Sơn Hà Chẩm – Chương 52

Chương 52

Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn

Editor: Zens Zens

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Những con mèo kia đều chỉ mới được nửa tháng tuổi, cho ăn rất khó. Vệ Uẩn thuê riêng một người nuôi mèo đến chăm sóc giúp nàng, tránh nuôi chết mèo.

Sở Du và Vệ Uẩn đã quen thuộc hết năm con mèo này, sau khi đặt tên mèo dựa theo năm chữ Chiêu, Tài, Tiến, Bảo, Phát(*), Vệ Uẩn còn có việc khác nên đi trước.

(*) Chiêu Tài Tiến Bảo Phát: đại khái có nghĩa là chiêu tài ấy, các bạn nhớ con mèo chiêu tài không?

Đợi sau khi Vệ Uẩn đi, Vãn Nguyệt nhìn Sở Du giỡn với mèo, bước lên bưng chén canh nấm tuyết cho Sở Du, nhỏ giọng nói: “Nô tì có một việc, không biết nên nói hay không.”

“Ngươi hi như vy khôngphi đã cóíý mun nóifri sao?”

SĩDu nhn lyľkhăn m ttay Trưng Nguyt,lau tay, riàli nhn canhnm tuyết trên]tay Vãn Nguyt.įÁnh mt vndán lên ngưiơchú mèo conkia, không hdi đi.

Vãn Nguytdo d chclát, cui cùngnói: “Hôm qua,lúc nô tì:đi nu thucgii rưu cho¸ngưi, Trưng Nguytĩcó nói vinô tì rngîtiu Hu giavà ngưi đơnđc nói chuyn¹vi nhau mtlúc?”

.” SDu loáng thoángÎnh li kýĩc ti hômĩqua, nhưng vnĭkhông rõ ràngÎlm. Nàng ngưc)mt hi: “Thếthì sao?”

“Nôétì cm thyįdù sao ngưicũng mi chujtang, nam nįkhác bit, cóphi nên…

VãnNguyt không nóinhng li phíasau, nhưng SİDu li hiu.

VãníNguyt luôn làjngưi thn trng.Năm đó nàng[c chp munb trn theoC S Sinh,)chính Vãn Nguytđã ngăn cníli. Hôm nayíVãn Nguyt nóiÏnhư vy, đươngđnhiên là nàng[y đã nhnéra đôi chĩbt n.

S Duln lên tiôbiên cương, bênếcnh trong phõđa phn đulà trai tráng.Lúc mưi mytui, nàng cònícó th đu(vt vi ngưita trên saítrưng, trưc gixem nh namin khác bit,li thêm VìUn tui nh,frõ ràng vn,còn là trãcon nên nàngênht thi quên[mt.

Vãn Nguyt thyS Du rũímày suy tư,ìlin nói tiếp:“Nô tì biết)ngài cm thy¸tiu Hu giaĩcòn nh, nhưngÎtính ra năm³nay Hu giaľcũng đã trònímưi lăm, khôngıđưc xem làđtr con na,cái gì cntránh thì vnphi tránh stt hơn.”

.”

S Du hius lo lngca Vãn Nguyt,nàng gt đu:ì“Ta biết ri,chng qua tínhĪtình đ ytr con, ngươicũng đng nghĩɨnhiu quá ,không sao đâu.”Î

Vãn Nguyt thyS Du đãècó ch ýóthì cũng khôngkhuyên na. Nàngch S Du,ung canh nmtuyết xong, linưnhìn S Duơbế mt conmèo nh đivào phòng.

V Uncáo m viĩThun Đc Đếơnên thưng ngàyıcũng không vàotriu, nhàídy năm vtiu công tvi Tưng Thun.[Hôm nay trongnhà đã cóìmèo, các tiucông t tò:mò, thế làhàng ngày VUn đúng giđúng ch dntheo các tiuicông t đến³chơi vi mèo.ĩTrong lúc đó,òTưng Thun cũngưnhân tin mangĨtheo s sáchđến đi chiếuĩvi S Du.

Bìnhyên như thếqua hai baăngày, Trưng côngchúa sai ngưiįđưa tin đếnĬbáo hai ngàyna, bà sîdn Hoàng Đếéxut cung, ciįtrang vi hành,ĭbo bui trưaC S Sinhtrn đến sòng¸bc Phúc Tưng.

VUn nhn đưcàtin lp tcsai ngưi báoĪcho C SSinh. S Dunghe xong tinĭnày lin nhíuĩmày: “Đ đãĬsp xếp xongngưi đui giếthn chưa?”

“Ri.”ă

V Un gtđu: “Đ lyùdanh nghĩaÎca Diêu Dũng]đi đt hàngÏThiên n Đưng.”I

Thiên n Đưnglà t chcsát th hàngđu. Nghe VÎUn nói, SÎDu hơi btng: “Làm saoíđ gi làmDiêu Dũng đưc?”ɪ

Th h cahn có mt:ngưi tên làîTrn Trúc.”

V°Un cúi đuìnhìn tình báogi đến choìchàng t khpcác cơ sľngm ca V²gia, gii thíchvi S Du:“Hn vn làìngưi ca Vĩgia ta. Đíbo hn thuyếtĭphc ngưi bêntrên đi đthàng Thiên nĐưng.”

Cách thcĨkhúc chiết nhưthế, cho dù{Hoàng đế cótra thế nàoïcũng không thútra ti lên{đu V Un.

Dùsao chuyn DiêuĬDũng mun giếtC S Sinhãlà tht, châcn tùy tinɨđiu tra xemjlàm sao CóS Sinh đến]đây, thm chíîchng cn phihi Thiên n}Đưng cũng cóơth đoán đưc(ai đng saumàn.

Nhưng… S Dungm nghĩ, hơilo lng: “Nếunhư hai ngàyìsau, Thiên nâĐưng không tìmđưc C SíSinh sòngbc, không đúngïlúc chm mtЇB h thìếsao?”

“Sòng bcPhúc Tưng làsn nghip caáDiêu gia.”

Đến³sòng bc PhúcTưng là ýĮca V Unõđ xut, đươngnhiên chàng tcó suy tínhca mình: “Nếuhôm nay DiêuDũng mun giếtįC S Sinh,ït hn snnghip Diêu gia các nơiđã sm nhnđưc tin tc.õTrưc tiên ti)nay chúng taíđưa C SĩSinh xut ph,ɩsau đó đhn t tìmìđến khách điếmlà sn nghipĩca Diêu giangh ngơi. Mtkhi ngưi Diêu:gia phát hinra hn, chcìchn s đuiógiết. Đến lúc{đó làm saochy trn tisòng bc PhúcìTưng thì phixem bn lĩnhca C SiSinh ri.”

“NếuC S Sinhĩkhông đến đưcĩđó thì sao?”áS Du hiôtiếp.

V Un đimtĩnh đáp: “Vy°đ s âmthm tương tr,Ïlén giúp đfhn.”

V Unnói âm thmtương tr, SíDu lin hiuếngay. Tht rach cn C,S Sinh cóīth chy, bĬtruy đui dcđưng cũng tt.ũNếu như hnkhông chy đưcíthì phái mtngưi giúp đíC S Sinhíchy. Chuyn nàykhông th phái,nhiu ngưi, ngưicàng đông scàng khiến ngưikhác nhn raìcó k giúpđ.

Nhưng ngưiigiúp đ nàylà ai, VăUn bo làmình, nhưng SDu biết ktht nàng thíchïhp hơn.

Trong tay³nàng có thưphóng thê doĩV Un viết,ĩli còn cóĩmt đon tìnhìcm vi CĩS Sinh màítt c mingưi đu biết.Nàng giúp CS Sinh, dùsau này bngưi khác traíra cũng cóľth qua loa]ly l cho²qua. Tuy nhiênnếu chuyn V,gia phái ngưiđi b trara, vi tâmtư ca ThunĐc Đế, slà ông tas cho rngV gia cíý hãm hiíDiêu Dũng.

Thôi vy…

SêDu nghĩ cùngúlm là vàoīthi đim bttrc, nàng giúpmt chút làđưc.

S du suyngm n tha,ãgt đu, khôngnói thêm gìna.

Ti hôm đó,êsau khi VÎgia ngm đưaóC S Sinhíra khi VếPh, S duĪbèn đi làmchuyn ca mình,ïchng h loôlng.

Đến ti, SDu ung dungung trà, VɨH đt ngt²chy vào phòngêS Du, strut nói: “Điphu nhân, khôngxong ri.”

“Hm?”ò

Ging nói S(Du đim tĩnh,ũđng dy hi:Chuyn gì?”

“Diêuĭgia phái hai¹đi nhân mã,°bây gi đangđui theo CĩS Sinh. Nếu)V gia khôngếra tay, sơlà C SSinh chy không¸thoát. Hin tiľtiu Hu giađã chun bïđến đó tiếpng, d đnh[mt mình dnĺC S Sinhchy trn.” VH lo lngīnói, S Du³đã tính titrưc, nàng giơtay lên boIV H raõngoài, nói vihn: “Ngươi ngănÍđ y li,ɪchuyn này đéta đi. Ngươinói vi đ³y rng tađã đui theora ngoài, dùĮcho sau nàyítra ra cũnglà do tanim tĩnh cũ,trưc đây micu C SSinh, không liênİquan gì đến°V Ph.”

SDu nói xongílin xoay ngưiÍđi thay yïphc d hành,chy thng vhưng chung nga.

Lúcìchy đến chungnga, S Duĩđang đnh lênánga bng ngheĩV Un gpЇgáp hô ln:“Tu tu đngđi!”

Dt li,V Un chyti trưc nmídây cương ngaɪca S Du,vi vã nói:¹Chuyn này đìđ đi!”

ĐĮmun đi?” GingíS Du lnhlo.

“Tu tu… VUn thy SêDu tc gin,dáng v hùngếh lp tcâbay biến. SDu đt ngtcao ging: “Đưngđưng là TrnQuc Công, chútìchuyn nh nàyĩcũng cn đđi sao? Đđi và VThu đi cóôgì khác nhau?Đ tránh racho ta!”

Nghenói thế, VļUn sng s.S Du tr¹ngưi lên nga,ch roi vào,mũi chàng: “Đìngoan ngoãn li V Phgi bnh choĨta, khi nàoìcn đến đ:thì li mt!”

“Tu tu…

“Huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ!” Sở Du nghiêm nghị quát: “Đừng làm chậm trễ thời gian, trở về cho ta!”

Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn.

Đám sát thủ kia không dám tách ra, cả nhóm đều tựa lưng vào nhau, cẩn thận lục soát. Còn một nhóm khác thì đang bao vây vòng ngoài, đề phòng Cố Sở Sinh chạy trốn.

Công phu Sở Du luyện tập thiên về thuần âm, thân hình nhẹ nhàng, khinh công tốt hơn người bình thường nhiều. Nàng không những nhảy lên ngọn cây, mà còn men theo ngọn cây chạy đi xa.

Dứt lời, Sở Du ra lệnh cho Vệ Hạ: “Trông chừng đệ ấy!”

Sở Du rời khỏi Vệ Phủ, chạy thẳng đến chỗ Cố Sở Sinh.

Sở Du lập tức xoay người, bước nhanh tới trước một bụi cỏ, nhìn thấy Cố Sở Sinh thương tích đầy mình nằm dưới đất.

Sau đó, nàng lập tức dẫn người, cưỡi ngựa xông ra ngoài.

Chàng mím môi, xoay người bước trở về hướng đình viện.

Hắn đã hoàn toàn không thể cử động. Sở Du không nói một lời, vác hắn lên vai, nhún mũi chân bay lên ngọn cây đại thụ.

Vệ Uẩn ngây ngốc nhìn bóng dáng Sở Du. Chàng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện chẳng thể nói thành lời.

Tác giả có lời muốn nói:Nàng khom lưng, nương theo ánh lửa quét nhanh qua mỗi tấc đất, chưa được một lúc, nàng đã nghe thấy tiếng gọi: “A Du…”

Cảm giác bất lực sâu sắc tuôn trào. Không phải chàng không muốn ngăn nàng, không phải chàng không cản được nàng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng như vậy, sao chàng lại không biết chẳng qua nàng ầm ĩ muốn đi là vì người đó mà thôi.

Nghe thấy câu “đừng buồn”, Vệ Thu nhẹ nhàng liếc Vệ Hạ.

Lần trước đi Côn Dương là vì nàng muốn cứu người đó.

Vệ Uẩn nói xong câu đó, lại cảm thấy hình như Vệ Hạ nói có chút đúng, tựa hồ chàng có hơi chua xót trong lòng thật.

Hôm nay cũng thế mà thôi

Hôm nay cũng thế mà thôiVệ Uẩn ngây ngốc nhìn bóng dáng Sở Du. Chàng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện chẳng thể nói thành lời.

Chàng nhìn người nọ đánh ngựa rời đi, không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Vệ Hạ thở dài: “Hầu gia, Đại phu nhân nói đúng, ngài không nên ra mặt chuyện này. Ngài cũng đừng buồn nữa.”

Nghe thấy câu “đừng buồn”, Vệ Thu nhẹ nhàng liếc Vệ Hạ.

Sau đó, nàng lập tức dẫn người, cưỡi ngựa xông ra ngoài.

Vệ Uẩn cười, kỳ quái hỏi: “Ta có gì mà buồn? Chẳng qua ta chỉ lo lắng mà thôi.”

Vệ Hạ sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Là thuộc hạ nói sai rồi.”

Sở Du nhìn thấy đám người này ném cái gì đó vào lửa, nàng lập tức ngừng thở. Thế lửa càng lúc càng lớn, cháy từ ngoài vào trong. Sở Du đứng trên ngọn cây quan sát, nhìn chằm chằm khu vực bị bao vây kia.Vệ Hạ sững người, sau đó vội vàng gật đầu: “Là thuộc hạ nói sai rồi.”

Nhưng lạ thật.

Sở trường của Cố Sở Sinh là kỳ môn độn giáp, lục soát lâu như vậy mà vẫn không tìm được, vậy tất nhiên là do Cố Sở Sinh đã giở trò. Đối phương tìm một hồi có hơi nôn nóng, một tên trong đó quát: “Chúng ta dứt khoát phóng hỏa đốt hết đi! Ta không tin tên rùa rụt đầu này không ra! Võ công tên này không cao, không chạy thoát được, chúng ta cứ ở ngoài ôm cây đợi thỏ là xong.”

Vệ Uẩn nói xong câu đó, lại cảm thấy hình như Vệ Hạ nói có chút đúng, tựa hồ chàng có hơi chua xót trong lòng thật.

Sở Du cân nhắc một lát. Thế lửa vòng ngoài quá lớn, đám người xung quanh thấy vậy, một trong số đó bật cười: “Ta nghĩ chúng ta cũng chẳng cần tìm, cứ bao vây thế này. Nếu hắn không ra, vậy chúng ta cứ đợi nhặt xác hắn là xong. Nhuyễn cân tán đã bỏ vào rồi, e là ngay cả thỏ cũng không nhúc nhích nổi.”

Chàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là giống với cảm giác khi nhìn thấy mẫu thân ưu ái Đại ca hơn lúc còn nhỏ.

Cách thức lục soát này tuy chậm nhưng sớm muộn gì Cố Sở Sinh cũng bị bắt. Sở Du không dám làm bừa, chỉ núp trong tối, im lặng chờ đợi.

Chàng mím môi, xoay người bước trở về hướng đình viện.

Dưới ánh trăng, hắn có thể thấy rõ đường nét trên gương mặt Sở Du, ánh mắt nàng, sống mũi nàng, khoé môi nàng.

Lửa cháy một khắc đồng hồ, vì mùa đông nhiều củi khô, bên ngoài đã bốc cháy hoàn toàn . Khu vực bị bao vây bốc khói ngùn ngụt, Sở Du căng thẳng trong lòng .

Sở Du rời khỏi Vệ Phủ, chạy thẳng đến chỗ Cố Sở Sinh.

Cố Sở Sinh bị bao vây trong một cánh rừng, hắn bố trí bẫy rập rồi trốn bên trong. Đối phương ngậm đắng nuốt cay dưới tay hắn mấy lần nên cũng không dám tiến về trước, đôi bên cứ thế giằng co.

Sở Du núp trên cây, quan sát thế cục. Sát thủ cẩn thận lùng sục bụi cỏ, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Sở Sinh đâu.

Đám sát thủ kia không dám tách ra, cả nhóm đều tựa lưng vào nhau, cẩn thận lục soát. Còn một nhóm khác thì đang bao vây vòng ngoài, đề phòng Cố Sở Sinh chạy trốn.

Sở Du mười sáu tuổi vẫn còn đang trong độ tuổi tươi đẹp.

Cách thức lục soát này tuy chậm nhưng sớm muộn gì Cố Sở Sinh cũng bị bắt. Sở Du không dám làm bừa, chỉ núp trong tối, im lặng chờ đợi.

Dứt lời, Sở Du ra lệnh cho Vệ Hạ: “Trông chừng đệ ấy!”

Sở trường của Cố Sở Sinh là kỳ môn độn giáp, lục soát lâu như vậy mà vẫn không tìm được, vậy tất nhiên là do Cố Sở Sinh đã giở trò. Đối phương tìm một hồi có hơi nôn nóng, một tên trong đó quát: “Chúng ta dứt khoát phóng hỏa đốt hết đi! Ta không tin tên rùa rụt đầu này không ra! Võ công tên này không cao, không chạy thoát được, chúng ta cứ ở ngoài ôm cây đợi thỏ là xong.”

Thế là nàng không nói lời nào, xoay người nhảy lên xà nhà, hai tay ôm kiếm trước ngực, nằm xuống cứ thế mà ngủ.

Sở Du nghe nói thế, trong lòng rét lạnh. Bọn chúng nói là làm ngay, người bao vây bên ngoài khu đất này nhanh chóng tản ra khu vực phóng hỏa rộng chừng một trượng, sau đó đám người xung quanh hắt rượu từ bốn phương tám hướng, chất củi, châm lửa.

Sở Du nghe nói thế, trong lòng rét lạnh. Bọn chúng nói là làm ngay, người bao vây bên ngoài khu đất này nhanh chóng tản ra khu vực phóng hỏa rộng chừng một trượng, sau đó đám người xung quanh hắt rượu từ bốn phương tám hướng, chất củi, châm lửa.

Trường hợp phóng hoả đốt rừng này, đa số con người không chết cháy mà chết vì hít nhiều khói bụi ngạt thở. Nếu Cố Sở Sinh không chạy ra, cháy thêm một lát nữa, e rằng nàng cũng phải chạy.

Sở Du nhìn thấy đám người này ném cái gì đó vào lửa, nàng lập tức ngừng thở. Thế lửa càng lúc càng lớn, cháy từ ngoài vào trong. Sở Du đứng trên ngọn cây quan sát, nhìn chằm chằm khu vực bị bao vây kia.

Lửa cháy một khắc đồng hồ, vì mùa đông nhiều củi khô, bên ngoài đã bốc cháy hoàn toàn . Khu vực bị bao vây bốc khói ngùn ngụt, Sở Du căng thẳng trong lòng .

Trường hợp phóng hoả đốt rừng này, đa số con người không chết cháy mà chết vì hít nhiều khói bụi ngạt thở. Nếu Cố Sở Sinh không chạy ra, cháy thêm một lát nữa, e rằng nàng cũng phải chạy.

Đến khu vực an toàn, Sở Du tìm một ngôi miếu đổ nát ném Cố Sở Sinh xuống. Nàng giơ tay lên bóp cằm hắn nhét một viên thuốc vào rồi nhanh chóng vứt một đống lọ thuốc cho hắn, rồi nói: “Việc còn lại tự ngài sắp xếp, ta núp trong tối, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không lên tiếng. Ngài bôi thuốc nhanh lên, đợi lửa tắt, bọn chúng lập tức  biết ngài không chết, e là sẽ đuổi theo.”

Sở Du cân nhắc một lát. Thế lửa vòng ngoài quá lớn, đám người xung quanh thấy vậy, một trong số đó bật cười: “Ta nghĩ chúng ta cũng chẳng cần tìm, cứ bao vây thế này. Nếu hắn không ra, vậy chúng ta cứ đợi nhặt xác hắn là xong. Nhuyễn cân tán đã bỏ vào rồi, e là ngay cả thỏ cũng không nhúc nhích nổi.”

Chàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì, nghĩ tới nghĩ lui, chắc là giống với cảm giác khi nhìn thấy mẫu thân ưu ái Đại ca hơn lúc còn nhỏ.

Vừa nghe thế, Sở Du không do dự nữa. Nàng trượt theo cây khô xuống đất, động tác linh hoạt như ma quỷ.

Nhưng lạ thật.

Lúc đáp xuống, Sở Du lập tức ngừng thở, rút một chiếc khăn vuông, nhỏ thuốc lên khăn, bịt mũi cản bụi bặm và tác dụng của Nhuyễn cân tán, sau đó mới chạy đi tìm người.

Chàng nhìn người nọ đánh ngựa rời đi, không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Vệ Hạ thở dài: “Hầu gia, Đại phu nhân nói đúng, ngài không nên ra mặt chuyện này. Ngài cũng đừng buồn nữa.”

Nàng khom lưng, nương theo ánh lửa quét nhanh qua mỗi tấc đất, chưa được một lúc, nàng đã nghe thấy tiếng gọi: “A Du…”

Cố Sở Sinh ngắm nhìn nàng, không đành lòng dời mắt một khắc nào, trong lòng hắn biết phút giây này rất quý giá. Trước đây Sở Du cũng từng cứu hắn như vậy, thuở hắn niên thiếu, nàng đã vô số lần vác hắn chạy như thế.

Sở Du lập tức xoay người, bước nhanh tới trước một bụi cỏ, nhìn thấy Cố Sở Sinh thương tích đầy mình nằm dưới đất.

Lần trước đi Côn Dương là vì nàng muốn cứu người đó.

Hắn đã hoàn toàn không thể cử động. Sở Du không nói một lời, vác hắn lên vai, nhún mũi chân bay lên ngọn cây đại thụ.

Cố Sở Sinh bị bao vây trong một cánh rừng, hắn bố trí bẫy rập rồi trốn bên trong. Đối phương ngậm đắng nuốt cay dưới tay hắn mấy lần nên cũng không dám tiến về trước, đôi bên cứ thế giằng co.

Công phu Sở Du luyện tập thiên về thuần âm, thân hình nhẹ nhàng, khinh công tốt hơn người bình thường nhiều. Nàng không những nhảy lên ngọn cây, mà còn men theo ngọn cây chạy đi xa.

Cảm giác bất lực sâu sắc tuôn trào. Không phải chàng không muốn ngăn nàng, không phải chàng không cản được nàng, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng như vậy, sao chàng lại không biết chẳng qua nàng ầm ĩ muốn đi là vì người đó mà thôi.

Cố Sở Sinh được Sở Du khiêng, hắn quay đầu lại nhìn nàng.

Dưới ánh trăng, hắn có thể thấy rõ đường nét trên gương mặt Sở Du, ánh mắt nàng, sống mũi nàng, khoé môi nàng.

Sở Du núp trên cây, quan sát thế cục. Sát thủ cẩn thận lùng sục bụi cỏ, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng Cố Sở Sinh đâu.

Sở Du mười sáu tuổi vẫn còn đang trong độ tuổi tươi đẹp.

“Ừm.” Cố Sở Sinh cúi đầu đáp một tiếng. Uống thuốc Sở Du cho, cuối cùng hắn cũng có thể nhúc nhích. Cố Sở Sinh chậm rãi ngồi dậy nhặt lọ thuốc, chẳng nói lời nào. Sở Du thấy hôm nay hắn ít nói, không khỏi lấy làm lạ. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lại nghĩ hắn có ra sao cũng đâu liên quan đến mình?

Cố Sở Sinh ngắm nhìn nàng, không đành lòng dời mắt một khắc nào, trong lòng hắn biết phút giây này rất quý giá. Trước đây Sở Du cũng từng cứu hắn như vậy, thuở hắn niên thiếu, nàng đã vô số lần vác hắn chạy như thế.

Đến khu vực an toàn, Sở Du tìm một ngôi miếu đổ nát ném Cố Sở Sinh xuống. Nàng giơ tay lên bóp cằm hắn nhét một viên thuốc vào rồi nhanh chóng vứt một đống lọ thuốc cho hắn, rồi nói: “Việc còn lại tự ngài sắp xếp, ta núp trong tối, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không lên tiếng. Ngài bôi thuốc nhanh lên, đợi lửa tắt, bọn chúng lập tức  biết ngài không chết, e là sẽ đuổi theo.”

“Huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ!” Sở Du nghiêm nghị quát: “Đừng làm chậm trễ thời gian, trở về cho ta!”

“Ừm.” Cố Sở Sinh cúi đầu đáp một tiếng. Uống thuốc Sở Du cho, cuối cùng hắn cũng có thể nhúc nhích. Cố Sở Sinh chậm rãi ngồi dậy nhặt lọ thuốc, chẳng nói lời nào. Sở Du thấy hôm nay hắn ít nói, không khỏi lấy làm lạ. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, nhưng lại nghĩ hắn có ra sao cũng đâu liên quan đến mình?

Thế là nàng không nói lời nào, xoay người nhảy lên xà nhà, hai tay ôm kiếm trước ngực, nằm xuống cứ thế mà ngủ.

Cố Sở Sinh ngồi dưới xà nhà, ngẩng đầu lên nhìn .

Người nọ đang ở trên đỉnh đầu hắn, tựa như một vùng trời của hắn.

***

Tác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp Tiểu Thất, bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, không được tỏa sáng.

Cố Sở Sinh ngồi dưới xà nhà, ngẩng đầu lên nhìn .Hôm nay cũng thế mà thôiTác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp Tiểu Thất, bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, không được tỏa sáng.

 

5 22 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

232 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Meobeo0475
Meobeo0475
2 Năm Cách đây

Tội nghiệp Tiểu thất bị coi như con A Du

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
4 Tháng Cách đây

Truyện hay quá, Zens truyền tải câu chữ quá mượt đọc cuốn ghê. Mình đọc 1 lèo hơn 50 chương mới nhớ ra chưa cmt gì cho bạn. Cám ơn Zens Zens nhiều lắm

232
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!