Chương 11
Bắt đầu từ bây giờ, Hứa Mạt Mạt do Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh tiếp quản
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Kể từ sau khi Thành phố sương mù tan biến, Lâm Duyệt nhìn thấy Hứa Mạt Mạt bị Đồn phòng thủ thành phố mang đi ở bên ngoài Phòng thí nghiệm số một, cô ta đã ở trong trạng thái hoảng loạn suốt cả ngày.
Cô ta nghi ngờ mình nhìn lầm.
Rõ ràng Hứa Mạt Mạt đã chết.
Nhưng toàn bộ Tiểu đội tuần tra số ba lúc đó đều nhìn thấy cô.
Mọi người sớm chiều chung đụng lâu như vậy, không thể nào nhận lầm.
Mọi người đều rất vui, bảo nếu Hứa Mạt Mạt có thể ra khỏi Đồn phòng thủ thành phố thì sẽ đi tìm cô, hỏi xem vì sao rõ ràng còn sống nhưng lại không trở về báo cáo.
Trừ Lâm Duyệt.
Cô ta tìm cớ để mấy ngày nay không về đội báo cáo.
Cô ta trốn ở nhà, huy động năng lực dự báo của mình hết lần này đến lần khác, hình ảnh nhìn thấy vẫn mãi không đổi.
Vật giống sợi tơ màu trắng lan tràn từ người Hứa Mạt Mạt tựa như thủy triều, cuốn chặt lấy cô ta.
Cô ta đau đớn mà chết.
Vì nhìn thấy hình ảnh như vậy nên lúc đối mặt với bọ ngựa đột biến, cô ta mới đẩy Hứa Mạt Mạt.
Sau khi Hứa Mạt Mạt chết, hình ảnh này đã biến mất.
Cô ta nghĩ mình đã thay đổi được tương lai.
Cô ta được cứu rồi.
Nhưng hiện tại, Hứa Mạt Mạt còn sống quay về.
Hình ảnh dự báo nhìn thấy cũng quay về theo.
Lâm Duyệt cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng cô ta.
“Xin chào, Lâm Duyệt của Tiểu đội tuần tra số ba đúng không? Chúng tôi thuộc Ban giám sát, mời cô phối hợp công tác với chúng tôi để nhận diện một người.”
Lâm Duyệt: “Ai?”
“Hứa Mạt Mạt.”
Lâm Duyệt bị Ban giám sát mang đến một gian phòng. Đội trưởng Tư Thiên Uẩn cũng ở đây.
Một người đàn ông uy nghiêm đứng lên: “Tôi là Mạnh Thính Châu của Ban giám sát. Chúng tôi mời hai người đến là để nhận diện xem người này có phải là Hứa Mạt Mạt mà hai người quen biết hay không.”
Một bên vách của căn phòng đặt tấm kính một chiều rất lớn.
Phía sau kính là phòng thẩm vấn.
Hứa Mạt Mạt đang ngồi trên ghế thẩm vấn bằng kim loại.
Mạnh Thính Châu chuyển cho hai người một chiếc tai nghe.
Bên trong tai nghe vang lên tiếng của nhân viên thẩm vấn: “Hai thứ này là của cô sao?”
Mạnh Thính Châu hỏi: “Hai người đã từng thấy những thứ này chưa?”
Lâm Duyệt và Tư Thiên Uẩn đồng thời lắc đầu.
Hứa Mạt Mạt trong phòng thẩm vấn gật đầu: “Là của tôi.”
Nhân viên thẩm vấn nghe thấy giọng Mạnh Thính Châu truyền từ tai nghe tới: “Bọn họ chưa từng thấy.”
Nhân viên thẩm vấn: “Cô nói với Chủ nhiệm Lục đây là đặc sản quê nhà của cô?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu: “Đúng.”
“Theo chúng tôi biết cô tới từ Thành phố trung tâm, là kết quả của kế hoạch ‘sàng lọc gen’. Mà hai thứ này, chúng tôi đều giám định thấy chỉ số ô nhiễm cao, không thể nào đến từ Thành phố trung tâm. Mời cô giải thích.”
“Hai thứ này do tôi nhặt được.”
“Nhặt ở đâu? Vì sao lại nhặt? Tại sao lại nói với Chủ nhiệm Lục đây là đặc sản quê nhà?”
“Ở ngoại thành… lúc thực thi nhiệm vụ, tôi đã sắp chết… Sau khi tỉnh lại thì nhặt được cuốn sổ… và cả bùn đất bên dưới…” Hứa Mạt Mạt khựng lại một chút, bổ sung: “Tôi cảm thấy đó là nơi bắt đầu cuộc sống mới, cho nên tôi nói với họ là đặc sản quê nhà.”
“Cái này…” Nhân viên thẩm vấn lấy một xấp giấy tờ ra: “Đây là hợp đồng nhậm chức mà cô vừa ký xong. Thông qua giám định, chữ viết hoàn toàn khác trước đây, cô giải thích thế nào?”
“Tay tôi bị thương… Hơn nữa sau khi sống lại, tôi đã quên rất nhiều thứ…”
“Chúng tôi đã kiểm tra cơ thể cô, tay cô không hề bị gì cả.”
“Là chất độc thần kinh… bọ ngựa đột biến, các người biết chứ? Đầu lưỡi hái của nó có chất độc thần kinh.”
Có người gõ chữ, đưa tài liệu tới.
Nhân viên thẩm vấn đọc lướt qua, là báo cáo bệnh viện đưa tới, xác nhận kiểm tra dây thần kinh Hứa Mạt Mạt còn sót lại chất độc thần kinh.
“Dựa theo lời cô nói, cô bị thương vì bọ ngựa đột biến, vậu làm cách nào mà cô sống sót? Tại sao lại không biến dạng?”
“Bởi vì tôi thức tỉnh năng lực hệ chữa trị. Xác suất Người thức tỉnh bị lây nhiễm rất nhỏ.”
“Trong tòa thí nghiệm, cô nói cô thức tỉnh năng lực hệ tinh thần, có thể nhìn thấy ký ức của người khác thông qua tiếp xúc cơ thể. Cô nói cô thức tỉnh cả hai năng lực này?”
“Vâng.”
“…”
Mặc dù xác suất rất nhỏ nhưng không phải 100% không thể.
“Cô và thành viên Tiểu đội tuần tra số ba có quan hệ tốt không?”
“Tốt lắm, mọi người đều rất quan tâm tôi.”
“Thế tại sao sau khi sống sót, cô lại không trở về tìm đồng đội mình? Cô không biết mọi người đều rất lo cho cô sao?”
Thời điểm hỏi chuyện này, nhân viên thẩm vấn cố ý thả nhẹ giọng, nghe giống như mang theo sự trách cứ và quan tâm của bậc bề trên.
Hứa Mạt Mạt rủ mắt, co cụm ngón tay, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn về.”
“Tại sao?”
“Vì đồng đội tôi muốn giết tôi.”
“…”
Nhân viên thẩm vấn, một người hỏi, một người ghi chép.
Nghe thấy đáp án này, tay đánh bàn phím của nhân viên thẩm vấn phụ trách ghi chép khựng lại.
Trong phòng quan sát phía sau tấm kính, Tư Thiên Uẩn không khỏi xoay đầu liếc nhìn Lâm Duyệt.
Lúc Hứa Mạt Mạt xảy ra chuyện là đang thực hiện nhiệm vụ riêng với Lâm Duyệt.
Ngón tay cầm tai nghe của Lâm Duyệt khẽ run, không nói gì.
Trái lại, Mạnh Thính Châu hoàn toàn không phản ứng, nói với microphone: “Tiếp tục.”
Nhân viên thẩm vấn hỏi tiếp: “Tình huống cụ thể là gì?”
Hứa Mạt Mạt: “Bạn thân Lâm Duyệt của tôi nói nếu cô ta không giết tôi, tương lai tôi sẽ giết cô ta, cho nên đẩy tôi về phía bọ ngựa đột biến…”
Cốc cốc cốc.
Bên ngoài phòng quan sát có người gõ cửa.
Mạnh Thính Châu cho người mở cửa.
Là người của Đồn phòng thủ thành phố.
Đối phương đưa một tập tài liệu đến.
Người mở cửa cầm tài liệu sang: “Trưởng ban, đã có kết quả giám định ADN của Hứa Mạt Mạt, kết quả khớp với lưu trữ của Thành phố trung tâm. Độ biến dạng…”
Chợt anh ta cao giọng mất kiểm soát: “Bằng không?!”
Đầu mày Mạnh Thính Châu nhăn lại, nhận lấy tài liệu, bên trên bất ngờ viết: [Thông qua giám định, phù hợp đặc điểm di truyền học của loài người, thuộc họ Người, chi Homo, Homo Sapiens, độ biến dạng: 0]
Người thức tỉnh là người được cho đã mở khóa gen.
Mà tiền đề mở khóa gen chính là đột biến.
Chỉ cần gen đột biến thì sẽ sinh ra chỉ số biến dạng.
Làm sao lại có chỉ số biến dạng của Người thức tỉnh bằng 0?
Nếu sự tồn tại của Hứa Mạt Mạt bị đám Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh và Trung tâm nghiên cứu sinh vật đột biến biết được, Ban giám sát không giữ được cô.
Không, có lẽ bây giờ bọn họ đã biết rồi.
Mạnh Thính Châu nói vào microphone: “Không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi cô ta chuyện Thẩm Tế Nguyệt.”
Vừa dứt lời, lại có người báo cáo với anh ta trong tai nghe khác.
“Tôi lên lầu một chuyến. Các cậu tiếp tục thẩm vấn, có gì gọi tôi.”
Nói xong, anh ta gật đầu với Tư Thiên Uẩn và Lâm Duyệt, mang theo tai nghe ra ngoài.
***
Cùng lúc Hứa Mạt Mạt bị mang vào phòng thẩm vấn, Ngay tại phía trên phòng cô, Thẩm Tế Nguyệt cũng bị đưa vào.
Phòng thẩm vấn gần như giống y đúc, chẳng qua cấp độ phòng hộ hoàn toàn khác.
Thẩm Tế Nguyệt có khóa thần kinh trên người và khóa trên ghế thẩm vấn.
Giữa phòng thẩm vấn có một vách kính nano thật dày, ngăn cách cậu và nhân viên thẩm vấn.
Tách.
Đèn ánh sáng mạnh bật lên.
Nhân viên thẩm vấn: “Thẩm Tế Nguyệt, cậu có gì muốn nói về chuyện sát hại Tiến sĩ Cù trước mặt tất cả mọi người ở Phòng thí nghiệm số một?”
Thẩm Tế Nguyệt nhắm mắt, giọng nhẫn nhịn: “Có thể tắt đèn không?”
Nhân viên phỏng vấn: “Trả lời câu hỏi.”
“… Tôi nói rồi. Tiến sĩ Cù đã chết, bên trong cơ thể ông ta là loài đột biến.”
“Chúng tôi không hề kiểm tra được dấu vết loài đột biến để lại trong cơ thể ông ấy.”
“Loài đột biến là một đám sương mù, các người không kiểm tra được.”
“Chúng tôi sẽ tiếp tục kiểm tra chuyện này. Từ khi cậu rời khỏi Tạ Trăn đến khi giết Tiến sĩ Cù, cậu chỉ tiếp xúc một mình Hứa Mạt Mạt, đúng không?”
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Trùng hợp, tôi cứu cô ta.”
“Vì sao không mang theo cô ấy?”
“Vướng víu.”
“Cậu cho cô ấy một đoạn xúc tu?”
“Phải.”
“Có tác dụng gì?”
“Dẫn đường… đưa cô ta đến tòa thí nghiệm.”
“Tại sao cậu không đích thân đưa cô tấy tới?”
“Giữa đường cảm giác được vết nứt không gian.”
“Cho nên cậu bỏ lại cô ấy?”
“Phải.”
“Cậu không sợ cô ấy gặp nguy hiểm?”
“Xúc tu là một bộ phận của tôi, tôi có thể cảm nhận được trạng thái của nó. Nếu gặp nguy hiểm, cô ta có thể dùng xúc tu cầu cứu tôi.”
“Nhưng có khả năng cô ấy không kịp cầu cứu.”
“Phải.”
“Cho nên cậu không để tâm đến mạng sống của cô ấy?”
“… Không quá để tâm.” Cậu nâng mắt, không biết từ lúc nào con ngươi màu đen đã biến thành vàng kim.
Cậu lặp lại lần nữa: “Có thể tắt đèn không?”
Nhân viên thẩm vấn nghiêm giọng quát: “Thẩm Tế Nguyệt, cậu nghĩ đây là đâu? Có tư cách bàn điều kiện sao?!”
Giọng quát mắng còn chưa dứt, kính nano trước mặt anh ta bỗng dưng vỡ tan tành.
Một chiếc xúc tu đập nát tấm kính, đánh thẳng về phía hai người, kế tiếp đập bể chiếc đèn chiếu sáng mạnh sau lưng.
Đèn khẩn cấp bật lên.
Ánh sáng trong phòng thẩm vấn trở nên yếu ớt.
Cậu rút xúc tu về, cơ thể vẫn ngồi trên ghế thẩm vấn, con ngươi màu vàng chậm rãi quay về màu đen.
“Xin lỗi, tôi thật sự rất ghét bị ánh sáng mạnh rọi thẳng mặt… Hai người có thể hỏi tiếp.”
Mạnh Thính Châu bước nhanh lên lầu đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Anh ta đứng trong phòng quan sát, cầm microphone: “Tiếp tục.”
Hai nhân viên thẩm vấn bấy giờ mới như thoát khỏi cơn mơ, phát hiện khắp người toát mồ hôi lạnh.
“Cậu… khụ…” Nhân viên thẩm vấn hắng giọng, phục hồi trạng thái: “Cậu không để tâm đến mạng sống cô ấy, đúng không?”
“Không quá để tâm.” Thẩm Tế Nguyệt sửa lại cách dùng từ của anh ta.
“Được, không quá để tâm.”
“Lúc trước cậu nói thứ trong cơ thể Tiến sĩ Cù là loài đột biến?”
“Đúng.”
“Cậu đã giết nó?”
“Không có.”
“Ý của cậu là cậu đã giết chết Tiến sĩ Cù nhưng lại không giết chết loài đột biến trong cơ thể Tiến sĩ Cù?”
“Xác của Tiến sĩ Cù bị loài đột biến khống chế. Hi vọng các người đừng nói sai nữa.”
“Tôi biết rồi. Cậu không giết chết loài đột biến?”
“Nó là một đám sương mù. Nếu lúc đó không có khóa thần kinh, tôi có thể giết nó.”
“Cậu nói cậu giết chết xác Tiến sĩ Cù bị loài đột biến khống chế là vì nó uy hiếp cậu, muốn giết Tạ Trăn hoặc Hứa Mạt Mạt?”
“Phải.”
“Tôi không cảm thấy nó giết được Tạ Trăn.”
“Tôi cũng thấy vậy, nhưng nó có thể giết người khác.”
“Cậu ám chỉ Hứa Mạt Mạt?”
“Đúng.”
“Cậu vừa nói cậu không quá để tâm mạng sống của Hứa Mạt Mạt.”
“Phải.”
“Nhưng cậu bằng lòng chấp nhận cái giá lớn của việc bị buộc tội giết chết Tiến sĩ Cù, đổi lấy mạng Hứa Mạt Mạt. Điều này bất hợp lý.”
“Điều này rất hợp lý.”
Đôi môi trắng bệch của Thẩm Tế Nguyệt nhếch lên.
“Tôi không quá để tâm đến mạng sống Hứa Mạt Mạt là khi so sánh với sự an toàn của hơn tám trăm người toàn bộ phòng thí nghiệm.”
“Tôi bằng lòng bị buộc tội để đổi lấy mạng sống Hứa Mạt Mạt là vì nếu Hứa Mạt Mạt chết, loài đột biến kia sẽ nói do tôi sai khiến nó giết người.”
“Đến lúc đó, các người vẫn sẽ bắt giữ tôi.”
“Giống như các người bắt giữ tôi vì cái chết của nhóm người chị gái tôi vậy.”
Thẩm vấn chấm dứt.
Hai nhân viên thẩm vấn bước ra khỏi phòng.
“Trưởng ban Mạnh, không hỏi được.”
Mạnh Thính Châu gật đầu, ấn tai nghe nói: “Tình hình bên Hứa Mạt Mạt thế nào?”
Bên kia đáp: “Xin lỗi, Trưởng ban Mạnh. Chúng tôi không tìm được điểm đột phá.”
Mạnh Thính Châu nhắm mắt trầm tư, sau đó mở miệng: “Tra khảo.”
Anh ta bắt buộc phải tìm được điểm đột phá.
Cảm giác Hứa Mạt Mạt mang đến cho Mạnh Thính Châu rất kỳ quặc, tựa như đóa hoa trắng nở ra giữa đống xác chết thối rữa, cực kỳ khó tả.
Trực giác của anh ta cảm thấy cô có vấn đề.
Nhưng…
“Chú ý một chút, kết quả giám định gen của cô ta là con người. Đừng để người ta bắt được đuôi.”
“Vâng, đã rõ.”
Tra khảo không nhất thiết phải tổn thương trực tiếp, còn có rất nhiều cách.
Do dự một lúc, nhân viên thẩm vấn lại hỏi: “Trưởng ban Mạnh… chúng ta có cần mời Người thức tỉnh hệ tinh thần…”
“Đừng quên thân phận của chúng ta là gì!” Mạnh Thính Châu trực tiếp ngắt lời: “Nếu thẩm tra một người mà phải mượn sức mạnh của Người thức tỉnh, vậy Ban giám sát chúng ta tồn tại còn ý nghĩa gì?”
“Đừng hung dữ với cấp dưới vậy chứ ~” Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Mạnh Thính Châu ngắt liên lạc, xoay đầu.
Người nói là một người đàn ông trẻ với râu quai nón khắp mặt, cũng là Phó trưởng ban Ban giám sát – Liễu Thanh Nhất.
Mạnh Thính Châu vẫn còn tức giận: “Cậu biết cậu ta đề nghị cái gì không? Bảo Người thức tỉnh tới thẩm vấn nghi phạm! Cậu ta quên Ban giám sát là để làm gì rồi sao? Lời thề lúc nhậm chức cũng quên rồi?”
“Nào, nào, nào, nguôi giận đi… Cậu nghiêm trọng quá rồi. Người ta chỉ là làm công ăn lương, đâu phải ai cũng coi lời thề là thật giống như cậu.”
Liễu Thanh Nhất kéo anh ta tới bên cửa sổ, lấy một bao thuốc lá nhăn nhúm trong túi áo trước ngực, rút ra một cây cho Mạnh Thính Châu: “Hút không?”
Điếu thuốc màu trắng còn dính lại mảng lớn màu nâu, dấu vết sau khi bị ngấm nước.
Mạnh Thính Châu nhìn sang, lắc đầu.
“Không hút thì thôi. Cái này mua tốn nửa tháng lương của tôi, nếu không phải bị ngấm nước thì còn chẳng mua được.” Liễu Thanh Nhất châm thuốc, say sưa rít một hơi. Anh ta mở cửa sổ ra, chầm chậm phả khói thuốc cho gió cuốn đi.
“Cậu biết không? Trong tài liệu nói trước Đại sụp đổ, tiền lương một ngày của phần lớn người bình thường đã có thể mua mười bao thuốc loại này! Mười bao!” Anh ta thở dài: “Thật không dám tưởng con người trước đây đã sống cuộc sống thần tiên gì.”
Mạnh Thính Châu nhìn thế giới sắt thép bao la không một chút xanh lá ngoài cửa sổ: “Chỉ cần chúng ta không từ bỏ, thế hệ tiếp theo chúng ta, tiếp theo, hoặc tiếp tiếp theo nữa… Rồi sẽ có một ngày, họ có thể sống cuộc đời như vậy.”
“Hi vọng thế.”
Giữa khói thuốc, giọng nói Liễu Thanh Nhất theo gió bay đi:
“Quên nói cho cậu biết, bức email cuối cùng trước khi chết của Tiến sĩ Cù đã đồng ý Người thức tỉnh là con người trên ý nghĩa tinh thần.”
***
Đèn ánh sáng mạnh chói mắt.
Phòng thẩm vấn chật chội bức bí.
Thẩm vấn liên miên không dứt.
“Cô gặp Thẩm Tế Nguyệt lúc nào?”
“Tại sao cô không đề nghị đi theo cậu ta?”
“Trạng thái cậu ta lúc đó thế nào?”
“Cậu ta từng uy hiếp cô, không muốn cô trở thành trợ lý đúng không?”
“Chuyện này có nghĩa là cậu ta cực kỳ kháng cự các loại thí nghiệm trên người mình ở phòng thí nghiệm đúng không?”
“Cô cảm thấy cậu ta hận nhân viên công tác phòng thí nghiệm không?”
“Cậu ta có muốn chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm không?”
“…”
Nhân viên thẩm vấn thay nhau ra trận, hỏi đi hỏi lại những câu này, giống như mãi mãi không có điểm dừng.
Đã rất lâu rồi, Hứa Mạt Mạt không nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không chỉ không nghỉ ngơi, mà còn không ăn, không uống.
Đèn ánh sáng mạnh đối diện chiếu trực tiếp vào mắt cô liên tục không ngừng.
Nhiệt lượng của đèn bức xạ hết lên người cô, không hề lãng phí chút nào.
Cô cảm thấy bản thân như đang ở dưới ánh nắng chói chang, bị đặt trên đá phơi khô.
Cô sắp bị phơi thành nấm khô rồi.
Cô khẽ khụ một tiếng, cổ họng đều là mùi máu tanh. Cô liếm đôi môi nứt nẻ, nhỏ giọng thều thào: “Xin hỏi, anh có thể cho tôi một ly nước không?”
Nhân viên thẩm vấn bảo đồng nghiệp đưa một ly nước đến.
Hứa Mạt Mạt nhìn nhân viên đứng lên, đóng sổ ghi chép thẩm vấn, sau đó bưng một ly nước tới trước mặt cô.
Cô nhìn chằm chằm ly nước, ánh mắt đầy khát vọng.
Nhân viên thẩm vấn: “Tôi hỏi cô lần nữa, Thẩm Tế Nguyệt có hận nhân viên phòng thí nghiệm không? Cậu ta có muốn chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm không?”
Hứa Mạt Mạt lắc đầu: “…Tôi không biết.”
Nhân viên thẩm vấn bưng ly nước ra xa: “Không đúng, trả lời lại.”
Hứa Mạt Mạt vẫn lắc đầu.
Ào.
Nước bị hất xuống đất.
Nhân viên thẩm vấn: “Trả lời lại.”
Hứa Mạt Mạt chậm rãi dời đi tầm mắt đau lòng, nhìn hai nhân viên thẩm vấn, giọng khàn khàn yếu ớt: “Hình như… các người không để tâm sự thật.”
“…”
“Các người chỉ muốn nghe thấy… đáp án mình muốn từ trong miệng tôi.”
“…”
“Tại sao?… Vì các người cảm thấy Thẩm Tế Nguyệt là quái vật?”
Giọng nói của cô càng ngày càng yếu.
Cảnh tượng trước mắt cũng ngày càng mơ hồ.
Cô chớp chớp mắt, cảm thấy mình sắp chết rồi.
Cô loáng thoáng nghe thấy nhân viên thẩm vấn nói: “Người thức tỉnh mới là uy hiếp lớn nhất của loài người.”
Cô muốn nói gì đó, nhưng ý thức đã quá mơ hồ.
Cô chỉ nghe thấy cửa phòng bị người ta đẩy ra, giọng Tạ Trăn từ nơi xa truyền đến: “Tổng cục trưởng Thái ra lệnh, bắt đầu từ bây giờ, Hứa Mạt Mạt do Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh tiếp quản.”
Kế tiếp, cơ thể này ngất đi.
Ký ức cuối cùng của cô là Tạ Trăn chọc gậy thống chế vào mặt mình, thong thả hỏi: “Cô nhóc đáng thương chưa chết đấy chứ?”
***
Hứa Mạt Mạt mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình và Thẩm Tế Nguyệt trở thành bạn bè.
Anh ta hết sức hào phóng tặng cho mình một cây xúc tu.
Cô mang xúc tu về nhà.
Ánh nắng rực rỡ mà không gay gắt, không khí trong lành dễ chịu, bùn đất tơi xốp phì nhiêu…
Cô trở thành cây nấm khỏe mạnh nhất trong bầy nấm.
“Walle, Walle! Mày xem, mắt chị ấy đang nhúc nhích, có phải chị ấy sắp tỉnh không?”
Hứa Mạt Mạt bỗng nghe thấy giọng nói trẻ con loài người.
“Đúng vậy, sóng điện não của cô ấy đang khôi phục rất nhanh.”
Kế tiếp là âm thanh máy móc kỳ lạ, không thuộc về giọng nói con người.
Hứa Mạt Mạt từ từ mở mắt ra. Một cặp râu màu đen mảnh mai, hơi cong cong đoạn cuối, thoạt nhìn giống như râu loài côn trùng nào đó, hiện lên trước mắt cô.
Cặp râu mọc trên đầu đứa trẻ con người trông khoảng 6-7 tuổi.
“Oa, chị tỉnh rồi!”
Đứa trẻ loài người dán lên giường, vui vẻ reo lên: “Walle, Walle, mày mau báo cho ông Hội trưởng đi!”
“Vâng.”
Bấy giờ, Hứa Mạt Mạt mới thấy sau lưng đứa trẻ loài người còn có một người máy bộ dạng hơi ngốc nghếch.
Người máy nhắm ngay Hứa Mạt Mạt, “Tách” một cái, chụp một tấm ảnh, thêm chữ “Người đã tỉnh” rồi gửi đi.
Hứa Mạt Mạt hỏi: “Em là ai? Đây là đâu?”
“Em tên Hứa U U. Người máy này tên Walle. Còn ông em… ông em là Hội trưởng, chính là Hội trưởng Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh. Nơi này là Hiệp hội quản lý Người thức tỉnh. Thượng tá Tạ đã đưa chị tới.”
Đứa trẻ loài người bla bla bla, kể rành rọt tất cả.
Hứa Mạt Mạt nhớ tới hành vi Tạ Trăn lấy tay chọt mặt mình, bèn hỏi: “Thượng tá Tạ đâu?”
“Thượng tá Tạ đưa dì Trần đi tìm Thẩm Tế Nguyệt rồi.”
“Dì Trần là ai?”
“Dì Trần là mẹ của Thượng tá Tạ và Thiếu tá Thẩm.”