Sơn Hà Chẩm – Chương 38 (2)

Chương 38 (2)

Hắn trở về Hoa Kinh gặp A Du

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Lâm Dương tiễn Sở Du và Vệ Uẩn lên xe ngựa. Sau khi lên xe, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nàng, lên tiếng hỏi: “Tẩu tẩu sao vậy?”

Sở Du nghe Vệ Uẩn hỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong xe ngựa chiếu rọi bóng dáng Sở Lâm Dương và Sở Cẩm trên hành lang(*), ánh mắt nàng có phần mờ mịt.

(*) Câu này mình không chắc, nguyên văn là 马车里映照出长廊上楚临阳和楚锦的身影

“Ta cho rằng kiếp này, ta và muội ấy sẽ không có kết quả tốt.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng không hiểu rõ ý Sở Du, nhưng cũng biết nàng đang muốn nói chuyện. Chàng nhìn nàng im lặng trông ra bên ngoài, thần sắc hoang mang.

“Ta đã tng rt hnìmui y, hnthu xương. Đɩnói xem, mtngưi đang hnithù, làm saocó th thyđim tt cangưi khác?”

VUn không đáp,chàng rót trà,cm đến trưcmt S Du,đt vào lòngbàn tay nàng.

Đm ta rat lòng bànĩtay khiến nàngcm thy cơbp toàn thânvà trong lòngĮdn d chuɨhơn.

Tht ra cucđi mt ngưich cu mongs viên mãntrong lòng. Nếuơlòng ngưi đóácm thy đy,ɩh có thìnhìn thy đưchình dáng đíchthc ca thếĨgii này.” VUn nhp trà,chm rãi nóiĪtiếp: “Nhưng nếuìlòng không đy,ĩcho dù nghĩìgì hoc chpìnht th gìcũng s bêche m đôiómt. Hoc làįh s thyЇth thun thin,hoc là h³s thy thưthun ác, thmļchí thin biếnthành ác, ácbiến thành thin.”°

S Du khôngđáp, li nói°ca V UnÍkhiến nàng đtênhiên bng tnh.

Kiếpnày không chĮS Cm khôngĨcòn như vyìna, mà cS Du nàngļcũng vy.

Nàng khôngkhi cưi kh.

Thtíra ta rtècm kích caca ca đ.”ɨ

V Un quay³đu nhìn nàng.S Du ngmícnh vt ngoàiIrèm, ánh mtcha đng sĩm áp.

“Ngày thànhĩhôn, chàng ynhìn ta, căngïthng đến nichng nói thànhăli. V saulúc đưa laĩđ vào tayta, sut quãngàđưng chàng yĺvô cùng cnìthn, s taâté ngã.”

ĐiÍnày chưa cóai đi xvi ta nhưîthế.” S Duth dài: “Đólà ln đutiên ta cmÏthy, trong lòngbt đu đãđy.”

Lúc trngơsinh tr v,lòng nàng vncòn vô soán hn, chmun trn chy.

Đóîlà tia m°áp đu tiênĺca nàng.

V Un³không lên tiếng.

Thtìra khonh khcchàng nghe SDu nói, vôưs tiếc thươngíbng chc tràoļdâng, suýt nachàng đã bttht—— Sau này,đ cũng sđi tt vi{tu như vy.

Tuynhiên li nàych kt liìgia răng môi,chàng lp tc,cm thy khôngn.

Đó là chuynca ca cóïth làm, khôngêphi chàng. Caİca là chngïnàng, là stn ti hoàn}toàn khác vichàng. Có mt:s vic, VQuân có th,²nhưng V Unkhông th.

Chàng đitt vi nàng,ếmãi mãi chcó phi ngoài vch tuyến,dng li trongl nghĩa.

Mc dù³chàng mun mangătoàn b nhngth tt đpênht trên điɩcho nàng, đĮbáo đáp tìnhnghĩa ca nàngjđi vi Vph, và báođáp s máp ca nàngdành cho chànglúc nguy nan.ɪNhưng qu thtũcó nhng thcó th cho,Įnhưng cũng cóЇnhng th phiìcó tư cáchími có thcho.

V Un khôngth nói rõđây làm cmЇgiác gì. ChàngÍnhp trà, ngm(nhìn cnh sc(bên ngoài, bngâcm thy tràihôm nay cóphn chua chát.

*********

LúcS Du vàíV Un đangbàn bc nhngchuyn kế tiếpàti Hoa Kinh,êbên ngoài Côn¸Dương xa xôingàn dm, CìS Sinh đangýngi trong phnha Huyn lnhxem công văn.

Saukhi Bch Thànhb phá, CôníDương tr thành¹yếu đa quan)trng đng mũiÏchu sào. DiêuDũng cũng đóngũquân đây,cùng trn thCôn Dương vi[hn.

“Công t.” Ngưihu cn TrươngĐăng vi vãIđi t ngoàiívào, nh gingnói: “Văn thưlý lch đã]chun b xong,ngài xem khinào thì thích,hp đ đi?”ɨ

C S Sinhêkhông đáp, mtɪtay hn cmbút, mt tayɪgiơ lên. TrươngìĐăng đt vănthư đã chunb xong vàotay hn, đngâthi nói: “Ngoàiăthành, ngưi vàngân lưng đãЇchun b theoìli công tĮdn dò, côngt không cnĩlo lng.”

.”ĩ

C S Sinhnhanh chóng mývăn thư ra.îSau khi xácïnhn không cóívn đ, hnícm bút lênđphê s sáchơđang làm d,hi: “Công TônMu đã nhnếbc chưa?”

CôngTôn Mu làtâm phúc bênÎcnh Diêu Dũng,íbiết rt rõthái đ caɨDiêu Dũng. CïS Sinh choông ta bclà mun dòxét thái đ(ca Diêu Dũng.

Trương(Đăng yên tâmgt đu: “Nhnếri.”

Bàn taycm bút khngli, C SôSinh ngng đuinhìn Trương Đăng:Nhn thế nào?”

Thì… c cmìly thôi.” TrươngĐăng nhìn vmt ca CS Sinh, cóưcm giác hìnhnhư mình làmsai gì đó.,Hn chn chthut li cnk ý caíCông Tôn Mu:ĭ“Công Tôn tiênôsinh còn nóibui chiu sfti mi ngàiqua ph, tiếnc ngài viĬDiêu…

Li cònìchưa dt, C¹S Sinh lpÏtc bt dy,bt đu dnÍdp hành lý.Trương Đăng ngɩngưi không hiu:Đi nhân, ngàiÍđang làm gì{đy?”

Đi.”

C°S Sinh nóiđmt cách dtkhoát. Trương Đăng²chng hiu môtê gì: “Khôngphi Công tôntiên sinh đã¸đng ý tiếnc Đi nhânơvi Diêu tưngquân sao? SaoĐi nhân còn]mun đi?”

“Ngươiýcó thy aifnhn hi lĩmà trc tiếp)cm ly vyâchưa?” C SíSinh lnh lùngưnhìn Trương Đăng:¹“Nếu không phich thưng ngmt ý, sao[ông ta dámnhn tin trngtrn như vy?”

Trương Đăng nghenói thế thì(sc tnh, lpêtc cm giácm hôi lnhchy ròng ròngũsau lưng, phĩgiúp C SïSinh dn dpđ đc.

C SĩSinh đã smchun b xongnhng th cnêthiết, hôm naych cn lyíra. Hn vác)đ lên, d}đnh bưc rangoài. Còn chưaÍti ca, bênīngoài bng vanglên tiếng bưcÎchân vi vàng.C S Sinhõlp tc đưaĬđ cho TrươngĐăng, lnh gingnói: “Ngươi trnđi.”

Dt li,C S Sinhlp tc gifv đim nhiênơngi trưc bànìđc sách, tiếptc xem sêsách.

Không bao lâusau, mt namt trung niênmc bch y¸thêu cành trúcdn ngưi bưcvào. Ngưi nàytay cm qutálông, mt cób râu đp,ùhai hàng binh}lính đi theoìsau lưng, đngĩngoài đình vin,mt mày nghiêmïngh.

Ngưi ti làīđ nht mưuísĩ Công TônľMu dưi trưngDiêu Dũng. Ôngta bưc lênútrưc, hành lvi C SĩSinh: “C đinhân.”

“Công Tônàtiên sinh.”

Cố Sở Sinh đứng lên, mỉm cười, bước lên trước hành lễ: “Sao hôm nay Công Tôn tiên sinh lại tới đây?”

Đám người trên bờ hoàn toàn chẳng thấy bóng người đâu, nhất thời không biết làm sao.

Ngay lập tức, Công Tôn Mậu sáng tỏ tình cảnh của mình. Cố Sở Sinh không phải không nhận ra dụng ý của Diêu Dũng, mà là nhận ra quá rõ!

“Có chút chuyện mà thôi.”

Công Tôn Mậu cũng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường vào mùa đông, lượng nước chảy sẽ giảm xuống, thậm chí khô cạn, tại sao nước sông hộ thành ở Côn Dương vẫn chảy xiết?”

Vệ Thu ra dấu với nhóm ám vệ phía Nam, ba ám vệ nhanh chóng chạy theo Trương Đăng. Còn Vệ Thu dẫn người đuổi theo Cố Sở Sinh đang đi về hướng chỗ Diêu Dũng ở.

Công Tôn Mậu chắp tay, nói: “Diêu tướng quân ngưỡng mộ tài hoa Đại nhân đã lâu, tại hạ phụng lệnh tướng quân đến đây, đặc biệt mời Đại nhân qua phủ một chuyến.”

Công Tôn Mậu nhấc tay ngăn Cố Sở Sinh lại: “Chúng ta chẳng phải hạng người phàm tục, tướng quân tán thưởng tài hoa và khí độ của Đại nhân, chứ không phải hoa y trên người. Cố đại nhân cứ theo ta đi, đừng để Đại nhân đợi lâu.”

Công Tôn Mậu quát lớn: “Bắt hắn lại!”

“Vậy thì hay quá!” Vẻ mặt Cố Sở Sinh kích động, reo lên: “Ta đã muốn gặp tướng quân lâu rồi. Đại nhân ở phòng khách đợi tại hạ chốc lát, tại hạ thay hoa y để diện kiến tướng quân rồi đi.”

Đoàn người vừa đi không bao lâu, Trương Đăng đã thò đầu ra từ sau bình phong. Hắn ta cầm bội kiếm, tung người nhảy lên xà nhà, chạy dọc theo đó rồi đẩy mái ngói, nhảy ra ngoài.

“Cần gì phải thế?”

“Mặc kệ ta!”

Công Tôn Mậu nhấc tay ngăn Cố Sở Sinh lại: “Chúng ta chẳng phải hạng người phàm tục, tướng quân tán thưởng tài hoa và khí độ của Đại nhân, chứ không phải hoa y trên người. Cố đại nhân cứ theo ta đi, đừng để Đại nhân đợi lâu.”

Cố Sở Sinh nghe nói thế thì lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Tướng quân có chuyện gì đặc biệt à, sao lại mời gấp gáp như vậy?”Tất cả ám vệ Vệ gia đều nhìn về phía Vệ Thu, lo lắng hỏi: “Lão Đại, không thấy người, làm sao đây?”

Cố Sở Sinh nghe nói thế thì lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Tướng quân có chuyện gì đặc biệt à, sao lại mời gấp gáp như vậy?”

Đã nhiều năm rồi hắn chưa từng bị ép đến mức này.

Vẻ mặt Công Tôn Mậu chững lại, chỉ hơi thoáng mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng cười nói: “Cố đại nhân hiểu lầm rồi, chẳng qua hôm nay con trai đang ở nhà chờ tại hạ. Tại hạ muốn về sớm nên định làm cho xong việc.”

“Thế à.” Cố Sở Sinh gật đầu: “Tiên sinh thật là người biết lo cho gia đình. Vậy Cố mỗ cũng không làm khó tiên sinh, bây giờ đi ngay thôi!”

Trong chớp mắt, vũ tiễn bắn tới. Cố Sở Sinh chìm xuống nước, nâng Công Tôn Mậu lên để ngăn mũi tên trên đầu, đẩy người trôi theo dòng nước.

“Đa tạ, đa tạ.” Công Tôn Mậu vội vàng chắp tay cảm ơn. Cố Sở Sinh mỉm cười, hoàn toàn không để tâm, vừa nói vừa cười bước ra ngoài với Công Tôn Mậu.

“Thế à.” Cố Sở Sinh gật đầu: “Tiên sinh thật là người biết lo cho gia đình. Vậy Cố mỗ cũng không làm khó tiên sinh, bây giờ đi ngay thôi!”

Vẻ mặt Công Tôn Mậu chững lại, chỉ hơi thoáng mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng cười nói: “Cố đại nhân hiểu lầm rồi, chẳng qua hôm nay con trai đang ở nhà chờ tại hạ. Tại hạ muốn về sớm nên định làm cho xong việc.”

Đoàn người vừa đi không bao lâu, Trương Đăng đã thò đầu ra từ sau bình phong. Hắn ta cầm bội kiếm, tung người nhảy lên xà nhà, chạy dọc theo đó rồi đẩy mái ngói, nhảy ra ngoài.

“Có chút chuyện mà thôi.”

Lối thoát này là do Cố Sở Sinh đã chuẩn bị sẵn để phòng ngừa cho thời khắc này.

Cố Sở Sinh và Công Tôn Mậu trò chuyện suốt đường đi, không ngừng ba hoa về sự kính nể đối với Diêu Dũng. Công Tôn Mậu nghe thấy chỉ mỉm cười, trong lòng hết sức vui vẻ, cảm thấy Cố Sở Sinh này đúng là đồ ngu.

Trương Đăng chạy theo lộ tuyến đã vạch ra, nhanh chóng rời khỏi phủ nha. Nhìn thấy bóng dáng Trương Đăng đi xa, ám vệ Vệ gia núp trong bóng tối đồng loạt nhìn về phía Vệ Thu.

Công Tôn Mậu theo bản năng bước đến. Trong chớp mắt, Cố Sở Sinh đột ngột vươn tay kẹp chặt hai bên Công Tôn Mậu, dao trong tay áo đặt ngang người ông ta, quát lớn: “Đứng yên!”

Vệ Thu ra dấu với nhóm ám vệ phía Nam, ba ám vệ nhanh chóng chạy theo Trương Đăng. Còn Vệ Thu dẫn người đuổi theo Cố Sở Sinh đang đi về hướng chỗ Diêu Dũng ở.

Sắc mặt Cố Sở Sinh đại biến, sau khi điểm huyệt Công Tôn Mậu, hắn tung người kéo ông ta nhảy xuống sông hộ thành.

“Vậy thì hay quá!” Vẻ mặt Cố Sở Sinh kích động, reo lên: “Ta đã muốn gặp tướng quân lâu rồi. Đại nhân ở phòng khách đợi tại hạ chốc lát, tại hạ thay hoa y để diện kiến tướng quân rồi đi.”

Cố Sở Sinh và Công Tôn Mậu trò chuyện suốt đường đi, không ngừng ba hoa về sự kính nể đối với Diêu Dũng. Công Tôn Mậu nghe thấy chỉ mỉm cười, trong lòng hết sức vui vẻ, cảm thấy Cố Sở Sinh này đúng là đồ ngu.

Diêu Dũng bỏ thành, hắn còn dám sơ tán dân chúng? Sao có thể nhường công lao này cho hắn. Không thể cho hắn, nhưng lại sợ sau này hắn vào kinh đề cập với thiên tử, nên đương nhiên Diêu Dũng chỉ có thể giết hắn.

Diêu Dũng bỏ thành, hắn còn dám sơ tán dân chúng? Sao có thể nhường công lao này cho hắn. Không thể cho hắn, nhưng lại sợ sau này hắn vào kinh đề cập với thiên tử, nên đương nhiên Diêu Dũng chỉ có thể giết hắn.

Nhóm người tách ra, đám người trên bờ cũng rối rít chạy về hướng hạ lưu. Cố Sở Sinh trốn trong khoảng trống dưới sư tử đá ở bờ sông, bịt lấy vết thương, thở dốc.

Công Tôn Mậu nhìn thiếu niên tràn trề sức sống trước mặt, trong lòng tiếc rẻ —— tài tuấn thế này, đúng là đáng tiếc.

“Cần gì phải thế?”

“Sông hộ thành này vốn được Nhậm thái thú Côn Châu trước đây xây dựng, bao quanh thành trì, nối liền với Yến Giang bên ngoài. Mặc dù hôm nay mùa đông, nhưng lượng nước sông vẫn không giảm.”

Cố Sở Sinh giới thiệu sông hộ thành với Công Tôn Mậu, hào hứng hỏi lại: “Đại nhân có biết tại sao không?”

Công Tôn Mậu cũng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường vào mùa đông, lượng nước chảy sẽ giảm xuống, thậm chí khô cạn, tại sao nước sông hộ thành ở Côn Dương vẫn chảy xiết?”

Trương Đăng chạy theo lộ tuyến đã vạch ra, nhanh chóng rời khỏi phủ nha. Nhìn thấy bóng dáng Trương Đăng đi xa, ám vệ Vệ gia núp trong bóng tối đồng loạt nhìn về phía Vệ Thu.

Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đi về phía trước, chỉ lên một con sư tử đá bên bờ sông hộ Thành: “Tiên sinh, ngài đến đây xem, chính là nhờ cái này…”

Công Tôn Mậu theo bản năng bước đến. Trong chớp mắt, Cố Sở Sinh đột ngột vươn tay kẹp chặt hai bên Công Tôn Mậu, dao trong tay áo đặt ngang người ông ta, quát lớn: “Đứng yên!”

Mồ hôi lạnh Công Tôn Mậu toát ra sau lưng. Ông ta biết thủ đoạn xưa nay của Diêu Dũng, nếu ông ta để Cố Sở Sinh chạy thoát, e rằng cả nhà lớn bé đều không sống nổi!

Ngay lập tức, Công Tôn Mậu sáng tỏ tình cảnh của mình. Cố Sở Sinh không phải không nhận ra dụng ý của Diêu Dũng, mà là nhận ra quá rõ!

Trong mắt hắn ánh lên sự nồng nhiệt, hắn sống sót, hắn sẽ về Hoa Kinh.

Mồ hôi lạnh Công Tôn Mậu toát ra sau lưng. Ông ta biết thủ đoạn xưa nay của Diêu Dũng, nếu ông ta để Cố Sở Sinh chạy thoát, e rằng cả nhà lớn bé đều không sống nổi!

“Mặc kệ ta!”

Công Tôn Mậu quát lớn: “Bắt hắn lại!”

Sắc mặt Cố Sở Sinh đại biến, sau khi điểm huyệt Công Tôn Mậu, hắn tung người kéo ông ta nhảy xuống sông hộ thành.

Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đi về phía trước, chỉ lên một con sư tử đá bên bờ sông hộ Thành: “Tiên sinh, ngài đến đây xem, chính là nhờ cái này…”

Trong chớp mắt, vũ tiễn bắn tới. Cố Sở Sinh chìm xuống nước, nâng Công Tôn Mậu lên để ngăn mũi tên trên đầu, đẩy người trôi theo dòng nước.

Lối thoát này là do Cố Sở Sinh đã chuẩn bị sẵn để phòng ngừa cho thời khắc này.

Đám người trên bờ hoàn toàn chẳng thấy bóng người đâu, nhất thời không biết làm sao.

Tất cả ám vệ Vệ gia đều nhìn về phía Vệ Thu, lo lắng hỏi: “Lão Đại, không thấy người, làm sao đây?”

Vệ Thu mím môi, ra lệnh: “Vệ Bính trở về dùng bồ câu đưa thư bẩm lại với Hầu gia, những người khác đi theo ta!”

Công Tôn Mậu nhìn thiếu niên tràn trề sức sống trước mặt, trong lòng tiếc rẻ —— tài tuấn thế này, đúng là đáng tiếc.

Nhóm người tách ra, đám người trên bờ cũng rối rít chạy về hướng hạ lưu. Cố Sở Sinh trốn trong khoảng trống dưới sư tử đá ở bờ sông, bịt lấy vết thương, thở dốc.

Đã nhiều năm rồi hắn chưa từng bị ép đến mức này.

Cố Sở Sinh đứng lên, mỉm cười, bước lên trước hành lễ: “Sao hôm nay Công Tôn tiên sinh lại tới đây?”

Nhưng không sao…

Trong mắt hắn ánh lên sự nồng nhiệt, hắn sống sót, hắn sẽ về Hoa Kinh.

“Đa tạ, đa tạ.” Công Tôn Mậu vội vàng chắp tay cảm ơn. Cố Sở Sinh mỉm cười, hoàn toàn không để tâm, vừa nói vừa cười bước ra ngoài với Công Tôn Mậu.

Về đến Hoa Kinh là có thể gặp được A Du.

5 28 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

283 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Bich
Bich
4 Năm Cách đây

Cày liên tục mà gần đến chương mới nhất rồi. Làm sao đây 🙁

Taylortae
Taylortae
4 Năm Cách đây

Thôi an ủi là nam9 và nữ9 có tiến triển

Bắp Nấm
Bắp Nấm
Reply to  Taylortae
3 Năm Cách đây

Lại đến nam phụ, thiệt ghét

Đông
Đông
4 Năm Cách đây

Đừng mong gặp A Du gì đó của ngươi

Nguyên
Nguyên
4 Năm Cách đây

Để 2 người có thể vượt qua vạch tuyến thì còn lâu lắm

Mai
Mai
4 Năm Cách đây

Đọc trong nửa ngày tới chương này, hoa cả mắt rồi ?

Nguyen tram
Nguyen tram
4 Năm Cách đây

Đừng trông chờ anh ơi

tory
tory
4 Năm Cách đây

chuong nay co tra nam thay ghet

duyen20
duyen20
4 Năm Cách đây

2 người cách nhau bởi thân phận.

Sen nguyen
Sen nguyen
4 Năm Cách đây

Còn mơ về Hoa Kinh gặp đại tỷ

Bắp Nấm
Bắp Nấm
4 Năm Cách đây

Gặp đc thì sao, anh giai.. Xin đừng tưởng bở

283
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!