Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 26

Bia.jpg

Chương 26

Editor: Zens Zens

Sau khi tốt nghiệp đại học, Trình Tuyết chẳng hề muốn lập tức đi tìm việc làm. Bốn năm đại học trôi qua thật sôi động nhưng cũng thật mệt mỏi, cô phải nghỉ ngơi hồi phục một thời gian rồi mới lại đi tìm việc, còn có thể thuận tiện chuẩn bị cho việc thi nghiên cứu sinh, nếu như có thể thi đậu thì không gì tốt hơn.

Năm cấp ba, Ngôn Cảnh Châu cho cô năm mươi vạn, còn dư lại rất nhiều. Lần thứ hai còn nhiều hơn, anh lại gửi cho cô thẻ tài khoảng một trăm vạn. Bây giờ có thể nói là tiền trên tay cô là xài hoài không hết. Cho nên cô căn cứ vào kinh nghiệm đời trước đầu tư một chút vào vài cái website và một cái app. Vài năm sau, những thứ này đều sẽ phát triển cực cao, hiện giờ cũng lần lượt thu về không ít, cho nên Trình Tuyết không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Ngày thứ hai sau khi Trình Tuyết trở lại thì nhận được một cú điện thoại, là nhà của một học sinh gọi tới. Gia đình học sinh này chắc biết được phương thức liên lạc với cô từ chỗ trường học, hồi trước đã từng liên lạc với cô, hy vọng sau khi trở về có thể dạy kèm giúp con họ.

Lúc trước cô cũng không có đồng ý, bất quá gia đình này lại rất nhiệt tình, năm lần bảy lượt năn nỉ cô. Hơn nữa gia đình này trả lương không tồi, vì thời gian cũng dư dả, Trình Tuyết suy nghĩ một lát liền đồng ý.

Bất quá, cô lại không ngờ là gia đình này gấp gáp đến vậy. Cô mới vừa trở về thì đã gọi điện thoại đến rồi, nói là muốn cô đến nhà một chuyến, gặp mặt con họ một lần.

Trình Tuyết thấy tạm thời cũng không có việc gì nên đồng ý. Sau khi ăn sáng, cô dựa theo địa chỉ mà gia đình đó đưa cho tìm được nhà.

Cô gõ cửa vài cái, rất nhanh có người tới mở cửa. Một bác gái có mái tóc xoăn vàng kim mở cửa, Trình Tuyết nhìn thấy bà liền cười nói: “Xin hỏi bác là bác Vương phải không ạ?”

Bác gái tóc vàng nhìn cô từ trên xuống dưới, lập tức mặt mày rạng rỡ: “Là bác, cháu là Trình Tuyết hả?”

Trình Tuyết gật đầu, bác gái tóc vàng dường như vô cùng hài lòng với cô, vội vàng mở cửa nói: “Mau vào đi, trời nóng như vậy, con tới đây cũng vất vả rồi.”

Lại lấy dép cho cô thay, Trình Tuyết theo bà vào phòng, vòng qua bách bảo các (*) đặt trước cửa, đã thấy trên sofa phòng khách có hai người đang ngồi.

(*) Bách bảo các: Giá/Kệ trưng đồ quý báu.

Ngồi đối diện với ghế sofa của cô là một người con trai anh tuấn, hắn mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng cổ chữ V, phía dưới là một chiếc quần tây xanh sẫm. Lúc này đang lười biếng ngồi dựa trên sofa, ngón tay thon dài chống cằm, hơi hí mắt nhìn qua mặt trời ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời ngoài cửa thật đẹp mắt, mặc dù đắm chìm trong đó nhưng hào quang của hắn vẫn không bị giảm sút chút nào. Quần áo đơn giản tùy tiện, nhưng trên người từ trong ra ngoài đều tản mát ra một loại khí chất khiến người khác phải chú ý. Dường như mặc kệ hắn ở đâu, nơi đó liền trở thành sân khấu, mà hắn lại đứng ở trung tâm sân khấu, là tiêu điểm của vạn người.

Bên cạnh ghế salon của hắn là một nữ sinh, tóc dài để tự nhiên sau lưng, trên người là một bộ đầm đồng phục, áo được thiết kế ôm sát người, đem dáng người lồi lõm của cô ta phác họa rõ nét, trên tay còn cầm một tờ giấy A4. Dường như trước khi cô vào, cô ta đang cùng người con trai bên cạnh thương lượng gì đó, nghe được giọng nói của cô liền quay đầu nhìn sang, phút giây vừa nhìn thấy người đến, gương mặt kiều diễm liền cứng đờ, lại có vẻ không dám tin, híp mắt nhìn cô, cơ hồ rít qua từ kẽ răng hai chữ: “Trình Tuyết?”

Mà lúc này người con trai liền tục thờ ơ chống cằm chăm chú nhìn ngoài cửa sổ mới quay đầu lại, ánh mắt quét một vòng trên người Trình Tuyết, mày hơi giương lên, môi mỏng vẽ ra một đường cong đẹp mắt: “Đã lâu không gặp.”

Trong giọng nói tựa hồ pha chút lười biếng, giọng nói tinh khiết, âm cuối uyển chuyển, thật thu hút dễ nghe.

Trình Tuyết nhìn thấy hắn thì trong lòng khiếp sợ không ít.

Nếu như thời gian của mấy năm trước, thì bây giờ nhìn thấy Viên Khuynh Dương cô cũng không có kinh ngạc như vậy, nhưng Viên Khuynh Dương mấy năm trước và Viên Khuynh Dương hiện thời không thể đánh đồng với nhau.

Cũng như đời trước, hai năm trước hắn đã debut, bất quá không giống như lần debut không có tiếng tăm gì của đời trước. Bởi vì có kinh nghiệm, Viên Khuynh Dương vô cùng hiểu rõ khẩu vị của fan, hắn phát hành vài bài hit lên thị trường âm nhạc thì liền trở nên nổi tiếng khắp đại giang nam bắc. Hơn nữa với khí chất xuất chúng, khuôn mặt tuấn lãng, kinh thái tuyệt diễm, tự nhiên cũng khiến hắn đã hoàn toàn trở thành siêu sao thần tượng trong hai năm ngắn ngủi.

Cô không biết rõ tại sao đã trở thành đại minh tinh rồi, nhưng hắn lại có thể xuất hiện ở đây.

Bác gái tóc vàng ngồi xuống chào hỏi Trình Tuyết, lúc này mới nói với cô: “Cháu cùng Dương Dương là bạn học nên bác cũng không cần giới thiệu, lúc trước là Dương Dương tiến cử cháu cho bác, bác mới đến trường học xin số điện thoại của cháu.”

Trình Tuyết ngồi xuống bên cạnh bác bái tóc vàng, nhìn hai người đối diện, vẫn chưa định thần kịp.

Nói đến cùng, cô và Viên Khuynh Dương chưa gặp bốn năm rồi. Sau khi cô thi vào trường đại học Bắc Kinh, cũng là một trường đại học không tệ. Mà Viên Khuynh Dương không hề đến học viện âm nhạc hạng nhất ở khu tây nam, mà lại trực tiếp trúng tuyển đại học âm nhạc nước ngoài. Cũng phải, trùng sinh một đời, cô đã ở vị trí cao hơn, dĩ nhiên hắn cũng phải hướng đến nơi cao hơn.

Khoảng cách giữa hai người xa như vậy căn bản không thể gặp mặt. Hơn nữa sau khi Viên Khuynh Dương được công ty âm nhạc phát hiện, thì liền phát hành album, rồi tuần diễn, con đường càng lúc càng suông sẻ. Hiện giờ đại minh tinh như hắn vậy mà lại liên lạc với cô.

Chỉ là cô không ngờ tới, vừa mới tốt nghiệp không lâu thì bọn họ đã gặp mặt. Cô không hiểu tại sao hắn lại tiến cử cô với người khác, hơn nữa quan hệ của hắn cùng bác gái tóc vàng này là thế nào? Cuối cùng hắn lại muốn gì ở cô nữa đây?

Bác gái tóc vàng mời Trình Tuyết một ly nước, lại nói: “Để bác đi gọi tên nhóc kia xuống cho mọi người gặp.”

Trình Tuyết định thần lại, gật gật đầu: “Dạ được.”

Bác gái tóc vàng đứng dậy rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ, trong lúc nhất thời không khí trở nên ngưng đọng lạ thường.

Một lát sau lại nghe Viên Khuynh Dương nói: “Bà ấy là dì tôi.”

Trình Tuyết đột nhiên nhớ đến hình như Viên Khuynh Dương có một người dì ở Đức Minh, chỉ là ở đời trước cô không có gặp qua.

Cô gật đầu, bưng nước lên uống, dùng cái này để che giấu sự khác thường trên mặt.

“Tiếng Anh của em họ tôi không được tốt, dì muốn tìm người kèm hắn học thêm, tôi nghĩ em học chuyên tiếng Anh, cho nên đề cử em với bà.” Viên Khuynh Dương lại giải thích với cô một câu.

Mặt dù vẻ mặt hắn tươi cười, nhưng giọng nói lại lãnh đạm mà xa cách, rõ ràng hắn cũng đang giữ khoảng cách với cô.

Loại cảm giác cao cao tại thượng này thật khiến người khác không thoải mái, Viên Khuynh Dương dường như đang lo lắng cô sẽ vì sự tình đời trước mà sẽ tìm hắn dây dưa chăng. Trình Tuyết cười lạnh trong lòng, hắn nghĩ quá nhiều rồi.

Cô cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”

Chẳng bao lâu, hành lang gấp khúc trong phòng khách vang lên vài tiếng bước chân. Trình Tuyết nhìn thấy bác gái tóc vàng quay lại, phía sau bà là một cậu thiếu niên vóc dáng cao cao, bộ dáng chừng mười bảy mười tám tuổi, vừa đi vừa ngáp, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

Bác gái tóc vàng chỉ chỉ Trình Tuyết, nói với cậu nhóc: “Người này là giáo viên phụ đạo của con.”

Thiếu niên mở mí mắt ra nhàn nhạt nhìn cô một cái, lười biếng hướng cô vẫy vẫy tay: “Xin chào, cô giáo.”

Trình Tuyết cũng cười cười với hắn: “Chào em.”

Thiếu niên ngáp một cái, hữu khí vô lực nói: “Chào hỏi xong rồi, con về phòng ngủ đây.”  Nói xong quả nhiên xoay người rời đi.

Bác gái tóc vàng cũng không biết làm sao đối với hành vi của hắn, vội vàng nói với Trình Tuyết: “Cháu đừng để ý, nó lúc nào cũng có cái bộ dáng quỷ quái này đấy.”

Trình Tuyết lắc đầu, khách khí nói: “Không sao, dù sao cũng còn nhỏ mà!”

Bác gái tóc vàng ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cô liếc trái liếc phải, Trình Tuyết cảm thấy ánh mắt giống như đang đánh giá một kiện hàng hóa vậy, làm cho da đầu cô tê dại một mảng.

Nhìn một hồi, bác gái tóc vàng mới cười nói: “Bác nghe nói cháu học đại học Bắc Kinh đúng không?”

Trình Tuyết lúng túng cười cười, gật đầu, bác gái tóc vàng lại nói: “Đúng là không sai mà.” Dừng một chút lại dò hỏi: “Cháu có bạn trai chưa?”

Trình Tuyết giật giật khóe miệng, vội vàng gật đầu: “Cháu có bạn trai rồi.”

“Ấy… Vậy à…” Dường như bà có chút thất vọng, hơn phân nửa là muốn đem cô mai mối bên nhà bác ba dì sáu nào đó rồi.

Trình Tuyết hiểu rõ uy lực bát quái của phụ nữ trung niên, chỉ cần xuất ra đề tài thì có thể thao thao bất tuyệt không dừng, cho nên phải bắt đầu chặn đầu trước, cô vội vàng nói: “Nếu đã gặp mặt học trò rồi, vậy thì cháu đi trước, cháu còn có việc khác nữa.”

“Ơ, phải đi rồi sao…” Bác gái tóc vàng dường như rất luyến tiếc cô: “Vậy ngày mai cháu bắt đầu dạy đúng không?”

Trình Tuyết từ trên ghế salon đứng lên: “Ngày mai cháu lại đến.” Lại không nói có dạy học hay không.

Sắc mặt bác gái tóc vàng mới tốt lên một chút, đứng dậy tiễn cô ra cửa, ra đến cửa còn gọi cô: “Cháu đi đường cẩn thận nha.”

Cho đến khi Trình Tuyết đi rất xa rồi mới ngồi xuống, bà nhìn thoáng qua Viên Khuynh Dương ngồi đối diện, cười nói: “Bạn học của cháu thật không tệ, biết lễ phép, lại xinh đẹp nữa.” Nói đến đây bắt đầu thở dài: “Haizz, chỉ tiếc người ta có bạn trai rồi, nếu không dì còn muốn làm mai cho cháu nữa.”

Liễu Yên ngồi bên cạnh Viên Khuynh Dương nghe thấy lời này, mí mắt liền nhảy lên, gấp rút cười gượng hai tiếng, nói: “Dì Vương à, dì cũng đừng loạn điểm uyên ương quá, hiện tại Dương Dương là đại minh tinh, tìm bạn gái cũng đâu thể là người bình thường như vậy được?”

Bác gái tóc vàng nghe thấy lời này thì mất hứng, lạnh lùng khẽ hừ nói: “Con gái người ta có chỗ nào bình thường, người ta lại là sinh viên thành phố, bằng cấp cao như thế sao lại không xứng với Dương Dương được? Dù sao, tôi cũng là dì của Dương Dương, cho dù hắn là đại minh tinh, hắn cũng là cháu của tôi, tôi tự nhiên có tư cách giới thiệu bạn gái cho nó.”

Liễu Yên bị bà chặn miệng, sắc mặt vô cùng khó coi, dứt khoát chuyển đề tài hướng Viên Khuynh Dương nói: “Dương Dương, vừa nãy đại diện Tăng ca gọi điện thoại tới, nói có chủ đầu tư muốn tìm người chụp ảnh quảng cáo, mà chủ đầu tư kia ra tay khá hào phóng…”

Lời cô ta còn chưa nói hết, Viên Khuynh Dương liền nhíu chặt lông mày ngắt lời: “Nói với Tăng ca tôi đang tốt lắm, muốn nghỉ ngơi vài ngày.”

Vừa nhìn thấy Trình Tuyết xuất hiện ở đây, Liễu Yên đã hoài nghi mục đích nghỉ phép lần này của Viên Khuynh Dương là Trình Tuyết. Hơn nữa, hắn nói muốn nghỉ ngơi, chỗ nào không đến mà lại tới thị trấn hẻo lánh này chứ?

Liễu Yên cảm thấy đang chịu sự uy hiếp khổng lồ, lập tức liền nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chị thấy quảng cáo này cũng rất tốt, chỉ cần sắp đặt vài pose là được, hơn nữa tiền công lại rất cao.” Giọng nói lại mềm xuống, gần như là làm nũng.

Nhưng Viên Khuynh Dương lại lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói giễu cợt: “Chị xem tiền quan trọng hay là sức khỏe tôi quan trọng?”

“Chị…”

Liễu Yên còn chưa kịp mở miệng, bác gái tóc vàng liền nói: “Dương Dương nói đúng, hai năm nay nó chạy tới chạy lui cũng vất vả lắm rồi, hiện giờ khó khăn lắm mời nhàn rỗi, cũng nên buông lỏng một chút, cũng không phải là cô chịu, cô tự nhiên nói mà không biết mệt rồi.”

Liễu Yên bị lời nói của bà làm tức nghẹn, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng. Cô thật không hiểu, vì sao bà già này lại có địch ý đối với cô như vậy, lần đầu tiên thấy cô đã không vừa ý, vừa rồi còn nhiệt tình với Trình Tuyết như vậy, thật sự là càng nhìn càng giận. Cô không hiểu cô kém hơn Trình Tuyết chỗ nào chứ.

Cô ta quay đầu lại nhìn Viên Khuynh Dương, hốc mắt hồng hồng, nhưng Viên Khuynh Dương cũng không liếc cô ta một cái, nhíu mày trầm tư một lát liền hướng bác gái tóc vàng nói: “Dì thật sự thấy Trình Tuyết tốt?”

“Đương nhiên rồi!” Bác gái tóc vàng không chút nghĩ ngợi nói.

Viên Khuynh Dương như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lập tức cười cười, trong mắt phát ra vẻ hạnh phúc sáng chói kì lạ.

Nhưng mà Liễu Yên nhìn thấy lại tương đối chướng mắt, cô chỉ cảm thấy trong lòng cực kì chua xót. Trước kia đừng nói tới lúc cô đỏ mắt, chỉ cần bĩu môi một chút thì Viên Khuynh Dương đã lập tức đến dỗ dành cô, an ủi cô ngay. Nhưng bây giờ cô chịu uất ức đến vậy mà hắn cũng không nhìn cô một cái, vẫn còn tâm tình hỏi thăm Trình Tuyết tốt hay không tốt.

Cũng không biết tại sao hắn đột nhiên biến thành bộ dạng thế này, rõ ràng trước kia còn thường xuyên heo đuổi sau đuôi cô mà, rõ ràng trước đây hắn cũng nói hắn muốn kết hôn với cô. Nhưng bây giờ, đừng nói là theo đuổi cô, thái độ của hắn đối với cô thậm chí còn lãnh đạm như người xa lạ. Nếu như không phải cô thình cầu mẹ cô đi tìm mẹ hắn thương lượng, chỉ sợ cũng không được làm trợ lí của hắn.

Bất quá Liễu Yên lập tức khiến răng, cô cũng không tin, dựa vào thủ đoạn của cô còn không đấu lại Trình Tuyết. Một ngày nào đó cô sẽ trở thành vợ của siêu sao siêu cấp Viên Khuynh Dương, sẽ cùng hắn sóng vai đi trên đại lộ ngôi sao, được tất cả người hâm mộ ngước nhìn.

**

Trình Tuyết thật không nghĩ đến sẽ gặp lại Viên Khuynh Dương, càng không hề nghĩ tới việc hắn tiến cử cô với dì hắn. Hắn chỉ đơn thuần là hy vọng cô có thể dạy thêm cho em họ hắn hay còn mục đích gì khác?

Thật sự cũng không nên trách Trình Tuyết nghĩ nhiều, lúc mới học lớp mười hắn đã dây dưa không dứt với cô rồi. Nhưng nhìn thái độ vừa nãy của hắn không giống như là muốn dây dưa không rõ với cô. Cái loại cảm giác kiêu ngạo xa cách đó rõ ràng là không hy vọng cô vì sự tình trước kia mà làm bộ làm tịch tiếp cận hắn.

Chắc cô đã nghĩ nhiều rồi, hôm nay hắn đã là siêu sao thần tượng, sao lại còn rảnh rỗi đến dây dưa với cô chứ? Cứ nhìn sự phát triển của hắn xem, chỉ cần hắn làm tiếp vài năm, không chừng sẽ trở thành lão đại trong giới giải trí. Hắn không giống như là dám lấy tiền đồ của bản thân đi đùa giỡn người khác.

Nhưng dù vậy, Trình Tuyết vẫn cảm thấy việc dạy thêm cho em họ hắn cũng không phải là việc làm sáng suốt, mặc kệ hắn có phải đã không còn quan tâm cô không, cô cũng tuyệt đối không muốn tiếp tục quan hệ với hắn.

Cô thoáng suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngày mai phải nghĩ cách từ chối công việc này. Dù sao, cũng không phải là không còn gì để làm.

Trình Tuyết vừa về tới nhà, không đầy một lát liền nhận được điện thoại của Trương Hiểu Lệ, hỏi cô đã về chưa.

“Đã về rồi, hôm qua vừa tới.”

“Được đó.” Giọng Trương Hiểu Lệ khó nén hưng phấn: “Có vài bạn học trước kia muốn họp lớp, cậu cùng mình đến đi, chúng ta đã lâu không có tụ họp rồi.”

“Việc này hả…”Trình Tuyết vừa chỉnh tài liệu vừa nói, Trương Hiểu Lệ cho rằng cô muốn từ chối, gấp rút bổ sung một câu: “Trình Tuyết, cậu không được phép từ chối nhá, hồi lễ mừng năm mới cậu đã làm mình leo cây rồi, lần này không thể như vậy được nữa, huống chi Bạch Khiêm cũng tới, chúng ta đã lâu không gặp hắn rồi, cậu và hắn quan hệ tốt vậy cũng không muốn gặp sao?

Trình Tuyết cầm điện thoại di động ngón tay nắm thật chặt, bất quá giọng nói vẫn bình thường: “Được được được, mình đâu có nói là không đi đâu.”

“Một lời đã định, đến lúc đó cũng đừng để mình lại leo cây đó.”

Trình Tuyết lập tức bảo đảm: “Không đâu.”

Sau khi cúp điện thoại, Trình Tuyết ngồi xuống sofa, khẽ thở dài, kể từ cùng mọi người tụ họp lúc vừa đậu đại học, Trình Tuyết cũng chưa từng gặp mặt Bạch Khiêm, tính ra cũng đã bốn năm rồi.

Nếu như nói là bởi vì sau khi học đại học, mọi người đường ai nấy đi, liên lạc thưa dần thì còn có thể tha thứ, nhưng lại đột nhiên mất liên lạc như vậy thì Trình Tuyết không hiểu tại sao nữa.

Lúc học cao trung, vì quan hệ của mọi người đều rất tốt cho nên còn liên lạc với nhau, ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi sẽ họp mặt, duy chỉ có Bạch Khiêm, phàm là những lúc cô tụ họp thì hắn sẽ không tham gia.

Trình Tuyết vẫn cảm thấy cô và Bạch Khiêm là bạn bè thân thiết, giống như cô với Trương Hiểu Lệ vậy. Bạch Khiêm học hành không tốt, cô từng kèm hắn học, lúc chuyển khu phòng học năm hai cao trung thì mọi người vẫn cùng nhau học tập. Khi đó vì tiết kiệm tiền, mỗi ngày cô đi ăn cơm trưa chỉ mua cơm chay. Mà mỗi lần Bạch Khiêm mua cơm đều sẽ mua thêm một phần thịt, sau đó lấy cớ là hắn ăn không hết nên cho cô ăn. Thật ra cô đều biết, hắn muốn dùng cách này để giúp cô thêm phần ăn thôi.

Từ khi vào năm hai cao trung, nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng nề. Thời điểm cấp ba mẹ cô lại phát bệnh nằm viện. Trương Hiểu Lệ và Bạch Khiêm đã khích lệ cô không ít, có bọn họ, cuối cùng cô cảm thấy thì ra quãng thời gian cấp ba không còn áp lực giống như đời trước nữa, mặc dù cực khổ, nhưng mọi người đều ủng hộ, khích lệ lẫn nhau, cùng nhau đi qua năm tháng gian khổ. Mà bởi vì quan hệ với cha mẹ Bạch Khiêm, có đôi khi thậm chí cô còn thân thiết với hắn hơn Trương Hiểu Lệ. Khi đó có người hiểu lầm hai người đang yêu đương, chỉ là cả hai đều không thẹn với lương tâm, đối với lời đồn đãi này chỉ cười cho qua.

Quan hệ trước kia tốt như vậy mà hiện thời ngay cả liên lạc cũng không có. Trình Tuyết tự nhiên cảm thấy tiếc nuối. Thật ra trước đây cô cũng đã từng gọi điện cho Bạch Khiêm, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều nói là bộn bề nhiều việc, nói không được hai câu thì cúp. Căn bản là bộ dạng không muốn liên lạc với cô một chút nào, làm về sau Trình Tuyết cảm giác có vẻ mình mặt dày quá.

Cô không rõ lắm cuối cùng là vì cái gì, sao hắn lại có thể như vậy, cô tự hỏi cô không hề có bất kỳ lỗi lầm nào với hắn.

Lúc Trình Tuyết đến địa điểm tụ họp thì rất nhiều bạn học đã đến, đại đa số đều là bạn sau năm nhất cao trung. Trương Hiểu Lệ vừa nhìn thấy cô liền vội vàng ra đón, Trình Tuyết ôm cô nàng một cái. Trương Hiểu Lệ liền nói: “Một năm không gặp cậu, sao lại còn xinh đẹp hơn trước nữa vậy, không biết là ăn cái gì nữa?” Trương Hiểu Lệ cố ý làm ra vẻ tức giận.

Trình Tuyết cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo mặt cô nàng nói: “Một năm không gặp hình như cậu gầy xuống rồi đó.”

Quả nhiên câu nói này đã được lòng cô nàng, lập tức nhướng lông mày, hưng phấn nói: “Thật sao? Mình cũng cảm thấy gầy đó.”

Hai người vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Trình Tuyết chào hỏi những bạn học khác, trong phòng tổng cộng có hai bàn, hai cái bên cạnh đều có người ngồi, mỗi người đều nói nhau nghe bốn năm đại học đã có bao nhiêu chuyện lý thú.

Trình Tuyết ngồi xéo đối diện với Lâm Viện Viện, Lâm Viện Viện và Trình Tuyết đều là bạn học ba năm cao trung, chỉ là lúc lớp mười phát sinh cạnh tranh nên quan hệ hai người trở nên không tốt lắm, bất quá sau khi ngồi xuống vẫn hướng cô ta nói: “Đã lâu không gặp, Lâm Viện Viện, cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”

Cô ta cũng khách khí trả lời một câu: “Đâu có đâu có, cậu cũng xinh đẹp mà.”

Lúc nói lời này cô ta vuốt vuốt tóc mái trên trán, nói xong thì liếc con mắt về một bên, để lại cho cô tròng mắt trắng khinh thường lấy lệ.

Trình Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thật bội phục loại năng lực mắt trợn trắng này của Lâm Viện Viện. Nhìn qua không hề giống trợn trắng, nhưng lại vừa đúng khiến người ta nhìn ra cô ta khinh thường, ừm, hẳn là đã trải qua rèn luyện trong thời gian dài.

Ngược lại Trình Tuyết không có để ý nhiều vậy, cùng Trương Hiểu Lệ trò chuyện những dự định sắp tới.

“Mình tạm thời không muốn đi tìm việc làm, muốn nghỉ ngơi và phục hồi một thời gian, thuận tiện chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.”

Trương Hiểu Lệ nghe xong lại bĩu môi: “Ba mình cũng muốn mình đi thi nghiên cứu sinh, bất quá mình không muốn thi,  ở trường học nhiều thì khó chịu lắm. Mình muốn đi làm, mau chóng kiếm tiền nuôi sống bản thân, kiếm thật nhiều tiền để đi du lịch, vậy hay hơn nhiều.”

Trình Tuyết biết rõ dự định của Trương Hiểu Lệ chắc cũng có lý của mình, cô cũng không phủ nhật, gật đầu nói: “Đi làm cũng không tồi.”

Trong lúc đang nói chuyện, Trương Hiểu Lệ lại đột nhiên vẫy vẫy tay phía bên trái của cô: “Bạch Khiêm đến rồi hả?”

Trình Tuyết nhìn theo phương hướng ngón tay, quả nhiên thấy một người đàn ông cao lớn đi từ cửa vào, đã bốn năm rồi không gặp Bạch Khiêm, dường như hắn đã thay đổi rất nhiều.

Trên người hắn mặc một chiếc áo tay ngắn rộng rãi màu đen, phía dưới là một chiếc quần ngắn xanh lá cây, chân mang một đôi giày thể thao màu đen, ăn mặc có chút đơn giản cũng có chút giống sinh viên, nhưng khí chất của hắn vẫn rắn chắc không ít, rõ ràng biểu lộ hắn đã là một người đàn ông trưởng thành.

Mái tóc xoăn tự nhiên của hắn cũng được cắt ngắn, làn da trắng trẻo cũng vì phơi nắng đã trở thành màu lúa mạch, vốn là một khuôn mặt dịu dàng thiên về nữ tính, cũng bởi vì được huấn luyện lâu dài mà thay đổi thành hình góc cạnh rắn chắc, lộ ra khí chất nam tử hán kiên định, chỉ là mặt mày vẫn còn quá đẹp trai.

Bên cạnh Bạch Khiêm còn dẫn theo một cô gái. Cô ấy để kiểu tóc hoa lê chạm vai, trên người là một bộ váy công sở mà xanh da trời, tướng mạo thanh lệ đẹp mắt, mặc quần áo nhẹ nhàng khoan thai lên người lại càng lộ vẻ trong sáng ngọt ngào. Cô ấy đi theo sau lưng Bạch Khiêm, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng và khẩn trương, giống như nàng dâu nhỏ lần đầu tới cửa thăm hỏi nhà trai vậy.

Lúc Bạch Khiêm học lớp mười, từng bởi vì thành tích học tập không tốt mà phải đi cửa sau đã khiến nhiều người khinh bỉ. Bất quá, về sau bởi vì trên người hắn có mị lực lãnh đạo trời sinh, nên đã chinh phục không ít nam sinh làm tiểu đệ hắn. Bây giờ sau khi hắn vào, thì có không ít bạn học đứng lên hướng hắn chào hỏi, một hàng đều kêu lên: “Chào Khiêm ca.” Còn có nam sinh đưa hắn một điếu thuốc, Bạch Khiêm nhận lấy điếu thuốc, lại có nam sinh chạy đến đốt thuốc cho hắn, Bạch Khiêm tán gẫu với bọn họ vài câu theo lệ.

Mọi người ở giữa cười cười nói nói, có nam sinh chú ý tới cô gái bên cạnh hắn, liền gào lên một tiếng: “Khiêm ca, vị này là ai? Sao không giới thiệu một chút?”

Bạch Khiêm ôm bả vai cô gái lôi đến bên cạnh mình, vẻ mặt đắc ý: “Là vợ của tao.”

Nam sinh bên cạnh hắn liền nói một tràng: “Chào chị dâu.”

Cô gái bị nhiều nam sinh cao lớn gọi chị dâu liền ngượng ngùng, đỏ mặt đáp lại.

Bạch Khiêm tán gẫu cùng bọn họ vài câu liền ôm cô gái đi đến bàn Trình Tuyết, thật không may, hắn cùng cô gái đó ngồi đối diện cô.

Vừa nãy là nam sinh chào hỏi hắn, bây giờ hắn ngồi xuống lại có không ít nữ sinh chào hỏi hắn. Bạch Khiêm đều đáp từng cái một, mà toàn bộ quá trình Trình Tuyết chỉ cúi thấp đầu lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhân viên phục vụ trà khai vị. Hiện giờ quan hệ cô cùng Bạch Khiêm đã không còn giống như xưa, hơn nữa vài năm nay hắn rõ ràng càng xa cách lãnh đạm với cô, cho nên một lát này cô cũng không biết có nên chào hỏi hắn không nữa.

Trình Tuyết ngồi bên cạnh Trương Hiểu Lệ hỏi một câu: “Bạch Khiêm, cậu có bạn gái khi nào thế, sao chúng tôi không biết?”

“Năm ngoái mới quen.” Bạch Khiêm nhàn nhạt đáp một tiếng.

Trương Hiểu Lệ đẩy đẩy tay Trình Tuyết hỏi: “Cậu biết hắn quen bạn gái không?”

Lúc này Trình Tuyết mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đối diện, Bạch Khiêm cũng không nhìn cô, chỉ nhẹ gật đầu uống một hớp nước, Trình Tuyết cười cười xấu hổ: “Mình cũng không biết.”

Trương Hiểu Lệ liền trừng Bạch Khiêm một cái: “Bạch Khiêm, cậu đúng là không có nghĩa khí, quan hệ của cậu với Trình Tuyết tốt như thế mà cậu cũng không nói!”

Trình Tuyết nghe trong lòng lộp bộp một tiếng, giương mắt hướng Bạch Khiêm nhìn lại, thấy hắn giống như không nghe thấy, vừa vặn lúc đó có một nam sinh từ cửa vào chào hỏi hắn một câu, hắn liền đứng dậy đi tới thân thiết câu lấy bả vai người kia. Cứ như vậy, né tránh đề tài một cách tự nhiên.

Trương Hiểu Lệ bĩu môi: “Cái tên Bạch Khiêm này, sao vẫn là cái tính đó vậy?”

Trình Tuyết cười cười, không lên tiếng, Bạch Khiêm vừa vào cửa thì chưa hề nhìn qua cô một lần, cũng không lên tiếng chào hỏi cô, đối đãi y hệt như người xa lạ. Hơn nữa, cô thật sự không biết Bạch Khiêm đã quen bạn gái, Bạch Khiêm với cô dù sao cũng là một nửa người thân, nhưng bốn năm nay, đối với việc riêng của hắn cô hoàn toàn không biết gì cả.

Trong lòng Trình Tuyết có chút buồn bã, không hiểu bạn bè thân thiết ngày xưa sao lại biến thành bộ dáng này.

Trong lúc cô cúi đầu trầm tư, đột nhiên nghe được đối diện có giọng nói ngọt ngào: “Chị là Trình Tuyết?”

Trình Tuyết ngẩng đầu nhìn, người nói chuyện đúng là bạn gái của Bạch Khiêm, lúc này đang cười dịu dàng nhìn cô. Bất quá cũng không biết có phải là ảo giác của Trình Tuyết không, cô cảm thấy dáng vẻ tươi cười của cô gái đó chỉ là bề ngoài, căn bản không biểu đạt nơi đáy mắt, cô thậm chí còn cảm giác ánh mắt lãnh đạm kia không che giấu được địch ý.

Trình Tuyết chỉ sợ là mình nghĩ nhiều, gấp rút định thần lại, hướng cô ấy trả lời một câu: “Chị là Trình Tuyết.”

Cô ấy chỉ cười cười: “Em là Lý Mẫn Chi.”

“Chào em.”

“Vâng, chào chị.” Đáp câu này xong liền không có nói nữa.

Trình Tuyết cũng không để ý, cùng Trương Hiểu Lệ nói chuyện phiếm. Một lát sau có một nam sinh đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hưng phấn nói với mọi người: “Các cậu có biết hôm nay có ai sẽ đến không?”

Mọi người đều bị vẻ mặt hưng phấn của hắn làm cho ngẩn người, Bạch Khiêm nhíu mày trêu ghẹo một câu: “Nhìn bộ dạng mày như vậy, chẳng lẽ vợ mày sinh con cho mày hả? Hay là con mày tới?”

Lời này vừa dứt, xung quanh có không ít nam sinh đều cười ha hả hưởng ứng. Nam sinh kia bị cười đến không tự nhiên, cố làm ra vẻ không thích nói: “Khiêm ca, anh thật là… em nói đứng đắn đó!”

Bạch Khiêm liền khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, là ai đến?”

Nam sinh kia hưng phấn, thần thần bí bí nói: “Còn có thể là ai, đương nhiên là cái vị đại minh tinh kia rồi!”

Trong đám người có rất nhiều người hít một ngụm khí lạnh, có một nam sinh liền nói: “Cậu nói Viên Khuynh Dương đó hả?”

“Không phải hắn thì còn ai nữa?”

Vốn đang náo nhiệt, trong nháy mắt lại yên tĩnh trở lại, có người không tin liền nói: “Thật hay giả đó?”

“Đương nhiên là thật.” Nam sinh này hất hất cằm: “Lớp trường vừa mới đi đón người kìa, còn có thể giả sao?”

Xung quanh yên tĩnh mấy giây liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, hiển nhiên mọi người không nghĩ Viên Khuynh Dương lại tham dự họp lớp, nên biết người ta hiện tại là đại minh tinh gía trị ngàn vàng đó.

Trình Tuyết nhíu mày, cô không nghĩ Viên Khuynh Dương lại xuất hiện ở đây.

Quả nhiên chẳng bao lâu lớp trưởng liền mang hai người đến lô ghế ngồi, trong đó có một nam sinh cao lớn ăn mặc đơn giản áo tay ngắn quần dài, mang kính râm, lại che khẩu trang hết nửa khuôn mặt. Cho dù vậy, trên người hắn vẫn mang cái loại khí chất phi thường làm người khác chú ý.

Bên cạnh hắn còn mang theo một cô gái, mặc một chiếc đầm lụa trắng, trên tay còn mang theo một túi xách lơn, toàn thân toát ra khí chất vô cùng chuyên nghiệp.

Người nam đi vào liền tháo khẩu trang và kính râm xuống, đặc biệt lễ phép hướng mọi người khẽ khom người: “Xin chào mọi người.”

Giọng nói hắn vô cùng nhu hòa, bộ dáng cũng lễ phép chu toàn, một chút cũng không có dáng vẻ đại mình tinh. Mọi người sững sờ một lát, có người phục hồi tinh thần hướng hắn đứng dậy nói: “Đến đây đến đây, mau tới ngồi đi, tất cả đều là bạn học với nhau, khách khí làm gì!” Còn nhiệt tình trực tiếp kéo hắn xuống chỗ ngồi.

Mà vô cùng không khéo, Viên Khuynh Dương và Liễu Yên lại ngồi cùng một bàn với Trình Tuyết.

______________________

P/s Zens Zens: Dạo này tâm trạng mỗi khi edit/beta truyện Vỏ xe của mình là “Chài ai, sao viết nhiều zậy, sao edit/beta hoài không hết chương zậy, chài ai sao ngứa giò quá zậy, mị còn trẻ, mị muốn đi chơi cơ!!!” (╯°Д°)╯︵ ┻━┻

Nói chung, đang lười thì sẽ có mọi lý do.

À, chương sau, nam chính sẽ xuất hiện nhé!

 

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
ngocvu128
5 Năm Cách đây

Tâm lý nữ chính buồn cười vậy, nta quan tâm thì ko thích mà nta lạnh nhạt thì lại nghĩ nta sợ mình đeo bám, ko nhất quán j cả ?
Cảm ơn b edit

Vy Lam
Vy Lam
5 Năm Cách đây

Chắc là còn phải dây dưa với Viên tra nam dài dài đây???

Vy Lam
Vy Lam
5 Năm Cách đây

Xem ra còn phải dây dưa với tên Viên tra nam dài dài đây???

Mimi anh
Mimi anh
3 Năm Cách đây

Hóng na9

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!