Sơn Hà Chẩm – Chương 39

Chương 39

Cố Sở Sinh, ngươi phải đối tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta đấy

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hai ngày sau, Vệ Uẩn nhận được tin Cố Sở Sinh mất tích.

Mặc dù Vệ Thu không cứu được Cố Sở Sinh, nhưng tìm được tùy tùng Trương Đăng của hắn ta. Trương Đăng cầm trong tay bọc hành lý trước khi bỏ trốn của Cố Sở Sinh. Vệ Thu sắp xếp dẫn Trương Đăng về Hoa Kinh. Trương Đăng từ chối giao hành lý trong tay ra, Vệ Thu sợ Vệ Uẩn có ý giao hảo với Cố Sở Sinh nên cũng không dám mạnh tay với hắn. Thế nên, bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.

Nhưng không cần Vệ Thu kiểm tra, Vệ Uẩn cũng đoán được phần nào, trong túi Trương Đăng chắc chắn là chứng cứ mà Cố Sở Sinh đã chuẩn bị. Nếu Cố Sở Sinh có thể dự đoán Diêu Dũng ra tay với mình, đương nhiên hắn sẽ không ngồi yên chờ chết. Sở dĩ hắn ở lại Côn Dương lâu như vậy, e là vì chuẩn bị những bằng chứng này.

Hin nay Trương Đăng khôngógiao ra, V}Un cũng cóth cưp ly,nhưng nếu khôngɩcó C SÎSinh thì chuynnày phi doĮchàng ra mt.ĮBây gi chànglà “Con cháuti thn đưc(Hoàng Đế ânxá, nếu chàngòly nhưc đimđca Diêu Dũngmà t cáohn, e rngHoàng Đế skhông tin.

Cho dùthế nào, chuynnày vn nênĩđ C SSinh làm làêtt nht. Hơnĩna, xut phátt đo nghĩa,V Un khôngĩđnh đ CS Sinh vìcu dân chúngíBch Thành màìchết.

Nếu trên thếfgii này, nhngjngưi làm ranghĩa c ttđp đu bЇk ác giếtchết, không ngưiÏquan tâm hièhan, vy chctrên đi nàyíkhông ai dám}làm ngưi ttÏna.

V Un ngmnghĩ, căn dnìV H: “MiĐi tu đếníđây.”

V Hđáp mt tiếng.Không lâu sau,İhn đã miS Du đếnđây.

S Du vnđang luyn kiếmÏtrong đình vin.Hin nay mi}vic đã yênn, Liu TuyếtDương không qunthúc nàng quá}cht, mi chuynİlt vt trongjnhà đu cóíTưng Thun xlý gn gàngngăn np, nàngïcũng bt đuăcuc sng trưcìđây ca mình.

SDu chi búiĩtóc trưc khiíxut giá, taycm khăn lauím hôi bưcvào, va đi(va hi: “Xy(ra chuyn gì?”ế

V Un nhìnínàng bưc vào.

Điơvi chàng mà}nói dưng nhưàS Du chibúi tóc thiếun có cm{giác thân thiếtɪhơn ngày thưng.ãNàng không cònítoát ra khícht trm nca Đi phuãnhân V gia,{ngưc li cóđôi chút dángv thiếu núhot bát.

K tsau ln nóiīchuyn vi SïCm, dưng nhưìnàng đã buôngùb điu gì,ĺkhông còn sin nhn mơh khiến lòng,ngưi xót xakia na, rtcuc S Ducũng có mtchút dáng vngo ngh caĐi tiu thưS gia màòchàng tng ngheĺnói.

Trưc khi nàngg đến đây,chàng thưng thayăca ca hithăm v nàng.ĩS Du làcô nương yêuĨghét rch ròi.Nghe đn Tam¸tiu thư Vương²gia tng giuếct nàng útri nga, bínàng qut mtđroi té xungđt. V nhà,ɪnàng b phtmưi đòn quâncôn, nhưng vnícn răng khôngchu xin liíngưi ta.

Sau khiS Du gĬvào V gia,ànàng quá trmn, khiến choìV Un quênmt “s tíchíchói li trongİquá kh. Quýn ngo nghbt kham nhưvy cũng làìđc nht vônh ti kinhòthành. Khi đóchàng còn khuyênĩca ca cóĭnên suy nghĩli không, mcìdù đã đínhhôn, nhưng viágia thế Vìgia hin nayvà thân phn¸Thế t VQuân, vic thoáiâhôn vi nÍnhân hung hãnlà chuyn cóth chp nhnĬđưc.

Nhưng V Quânli s cm,ĭch cân nhcchc lát rinói: “Vy cũng³không sao… Sîph còn baoưche đưc nàng,ĩchng l Vph không th?”

Nh đến liV Quân nămĩđó, V Un:không khi mmâcưi.

S Du bĮV Un cưithì chng hiuchuyn gì, ngngÎđng tác lau²m hôi, hi:ếĐ cưi gìõđy?”

Đ nhìti chuyn tđánh Tam tiuɨthư ca VươngĮgia mt roi.”¹V Un cưiĬnói: “Trưc đây,ìđ cm thyľtu tu khôngphi ngưi như)vy, nhưng hômnay nhìn liíqu nhiên cóÏvài phn khíáthế như vy.”

“Ming nàng taótía lia, taЇcãi không li,únên dt khoátâqut mt roi.”

S Du th phy tay:“Dù gì ta)cũng chu đưcmưi quân côn,Įcòn mt roikia li khiến{nàng ta nm(giưng gi bnhna tháng, đúngÏlà cc khri.”

V Unõnhếch môi cưikh, mi SDu ngi xung,ưđy canh tuyếtlê đến choèS Du, chuâđáo nói: “Tuìung chút canhtuyết lê trưcđi. Nh tuĩbo th nàysinh âm hha. Tu luynưvõ ngoài tri,Vãn Nguyt stu cm lnhnên bưng hếtĮbát canh gngìnày đến bátcanh gng khácɨcho tu ung,e là spbc ha đếnnơi ri.”

Dtli, V Unsai ngưi mangmt chiếc áokhoác đến, quayđu nói vi²nàng: “Tu luynkiếm, thân thònóng nc, nhưngîcũng cn phikhoác thêm áo,như vy…

Đngɩnói my chuynvn vt nàyïna.” S Dunghe V Unécàm ràm màênhc hết cđu. Nàng khônghiu ti saomt ngưi įngoài ít nóiïnhư V Un,nhưng khi ònhà c nhưgà m vy.Nàng khoát tayêáo, nói: “Đgi ta sangđây hn làxy ra chuynfgì ri?”

VíUn thy SïDu mt kiênnhn thì cũngkhông nói na,vào thng trngtâm: “Không tìmīđưc C SSinh.”

S Dukinh ngc ngngđu. V Unthong th ngi:li v tríìca mình: “DiêuDũng vn laăchn giết hn,hn nhy xungsông b trn,V Thu b¸mt du. Hinĩgi chc chnīhn mun lntrn chy tiHoa Kinh.”

S}Du nghe mànhíu mày, đếncâu cui cùng,nàng hơi hiura: “Hn taùđến Hoa Kinh°là đ tìmóđ nương nh,óhay là mundâng ng trngìt cáo?”

“Haichuyn này cóĩgì khác nhau?”(V Un cúiIđu ung mtngm trà nóng:(“Hn đến dângng trng tăcáo, thun tinòtìm đ nươngnh.”

Đ munált đ DiêuDũng, phi lyC S Sinhlàm trưng gõca sao?”

SõDu suy ngm,nghĩ đến ngưiíđó, trong lòngơnàng luôn cóɩvài phn khácthưng.

Tuy nhiên cũngích là hơikhác thưng mtĨchút thôi. Nàngĩđã buông bíthì cũng skhông nh nhungìgì na, chodù là kýc tt hayxu, đó vnÍch là kýc, không hơn.

VòUn nhn raS Du không,h dao đng,chàng gt đubo: “Nếu hnđng ý giaocây trưng gõèca này, đươngếnhiên đ s²không ph lòngìhn.”

Nhưng hinăgi không tìmếđưc C SɩSinh, đ dđnh thế nào?”ĺ

Không tìm đưcC S Sinh,Їnhưng S Duókhông h loếlng. Trưc giÏngưi này cnhư con lươnvy, nếu DiêuDũng có thgiết hn, vyáthì hn cũngóchng trèo lênni v tríɪsau này.

Có điunghĩ li, SìDu cm thy{nàng có s]tin tưng tháiquá vào năngèlc ca CļS Sinh. Kiếptrưc qu thtC S Sinhrt mưu mô,nhưng dù saoãC S Sinhhin nay cũngch mi mưióby tui. Nămïđó, C SùSinh mưi by]tui cũng nhiuln suýt chết,ơđu nh nàng(ra tay boĬv, cho nênc mt điám v nàngbi dưng đuđi toong.

Nh đếnįchuyn này, SDu hết scđau lòng. Đtúnhiên, nàng cmthy sng liítht tt, tiếtìkim đưc khiơtin.

V Un ngheîS Du hi,s chén trà,cân nhc mming: “Đương nhiênphi cho ngưitiếp tc tìmkiếm, có điuưtìm bng cáchnào mi làvn đ.”

“NóiĮthế là sao?”

Sở Du uống canh tuyết lê, tâm tình xem như khá thoải mái. Vệ Uẩn bất đắc dĩ nói: “Cố Sở Sinh không biết người của đệ, e rằng không tin tưởng họ.”

Vệ Uẩn trầm mặc không nói lời nào, Sở Du liền phân tích cho chàng hiểu: “Tên Cố Sở Sinh này rất khó tìm, lần này chúng ta đang đọ sức xem ai tìm gặp hắn trước, vì vậy phải tìm được càng sớm càng tốt. Ta và hắn quen biết nhau từ nhỏ, rất quen thuộc thủ đoạn của hắn, ta đi tìm sẽ nhanh hơn.”

Vệ Uẩn nghe nàng nói thì dần sực tỉnh.

“Hắn có thể chết…” Vệ Uẩn nghiêm túc nhìn Sở Du, ánh mắt hết sức trịnh trọng: “Nhưng tẩu không được mất nửa sợi tóc nào, hiểu không?”

Sở Du nghe nói thế thì sững người.

“Tẩu…”

Đúng rồi, Vệ gia vốn là võ tướng, quanh năm ở biên quan, người Vệ Uẩn quen biết đa phần đều xuất thân từ võ tướng thế gia. Mà Cố Sở Sinh lại là quan văn chính tông, ngẫm lại thì tổ tiên từ trước tới giờ của hắn không có ai làm võ tướng cả. Vệ gia và Cố Sở Sinh lại không có qua lại, quan hệ chỉ ở mức bình thường.

Vệ Uẩn không nói nên lời. Đối với người khác, chàng sát phạt quyết đoán, nhưng chỉ riêng nàng, nàng nói một, chàng chẳng thể nói hai.Sở Du uống canh tuyết lê, tâm tình xem như khá thoải mái. Vệ Uẩn bất đắc dĩ nói: “Cố Sở Sinh không biết người của đệ, e rằng không tin tưởng họ.”

Với năng lực của Cố Sở Sinh, nếu như không quen thuộc hắn, chỉ cần hắn cải trang, e rằng ngay cả thị vệ Vệ gia cũng không nhận ra, nói chi tới tìm người?

Vệ Uẩn nghẹn họng, nhìn người nọ chắp một tay sau lưng, một tay vẫy chào, dáng vẻ vô tâm vô tư. Trong nhất thời, chàng nói không nên lời, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đến khi nào tẩu tử mới biết cẩn thận đây?”

Sở Du: “Ta tới cứu ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”

Sở Du đã hiểu tại sao Vệ Uẩn gọi nàng tới: “Đệ muốn hỏi trong tay ta có người nào Cố Sở Sinh quen thuộc hay không à?”

Nàng tự thấy bản thân xem như khá hiểu Cố Sở Sinh. Nếu nàng đi tìm người, có lẽ còn có thể đoán được vài phần từ thói quen và hành vi của hắn, còn những người khác, e là tìm không ra.

Vệ Uẩn có hơi lúng túng, chàng cũng biết đại khái trước kia Sở Du và Cố Sở Sinh từng có vướng mắc với nhau. Mặc dù Sở Du đã từng khẳng định nhiều lần với chàng rằng cả hai không có quan hệ mật thiết, nhưng chàng vẫn cảm thấy lúng túng khi bảo người của Sở Du đi tìm Cố Sở Sinh.

Sở Du nhìn Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đất, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không hợp lý, nàng đoán Vệ Uẩn tức giận vì nàng không chịu nghe chàng khuyên và cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trong lòng Sở Du vô cùng ấm áp, cảm thấy như có thêm một người đệ đệ. Nàng giơ tay vuốt tóc Vệ Uẩn, cười nói: “Đừng lo, ta lợi hại lắm.”

Chàng ngại ngùng gật đầu, đáp: “Không có cũng không sau, đệ tìm những người khác cũng được.”

“Tiểu Thất.” Sở Du bình tĩnh nhìn chàng, ánh mắt ung dung điềm nhiên, nhưng lại mang theo áp lực vô hình: “Đừng xem ta như chim hoàng yến.”

Nàng sinh ra ở biên cảnh, trừ việc là nữ tử, hầu hết môi trường lớn lên đều chẳng khác gì chàng. Đối với nàng mà nói, cái gọi là bảo vệ, có lẽ là một loại sỉ nhục. Nàng nói nàng làm được, thì chàng phải tin nàng làm được.

Sở Du không lên tiếng.

Sở Du không lên tiếng.

Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn hơi bất an, vội nói: “Đệ nghĩ chắc Tống Thế Lan quen biết hắn, để đệ viết thư …”

Đương nhiên trong tay nàng có người quen biết Cố Sở Sinh, Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt đều quen biết hắn. Nhưng hiện nay Cố Sở Sinh mất tích, rõ ràng là hắn chạy trốn, nếu Cố Sở Sinh không muốn gặp, vậy tìm hắn sẽ rất khó khăn.

Vệ Uẩn nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà căn dặn: “Mọi việc tẩu phải cẩn thận, đừng nóng vội, có chuyện gì…”

Nàng tự thấy bản thân xem như khá hiểu Cố Sở Sinh. Nếu nàng đi tìm người, có lẽ còn có thể đoán được vài phần từ thói quen và hành vi của hắn, còn những người khác, e là tìm không ra.

Sở Du đã hiểu tại sao Vệ Uẩn gọi nàng tới: “Đệ muốn hỏi trong tay ta có người nào Cố Sở Sinh quen thuộc hay không à?”

Nếu như tìm không ra thì cũng thôi, nhưng lỡ bị người Diêu Dũng tìm được trước, e rằng kế hoạch của Vệ Uẩn phải tính toán lại. Hơn nữa, Cố Sở Sinh vốn là trụ cột chống đỡ tài chính dân sinh ở hậu phương chiến trường sau này, nếu hắn chết ở đây, sau này biết tìm ai thay thế?

Mặc dù người này thâm hiểm, nhưng quả thật muốn tìm người thay thế hắn không dễ chút nào.

Sở Du nghe nói thế thì sững người.

Vệ Hạ đứng sau lưng chàng, tròn mắt.

Sở Du ngẫm nghĩ, Vệ Uẩn hơi bất an, vội nói: “Đệ nghĩ chắc Tống Thế Lan quen biết hắn, để đệ viết thư …”

“E là ngài lo lắng thái quá rồi.”

“Ta đi.”

Sở Du: “Sau này nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Thất nhà chúng ta nhiều hơn, cảm ơn!”

Mặc dù kiếp trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng không tốt, nhưng lại chưa từng nghi ngờ nàng. Mấy lần vào thời khắc sinh tử, hắn đều phó thác món đồ quan trọng nhất cho nàng, Sở Du dám vỗ ngực đảm bảo đối với sự tin tưởng của Cố Sở Sinh.

Sở Du đột ngột mở miệng. Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu lên, hồi sau chàng lập tức phản ứng lại: “Không được, bây giờ hắn bị Diêu Dũng đuổi giết, chuyến này vô cùng hung hiểm. Tẩu tới đó…”

“Tiểu Thất.” Sở Du bình tĩnh nhìn chàng, ánh mắt ung dung điềm nhiên, nhưng lại mang theo áp lực vô hình: “Đừng xem ta như chim hoàng yến.”

Sở Du nhìn sắc mặt chàng không tốt lắm, tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, trời sinh con người hắn tính tình đa nghi. Cho dù ta phái Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi, chưa chắn hắn sẽ hoàn toàn phối hợp. Nếu ta đi, chắc chắn hắn sẽ tin tưởng hơn. Đến lúc đó, hắn phối hợp cùng ta, có lẽ sẽ trở về Hoa Kinh nhanh một chút.”

Vệ Uẩn nghe nàng nói thì dần sực tỉnh.

Vệ Uẩn có hơi lúng túng, chàng cũng biết đại khái trước kia Sở Du và Cố Sở Sinh từng có vướng mắc với nhau. Mặc dù Sở Du đã từng khẳng định nhiều lần với chàng rằng cả hai không có quan hệ mật thiết, nhưng chàng vẫn cảm thấy lúng túng khi bảo người của Sở Du đi tìm Cố Sở Sinh.

Sở Du không giống Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.

Sở Du đột ngột mở miệng. Vệ Uẩn ngẩng phắt đầu lên, hồi sau chàng lập tức phản ứng lại: “Không được, bây giờ hắn bị Diêu Dũng đuổi giết, chuyến này vô cùng hung hiểm. Tẩu tới đó…”

Nàng sinh ra ở biên cảnh, trừ việc là nữ tử, hầu hết môi trường lớn lên đều chẳng khác gì chàng. Đối với nàng mà nói, cái gọi là bảo vệ, có lẽ là một loại sỉ nhục. Nàng nói nàng làm được, thì chàng phải tin nàng làm được.

Vệ Uẩn không nói nên lời. Đối với người khác, chàng sát phạt quyết đoán, nhưng chỉ riêng nàng, nàng nói một, chàng chẳng thể nói hai.

Nàng ngẩng đầu, không kiềm được mà cong khóe môi.

Cố Sở Sinh: “Nàng nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, chuyện gì ta cũng đồng ý.”

Vệ Uẩn trầm mặc không nói lời nào, Sở Du liền phân tích cho chàng hiểu: “Tên Cố Sở Sinh này rất khó tìm, lần này chúng ta đang đọ sức xem ai tìm gặp hắn trước, vì vậy phải tìm được càng sớm càng tốt. Ta và hắn quen biết nhau từ nhỏ, rất quen thuộc thủ đoạn của hắn, ta đi tìm sẽ nhanh hơn.”

Cố Sở Sinh: “…”

Vệ Uẩn vẫn không đáp. Chàng vốn định đồng ý, nhưng khi nghe Sở Du ngồi đó giải thích nàng và Cố Sở Sinh vô cùng quen thuộc, không biết tại sao trong lòng chàng bỗng nhiên có chút cáu kỉnh. Chàng mím chặt môi, không thèm nói tiếng nào.

Sở Du nhìn sắc mặt chàng không tốt lắm, tiếp tục khuyên nhủ: “Hơn nữa, trời sinh con người hắn tính tình đa nghi. Cho dù ta phái Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi, chưa chắn hắn sẽ hoàn toàn phối hợp. Nếu ta đi, chắc chắn hắn sẽ tin tưởng hơn. Đến lúc đó, hắn phối hợp cùng ta, có lẽ sẽ trở về Hoa Kinh nhanh một chút.”

Vệ Uẩn: “…”Sở Du không giống Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.

Mặc dù kiếp trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng không tốt, nhưng lại chưa từng nghi ngờ nàng. Mấy lần vào thời khắc sinh tử, hắn đều phó thác món đồ quan trọng nhất cho nàng, Sở Du dám vỗ ngực đảm bảo đối với sự tin tưởng của Cố Sở Sinh.

Vệ Uẩn càng nghe, mặt mày càng xám xịt. Sở Du không biết rốt cuộc Vệ Uẩn lo lắng chuyện gì, đành tiếp tục: “Hơn nữa…”

“Được rồi, đệ biết rồi.” Rốt cuộc Vệ Uẩn cũng nghe hết nổi, chàng xụ mặt bảo: “Đệ biết tẩu và hắn vốn là bạn cũ vô cùng quen thuộc, e rằng tẩu cũng lo lắng cho an nguy của hắn, đi thì đi thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.”

Sở Du nhìn Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đất, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không hợp lý, nàng đoán Vệ Uẩn tức giận vì nàng không chịu nghe chàng khuyên và cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trong lòng Sở Du vô cùng ấm áp, cảm thấy như có thêm một người đệ đệ. Nàng giơ tay vuốt tóc Vệ Uẩn, cười nói: “Đừng lo, ta lợi hại lắm.”

“Ta đi.”

Vệ Uẩn bị nàng vò như thế, mới đầu là sững sờ ngây ngốc, sau đó cảm thấy trong lòng dần dịu lại, dường như cũng không còn tức giận như vậy nữa. Vệ Uẩn tựa như một con chó nhỏ xù lông, được người ta nhẹ nhàng vuốt ve thì lập tức ngoan ngoãn trở lại.

Mặc dù người này thâm hiểm, nhưng quả thật muốn tìm người thay thế hắn không dễ chút nào.

Chàng vẫn nghiêm mặt, nhưng giọng nói dịu đi không ít, cố gắng cứng miệng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm: “Đệ phái Thiên Tự Vệ cho tẩu, tẩu dẫn theo đi. Về phần Cố Sở Sinh, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng chẳng sao.”

Vệ Uẩn vẫn không đáp. Chàng vốn định đồng ý, nhưng khi nghe Sở Du ngồi đó giải thích nàng và Cố Sở Sinh vô cùng quen thuộc, không biết tại sao trong lòng chàng bỗng nhiên có chút cáu kỉnh. Chàng mím chặt môi, không thèm nói tiếng nào.

Cố Sở Sinh nghẹn một búng máu trong ngực, chết.

“Hắn có thể chết…” Vệ Uẩn nghiêm túc nhìn Sở Du, ánh mắt hết sức trịnh trọng: “Nhưng tẩu không được mất nửa sợi tóc nào, hiểu không?”

***

“Rồi rồi rồi, ta biết rồi.” Từ trước đến giờ, Sở Du luôn biết Vệ Uẩn là kẻ bao che khuyết điểm, nhưng không ngờ lại bao che đến mức này. Nàng đứng dậy bước ra ngoài, không định rề rà với gà mẹ Vệ Uẩn nữa: “Ta không nói với đệ nữa, ta đi đây.”

Vệ Uẩn nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà căn dặn: “Mọi việc tẩu phải cẩn thận, đừng nóng vội, có chuyện gì…”

Đúng rồi, Vệ gia vốn là võ tướng, quanh năm ở biên quan, người Vệ Uẩn quen biết đa phần đều xuất thân từ võ tướng thế gia. Mà Cố Sở Sinh lại là quan văn chính tông, ngẫm lại thì tổ tiên từ trước tới giờ của hắn không có ai làm võ tướng cả. Vệ gia và Cố Sở Sinh lại không có qua lại, quan hệ chỉ ở mức bình thường.

“Rồi rồi.” Sở Du xoay lưng về phía chàng, khoát tay, ngân dài: “Ta biết rồi mà, Vệ đại cô nương.”

Chàng vẫn nghiêm mặt, nhưng giọng nói dịu đi không ít, cố gắng cứng miệng, nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm: “Đệ phái Thiên Tự Vệ cho tẩu, tẩu dẫn theo đi. Về phần Cố Sở Sinh, có thể cứu thì cứu, không thể cứu cũng chẳng sao.”

“Tẩu…”

【 Vở kịch nhỏ】

“Được rồi, đệ biết rồi.” Rốt cuộc Vệ Uẩn cũng nghe hết nổi, chàng xụ mặt bảo: “Đệ biết tẩu và hắn vốn là bạn cũ vô cùng quen thuộc, e rằng tẩu cũng lo lắng cho an nguy của hắn, đi thì đi thôi, chẳng phải chuyện gì to tát.”

Vệ Uẩn nghẹn họng, nhìn người nọ chắp một tay sau lưng, một tay vẫy chào, dáng vẻ vô tâm vô tư. Trong nhất thời, chàng nói không nên lời, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đến khi nào tẩu tử mới biết cẩn thận đây?”

Vệ Hạ đứng sau lưng chàng, tròn mắt.

“E là ngài lo lắng thái quá rồi.”

“Rồi rồi.” Sở Du xoay lưng về phía chàng, khoát tay, ngân dài: “Ta biết rồi mà, Vệ đại cô nương.”

Vệ Uẩn: “…”

Sở Du bước trên hành lang, nhìn bông tuyết tung bay trong đình viện, lòng bình yên.

Nàng ngẩng đầu, không kiềm được mà cong khóe môi.

Nàng nói với Sở Cẩm nếu là duyên quấn lấy thì cởi bỏ, nếu là nghiệt đeo bám thì cắt đi, chẳng phải cũng là đang nói với bản thân đó sao?

Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho Cố Sở Sinh ——

Nhưng nếu có thể buông bỏ, chưa chắc không phải là cứu rỗi.

“Được rồi.” Sở Du nhìn về nơi xa xăm, thì thầm: “Ta lại cứu ngươi một lần nữa, nhưng ngươi nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta giống kiếp trước đấy.”

***

Sở Du không giống Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương.“Được rồi.” Sở Du nhìn về nơi xa xăm, thì thầm: “Ta lại cứu ngươi một lần nữa, nhưng ngươi nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Thất nhà chúng ta giống kiếp trước đấy.”Sở Du nhìn Vệ Uẩn ngồi quỳ trên đất, nắm tay siết chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Trực giác mách bảo nàng có gì đó không hợp lý, nàng đoán Vệ Uẩn tức giận vì nàng không chịu nghe chàng khuyên và cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng. Trong lòng Sở Du vô cùng ấm áp, cảm thấy như có thêm một người đệ đệ. Nàng giơ tay vuốt tóc Vệ Uẩn, cười nói: “Đừng lo, ta lợi hại lắm.” Vở kịch nhỏMặc dù kiếp trước Cố Sở Sinh đối xử với nàng không tốt, nhưng lại chưa từng nghi ngờ nàng. Mấy lần vào thời khắc sinh tử, hắn đều phó thác món đồ quan trọng nhất cho nàng, Sở Du dám vỗ ngực đảm bảo đối với sự tin tưởng của Cố Sở Sinh.Nếu như tìm không ra thì cũng thôi, nhưng lỡ bị người Diêu Dũng tìm được trước, e rằng kế hoạch của Vệ Uẩn phải tính toán lại. Hơn nữa, Cố Sở Sinh vốn là trụ cột chống đỡ tài chính dân sinh ở hậu phương chiến trường sau này, nếu hắn chết ở đây, sau này biết tìm ai thay thế?

Cố Sở Sinh: “A Du, cuối cùng nàng cũng đến cứu ta, nàng vẫn còn yêu ta có đúng không?”

Sở Du: “Ta tới cứu ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”

Vệ Uẩn càng nghe, mặt mày càng xám xịt. Sở Du không biết rốt cuộc Vệ Uẩn lo lắng chuyện gì, đành tiếp tục: “Hơn nữa…”

Cố Sở Sinh: “Nàng nói đi, lên núi đao xuống biển lửa, chuyện gì ta cũng đồng ý.”

Sở Du: “Sau này nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Thất nhà chúng ta nhiều hơn, cảm ơn!”

Nhưng nếu có thể buông bỏ, chưa chắc không phải là cứu rỗi.

Cố Sở Sinh: “…”

Cố Sở Sinh nghẹn một búng máu trong ngực, chết.

5 27 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

295 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
minh phương
minh phương
3 Năm Cách đây

thôi rồi lửa đã bén rơm

Mai loan
Mai loan
3 Năm Cách đây

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén kk

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

??? ôi cái mùi giấm :))))) kiểu này lại sắp có trò hay

An Tran
An Tran
1 Năm Cách đây

Gà mẹ Vệ Uẩn. He he thật đáng iu

295
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!