Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 02

Thế giới I : Cứu vớt thiếu niên 18 tuổi (Hết)

Chương 02

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương cúi đầu, sau đó nàng quỳ gối xuống trước mặt thiếu niên.

“Nguyện ý nghe thiếu gia trách phạt.”

Trong tay nàng chỉ có một con gà, một bầu rượu. Hiển nhiên, những thứ này không thể khiến cô đi cả một ngày trời được. Ngôn Thương cũng không thể nói cho hắn biết, nàng vì ngăn cản nữ chính mà phải ngồi canh giữ một ngày, cho nên, nàng chỉ có thể theo quy củ nhận sai.

Lý Âm Chi giống như không hề nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Trịnh Yên Nhiên, hắn tiến đến gần Ngôn Thương. Sau đó, thiếu niên gầy yếu thô bạo giơ chân lên, một cước đá nát bầu rượu trong tay Ngôn Thương.

“Loảng xoảng…”

Rượu ngon lạnh buốt chảy đầy đất.

Ngôn Thương vẫn quỳ tại chỗ như trước, mặc cho rượu chảy ra ướt cả đầu gối nàng.

“Ngươi lừa ta.” Thiếu niên vừa nói vừa kéo cằm Ngôn Thương lên, hai mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, nhìn thẳng vào mặt hắn: “Ngươi xem cho rõ đi, ta đã trở thành một người như vậy, vậy sao ngươi vẫn còn hưng trí, hao tổn tâm cơ đi lừa gạt ta?”

“Người rất tốt, không phải chỉ là ‘một người như vậy’ như người nói.” Ngôn Thương nhìn thẳng vào đôi mắt gợn sóng của thiếu niên: “Bất luận thế nào, người ở trong mắt thuộc hạ đều rất tốt, thuộc hạ cũng không muốn lừa người.”

Lý Âm Chi giống như bị bỏng vậy, tay đột nhiên buông cằm Ngôn Thương ra, sau đó lùi về sau hai bước rồi xoay người.

“Ngươi đã lừa ta, ngươi đi đi.”

Ngôn Thương trầm mặc hồi lâu, nàng cũng không muốn cách hắn quá xa, như vậy sẽ không bảo vệ được hắn.

“Thiếu gia.” Ngôn Thương đứng lên, chỉ về phía Trịnh Yên Nhiên cách đó không xa: “Nữ tử này, ta muốn dẫn đi.”

“Cái gì?” Trịnh Yên Nhiên mở to mắt: “Vị cô nương này, ta cũng không quen biết ngươi, sao ngươi lại đối với ta như thế?”

Mặt Ngôn Thương không chút thay đổi, không để ý sự giãy dụa, ôm lấy eo nàng ta bay lên không trung.

Gió lạnh từng cơn, ánh nắng chan hoà.

Lý Âm Chi thuận thế xoay người, ánh mắt rơi vào vị trí Ngôn Thương quỳ.

Giống như tản đá bất động một lát, thiếu niên đến gần nhặt túi giấy trên mặt đất, mở ra.

Giữa túi giấy tản mát ra một mùi hương ngọt lịm, đó là mùi đường.

Ban đêm, Ngôn Thương ẩn nấp trong sân.

Tiểu thuyết chỉ viết thời gian Lý Âm Chi bị giết là nửa đêm, cho dù hiện giờ nữ chính đã bị đưa đi, nhưng để cam đoan nhiệm vụ được hoàn thành thuận lợi, Ngôn Thương cũng không muốn lơi lỏng.

Thân ảnh nhẹ nhàng nhảy vào phòng, đến đứng trước giường.

Thiếu niên mặc y phục phong phanh, đơn độc, nhắm nghiền hai mắt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím, tóc đen như mực rơi tán loạn trên gối đầu, thoạt nhìn có vẻ ngủ rất say.

Ngôn Thương dừng một chút, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đôi mày của thiếu niên. Trong nháy mắt bị hơi lạnh bàn tay chạm phải, tay của Lý Âm Chi giấu dưới chăn khẽ giật giật, động tác rất nhỏ nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của Ngôn Thương.

Quả nhiên, dù là thiếu niên thành thục thế nào, nhưng chung quy vẫn là thiếu niên mà thôi, tất cả ngụy trang đều còn quá non nớt, ngay cả nàng cũng dễ dàng nhìn thấu.

Tỉnh rồi sao?Tỉnh càng tốt.

Ngón tay Ngôn Thương hết sức cẩn trọng di chuyển xuống dưới lông mày thiếu niên, quét qua chóp mũi, lại lướt qua đôi môi, cuối cùng dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu niên, giống như đang vuốt ve món đồ sứ trân quý.

Trong phòng vang lên tiếng thở dài của nữ tử khó có thể nghe thấy. Lý Âm Chi khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị mở to mắt, một giây sau, đột nhiên cảm giác được một làn hơi ấm nóng mềm mại càng ngày càng tiến gần.

“Thiếu gia, ta thật sự không có lừa người.”

Nữ tử ấn một nụ hôn mềm mại lên trán thiếu niên.

Một tiếng ầm vang lên, dường như có thứ gì đó nổ tung trong lòng. Tim như nóng cháy mãnh liệt, cơ hồ như phá ngực chui ra.

“Thiếu gia, người tỉnh rồi?”

Nàng đã phát hiện mình tỉnh!

Lý Âm Chi dường như chấn kinh mở to hai mắt. Trong bóng đem, đập vào tầm mắt là con ngươi lấp lánh của nữ tử, rõ ràng là người trời sinh kiệm lời, tính tình lạnh bạc, vậy mà lúc này lại chuyên chú nhìn hắn, trong đôi mắt có bất an, có kinh hãi.

“Ngươi…” Lý Âm Chi dùng sức nắm chặt quyền: “Ngươi vừa mới làm cái gì?”

Hỏi xong, dường như cũng cảm thấy vấn đề mình hỏi quá ngu xuẩn. Không đợi Ngôn Thương trả lời, hắn liền xoay người đem nữ tử đặt dưới thân, trong bóng đêm có thể ngửi được mùi hương thanh nhã đặc trưng trên người nữ nhân, hơi thở thiếu niên trở nên bất ổn.

“Ngươi có phải… ngươi đang trêu đùa ta.”

Không phải là câu hỏi lại, mà là câu khẳng định. Ngôn Thương thử nhúc nhích, nhưng cổ tay lại bị Lý Âm Chi hung hăng nắm chặt.

“Lúc trước, ta rời khỏi tướng phủ, ngươi cũng theo ta rời đi. Ta hỏi ngươi tại sao, ngươi nói là phụng mệnh hành sự. Nhưng cách hành xử của ngươi những ngày gần đây, lại rõ ràng là… rõ ràng là quan tâm tới ta.”

“Thiếu gia nói không sai, đích thực là thuộc hạ quan tâm người.” Ngôn Thương khẽ rũ mắt.

“Nhưng hôm nay ngươi lừa ta!”

“Thật xin lỗi, thiếu gia.” Ngữ khí Ngôn Thương thành khẩn, chậm rãi nói.

Thân người Lý Âm Chi chấn động, rồi chậm rãi buông Ngôn Thương ra, ngồi dậy đưa lưng về phía Ngôn Thương.

“Quả nhiên là ngươi đang trêu đùa ta.” Giọng nói thiếu niên khàn khàn, vang vọng trong căn phòng u tối, gió đêm phất phơ thổi vào cửa sổ chưa bao giờ đóng chặt, thổi bay những sợi tóc lạnh lẽo trên mặt Ngôn Thương. Ngôn Thương nhắm mắt lại, cũng ngồi dậy theo, đem đầu tựa vào tấm lưng không hề dày rộng của thiếu niên.

Cảm giác được thân người thiếu niên đột nhiên chấn động một lần nữa, Ngôn Thương chìa tay ra ôm chặt chiếc eo mảnh khảnh của thiếu niên.

“Thiếu gia, người hãy tin ta. Ta sẽ không bao giờ lừa người nữa.”

Trầm mặc thật lâu, gió đêm vẫn thổi hiu hắt như trước, Lý Âm Chi dùng sức nắm lấy bàn tay ôm hắn của Ngôn Thương, rũ mi, thần sắc mờ mịt.

“Được.”

Vài tia nắng gay gắt chiếu lên gương mặt ngủ say của thiếu niên, mày thiếu niên khẽ động vài cái, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Vừa mở mắt ra, trước mặt thiếu niên chính là một bàn cháo trắng rau dưa, nóng hổi, tỏa ra hương vị thanh đạm kích người thèm ăn.

“Thiếu gia, người đã tỉnh.”

Nữ tử mặc hắc y đơn giản, động tác đoan trang, ngồi trước bàn, dường như đã ngồi rất lâu.

Bị ánh mắt bình tĩnh của nàng nhìn, đột nhiên Lý Âm Chi cảm thấy giọng nói khô khốc, hắn gật gật đầu: “Ừ.”

Ngồi vào trước bàn, cầm đôi đũa lên. Rõ ràng là động tác đơn giản đều làm mỗi ngày, nhưng trước ánh mắt của Ngôn Thương, Lý Âm Chi cảm thấy bản thân khẩn trương đến kỳ cục.

Sao nàng lại bình tĩnh như thế. Rõ ràng là nàng, đêm qua đã hôn hắn, cũng đã ôm hắn…

“Thiếu gia.” Ngôn Thương đổ cháo cho hắn: “Sáng nay, ta phát hiện một túi đồ ngọt trên giường người.”

“…”

“Thuộc hạ lấy lại rồi.” Mặt Ngôn Thương không chút thay đổi nói. Lý Âm Chi vừa trấn định tiếp nhận bát cháo, thì một khắc sau, thiếu chút nữa làm đổ cháo ra ngoài.

“So với thuộc hạ, thiếu gia còn thấp hơn một cái đầu, nếu như còn ăn đồ ngọt, thuộc hạ lo về sau người sẽ không đồng ý cùng đứng sóng vai với thuộc hạ nữa.” (*)

(*) Chắc ý là ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị lùn, mình cũng mới biết đó =))))))

Cũng không phải hoàn toàn vì nàng ngại hắn thấp mà thất thố, câu nói phát ra từ miệng nàng làm cho hắn càng thêm kinh ngạc.

Cùng đứng sóng vai.

Ngôn Thương nhìn vẻ mặt hơi thất thần của thiếu niên, nàng kiên nhẫn chờ đợi hắn uống xong cháo, lại thu dọn bát đũa. Nhưng ngón tay vừa đụng tới bát đũa đã bị thiếu niên nắm lại, sau đó buông ra trong nháy mắt.

“Trên tay ngươi có thương tích, để ta rửa.” Lý Âm Chi nói xong, trên mặt hiện ra một tia lúng túng, nhưng hắn vẫn không chần chờ, bưng bát đũa lên rồi đi thảng vào phòng bếp.

Ngôn Thương nhìn bóng lưng gầy yếu của thiếu niên, khóe miệng bất giác gợi lên một nụ cười. Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt nàng lại trở nên rét lạnh.

“Đi ra!”

Ngoài tường viện vù vù bay vào hơn mười hắc y nhân, che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sát khí.

“Nữ nhân kia, hôm qua có một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, mặc đồ lụa màu đỏ đến đây, có phải không?”

Đôi mắt Ngôn Thương lạnh lẽo nhìn về phía người hỏi, vẫn không lên tiếng, người nọ cả kinh, không nhịn được lùi về phía sau.

“Ngươi… ngươi là ai?”

“Rời khỏi đây, bằng không ta giết các ngươi.” Ngôn Thương thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng rút kiếm sau lưng, một đạo hàn quang vụt ra từ vỏ kiếm, nhưng thanh âm của Ngôn Thương còn lạnh lẽo gấp nhiều lần so với hàn quang: “Ta chỉ nói cho ngươi, người ngươi muốn tìm không có ở đây, tin thì đi, không tin thì tới đây, ta sẽ khiến các ngươi phải tin.”

“Các ngươi là người của ai?” Giọng nói rét lạnh của thiếu niên xuất hiện tại cửa phòng bếp, nhìn bộ dáng đao kiếm của Ngôn Thương, hắn nhịn không được bước tới gần một bước.

“Đừng tới đây!” Ngôn Thương quát lạnh một tiếng, đột nhiên Lý Âm Chi ngừng bước. Sau đó quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía hơn mười hắc y nhân đang không biết phải làm gì kia.

“Tên ăn mày vừa rồi nói, sau khi Trịnh Yên Nhiên đến nơi này thì lại không thấy nữa!” Hắc y nhân đi đầu bỗng nhiên lớn tiếng nói, chỉ tay về phía Ngôn Thương: “Đem nữ nhân này bắt lấy.” Sau đó lại chỉ vào Lý Âm Chi: “Nhận tiền người khác thì phải làm việc. Xui cho ngươi, tuy tiểu tử này còn nhỏ, nhưng cũng là nam tử, giết chết!”

Không cần nói nhiều.

Ngôn Thương cầm kiếm đâm về phía hắc y nhân, trong khoảnh khắc liền quần đấu một chỗ với hắc y nhân. Lý Âm Chi nhìn thấy Ngôn Thương bị tấn công vây hãm, hắn cắn răng cầm một đao đâm vào ngực hắc y nhân.

Mắt thấy một hắc y nhân bị đánh ngã đang vùng đứng lên, dự định nhặt kiếm đâm về phía Ngôn Thương. Không biết Lý Âm Chi lấy sức lực từ đâu, đẩy mạnh hắc y nhân đang dây dưa với hắn, mạnh mẽ vọt qua chỗ Ngôn Thương.

“Cẩn thận!”

Ngôn Thương cố hết sức giải quyết xong một tên áo đen, sau đó lập tức nhìn thấy thiếu niên gầy yếu đang nghĩa vô phản cố (*) xông đến phía mình,  tựa như điện quang hỏa thạch (*) giữa không gian. Ngôn Thương lấy tay mình làm lá chắn che lại thanh kiếm đang đâm về hướng thiếu niên, trên tay lập tức truyền đến cơn đau đớn, máu trào ra từ khe hở đỏ thẫm, tí tách rơi xuống đầy đất.

(*) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.

(*) Điện quang hỏa thạch: Là chỉ, ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

“…Tại sao?” Giọng nói Lý Âm Chi khàn khàn.

“Thiếu gia, người vĩnh viễn đừng bao giờ lấy thân mạo hiểm vì ta.” Ngôn Thương buông tay ra, một tiếng keng vang lên, kiếm nàng rơi xuống, nàng không nhìn vào vành mắt đỏ ửng của thiếu niên, mà lại nhìn kiếm của mình ước lượng, ngước mắt thấy ba hắc y nhân còn lại, nàng lại giơ kiếm lên: “Trước khi người trưởng thành, thuộc hạ sẽ bảo vệ người.”

“Đừng…”

“Tha… Tha mạng…”

“Nữ hiệp…A!”

Giải quyết xong tên hắc y nhân cuối cùng, Ngôn Thương lui về sau vài bước, thở dốc kịch liệt, tựa người lên tường. Lý Âm Chi cắn răng, vành mắt đỏ ửng đi tới, ôm lấy nàng. Lại nghe được giọng nói thanh lãnh của nữ tử vang lên bên tai: “Thiếu gia, người còn chưa nhược quán (*), nhưng có chút lời thuộc hạ nghĩ không thể đợi thêm nữa.”

(*) Nhược quán: Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ chứng tỏ sự trưởng thành, cho nên con trai tới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠.

Lý Âm Chi chậm rãi buông Ngôn Thương ra, sau đó hơi ngẩn ngơ nhìn về phía khuôn mặt nữ tử đang mỉm cười, tim đập mãnh liệt.

“Vừa rồi người đỡ kiếm cho thuộc hạ, thuộc hạ cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập vậy. Cho nên thuộc hạ nhất định phải nói cho người biết.” Nữ tử nâng cánh tay chưa bị chảy máu xoa nhẹ lên khóe mắt đỏ ửng của thiếu niên: “Thiếu gia, ta rất thích người.”

Tựa như đang chờ đợi một nhành hàn mai đâm chòi nảy lộc, trở thành một cây mai thực thụ, sau đó đơm hoa, tỏa hương thanh mát. Khóe mắt Lý Âm Chi bỗng nhiên rơi ra một giọt lệ, hắn ôm lấy eo nữ tử trước mắt, dúi đầu vào ngực nàng.

“Ngươi phải đợi ta lớn lên.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Ngươi phải dạy ta võ công.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Còn nữa, ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi tên là gì?”

Khóe môi nữ tử chậm rãi hiện lên ý cười, tựa như hàn mai vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo.

“Hãy gọi ta là Ngôn Thương, thiếu gia.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Âm Chi cảm thấy gánh nặng mười tám năm trên người mình đã nhanh chóng biến mất. Bị người ta vứt bỏ thì sao, bị người ta ngược đãi thì sao, thậm chí sống cuộc sống bần cùng như vậy thì sao?

Hiện tại hắn có nàng, nàng cũng có hắn. Như vậy đã là hạnh phúc rồi.

———————– Cứu vớt Thiếu niên 18 tuổi (Hết) ———————–

5 2 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

37 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Trungdung
Trungdung
3 Năm Cách đây

Ủa sao diễn biến nhanh vợi

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
3 Năm Cách đây

Vùi đầu vào ngực nàng? thiếu niên mới lớn lần đầu biết yêu nên còn ngại ngùng =))))). Mà đúng là diễn biến cũng nhanh thật. Bà TYN xuất hiện như 1 cơn gió xong cũng biến mất luôn ?
P/s: có chỗ bị sai ctả í bạn (tản đá -> tảng đá, đi thảng -> đi thẳng)

Tram nguyen
Tram nguyen
3 Năm Cách đây

Đọc chưa đã mà kết thúc rồi. Hy vọng mấy bộ sau sẽ dài hơn tí

37
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!