Sơn Hà Chẩm – Chương 38 (1)

Chương 38 (1)

Hắn trở về Hoa Kinh gặp A Du

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Hai người bàn bạc với nhau cho đến khi đến Sở phủ. Sở Lâm Dương đang đứng trước cửa kiểm kê lượng người xuất hành. Lúc Vệ Uẩn bước xuống, Sở Lâm Dương có hơi kinh ngạc. Đến khi nhìn thấy Sở Du bước xuống, hắn liền biết Vệ Uẩn đưa Sở Du đến đây để tiễn chân.

Vệ Uẩn bước lên chào hỏi Sở Lâm Dương, Sở Du cũng theo lên. Nàng nhìn thoáng qua những người đứng phía sau, mở miệng hỏi: “Phụ thân đâu?”

“Phụ thân vẫn còn đang chuẩn bị.” Sở Lâm Dương mỉm cười, mời Vệ Uẩn và Sở Du vào nhà: “Hai người đã ăn sáng chưa? Chi bằng ăn chung đi?”

Thời gian Sở phủ ăn sáng trễ hơn so với Vệ phủ, mặc dù Vệ Uẩn và Sở Du đã ăn rồi, nhưng vẫn theo chân Sở Lâm Dương bước vào trong.

Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương khách sáo nói vài tiếng quan thoại (*), Sở Du im lặng đứng một bên lắng nghe. Người Sở gia đang dùng bữa, Sở Lâm Tây làm nũng với Tạ Vận, tiếng cười đùa vang vọng khắp phòng. Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn và Sở Du bước vào, người bên trong lập tức sững lại. Sở Lâm Tây vui vẻ bước lên, mừng rỡ chào hỏi: “A Du, sao muội lại đến đây?”

(*) Tiếng quan thoại: ngôn ngữ thông dụng của quan lại thời Minh – Thanh, vì thường dùng trong quan trường nên được đặt tên như vậy

Vô l!”

S Kiến Xươnglp tc mng,ônhưng ging điuùkhông h niăgin tht. Ông(nghiêm mt rănìdy: “Hành lìvi Hu giaītrưc.”

Dt li,,S Kiến Xươnglin đng dy,ĩbưc ti hànhīl vi VUn. V Unɩvi đ SKiến Xương dy,trm ging nói:ĩLn này, TiuTht c ýÎđến đây tinS bá phĩvà S đica. Bá ph(c xem TiuīTht là vãnâbi, đng kháchsáo.”

S KiếnXương nghe vycũng không tɪchi, cưi nói:{“Nếu thế thìhôm nay taĬch đơn ginĪxem cu làɩcháu trai vy,đã ăn sángįchưa?”

Va dtÎli, ngưi humang bàn nht ngoài vàođt trưc chîV Un vàS Du ngi.S Du ngibên cnh SêCm, va ngixung đã phát,hin ánh mtìS Cm đđn, v mtngn ngơ.

S Dukinh ngc, khôngîhiu sao chÎtrong mt đêmmà S Cmđã biến thànhànhư vy.

Nàng dimt v phíaľS Lâm Dương,li thy SĩLâm Dương đangũnói chuyn viĩV Un. HaiĬngưi trò chuynòmt lúc, SđLâm Dương đngdy, mun dnĩV Un điįdo sân vưn.S Du cũngívi vàng đng²lên, bưc theo:“Mui cũng đi!”

S Lâm Dươngĺchng ngưi, diìmt nhìn VUn, thy scâmt V Unkhông đi, chïgt đu.

S Lâm]Dương lin cưi,ľcó phn btđc dĩ nói:ĩVy đến đâyĩđi.”

Ba ngưi{cùng đi raįkhi phòng. SDu đi theosau lưng haingưi, c haiīxem nàng nhưkhông tn ti,V Un tòtn nói: “Lnònày Đi ca[đi Tây Nam,lúc huynh đếnĩđó, e rngNam Vit khôngcòn yên bìnhna.”

m.” SĨLâm Dương gtđu, khuôn mttrưc gi luônôn hòa cũngínhíu mày, hơilo lng nói:“Ta đã nhnĩđưc tình báo{nơi tin tuyến,Nam Vit tphp năm vnbinh lính đangtiến ti gn.Tht ra nếuĮđánh mt mìnhũNam Vit thìta không loếlng, cái talo là BcĐch và NamĺVit đng thitn công…

Ktht ch cnchúng ta kéodài thi gianlà đưc ri.”

V Un ngmnghĩ: “Nam Vitĭnưc nh ngưiít, bây giItiến công, chc³hn đã bàn°mưu trưc viЇBc Đch, munívt vát chútìli ích. Điĩca kéo dàichiến trn, chĩNam Vit mtĪmi, chúng taļch đng haïcho bn chúngli lc, chcĩchn chúng sdng tay. ChoĬnên trn này,Đi ca chếcn th, đngtn công, kéoĪdài là đưc.:Tht ra khó³khăn trong trnãchiến này chínhlà chBc Đch.”

“Rtcuc ti saoBc Đch đtếnhiên tn công?”ý

S Lâm DươngÍkhó hiu, vmt V Unàcó chút btĭđc dĩ: “Nămùnay Bc Đchchu nhiu thiêntai. Tuyết mùađông năm ngoáiúlàm chết rtnhiu dê bò,mùa hè nămnay li gpmưa bão, dn¸đến ôn dch,ídân oán thánkhp nơi. Tânhoàng vn thinchiến, li thêmáp lc tîtrong nưc, nên(dc lòng munđánh chiếm ĐiS.”

Vy hnïđánh chiếm vàiïthành trì làĩđưc ri, saoĩc c sngIchết không buôngnhư vy?”

S:Lâm Dương vn,không hiu ni.

Chiếnítuyến S gianm TâyjNam, thnh thongĩđưc điu đngèđến hai châuúLc-Huy, nhưng vníkhông hiu výphương Bc lm.Còn V giaìthì trưng kĩ ti BcÍtuyến, bàn vnhng chuyn này,ĨV Un nmĮrõ hơn SЇLâm Dương.

V Unếnghe S LâmDương hi, ánhímt lnh dn:Tht ra BcĐch hung hãn,quanh năm đunh con cháuV gia tatrn gi biênùcnh. Bn hd, chúng taêcàng d hơn.ïHôm nay Vïgia đã rơiđài, Bc ĐchÎcòn s gìãai?”

S LâmâDương không nói.âNhc dến chuynĩnày, hn biếtV Un đauưkh hơn aihết. Hn thdài: “Nh ADu mà tavà cu cũngóxem như ngưithân. Ta munİhi cu mtúli tht lòng,cu có biếtïrt cuc DiêuDũng đã làmgì trên chiến¹trưng không?”

Khôngľbiết.”

V Unđim tĩnh đáp,ngưc mt nhìnîS Lâm Dương:ɩVy Đi caìcó th nóitht vi taľmt câu không,ti sao huynhīmt mc khngđnh chuyn nàyĬcó liên quanđến Diêu Dũng?êMà không phiãlà sai lmca V giaíta?”

“E rngícu đã quên.”ĩS Lâm Dươngmm cưi: “Haiinăm trưc, taItng cng svi ph thânvà huynh trưngàcu BcàCnh sut baìtháng, ta hiurt rõ đupháp ca Vgia, truy kíchơđào binh ư

S Lâm Dươngílc đu: “Takhông tin.”

“Hơnâna, ta cũngbiết rõ smâu thun giaĩDiêu Dũng vàãph thân cu.”

Ba ngưi rqua hành lang,ībưc vào nhàthy t. HoaįKinh tháng mưiăhai, mt híđóng mt lpíbăng mng, vnơbăng ni trênmt nưc gingnhư b đpv, ch nhìn:thôi đã khiến°ngưi ta cmưthy rét lnh.

VUn vô thcîquay đu, theofthói quen đng v tríchn gió, âméthm che chS Du ļđng sau, đngĨthi ngi xungõvi S LâmDương. S LâmóDương liếc nhìnìV Un, khôngnói gì nhiu,ngưi hu bênưcnh nhanh chóngômang than lavào trong đình,hơi m taÏra, S LâmưDương tiếp li:“Ta vi Đica cu cũngɪxem như bnícũ. Năm đóA Quân tngdn dò ta,nếu sau nàyhuynh y cógì bt trc,¹bo ta chămÍsóc cho cu.°Ta đã đápÏng huynh y.”í

V Un ngheêvy, lp tcngn ngưi.

Chàng ngâyngc nhìn SLâm Dương, gingnhư mt thiếuniên bng dưnglc li. Võun nghe thytên V Quânithì có vàiĩphn lung cung,ɨtht th. SľDu ngi phíasau, du dànggi: “Tiu Tht.”ĩ

V Un ngheÏthy ging nóitrm n đimItĩnh ca SàDu thì hoànĪhn, khôi phcli dáng vthưng ngày, tơtn nói: “Đat Đi ca.”

“Ta đã havi huynh y,jnhưng không phikhông có điukin. Ta bota s chămsóc cho cu¸tht tt, cũngxin huynh yĩchăm sóc choA Du thttt. Không ng,fhuynh y lira đi smnhư vy.” SĮLâm Dương cưiĬkh: “Cuc traođi này thtìlà l vn.”ù

V Un khôngđáp. Nhc đếnngưi quá c,)bu không khíĩkhó tránh khiĩnng n. S(Lâm Dương thymi ngưi đuİtrm mc, hnĩmm cưi hi:Thôi, không nóiiđến nhng chuynínày na. Hôm)nay hai ngưiti đây làơcó chuyn gì?”

Vâng.” V UnĬthun theo ýéS Lâm Dươngmà chuyn đîtài, gt đu:ï“Hôm nay ta}đến đây, mtlà đ tinìchân, hai làĩmun hi thămtình hình TâyNam, ba làí

V Un ngngđu lên, nhìníS Lâm Dươngđđy mong đi.Trong quan hgiao tế, ĺtrưc nay VUn đu t°ra cao quýlnh lùng khófgn, mc dùlúc này ngoàimt vn đimtĩnh ung dung,nhưng đôi mtĮli tràn ngpĩs trông mong.ìÁnh mt gingĨnhư đa trínhìn chm chmngưi ln đtį trên mtV Un liơcó lc sátĮthương cc ln.Trc giác SếLâm Dương cm¹thy không n,ýnm cht chéntrà, di mt,c ra vïtrn tĩnh: “Baìlà gì?”

“Sõđi ca, huynhxem, huynh làbn cũ caca ca ta,¹cũng là caįca ca tutu ta, TiuTht xem huynhnhư ca caírut tht. Trưcãđây ca taíthưng cm kháis trưng ca¹huynh là kinhêdoanh, biết cáchkiếm tin. Huynhxem có tin…ư

“Mưn tin?”

Trongchp mt, SÏLâm Dương lptc hiu rõý đ caV Un. Hnmm cưi quayЇđu đi: “Khôngàbiết tiu Hugia mun mưnbao nhiêu?”

“CũngIkhông nhiu lm,ìta nghĩ đivi S đica mà nói³ch là chínÏtrâu mt silông…

V mtIV Un vnđim nhiên, nhưngĺging nói cóíphn đn đo:â“Huynh xem trưccho ta mưntin mua mtànghìn mu đt] Lc Châu…õ

“Tiu Hu gia.”áS Lâm Dươngįvn duy trìn cưi, tátn nói: “Mtnghìn mu, saocu không điìcưp đi?”

VòUn vn giũv trn đnh,da mt ca[chàng xưa nayývn dày. Điļdin vi câuínói móc caÎS Lâm Dương,ìchàng vn đimĪnhiên: “Ta biết ngoài huynhĩcũng cho vayĨnng lãi, takhông phi vào thân thíchîmà mưn không,íta s trli tc nênЇtr. Đi caàthy thế nào?”

S Lâm Dươngnhp mt ngmtrà, nói mtcách công tưíphân minh: “Cuïmua mt nghìnmu đt làmìgì?”

“An trílưu dân, trngílương thc.”

VùUn không hđgiu diếm, đápmt cách dtèkhoát. S LâmíDương ngưc mtĨnhìn chàng: “Chta cho vaylãi sut mt¸tháng mưi phntrăm. Nếu nhưcu mua đtrng lương thc,[e là khôngtr ni.”

ViUn không lêntiếng, chàng liếcnhìn S Du.ïTht ra chuyntính toán sísách này, chàngkhông hiu rõĩlm. Ch viĩmt cái liếc:mt, S Duđã hiu ýÎV Un. Nàngĩcó chút btđc dĩ, nhưngfch có thcng ming đáp:Tr ni.”

“Hm?”S Lâm Dươngngưc mt nhìnìS Du, kháɪbt ng: “PhTrn Quc Hucó tin vy,sao?”

Chúng tanm chc.”

SĺDu đón lyĩánh mt caìS Lâm Dương,{hơi cht d.Nàng ngm nghĩ,íri vn mming nói: “Giáđt T Thychc chn sàtăng.”

S LâmĩDương không lênïtiếng, nhp mthp trà. Látsau, cui cùng{hn m ming:ɪ“Nếu mui muièmun kinh doanh,fvy ngưi làmca ca nàyđương nhiên sng h. Taıcho cu mưnjtin, lát nata cho ngưiįkim kê, munômt chút sđưa ngân phiếuđến ph cu.”

S Du và,V Un nghethy li nàythì th phào(mt hơi. SLâm Dương nhìndáng v ngiqu chung mtch ca bnơh mà khôngínhn đưc cưi.đN cưi trênɩmt kia trànđy bao dungếcưng chiu, SìDu nhìn thykhông khi ngâyngưi.

S Lâm Dươnglng lng nhìnùnàng, hi sauêmi nói tiếp:Trưc đây taýđi cũng khôngmun đ muiĪthy, s muiÏđau lòng. Lnnày mui cũngkhông mun thy,ìnếu không cònľchuyn gì thìĪtr v đi.”é

S Du mpĩmáy môi, chưabao gi SêLâm Dương đixa mà đngưi nhà đưatin, đây làĭquy tc trưcgi ca hn.

Nàngìngưc mt nhìn,tht lâu sauĭmi đáp: “Vâng.”ì

Hai người không phải tuýp người nói nhiều, sau tiếng “vâng” thì mọi người đều im lặng. Cuối cùng vẫn là do Sở Lâm Dương mở miệng trước, thở dài nói: “Đi thôi.”

Sở Cẩm cố tỏ vẻ bình tĩnh, siết chặt nắm tay. Sở Du nhớ lại quá khứ, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Vốn tỷ cũng muốn định thế. Nhưng khi tỷ được ôm lên giường, nhìn thấy muội ngồi bên cạnh sợ phát khóc, luôn miệng hỏi tỷ có chết không, tỷ cảm thấy hay là thôi vậy.”

Ba người cùng nhau trở về phòng ăn, cả nhà đã ăn sáng xong, đang ngồi trò chuyện.

Nàng ta nói không nên lời, quá khứ cuồn cuộn trào dâng. Câu nói “Dựa vào đâu” của của Sở Cẩm nói với Sở Lâm Dương vào năm mười hai tuổi đã trở thành chấp niệm của nàng ta.

Sở Du và Vệ Uẩn cáo biệt, xoay người định đi. Sở Kiến Xương và Tạ Vận định đi tiễn bọn họ, bỗng nhiên Sở Lâm Dương lên tiếng: “Con và A Cẩm tiễn được rồi.”

Chờ sau đó, nàng được Sở Lâm Dương phát hiện đầu tiên. Lúc được cứu lên thì vết thương bàn chân đã mưng mủ vì ngâm nước quá lâu, đến tối đó nàng sốt cao.

“A Cẩm.” Sở Du thở dài một hơi: “Muội xem, có nhiều người yêu thương muội như vậy mà.”

Dường như Sở Cẩm đã biết trước, nàng ta không hề hé răng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sở Lâm Dương ra ngoài cùng Sở Du và Vệ Uẩn.

Sở Du cất tiếng, thở dài, nhấc váy xoay người quay đi. Sở Cẩm đột nhiên gọi nàng lại: “A tỷ, tỷ có từng gặp phải chuyện gì làm tỷ tổn thương, khiến tỷ nhìn thấy liền sợ hãi, nhưng cố chấp không buông bỏ được?”

Sở Du không đáp, nàng nhìn Sở Cẩm. Nàng muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, hỏi nhiều lại thêm phiền toái.

Bốn người bước trên hành lang, Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn lên trước nói chuyện, Sở Cẩm và Sở Du đi tít ở phía sau. Sở Du không nói chuyện, Sở Cẩm cũng không nói. Tuy nhiên một lúc sau, bỗng nhiên Sở Cẩm mở miệng: “Xin lỗi.”

Sở Cẩm ngây người ngước nhìn nàng, Sở Du bĩnh tĩnh nói: “A Cẩm, nếu như muội chưa từng hại tỷ, kỳ thật tỷ cũng rất thương muội.”

Nàng bày ra dáng vẻ tươi cười, không thèm để ý: “Ừ, tỷ biết.”

Sở Du kinh ngạc, nàng xoay đầu nhìn vẻ mặt có phần vô cảm của Sở Cẩm.

Sở Cẩm không lên tiếng, Sở Du biết nàng ta đã hiểu, bèn cất bước về phía trước.

Sở Cẩm đấu tranh nhiều lần, cuối cùng mở miệng đáp: “Không cam lòng.”

Trước giờ, Sở Du chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Sở Cẩm. Trong trí nhớ của nàng, Sở Cẩm vĩnh viễn là sự tồn tại đầy ắp dã tâm và dục vọng.

Từ trước đến nay sức khỏe nàng luôn rất tốt, lần đó nàng đã doạ người trong nhà mất hồn, người vẫn luôn yêu thương Sở Cẩm trước giờ là Tạ Vận cũng không kiềm được mà mắng nàng ta.Sở Du và Vệ Uẩn cáo biệt, xoay người định đi. Sở Kiến Xương và Tạ Vận định đi tiễn bọn họ, bỗng nhiên Sở Lâm Dương lên tiếng: “Con và A Cẩm tiễn được rồi.”

Nhưng giờ phút này dường như Sở Cẩm chẳng muốn điều gì nữa cả.

Sở Cẩm chấn kinh. Nàng ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn Sở Du, vẻ mặt khó hiểu.

Nàng ta giống như một con búp bê tinh xảo, bước đi trên hành lang. Sở Du nhíu mày: “Muội sao vậy?”

Còn kịp, tất cả đều còn kịp.

Làm sao nàng ta có thể nói với Sở Du rằng con mèo đó là do nàng ta ném xuống chứ không phải nó tự té?

“Không sao cả.” Giọng nói của Sở Cẩm không hề có cảm xúc, hờ hững đáp: “Muội có lỗi với tỷ rất nhiều, hôm nay muội xin lỗi tỷ.”

Nàng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

“Vậy phải làm sao?”

Sở Du không đáp, nàng nhìn Sở Cẩm. Nàng muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, hỏi nhiều lại thêm phiền toái.

Sau khi dứt lời, tựa như nàng ta đã mang khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ra phơi bày trước mặt Sở Du. Nàng ta chậm rãi khép mi: “Muội cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Muội sợ Đại ca, nhưng lại hi vọng Đại ca lại đối xử tốt với muội giống như với tỷ. Muội không cảm giác được ai yêu thương muội. Mẫu thân không thích muội, người bà yêu là phụ thân, cái bà quan tâm là bản thân mình. Bà chỉ biết lặp đi lặp lại với muội rằng bà đối xử với muội rất tốt, muốn muội phải ghi khắc. Phụ thân không thích muội, ông chưa bao giờ thích muội cả, chỉ biết mắng muội thôi. Còn ca ca… ca ca…”

Kỳ thật thuở thiếu thời, quan hệ giữa nàng và Sở Cẩm cũng không tồi tệ như vậy, tại sao dần dà lại đến nông nỗi này?

Nàng kìm nén lòng hiếu kỳ, nghe Sở Cẩm chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ.

Nàng ta giống như một con búp bê tinh xảo, bước đi trên hành lang. Sở Du nhíu mày: “Muội sao vậy?”

“Muội không có.” Sở Cẩm cắn răng: “Muội không có khi dễ tỷ.”

“Năm mười hai tuổi, bàn chân tỷ bị thương, nhưng vẫn nhảy xuống giếng cứu mèo. Muội hứa sẽ lấy dây thừng kéo tỷ lên, nhưng lại ngất trên miệng giếng, làm tỷ bị nhốt dưới đáy giếng cả buổi trưa mà sinh bệnh. Chuyện này là muội lừa tỷ, muội xin lỗi.”

Dường như Sở Cẩm đã biết trước, nàng ta không hề hé răng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sở Lâm Dương ra ngoài cùng Sở Du và Vệ Uẩn.

Sở Du sững sờ, không ngờ Sở Cẩm lại nhắc đến chuyện này.

Bốn người bước trên hành lang, Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn lên trước nói chuyện, Sở Cẩm và Sở Du đi tít ở phía sau. Sở Du không nói chuyện, Sở Cẩm cũng không nói. Tuy nhiên một lúc sau, bỗng nhiên Sở Cẩm mở miệng: “Xin lỗi.”

Nàng vẫn nhớ năm mười hai tuổi ấy, nàng mới trở về Hoa Kinh, nhìn thấy cô muội muội như búp bê sứ thì vô cùng yêu thích. Thân thể Sở Cẩm yếu ớt, Tạ Vận không cho nàng ta nuôi mèo. Thế là Sở Cẩm lén nuôi một con mèo nhỏ ở hậu viện.

Trước giờ, Sở Du chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Sở Cẩm. Trong trí nhớ của nàng, Sở Cẩm vĩnh viễn là sự tồn tại đầy ắp dã tâm và dục vọng.Nếu như kiếp trước nàng sớm biết Sở Cẩm nghĩ gì, thậm chí nếu như kiếp trước nàng dò hỏi Sở Cẩm dù chỉ một lần, có lẽ cũng sẽ không khiến Sở Cẩm biến thành dáng vẻ sau này.

Có một hôm, chú mèo con rơi xuống giếng, Sở Cẩm khóc lóc xin nàng cứu mèo. Khi đó bàn chân Sở Du đang bị thương, nhưng vẫn nhảy xuống. Sở Cẩm nói sẽ đứng ở trên thả dây thừng xuống cho nàng, nhưng lại ngất trên miệng giếng. Sau đó Sở Du ngồi trên tảng nham thạch nhô ra dưới giếng, lấy cơ thể sưởi ấm cho mèo con. Sở Cẩm hôn mê bao lâu, Sở Du ôm mèo co ro dưới giếng bấy lâu.

Chờ sau đó, nàng được Sở Lâm Dương phát hiện đầu tiên. Lúc được cứu lên thì vết thương bàn chân đã mưng mủ vì ngâm nước quá lâu, đến tối đó nàng sốt cao.

Sở Du nghiêng đầu nhìn Sở Cẩm, nàng cao hơn Sở Cẩm một cái đầu. Sở Cẩm gầy yếu, đứng bên cạnh nàng, khiến người ta cảm thấy mong manh đáng thương.

Sở Du có hơi ngượng ngùng. Nhớ đến chuyện lúc nhỏ, thậm chí nàng bất giác gãi đầu như một đứa trẻ: “Thật ra… con mèo kia, lúc tỷ luyện võ bất cẩn ném đá trúng chân nó, nên nó té xuống giếng mới không bò lên được. Khi muội đến tìm, tỷ chột dạ, không dám nói chân nó bị thương là do tỷ làm.”

Từ trước đến nay sức khỏe nàng luôn rất tốt, lần đó nàng đã doạ người trong nhà mất hồn, người vẫn luôn yêu thương Sở Cẩm trước giờ là Tạ Vận cũng không kiềm được mà mắng nàng ta.

Sở Du kinh ngạc, nàng xoay đầu nhìn vẻ mặt có phần vô cảm của Sở Cẩm.

Chuyện xa xưa như vậy, nay nhớ lại, Sở Du cũng không còn đau buồn nữa, thậm chí còn bởi vì sự ngây thơ thuở thiếu thời mà không nhịn được ý cười.

“Chuyện này đối với tỷ vốn chẳng phải chuyện to tát gì.” Sở Du tựa lên cột nhà, giọng nói chứa đựng vài phần bất đắc dĩ: “Nếu như tỷ nói cho người trong nhà, dựa theo tính tình, phụ thân không đánh quân côn thì cũng đánh cành trúc, mẫu thân mắng người đánh người thì cũng chẳng hề hấn gì, chứ ca ca thì càng dữ hơn, huynh ấy có thể đánh muội giống như đánh tỷ vậy. Sức muội yếu xìu, không chịu nổi đâu.”

Nàng bày ra dáng vẻ tươi cười, không thèm để ý: “Ừ, tỷ biết.”

Sở Du thản nhiên bước đến bên cạnh Vệ Uẩn. Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đều nhận ra dường như trên người nàng mang theo luồng hơi thở quyết tuyệt. Sở Lâm Dương nhíu mày, nhưng không nói gì. Ai cũng có con đường riêng của mình, nàng không nói, hắn cũng không can thiệp.

Giữa đôi mày vẫn còn nét thiếu nữ, không hoàn toàn là nữ nhân độc ác mỹ lệ lúc Sở Du chết đi. Sở Du lẳng lặng nhìn Sở Cẩm, có một chốc, nàng cảm thấy thật ra mình không hận đến vậy.

Sở Cẩm chấn kinh. Nàng ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn Sở Du, vẻ mặt khó hiểu.

Nàng nhìn Sở Cẩm thút thít không ngừng, nâng tay phủ lên mái tóc Sở Cẩm.

Sở Du có hơi ngượng ngùng. Nhớ đến chuyện lúc nhỏ, thậm chí nàng bất giác gãi đầu như một đứa trẻ: “Thật ra… con mèo kia, lúc tỷ luyện võ bất cẩn ném đá trúng chân nó, nên nó té xuống giếng mới không bò lên được. Khi muội đến tìm, tỷ chột dạ, không dám nói chân nó bị thương là do tỷ làm.”

Nếu nói trước khi Sở Lâm Dương chết, Sở Cẩm làm mọi chuyện đều là vì vinh hoa phú quý của bản thân. Sau khi Sở Lâm Dương chết, rồi Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, những hành động che trời lấp đất kia quả là đáng hận.

Sở Cẩm không lên tiếng. Nàng ta há miệng, nhưng không nói nên lời.

Hai người không phải tuýp người nói nhiều, sau tiếng “vâng” thì mọi người đều im lặng. Cuối cùng vẫn là do Sở Lâm Dương mở miệng trước, thở dài nói: “Đi thôi.”

Làm sao nàng ta có thể nói với Sở Du rằng con mèo đó là do nàng ta ném xuống chứ không phải nó tự té?

Sở Du không để ý đến vẻ mặt nàng ta, có hơi ngây ngô như lúc còn bé: “Tỷ biết muội giận chuyện này, nên cố ý giả vờ ngất xỉu không kéo tỷ lên. Hơi thở lúc ngất xỉu với không ngất xỉu không giống nhau, khi tỷ đi lên là đã biết rồi.”

“Vậy tại sao khi đó, tỷ không mách cho phụ mẫu biết?”

Sở Cẩm cố tỏ vẻ bình tĩnh, siết chặt nắm tay. Sở Du nhớ lại quá khứ, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Vốn tỷ cũng muốn định thế. Nhưng khi tỷ được ôm lên giường, nhìn thấy muội ngồi bên cạnh sợ phát khóc, luôn miệng hỏi tỷ có chết không, tỷ cảm thấy hay là thôi vậy.”

“Chuyện này đối với tỷ vốn chẳng phải chuyện to tát gì.” Sở Du tựa lên cột nhà, giọng nói chứa đựng vài phần bất đắc dĩ: “Nếu như tỷ nói cho người trong nhà, dựa theo tính tình, phụ thân không đánh quân côn thì cũng đánh cành trúc, mẫu thân mắng người đánh người thì cũng chẳng hề hấn gì, chứ ca ca thì càng dữ hơn, huynh ấy có thể đánh muội giống như đánh tỷ vậy. Sức muội yếu xìu, không chịu nổi đâu.”

Sở Du không để ý đến vẻ mặt nàng ta, có hơi ngây ngô như lúc còn bé: “Tỷ biết muội giận chuyện này, nên cố ý giả vờ ngất xỉu không kéo tỷ lên. Hơi thở lúc ngất xỉu với không ngất xỉu không giống nhau, khi tỷ đi lên là đã biết rồi.”

Sở Du nói xong, suy nghĩ bất giác trôi xa.

Kỳ thật thuở thiếu thời, quan hệ giữa nàng và Sở Cẩm cũng không tồi tệ như vậy, tại sao dần dà lại đến nông nỗi này?

“Người trong nhà chúng ta không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng không có nghĩa là không thương. Mỗi năm ca ca về nhà, huynh ấy đều sẽ mua quà ở biên cảnh cho muội, thấy búp bê nào đẹp cũng mua, bảo với tỷ là mua về cho A Cẩm. Phụ thân là một hán tử thô lỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tỷ bằng quân côn. Nhưng cho dù giận dữ, ông vẫn kiềm chế bản thân không ra tay với muội. Còn mẫu thân…” Sở Du cười khổ: “Trái tim bà đều chẳng nghiêng về tỷ. Bà chỉ muốn muội nhớ rằng bà đối xử tốt với muội vì muội là người thân duy nhất bên cạnh bà. Tỷ và phụ thân đều ở biên cảnh, bà không có ai bên cạnh, bà cảm thấy bất an, thấy sợ hãi.”

Nếu nói trước khi Sở Lâm Dương chết, Sở Cẩm làm mọi chuyện đều là vì vinh hoa phú quý của bản thân. Sau khi Sở Lâm Dương chết, rồi Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, những hành động che trời lấp đất kia quả là đáng hận.

Sở Cẩm nhìn Sở Du đứng trên hành lang, đôi mắt nhuốm màu hoài niệm. Nàng ta cảm thấy như có gì đó cuộn trào nơi cổ họng.

Thuở nhỏ, Sở Cẩm cũng sẽ lén nuôi mèo, sẽ khóc lóc hỏi nàng có chết không.

“Đối mặt nó.” Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, quả quyết nói: “Nếu là duyên quấn lấy, hãy cởi bỏ. Nếu là nghiệt đeo bám, hãy cắt đi.”

Sở Du nghiêng đầu nhìn Sở Cẩm, nàng cao hơn Sở Cẩm một cái đầu. Sở Cẩm gầy yếu, đứng bên cạnh nàng, khiến người ta cảm thấy mong manh đáng thương.

Giữa đôi mày vẫn còn nét thiếu nữ, không hoàn toàn là nữ nhân độc ác mỹ lệ lúc Sở Du chết đi. Sở Du lẳng lặng nhìn Sở Cẩm, có một chốc, nàng cảm thấy thật ra mình không hận đến vậy.

Thuở nhỏ, Sở Cẩm cũng sẽ lén nuôi mèo, sẽ khóc lóc hỏi nàng có chết không.

Sự trưởng thành của một người đều là từng bước một, nào có ai mới sinh ra đã xấu xa như vậy?

Sở Du lặng lẽ nhìn cô nương đỏ mắt, siết chặt nắm tay trước mặt. Nàng mím môi, rốt cuộc vươn tay, ôm Sở Cẩm vào lòng.

Còn kịp, tất cả đều còn kịp.

Sở Du lặng lẽ nhìn cô nương đỏ mắt, siết chặt nắm tay trước mặt. Nàng mím môi, rốt cuộc vươn tay, ôm Sở Cẩm vào lòng.

Nhưng giờ phút này dường như Sở Cẩm chẳng muốn điều gì nữa cả.Nàng kìm nén lòng hiếu kỳ, nghe Sở Cẩm chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ.

“A Cẩm.” Nàng ôm nàng ta, giống như thuở nhỏ, dịu dàng nói: “Muội nên ra ngoài thăm thú. Thế gian này có non sông tươi đẹp, muội không nên trói buộc bản thân ở trạch viện nhỏ bé này. Muội sẽ phát hiện cái gọi là giàu sang bất quá chỉ là gió thoảng mây trôi, cái gọi là nam nhân ái mộ một thời chỉ là giọt sương sớm mai, cái gọi là thanh danh nữ tử, mưu mô hậu trạch đều đang làm hao mòn sinh mạng và vẻ đẹp của muội. Muội vốn dĩ là một cô nương vô cùng, vô cùng tốt.”

Sở Cẩm nhìn Sở Du đứng trên hành lang, đôi mắt nhuốm màu hoài niệm. Nàng ta cảm thấy như có gì đó cuộn trào nơi cổ họng.

“Không sao cả.” Giọng nói của Sở Cẩm không hề có cảm xúc, hờ hững đáp: “Muội có lỗi với tỷ rất nhiều, hôm nay muội xin lỗi tỷ.”

Sở Du dứt lời, Sở Cẩm siết chặt nắm tay, mở to mắt, lệ tuôn rơi. Sở Du cảm nhận được nước mắt thấm ướt bờ vai, nàng ôm chặt Sở Cẩm, thở dài: “Tỷ không biết tại sao muội lại trở thành như hôm nay. Nhưng mà A Cẩm, muội nên tìm lại chính mình. Đừng để những thứ tăm tối, sợ hãi, tuyệt vọng và đau khổ trên thế gian này làm biến đổi mình hoàn toàn. Có thể muội không hiểu hôm nay tỷ đang nói gì, nhưng những những lời này cũng là thứ tốt nhất mà tỷ có thể cho muội với tư cách tỷ tỷ. Muội xem ta là người thân, ta sẽ xem muội là người thân. Còn nếu muội xem ta là kẻ thù, thì A Cẩm…” Sở Du buông tiếng thở dài: “Tỷ chưa bao giờ là người để kẻ khác mặc sức nhào nặn, muội có hiểu không?”

“Muội không có.” Sở Cẩm cắn răng: “Muội không có khi dễ tỷ.”

“Tỷ biết.” Giọng nói Sở Du dịu dàng, buông nàng ta ra, im lặng nhìn Sở Cẩm, lặp lại lần nữa: “Tỷ biết.”

Sở Cẩm ngước lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hàm răng run run.

Sở Du dứt lời, Sở Cẩm siết chặt nắm tay, mở to mắt, lệ tuôn rơi. Sở Du cảm nhận được nước mắt thấm ướt bờ vai, nàng ôm chặt Sở Cẩm, thở dài: “Tỷ không biết tại sao muội lại trở thành như hôm nay. Nhưng mà A Cẩm, muội nên tìm lại chính mình. Đừng để những thứ tăm tối, sợ hãi, tuyệt vọng và đau khổ trên thế gian này làm biến đổi mình hoàn toàn. Có thể muội không hiểu hôm nay tỷ đang nói gì, nhưng những những lời này cũng là thứ tốt nhất mà tỷ có thể cho muội với tư cách tỷ tỷ. Muội xem ta là người thân, ta sẽ xem muội là người thân. Còn nếu muội xem ta là kẻ thù, thì A Cẩm…” Sở Du buông tiếng thở dài: “Tỷ chưa bao giờ là người để kẻ khác mặc sức nhào nặn, muội có hiểu không?”

“Muội chỉ…”

“Vậy tỷ thì sao?”

Chỉ là cái gì?

“A Cẩm.” Nàng ôm nàng ta, giống như thuở nhỏ, dịu dàng nói: “Muội nên ra ngoài thăm thú. Thế gian này có non sông tươi đẹp, muội không nên trói buộc bản thân ở trạch viện nhỏ bé này. Muội sẽ phát hiện cái gọi là giàu sang bất quá chỉ là gió thoảng mây trôi, cái gọi là nam nhân ái mộ một thời chỉ là giọt sương sớm mai, cái gọi là thanh danh nữ tử, mưu mô hậu trạch đều đang làm hao mòn sinh mạng và vẻ đẹp của muội. Muội vốn dĩ là một cô nương vô cùng, vô cùng tốt.”

Nàng ta nói không nên lời, quá khứ cuồn cuộn trào dâng. Câu nói “Dựa vào đâu” của của Sở Cẩm nói với Sở Lâm Dương vào năm mười hai tuổi đã trở thành chấp niệm của nàng ta.

Nàng vẫn nhớ năm mười hai tuổi ấy, nàng mới trở về Hoa Kinh, nhìn thấy cô muội muội như búp bê sứ thì vô cùng yêu thích. Thân thể Sở Cẩm yếu ớt, Tạ Vận không cho nàng ta nuôi mèo. Thế là Sở Cẩm lén nuôi một con mèo nhỏ ở hậu viện.

Sở Cẩm đấu tranh nhiều lần, cuối cùng mở miệng đáp: “Không cam lòng.”

“Tỷ biết.” Giọng nói Sở Du dịu dàng, buông nàng ta ra, im lặng nhìn Sở Cẩm, lặp lại lần nữa: “Tỷ biết.”

Sau khi dứt lời, tựa như nàng ta đã mang khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ra phơi bày trước mặt Sở Du. Nàng ta chậm rãi khép mi: “Muội cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Muội sợ Đại ca, nhưng lại hi vọng Đại ca lại đối xử tốt với muội giống như với tỷ. Muội không cảm giác được ai yêu thương muội. Mẫu thân không thích muội, người bà yêu là phụ thân, cái bà quan tâm là bản thân mình. Bà chỉ biết lặp đi lặp lại với muội rằng bà đối xử với muội rất tốt, muốn muội phải ghi khắc. Phụ thân không thích muội, ông chưa bao giờ thích muội cả, chỉ biết mắng muội thôi. Còn ca ca… ca ca…”

Sở Cẩm không nói nổi nữa, Sở Du im lặng lắng nghe.

Nàng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Nếu như kiếp trước nàng sớm biết Sở Cẩm nghĩ gì, thậm chí nếu như kiếp trước nàng dò hỏi Sở Cẩm dù chỉ một lần, có lẽ cũng sẽ không khiến Sở Cẩm biến thành dáng vẻ sau này.

Nàng nhìn Sở Cẩm thút thít không ngừng, nâng tay phủ lên mái tóc Sở Cẩm.

“Vậy tỷ thì sao?”

Sở Cẩm ngây người ngước nhìn nàng, Sở Du bĩnh tĩnh nói: “A Cẩm, nếu như muội chưa từng hại tỷ, kỳ thật tỷ cũng rất thương muội.”

“Người trong nhà chúng ta không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng không có nghĩa là không thương. Mỗi năm ca ca về nhà, huynh ấy đều sẽ mua quà ở biên cảnh cho muội, thấy búp bê nào đẹp cũng mua, bảo với tỷ là mua về cho A Cẩm. Phụ thân là một hán tử thô lỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tỷ bằng quân côn. Nhưng cho dù giận dữ, ông vẫn kiềm chế bản thân không ra tay với muội. Còn mẫu thân…” Sở Du cười khổ: “Trái tim bà đều chẳng nghiêng về tỷ. Bà chỉ muốn muội nhớ rằng bà đối xử tốt với muội vì muội là người thân duy nhất bên cạnh bà. Tỷ và phụ thân đều ở biên cảnh, bà không có ai bên cạnh, bà cảm thấy bất an, thấy sợ hãi.”

“A Cẩm.” Sở Du thở dài một hơi: “Muội xem, có nhiều người yêu thương muội như vậy mà.”

Sở Cẩm không nói gì, Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đứng đằng trước bọn họ. Hai người đợi một lát, nhìn hai tỷ muội khóc lóc ôm nhau. Sở Lâm Dương nhìn trời, Vệ Uẩn nhận ra có lẽ hắn sắp phải đi, nên nói với Sở Du: “Tẩu tử, chúng ta đi chứ?”

“Ta đến đây.”

Sở Du cất tiếng, thở dài, nhấc váy xoay người quay đi. Sở Cẩm đột nhiên gọi nàng lại: “A tỷ, tỷ có từng gặp phải chuyện gì làm tỷ tổn thương, khiến tỷ nhìn thấy liền sợ hãi, nhưng cố chấp không buông bỏ được?”

Sở Du im lặng hồi lâu không đáp, nàng quay lưng về phía Sở Cẩm, bất giác đứng thẳng lưng, hồi sau mới nói: “Có.”

Ba người cùng nhau trở về phòng ăn, cả nhà đã ăn sáng xong, đang ngồi trò chuyện.

Ví như Cố Sở Sinh, ví như Sở Cẩm, bọn họ đều là cơn ác mộng kiếp trước của nàng. Nàng sợ hãi, nhưng lại cố chấp. Nàng cho rằng bản thân mình sẽ hận họ cả đời, quấn lấy nhau trong cơn ác mộng nơi này, dù liều mạng trốn thoát nhưng lại không được siêu sinh.”

“Vậy phải làm sao?”

“Đối mặt nó.” Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, quả quyết nói: “Nếu là duyên quấn lấy, hãy cởi bỏ. Nếu là nghiệt đeo bám, hãy cắt đi.”

Sở Cẩm không lên tiếng, Sở Du biết nàng ta đã hiểu, bèn cất bước về phía trước.

Sở Du thản nhiên bước đến bên cạnh Vệ Uẩn. Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đều nhận ra dường như trên người nàng mang theo luồng hơi thở quyết tuyệt. Sở Lâm Dương nhíu mày, nhưng không nói gì. Ai cũng có con đường riêng của mình, nàng không nói, hắn cũng không can thiệp.

4.9 29 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

322 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Thanh
Thanh Thanh
3 Năm Cách đây

Chương này có hài có bi. Hài ở chổ Vệ Uẩn mượn tiền Sở đại ca còn bi là khúc Sở Cẩm nói rõ lòng mình với Sở Du

Yang
Yang
3 Năm Cách đây

Điểu t thích nhất ở tr này là Sở Du k mù quáng trả thù, k vì những truyện xảy ra ở kiếp trc nhưng chưa xảy ra ở kiếp này mà ra tay trước. Giống như ai cũng có cơ hội. 1 Sở Cẩm âm trầm độc ác cũng có thể thay đổi chứ không phải hủy hoại nàng ta từ đầu

Vũ Thị Yến Nhi
Vũ Thị Yến Nhi
3 Năm Cách đây

Đọc đến đây lại thương Sở Cẩm lắm, còn có thể quay đầu, làm lại cuộc đời,

minh phương
minh phương
3 Năm Cách đây

Mắt cay cay !!!

Mai
Mai
3 Năm Cách đây

Nếu sau này TVX chết, cđ SC cũng thật bi thương…

Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Thay vì tỉ muội tương tàn, thật ra mình vẫn thích giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp thế này hơn, bởi suy cho cũng cả hai đều là ruột thịt, hơn nữa chẳng qua SC cũng là kẻ đáng thương.Mong là sau này SC sẽ tự tìm đc lối đi riêng cho mình ?

322
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!