Chương 39
Cố Sở Sinh, ngươi phải đối tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta đấy
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hai ngày sau, Vệ Uẩn nhận được tin Cố Sở Sinh mất tích.
Mặc dù Vệ Thu không cứu được Cố Sở Sinh, nhưng tìm được tùy tùng Trương Đăng của hắn ta. Trương Đăng cầm trong tay bọc hành lý trước khi bỏ trốn của Cố Sở Sinh. Vệ Thu sắp xếp dẫn Trương Đăng về Hoa Kinh. Trương Đăng từ chối giao hành lý trong tay ra, Vệ Thu sợ Vệ Uẩn có ý giao hảo với Cố Sở Sinh nên cũng không dám mạnh tay với hắn. Thế nên, bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Nhưng không cần Vệ Thu kiểm tra, Vệ Uẩn cũng đoán được phần nào, trong túi Trương Đăng chắc chắn là chứng cứ mà Cố Sở Sinh đã chuẩn bị. Nếu Cố Sở Sinh có thể dự đoán Diêu Dũng ra tay với mình, đương nhiên hắn sẽ không ngồi yên chờ chết. Sở dĩ hắn ở lại Côn Dương lâu như vậy, e là vì chuẩn bị những bằng chứng này.
Hiện nay Trương Đăng khôngógiao ra, Vệ}Uẩn cũng cóệthể cướp lấy,ἴnhưng nếu khôngɩcó Cố SởÎSinh thì chuyệnἲnày phải doĮchàng ra mặt.ĮBây giờ chàngạlà “Con cháuạtội thần” được(Hoàng Đế ânễxá, nếu chàngòlấy nhược điểmđcủa Diêu Dũngửmà tố cáoἰhắn, e rằngứHoàng Đế sẽḹkhông tin.
Cho dùịthế nào, chuyệnỉnày vẫn nênĩđể Cố SởịSinh làm làêtốt nhất. Hơnĩnữa, xuất phátịtừ đạo nghĩa,ỗVệ Uẩn khôngĩđịnh để CốễSở Sinh vìứcứu dân chúngíBạch Thành màìchết.
Nếu trên thếfgiới này, nhữngjngười làm raỷnghĩa cử tốtḷđẹp đều bịЇkẻ ác giếtộchết, không ngườiÏquan tâm hỏièhan, vậy chắcọtrên đời nàyíkhông ai dám}làm người tốtÏnữa.
Vệ Uẩn ngẫmỳnghĩ, căn dặnìVệ Hạ: “MờiỉĐại tẩu đếníđây.”
Vệ Hạịđáp một tiếng.ẳKhông lâu sau,İhắn đã mờiểSở Du đếnἲđây.
Sở Du vốnồđang luyện kiếmÏtrong đình viện.ἰHiện nay mọi}việc đã yênẫổn, Liễu TuyếtịDương không quảnἰthúc nàng quá}chặt, mọi chuyệnİlặt vặt trongjnhà đều cóíTưởng Thuần xửỉlý gọn gàngẹngăn nắp, nàngïcũng bắt đầuăcuộc sống trướcìđây của mình.
SởḽDu chải búiĩtóc trước khiíxuất giá, tayịcầm khăn lauímồ hôi bướcờvào, vừa đi(vừa hỏi: “Xảy(ra chuyện gì?”ế
Vệ Uẩn nhìnínàng bước vào.
Đốiơvới chàng mà}nói dường nhưàSở Du chảiờbúi tóc thiếuḹnữ có cảm{giác thân thiếtɪhơn ngày thường.ãNàng không cònítoát ra khíảchất trầm ổnấcủa Đại phuãnhân Vệ gia,{ngược lại cóẻđôi chút dángḽvẻ thiếu nữúhoạt bát.
Kể từẫsau lần nóiīchuyện với SởïCẩm, dường nhưìnàng đã buôngùbỏ điều gì,ĺkhông còn sựiẩn nhẫn mơịhồ khiến lòng,người xót xaậkia nữa, rốtằcuộc Sở Duỹcũng có mộtụchút dáng vẻụngạo nghễ củaỏ“Đại tiểu thưịSở gia” màòchàng từng ngheĺnói.
Trước khi nàngḷgả đến đây,ồchàng thường thayăca ca hỏiỉthăm về nàng.ĩSở Du làỳcô nương yêuĨghét rạch ròi.ἵNghe đồn Tam¸tiểu thư Vương²gia từng giễuếcợt nàng ởútrại ngựa, bịínàng quất mộtđroi té xuốngẵđất. Về nhà,ɪnàng bị phạtừmười đòn quânềcôn, nhưng vẫnícắn răng khôngἰchịu xin lỗiíngười ta.
Sau khiởSở Du gảĬvào Vệ gia,ànàng quá trầmớổn, khiến choìVệ Uẩn quênịmất “sự tíchíchói lọi” trongİquá khứ. Quýịnữ ngạo nghễềbất kham nhưịvậy cũng làìđộc nhất vôỉnhị tại kinhòthành. Khi đóḽchàng còn khuyênĩca ca cóĭnên suy nghĩ‹lại không, mặcìdù đã đínhἰhôn, nhưng vớiágia thế Vệìgia hiện nayồvà thân phận¸Thế tử VệẳQuân, việc thoáiâhôn với nữÍnhân hung hãnỗlà chuyện cóỳthể chấp nhậnĬđược.
Nhưng Vệ Quânớlại sờ cằm,ĭchỉ cân nhắcḷchốc lát rồiữnói: “Vậy cũng³không sao… Sởîphủ còn baoưche được nàng,ĩchẳng lẽ Vệỹphủ không thể?”ỏ
Nhớ đến lờiừVệ Quân nămĩđó, Vệ Uẩn:không khỏi mỉmâcười.
Sở Du bịĮVệ Uẩn cườiịthì chẳng hiểuỉchuyện gì, ngừngÎđộng tác lau²mồ hôi, hỏi:ế“Đệ cười gìõđấy?”
“Đệ nhớìtới chuyện tỷầđánh Tam tiểuɨthư của VươngĮgia một roi.”¹Vệ Uẩn cườiĬnói: “Trước đây,ìđệ cảm thấyľtẩu tẩu khôngἲphải người như)vậy, nhưng hômổnay nhìn lạiíquả nhiên cóÏvài phần khíáthế như vậy.”ự
“Miệng nàng taótía lia, taЇcãi không lại,únên dứt khoátâquất một roi.”ẻ
Sở Du thờḻờ phẫy tay:ầ“Dù gì ta)cũng chịu đượcẵmười quân côn,Įcòn một roiἰkia lại khiến{nàng ta nằm(giường giả bệnhẵnửa tháng, đúngÏlà cực khổầrồi.”
Vệ Uẩnõnhếch môi cườiạkhẽ, mời SởẫDu ngồi xuống,ưđẩy canh tuyếtởlê đến choèSở Du, chuâđáo nói: “Tẩuìuống chút canhổtuyết lê trướcỷđi. Nhị tẩuĩbảo thứ nàyỉsinh âm hạẳhỏa. Tẩu luyệnưvõ ngoài trời,ạVãn Nguyệt sợỳtẩu cảm lạnhỉnên bưng hếtĮbát canh gừngìnày đến bátằcanh gừng khácɨcho tẩu uống,ἴe là sắpọbốc hỏa đếnảnơi rồi.”
Dứtịlời, Vệ Uẩnịsai người mangủmột chiếc áoốkhoác đến, quayἱđầu nói với²nàng: “Tẩu luyệnịkiếm, thân thểònóng nực, nhưngîcũng cần phảiịkhoác thêm áo,ờnhư vậy…”
“Đừngɩnói mấy chuyệnẹvụn vặt nàyïnữa.” Sở Duἷnghe Vệ Uẩnécàm ràm màênhức hết cảảđầu. Nàng khôngịhiểu tại saoἰmột người ởįngoài ít nóiïnhư Vệ Uẩn,ἰnhưng khi ởònhà cứ nhưἱgà mẹ vậy.ốNàng khoát tayêáo, nói: “Đệẵgọi ta sangốđây hẳn làỹxảy ra chuyệnfgì rồi?”
VệíUẩn thấy SởïDu mất kiênảnhẫn thì cũngἰkhông nói nữa,ỹvào thẳng trọngầtâm: “Không tìmīđược Cố SởảSinh.”
Sở Duẵkinh ngạc ngẩngứđầu. Vệ Uẩnḽthong thả ngồi:lại vị tríìcủa mình: “DiêuễDũng vẫn lựaăchọn giết hắn,ợhắn nhảy xuốngởsông bỏ trốn,ổVệ Thu bị¸mất dấu. Hiệnĩgiờ chắc chắnīhắn muốn lẩnễtrốn chạy tớiộHoa Kinh.”
Sở}Du nghe màỉnhíu mày, đếnắcâu cuối cùng,ọnàng hơi hiểuịra: “Hắn taùđến Hoa Kinh°là để tìmóđệ nương nhờ,óhay là muốnịdâng ngự trạngìtố cáo?”
“Haiằchuyện này cóĩgì khác nhau?”(Vệ Uẩn cúiIđầu uống mộtịngụm trà nóng:(“Hắn đến dângềngự trạng tốăcáo, thuận tiệnòtìm đệ nươngổnhờ.”
“Đệ muốnálật đổ DiêuỉDũng, phải lấyắCố Sở Sinhịlàm trượng gõịcửa sao?”
SởõDu suy ngẫm,ốnghĩ đến ngườiíđó, trong lòngơnàng luôn cóɩvài phần khácỉthường.
Tuy nhiên cũngíchỉ là hơiẻkhác thường mộtĨchút thôi. Nàngĩđã buông bỏíthì cũng sẽịkhông nhớ nhungìgì nữa, choẩdù là kýọức tốt hayỉxấu, đó vẫnÍchỉ là kýệức, không hơn.
VệòUẩn nhận raỉSở Du không,hề dao động,ềchàng gật đầuịbảo: “Nếu hắnỉđồng ý giaoỷcây trượng gõècửa này, đươngếnhiên đệ sẽ²không phụ lòngìhắn.”
“Nhưng hiệnăgiờ không tìmếđược Cố SởɩSinh, đệ dựạđịnh thế nào?”ĺ
Không tìm đượcḻCố Sở Sinh,Їnhưng Sở Duókhông hề loếlắng. Trước giờÏngười này cứỹnhư con lươnảvậy, nếu DiêuằDũng có thểủgiết hắn, vậyáthì hắn cũngóchẳng trèo lênỉnổi vị tríɪsau này.
Có điềuạnghĩ lại, SởìDu cảm thấy{nàng có sự]tin tưởng tháiἱquá vào năngèlực của CốļSở Sinh. Kiếpỡtrước quả thậtἴCố Sở Sinhỹrất mưu mô,ọnhưng dù saoãCố Sở Sinhờhiện nay cũngỏchỉ mới mườióbảy tuổi. Nămïđó, Cố SởùSinh mười bảy]tuổi cũng nhiềuịlần suýt chết,ơđều nhờ nàng(ra tay bảoĬvệ, cho nênịcả một độiẻám vệ nàngửbồi dưỡng đềuềđi toong.
Nhớ đếnįchuyện này, SởịDu hết sứcịđau lòng. Độtúnhiên, nàng cảmầthấy sống lạiíthật tốt, tiếtìkiệm được khốiơtiền.
Vệ Uẩn ngheîSở Du hỏi,ἲsờ chén trà,ủcân nhắc mởḽmiệng: “Đương nhiênấphải cho ngườiừtiếp tục tìmἶkiếm, có điềuưtìm bằng cáchἳnào mới làḷvấn đề.”
“NóiĮthế là sao?”ữ
Sở Du uống canh tuyết lê, tâm tình xem như khá thoải mái. Vệ Uẩn bất đắc dĩ nói: “Cố Sở Sinh không biết người của đệ, e rằng không tin tưởng họ.”
Vệ Uẩn trầm mặc không nói lời nào, Sở Du liền phân tích cho chàng hiểu: “Tên Cố Sở Sinh này rất khó tìm, lần này chúng ta đang đọ sức xem ai tìm gặp hắn trước, vì vậy phải tìm được càng sớm càng tốt. Ta và hắn quen biết nhau từ nhỏ, rất quen thuộc thủ đoạn của hắn, ta đi tìm sẽ nhanh hơn.”
Vệ Uẩn nghe nàng nói thì dần sực tỉnh.
“Hắn có thể chết…” Vệ Uẩn nghiêm túc nhìn Sở Du, ánh mắt hết sức trịnh trọng: “Nhưng tẩu không được mất nửa sợi tóc nào, hiểu không?”
Sở Du nghe nói thế thì sững người.
“Tẩu…”
Đúng rồi, Vệ gia vốn là võ tướng, quanh năm ở biên quan, người Vệ Uẩn quen biết đa phần đều xuất thân từ võ tướng thế gia. Mà Cố Sở Sinh lại là quan văn chính tông, ngẫm lại thì tổ tiên từ trước tới giờ của hắn không có ai làm võ tướng cả. Vệ gia và Cố Sở Sinh lại không có qua lại, quan hệ chỉ ở mức bình thường.
Vệ Uẩn không nói nên lời. Đối với người khác, chàng sát phạt quyết đoán, nhưng chỉ riêng nàng, nàng nói một, chàng chẳng thể nói hai.Sở Du uống canh tuyết lê, tâm tình xem như khá thoải mái. Vệ Uẩn bất đắc dĩ nói: “Cố Sở Sinh không biết người của đệ, e rằng không tin tưởng họ.”
Với năng lực của Cố Sở Sinh, nếu như không quen thuộc hắn, chỉ cần hắn cải trang, e rằng ngay cả thị vệ Vệ gia cũng không nhận ra, nói chi tới tìm người?
Vệ Uẩn nghẹn họng, nhìn người nọ chắp một tay sau lưng, một tay vẫy chào, dáng vẻ vô tâm vô tư. Trong nhất thời, chàng nói không nên lời, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đến khi nào tẩu tử mới biết cẩn thận đây?”
Sở Du: “Ta tới cứu ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
Sở Du đã hiểu tại sao Vệ Uẩn gọi nàng tới: “Đệ muốn hỏi trong tay ta có người nào Cố Sở Sinh quen thuộc hay không à?”
Nàng tự thấy bản thân xem như khá hiểu Cố Sở Sinh. Nếu nàng đi tìm người, có lẽ còn có thể đoán được vài phần từ thói quen và hành vi của hắn, còn những người khác, e là tìm không ra.
Vệ Uẩn có hơi lúng túng, chàng cũng biết đại khái trước kia Sở Du và Cố Sở Sinh từng có vướng mắc với nhau. Mặc dù Sở Du đã từng khẳng định nhiều lần với chàng rằng cả hai không có quan hệ mật thiết, nhưng chàng vẫn cảm thấy lúng túng khi bảo người của Sở Du đi tìm Cố Sở Sinh.
Sở Du nhìn Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đất, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không hợp lý, nàng đoán Vệ Uẩn tức giận vì nàng không chịu nghe chàng khuyên và cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trong lòng Sở Du vô cùng ấm áp, cảm thấy như có thêm một người đệ đệ. Nàng giơ tay vuốt tóc Vệ Uẩn, cười nói: “Đừng lo, ta lợi hại lắm.”
Chàng ngại ngùng gật đầu, đáp: “Không có cũng không sau, đệ tìm những người khác cũng được.”
“Tiểu Thất.” Sở Du bình tĩnh nhìn chàng, ánh mắt ung dung điềm nhiên, nhưng lại mang theo áp lực vô hình: “Đừng xem ta như chim hoàng yến.”
Nàng sinh ra ở biên cảnh, trừ việc là nữ tử, hầu hết môi trường lớn lên đều chẳng khác gì chàng. Đối với nàng mà nói, cái gọi là bảo vệ, có lẽ là một loại sỉ nhục. Nàng nói nàng làm được, thì chàng phải tin nàng làm được.
Sở Du không lên tiếng.
Sở Du không lên tiếng.
Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn hơi bất an, vội nói: “Đệ nghĩ chắc Tống Thế Lan quen biết hắn, để đệ viết thư …”
Đương nhiên trong tay nàng có người quen biết Cố Sở Sinh, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đều quen biết hắn. Nhưng hiện nay Cố Sở Sinh mất tích, rõ ràng là hắn chạy trốn, nếu Cố Sở Sinh không muốn gặp, vậy tìm hắn sẽ rất khó khăn.
Vệ Uẩn nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà căn dặn: “Mọi việc tẩu phải cẩn thận, đừng nóng vội, có chuyện gì…”
Nàng tự thấy bản thân xem như khá hiểu Cố Sở Sinh. Nếu nàng đi tìm người, có lẽ còn có thể đoán được vài phần từ thói quen và hành vi của hắn, còn những người khác, e là tìm không ra.
Sở Du đã hiểu tại sao Vệ Uẩn gọi nàng tới: “Đệ muốn hỏi trong tay ta có người nào Cố Sở Sinh quen thuộc hay không à?”
Nếu như tìm không ra thì cũng thôi, nhưng lỡ bị người Diêu Dũng tìm được trước, e rằng kế hoạch của Vệ Uẩn phải tính toán lại. Hơn nữa, Cố Sở Sinh vốn là trụ cột chống đỡ tài chính dân sinh ở hậu phương chiến trường sau này, nếu hắn chết ở đây, sau này biết tìm ai thay thế?
【
Mặc dù người này thâm hiểm, nhưng quả thật muốn tìm người thay thế hắn không dễ chút nào.
Sở Du nghe nói thế thì sững người.
Vệ Hạ đứng sau lưng chàng, tròn mắt.
Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn hơi bất an, vội nói: “Đệ nghĩ chắc Tống Thế Lan quen biết hắn, để đệ viết thư …”
“E là ngài lo lắng thái quá rồi.”
“Ta đi.”
Sở Du: “Sau này nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Thất nhà chúng ta nhiều hơn, cảm ơn!”
Mặc dù kiếp trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng không tốt, nhưng lại chưa từng nghi ngờ nàng. Mấy lần vào thời khắc sinh tử, hắn đều phó thác món đồ quan trọng nhất cho nàng, Sở Du dám vỗ ngực đảm bảo đối với sự tin tưởng của Cố Sở Sinh.
Sở Du đột ngột mở miệng. Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu lên, hồi sau chàng lập tức phản ứng lại: “Không được, bây giờ hắn bị Diêu Dũng đuổi giết, chuyến này vô cùng hung hiểm. Tẩu tới đó…”
“Tiểu Thất.” Sở Du bình tĩnh nhìn chàng, ánh mắt ung dung điềm nhiên, nhưng lại mang theo áp lực vô hình: “Đừng xem ta như chim hoàng yến.”
Sở Du nhìn sắc mặt chàng không tốt lắm, tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, trời sinh con người hắn tính tình đa nghi. Cho dù ta phái Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi, chưa chắn hắn sẽ hoàn toàn phối hợp. Nếu ta đi, chắc chắn hắn sẽ tin tưởng hơn. Đến lúc đó, hắn phối hợp cùng ta, có lẽ sẽ trở về Hoa Kinh nhanh một chút.”
Vệ Uẩn nghe nàng nói thì dần sực tỉnh.
Vệ Uẩn có hơi lúng túng, chàng cũng biết đại khái trước kia Sở Du và Cố Sở Sinh từng có vướng mắc với nhau. Mặc dù Sở Du đã từng khẳng định nhiều lần với chàng rằng cả hai không có quan hệ mật thiết, nhưng chàng vẫn cảm thấy lúng túng khi bảo người của Sở Du đi tìm Cố Sở Sinh.
Sở Du không giống Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.
Sở Du đột ngột mở miệng. Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu lên, hồi sau chàng lập tức phản ứng lại: “Không được, bây giờ hắn bị Diêu Dũng đuổi giết, chuyến này vô cùng hung hiểm. Tẩu tới đó…”
Nàng sinh ra ở biên cảnh, trừ việc là nữ tử, hầu hết môi trường lớn lên đều chẳng khác gì chàng. Đối với nàng mà nói, cái gọi là bảo vệ, có lẽ là một loại sỉ nhục. Nàng nói nàng làm được, thì chàng phải tin nàng làm được.
Vệ Uẩn không nói nên lời. Đối với người khác, chàng sát phạt quyết đoán, nhưng chỉ riêng nàng, nàng nói một, chàng chẳng thể nói hai.
Nàng ngẩng đầu, không kiềm được mà cong khóe môi.
Cố Sở Sinh: “Nàng nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, chuyện gì ta cũng đồng ý.”
Vệ Uẩn trầm mặc không nói lời nào, Sở Du liền phân tích cho chàng hiểu: “Tên Cố Sở Sinh này rất khó tìm, lần này chúng ta đang đọ sức xem ai tìm gặp hắn trước, vì vậy phải tìm được càng sớm càng tốt. Ta và hắn quen biết nhau từ nhỏ, rất quen thuộc thủ đoạn của hắn, ta đi tìm sẽ nhanh hơn.”
Cố Sở Sinh: “…”
Vệ Uẩn vẫn không đáp. Chàng vốn định đồng ý, nhưng khi nghe Sở Du ngồi đó giải thích nàng và Cố Sở Sinh vô cùng quen thuộc, không biết tại sao trong lòng chàng bỗng nhiên có chút cáu kỉnh. Chàng mím chặt môi, không thèm nói tiếng nào.
Sở Du nhìn sắc mặt chàng không tốt lắm, tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, trời sinh con người hắn tính tình đa nghi. Cho dù ta phái Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi, chưa chắn hắn sẽ hoàn toàn phối hợp. Nếu ta đi, chắc chắn hắn sẽ tin tưởng hơn. Đến lúc đó, hắn phối hợp cùng ta, có lẽ sẽ trở về Hoa Kinh nhanh một chút.”
Vệ Uẩn: “…”Sở Du không giống Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.
Mặc dù kiếp trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng không tốt, nhưng lại chưa từng nghi ngờ nàng. Mấy lần vào thời khắc sinh tử, hắn đều phó thác món đồ quan trọng nhất cho nàng, Sở Du dám vỗ ngực đảm bảo đối với sự tin tưởng của Cố Sở Sinh.
Vệ Uẩn càng nghe, mặt mày càng xám xịt. Sở Du không biết rốt cuộc Vệ Uẩn lo lắng chuyện gì, đành tiếp tục: “Hơn nữa…”
“Được rồi, đệ biết rồi.” Rốt cuộc Vệ Uẩn cũng nghe hết nổi, chàng xụ mặt bảo: “Đệ biết tẩu và hắn vốn là bạn cũ vô cùng quen thuộc, e rằng tẩu cũng lo lắng cho an nguy của hắn, đi thì đi thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.”
Sở Du nhìn Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đất, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không hợp lý, nàng đoán Vệ Uẩn tức giận vì nàng không chịu nghe chàng khuyên và cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trong lòng Sở Du vô cùng ấm áp, cảm thấy như có thêm một người đệ đệ. Nàng giơ tay vuốt tóc Vệ Uẩn, cười nói: “Đừng lo, ta lợi hại lắm.”
“Ta đi.”
Vệ Uẩn bị nàng vò như thế, mới đầu là sững sờ ngây ngốc, sau đó cảm thấy trong lòng dần dịu lại, dường như cũng không còn tức giận như vậy nữa. Vệ Uẩn tựa như một con chó nhỏ xù lông, được người ta nhẹ nhàng vuốt ve thì lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Mặc dù người này thâm hiểm, nhưng quả thật muốn tìm người thay thế hắn không dễ chút nào.
Chàng vẫn nghiêm mặt, nhưng giọng nói dịu đi không ít, cố gắng cứng miệng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm: “Đệ phái Thiên Tự Vệ cho tẩu, tẩu dẫn theo đi. Về phần Cố Sở Sinh, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng chẳng sao.”
Vệ Uẩn vẫn không đáp. Chàng vốn định đồng ý, nhưng khi nghe Sở Du ngồi đó giải thích nàng và Cố Sở Sinh vô cùng quen thuộc, không biết tại sao trong lòng chàng bỗng nhiên có chút cáu kỉnh. Chàng mím chặt môi, không thèm nói tiếng nào.
Cố Sở Sinh nghẹn một búng máu trong ngực, chết.
“Hắn có thể chết…” Vệ Uẩn nghiêm túc nhìn Sở Du, ánh mắt hết sức trịnh trọng: “Nhưng tẩu không được mất nửa sợi tóc nào, hiểu không?”
***
“Rồi rồi rồi, ta biết rồi.” Từ trước đến giờ, Sở Du luôn biết Vệ Uẩn là kẻ bao che khuyết điểm, nhưng không ngờ lại bao che đến mức này. Nàng đứng dậy bước ra ngoài, không định rề rà với gà mẹ Vệ Uẩn nữa: “Ta không nói với đệ nữa, ta đi đây.”
Vệ Uẩn nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà căn dặn: “Mọi việc tẩu phải cẩn thận, đừng nóng vội, có chuyện gì…”
Đúng rồi, Vệ gia vốn là võ tướng, quanh năm ở biên quan, người Vệ Uẩn quen biết đa phần đều xuất thân từ võ tướng thế gia. Mà Cố Sở Sinh lại là quan văn chính tông, ngẫm lại thì tổ tiên từ trước tới giờ của hắn không có ai làm võ tướng cả. Vệ gia và Cố Sở Sinh lại không có qua lại, quan hệ chỉ ở mức bình thường.
“Rồi rồi.” Sở Du xoay lưng về phía chàng, khoát tay, ngân dài: “Ta biết rồi mà, Vệ đại cô nương.”
Chàng vẫn nghiêm mặt, nhưng giọng nói dịu đi không ít, cố gắng cứng miệng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm: “Đệ phái Thiên Tự Vệ cho tẩu, tẩu dẫn theo đi. Về phần Cố Sở Sinh, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng chẳng sao.”
“Tẩu…”
【 Vở kịch nhỏ】
“Được rồi, đệ biết rồi.” Rốt cuộc Vệ Uẩn cũng nghe hết nổi, chàng xụ mặt bảo: “Đệ biết tẩu và hắn vốn là bạn cũ vô cùng quen thuộc, e rằng tẩu cũng lo lắng cho an nguy của hắn, đi thì đi thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.”
Vệ Uẩn nghẹn họng, nhìn người nọ chắp một tay sau lưng, một tay vẫy chào, dáng vẻ vô tâm vô tư. Trong nhất thời, chàng nói không nên lời, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đến khi nào tẩu tử mới biết cẩn thận đây?”
Vệ Hạ đứng sau lưng chàng, tròn mắt.
“E là ngài lo lắng thái quá rồi.”
“Rồi rồi.” Sở Du xoay lưng về phía chàng, khoát tay, ngân dài: “Ta biết rồi mà, Vệ đại cô nương.”
Vệ Uẩn: “…”
Sở Du bước trên hành lang, nhìn bông tuyết tung bay trong đình viện, lòng bình yên.
Nàng ngẩng đầu, không kiềm được mà cong khóe môi.
Nàng nói với Sở Cẩm nếu là duyên quấn lấy thì cởi bỏ, nếu là nghiệt đeo bám thì cắt đi, chẳng phải cũng là đang nói với bản thân đó sao?
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho Cố Sở Sinh ——
Nhưng nếu có thể buông bỏ, chưa chắc không phải là cứu rỗi.
“Được rồi.” Sở Du nhìn về nơi xa xăm, thì thầm: “Ta lại cứu ngươi một lần nữa, nhưng ngươi nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta giống kiếp trước đấy.”
***
【Sở Du không giống Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.“Được rồi.” Sở Du nhìn về nơi xa xăm, thì thầm: “Ta lại cứu ngươi một lần nữa, nhưng ngươi nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta giống kiếp trước đấy.”【Sở Du nhìn Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đất, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không hợp lý, nàng đoán Vệ Uẩn tức giận vì nàng không chịu nghe chàng khuyên và cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trong lòng Sở Du vô cùng ấm áp, cảm thấy như có thêm một người đệ đệ. Nàng giơ tay vuốt tóc Vệ Uẩn, cười nói: “Đừng lo, ta lợi hại lắm.” Vở kịch nhỏMặc dù kiếp trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng không tốt, nhưng lại chưa từng nghi ngờ nàng. Mấy lần vào thời khắc sinh tử, hắn đều phó thác món đồ quan trọng nhất cho nàng, Sở Du dám vỗ ngực đảm bảo đối với sự tin tưởng của Cố Sở Sinh.Nếu như tìm không ra thì cũng thôi, nhưng lỡ bị người Diêu Dũng tìm được trước, e rằng kế hoạch của Vệ Uẩn phải tính toán lại. Hơn nữa, Cố Sở Sinh vốn là trụ cột chống đỡ tài chính dân sinh ở hậu phương chiến trường sau này, nếu hắn chết ở đây, sau này biết tìm ai thay thế?】
Cố Sở Sinh: “A Du, cuối cùng nàng cũng đến cứu ta, nàng vẫn còn yêu ta có đúng không?”
Sở Du: “Ta tới cứu ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
Vệ Uẩn càng nghe, mặt mày càng xám xịt. Sở Du không biết rốt cuộc Vệ Uẩn lo lắng chuyện gì, đành tiếp tục: “Hơn nữa…”
Cố Sở Sinh: “Nàng nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, chuyện gì ta cũng đồng ý.”
Sở Du: “Sau này nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Thất nhà chúng ta nhiều hơn, cảm ơn!”
Nhưng nếu có thể buông bỏ, chưa chắc không phải là cứu rỗi.
Cố Sở Sinh: “…”
Cố Sở Sinh nghẹn một búng máu trong ngực, chết.
thôi rồi lửa đã bén rơm
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén kk
??? ôi cái mùi giấm :))))) kiểu này lại sắp có trò hay
Gà mẹ Vệ Uẩn. He he thật đáng iu