Em lấy xúc tu của anh được không – Chương 12

Chương 12

Cháu chính là ánh bình minh của Người thức tỉnh!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Ban giám sát.

Mạnh Thính Châu nhận được tin liền dẫn người của Ban giám sát đến trước cửa nghênh đón.

Phía sau có người nhỏ giọng bàn tán:

“Không phải Thư ký Trần là Tổng thư ký của Nghị sĩ Lạc Xuyên à? Sao trông Trưởng ban Mạnh lại không mấy vui thế?”

“Đúng đấy! Thẩm Tế Nguyệt đã giết Tiến sĩ Cù, cho dù cậu ta nói thứ trong người Tiến sĩ Cù là loài đột biến, nhưng lại chẳng có chứng cứ. Chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để đả kích thế lực của Người thức tỉnh trong Chính phủ.”

“Vậy là mấy người không biết nội tình rồi.”

Có người bước ra giải thích: “Mấy người chỉ biết Thư ký Trần là Tổng thư ký của Nghị sĩ Lạc Xuyên, là cốt cán của Phái Thanh Lọc, nhưng lại không biết Thư ký Trần cũng là mẹ ruột của Thẩm Tế Nguyệt.”

Người này cười nói: “Có quỷ mới biết rốt cuộc lần này Thư ký Trần đến có mục đích gì.”

Đám đông thầm hít sâu một hơi.

Hai đứa con trai đều là Người thức tỉnh, mẹ lại là cốt cán Phái Thanh Lọc. Quan hệ gia đình này hơi phức tạp à nha…

Chiếc xe có rèm che màu đen dừng lại trước cổng Ban giám sát.

Cửa xe mở ra, người xuống trước là Tạ Trăn.

Anh ta bước sang một bên, mở cửa xe ra.

Một người phụ nữ trông khoảng hơn bốn mươi tuổi bước xuống.

Người phụ nữ mặc trang phục công sở màu đen, tóc dài búi gọn, ngay cả một sợi tóc cũng chẳng rớt xuống.

Bà đeo một cặp bông tai ngọc trai trắng sáng, tao nhã, lão luyện, đoan trang, xinh đẹp.

Bà trông rất giống Tạ Trăn. Bất cứ ai nhìn vào cũng đều biết gương mặt ưu việt của Tạ Trăn và Thẩm Tế Nguyệt là từ mẹ họ mà ra.

Mạnh Thính Châu lập tức bước lên nghênh đón: “Thư ký Trần đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?”

Trần Lam bắt tay anh ta, mỉm cười: “Chỉ giáo thì không dám, Nghị sĩ Lạc Xuyên vừa nghe kể chuyện về Phòng thí nghiệm số một, liền cử tôi tới đây tìm hiểu tình hình.”

Dừng một lát, bà nói tiếp: “Nghe nói chuyện này lại liên quan đến Thẩm Tế Nguyệt?”

Mạnh Thính Châu: “Phải, Thẩm Tế Nguyệt giết Tiến sĩ Cù trước mặt mọi người, rất nhiều người ở đó tận mắt chứng kiến.”

Lúc hai người nói chuyện, Tạ Trăn tiếp tục cầm gậy thống chế đứng bên cạnh.

Nghe đến đây, anh ta mới lên tiếng: “Mẹ, Thẩm Tế Nguyệt nói thứ ở trong cơ thể Tiến sĩ Cù là loài đột biến. Con cảm thấy khả năng này rất lớn.”

Mạnh Thính Châu thu lại nụ cười: “Bây giờ, Thượng tá Tạ lấy thân phận gì đứng ở đây nói chuyện?”

Trần Lam không cho Tạ Trăn mở miệng, vội trách mắng: “Im miệng!”

Sau đó, bà mới nói với Mạnh Thính Châu: “Trưởng ban Mạnh, tôi muốn gặp Thẩm Tế Nguyệt trước, không biết có tiện hay không?”

“Đương nhiên là tiện, có điều Thư ký Trần nên chuẩn bị tâm lý…” Mạnh Thính Châu nhìn bà: “Tôi đã tra khảo cậu ta.”

Trần Lam vẫn mỉm cười: “Nên vậy.”

Mạnh Thính Châu: “Thế thì  mời, tôi dẫn đường cho chị.”

***

Trần Lam nhìn thấy Thẩm Tế Nguyệt trong phòng tra khảo của Ban giám sát.

Cách lớp kính nano dày cộp, thiếu niên ngồi trên ghế tra hỏi đang gục dầu, thương tích chồng chất, những cây xúc tu trước giờ ngang ngược cũng mất sức xụi lơ, có vài cây còn bị đứt rơi rụng khắp nơi.

Không biết có phải vì bị thương quá nhiều nên năng lực tái sinh ưu việt của cậu không thể kịp thời khôi phục hay không.

Cậu đang hôn mê, thoi thóp hơi tàn.

Khác hẳn Hứa Mạt Mạt.

Hứa Mạt Mạt là người, cho dù là trên mặt luật pháp hay trên mặt sinh vật học.

Cô đều là con người.

Nhưng Thẩm Tế Nguyệt không phải.

Cậu là tội phạm từng bị phán tử hình.

Đã sớm mất đi tất cả quyền lợi với tư cách con người.

Ban giám sát có thể dùng tất cả phương thức mà luật pháp cho phép và không cho phép với cậu.

Trần Lam chỉ nhìn lướt qua rồi xoay người nói với Mạnh Thính Châu: “Trưởng ban Mạnh, chúng ta bàn bạc xem kế tiếp nên xử lý Thẩm Tế Nguyệt thế nào.”

Tạ Trăn đi cuối cùng.

Anh ta bước tới trước kính nano, cười khẽ: “Nói cho cậu biết một chuyện, trợ lý nhỏ mới tới kia của cậu đến sắp chết cũng không hề nói một câu bất lợi về cậu.”

Dường như anh ta không quan tâm Thẩm Tế Nguyệt có nghe không, bình thản thở dài: “Ôi, đúng là vừa ngốc vừa đáng thương.”

***

“Kế tiếp, Trưởng ban Mạnh dự định thế nào về Thẩm Tế Nguyệt?” Hai người ngồi vào chỗ bên cạnh, Trần Lam mở miệng trước tiên.

Hiển nhiên bà hiểu rõ kỹ năng đàm phán, trực tiếp chỉ ra chỗ khó của Mạnh Thính Châu hiện tại.

Hứa Mạt Mạt bị người của Hiệp hội mang đi, Thẩm Tế Nguyệt ở đây lại chẳng tìm được bước đột phá.

Thẩm vấn lâm vào cục diện bế tắc.

Mạnh Thính Châu mỉm cười hỏi lại: “Vậy cho hỏi Thư ký Trần có gì chỉ bảo?”

Trần Lam đang nâng tách trà lên định nhấp một ngụm, lúc này mới đáp: “Tôi chẳng có gì chỉ bảo. Tôi chỉ truyền đạt lại ý kiến của Nghị sĩ Lạc Xuyên: Đưa Thẩm Tế Nguyệt về lại Phòng thí nghiệm số một.”

“…Sao?” Mạnh Thính Châu khựng lại: “Tôi nghĩ sau chuyện này đã có thể chứng thực phòng thí nghiệm vốn không thể khống chế Thẩm Tế Nguyệt. Huống chi Tiến sĩ Cù đã chết, giao Thẩm Tế Nguyệt cho ai chứ?”

“Tiến sĩ Viên Kỳ, Trưởng ban Mạnh thấy thế nào?”

“Tiến sĩ Viên? Ông ấy bằng lòng rời khỏi Thành phố trung tâm đến Thành phố A sao?!”

“Phải, trước khi tôi đến đã gọi điện cho Tiến sĩ Viên, ông ấy rất có hứng thú với Thẩm Tế Nguyệt. Tính thời gian thì hai ngày nữa, ông ấy sẽ đến Thành phố A.”

Nụ cười trên mặt Mạnh Thính Châu trở nên rõ ràng hơn: “Nếu là Tiến sĩ Viên thì đương nhiên tôi không có ý kiến.”

“Nếu vậy, tôi trở về trước.” Trần Lam đứng lên: “Phía phòng thí nghiệm đã xong công tác chuẩn bị tiếp nhận, không biết phía Trưởng ban Mạnh phải mất bao lâu? Tôi còn phải xin chỉ thị của Nghị sĩ Lạc Xuyên, xem thử có nên đợi vụ bàn giao Thẩm Tế Nguyệt xong xuôi rồi mới quay lại Thành phố trung tâm hay không.”

“Khoan đã, Thư ký Trần.” Mạnh Thính Châu đứng lên theo: “Không cần phải xin chỉ thị của nghị sĩ, hiện giờ Thẩm Tế Nguyệt đã có thể bàn giao cho Phòng thí nghiệm số một.”

Dứt lời, anh ta gọi cấp dưới tới, cho người sắp xếp công tác bàn giao.

Bên này, Mạnh Thính Châu và Trần Lam xã giao vài chuyện chính trường. Phía bên kia, người của Ban giám sát đang bắt đầu chuyển dời Thẩm Tế Nguyệt.

Bọn họ không tháo dụng cụ tra tấn trên người Thẩm Tế Nguyệt ra, chỉ chuyển cậu tới một cái lồng kim loại cực lớn nối liền với điện cao áp rồi nhốt vào.

Mấy chiếc xúc tu bị đứt trong phòng tra hỏi cũng phải giao đồng thời cho phòng thí nghiệm.

Nhóm người ra ra vào vào.

Một nhân viên công tác không biết do cố ý hay vô tình mà đạp lên một cây xúc tu bị đứt.

Đế giày giẫm đúng ngay chỗ vết thương.

Xúc tu kia nhanh như chớp quấn lấy cổ người kia, vặn mạnh.

“Rắc” một tiếng.

Cổ anh ta bị bẻ gãy.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Cho đến khi thi thể nhân viên công tác kia nặng nề ngã xuống, giữa không gian yên ắng mới có người lên tiếng.

Người mở miệng trước là Trần Lam.

Dù là dưới tình huống này, giọng điệu của bà vẫn hết sức điềm tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ không có bất cứ chuyện gì trên đời này có thể khiến bà thất thố.

“Mặc dù là xúc tu hành hung, nhưng hẳn vẫn phải tính lên đầu chủ nhân nó. Đúng không, Trưởng ban Mạnh?”

Dù cho cả quá trình, Thẩm Tế Nguyệt đều hôn mê.

***

Sau khi Hứa Mạt Mạt tỉnh, được bổ sung thức ăn và nước uống, cô cảm thấy mình đã sống lại.

Dường như Hứa U U rất thích cô, tiếp tục quấn lấy cô nói chuyện.

Thằng bé ghé vào bên cạnh cô, hai cái râu lắc qua lắc lại, mở đôi mắt to tròn đen láy nhìn cô, ngọng ngịu nói: “Chúng ta đều họ Hứa. Woa~ chị có thể làm mẹ em không?”

Hứa Mạt Mạt: “Chị không thể làm mẹ.”

Cô suy dinh dưỡng, sẽ không sinh bào tử.

Cô hỏi lại: “Mẹ em đâu?”

Râu thằng bé cụp xuống: “Ông nói em bị ô nhiễm trong bụng mẹ, chỉ số biến dạng lúc sinh ra rất cao, cho nên mẹ em không cần em.”

Cậu chỉ vào râu mình nói: “Có phải rất xấu, rất đáng sợ không?”

Hứa Mạt Mạt lắc đầu.

Cô có sợi nấm nên rất có thiện cảm với tất cả cơ quan kiểu xúc tu.

“Chị có thể… sờ thử không?” Cô do dự hỏi.

Thằng bé trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô, sau đó rụt rè gật đầu.

Hứa Mạt Mạt vươn tay sờ nhẹ lên cặp râu cong cong.

Cảm giác… trơn trơn, phía gốc hơi cứng, càng về cuối càng mềm, dường như bên trên mọc đầy lông tơ không thấy được bằng mắt thường, cảm giác giống như nhung vậy.

Khúc cuối có hai hạt tròn nhỏ rủ xuống, thoạt nhìn khá cute.

Hứa Mạt Mạt không nhịn được miết một cái.

Đứa bé loài người khẽ run, gương mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên mảng đỏ lựng.

Cậu nghe Hứa Mạt Mạt nói: “Rất dễ thương.”

Hứa U U vốn đang nhắm mắt, cậu sợ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Hứa Mạt Mạt. Nhưng lúc này, cậu đột ngột mở mắt, hai chiếc râu cũng vểnh lên vô cùng đắc ý.

“Thấy không! Râu em lợi hại lắm, có thể nghe thấy rất nhiều chuyện, người khác không làm được đâu!”

“Oa, giỏi vậy!”

“Ừa, ông em nói phương hướng biến dạng của em là con kiến. Chị đã thấy con kiến chưa?”

“Chị đã thấy rất nhiều ở ngoài thành. Bọn chúng hợp thành một đàn, giao tiếp thông tin với nhau bằng cách chạm râu.”

“Oa ~ Nếu có người có phương hướng biến dạng giống em, có phải em cũng có thể chạm râu với người ta không?”

“Chị cũng không biết, chắc là được…”

“Khụ khụ.”

Tiếng khù khụ truyền từ cửa vào, cắt ngang cuộc đối thoại ấu trĩ của hai người.

Người tới là một ông cụ gầy gò, bạc trắng cả đầu.

Không biết ông là người bình thường hay do chỉ số biến dạng khá thấp, trông ông không có bất kỳ biểu hiện biến dạng đặc biệt nào.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo sau lưng ông cụ.

“Ông!” Đứa bé loài người nhìn thấy ông liền lập tức chạy tới.

Hứa Linh Uyên xoa đầu Hứa U U: “Ông có việc, con với Walle ra ngoài chơi đi.”

“Dạ ~” Hứa U U dẫn người máy ra ngoài, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn.

Hứa Linh Uyên đi tới trước mặt Hứa Mạt Mạt, mềm giọng hỏi: “Cô bé, đừng sợ, bây giờ cháu an toàn rồi. Ông để bác sĩ kiểm tra cho cháu được không?”

Hứa Mạt Mạt gật đầu.

Bác sĩ bước lên, kiểm tra nhẹ nhàng cho cô một lượt, vừa rút máu vừa nói: “Cô Hứa, cơ thể cô không có gì đáng ngại nữa.”

Hứa Mạt Mạt: “Cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ mỉm cười gật đầu. Sau khi được Hứa Linh Uyên ra hiệu, người kia xách rương thuốc rồi ra ngoài.

Hứa Linh Uyên kéo ghế ngồi trước mặt Hứa Mạt Mạt: “Cô bé, cháu là Người thức tỉnh à? Năng lực tái sinh và đọc ký ức?”

Hứa Mạt Mạt do dự gật đầu.

Hứa Linh Uyên: “Có thể cho ông xem năng lực của cháu không?… Ông đã thấy năng lực tái sinh rồi, giờ ông muốn xem khả năng đọc ký ức.”

Ông đã nhìn thấy bác sĩ lúc nãy rút máu cho cô.

Khoảnh khắc đầu kim vừa rút ra, lỗ kim đã liền lại cực nhanh, ngay cả chấm đỏ cũng không còn.

Hứa Mạt Mạt: “Đọc của ông sao?”

“Đúng vậy, cần tiếp xúc đúng không?” Ông chìa bàn tay già nua ra: “Tới đi.”

Hứa Mạt Mạt lưỡng lự một chốc. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay ông.

Sợi nấm vươn ra.

Ký ức lộn xộn của ông cụ ập đến.

Xuất phát từ phép lịch sự, Hứa Mạt Mạt chỉ chọn đoạn ngắn ký ức gần đây.

Thông qua đôi mắt Hứa Linh Uyên, cô nhìn thấy tờ xác minh kiểm tra ADN của mình. Bên trên viết “Độ biến dạng: 0”

Ông cụ run rẩy buông giấy xác minh xuống, bước tới trước cửa sổ, nước mắt đầy mặt.

Ông gần như nức nở: “Cuối cùng ánh bình minh của Người thức tỉnh đã tới rồi!”

Hứa Mạt Mạt chỉ xem tới đây liền lập tức buông tay ông ra.

Đôi mắt già nua của Hứa Linh Uyên nhìn chằm chằm cô: “Cô bé, cháu đã thấy gì?”

“Cháu thấy… ông nói cháu là ánh bình minh.”

“Đúng!” Ông cụ không duy trì nổi sự bình tĩnh giả tạo nữa, túm lấy tay Hứa Mạt Mạt: “Cháu chính là ánh bình minh của Người thức tỉnh! Cô bé, cháu hiểu không? Cháu biết cảnh ngộ Người thức tỉnh hiện tại gian nan thế nào không? Cháu biết Tiến sĩ Cù đúng không? Trước khi Tiến sĩ Cù chết đã gửi một bức email cho Thành phố trung tâm, bên trên có câu ‘số mệnh cuối cùng của Người thức tỉnh là hoàn toàn biến dạng’. Cháu cũng là Người thức tỉnh, nhưng độ biến dạng của cháu bằng 0! Cháu hiểu điều này có ý nghĩa thế nào với Người thức tỉnh không?!”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!