Em lấy xúc tu của anh được không – Chương 02

Chương 02

Đừng ăn em, em ăn không ngon, em có độc

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Trong phòng làm việc.

Tiến sĩ Cù cau mày đẩy gậy thống chế đang vắt ngang bàn máy tính của mình xuống, nhìn vị khách không mời mà đến Tạ Trăn, hỏi: “Lần này, ngài đến đây làm gì?”

Đường đường là Phó trưởng ban Ban hành động đặc biệt, chắc không rảnh đến mức chạy đến phòng thí nghiệm ngồi lê đôi mách.

“Đương nhiên tôi tới là có chuyện đàng hoàng.” Tạ Trăn mỉm cười móc tờ văn bản trong ngực mở ra: “Đây, giấy điều động tạm thời, đưa vật thí nghiệm 00S của các ông cho tôi mượn một tí.”

Bên trên giấy điều động tạm thời viết đối tượng điều động: Thí nghiệm số hiệu 00S (Cựu Đội trưởng Đội một Ban hành động đặc biệt – Thẩm Tế Nguyệt)

Đầu mày Tiến sĩ Cù nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi: “Sao ngài lại mượn Thẩm Tế Nguyệt? Một Người thức tỉnh cấp S như ngài, cộng thêm một đám đội viên cấp A kia còn chưa đủ sao?”

Tạ Trăn “Ờ” một tiếng: “Thành phố sương mù, khu ô nhiễm cấp S, một nơi rất kỳ quái, từ trường mạnh, thông số ô nhiễm cao, tất cả vũ khí thông minh đều mất tác dụng, ngay cả con người bước vào cũng lập tức gia tăng tốc độ biến dạng, đã có hai tiểu đội tuần tra bị diệt sạch trong đó rồi.”

Anh ta ngửa tay, cà lơ phất phơ nói: “Ông cũng biết cái gọi là Người thức tỉnh như chúng tôi ấy, sức mạnh càng lớn, tốc độ biến dạng càng nhanh, nếu có thể không mạo hiểm thì không nên mạo hiểm.”

Tiến sĩ Cù ngạc nhiên: “Chẳng phải Thành phố sương mù rất ít xuất hiện tại khu vực hoạt động của con người sao?”

“Ai mà biết.” Tạ Trăn cũng lấy làm lạ.

Tiến sĩ Cù: “… Vậy ngài để Thẩm Tế Nguyệt mạo hiểm thì cũng đừng quên cậu ta không chỉ là vật thí nghiệm 00S của tôi, mà còn là em ruột của ngài.”

Tạ Trăn mỉm cười: “Thôi đi, lão Cù. Thẩm Tế Nguyệt đã là quái vật rồi. Thừa dịp trước khi nó mất hoàn toàn nhân tính mà tận dụng đồ bỏ đi, đó mới gọi là tận dụng triệt để, tiết kiệm tài nguyên, bảo vệ môi trường.”

Anh ta đứng lên, đẩy giấy điều động tạm thời tới trước mặt Tiến sĩ Cù, chậm rãi rút một chiếc bút từ túi áo trước ngực nhét vào tay Tiến sĩ Cù: “Tới đây, ký đi, ký xong, tôi đi dẫn người.”

Tiến sĩ Cù ném bút, giận dỗi: “Không ký!”

“Hầy, không ký đúng không?” Tạ Trăn híp mắt, ngón tay thong thả di chuyển xuống vị trí dưới cùng giấy điều động: “Nhìn thấy không? Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh đích thân ký tên. Tổng cục trưởng Thái bảo ta tới lấy người. Thí nghiệm của ông đã thất bại rồi, lại còn không phối hợp với công tác của đơn vị cấp trên, còn muốn kinh phí sang năm nữa không?”

Tiến sĩ Cù càng tức hơn, nghiêm túc sửa miệng anh ta: “Thí nghiệm của tôi còn chưa thất bại!”

“Ông nói không thất bại là không thất bại à? Ông phải lấy thành quả ra chứng minh chứ. Ông dựa vào cái gì để lấy ra thành quả?” Tạ Trăn giống như dỗ trẻ con, nhét bút lại vào tay ông: “Ký đi. Ký xong, lúc xin kinh phí, tôi nói giúp ông.”

Tiến sĩ Cù vừa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ngài nói thật?”

Tạ Trăn: “Thật, nếu kinh phí sang năm ít, tôi lấy kinh phí từ Ban hành động đặc biệt bù vào cho ông.”

Tiến sĩ Cù lầm bầm: “Vậy còn được.”

Sau đó ký tên một cách không tình nguyện.

Mí mắt Tiến sĩ Cù nhấc lên, thấy Tạ Trăn vẫn còn đứng đơ ra đó, ông mất kiên nhẫn hỏi: “Sao ngài còn chưa cút?”

“Vội cái gì?” Tạ Trăn cẩn thận gấp giấy điều động tạm thời cất vào túi rồi mới thong thả nói: “Hình như lúc nãy Chủ nhiệm Lục muốn dẫn trợ lý nhỏ đi gặp nó, đợi người ta gặp mặt xong, tôi dẫn người đi cũng chưa muộn.”

Dưới ba lớp đất.

Mặc cho ánh sáng của vòng đèn đều bật, ánh sáng vẫn vô cùng yếu ớt.

Ánh sáng vàng ấm mờ tối loáng thoáng phác họa ra hình dạng không gian dưới tầng hầm.

Đây là một căn phòng chẳng ra sao, hai phần ba diện tích không gian đều bị đầm nước chiếm cứ; dưới đất là nham thạch lởm chởm gồ ghề, giống như môi trường sống của loài bò sát máu lạnh; nhưng một phần ba diện tích góc phòng còn lại thì đặt giường và bàn đọc sách, thứ mà chỉ loài người mới dùng đến.

Một cái bóng hình người đen thùi ngồi trước bàn đọc sách, chỉ có thể thấy được đường nét sườn mặt thanh thoát đẹp đẽ.

Tay người đó lật trở một cái, dường như đang đọc sách.

Đây chính là con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt hung tàn đáng sợ, giết nấm như ngóe trong lời đồn đó ư?

Hứa Mạt Mạt bất giác tiến về trước mấy bước, dán mặt lên tường kính, muốn nhìn rõ hơn.

Nhưng mắt loài người vốn yêu cầu ánh sáng tương đối cao, cô vẫn không thấy rõ.

Lục Dương bước từ phía sau tới, vỗ bả vai cô, sau đó giơ tay gõ lên cửa kính “cốc cốc cốc”, kế tiếp chào hỏi lịch sự: “Chào buổi chiều, Thiếu tá Thẩm, cho hỏi hôm nay ngài thấy thế nào?”

“…”

Bóng người trong tối dường như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi lật sách.

Lục Dương mỉm cười: “Ngài vẫn hài lòng với sách chúng tôi đưa cho ngài lần trước chứ? Nếu như còn cần gì khác, có thể nói với Hứa Mạt Mạt… À, Hứa Mạt Mạt chính là trợ lý của ngài tới phỏng vấn hôm nay, là một cô bé rất dễ thương. Bây giờ, ngài có tiện gặp mặt em ấy một chút không?”

Lần này, rốt cuộc người bên trong mở miệng, chỉ có một chữ: “Cút!”

Hình như đã rất lâu cậu không nói chuyện, giọng vừa khàn vừa trúc trắc, ngay cả cây nấm như Hứa Mạt Mạt cũng có thể nghe ra sự nóng nảy và mất kiên nhẫn trong câu chữ đó.

Nhưng hình như Lục Dương hoàn toàn không nhận ra, vẫn mỉm cười như cũ: “Vậy tôi bảo em ấy vào nhé. Thiếu tá Thẩm, ngài chắc chắn sẽ thích em ấy.”

Dứt lời, Lục Dương ấn vào một cái nút bên cạnh: “Được rồi, bây giờ cậu ấy không nghe chúng ta nói chuyện nữa.”

Anh mỉm cười hỏi Hứa Mạt Mạt: “Em muốn vào gặp cậu ấy không?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu không chút do dự.

Cô rời khỏi rừng rậm, lìa xa quê nhà chính là để tìm anh ta.

Không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô thay đổi ý định.

“Vậy được rồi…” Lục Dương lấy một cái nút tròn màu đỏ đưa cho cô: “Sau khi em vào, nếu như cậu ấy muốn tấn công em thì hãy ấn cái nút này. Nhớ kỹ, nhấn rồi thì không được buông tay, trừ khi cậu ấy hoàn toàn ngã xuống, hoặc là em tuyệt đối an toàn, nhớ chưa?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu: “Em nhớ rồi.”

Lục Dương nhìn balo nặng trịch phía sau lưng cô: “Tạm thời để anh cầm giúp balo của em cho.”

“Cảm ơn Chủ nhiệm Lục.” Cô ngoan ngoãn tháo balo xuống chuyển cho anh.

“Không cần gọi chủ nhiệm, gọi anh Lục là được rồi… Ặc, nặng thế!” Lục Dương bất ngờ.

Mặt cô ửng đỏ: “Là đặc sản mang từ quê em lên.”

Lục Dương bật cười, mở khóa cửa: “Vào đi.”

Cửa kính lẳng lặng mở ra.

Lúc này, Hứa Mạt Mạt mới để ý cửa kính trong suốt kia dày gần một mét.

Cô nhẹ chân, chầm chậm đi vào.

Mặt đất dưới chân gập ghềnh, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt. Không khí xung quanh càng ẩm hơn, thấm đẫm hơi nước, thậm chí có phần nặng trĩu.

Một giọt chất lỏng lạnh băng nhỏ từ đỉnh đầu xuống, rơi thẳng lên mặt cô.

Cô dùng ngón tay lau đi, vươn đầu lưỡi liếm thử. Là nước, mang theo chút vị tanh gần như không nhận ra.

“Chào anh…” Hứa Mạt Mạt nhìn bóng người trong tối, nhỏ giọng chào hỏi: “Em tên Hứa Mạt Mạt, anh có thể gọi em là Bé Nấm. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là trợ lý của anh…”

Lời còn chưa dứt, một luồng gió sắc như dao đánh tới.

Mang theo giọt nước nho nhỏ quất vào mặt, đau rát.

Giây kế tiếp, một tiếng ầm trầm đục, có thứ gì đó lướt qua sát mặt cô, đập lên vách kính bên cạnh.

Toàn bộ tầng hầm dường như đều run rẩy.

Cô xoay đầu nhìn, nương theo ánh sáng mờ ảo có thể thấy được chiếc xúc tu to khỏe màu nâu hồng.

Dưới làn da mềm mại, máu thịt tươi sống đang ngọ nguậy, toát ra mùi vị mê người.

Đây là… xúc tu của Thẩm Tế Nguyệt.

Ực.

Hứa Mạt Mạt không nhịn được nuốt nước bọt.

Trông có vẻ ngon quá.

Dưới bóng tối, giọng nói khàn khàn vang lên lần nữa: “Tôi không cần trợ lý… Không muốn chết thì cút!”

Cô không khỏi co rúm lại.

Nhưng sợ hãi hoàn toàn không át được bản năng sinh lý.

Thậm chí cô chẳng có thời gian suy nghĩ tại sao con người tàn ác Thẩm Tế Nguyệt lại mọc xúc tu.

Cô đã rất, rất lâu không có gì lấp đầy bụng.

Kể từ khi chui vào cơ thể Hứa Mạt Mạt, nhất là sau khi vào Thành phố A, cô chỉ có thể ăn đồ ăn của loài người.

Đồ ăn của loài người ngon, nhưng những thứ đó vốn không đủ.

Cô bây giờ thèm ăn đến độ sợi nấm trong người sắp không khống chế nổi mà muốn vươn ra, cắm rễ vào xúc tu cường tráng, hút từng ngụm từng ngụm dinh dưỡng dồi dào và gen máu thịt mạnh mẽ.

Hứa Mạt Mạt bất giác giơ tay lên, muốn chạm vào món ngon trong mơ của mình…

Nhưng cô đã quên trên tay mình còn cầm công cụ khống chế mà Lục Dương đưa.

Trong bóng tối, lại một xúc tu nữa phóng tới.

Nếu như lúc nãy chỉ là hù dọa thì cái này là trực tiếp giận dữ.

Xúc tu quất vào công cụ khống chế mà nấm nhỏ cầm trên tay. Cô đau đớn la lên, công cụ khống chế tuột khỏi tay bay đi, đập lên tường kính, nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Gần như cùng lúc, báo động chói tai vang lên.

Hứa Mạt Mạt bị một xúc tu cuốn lấy, nhấc lên không trung, kéo đến trước mặt chủ nhân xúc tu.

Cô đối mặt với một cặp mắt vàng kim, con ngươi dựng đứng giống như loài bò sát máu lạnh.

Lục Dương vẫn luôn đứng ngoài quan sát.

Anh không ngờ chỉ vỏn vẹn mấy ngày mà tính tình Thẩm Tế Nguyệt lại thay đổi nhanh như vậy.

Cậu ta chỉ thấy công cụ khống chế mà đã tức giận đến mức lập tức ra tay.

Điều này cho thấy tính người trong cơ thể cậu ta đang nhanh chóng biến mất.

Không, có lẽ đã biến mất rồi.

“Thẩm Tế Nguyệt, ngài buông em ấy ra trước đi. Em ấy vốn không biết công cụ khống chế dùng để làm gì!” Lục Dương vỗ vào tường kính, cố gắng vực dậy lý trí của cậu: “Thiếu tá Thẩm, hiện giờ ngài vẫn là một con người, ngài chưa phải là quái vật, ngài muốn giết em ấy sao?”

Nhưng chẳng có tác dụng.

Thẩm Tế Nguyệt nhìn cô gái hoang mang yếu đuối trước mắt, cứ như chỉ cần khẽ động tay là đã gãy. Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Cô muốn chết thế nào?”

Lục Dương: “Thẩm Tế Nguyệt!”

Hứa Mạt Mạt nhìn cậu, đột nhiên nhớ tới lúc mình còn rất nhỏ. Năm đó khí hậu đột nhiên thay đổi, chỉ trong một đêm mà mùa hè nóng ẩm bỗng biến thành mùa đông rét lạnh. Tất cả thực vật trong rừng đều đóng băng.

Hiện giờ, cô lại cảm nhận được loại sợ hãi bị đóng băng này.

Hứa Mạt Mạt bị xúc tu quấn lấy, chỉ có một tay ở bên ngoài, nội tạng như sắp bị bóp ra.

Cô không khỏi cầu xin: “Đừng ăn em, em ăn không ngon… Em có độc.”

Cô vùng vẫy, móc một con cá nhỏ trong túi ra, đưa tới: “Em mời anh ăn cá, cá này ngon lắm… Đừng ăn em, em có độc, thật đó!”

Dường như Thẩm Tế Nguyệt ngây người một lúc.

Một chiếc xúc tu thò từ sau lưng cậu tới, chậm rãi hướng tới gần Hứa Mạt Mạt…

Bỗng dưng xúc tu đang quấn lấy cô run rẩy kịch liệt mà không hề dự báo trước. Thẩm Tế Nguyệt rên rỉ giống như gặp phải đau đớn cùng cực.

Kế đó, Hứa Mạt Mạt bị cậu ném ra ngoài.

Giữa trời đất quay cuồng, cô nhìn thấy vô số xúc tu uốn éo vùng vẫy trong góc tối. Chủ nhân xúc tu – con người độc ác Thẩm Tế Nguyệt đang ngã dưới đất, ngón tay trắng nõn thon dài bấu chặt mặt đất, móng tay nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng.

Gần như trong chớp mắt, không gian ẩm ướt lấp đầy mùi máu tanh.

“Chủ nhiệm Lục, đối phó với quái vật thì phải dùng cách đối phó với quái vật, giảng đạo lý là không có tác dụng đâu.”

Hứa Mạt Mạt nghe tiếng, quay đầu.

Con người độc ác tên Tạ Trăn đó cầm trên tay công cụ khống chế giống hệt cái vừa rồi bị ném vỡ, bước tới.

Anh ta nói với Lục Dương xong, ánh mắt nhìn sang Hứa Mạt Mạt, mỉm cười hỏi: “Em nói xem có đúng không, cô nhóc đáng thương?”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
minh châu
minh châu
6 Tháng Cách đây

nghi ngờ khứa Tạ Trăn này là boss phản diện ghê =)) đã thế còn ân oán anh trai em trai nữa

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!