Chương 38 (2)
Hắn trở về Hoa Kinh gặp A Du
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Lâm Dương tiễn Sở Du và Vệ Uẩn lên xe ngựa. Sau khi lên xe, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nàng, lên tiếng hỏi: “Tẩu tẩu sao vậy?”
Sở Du nghe Vệ Uẩn hỏi, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong xe ngựa chiếu rọi bóng dáng Sở Lâm Dương và Sở Cẩm trên hành lang(*), ánh mắt nàng có phần mờ mịt.
(*) Câu này mình không chắc, nguyên văn là 马车里映照出长廊上楚临阳和楚锦的身影
“Ta cho rằng kiếp này, ta và muội ấy sẽ không có kết quả tốt.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, chàng không hiểu rõ ý Sở Du, nhưng cũng biết nàng đang muốn nói chuyện. Chàng nhìn nàng im lặng trông ra bên ngoài, thần sắc hoang mang.
“Ta đã từng rất hậnìmuội ấy, hậnặthấu xương. Đệɩnói xem, mộtắngười đang hậnithù, làm saoầcó thể thấyảđiểm tốt củaịngười khác?”
VệựUẩn không đáp,ẵchàng rót trà,ἱcầm đến trướcἵmặt Sở Du,ởđặt vào lòngốbàn tay nàng.
Độằấm tỏa raỉtừ lòng bànĩtay khiến nàngịcảm thấy cơἲbắp toàn thân‹và trong lòngĮdần dễ chịuɨhơn.
“Thật ra cuộcἵđời một ngườiỡchỉ cầu mongẵsự viên mãnảtrong lòng. Nếuơlòng người đóácảm thấy đầy,ɩhọ có thểìnhìn thấy đượcḹhình dáng đíchḻthực của thếĨgiới này.” VệắUẩn nhấp trà,ữchậm rãi nóiĪtiếp: “Nhưng nếuìlòng không đầy,ĩcho dù nghĩìgì hoặc chấpìnhất thứ gìặcũng sẽ bịêche mờ đôiómắt. Hoặc làįhọ sẽ thấyЇthứ thuần thiện,ỗhoặc là họ³sẽ thấy thứưthuần ác, thậmļchí thiện biếnἱthành ác, ácἲbiến thành thiện.”°
Sở Du khôngḻđáp, lời nói°của Vệ UẩnÍkhiến nàng độtênhiên bừng tỉnh.
Kiếpἰnày không chỉĮSở Cẩm khôngĨcòn như vậyìnữa, mà cảỳSở Du nàngļcũng vậy.
Nàng khôngốkhỏi cười khẽ.
“Thậtíra ta rấtècảm kích caừca của đệ.”ɨ
Vệ Uẩn quay³đầu nhìn nàng.ẹSở Du ngắmícảnh vật ngoàiIrèm, ánh mắtἶchứa đựng sựĩấm áp.
“Ngày thànhĩhôn, chàng ấyỷnhìn ta, căngïthẳng đến nổiịchẳng nói thànhălời. Về sauễlúc đưa lụaĩđỏ vào tayỏta, suốt quãngàđường chàng ấyĺvô cùng cẩnìthận, sợ taâté ngã.”
“ĐờiÍnày chưa cóỉai đối xửẽvới ta nhưîthế.” Sở Duửthở dài: “Đóỏlà lần đầuảtiên ta cảmÏthấy, trong lòngἲbắt đầu đủãđầy.”
Lúc trọngơsinh trở về,ḷlòng nàng vẫnểcòn vô sốἰoán hận, chỉἷmuốn trốn chạy.
Đóîlà tia ấm°áp đầu tiênĺcủa nàng.
Vệ Uẩn³không lên tiếng.
Thậtìra khoảnh khắcỗchàng nghe SởựDu nói, vôưsố tiếc thươngíbỗng chốc tràoļdâng, suýt nữaἵchàng đã bậtịthốt—— Sau này,ẳđệ cũng sẽỉđối tốt với{tẩu như vậy.
Tuyỉnhiên lời nàyấchỉ kẹt lạiìgiữa răng môi,ỹchàng lập tức,cảm thấy khôngỏổn.
Đó là chuyệnủca ca cóïthể làm, khôngêphải chàng. Caİca là chồngïnàng, là sựἶtồn tại hoàn}toàn khác vớiỉchàng. Có một:số việc, VệἳQuân có thể,²nhưng Vệ Uẩnấkhông thể.
Chàng đốiốtốt với nàng,ếmãi mãi chỉἶcó phải ởịngoài vạch tuyến,ủdừng lại trongạlễ nghĩa.
Mặc dù³chàng muốn mangătoàn bộ nhữngữthứ tốt đẹpênhất trên đờiɩcho nàng, đểĮbáo đáp tìnhễnghĩa của nàngjđối với Vệἷphủ, và báoắđáp sự ấmẳáp của nàngềdành cho chàngịlúc nguy nan.ɪNhưng quả thậtũcó những thứởcó thể cho,Įnhưng cũng cóЇnhững thứ phảiìcó tư cáchímới có thểấcho.
Vệ Uẩn khôngỗthể nói rõἲđây làm cảmЇgiác gì. ChàngÍnhấp trà, ngắm(nhìn cảnh sắc(bên ngoài, bỗngâcảm thấy tràihôm nay cóἶphần chua chát.
*********
LúcἱSở Du vàíVệ Uẩn đangἴbàn bạc nhữngỡchuyện kế tiếpàtại Hoa Kinh,êbên ngoài Côn¸Dương xa xôiἲngàn dặm, CốìSở Sinh đangýngồi trong phủịnha Huyện lệnhỵxem công văn.
Sauạkhi Bạch Thànhἷbị phá, CôníDương trở thành¹yếu địa quan)trọng đứng mũiÏchịu sào. DiêuờDũng cũng đóngũquân ở đây,ἰcùng trấn thủặCôn Dương với[hắn.
“Công tử.” Ngườiờhầu cận TrươngủĐăng vội vãIđi từ ngoàiívào, nhỏ giọngớnói: “Văn thưạlý lịch đã]chuẩn bị xong,ἰngài xem khiỵnào thì thích,hợp để đi?”ɨ
Cố Sở Sinhêkhông đáp, mộtɪtay hắn cầmỉbút, một tayɪgiơ lên. TrươngìĐăng đặt văn‹thư đã chuẩnềbị xong vàoổtay hắn, đồngâthời nói: “Ngoàiăthành, người vàḽngân lượng đãЇchuẩn bị theoìlời công tửĮdặn dò, côngẫtử không cầnĩlo lắng.”
“Ừ.”ĩ
Cố Sở Sinhớnhanh chóng mởývăn thư ra.îSau khi xácïnhận không cóívấn đề, hắnícầm bút lênđphê sổ sáchơđang làm dở,ỡhỏi: “Công TônềMậu đã nhậnếbạc chưa?”
CôngỳTôn Mậu làἵtâm phúc bênÎcạnh Diêu Dũng,íbiết rất rõỉthái độ củaɨDiêu Dũng. CốïSở Sinh choủông ta bạcợlà muốn dòỉxét thái độ(của Diêu Dũng.
Trương(Đăng yên tâmịgật đầu: “Nhậnếrồi.”
Bàn tayịcầm bút khựngỡlại, Cố SởôSinh ngẩng đầuinhìn Trương Đăng:ḻ“Nhận thế nào?”ờ
“Thì… cứ cầmìlấy thôi.” TrươngẩĐăng nhìn vẻểmặt của CốḻSở Sinh, cóưcảm giác hìnhẩnhư mình làmἶsai gì đó.,Hắn chần chừứthuật lại cặnửkẽ ý củaíCông Tôn Mậu:ĭ“Công Tôn tiênôsinh còn nóiḻbuổi chiều sẽftới mời ngàiỹqua phủ, tiếnẩcử ngài vớiĬDiêu…”
Lời cònìchưa dứt, Cố¹Sở Sinh lậpÏtức bật dậy,ớbắt đầu dọnÍdẹp hành lý.ạTrương Đăng ngớɩngười không hiểu:ỵ“Đại nhân, ngàiÍđang làm gì{đấy?”
“Đi.”
Cố°Sở Sinh nóiđmột cách dứtἳkhoát. Trương Đăng²chẳng hiểu môữtê gì: “Khôngỉphải Công tônỉtiên sinh đã¸đồng ý tiếnịcử Đại nhânơvới Diêu tướngứquân sao? SaoἰĐại nhân còn]muốn đi?”
“Ngươiýcó thấy aifnhận hối lộĩmà trực tiếp)cầm lấy vậyâchưa?” Cố SởíSinh lạnh lùngưnhìn Trương Đăng:¹“Nếu không phảiắchủ thượng ngầmờtỏ ý, sao[ông ta dámẻnhận tiền trắngỉtrợn như vậy?”ẫ
Trương Đăng ngheịnói thế thì(sực tỉnh, lậpêtức cảm giácệmồ hôi lạnhḻchảy ròng ròngũsau lưng, phụĩgiúp Cố SởïSinh dọn dẹpểđồ đạc.
Cố SởĩSinh đã sớmịchuẩn bị xongựnhững thứ cầnêthiết, hôm nayệchỉ cần lấyíra. Hắn vác)đồ lên, dự}định bước raỷngoài. Còn chưaÍtới cửa, bênīngoài bỗng vangừlên tiếng bướcÎchân vội vàng.ạCố Sở Sinhõlập tức đưaĬđồ cho TrươngốĐăng, lạnh giọngựnói: “Ngươi trốnἰđi.”
Dứt lời,ừCố Sở Sinhằlập tức giảfvờ điềm nhiênơngồi trước bànìđọc sách, tiếpỳtục xem sổêsách.
Không bao lâuịsau, một namểtử trung niênἵmặc bạch y¸thêu cành trúcảdẫn người bướcẽvào. Người nàyểtay cầm quạtálông, mặt cóốbộ râu đẹp,ùhai hàng binh}lính đi theoìsau lưng, đứngĩngoài đình viện,ỉmặt mày nghiêmïnghị.
Người tới làīđệ nhất mưuísĩ Công TônľMậu dưới trướngἶDiêu Dũng. Ôngỷta bước lênútrước, hành lễẹvới Cố SởĩSinh: “Cố đạiẻnhân.”
“Công Tônàtiên sinh.”
Cố Sở Sinh đứng lên, mỉm cười, bước lên trước hành lễ: “Sao hôm nay Công Tôn tiên sinh lại tới đây?”
Đám người trên bờ hoàn toàn chẳng thấy bóng người đâu, nhất thời không biết làm sao.
Ngay lập tức, Công Tôn Mậu sáng tỏ tình cảnh của mình. Cố Sở Sinh không phải không nhận ra dụng ý của Diêu Dũng, mà là nhận ra quá rõ!
“Có chút chuyện mà thôi.”
Công Tôn Mậu cũng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường vào mùa đông, lượng nước chảy sẽ giảm xuống, thậm chí khô cạn, tại sao nước sông hộ thành ở Côn Dương vẫn chảy xiết?”
Vệ Thu ra dấu với nhóm ám vệ phía Nam, ba ám vệ nhanh chóng chạy theo Trương Đăng. Còn Vệ Thu dẫn người đuổi theo Cố Sở Sinh đang đi về hướng chỗ Diêu Dũng ở.
Công Tôn Mậu chắp tay, nói: “Diêu tướng quân ngưỡng mộ tài hoa Đại nhân đã lâu, tại hạ phụng lệnh tướng quân đến đây, đặc biệt mời Đại nhân qua phủ một chuyến.”
Công Tôn Mậu nhấc tay ngăn Cố Sở Sinh lại: “Chúng ta chẳng phải hạng người phàm tục, tướng quân tán thưởng tài hoa và khí độ của Đại nhân, chứ không phải hoa y trên người. Cố đại nhân cứ theo ta đi, đừng để Đại nhân đợi lâu.”
Công Tôn Mậu quát lớn: “Bắt hắn lại!”
“Vậy thì hay quá!” Vẻ mặt Cố Sở Sinh kích động, reo lên: “Ta đã muốn gặp tướng quân lâu rồi. Đại nhân ở phòng khách đợi tại hạ chốc lát, tại hạ thay hoa y để diện kiến tướng quân rồi đi.”
Đoàn người vừa đi không bao lâu, Trương Đăng đã thò đầu ra từ sau bình phong. Hắn ta cầm bội kiếm, tung người nhảy lên xà nhà, chạy dọc theo đó rồi đẩy mái ngói, nhảy ra ngoài.
“Cần gì phải thế?”
“Mặc kệ ta!”
Công Tôn Mậu nhấc tay ngăn Cố Sở Sinh lại: “Chúng ta chẳng phải hạng người phàm tục, tướng quân tán thưởng tài hoa và khí độ của Đại nhân, chứ không phải hoa y trên người. Cố đại nhân cứ theo ta đi, đừng để Đại nhân đợi lâu.”
Cố Sở Sinh nghe nói thế thì lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Tướng quân có chuyện gì đặc biệt à, sao lại mời gấp gáp như vậy?”Tất cả ám vệ Vệ gia đều nhìn về phía Vệ Thu, lo lắng hỏi: “Lão Đại, không thấy người, làm sao đây?”
Cố Sở Sinh nghe nói thế thì lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Tướng quân có chuyện gì đặc biệt à, sao lại mời gấp gáp như vậy?”
Đã nhiều năm rồi hắn chưa từng bị ép đến mức này.
Vẻ mặt Công Tôn Mậu chững lại, chỉ hơi thoáng mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng cười nói: “Cố đại nhân hiểu lầm rồi, chẳng qua hôm nay con trai đang ở nhà chờ tại hạ. Tại hạ muốn về sớm nên định làm cho xong việc.”
“Thế à.” Cố Sở Sinh gật đầu: “Tiên sinh thật là người biết lo cho gia đình. Vậy Cố mỗ cũng không làm khó tiên sinh, bây giờ đi ngay thôi!”
Trong chớp mắt, vũ tiễn bắn tới. Cố Sở Sinh chìm xuống nước, nâng Công Tôn Mậu lên để ngăn mũi tên trên đầu, đẩy người trôi theo dòng nước.
“Đa tạ, đa tạ.” Công Tôn Mậu vội vàng chắp tay cảm ơn. Cố Sở Sinh mỉm cười, hoàn toàn không để tâm, vừa nói vừa cười bước ra ngoài với Công Tôn Mậu.
“Thế à.” Cố Sở Sinh gật đầu: “Tiên sinh thật là người biết lo cho gia đình. Vậy Cố mỗ cũng không làm khó tiên sinh, bây giờ đi ngay thôi!”
Vẻ mặt Công Tôn Mậu chững lại, chỉ hơi thoáng mất tự nhiên, sau đó nhanh chóng cười nói: “Cố đại nhân hiểu lầm rồi, chẳng qua hôm nay con trai đang ở nhà chờ tại hạ. Tại hạ muốn về sớm nên định làm cho xong việc.”
Đoàn người vừa đi không bao lâu, Trương Đăng đã thò đầu ra từ sau bình phong. Hắn ta cầm bội kiếm, tung người nhảy lên xà nhà, chạy dọc theo đó rồi đẩy mái ngói, nhảy ra ngoài.
“Có chút chuyện mà thôi.”
Lối thoát này là do Cố Sở Sinh đã chuẩn bị sẵn để phòng ngừa cho thời khắc này.
Cố Sở Sinh và Công Tôn Mậu trò chuyện suốt đường đi, không ngừng ba hoa về sự kính nể đối với Diêu Dũng. Công Tôn Mậu nghe thấy chỉ mỉm cười, trong lòng hết sức vui vẻ, cảm thấy Cố Sở Sinh này đúng là đồ ngu.
Trương Đăng chạy theo lộ tuyến đã vạch ra, nhanh chóng rời khỏi phủ nha. Nhìn thấy bóng dáng Trương Đăng đi xa, ám vệ Vệ gia núp trong bóng tối đồng loạt nhìn về phía Vệ Thu.
Công Tôn Mậu theo bản năng bước đến. Trong chớp mắt, Cố Sở Sinh đột ngột vươn tay kẹp chặt hai bên Công Tôn Mậu, dao trong tay áo đặt ngang người ông ta, quát lớn: “Đứng yên!”
Vệ Thu ra dấu với nhóm ám vệ phía Nam, ba ám vệ nhanh chóng chạy theo Trương Đăng. Còn Vệ Thu dẫn người đuổi theo Cố Sở Sinh đang đi về hướng chỗ Diêu Dũng ở.
Sắc mặt Cố Sở Sinh đại biến, sau khi điểm huyệt Công Tôn Mậu, hắn tung người kéo ông ta nhảy xuống sông hộ thành.
“Vậy thì hay quá!” Vẻ mặt Cố Sở Sinh kích động, reo lên: “Ta đã muốn gặp tướng quân lâu rồi. Đại nhân ở phòng khách đợi tại hạ chốc lát, tại hạ thay hoa y để diện kiến tướng quân rồi đi.”
Cố Sở Sinh và Công Tôn Mậu trò chuyện suốt đường đi, không ngừng ba hoa về sự kính nể đối với Diêu Dũng. Công Tôn Mậu nghe thấy chỉ mỉm cười, trong lòng hết sức vui vẻ, cảm thấy Cố Sở Sinh này đúng là đồ ngu.
Diêu Dũng bỏ thành, hắn còn dám sơ tán dân chúng? Sao có thể nhường công lao này cho hắn. Không thể cho hắn, nhưng lại sợ sau này hắn vào kinh đề cập với thiên tử, nên đương nhiên Diêu Dũng chỉ có thể giết hắn.
Diêu Dũng bỏ thành, hắn còn dám sơ tán dân chúng? Sao có thể nhường công lao này cho hắn. Không thể cho hắn, nhưng lại sợ sau này hắn vào kinh đề cập với thiên tử, nên đương nhiên Diêu Dũng chỉ có thể giết hắn.
Nhóm người tách ra, đám người trên bờ cũng rối rít chạy về hướng hạ lưu. Cố Sở Sinh trốn trong khoảng trống dưới sư tử đá ở bờ sông, bịt lấy vết thương, thở dốc.
Công Tôn Mậu nhìn thiếu niên tràn trề sức sống trước mặt, trong lòng tiếc rẻ —— tài tuấn thế này, đúng là đáng tiếc.
“Cần gì phải thế?”
“Sông hộ thành này vốn được Nhậm thái thú Côn Châu trước đây xây dựng, bao quanh thành trì, nối liền với Yến Giang bên ngoài. Mặc dù hôm nay mùa đông, nhưng lượng nước sông vẫn không giảm.”
Cố Sở Sinh giới thiệu sông hộ thành với Công Tôn Mậu, hào hứng hỏi lại: “Đại nhân có biết tại sao không?”
Công Tôn Mậu cũng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường vào mùa đông, lượng nước chảy sẽ giảm xuống, thậm chí khô cạn, tại sao nước sông hộ thành ở Côn Dương vẫn chảy xiết?”
Trương Đăng chạy theo lộ tuyến đã vạch ra, nhanh chóng rời khỏi phủ nha. Nhìn thấy bóng dáng Trương Đăng đi xa, ám vệ Vệ gia núp trong bóng tối đồng loạt nhìn về phía Vệ Thu.
Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đi về phía trước, chỉ lên một con sư tử đá bên bờ sông hộ Thành: “Tiên sinh, ngài đến đây xem, chính là nhờ cái này…”
Công Tôn Mậu theo bản năng bước đến. Trong chớp mắt, Cố Sở Sinh đột ngột vươn tay kẹp chặt hai bên Công Tôn Mậu, dao trong tay áo đặt ngang người ông ta, quát lớn: “Đứng yên!”
Mồ hôi lạnh Công Tôn Mậu toát ra sau lưng. Ông ta biết thủ đoạn xưa nay của Diêu Dũng, nếu ông ta để Cố Sở Sinh chạy thoát, e rằng cả nhà lớn bé đều không sống nổi!
Ngay lập tức, Công Tôn Mậu sáng tỏ tình cảnh của mình. Cố Sở Sinh không phải không nhận ra dụng ý của Diêu Dũng, mà là nhận ra quá rõ!
Trong mắt hắn ánh lên sự nồng nhiệt, hắn sống sót, hắn sẽ về Hoa Kinh.
Mồ hôi lạnh Công Tôn Mậu toát ra sau lưng. Ông ta biết thủ đoạn xưa nay của Diêu Dũng, nếu ông ta để Cố Sở Sinh chạy thoát, e rằng cả nhà lớn bé đều không sống nổi!
“Mặc kệ ta!”
Công Tôn Mậu quát lớn: “Bắt hắn lại!”
Sắc mặt Cố Sở Sinh đại biến, sau khi điểm huyệt Công Tôn Mậu, hắn tung người kéo ông ta nhảy xuống sông hộ thành.
Cố Sở Sinh cưỡi ngựa đi về phía trước, chỉ lên một con sư tử đá bên bờ sông hộ Thành: “Tiên sinh, ngài đến đây xem, chính là nhờ cái này…”
Trong chớp mắt, vũ tiễn bắn tới. Cố Sở Sinh chìm xuống nước, nâng Công Tôn Mậu lên để ngăn mũi tên trên đầu, đẩy người trôi theo dòng nước.
Lối thoát này là do Cố Sở Sinh đã chuẩn bị sẵn để phòng ngừa cho thời khắc này.
Đám người trên bờ hoàn toàn chẳng thấy bóng người đâu, nhất thời không biết làm sao.
Tất cả ám vệ Vệ gia đều nhìn về phía Vệ Thu, lo lắng hỏi: “Lão Đại, không thấy người, làm sao đây?”
Vệ Thu mím môi, ra lệnh: “Vệ Bính trở về dùng bồ câu đưa thư bẩm lại với Hầu gia, những người khác đi theo ta!”
Công Tôn Mậu nhìn thiếu niên tràn trề sức sống trước mặt, trong lòng tiếc rẻ —— tài tuấn thế này, đúng là đáng tiếc.
Nhóm người tách ra, đám người trên bờ cũng rối rít chạy về hướng hạ lưu. Cố Sở Sinh trốn trong khoảng trống dưới sư tử đá ở bờ sông, bịt lấy vết thương, thở dốc.
Đã nhiều năm rồi hắn chưa từng bị ép đến mức này.
Cố Sở Sinh đứng lên, mỉm cười, bước lên trước hành lễ: “Sao hôm nay Công Tôn tiên sinh lại tới đây?”
Nhưng không sao…
Trong mắt hắn ánh lên sự nồng nhiệt, hắn sống sót, hắn sẽ về Hoa Kinh.
“Đa tạ, đa tạ.” Công Tôn Mậu vội vàng chắp tay cảm ơn. Cố Sở Sinh mỉm cười, hoàn toàn không để tâm, vừa nói vừa cười bước ra ngoài với Công Tôn Mậu.
Về đến Hoa Kinh là có thể gặp được A Du.
Haizz, có k giữ mất đừng tìm!
Lâu rồi mới đọc được một truyện cuốn hút như này, đọc ko dừng được. Bạn chủ nhà edit mạch lạc quá. Cám ơn chủ nhà nha.
Chết tâm đi tra nam
Chết tâm đi là vừa
Có tài nhưng k có đứcccc
Cố tiểu cường! Sống lại có vẻ biết nghĩ hơn, nhưng vẫn tự kỷ
Ko biết Sở Cẩm sẽ ntn nhỉ?
Người như Cố Sở Sinh ko hợp với A Dự hay bất cứ ai
Haiz. Cố tra cũng đã cưới Sở Cẩm trong kiếp trc, r còn gì. Đáng đời! ” có k giữ, mất đừng tìm”