Thế giới II : Cứu vớt Cầm sư 27 tuổi (1)
Chương 03
Editor: Zens Zens
Ngôn Thương cầm trên tay chiếc dù giấy dầu họa một nhành hoa lê.
Trời đổ mưa trên ngã tư đường, tiểu thương vội vã dọn hàng chạy trốn. Ngôn Thương bước đi, không hoảng không loạn, tố y lục váy, thanh ti khinh oản (*), cứ như đang dạo chơi chốn đình vắng, nhìn dòng người tất tả ngược hướng, giống như một đóa hoa tươi đẹp đặt trong ao sen xanh.
(*) Tố y lục váy, thanh ti khinh oản: dịch nghĩa là “váy xanh áo trắng, tóc xanh búi nhẹ.”
Ngôn Thương dừng bước.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Dưới mái hiên, nam tử mặc áo trắng đơn bạc, bên cạnh tùy ý đặt một cây cổ cầm, nghiêng mình dựa trên cột nhà, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi nhếch lên. Gương mặt yêu dã bị nước mưa mát lạnh vẩy ướt, rồi trượt xuống theo hình dáng chiếc cằm tuyệt đẹp, rơi tí tách trên mặt đất, hệt như đóa vũ hoa (*) nho nhỏ đang nở rộ.
(*) vũ hoa: đóa hoa hình thành từ mưa, ở đây ý chỉ hình dáng giọt mưa rơi xuống hệt như một đóa hoa đang nở rộ.
“Tô cầm sư, ngài còn chưa trở về Trầm Hương Các sao? Mưa lớn như vậy.” Thiếu nữ đang chạy vội lại lo lắng ngoái đầu nhìn.
Nam tử chợt mở mắt ra, khóe môi mỉm cười, ánh mắt sáng đến kì diệu. Hắn mở miệng, tiếng nói trong trẻo tựa như tiếng trân châu rơi trên chiếc khay ngọc thạch: “Thiên giai tiểu vũ, nhuận như tô du (*). Ta thích thoải mái dầm mưa như vậy.”
(*)Thiên giai tiểu vũ, nhuận như tô du (天阶小雨, 润如酥油):“Bên thềm mưa nhỏ, trơn như váng dầu”. Mình không chắc là dịch đúng, ai thấy sai cứ góp ý.
“Có muốn ta lưu lại… lưu lại cùng người không?
“Không cần.” Hắn nhìn ngón tay vặn xoắn quẫn bách của nàng, bỗng nhiên cười yêu dã: “Thân thể nữ tử âm hàn, nếu cô nương sinh bệnh, nhất định sẽ có người lo lắng.”
Lời nói ái muội, thiếu nữ lui về sau vài bước, ngượng ngùng che mặt mà đi.
Ngôn Thương rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt thiếu nữ xoay người, nét yêu dã trên mặt nam tử thu lại, biến thành một nụ cười giễu cợt kì quái.
Tô Tầm Hoan.
Ngôn Thương hơi mở miệng, tỉ mỉ mấp máy tên hắn giữa làn môi.
Tuổi nhỏ mất cha, sau đó mất mẹ. Vì một trận ôn dịch, ngay cả thân thích thường ngược đãi hắn cũng không may mắn thoát khỏi. Từ nhỏ, Tô Tầm Hoan theo đám người chạy nạn vào Ngọc Kinh, ở nhà họ Hồ làm người ở mưu sinh.
Rõ ràng xuất thân ti tiện, nhưng lớn lên lại có một gương mặt hết sức yêu dã, những thiếu nữ tương tư Tô Tầm Hoan cứ tiếp nối mãi không dứt. Năm hắn 18 tuổi, Tô Tầm Hoan và tiểu thư nhà họ Hồ tự định chung thân, ước định khi hắn cập quan sẽ tới lấy tiểu thư vào cửa. Nhưng hôm cập quan đó, Tô Tầm Hoan bị phường lưu manh cưỡng ép vấy bẩn, tiểu thư họ Hồ bị phụ thân cưỡng chế gả đi. Người hắn yêu đã lên kiệu hoa của kẻ khác, Tô Tầm Hoan đành dứt áo ra đi trước mặt dân chúng, tiến vào Trầm Hương Các.
Bảy năm qua đi, thiếu niên đau khổ lúc trước đã nỗ lực trở thành nam tử phóng khoáng phong lưu. Cầm kỹ xuất chúng, phong thái lay động lòng người, hàng năm lang bạc chốn yên hoa (*), kể cả nữ tử và đoạn tụ đều nguyện vùng tiền như nước vì cầm sư hắn.
(*) Chốn yên hoa: chốn trăng hoa.
Mà nguyên nhân hắn trở thành vật hi sinh, là bởi vì ghen tị với cuộc sống thuận buồm xuôi gió của nam chính Đỗ Chỉ Phong, có ý đồ ban đêm nhúng chàm nữ chính Hạ Nhu, bị Hạ Nhu dùng chủy thủ (*), một dao đâm chết.
(*) Chủy thủ: đoản kiếm.
Ngôn Thương nắm chặt ô dù trong tay, từ trong màn mưa, đi về phía hắn: “Tô cầm sư vậy mà lại muốn dầm mưa trở về sao?”
Nhìn người trước mắt, trên mặt Tô Tầm Hoan xuất hiện một chút giật mình, nhưng dù sao cũng đã lang bạc tại nơi phong nguyệt bảy năm, hắn ngừng bước, rất nhanh khóe miệng đã gợi lên dáng cười quen thuộc.
“Hân Vinh công chúa.”
Hân Vinh công chúa, cầm kỳ thư họa, thứ gì cũng tinh thông, tính tình lạnh lùng cao ngạo, cho nên không muốn ở trong cung. Hân Vinh công chúa từng ra lênh cho Tô Tầm Hoan vào phủ biểu diễn, vì tán thưởng một thân cầm kỹ của hắn nên chuẩn cho hắn không cần hành lễ. Nhưng rồi lại khinh thường hắn phóng túng bất kham, cho nên trừ khen thưởng ra, thì thái độ đối đãi với hắn vô cùng lãnh đạm.
Tô Tầm Hoan còn chưa kịp hỏi trong thời tiết như thế này, tại sao vị công chúa tôn quý lại một thân một mình đi dưới mưa, thì thấy công chúa đã đi tới trước mặt, chìa bàn tay trắng ngần đưa dù lên đỉnh đầu hắn, từ người nàng tỏa ra mùi hương hoa mai thoang thoảng gần trong gang tấc, quanh quẩn nơi chóp mũi.
Mặc dù hắn đã tiếp xúc qua nhiều nữ tử, nhưng một khắc này cũng không khỏi sửng sốt.
“Trời lạnh.” Dứt lời, Ngôn Thương đem ô dù giao vào tay Tô Tầm Hoan, rồi ôm lấy cổ cầm trong tay hắn, đi về phía trước hai bước, đứng dưới mái hiên nhìn Tô Tầm Hoan còn sững sờ tại chỗ: “Tô cầm sư?”
Rất nhanh Tô Tầm Hoan đã phản ứng kịp, tiến lên hai bước đem ô dù che trên đầu Ngôn Thương, cùng cô sóng vai bước đi. Nhìn cây cổ cầm mà nữ tử ôm trong tay, nam tử ho khan một tiếng, cười đến phong tình vạn chủng: “Lần trước công chúa từng nói rất chán ghét hương vị son phần trên chiếc đàn này, vốn thảo dân tưởng rằng, công chúa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt thảo dân nữa.”
Nam tử cao lớn nghiêng nghiêng miễn cưỡng che chở bên người nữ tử, y phục trắng trên người bị nước mưa làm ướt một mảng, lại còn dùng ngữ khí ai oán kiểu oán phụ sâu sắc, lời nói dễ làm làm cho người khác nảy sinh áy náy.
Đây chính là điểm mị lực của nam nhân sao? Ngôn Thương nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười trên mặt đã không còn yêu dã như lúc thường, mà giờ lại có thêm vài phần uất ức. Làm cho người ta cảm thấy… đáng yêu kì lạ.
“Đúng là ta chán ghét hương vị son phấn trên đàn này.” Ngôn Thương đứng đắn gật đầu, càng đem cầm ôm chặt hơn: “Nhưng phía trên này không chỉ có hương vị son phấn, mà còn có hương vị của ngươi.”
Tô Tầm Hoan dừng bước, Ngôn Thương cũng dừng lại theo hắn. Hơn nửa ngày, hắn mới phản ứng lại được, hắn đang bị Hân Vinh công chúa cao ngạo đùa giỡn…
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của hắn, Ngôn Thương nhịn cười: “Bắt đầu từ hôm nay, đàn này sẽ không bao giờ nhiễm hương vị của kẻ khác nữa.”
“…Cái gì?”
“Bởi vì ta nhìn trúng ngươi rồi.”
“…”
Đoạn đường kế tiếp trở nên hết sức trầm mặc, chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách, giống như đánh vào lòng người.
“Chờ ta, ta sẽ lại đến tìm ngươi.” Đến cửa Trầm Hương Các, Ngôn Thương đem cầm trong tay giao lại cho Tô Tầm Hoan, đầu ngón tay vừa chạm vào y phục ẩm ướt của hắn thì nhíu mày lại. Nhìn hắn ngẩn ngơ đi vào mái hiên, thì nàng mới giương dù rời đi.
Xoay lưng lại với Tô Tầm Hoan, trên mặt Ngôn Thương mới lộ ra ý cười. Là nụ cười dịu dàng ngượng ngùng ư? Không. Chẳng qua là nàng hài lòng vì kết quả đã đạt được đúng như nàng dự đoán.
Đối với người khác, Tô Tầm Hoan đều có thể nở nụ cười yêu dã, đều lộ ra biểu tình đình đạm đáng yêu, là bởi vì hắn biết, nếu hắn lộ ra biểu tình nào, những người đó cũng sẽ phản ứng lại y như vậy.
Đối với hắn, nàng không thể lấy lòng từng chút từng chút một, chỉ có thể đi ngược lại với người khác, một kích ngay tâm, mới có thể làm cho phướng hướng câu chuyện khác đi, xoay chuyển kết cục sắp chết của hắn.
Tô Tầm Hoan khó mà tin được.
Hân Vinh công chúa cao ngạo ngày thường lại nói với hắn…
“Bởi vì ta nhìn trúng ngươi.”
Giọng nói dịu dàng của nữ tử phảng phất bên tai. Hắn vốn tưởng rằng do nàng chán ghét vẻ giả vờ cao ngạo, mà thuận miệng nói ra. Lại không hề nghĩ, sang ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư… nàng đều đến Trầm Hương Các nghe hắn đánh đàn, hễ ngồi xuống là hết cả một ngày.
Trong thời gian này, những nữ tử bên ngoài đều lén lút đến nhìn trộm hắn, hắn đáp lại bằng nụ cười câu hồn đoạt phách theo thói quen, nhưng khi thấy nàng nhíu mày, hắn cũng dặn người hầu không dung túng cho người khác tiến vào nữa.
Nàng cũng không còn đối đãi mâu thuẫn với hắn như trước kia nữa. Trước kia, nàng một bên thưởng thức cầm kỹ của hắn, một bên lại chán ghét thái độ của hắn. Mà bây giờ, ánh mắt của nàng luôn thời khắc nhìn hắn, trong đó không có chán ghét, chỉ có chuyên chú.
Nàng không chút che giấu ham muốn chiếm hữu đối với hắn, nam tử đáng khinh nhìn trộm hắn đều bị người hầu của nàng lôi ra ngoài.
Nàng mang ngự y đến bắt mạch cho hắn, ngự y nói hắn thường xuyên uống rượu, thiếu ngủ, nay gặp mưa nên cảm lạnh, xương cốt cơ thể vô cùng kém, thì nàng lại nhíu mày.
Nàng nhất quyết muốn tận mắt nhìn thấy hắn uống thuốc điều dưỡng cơ thể đắng nghét, đắng đến nỗi phải nhíu mày liên tục, xong rồi mới cho hắn tiếp tục đàn.
Nàng sai người vì hắn may những bộ y phục có vạt áo thắt nút quy củ, đem những bộ y phục mặc lộ ngực mang đi.
Còn có rất nhiều rất nhiều nữa…
Tô Tầm Hoan cũng không hiểu, vì sao nàng lại để tâm đến mình như vậy.
còn có cái gì?
Thật sự là nhìn trúng hắn sao? Nhìn trúng cái gì của hắn? Trừ bỏ một túi da tốt (*), hắn
(*) Túi da: ý nói mỉa mai về thân thể, bề ngoài của con người.
Nghĩ tới đây, Tô Tầm Hoan cầm lấy ly rượu nha hoàn đưa hắn uống một hơi cạn sạch. Bởi vì uống quá nhanh mà bị nghẹn, không nhịn được ho khan, sắc mặc trắng vì bệnh hiện ra vẻ thê lương khó hiểu.
“Tô cầm sư, ai ui.” Tú bà Trầm Hương Các vẫy khăn hồng chạy tới, ngữ khí nôn nóng: “Vị thế tử mấy ngày trước không gặp được ngươi nay lại tới nữa, lần này còn mang theo cả bọn tay chân, kêu gào nói không gặp được ngươi sẽ phá hủy Trầm Hương Các!”
Ngón tay cầm cốc rượu cứng đờ, Tô Tầm Hoan rũ mi, giọng nói không hiện hỉ nộ.
“Thể tử Lý Bàn?”
“Còn không phải sao, toàn bộ Trầm Hương Các đều biết ngươi là người của Hân Vinh công chúa, hắn lại là ca ca ruột của công chúa, ngay cả công chúa cũng không làm gì được hắn. Chúng ta đều là bá tính thường dân thì làm sao cản được. Ngươi xem, giờ nên làm thế nào đây?”
Làm thế nào à?
Rõ ràng đã chạy tới tìm hắn thì cũng đã quyết định phải làm thế nào rồi.
Chậm chạp đặt cốc rượu xuống, Tô Tầm Hoan lại ngẩng đầu lên, tươi cười dịu dàng mà yêu mị: “Cầu Trương ma ma đi nói cho thể tử biết, truyền đạt thết đãi tại Thiên Hương phòng, một lát ta sẽ tới ngay.”
Khi Ngôn Thương mang theo người hầu tiến vào Trầm Hương Các thì không khí rất quái lạ.
Tú bà không hề có bộ dạng vui mừng hớn hở giống như mọi khi, ngược lại vừa chật vật quỳ xuống hành lễ, vừa nôn nóng vặn xoắn khăn tay. Bọn họ trao đổi ánh mắt, tựa như muốn ngay lập tức chuẩn bị cùng nhau bỏ trốn vậy.
Hôm nay thế tử Lý Bàn xuất cung du ngoạn, khi Ngôn Thương biết chuyện, nàng suy nghĩ một chút, liền biết mọi người đang sợ hãi cái gì.
“Tô cầm sư đâu, tại sao không tới nghênh đón?” Ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, không giận mà uy. Tú bà không dám đáp lại Ngôn Thương gì nữa, sợ tới mức quỳ xuống cái đùng.
“Hồi bẩm công chúa, là là là… là do ca ca của công chúa, là thế tử Lý Bàn chỉ định phải là Tô cầm sư đánh đàn, không thì sẽ phá hủy Trầm Hương Các, Tô cầm sư vì muốn cứu Trầm Hương Các, đã … đã tới Thiên Hương phòng đánh đàn cho thế tử…”
Tốt lắm. Tình hình thế này, thích hợp diễn vở “Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” (*), thể hiện Tô Tầm Hoan quan trọng thế nào với nàng, Ngôn Thương không định buông tha cho cơ hội này.
(*) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế, vì danh kỹ Trần Viên Viên mà đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.
Ngôn Thương chậm chạp nhấc tay, chỉ về phía tú bà, trong nháy mắt mặt tú bà đã trắng xoát.
“Bản công chúa từng dặn ngươi, Tô cầm sư là người của bản công chúa, mà bây giờ, ngươi dám đem hắn giao vào trong tay ca ca ta.”
Rồi lại chỉ về phía những kẻ đang quỳ, ánh mắt nữ tử mở to sáng rực, thanh âm cao vút, tựa như chỉ một giây sau sẽ khiến những người ở đây “mình một nơi đầu một ngã”.
“Nếu hôm nay Tô cầm sư bị ca ca chạm tới, ta sẽ khiến Trầm Hương Các phải đổ máu!”
“Công chúa bớt giận! Công chúa bớt giận!”
Thanh âm cầu xin, dập đầu liên tiếp vang lên tại sảnh đường. Ngôn Thương nhắm chặt mắt rồi mở ra, đẩy đám người hầu chặn đường, bước nhanh về phía Thiên hương phòng.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa điêu khắc hoa văn mĩ lệ bị người hầu dùng sức đá văng.
Yêu dã nam tử bị Lý Bàn đè trên chiếc giường thêu vẫn yên lặng như nước, con ngươi chuyển động không hề gợn sóng. Nhìn nữ tử hoa phục được mọi người vây quanh tiến tới, bỗng dưng khẽ cười, nụ cười không hề phong tình vạn chủng như ngày thường, mà chỉ mang theo sự thoải mái và thư thái.
Khuôn mặt Tô Tầm Hoan đỏ hồng không bình thường, nhìn thấy Ngôn Thương kéo Lý Bàn ra, hắn hướng cô cong khóe miệng, trên mặt là nụ cười phong hoa tuyệt đại, ung dung mà tín nhiệm.
“Công chúa, vừa rồi ta vẫn luôn nghĩ người nhất định sẽ đến.”
Cảm giác là nữ tôn, mà hình như ko phải… Có chỗ bị gõ sai í bạn. Thể tử -> thế tử, thết đãi -> thiết đãi. Mình góp ý thế thôi mong là bạn ko thấy phiền ?
cảm thấy Nam chính hơi yếu đuối dù đã 27t