Chương 38 (1)
Hắn trở về Hoa Kinh gặp A Du
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Hai người bàn bạc với nhau cho đến khi đến Sở phủ. Sở Lâm Dương đang đứng trước cửa kiểm kê lượng người xuất hành. Lúc Vệ Uẩn bước xuống, Sở Lâm Dương có hơi kinh ngạc. Đến khi nhìn thấy Sở Du bước xuống, hắn liền biết Vệ Uẩn đưa Sở Du đến đây để tiễn chân.
Vệ Uẩn bước lên chào hỏi Sở Lâm Dương, Sở Du cũng theo lên. Nàng nhìn thoáng qua những người đứng phía sau, mở miệng hỏi: “Phụ thân đâu?”
“Phụ thân vẫn còn đang chuẩn bị.” Sở Lâm Dương mỉm cười, mời Vệ Uẩn và Sở Du vào nhà: “Hai người đã ăn sáng chưa? Chi bằng ăn chung đi?”
Thời gian Sở phủ ăn sáng trễ hơn so với Vệ phủ, mặc dù Vệ Uẩn và Sở Du đã ăn rồi, nhưng vẫn theo chân Sở Lâm Dương bước vào trong.
Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương khách sáo nói vài tiếng quan thoại (*), Sở Du im lặng đứng một bên lắng nghe. Người Sở gia đang dùng bữa, Sở Lâm Tây làm nũng với Tạ Vận, tiếng cười đùa vang vọng khắp phòng. Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn và Sở Du bước vào, người bên trong lập tức sững lại. Sở Lâm Tây vui vẻ bước lên, mừng rỡ chào hỏi: “A Du, sao muội lại đến đây?”
(*) Tiếng quan thoại: ngôn ngữ thông dụng của quan lại thời Minh – Thanh, vì thường dùng trong quan trường nên được đặt tên như vậy
“Vô lễ!”
Sở Kiến Xươngἴlập tức mắng,ônhưng giọng điệuùkhông hề nổiăgiận thật. Ông(nghiêm mặt rănìdạy: “Hành lễìvới Hầu giaītrước.”
Dứt lời,,Sở Kiến Xươngẽliền đứng dậy,ĩbước tới hànhīlễ với VệỳUẩn. Vệ Uẩnɩvội đỡ SởἳKiến Xương dậy,ỉtrầm giọng nói:ĩ“Lần này, TiểuủThất cố ýÎđến đây tiễnọSở bá phụĩvà Sở đạiủca. Bá phụ(cứ xem TiểuīThất là vãnâbối, đừng kháchứsáo.”
Sở KiếnẽXương nghe vậyợcũng không từɪchối, cười nói:{“Nếu thế thìằhôm nay taĬchỉ đơn giảnĪxem cậu làɩcháu trai vậy,ộđã ăn sángįchưa?”
Vừa dứtÎlời, người hầuἷmang bàn nhỏịtừ ngoài vàoệđặt trước chỗîVệ Uẩn vàἶSở Du ngồi.ἲSở Du ngồiịbên cạnh SởêCẩm, vừa ngồiḻxuống đã phát,hiện ánh mắtìSở Cẩm đờịđẫn, vẻ mặtἶngẩn ngơ.
Sở Duịkinh ngạc, khôngîhiểu sao chỉÎtrong một đêmểmà Sở Cẩmἷđã biến thànhànhư vậy.
Nàng dờiổmắt về phíaľSở Lâm Dương,ḻlại thấy SởĩLâm Dương đangũnói chuyện vớiĩVệ Uẩn. HaiĬngười trò chuyệnòmột lúc, SởđLâm Dương đứngἷdậy, muốn dẫnĩVệ Uẩn điįdạo sân vườn.ἶSở Du cũngívội vàng đứng²lên, bước theo:ợ“Muội cũng đi!”ẻ
Sở Lâm Dươngĺchững người, dờiìmắt nhìn VệἷUẩn, thấy sắcâmặt Vệ Uẩnḷkhông đổi, chỉïgật đầu.
Sở Lâm]Dương liền cười,ľcó phần bấtỉđắc dĩ nói:ĩ“Vậy đến đâyĩđi.”
Ba người{cùng đi raįkhỏi phòng. SởựDu đi theoọsau lưng haiẩngười, cả haiīxem nàng nhưịkhông tồn tại,ἵVệ Uẩn từòtốn nói: “Lầnònày Đại ca[đi Tây Nam,ἰlúc huynh đếnĩđó, e rằngỏNam Việt khôngỹcòn yên bìnhỵnữa.”
“Ừm.” SởĨLâm Dương gậtềđầu, khuôn mặtủtrước giờ luônẹôn hòa cũngínhíu mày, hơiảlo lắng nói:ẵ“Ta đã nhậnĩđược tình báo{nơi tiền tuyến,ẽNam Việt tậpớhợp năm vạnảbinh lính đangạtiến tới gần.ḻThật ra nếuĮđánh một mìnhũNam Việt thìẻta không loếlắng, cái taủlo là BắcựĐịch và NamĺViệt đồng thờiủtấn công…”
“Kỳịthật chỉ cầnứchúng ta kéoộdài thời gianởlà được rồi.”ễ
Vệ Uẩn ngẫmọnghĩ: “Nam Việtĭnước nhỏ ngườiừít, bây giờItiến công, chắc³hẳn đã bàn°mưu trước vớiЇBắc Địch, muốnívớt vát chútìlợi ích. Đạiĩca kéo dàiễchiến trận, chờĩNam Việt mệtĪmỏi, chúng taļchủ động hứaïcho bọn chúngễlợi lộc, chắcĩchắn chúng sẽắdừng tay. ChoĬnên trận này,ửĐại ca chỉếcần thủ, đừngồtấn công, kéoĪdài là được.:Thật ra khó³khăn trong trậnãchiến này chínhἷlà ở chỗỵBắc Địch.”
“Rộtừcuộc tại saoựBắc Địch độtếnhiên tấn công?”ý
Sở Lâm DươngÍkhó hiểu, vẻọmặt Vệ Uẩnàcó chút bấtĭđắc dĩ: “Nămùnay Bắc Địchửchịu nhiều thiênễtai. Tuyết mùaỏđông năm ngoáiúlàm chết rấtịnhiều dê bò,ẹmùa hè nămứnay lại gặpỉmưa bão, dẫn¸đến ôn dịch,ídân oán thánỉkhắp nơi. Tânặhoàng vốn thiệnịchiến, lại thêmạáp lực từîtrong nước, nên(dốc lòng muốnḽđánh chiếm ĐạiắSở.”
“Vậy hắnïđánh chiếm vàiïthành trì làĩđược rồi, saoĩcứ cố sốngIchết không buôngἱnhư vậy?”
Sở:Lâm Dương vẫn,không hiểu nổi.
Chiếnítuyến Sở giaừnằm ở TâyjNam, thỉnh thoảngĩđược điều độngèđến hai châuúLạc-Huy, nhưng vẫníkhông hiểu vềýphương Bắc lắm.ệCòn Vệ giaìthì trường kỳĩở tại BắcÍtuyến, bàn vềứnhững chuyện này,ĨVệ Uẩn nắmĮrõ hơn SởЇLâm Dương.
Vệ Uẩnếnghe Sở LâmἱDương hỏi, ánhímắt lạnh dần:ỳ“Thật ra BắcỳĐịch hung hãn,ầquanh năm đềuẽnhờ con cháuỡVệ gia taịtrấn giữ biênùcảnh. Bọn họứdữ, chúng taêcàng dữ hơn.ïHôm nay Vệïgia đã rơiỏđài, Bắc ĐịchÎcòn sợ gìãai?”
Sở LâmâDương không nói.âNhắc dến chuyệnĩnày, hắn biếtểVệ Uẩn đauưkhổ hơn aiἷhết. Hắn thởợdài: “Nhờ AữDu mà taịvà cậu cũngóxem như ngườiằthân. Ta muốnİhỏi cậu mộtúlời thật lòng,ốcậu có biếtïrốt cuộc DiêuịDũng đã làmắgì trên chiến¹trường không?”
“Khôngľbiết.”
Vệ Uẩnểđiềm tĩnh đáp,ặngước mắt nhìnîSở Lâm Dương:ɩ“Vậy Đại caìcó thể nóiủthật với taľmột câu không,ỗtại sao huynhīmột mực khẳngềđịnh chuyện nàyĬcó liên quanốđến Diêu Dũng?êMà không phảiãlà sai lầmủcủa Vệ giaíta?”
“E rằngícậu đã quên.”ĩSở Lâm Dươngỗmỉm cười: “Haiinăm trước, taItừng cộng sựịvới phụ thânỉvà huynh trưởngàcậu ở BắcàCảnh suốt baìtháng, ta hiểuḷrất rõ đấuỡpháp của Vệẻgia, truy kíchơđào binh ư…”ἶ
Sở Lâm Dươngílắc đầu: “Taẩkhông tin.”
“Hơnânữa, ta cũngẹbiết rõ sựỹmâu thuẫn giữaĩDiêu Dũng vàãphụ thân cậu.”ố
Ba người rẽἰqua hành lang,ībước vào nhàἴthủy tạ. HoaįKinh tháng mườiăhai, mặt hồíđóng một lớpíbăng mỏng, vụnơbăng nổi trênἱmặt nước giốngẳnhư bị đậpẽvỡ, chỉ nhìn:thôi đã khiến°người ta cảmưthấy rét lạnh.
VệẵUẩn vô thứcîquay đầu, theofthói quen đứngấở vị tríἴchắn gió, âméthầm che chởἷSở Du ởļđằng sau, đồngĨthời ngồi xuốngõvới Sở LâmắDương. Sở LâmóDương liếc nhìnìVệ Uẩn, khôngữnói gì nhiều,ẳngười hầu bênưcạnh nhanh chóngômang than lửaủvào trong đình,ốhơi ấm tỏaÏra, Sở LâmưDương tiếp lời:ẩ“Ta với Đạiủca cậu cũngɪxem như bạnícũ. Năm đóἲA Quân từngἲdặn dò ta,ềnếu sau nàyἰhuynh ấy cóỵgì bất trắc,¹bảo ta chămÍsóc cho cậu.°Ta đã đápÏứng huynh ấy.”í
Vệ Uẩn ngheêvậy, lập tứcẽngẩn người.
Chàng ngâyựngốc nhìn SởẳLâm Dương, giốngỉnhư một thiếuἷniên bỗng dưngịlạc lối. Vệõuẩn nghe thấyảtên Vệ Quânithì có vàiĩphần luống cuống,ɨthất thố. SởľDu ngồi phíaụsau, dịu dàngỷgọi: “Tiểu Thất.”ĩ
Vệ Uẩn ngheÏthấy giọng nóiằtrầm ổn điềmItĩnh của SởàDu thì hoànĪhồn, khôi phụcọlại dáng vẻạthường ngày, từơtốn nói: “Đaễtạ Đại ca.”‹
“Ta đã hứaẫvới huynh ấy,jnhưng không phảiἳkhông có điềuỵkiện. Ta bảoỉta sẽ chămợsóc cho cậu¸thật tốt, cũngἶxin huynh ấyĩchăm sóc choỳA Du thậtἰtốt. Không ngờ,fhuynh ấy lạiảra đi sớmịnhư vậy.” SởĮLâm Dương cườiĬkhổ: “Cuộc traoắđổi này thậtìlà lỗ vốn.”ù
Vệ Uẩn khôngổđáp. Nhắc đếnặngười quá cố,)bầu không khíĩkhó tránh khỏiĩnặng nề. Sở(Lâm Dương thấyảmọi người đềuİtrầm mặc, hắnĩmỉm cười hỏi:ị“Thôi, không nóiiđến những chuyệnínày nữa. Hôm)nay hai ngườiẫtới đây làơcó chuyện gì?”ἵ
“Vâng.” Vệ UẩnĬthuận theo ýéSở Lâm Dươngỉmà chuyển đềîtài, gật đầu:ï“Hôm nay ta}đến đây, mộtểlà để tiễnìchân, hai làĩmuốn hỏi thăm‹tình hình TâyạNam, ba là…”í
Vệ Uẩn ngẩngứđầu lên, nhìníSở Lâm Dươngđđầy mong đợi.ἳTrong quan hệắgiao tế, ĺtrước nay VệấUẩn đều tỏ°ra cao quýậlạnh lùng khófgần, mặc dùỏlúc này ngoàiỗmặt vẫn điềmἷtĩnh ung dung,ỉnhưng đôi mắtĮlại tràn ngậpĩsự trông mong.ìÁnh mắt giốngĨnhư đứa trẻínhìn chằm chằmứngười lớn đặtįở trên mặtạVệ Uẩn lạiơcó lực sátĮthương cực lớn.ỉTrực giác SởếLâm Dương cảm¹thấy không ổn,ýnắm chặt chénộtrà, dời mắt,ồcố ra vẻïtrấn tĩnh: “Baìlà gì?”
“Sởõđại ca, huynhậxem, huynh làἷbạn cũ củaỗca ca ta,¹cũng là caįca của tẩuẹtẩu ta, TiểuḽThất xem huynhẻnhư ca caíruột thịt. Trướcãđây ca taíthường cảm kháiịsở trường của¹huynh là kinhêdoanh, biết cáchịkiếm tiền. Huynhộxem có tiện…”ư
“Mượn tiền?”
Trongọchớp mắt, SởÏLâm Dương lậpứtức hiểu rõẻý đồ củaứVệ Uẩn. Hắnịmỉm cười quayЇđầu đi: “Khôngàbiết tiểu Hầuịgia muốn mượnỵbao nhiêu?”
“CũngIkhông nhiều lắm,ìta nghĩ đốiỳvới Sở đạiừca mà nói³chỉ là chínÏtrâu mất sợiọlông…”
Vẻ mặtIVệ Uẩn vẫnậđiềm nhiên, nhưngĺgiọng nói cóíphần đắn đo:â“Huynh xem trướcỡcho ta mượnἳtiền mua mộtànghìn mẫu đất]ở Lạc Châu…”õ
“Tiểu Hầu gia.”áSở Lâm Dươngįvẫn duy trìớnụ cười, từátốn nói: “Mộtờnghìn mẫu, saoẹcậu không điìcướp đi?”
VệòUẩn vẫn giữũvẻ trấn định,ἰda mặt của[chàng xưa nayývốn dày. Đốiļdiện với câuínói móc củaÎSở Lâm Dương,ìchàng vấn điềmĪnhiên: “Ta biếtẻở ngoài huynhĩcũng cho vayĨnặng lãi, taảkhông phải ỷấvào thân thíchîmà mượn không,íta sẽ trảḽlợi tức nênЇtrả. Đại caàthấy thế nào?”ứ
Sở Lâm Dương‹nhấp một ngụmủtrà, nói mộtịcách công tưíphân minh: “Cậuïmua một nghìnềmẫu đất làmìgì?”
“An tríừlưu dân, trồngílương thực.”
VệùUẩn không hềđgiấu diếm, đápỉmột cách dứtèkhoát. Sở LâmíDương ngước mắtĨnhìn chàng: “Chỗἰta cho vayỉlãi suất một¸tháng mười phầnắtrăm. Nếu nhưọcậu mua đểỡtrồng lương thực,[e là khôngẳtrả nổi.”
VệiUẩn không lênệtiếng, chàng liếcịnhìn Sở Du.ïThật ra chuyệnịtính toán sổísách này, chàngἲkhông hiểu rõĩlắm. Chỉ vớiĩmột cái liếc:mắt, Sở Duắđã hiểu ýÎVệ Uẩn. Nàngĩcó chút bấtịđắc dĩ, nhưngfchỉ có thểậcứng miệng đáp:ắ“Trả nổi.”
“Hửm?”ịSở Lâm Dươngủngước mắt nhìnìSở Du, kháɪbất ngờ: “PhủẻTrấn Quốc Hầuấcó tiền vậy,sao?”
“Chúng taḷnắm chắc.”
SởĺDu đón lấyĩánh mắt củaìSở Lâm Dương,{hơi chột dạ.ựNàng ngẫm nghĩ,írồi vẫn mởặmiệng nói: “Giáửđất Tỉ Thủyỉchắc chắn sẽàtăng.”
Sở LâmĩDương không lênïtiếng, nhấp mộtỷhớp trà. Látἲsau, cuối cùng{hắn mở miệng:ɪ“Nếu muội muộièmuốn kinh doanh,fvậy người làmἷca ca nàyἶđương nhiên sẽồủng hộ. Taıcho cậu mượnjtiền, lát nữaḻta cho ngườiįkiểm kê, muộnômột chút sẽἵđưa ngân phiếuḻđến phủ cậu.”ồ
Sở Du và,Vệ Uẩn ngheẽthấy lời nàyỗthì thở phào(một hơi. SởắLâm Dương nhìnổdáng vẻ ngồiἱquỳ chung mộtấchỗ của bọnơhọ mà khôngínhịn được cười.đNụ cười trênɩmặt kia trànọđầy bao dungếcưng chiều, SởìDu nhìn thấyỵkhông khỏi ngâyἰngười.
Sở Lâm Dươngḷlẳng lặng nhìnùnàng, hồi sauêmới nói tiếp:ẩ“Trước đây taýđi cũng khôngổmuốn để muộiĪthấy, sợ muộiÏđau lòng. Lầnờnày muội cũngừkhông muốn thấy,ìnếu không cònľchuyện gì thìĪtrở về đi.”é
Sở Du mấpĩmáy môi, chưaẵbao giờ SởêLâm Dương điἷxa mà đểấngười nhà đưaầtiễn, đây làĭquy tắc trướcỉgiờ của hắn.
Nàngìngước mắt nhìn,ấthật lâu sauĭmới đáp: “Vâng.”ì
Hai người không phải tuýp người nói nhiều, sau tiếng “vâng” thì mọi người đều im lặng. Cuối cùng vẫn là do Sở Lâm Dương mở miệng trước, thở dài nói: “Đi thôi.”
Sở Cẩm cố tỏ vẻ bình tĩnh, siết chặt nắm tay. Sở Du nhớ lại quá khứ, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Vốn tỷ cũng muốn định thế. Nhưng khi tỷ được ôm lên giường, nhìn thấy muội ngồi bên cạnh sợ phát khóc, luôn miệng hỏi tỷ có chết không, tỷ cảm thấy hay là thôi vậy.”
Ba người cùng nhau trở về phòng ăn, cả nhà đã ăn sáng xong, đang ngồi trò chuyện.
Nàng ta nói không nên lời, quá khứ cuồn cuộn trào dâng. Câu nói “Dựa vào đâu” của của Sở Cẩm nói với Sở Lâm Dương vào năm mười hai tuổi đã trở thành chấp niệm của nàng ta.
Sở Du và Vệ Uẩn cáo biệt, xoay người định đi. Sở Kiến Xương và Tạ Vận định đi tiễn bọn họ, bỗng nhiên Sở Lâm Dương lên tiếng: “Con và A Cẩm tiễn được rồi.”
Chờ sau đó, nàng được Sở Lâm Dương phát hiện đầu tiên. Lúc được cứu lên thì vết thương bàn chân đã mưng mủ vì ngâm nước quá lâu, đến tối đó nàng sốt cao.
“A Cẩm.” Sở Du thở dài một hơi: “Muội xem, có nhiều người yêu thương muội như vậy mà.”
Dường như Sở Cẩm đã biết trước, nàng ta không hề hé răng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sở Lâm Dương ra ngoài cùng Sở Du và Vệ Uẩn.
Sở Du cất tiếng, thở dài, nhấc váy xoay người quay đi. Sở Cẩm đột nhiên gọi nàng lại: “A tỷ, tỷ có từng gặp phải chuyện gì làm tỷ tổn thương, khiến tỷ nhìn thấy liền sợ hãi, nhưng cố chấp không buông bỏ được?”
Sở Du không đáp, nàng nhìn Sở Cẩm. Nàng muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, hỏi nhiều lại thêm phiền toái.
Bốn người bước trên hành lang, Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn lên trước nói chuyện, Sở Cẩm và Sở Du đi tít ở phía sau. Sở Du không nói chuyện, Sở Cẩm cũng không nói. Tuy nhiên một lúc sau, bỗng nhiên Sở Cẩm mở miệng: “Xin lỗi.”
Sở Cẩm ngây người ngước nhìn nàng, Sở Du bĩnh tĩnh nói: “A Cẩm, nếu như muội chưa từng hại tỷ, kỳ thật tỷ cũng rất thương muội.”
Nàng bày ra dáng vẻ tươi cười, không thèm để ý: “Ừ, tỷ biết.”
Sở Du kinh ngạc, nàng xoay đầu nhìn vẻ mặt có phần vô cảm của Sở Cẩm.
Sở Cẩm không lên tiếng, Sở Du biết nàng ta đã hiểu, bèn cất bước về phía trước.
Sở Cẩm đấu tranh nhiều lần, cuối cùng mở miệng đáp: “Không cam lòng.”
Trước giờ, Sở Du chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Sở Cẩm. Trong trí nhớ của nàng, Sở Cẩm vĩnh viễn là sự tồn tại đầy ắp dã tâm và dục vọng.
Từ trước đến nay sức khỏe nàng luôn rất tốt, lần đó nàng đã doạ người trong nhà mất hồn, người vẫn luôn yêu thương Sở Cẩm trước giờ là Tạ Vận cũng không kiềm được mà mắng nàng ta.Sở Du và Vệ Uẩn cáo biệt, xoay người định đi. Sở Kiến Xương và Tạ Vận định đi tiễn bọn họ, bỗng nhiên Sở Lâm Dương lên tiếng: “Con và A Cẩm tiễn được rồi.”
Nhưng giờ phút này dường như Sở Cẩm chẳng muốn điều gì nữa cả.
Sở Cẩm chấn kinh. Nàng ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn Sở Du, vẻ mặt khó hiểu.
Nàng ta giống như một con búp bê tinh xảo, bước đi trên hành lang. Sở Du nhíu mày: “Muội sao vậy?”
Còn kịp, tất cả đều còn kịp.
Làm sao nàng ta có thể nói với Sở Du rằng con mèo đó là do nàng ta ném xuống chứ không phải nó tự té?
“Không sao cả.” Giọng nói của Sở Cẩm không hề có cảm xúc, hờ hững đáp: “Muội có lỗi với tỷ rất nhiều, hôm nay muội xin lỗi tỷ.”
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
“Vậy phải làm sao?”
Sở Du không đáp, nàng nhìn Sở Cẩm. Nàng muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, hỏi nhiều lại thêm phiền toái.
Sau khi dứt lời, tựa như nàng ta đã mang khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ra phơi bày trước mặt Sở Du. Nàng ta chậm rãi khép mi: “Muội cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Muội sợ Đại ca, nhưng lại hi vọng Đại ca lại đối xử tốt với muội giống như với tỷ. Muội không cảm giác được ai yêu thương muội. Mẫu thân không thích muội, người bà yêu là phụ thân, cái bà quan tâm là bản thân mình. Bà chỉ biết lặp đi lặp lại với muội rằng bà đối xử với muội rất tốt, muốn muội phải ghi khắc. Phụ thân không thích muội, ông chưa bao giờ thích muội cả, chỉ biết mắng muội thôi. Còn ca ca… ca ca…”
Kỳ thật thuở thiếu thời, quan hệ giữa nàng và Sở Cẩm cũng không tồi tệ như vậy, tại sao dần dà lại đến nông nỗi này?
Nàng kìm nén lòng hiếu kỳ, nghe Sở Cẩm chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ.
Nàng ta giống như một con búp bê tinh xảo, bước đi trên hành lang. Sở Du nhíu mày: “Muội sao vậy?”
“Muội không có.” Sở Cẩm cắn răng: “Muội không có khi dễ tỷ.”
“Năm mười hai tuổi, bàn chân tỷ bị thương, nhưng vẫn nhảy xuống giếng cứu mèo. Muội hứa sẽ lấy dây thừng kéo tỷ lên, nhưng lại ngất trên miệng giếng, làm tỷ bị nhốt dưới đáy giếng cả buổi trưa mà sinh bệnh. Chuyện này là muội lừa tỷ, muội xin lỗi.”
Dường như Sở Cẩm đã biết trước, nàng ta không hề hé răng, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Sở Lâm Dương ra ngoài cùng Sở Du và Vệ Uẩn.
Sở Du sững sờ, không ngờ Sở Cẩm lại nhắc đến chuyện này.
Bốn người bước trên hành lang, Sở Lâm Dương dẫn Vệ Uẩn lên trước nói chuyện, Sở Cẩm và Sở Du đi tít ở phía sau. Sở Du không nói chuyện, Sở Cẩm cũng không nói. Tuy nhiên một lúc sau, bỗng nhiên Sở Cẩm mở miệng: “Xin lỗi.”
Nàng vẫn nhớ năm mười hai tuổi ấy, nàng mới trở về Hoa Kinh, nhìn thấy cô muội muội như búp bê sứ thì vô cùng yêu thích. Thân thể Sở Cẩm yếu ớt, Tạ Vận không cho nàng ta nuôi mèo. Thế là Sở Cẩm lén nuôi một con mèo nhỏ ở hậu viện.
Trước giờ, Sở Du chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Sở Cẩm. Trong trí nhớ của nàng, Sở Cẩm vĩnh viễn là sự tồn tại đầy ắp dã tâm và dục vọng.Nếu như kiếp trước nàng sớm biết Sở Cẩm nghĩ gì, thậm chí nếu như kiếp trước nàng dò hỏi Sở Cẩm dù chỉ một lần, có lẽ cũng sẽ không khiến Sở Cẩm biến thành dáng vẻ sau này.
Có một hôm, chú mèo con rơi xuống giếng, Sở Cẩm khóc lóc xin nàng cứu mèo. Khi đó bàn chân Sở Du đang bị thương, nhưng vẫn nhảy xuống. Sở Cẩm nói sẽ đứng ở trên thả dây thừng xuống cho nàng, nhưng lại ngất trên miệng giếng. Sau đó Sở Du ngồi trên tảng nham thạch nhô ra dưới giếng, lấy cơ thể sưởi ấm cho mèo con. Sở Cẩm hôn mê bao lâu, Sở Du ôm mèo co ro dưới giếng bấy lâu.
Chờ sau đó, nàng được Sở Lâm Dương phát hiện đầu tiên. Lúc được cứu lên thì vết thương bàn chân đã mưng mủ vì ngâm nước quá lâu, đến tối đó nàng sốt cao.
Sở Du nghiêng đầu nhìn Sở Cẩm, nàng cao hơn Sở Cẩm một cái đầu. Sở Cẩm gầy yếu, đứng bên cạnh nàng, khiến người ta cảm thấy mong manh đáng thương.
Sở Du có hơi ngượng ngùng. Nhớ đến chuyện lúc nhỏ, thậm chí nàng bất giác gãi đầu như một đứa trẻ: “Thật ra… con mèo kia, lúc tỷ luyện võ bất cẩn ném đá trúng chân nó, nên nó té xuống giếng mới không bò lên được. Khi muội đến tìm, tỷ chột dạ, không dám nói chân nó bị thương là do tỷ làm.”
Từ trước đến nay sức khỏe nàng luôn rất tốt, lần đó nàng đã doạ người trong nhà mất hồn, người vẫn luôn yêu thương Sở Cẩm trước giờ là Tạ Vận cũng không kiềm được mà mắng nàng ta.
Sở Du kinh ngạc, nàng xoay đầu nhìn vẻ mặt có phần vô cảm của Sở Cẩm.
Chuyện xa xưa như vậy, nay nhớ lại, Sở Du cũng không còn đau buồn nữa, thậm chí còn bởi vì sự ngây thơ thuở thiếu thời mà không nhịn được ý cười.
“Chuyện này đối với tỷ vốn chẳng phải chuyện to tát gì.” Sở Du tựa lên cột nhà, giọng nói chứa đựng vài phần bất đắc dĩ: “Nếu như tỷ nói cho người trong nhà, dựa theo tính tình, phụ thân không đánh quân côn thì cũng đánh cành trúc, mẫu thân mắng người đánh người thì cũng chẳng hề hấn gì, chứ ca ca thì càng dữ hơn, huynh ấy có thể đánh muội giống như đánh tỷ vậy. Sức muội yếu xìu, không chịu nổi đâu.”
Nàng bày ra dáng vẻ tươi cười, không thèm để ý: “Ừ, tỷ biết.”
Sở Du thản nhiên bước đến bên cạnh Vệ Uẩn. Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đều nhận ra dường như trên người nàng mang theo luồng hơi thở quyết tuyệt. Sở Lâm Dương nhíu mày, nhưng không nói gì. Ai cũng có con đường riêng của mình, nàng không nói, hắn cũng không can thiệp.
Giữa đôi mày vẫn còn nét thiếu nữ, không hoàn toàn là nữ nhân độc ác mỹ lệ lúc Sở Du chết đi. Sở Du lẳng lặng nhìn Sở Cẩm, có một chốc, nàng cảm thấy thật ra mình không hận đến vậy.
Sở Cẩm chấn kinh. Nàng ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn Sở Du, vẻ mặt khó hiểu.
Nàng nhìn Sở Cẩm thút thít không ngừng, nâng tay phủ lên mái tóc Sở Cẩm.
Sở Du có hơi ngượng ngùng. Nhớ đến chuyện lúc nhỏ, thậm chí nàng bất giác gãi đầu như một đứa trẻ: “Thật ra… con mèo kia, lúc tỷ luyện võ bất cẩn ném đá trúng chân nó, nên nó té xuống giếng mới không bò lên được. Khi muội đến tìm, tỷ chột dạ, không dám nói chân nó bị thương là do tỷ làm.”
Nếu nói trước khi Sở Lâm Dương chết, Sở Cẩm làm mọi chuyện đều là vì vinh hoa phú quý của bản thân. Sau khi Sở Lâm Dương chết, rồi Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, những hành động che trời lấp đất kia quả là đáng hận.
Sở Cẩm không lên tiếng. Nàng ta há miệng, nhưng không nói nên lời.
Hai người không phải tuýp người nói nhiều, sau tiếng “vâng” thì mọi người đều im lặng. Cuối cùng vẫn là do Sở Lâm Dương mở miệng trước, thở dài nói: “Đi thôi.”
Làm sao nàng ta có thể nói với Sở Du rằng con mèo đó là do nàng ta ném xuống chứ không phải nó tự té?
Sở Du không để ý đến vẻ mặt nàng ta, có hơi ngây ngô như lúc còn bé: “Tỷ biết muội giận chuyện này, nên cố ý giả vờ ngất xỉu không kéo tỷ lên. Hơi thở lúc ngất xỉu với không ngất xỉu không giống nhau, khi tỷ đi lên là đã biết rồi.”
“Vậy tại sao khi đó, tỷ không mách cho phụ mẫu biết?”
Sở Cẩm cố tỏ vẻ bình tĩnh, siết chặt nắm tay. Sở Du nhớ lại quá khứ, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Vốn tỷ cũng muốn định thế. Nhưng khi tỷ được ôm lên giường, nhìn thấy muội ngồi bên cạnh sợ phát khóc, luôn miệng hỏi tỷ có chết không, tỷ cảm thấy hay là thôi vậy.”
“Chuyện này đối với tỷ vốn chẳng phải chuyện to tát gì.” Sở Du tựa lên cột nhà, giọng nói chứa đựng vài phần bất đắc dĩ: “Nếu như tỷ nói cho người trong nhà, dựa theo tính tình, phụ thân không đánh quân côn thì cũng đánh cành trúc, mẫu thân mắng người đánh người thì cũng chẳng hề hấn gì, chứ ca ca thì càng dữ hơn, huynh ấy có thể đánh muội giống như đánh tỷ vậy. Sức muội yếu xìu, không chịu nổi đâu.”
Sở Du không để ý đến vẻ mặt nàng ta, có hơi ngây ngô như lúc còn bé: “Tỷ biết muội giận chuyện này, nên cố ý giả vờ ngất xỉu không kéo tỷ lên. Hơi thở lúc ngất xỉu với không ngất xỉu không giống nhau, khi tỷ đi lên là đã biết rồi.”
Sở Du nói xong, suy nghĩ bất giác trôi xa.
Kỳ thật thuở thiếu thời, quan hệ giữa nàng và Sở Cẩm cũng không tồi tệ như vậy, tại sao dần dà lại đến nông nỗi này?
“Người trong nhà chúng ta không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng không có nghĩa là không thương. Mỗi năm ca ca về nhà, huynh ấy đều sẽ mua quà ở biên cảnh cho muội, thấy búp bê nào đẹp cũng mua, bảo với tỷ là mua về cho A Cẩm. Phụ thân là một hán tử thô lỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tỷ bằng quân côn. Nhưng cho dù giận dữ, ông vẫn kiềm chế bản thân không ra tay với muội. Còn mẫu thân…” Sở Du cười khổ: “Trái tim bà đều chẳng nghiêng về tỷ. Bà chỉ muốn muội nhớ rằng bà đối xử tốt với muội vì muội là người thân duy nhất bên cạnh bà. Tỷ và phụ thân đều ở biên cảnh, bà không có ai bên cạnh, bà cảm thấy bất an, thấy sợ hãi.”
Nếu nói trước khi Sở Lâm Dương chết, Sở Cẩm làm mọi chuyện đều là vì vinh hoa phú quý của bản thân. Sau khi Sở Lâm Dương chết, rồi Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, những hành động che trời lấp đất kia quả là đáng hận.
Sở Cẩm nhìn Sở Du đứng trên hành lang, đôi mắt nhuốm màu hoài niệm. Nàng ta cảm thấy như có gì đó cuộn trào nơi cổ họng.
Thuở nhỏ, Sở Cẩm cũng sẽ lén nuôi mèo, sẽ khóc lóc hỏi nàng có chết không.
“Đối mặt nó.” Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, quả quyết nói: “Nếu là duyên quấn lấy, hãy cởi bỏ. Nếu là nghiệt đeo bám, hãy cắt đi.”
Sở Du nghiêng đầu nhìn Sở Cẩm, nàng cao hơn Sở Cẩm một cái đầu. Sở Cẩm gầy yếu, đứng bên cạnh nàng, khiến người ta cảm thấy mong manh đáng thương.
Giữa đôi mày vẫn còn nét thiếu nữ, không hoàn toàn là nữ nhân độc ác mỹ lệ lúc Sở Du chết đi. Sở Du lẳng lặng nhìn Sở Cẩm, có một chốc, nàng cảm thấy thật ra mình không hận đến vậy.
Thuở nhỏ, Sở Cẩm cũng sẽ lén nuôi mèo, sẽ khóc lóc hỏi nàng có chết không.
Sự trưởng thành của một người đều là từng bước một, nào có ai mới sinh ra đã xấu xa như vậy?
Sở Du lặng lẽ nhìn cô nương đỏ mắt, siết chặt nắm tay trước mặt. Nàng mím môi, rốt cuộc vươn tay, ôm Sở Cẩm vào lòng.
Còn kịp, tất cả đều còn kịp.
Sở Du lặng lẽ nhìn cô nương đỏ mắt, siết chặt nắm tay trước mặt. Nàng mím môi, rốt cuộc vươn tay, ôm Sở Cẩm vào lòng.
Nhưng giờ phút này dường như Sở Cẩm chẳng muốn điều gì nữa cả.Nàng kìm nén lòng hiếu kỳ, nghe Sở Cẩm chậm rãi hồi tưởng lại quá khứ.
“A Cẩm.” Nàng ôm nàng ta, giống như thuở nhỏ, dịu dàng nói: “Muội nên ra ngoài thăm thú. Thế gian này có non sông tươi đẹp, muội không nên trói buộc bản thân ở trạch viện nhỏ bé này. Muội sẽ phát hiện cái gọi là giàu sang bất quá chỉ là gió thoảng mây trôi, cái gọi là nam nhân ái mộ một thời chỉ là giọt sương sớm mai, cái gọi là thanh danh nữ tử, mưu mô hậu trạch đều đang làm hao mòn sinh mạng và vẻ đẹp của muội. Muội vốn dĩ là một cô nương vô cùng, vô cùng tốt.”
Sở Cẩm nhìn Sở Du đứng trên hành lang, đôi mắt nhuốm màu hoài niệm. Nàng ta cảm thấy như có gì đó cuộn trào nơi cổ họng.
“Không sao cả.” Giọng nói của Sở Cẩm không hề có cảm xúc, hờ hững đáp: “Muội có lỗi với tỷ rất nhiều, hôm nay muội xin lỗi tỷ.”
Sở Du dứt lời, Sở Cẩm siết chặt nắm tay, mở to mắt, lệ tuôn rơi. Sở Du cảm nhận được nước mắt thấm ướt bờ vai, nàng ôm chặt Sở Cẩm, thở dài: “Tỷ không biết tại sao muội lại trở thành như hôm nay. Nhưng mà A Cẩm, muội nên tìm lại chính mình. Đừng để những thứ tăm tối, sợ hãi, tuyệt vọng và đau khổ trên thế gian này làm biến đổi mình hoàn toàn. Có thể muội không hiểu hôm nay tỷ đang nói gì, nhưng những những lời này cũng là thứ tốt nhất mà tỷ có thể cho muội với tư cách tỷ tỷ. Muội xem ta là người thân, ta sẽ xem muội là người thân. Còn nếu muội xem ta là kẻ thù, thì A Cẩm…” Sở Du buông tiếng thở dài: “Tỷ chưa bao giờ là người để kẻ khác mặc sức nhào nặn, muội có hiểu không?”
“Muội không có.” Sở Cẩm cắn răng: “Muội không có khi dễ tỷ.”
“Tỷ biết.” Giọng nói Sở Du dịu dàng, buông nàng ta ra, im lặng nhìn Sở Cẩm, lặp lại lần nữa: “Tỷ biết.”
Sở Cẩm ngước lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, hàm răng run run.
Sở Du dứt lời, Sở Cẩm siết chặt nắm tay, mở to mắt, lệ tuôn rơi. Sở Du cảm nhận được nước mắt thấm ướt bờ vai, nàng ôm chặt Sở Cẩm, thở dài: “Tỷ không biết tại sao muội lại trở thành như hôm nay. Nhưng mà A Cẩm, muội nên tìm lại chính mình. Đừng để những thứ tăm tối, sợ hãi, tuyệt vọng và đau khổ trên thế gian này làm biến đổi mình hoàn toàn. Có thể muội không hiểu hôm nay tỷ đang nói gì, nhưng những những lời này cũng là thứ tốt nhất mà tỷ có thể cho muội với tư cách tỷ tỷ. Muội xem ta là người thân, ta sẽ xem muội là người thân. Còn nếu muội xem ta là kẻ thù, thì A Cẩm…” Sở Du buông tiếng thở dài: “Tỷ chưa bao giờ là người để kẻ khác mặc sức nhào nặn, muội có hiểu không?”
“Muội chỉ…”
“Vậy tỷ thì sao?”
Chỉ là cái gì?
“A Cẩm.” Nàng ôm nàng ta, giống như thuở nhỏ, dịu dàng nói: “Muội nên ra ngoài thăm thú. Thế gian này có non sông tươi đẹp, muội không nên trói buộc bản thân ở trạch viện nhỏ bé này. Muội sẽ phát hiện cái gọi là giàu sang bất quá chỉ là gió thoảng mây trôi, cái gọi là nam nhân ái mộ một thời chỉ là giọt sương sớm mai, cái gọi là thanh danh nữ tử, mưu mô hậu trạch đều đang làm hao mòn sinh mạng và vẻ đẹp của muội. Muội vốn dĩ là một cô nương vô cùng, vô cùng tốt.”
Nàng ta nói không nên lời, quá khứ cuồn cuộn trào dâng. Câu nói “Dựa vào đâu” của của Sở Cẩm nói với Sở Lâm Dương vào năm mười hai tuổi đã trở thành chấp niệm của nàng ta.
Nàng vẫn nhớ năm mười hai tuổi ấy, nàng mới trở về Hoa Kinh, nhìn thấy cô muội muội như búp bê sứ thì vô cùng yêu thích. Thân thể Sở Cẩm yếu ớt, Tạ Vận không cho nàng ta nuôi mèo. Thế là Sở Cẩm lén nuôi một con mèo nhỏ ở hậu viện.
Sở Cẩm đấu tranh nhiều lần, cuối cùng mở miệng đáp: “Không cam lòng.”
“Tỷ biết.” Giọng nói Sở Du dịu dàng, buông nàng ta ra, im lặng nhìn Sở Cẩm, lặp lại lần nữa: “Tỷ biết.”
Sau khi dứt lời, tựa như nàng ta đã mang khoảnh khắc chật vật nhất trong cuộc đời ra phơi bày trước mặt Sở Du. Nàng ta chậm rãi khép mi: “Muội cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Muội sợ Đại ca, nhưng lại hi vọng Đại ca lại đối xử tốt với muội giống như với tỷ. Muội không cảm giác được ai yêu thương muội. Mẫu thân không thích muội, người bà yêu là phụ thân, cái bà quan tâm là bản thân mình. Bà chỉ biết lặp đi lặp lại với muội rằng bà đối xử với muội rất tốt, muốn muội phải ghi khắc. Phụ thân không thích muội, ông chưa bao giờ thích muội cả, chỉ biết mắng muội thôi. Còn ca ca… ca ca…”
Sở Cẩm không nói nổi nữa, Sở Du im lặng lắng nghe.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.
Nếu như kiếp trước nàng sớm biết Sở Cẩm nghĩ gì, thậm chí nếu như kiếp trước nàng dò hỏi Sở Cẩm dù chỉ một lần, có lẽ cũng sẽ không khiến Sở Cẩm biến thành dáng vẻ sau này.
Nàng nhìn Sở Cẩm thút thít không ngừng, nâng tay phủ lên mái tóc Sở Cẩm.
“Vậy tỷ thì sao?”
Sở Cẩm ngây người ngước nhìn nàng, Sở Du bĩnh tĩnh nói: “A Cẩm, nếu như muội chưa từng hại tỷ, kỳ thật tỷ cũng rất thương muội.”
“Người trong nhà chúng ta không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng không có nghĩa là không thương. Mỗi năm ca ca về nhà, huynh ấy đều sẽ mua quà ở biên cảnh cho muội, thấy búp bê nào đẹp cũng mua, bảo với tỷ là mua về cho A Cẩm. Phụ thân là một hán tử thô lỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tỷ bằng quân côn. Nhưng cho dù giận dữ, ông vẫn kiềm chế bản thân không ra tay với muội. Còn mẫu thân…” Sở Du cười khổ: “Trái tim bà đều chẳng nghiêng về tỷ. Bà chỉ muốn muội nhớ rằng bà đối xử tốt với muội vì muội là người thân duy nhất bên cạnh bà. Tỷ và phụ thân đều ở biên cảnh, bà không có ai bên cạnh, bà cảm thấy bất an, thấy sợ hãi.”
“A Cẩm.” Sở Du thở dài một hơi: “Muội xem, có nhiều người yêu thương muội như vậy mà.”
Sở Cẩm không nói gì, Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đứng đằng trước bọn họ. Hai người đợi một lát, nhìn hai tỷ muội khóc lóc ôm nhau. Sở Lâm Dương nhìn trời, Vệ Uẩn nhận ra có lẽ hắn sắp phải đi, nên nói với Sở Du: “Tẩu tử, chúng ta đi chứ?”
“Ta đến đây.”
Sở Du cất tiếng, thở dài, nhấc váy xoay người quay đi. Sở Cẩm đột nhiên gọi nàng lại: “A tỷ, tỷ có từng gặp phải chuyện gì làm tỷ tổn thương, khiến tỷ nhìn thấy liền sợ hãi, nhưng cố chấp không buông bỏ được?”
Sở Du im lặng hồi lâu không đáp, nàng quay lưng về phía Sở Cẩm, bất giác đứng thẳng lưng, hồi sau mới nói: “Có.”
Ba người cùng nhau trở về phòng ăn, cả nhà đã ăn sáng xong, đang ngồi trò chuyện.
Ví như Cố Sở Sinh, ví như Sở Cẩm, bọn họ đều là cơn ác mộng kiếp trước của nàng. Nàng sợ hãi, nhưng lại cố chấp. Nàng cho rằng bản thân mình sẽ hận họ cả đời, quấn lấy nhau trong cơn ác mộng nơi này, dù liều mạng trốn thoát nhưng lại không được siêu sinh.”
“Vậy phải làm sao?”
“Đối mặt nó.” Sở Du ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, quả quyết nói: “Nếu là duyên quấn lấy, hãy cởi bỏ. Nếu là nghiệt đeo bám, hãy cắt đi.”
Sở Cẩm không lên tiếng, Sở Du biết nàng ta đã hiểu, bèn cất bước về phía trước.
Sở Du thản nhiên bước đến bên cạnh Vệ Uẩn. Vệ Uẩn và Sở Lâm Dương đều nhận ra dường như trên người nàng mang theo luồng hơi thở quyết tuyệt. Sở Lâm Dương nhíu mày, nhưng không nói gì. Ai cũng có con đường riêng của mình, nàng không nói, hắn cũng không can thiệp.
Chương này có hài có bi. Hài ở chổ Vệ Uẩn mượn tiền Sở đại ca còn bi là khúc Sở Cẩm nói rõ lòng mình với Sở Du
Điểu t thích nhất ở tr này là Sở Du k mù quáng trả thù, k vì những truyện xảy ra ở kiếp trc nhưng chưa xảy ra ở kiếp này mà ra tay trước. Giống như ai cũng có cơ hội. 1 Sở Cẩm âm trầm độc ác cũng có thể thay đổi chứ không phải hủy hoại nàng ta từ đầu
Đọc đến đây lại thương Sở Cẩm lắm, còn có thể quay đầu, làm lại cuộc đời,
Mắt cay cay !!!
Nếu sau này TVX chết, cđ SC cũng thật bi thương…
Thay vì tỉ muội tương tàn, thật ra mình vẫn thích giải quyết mọi chuyện trong êm đẹp thế này hơn, bởi suy cho cũng cả hai đều là ruột thịt, hơn nữa chẳng qua SC cũng là kẻ đáng thương.Mong là sau này SC sẽ tự tìm đc lối đi riêng cho mình ?