Chương 52
Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn
Editor: Zens Zens
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Những con mèo kia đều chỉ mới được nửa tháng tuổi, cho ăn rất khó. Vệ Uẩn thuê riêng một người nuôi mèo đến chăm sóc giúp nàng, tránh nuôi chết mèo.
Sở Du và Vệ Uẩn đã quen thuộc hết năm con mèo này, sau khi đặt tên mèo dựa theo năm chữ Chiêu, Tài, Tiến, Bảo, Phát(*), Vệ Uẩn còn có việc khác nên đi trước.
(*) Chiêu Tài Tiến Bảo Phát: đại khái có nghĩa là chiêu tài ấy, các bạn nhớ con mèo chiêu tài không?
Đợi sau khi Vệ Uẩn đi, Vãn Nguyệt nhìn Sở Du giỡn với mèo, bước lên bưng chén canh nấm tuyết cho Sở Du, nhỏ giọng nói: “Nô tì có một việc, không biết nên nói hay không.”
“Ngươi hỏi như vậy khôngữphải đã cóíý muốn nóifrồi sao?”
SởĩDu nhận lấyľkhăn ấm từḷtay Trường Nguyệt,ẫlau tay, rồiàlại nhận canhậnấm tuyết trên]tay Vãn Nguyệt.įÁnh mắt vẫnờdán lên ngườiơchú mèo conịkia, không hềửdời đi.
Vãn Nguyệtỳdo dự chốcởlát, cuối cùngựnói: “Hôm qua,ẻlúc nô tì:đi nấu thuốcợgiải rượu cho¸người, Trường Nguyệtĩcó nói vớiịnô tì rằngîtiểu Hầu giaịvà người đơnἳđộc nói chuyện¹với nhau mộtịlúc?”
“Ừ.” SởẵDu loáng thoángÎnhớ lại kýĩức tối hômĩqua, nhưng vẫnĭkhông rõ ràngÎlắm. Nàng ngước)mắt hỏi: “Thếạthì sao?”
“Nôétì cảm thấyįdù sao ngườiḽcũng mới chịujtang, nam nữįkhác biệt, cóỉphải nên…”
VãnἲNguyệt không nóiḽnhững lời phíaḻsau, nhưng SởİDu lại hiểu.
VãníNguyệt luôn làjngười thận trọng.ỉNăm đó nàng[cố chấp muốnẩbỏ trốn theoḹCố Sở Sinh,)chính Vãn Nguyệtἶđã ngăn cảnílại. Hôm nayíVãn Nguyệt nóiÏnhư vậy, đươngđnhiên là nàng[ấy đã nhậnéra đôi chỗĩbất ổn.
Sở Duỉlớn lên tạiôbiên cương, bênếcạnh trong phủõđa phần đềuợlà trai tráng.ỉLúc mười mấyịtuổi, nàng cònícó thể đấu(vật với ngườiấta trên saítrường, trước giờẩxem nhẹ naminữ khác biệt,ởlại thêm VệìUẩn tuổi nhỏ,frõ ràng vẫn,còn là trẻãcon nên nàngênhất thời quên[mất.
Vãn Nguyệt thấyờSở Du rũímày suy tư,ìliền nói tiếp:ố“Nô tì biết)ngài cảm thấy¸tiểu Hầu giaĩcòn nhỏ, nhưngÎtính ra năm³nay Hầu giaľcũng đã trònímười lăm, khôngıđược xem làđtrẻ con nữa,ứcái gì cầnỗtránh thì vẫnẩphải tránh sẽẩtốt hơn.”
“Ừ.”ἵ
Sở Du hiểuủsự lo lắngḽcủa Vãn Nguyệt,ồnàng gật đầu:ì“Ta biết rồi,ἵchẳng qua tínhĪtình đệ ấyịtrẻ con, ngươi‹cũng đừng nghĩɨnhiều quá ,ỗkhông sao đâu.”Î
Vãn Nguyệt thấyỉSở Du đãècó chủ ýóthì cũng khôngἶkhuyên nữa. Nàngἶchờ Sở Du,uống canh nấmỉtuyết xong, liềnưnhìn Sở Duơbế một conἴmèo nhỏ điặvào phòng.
Vệ Uẩnẹcáo ốm vớiĩThuần Đức Đếơnên thường ngàyıcũng không vàoồtriều, ở nhàídạy năm vịểtiểu công tửẳvới Tưởng Thuần.[Hôm nay trongịnhà đã cóìmèo, các tiểuỡcông tử tò:mò, thế làốhàng ngày VệḽUẩn đúng giờἶđúng chỗ dẫnọtheo các tiểuicông tử đến³chơi với mèo.ĩTrong lúc đó,òTưởng Thuần cũngưnhân tiện mangĨtheo sổ sáchễđến đối chiếuĩvới Sở Du.
Bìnhịyên như thếἴqua hai baăngày, Trưởng côngỗchúa sai ngườiįđưa tin đếnĬbáo hai ngàyḻnữa, bà sẽîdẫn Hoàng Đếéxuất cung, cảiįtrang vi hành,ĭbảo buổi trưaịCố Sở Sinh‹trốn đến sòng¸bạc Phúc Tường.
VệệUẩn nhận đượcàtin lập tứcớsai người báoĪcho Cố SởờSinh. Sở Duặnghe xong tinĭnày liền nhíuĩmày: “Đệ đãĬsắp xếp xongịngười đuổi giếtἶhắn chưa?”
“Rồi.”ă
Vệ Uẩn gậtựđầu: “Đệ lấyùdanh nghĩaÎcủa Diêu Dũng]đi đặt hàngÏThiên Ấn Đường.”I
Thiên Ấn Đườngẻlà tổ chứcịsát thủ hàngỉđầu. Nghe VệÎUẩn nói, SởÎDu hơi bấtỏngờ: “Làm saoíđệ giả làmồDiêu Dũng được?”ɪ
“Thủ hạ củaọhắn có một:người tên làîTrần Trúc.”
Vệ°Uẩn cúi đầuìnhìn tình báoịgởi đến choìchàng từ khắpḷcác cơ sởľngầm của Vệ²gia, giải thíchạvới Sở Du:ớ“Hắn vốn làìngười của Vệĩgia ta. Đệíbảo hắn thuyếtĭphục người bênỵtrên đi đặtỷhàng Thiên ẤnừĐường.”
Cách thứcĨkhúc chiết nhưḷthế, cho dù{Hoàng đế cóạtra thế nàoïcũng không thểútra tới lên{đầu Vệ Uẩn.
Dùịsao chuyện DiêuĬDũng muốn giếtỳCố Sở Sinhãlà thật, chỉâcần tùy tiệnɨđiều tra xemjlàm sao CốóSở Sinh đến]đây, thậm chíîchẳng cần phảiỉhỏi Thiên Ẩn}Đường cũng cóơthể đoán được(ai đứng sauỷmàn.
“Nhưng…” Sở Duẻngẫm nghĩ, hơiỡlo lắng: “Nếuἶnhư hai ngàyìsau, Thiên ẨnâĐường không tìmổđược Cố SởíSinh ở sòngọbạc, không đúngïlúc chạm mặtЇBệ hạ thìếsao?”
“Sòng bạcẽPhúc Tường làặsản nghiệp củaáDiêu gia.”
Đến³sòng bạc PhúcộTường là ýĮcủa Vệ Uẩnõđề xuất, đươngịnhiên chàng tựẫcó suy tínhửcủa mình: “Nếuấhôm nay DiêuụDũng muốn giếtįCố Sở Sinh,ïắt hẳn sảnứnghiệp Diêu giaỏở các nơiịđã sớm nhậnἷđược tin tức.õTrước tiên tối)nay chúng taíđưa Cố SởĩSinh xuất phủ,ɩsau đó đểủhắn tự tìmìđến khách điếmạlà sản nghiệpĩcủa Diêu giaắnghỉ ngơi. Mộtễkhi người Diêu:gia phát hiệnửra hắn, chắcìchắn sẽ đuổiógiết. Đến lúc{đó làm saoỉchạy trốn tớiụsòng bạc PhúcìTường thì phảiệxem bản lĩnhẻcủa Cố SởiSinh rồi.”
“NếuἴCố Sở Sinhĩkhông đến đượcĩđó thì sao?”áSở Du hỏiôtiếp.
Vệ Uẩn điềmứtĩnh đáp: “Vậy°đệ sẽ âmỉthầm tương trợ,Ïlén giúp đỡfhắn.”
Vệ Uẩnớnói âm thầmấtương trợ, SởíDu liền hiểuếngay. Thật raợchỉ cần Cố,Sở Sinh cóīthể chạy, bịĬtruy đuổi dọcụđường cũng tốt.ũNếu như hắnỉkhông chạy đượcíthì phái mộtắngười giúp đỡíCố Sở Sinhíchạy. Chuyện nàyỗkhông thể phái,nhiều người, ngườiịcàng đông sẽởcàng khiến ngườiẵkhác nhận raìcó kẻ giúpềđỡ.
Nhưng ngườiigiúp đỡ nàyảlà ai, VệăUẩn bảo làồmình, nhưng SởẽDu biết kỳứthật nàng thíchïhợp hơn.
Trong tay³nàng có thưảphóng thê doĩVệ Uẩn viết,ĩlại còn cóĩmột đoạn tìnhìcảm với CốĩSở Sinh màítất cả mọiọngười đều biết.ỡNàng giúp CốắSở Sinh, dùẽsau này bịờngười khác traíra cũng cóľthể qua loa]lấy lệ cho²qua. Tuy nhiênịnếu chuyện Vệ,gia phái ngườiỷđi bị traộra, với tâmạtư của ThuầnỉĐức Đế, sợẩlà ông taữsẽ cho rằngọVệ gia cốíý hãm hạiíDiêu Dũng.
Thôi vậy…
SởêDu nghĩ cùngúlắm là vàoīthời điểm bấtấtrắc, nàng giúpἲmột chút làậđược.
Sở du suyợngẫm ổn thỏa,ãgật đầu, khôngửnói thêm gìἱnữa.
Tối hôm đó,êsau khi VệÎgia ngầm đưaóCố Sở Sinhíra khỏi VệếPhủ, Sở duĪbèn đi làmỉchuyện của mình,ïchẳng hề loôlắng.
Đến tối, SởẩDu ung dungổuống trà, VệɨHạ đột ngột²chạy vào phòngêSở Du, sốtỡruột nói: “Đạiἵphu nhân, khôngịxong rồi.”
“Hửm?”ò
Giọng nói Sở(Du điềm tĩnh,ũđứng dậy hỏi:ấ“Chuyện gì?”
“Diêuĭgia phái hai¹đội nhân mã,°bây giờ đangἱđuổi theo CốĩSở Sinh. Nếu)Vệ gia khôngếra tay, sợơlà Cố SởảSinh chạy không¸thoát. Hiện tạiľtiểu Hầu giaểđã chuẩn bịïđến đó tiếpẫứng, dự định[một mình dẫnĺCố Sở Sinhữchạy trốn.” VệἶHạ lo lắngīnói, Sở Du³đã tính từitrước, nàng giơỉtay lên bảoIVệ Hạ raõngoài, nói vớiậhắn: “Ngươi ngănÍđệ ấy lại,ɪchuyện này đểéta đi. Ngươiừnói với đệ³ấy rằng taồđã đuổi theoẹra ngoài, dùĮcho sau nàyítra ra cũngầlà do taỉniệm tĩnh cũ,trước đây mớiặcứu Cố SởớSinh, không liênİquan gì đến°Vệ Phủ.”
SởổDu nói xongíliền xoay ngườiÍđi thay yïphục dạ hành,ềchạy thẳng vềợhướng chuồng ngựa.
Lúcìchạy đến chuồngỡngựa, Sở Duĩđang định lênángựa bỗng ngheĩVệ Uẩn gấpЇgáp hô lớn:ệ“Tẩu tẩu đừngểđi!”
Dứt lời,ằVệ Uẩn chạyớtới trước nắmídây cương ngựaɪcủa Sở Du,ậvội vã nói:¹“Chuyện này đểìđệ đi!”
“ĐệĮmuốn đi?” GiọngíSở Du lạnhủlẽo.
“Tẩu tẩu…” VệụUẩn thấy SởêDu tức giận,ḽdáng vẻ hùngếhổ lập tứcâbay biến. SởỉDu đột ngộtỡcao giọng: “Đườngỉđường là TrấnỉQuốc Công, chútìchuyện nhỏ nàyĩcũng cần đệịđi sao? Đệừđi và VệọThu đi cóôgì khác nhau?ẩĐệ tránh raởcho ta!”
Ngheịnói thế, VệļUẩn sững sờ.ỉSở Du trở¹người lên ngựa,ἰchỉ roi vào,mũi chàng: “Đệìngoan ngoãn ởọlại Vệ Phủốgiả bệnh choĨta, khi nàoìcần đến đệ:thì lại mặt!”ẫ
“Tẩu tẩu…”
“Huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ!” Sở Du nghiêm nghị quát: “Đừng làm chậm trễ thời gian, trở về cho ta!”
Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn.Đám sát thủ kia không dám tách ra, cả nhóm đều tựa lưng vào nhau, cẩn thận lục soát. Còn một nhóm khác thì đang bao vây vòng ngoài, đề phòng Cố Sở Sinh chạy trốn.
Công phu Sở Du luyện tập thiên về thuần âm, thân hình nhẹ nhàng, khinh công tốt hơn người bình thường nhiều. Nàng không những nhảy lên ngọn cây, mà còn men theo ngọn cây chạy đi xa.
Dứt lời, Sở Du ra lệnh cho Vệ Hạ: “Trông chừng đệ ấy!”
Sở Du rời khỏi Vệ Phủ, chạy thẳng đến chỗ Cố Sở Sinh.
Sở Du lập tức xoay người, bước nhanh tới trước một bụi cỏ, nhìn thấy Cố Sở Sinh thương tích đầy mình nằm dưới đất.
Sau đó, nàng lập tức dẫn người, cưỡi ngựa xông ra ngoài.
Chàng mím môi, xoay người bước trở về hướng đình viện.
Hắn đã hoàn toàn không thể cử động. Sở Du không nói một lời, vác hắn lên vai, nhún mũi chân bay lên ngọn cây đại thụ.
Vệ Uẩn ngây ngốc nhìn bóng dáng Sở Du. Chàng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện chẳng thể nói thành lời.
Tác giả có lời muốn nói:Nàng khom lưng, nương theo ánh lửa quét nhanh qua mỗi tấc đất, chưa được một lúc, nàng đã nghe thấy tiếng gọi: “A Du…”Cảm giác bất lực sâu sắc tuôn trào. Không phải chàng không muốn ngăn nàng, không phải chàng không cản được nàng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng như vậy, sao chàng lại không biết chẳng qua nàng ầm ĩ muốn đi là vì người đó mà thôi.
Nghe thấy câu “đừng buồn”, Vệ Thu nhẹ nhàng liếc Vệ Hạ.Lần trước đi Côn Dương là vì nàng muốn cứu người đó.
Vệ Uẩn nói xong câu đó, lại cảm thấy hình như Vệ Hạ nói có chút đúng, tựa hồ chàng có hơi chua xót trong lòng thật.
Hôm nay cũng thế mà thôi
Hôm nay cũng thế mà thôiVệ Uẩn ngây ngốc nhìn bóng dáng Sở Du. Chàng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện chẳng thể nói thành lời.Chàng nhìn người nọ đánh ngựa rời đi, không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Vệ Hạ thở dài: “Hầu gia, Đại phu nhân nói đúng, ngài không nên ra mặt chuyện này. Ngài cũng đừng buồn nữa.”
Nghe thấy câu “đừng buồn”, Vệ Thu nhẹ nhàng liếc Vệ Hạ.
Sau đó, nàng lập tức dẫn người, cưỡi ngựa xông ra ngoài.
Vệ Uẩn cười, kỳ quái hỏi: “Ta có gì mà buồn? Chẳng qua ta chỉ lo lắng mà thôi.”
Vệ Hạ sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Là thuộc hạ nói sai rồi.”
Sở Du nhìn thấy đám người này ném cái gì đó vào lửa, nàng lập tức ngừng thở. Thế lửa càng lúc càng lớn, cháy từ ngoài vào trong. Sở Du đứng trên ngọn cây quan sát, nhìn chằm chằm khu vực bị bao vây kia.Vệ Hạ sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Là thuộc hạ nói sai rồi.”Nhưng lạ thật.
Sở trường của Cố Sở Sinh là kỳ môn độn giáp, lục soát lâu như vậy mà vẫn không tìm được, vậy tất nhiên là do Cố Sở Sinh đã giở trò. Đối phương tìm một hồi có hơi nôn nóng, một tên trong đó quát: “Chúng ta dứt khoát phóng hỏa đốt hết đi! Ta không tin tên rùa rụt đầu này không ra! Võ công tên này không cao, không chạy thoát được, chúng ta cứ ở ngoài ôm cây đợi thỏ là xong.”Vệ Uẩn nói xong câu đó, lại cảm thấy hình như Vệ Hạ nói có chút đúng, tựa hồ chàng có hơi chua xót trong lòng thật.
Sở Du cân nhắc một lát. Thế lửa vòng ngoài quá lớn, đám người xung quanh thấy vậy, một trong số đó bật cười: “Ta nghĩ chúng ta cũng chẳng cần tìm, cứ bao vây thế này. Nếu hắn không ra, vậy chúng ta cứ đợi nhặt xác hắn là xong. Nhuyễn cân tán đã bỏ vào rồi, e là ngay cả thỏ cũng không nhúc nhích nổi.”
Chàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là giống với cảm giác khi nhìn thấy mẫu thân ưu ái Đại ca hơn lúc còn nhỏ.
Cách thức lục soát này tuy chậm nhưng sớm muộn gì Cố Sở Sinh cũng bị bắt. Sở Du không dám làm bừa, chỉ núp trong tối, im lặng chờ đợi.
Chàng mím môi, xoay người bước trở về hướng đình viện.
Dưới ánh trăng, hắn có thể thấy rõ đường nét trên gương mặt Sở Du, ánh mắt nàng, sống mũi nàng, khoé môi nàng.
Lửa cháy một khắc đồng hồ, vì mùa đông nhiều củi khô, bên ngoài đã bốc cháy hoàn toàn . Khu vực bị bao vây bốc khói ngùn ngụt, Sở Du căng thẳng trong lòng .
Sở Du rời khỏi Vệ Phủ, chạy thẳng đến chỗ Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh bị bao vây trong một cánh rừng, hắn bố trí bẫy rập rồi trốn bên trong. Đối phương ngậm đắng nuốt cay dưới tay hắn mấy lần nên cũng không dám tiến về trước, đôi bên cứ thế giằng co.
Sở Du núp trên cây, quan sát thế cục. Sát thủ cẩn thận lùng sục bụi cỏ, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Sở Sinh đâu.
Đám sát thủ kia không dám tách ra, cả nhóm đều tựa lưng vào nhau, cẩn thận lục soát. Còn một nhóm khác thì đang bao vây vòng ngoài, đề phòng Cố Sở Sinh chạy trốn.
Sở Du mười sáu tuổi vẫn còn đang trong độ tuổi tươi đẹp.Cách thức lục soát này tuy chậm nhưng sớm muộn gì Cố Sở Sinh cũng bị bắt. Sở Du không dám làm bừa, chỉ núp trong tối, im lặng chờ đợi.
Dứt lời, Sở Du ra lệnh cho Vệ Hạ: “Trông chừng đệ ấy!”
Sở trường của Cố Sở Sinh là kỳ môn độn giáp, lục soát lâu như vậy mà vẫn không tìm được, vậy tất nhiên là do Cố Sở Sinh đã giở trò. Đối phương tìm một hồi có hơi nôn nóng, một tên trong đó quát: “Chúng ta dứt khoát phóng hỏa đốt hết đi! Ta không tin tên rùa rụt đầu này không ra! Võ công tên này không cao, không chạy thoát được, chúng ta cứ ở ngoài ôm cây đợi thỏ là xong.”
Thế là nàng không nói lời nào, xoay người nhảy lên xà nhà, hai tay ôm kiếm trước ngực, nằm xuống cứ thế mà ngủ.
Sở Du nghe nói thế, trong lòng rét lạnh. Bọn chúng nói là làm ngay, người bao vây bên ngoài khu đất này nhanh chóng tản ra khu vực phóng hỏa rộng chừng một trượng, sau đó đám người xung quanh hắt rượu từ bốn phương tám hướng, chất củi, châm lửa.
Sở Du nghe nói thế, trong lòng rét lạnh. Bọn chúng nói là làm ngay, người bao vây bên ngoài khu đất này nhanh chóng tản ra khu vực phóng hỏa rộng chừng một trượng, sau đó đám người xung quanh hắt rượu từ bốn phương tám hướng, chất củi, châm lửa.
Trường hợp phóng hoả đốt rừng này, đa số con người không chết cháy mà chết vì hít nhiều khói bụi ngạt thở. Nếu Cố Sở Sinh không chạy ra, cháy thêm một lát nữa, e rằng nàng cũng phải chạy.Sở Du nhìn thấy đám người này ném cái gì đó vào lửa, nàng lập tức ngừng thở. Thế lửa càng lúc càng lớn, cháy từ ngoài vào trong. Sở Du đứng trên ngọn cây quan sát, nhìn chằm chằm khu vực bị bao vây kia.
Lửa cháy một khắc đồng hồ, vì mùa đông nhiều củi khô, bên ngoài đã bốc cháy hoàn toàn . Khu vực bị bao vây bốc khói ngùn ngụt, Sở Du căng thẳng trong lòng .
Trường hợp phóng hoả đốt rừng này, đa số con người không chết cháy mà chết vì hít nhiều khói bụi ngạt thở. Nếu Cố Sở Sinh không chạy ra, cháy thêm một lát nữa, e rằng nàng cũng phải chạy.
Đến khu vực an toàn, Sở Du tìm một ngôi miếu đổ nát ném Cố Sở Sinh xuống. Nàng giơ tay lên bóp cằm hắn nhét một viên thuốc vào rồi nhanh chóng vứt một đống lọ thuốc cho hắn, rồi nói: “Việc còn lại tự ngài sắp xếp, ta núp trong tối, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không lên tiếng. Ngài bôi thuốc nhanh lên, đợi lửa tắt, bọn chúng lập tức biết ngài không chết, e là sẽ đuổi theo.”
Sở Du cân nhắc một lát. Thế lửa vòng ngoài quá lớn, đám người xung quanh thấy vậy, một trong số đó bật cười: “Ta nghĩ chúng ta cũng chẳng cần tìm, cứ bao vây thế này. Nếu hắn không ra, vậy chúng ta cứ đợi nhặt xác hắn là xong. Nhuyễn cân tán đã bỏ vào rồi, e là ngay cả thỏ cũng không nhúc nhích nổi.”
Chàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là giống với cảm giác khi nhìn thấy mẫu thân ưu ái Đại ca hơn lúc còn nhỏ.Vừa nghe thế, Sở Du không do dự nữa. Nàng trượt theo cây khô xuống đất, động tác linh hoạt như ma quỷ.
Nhưng lạ thật.Lúc đáp xuống, Sở Du lập tức ngừng thở, rút một chiếc khăn vuông, nhỏ thuốc lên khăn, bịt mũi cản bụi bặm và tác dụng của Nhuyễn cân tán, sau đó mới chạy đi tìm người.
Chàng nhìn người nọ đánh ngựa rời đi, không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Vệ Hạ thở dài: “Hầu gia, Đại phu nhân nói đúng, ngài không nên ra mặt chuyện này. Ngài cũng đừng buồn nữa.”Nàng khom lưng, nương theo ánh lửa quét nhanh qua mỗi tấc đất, chưa được một lúc, nàng đã nghe thấy tiếng gọi: “A Du…”
Cố Sở Sinh ngắm nhìn nàng, không đành lòng dời mắt một khắc nào, trong lòng hắn biết phút giây này rất quý giá. Trước đây Sở Du cũng từng cứu hắn như vậy, thuở hắn niên thiếu, nàng đã vô số lần vác hắn chạy như thế.
Sở Du lập tức xoay người, bước nhanh tới trước một bụi cỏ, nhìn thấy Cố Sở Sinh thương tích đầy mình nằm dưới đất.
Lần trước đi Côn Dương là vì nàng muốn cứu người đó.
Hắn đã hoàn toàn không thể cử động. Sở Du không nói một lời, vác hắn lên vai, nhún mũi chân bay lên ngọn cây đại thụ.
Cố Sở Sinh bị bao vây trong một cánh rừng, hắn bố trí bẫy rập rồi trốn bên trong. Đối phương ngậm đắng nuốt cay dưới tay hắn mấy lần nên cũng không dám tiến về trước, đôi bên cứ thế giằng co.
Công phu Sở Du luyện tập thiên về thuần âm, thân hình nhẹ nhàng, khinh công tốt hơn người bình thường nhiều. Nàng không những nhảy lên ngọn cây, mà còn men theo ngọn cây chạy đi xa.
Cảm giác bất lực sâu sắc tuôn trào. Không phải chàng không muốn ngăn nàng, không phải chàng không cản được nàng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng như vậy, sao chàng lại không biết chẳng qua nàng ầm ĩ muốn đi là vì người đó mà thôi.
Cố Sở Sinh được Sở Du khiêng, hắn quay đầu lại nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, hắn có thể thấy rõ đường nét trên gương mặt Sở Du, ánh mắt nàng, sống mũi nàng, khoé môi nàng.
Sở Du núp trên cây, quan sát thế cục. Sát thủ cẩn thận lùng sục bụi cỏ, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Sở Sinh đâu.Sở Du mười sáu tuổi vẫn còn đang trong độ tuổi tươi đẹp.
“Ừm.” Cố Sở Sinh cúi đầu đáp một tiếng. Uống thuốc Sở Du cho, cuối cùng hắn cũng có thể nhúc nhích. Cố Sở Sinh chậm rãi ngồi dậy nhặt lọ thuốc, chẳng nói lời nào. Sở Du thấy hôm nay hắn ít nói, không khỏi lấy làm lạ. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lại nghĩ hắn có ra sao cũng đâu liên quan đến mình?
Cố Sở Sinh ngắm nhìn nàng, không đành lòng dời mắt một khắc nào, trong lòng hắn biết phút giây này rất quý giá. Trước đây Sở Du cũng từng cứu hắn như vậy, thuở hắn niên thiếu, nàng đã vô số lần vác hắn chạy như thế.
Đến khu vực an toàn, Sở Du tìm một ngôi miếu đổ nát ném Cố Sở Sinh xuống. Nàng giơ tay lên bóp cằm hắn nhét một viên thuốc vào rồi nhanh chóng vứt một đống lọ thuốc cho hắn, rồi nói: “Việc còn lại tự ngài sắp xếp, ta núp trong tối, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không lên tiếng. Ngài bôi thuốc nhanh lên, đợi lửa tắt, bọn chúng lập tức biết ngài không chết, e là sẽ đuổi theo.”
“Huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ!” Sở Du nghiêm nghị quát: “Đừng làm chậm trễ thời gian, trở về cho ta!”
“Ừm.” Cố Sở Sinh cúi đầu đáp một tiếng. Uống thuốc Sở Du cho, cuối cùng hắn cũng có thể nhúc nhích. Cố Sở Sinh chậm rãi ngồi dậy nhặt lọ thuốc, chẳng nói lời nào. Sở Du thấy hôm nay hắn ít nói, không khỏi lấy làm lạ. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lại nghĩ hắn có ra sao cũng đâu liên quan đến mình?
Thế là nàng không nói lời nào, xoay người nhảy lên xà nhà, hai tay ôm kiếm trước ngực, nằm xuống cứ thế mà ngủ.
Cố Sở Sinh ngồi dưới xà nhà, ngẩng đầu lên nhìn .
Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn.
***
Tác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp Tiểu Thất, bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, không được tỏa sáng.
Cố Sở Sinh ngồi dưới xà nhà, ngẩng đầu lên nhìn .Hôm nay cũng thế mà thôiTác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp Tiểu Thất, bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, không được tỏa sáng.
Tội nghiệp Tiểu thất bị coi như con A Du
Truyện hay quá, Zens truyền tải câu chữ quá mượt đọc cuốn ghê. Mình đọc 1 lèo hơn 50 chương mới nhớ ra chưa cmt gì cho bạn. Cám ơn Zens Zens nhiều lắm