Thế giới II : Cứu vớt Cầm sư 27 tuổi (2)
Chương 04
Editor: Zens Zens
“Ngươi có tự tin ta nhất định sẽ đến sao?”
Khẩu khí Ngôn Thương không tốt, nhưng Tô Tầm Hoan lại chỉ bày vẻ mặt mỉm cười, không nói gì hết.
Sắc mặt thể tử Lý Bàn sầm xuống nhìn bàn tay Ngôn Thương nắm áo hắn, hắn ý vào chiều cao ưu thế mà nhìn nàng từ trên cao.
“Ngọc Kinh xuất ra bao nhiêu người đẹp, bất luận nam nữ cũng đều có. Vậy mà bây giờ bản thế tử chỉ nhìn trúng một tên cầm sư, cũng đáng để muội làm to chuyện, chạy vào khóc lóc om sòm hay sao? Cấp bậc lễ nghĩa hoàng gia của muội đều đi đâu hết rồi?”
Ngôn Thương chỉ nhếch môi cười lạnh, ngồi lên giường, nắm lấy tay Tô Tầm Hoan.
“Ca ca, hắn không chỉ là một cầm sư.” Thanh âm nữ tử hoa phục rét lạnh, ngữ khí âm hàn, nhưng ánh mắt lại hết sức dịu dàng nhìn người trên giường: “Người này, hiện tại là người trong lòng ta, về sau, sẽ là muội phu (*) của ca ca đấy.”
(*) Muội phu: em rể
Ngón tay bị nắm chặt cứng đờ, vô thức vuốt nhẹ lòng bàn tay Ngôn Thương.
Rốt cục hắn cũng xúc động. Ngôn Thương nghĩ, bất kể tâm phòng bị có dày tới cỡ nào, nhìn một nữ tử có thân phận tôn quý, không thèm để ý thân phận bản thân, to gan biểu đạt sự ái mộ của mình, thì chỉ cần là người có tâm, nhất định sẽ không thoát khỏi sự kích thích như vậy.
“Một cầm sư dơ bẩn, không biết bị bao nhiêu nam nhân nữ nhân chạm vào, tùy tiện đùa bỡn một chút cũng không ai dám nói gì. Mà muội, muội cho rằng người như vậy có thể làm phò mã hay sao?”
Bàn tay bị Ngôn Thương nắm lấy giật mình run rẩy dữ dội, Tô Tầm Hoan từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ động. Ngôn Thương nhìn thấy bộ dạng cứng rắn nhẫn nhục chịu đựng của hắn, bỗng nhiên từ đáy lòng sinh ra một luồng giận dữ, nàng hất tay hắn ra, đứng lên, gạt hết thức ăn cùng rượu trên bàn hết xuống đất.
Tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên, Ngôn Thương ngẩng đầu nhìn Lý Bàn.
“Muội đã nói nam tử này là người trong lòng muội!” Ánh mắt nữ tử hoa phục sắc nhọn mạnh mẽ hiện ra: “Nếu ca ca cố ý chạm vào người trong lòng muội, muội tuyệt đối sẽ không tha cho ca.”
Lý Bàn sửng sốt. Hân Vinh công chúa đã cao ngạo từ nhỏ, nay vì một người có dáng dấp bất nam bất nữ, ngoan tuyệt nói ra câu: “Muội tuyệt đối sẽ không tha cho ca” như vậy. Chẳng lẽ nàng thật sự nhìn trúng tên cầm sư nghèo túng này?
Không, nhất định là nàng muốn thị uy với hắn, dân chúng đều nói Hân Vinh công chúa làm người chính trực, cầm kỳ thư họa không gì không biết, lòng mang thiên hạ, hùng tài vĩ lược. Gần đây, phụ hoàng vì thiên tai sông nước phương nam, vốn đã vô cùng phiền lòng, nếu hắn còn động chạm người trong lòng nàng, chuyện này mà đến tai phụ hoàng, thì sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.
Nghĩ đến điều này, sắc mặc tối đen của Lý Bàn lại bỗng nhiên thu lại. Hắn đưa tay đặt trên vai Ngôn Thương, bị hung hăng hất ra cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Cũng tốt cũng tốt, tiểu mỹ nhân như vậy…” Nhìn hai hàng lông mi run rẩy nhắm chặt của Tô Tầm Hoan, cười lỗ mãng: “… cũng xứng đôi với một bụng tài hoa, cầm kỳ thư họa của muội.”
Ánh mắt mọi người kinh ngạc lẫn sợ hãi, Lý Bàn dắt theo tùy tùng vừa cười lớn khó hiểu vừa phẩy tay áo bỏ đi. Ngôn Thương nghiêng đầu, nhìn những vật rơi vãi và người của Trầm Hương Các quỳ dưới đất, nhếch môi cười lạnh.
“Còn không ra ngoài, muốn chờ bản công chúa hỏi tội sao?”
Lập tức đám đông chạy đi như ong vỡ tổ, Ngôn Thương ngồi lại trên giường, hai mắt Tô Tầm Hoan nhắm nghiền, đôi môi không có chút huyết sắc nào. Ngôn Thương bắt lấy tay hắn, từ từ nắm lấy, sau đó bỗng nhiên thở dài một tiếng.
“Rõ ràng ngươi có thể nói cho hắn biết, ngươi là người của ta.”
Tô Tầm Hoan chậm rãi mở mắt ra, Ngôn Thương nhìn vẻ mê mang trong ánh mắt hắn, tựa như muốn hỏi: “Có thể sao? Ta thật sự có thể quang minh chính đại nói là người của người sao?” Cảm thấy bàn tay nàng bị nhẹ nhàng nắm ngược lại, Ngôn Thương khẽ cười cười, cười đến vô cùng dịu dàng: “Có thể, Tầm Hoan. Ta thật sự thích ngươi.”
Tô Tầm Hoan hơi thay đổi sắc mặt, thần sắc khẩn trương kì lạ, muốn rút tay về.
Nhưng Ngôn Thương lại nắm quá chặt, trước khi hắn rút tay lại, nàng đã đem tay hắn áp lên mặt mình.
“Ta không thèm để ý ngươi từng có bao nhiêu phong nguyệt, ngươi sợ ta khinh thường ngươi sao?”
Ngôn Thương biết, thời điểm này cũng không cần lảng tránh chuyện trong quá khứ nữa, càng lảng tránh, tâm phòng bị của hắn sẽ bao bọc càng chặt hơn mà thôi. Nàng muốn dùng phương thức thẳng thắn thành khẩn, khiến cho hắn chấp nhận nàng.
“Thật sự không ngại sao?” Tô Tầm Hoan hơi mất tự nhiên xoay mặt về một bên, không nhìn vào ánh mắt Ngôn Thương. Hắn khẽ cười, bộ dáng nhẹ nhàng tự nhiên: “Ta từng bị rất nhiều người chạm vào, có nữ nhân tứ tuần, có nam tử mập mạp đáng khinh, có thương nhân người đầy hơi tiền, có nữ nhân trung niên bán hàng ăn trên phố… Thậm chí vừa mới nãy, còn có ca ca của người.”
“Hắn chạm vào nơi nào của ngươi?”
Không có phẫn nộ như trong tưởng tượng, Tô Tầm Hoan thoáng kinh ngạc, đảo mắt nhìn Ngôn Thương, lại nhìn nữ tử cầm lấy tay hắn giơ lên môi, khẽ hôn.
“…”
Nữ tử để mặt sát vào mặt hắn, gần đến nỗi có thể ngửi được hương vị thanh đạm trên người nàng. Không phải mùi vị son phấn dung tục, mà là một mùi hương nhàn nhạt, chỉ thuộc về nàng. Nàng hạ mi, nhìn bờ môi hắn: “Nơi này thì sao, có chạm qua chưa?”
Không thể nói bị chạm qua, bằng không nàng sẽ càng suy đoán thêm nữa…
Không thể nói… Không thể…
“Đã chạm.” Hắn cúi mi nhìn đôi môi ẩm ướt, trơn bóng, trong suốt, phấn hồng của nàng. Lời nói vừa xuất ra trong nháy mắt, đã bị nàng nhẹ nhàng hôn lên.
Dịu dàng, không giống bất cứ người nào, mang theo dịu dàng thương tiếc cũng như phẫn nộ vì hắn không biết quý trọng chính mình…
Môi nàng hôn lên môi hắn, lên má, và còn lưu lại vết hồng trên cổ. Cuối cùng, nàng nhìn bản thân, nét mặt cười tươi như hoa: “Hiện giờ, ngươi là một người rất sạch sẽ. Có thể tiếp nhận ta không?”
“…”
Hắn bởi vì hai chữ sạch sẽ mà trong lòng lại thê lương lần nữa. Bỗng nhiên Tô Tầm Hoan cười đến vạn vật thất sắc.
“Kỳ thật, chỉ cần công chúa hạ lệnh, vì mạng sống, thảo dân chắc chắn sẽ tiếp nhận người.”
Ngôn Thương cũng không cảm thấy nổi giận. Nàng có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, cho dù là một nữ tử, đột nhiên bị một nam tử thổ lộ từ đầu tới cuối, cũng không có khả năng dễ dàng tin tưởng. Huống chi, là hắn, từ nhỏ đã bị đối đãi lạnh nhạt, chịu đựng đến tận cùng sự lạnh bạc của tình người khắp thế gian.
“Không sao, ta cũng không vội.” Ngôn Thương nói xong, gọi người vào chuẩn bị nước tắm cho hắn, lại đi ra cửa, Ngôn Thương ngoái đầu lại nhìn, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng dịu dàng: “Nếu ta đã thật sự động tâm với ngươi, thì cũng tuyệt đối không dùng thân phận công chúa ép buộc ngươi.”
Vài ngày sau, Ngôn Thương cũng không đến Trầm Hương Các.
Tô Tầm Hoan vừa mới động tâm, không cần mỗi ngày phải quấn quít lấy hắn. Dư thừa sự quan tâm thì sẽ không gọi là quan tâm nữa, mà gọi là quấy rối.
Giác hồ tháng tư (*), phong cảnh thanh lệ.
(*) Giác hồ: Giác tức chỉ ngọc giác, hình dáng ngọc mình post ở chương 1, ý ở đây chắc là chỉ hình dáng cái hồ giống ngọc giác, hay là tên riêng của cái hồ là Giác???Tạm thời coi như tên riêng đi nhé.
Ngày hôm đó, tại Giác hồ của Trầm Hương Các tổ chức cuộc thi thơ ca, mời Ngôn Thương đến góp vui. Bởi vì biết thân thể Tô Tầm Hoan không tốt, mấy ngày trước đã đã bị một phen bệnh tật giày vò, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Ngôn Thương dẫn theo thị nữ, thật sự đi đến Giác hồ.
Khi tin Hân Vinh công chúa danh chấn thiên hạ tham gia cuộc thi thơ ca của Trầm Hương Các tuyền đến tai Tô Tầm Hoan thì hắn đang uống thuốc, tay bưng chén thuốc ngừng lại bên môi.
Nha hoàn bưng thuốc biết được quan hệ của hắn với Hân Vinh công chúa, vì thế rất vui mừng nói với hắn: “Tính tình công chúa luôn thanh cao, nhưng vì Tô cầm sư mới nguyện ý tham gia cuộc thi thơ ca của Trầm Hương Các. Công chúa đối tốt với Tô cầm sư như vậy, nhất định là thật lòng.”
“Nhất định là thật lòng.”
Tô Tầm Hoan uống một hơi cạn sạch thuốc trong bát, cười đến câu hồn với nha hoàn: “Tiểu Uyển cô nương, cảm tạ.”
“Nô tì cũng không dám nhận tiếng cảm ơn này của người…” Nha hoàn vừa cầm bát đi ra vừa lẩm bẩm: “Ai chẳng biết tương lai Tô cầm sư là phò mã gia, bưng thuốc cho phò mã gia, ai còn dám yêu cầu cảm tạ chứ…”
Tô Tầm Hoan chống người ngồi dậy, nhìn thấy trên cửa sổ đặt một chậu đỗ quyên. Hắn chưa bao giờ thỉnh cầu ai đối đãi hắn như đối với một chậu hoa đẹp. Hắn biết hắn chỉ như là một cọng rau muống còi cọc, bên ngoài nhìn có vẻ nguyên vẹn, kỳ thật trong tim đã trống rỗng.
Đã vô tâm, thì lấy gì đáp lại nàng?
Tô Tầm Hoan nằm lại trên giường, nhắm mắt lại.
Chi bằng không đáp lại, dù sao cuối cùng nàng cũng sẽ phiền chán bộ dạng này của hắn.
Bề ngoài cuộc thi mang danh là hai tiếng thơ ca, nhưng thực tế chỉ là thủ đoạn kéo khách của Trầm Hương Các.
So với những người đẹp hết thời dung chi tục phấn, các thiếu nữ dịu dàng có thể ngâm thi tác đối thì càng làm cho nam tử thương tiếc hơn. Mà nơi yên hoa tiến thành cuộc thi thơ ca, tự nhiên sẽ hấp dẫn những nữ tử gia đình không đứng đắn, đây cũng đều trong dự kiến của Ngôn Thương. Ngôn Thương ngồi xuống chiếc ghế được thiết kế dành riêng cho nàng, trước mắt là những nữ tử yên hoa luôn cười duyên, làn thu thủy (*) hướng về những nam tử vây xem, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn bưng cốc trà bên cạnh lên uống một ngụm.
(*) làn thu thủy: chỉ đôi mắt long lanh của người con gái đẹp.
Kiểu bình tĩnh này vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi Tô Tầm Hoan tới.
Người mặc bạch y đơn bạc, ôm cổ cầm, nam tử lộ ra một mảng lồng ngực gầy gò, mỉm cười đến cỏ lau mềm mại trong hồ đều phải ảm đạm thất sắc, làm kinh động đến ánh mắt tất cả nữ tử. Tô Tầm Hoan xuyên qua những người vây xem, tiến đến trước mặt Ngôn Thương, cúi người.
“Thảo dân Tô Tầm Hoan, tham kiến Hân Vinh công chúa.”
Hắn lại biến trở về bộ dáng này.
Ngôn Thương nhíu mày, lần trước chia tay, rõ ràng hắn đã động tâm với nàng. Mà bây giờ, hắn lại đổi trở về một thân y phục lùng thùng, rộng rãi, thậm chí tóc đen cũng không búi lên, bày ra dáng vẻ phóng đãng bất kham (*) trước mặt nàng.
(*) Bất kham: ngang ngạnh, không chịu trói buộc.
“Nếu như ngươi cảm thấy như vậy mới vui vẻ, cứ như vậy đi.”
Lời nói của nàng, nhìn qua không hề logic, nhưng Tô Tầm Hoan lại cảm thấy tim mình bắt đầu đập loạn nhịp.
“Vâng.” Dứt lời, hắn cảm giác có chút kích động, vội xoay người đến vị trí dành cho hắn, ngồi xuống, đem cầm đặt lên đầu gối.
“Công chúa, cái này…”
Nha hoàn Tiểu La đem một bình sứ màu lục nhỏ đưa cho Ngôn Thương, mặt hiện lên vẻ lúng túng: “Ngài dặn nhìn thấy Tô cầm sư thì đưa cho người, nhưng mà vừa rồi người đi quá nhanh, nô tỳ đuổi không kịp…”
Đó là thuốc điều khí vô cùng trân quý trong cung, nàng muốn tại thờ điểm hắn cứng rắn sẽ cho hắn một chút quan tâm dịu dàng, do đó mới chuẩn bị cái này. Mặc kệ bây giờ thái độ hắn là gì, tóm lại, đây là việc nàng phải làm.
Ngôn Thương tiếp nhận bình sứ, nhẹ nhàng siết trong tay.
Cuộc thi thơ ca chính thức bắt đầu. Tiếng ngâm thơ của nữ tử vang lên trầm thấp, lấy tiếng cầm của Tô Tầm Hoan làm nhạc đệm, tiếng đàn đặc biệt dễ nghe, thu được một loát tiếng trầm trồ khen ngợi.
Ngôn Thương vẫn cúi đầu suy nghĩ nên dùng phương pháp gì giao dược cho hắn mà không phải lúng túng, khó xử. Bỗng nhiên trong đám người truyền đến một loạt tiếng kinh hô, Ngôn Thương ngẩng đầu, ánh mắt có chút mông lung.
Cả đám người nam tử cao lớn hai bên tách ra, một nữ tử đang ra sức chen vào giữa, hoa phục màu trắng, nhẹ nhàng như nước, bởi vì chen lấn mà sợi tóc có phần hỗn độn, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm, đáng yêu.
“Tầm Hoan.” Nàng ta hơi thở dốc, ánh mắt lấp lánh.
“Đinh đông….”
Tiếng dây đàn cầm trên tay Tô Tầm Hoan đột nhiên cắt đứt, chỉ còn dư âm lượn lờ.
“Tầm Hoan… Rốt cuộc muội cũng gặp được huynh.”
Tô Tầm Hoan cúi đầu, sợi tóc che đi ánh mắt hắn. Cả nửa ngày, hắn mới ngẩng đầu, tươi cười một cách yêu dã kì lạ.
“Tân phu nhân, rốt cuộc người cũng trở về gặp ta?”
Đây chính là vị tiểu thư họ Hồ. Tay Ngôn Thương nắm chặt bình sứ nhỏ màu lục, bỗng nhiên cười cười, rồi nhanh chóng thu lại, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Một âm thanh thanh thúy phát ra. Tô Tầm Hoan quay mặt lại nhìn. Dưới ánh mặt trời, gương mặt Ngôn Thương không chút thay đổi, nhưng bình sứ màu lục đã rơi vỡ nát, chỉ còn mấy viên thuốc màu nâu lăn “lạch cạch lạch cạch” trên đất.
Trong lòng đột nhiên sinh ra bối rối, sắc mặt cũng trắng bệch trong nháy mắt.
Lại thấy gương mặt nữ tử hoa phục phủ đầy sương lạnh, chậm chạp đứng lên.
Trong tiếng kinh hô của tất cả, Ngôn Thương đi xuyên qua đám người, bước đi không quay đầu lại.
Nghiện lắm còn ngại đồ :)) chán anh na9 gơ
Có cảm giác k thích mấy nam trong các tg này :(((
N9 hơi tra.
Anh này kiểu chả dứt khoát gì cả. K ưng lắm
Anh này tự ti
Nam chính nữ chính cầm nhầm kịch bản. ?? Có khổ k cơ chứ
Anh này như kiểu sợ sau này mất nên ko dám đón nhận í. Aizz, là do tổn thương quá thôi. Thôi thì chị bỏ đi cho a sợ một tí =))))
Nam 9 bị làm lơ rồi. Mà sao ta hả dạ thế nhỉ
Ghen rùi