, thường làm bằng gỗ hoặc kim loại, theo truyền thống là dấu hiệu của một thống chế hoặc một sĩ quan quân đội tương đương.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống người Hứa Mạt Mạt, trước tiên chào hỏi: “Người mới à, Chủ nhiệm Lục?”
Lục Dương dừng bước: “Phải, Thượng tá Tạ Trăn.”
“Là nhân viên…” Người đàn ông ý tứ sâu xa liếm môi một cái, thong thả hỏi tiếp: “…chăn nuôi của Thiếu tá Thẩm?”
Lục Dương: “Em ấy còn chưa nhậm chức, Thượng tá Tạ Trăn.”
“Thế à ~”. Tạ Trăn cầm gậy thống chế nhẹ nhàng nâng cằm Hứa Mạt Mạt lên, tỉ mỉ quan sát mặt cô, sáp đến gần, nhẹ nhàng ném câu tiếp theo: “Vậy chúc em may mắn nhé.”
Hứa Mạt Mạt không hiểu vì sao cái người tên Tạ Trăn này lại nói chuyện với cô bằng giọng điệu vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nhưng cô nhớ trong nhóm bạn nấm từng nói đám người mặc quân trang đều là con người độc ác hung dữ đáng sợ giống Thẩm Tế Nguyệt, gặp là phải tránh xa.
***
Tạ Trăn đẩy cửa văn phòng ra: “Các người lại tìm nhân viên chăn nuôi cho Thẩm Tế Nguyệt, chê chết chưa đủ hử?”
Tiến sĩ Cù đang phân tích số liệu trước máy tính, không thèm ngẩng đầu đáp: “Lần này khác.”
Tạ Trăn ngồi vào ghế bên cạnh, gậy thống chế đặt trước mặt ông, mỉm cười nói: “Khác chỗ nào?”
Tiến sĩ Cù ngẩng đầu, dựa theo tổ số liệu điều tra trên máy tính nói: “Ngài xem, đây là sự biến đổi số liệu cơ thể gần đây của Thẩm Tế Nguyệt. Tính tình ngày càng nóng nảy, giấc ngủ giảm, mẫn cảm với ánh sáng hơn, tính công kích tăng rõ rệt. Huyết áp, Adrenalin, Androgen, Testosterone, các loại hormone tiết ra đều tăng thấy rõ…”
“Nói tiếng người.” Tạ Trăn ngắt lời ông.
Tiến sĩ Cù đẩy mắt kính, nói: “Cậu ta động dục.”
“…”
“…”
“…”
Tạ Trăn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hiểu ra tại sao lần này lúc tuyển trợ lý cho Thẩm Tế Nguyệt lại giới hạn phụ nữ báo danh.
Anh ta bất chợt cười một tiếng, phun ra hai chữ: “Súc sinh.”
Anh ta đang mắng Tiến sĩ Cù.
Tiến sĩ Cù im lặng một giây, hỏi lại: “Ngài thấy cô gái kia rồi?”
Tạ Trăn: “Vừa khéo gặp trên đường.”
Tiến sĩ Cù: “Ngài không khuyên cô ta chạy mau à?”
Dù cho không biết Thẩm Tế Nguyệt tiến vào thời kỳ động dục, tỉ lệ tử vong của công việc “trợ lý riêng” cũng cực kỳ cao.
Tạ Trăn: “Tại sao tôi phải lo chuyện bao đồng?”
Tiến sĩ Cù: “Vậy… cũng thế thôi… ý tôi là súc sinh ấy.”
Tạ Trăn: “…”
Tiến sĩ Cù: “Yên tâm, phòng thí nghiệm sẽ mua bảo hiểm tai nạn cá nhân mức cao nhất cho cô ấy.”
***
Phòng quan sát khu A.
Hứa Mạt Mạt lại đi theo Lục Dương một lát, thẳng đến điểm cuối hành lang, trước mặt lại là một cánh cửa.
Lục Dương: “Từ đây đi xuống là đến rồi.”
Anh mở thang máy, Hứa Mạt Mạt theo vào.
Thang máy xuống thẳng tầng hầm số ba.
Cửa mở, bên ngoài một mảng tối đen, chẳng thấy cái gì.
Một luồng gió lạnh thấu xương thổi tới, mang theo hơi nước cực kỳ ẩm ướt.
Hứa Mạt Mạt không khỏi rùng mình.
Cô là nấm, cô thích môi trường ấm áp ẩm ướt.
“Cậu ấy không thích ánh sáng.” Không biết Lục Dương ấn vào nơi nào, một vòng đèn nhỏ bật mở, phát ra ánh sáng mờ nhạt, khẽ chiếu sáng không gian tối tăm.
Lục Dương: “Em gặp cậu ấy rồi hẳn quyết định xem có muốn nhận công việc này không.”
Huhu tò mò diễn biến quá đi ????
Huu mấy ông ở khu nghiên cứu là con người xong cũng tởm thật ấy