Thế giới II : Cứu vớt Cầm sư 27 tuổi (Hết)
Chương 05
Editor: Zens Zens
Ngôn Thương bước đi vô cùng tiêu sái (*), tiêu sái đến nỗi cứ như trước đây, lúc chưa hề vì Tô Tầm Hoan mà trở mặt huynh trưởng. Dân chúng vây xem không khỏi nổi lên bàn luận xôn xao.
(*) Tiêu sái: tự nhiên, phóng khoáng.
Tô Tầm Hoan đứng lên, nhìn phương hướng Ngôn Thương rời đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Sau một lúc lâu, hắn mới tiến lên vài bước, nhặt những viên thuốc rơi vãi trên đất vào trong tay, sau đó lại cúi nửa người, đi nhặt những mảnh nhỏ của bình sứ lục.
Mặt khác, sắc mặt và miệng Tân phu nhân đều trở nên tái nhợt.
“Tầm Hoan… Người vừa nãy, là công chúa ư?”
Tô Tầm Hoan chỉ chuyên tâm nhặt mảnh sứ vỡ, vẫn chưa trả lời, thì đã có người vây xem hướng về phía nàng ta mà phỉ nhổ: “Hân Vinh công chúa khí chất cao quý, vừa nhìn là biết xuất thân công chúa. Ai như Hồ Cẩm Thúy ngươi năm đó, vô tình vô nghĩa, dù mặc áo tơ lụa gả đi thì cũng như khoác giẻ rách mà thôi.”
“Đây chính là nữ nhân đã phụ bạc Tô cầm sư sao?”
“Thì ra Hồ tiểu thư là như thế này, cũng không phải tiểu thiên tiên mỹ nhân gì.”
“Chậc, thật không biết xấu hổ, gả cho người ta rồi mà còn trở lại quấn lấy Tô cầm
sư…”
Hồ Cẩm Thúy bị đả kích mạnh mẽ phải lui về sau mấy bước, nhưng sau đó lại có gắng tiến về phía Tô Tầm Hoan vài bước: “Không phải… Không phải! Các người rõ ràng không biết gì hết! Những gì ta và huynh ấy trải qua, không phải công chúa có xuất thân cao quý là có thể so sánh được!”
“Ta vốn cảm thấy đã không còn lời nào để nói với người, nhưng hôm nay người trở lại cũng tốt.” Tô Tầm Hoan đứng lên, như cười như không. Một bàn tay hắn nắm dược hoàn, một tay còn lại nắm mảnh vỡ bình sứ, vài giọt máu tươi theo khe hở chảy xuống: “Tối nay giờ hợi, người tìm chỗ nào kín đáo đợi ta được không?”
“Công chúa, tối qua Tô cầm sư và nữ tử kia cùng đến Thập lý lương đình.”
“Cử chỉ thế nào?”
“Theo ám vệ báo lại, hình như Tô cầm sư còn ôm eo nữ tử kia…”
“Ta biết rồi, lui xuống đi.”
Không đợi Tiểu La nói xong, Ngôn Thương phất phất tay, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa lông mày. Vì thế, trong mắt nha hoàn Tiểu La, đây là bộ dáng nữ tử cao quý đang nhíu chặt mày, rầu rĩ không vui.
Tiểu La mím môi rời đi, Ngôn Thương hạ tay xoa mày xuống. Nàng muốn cho Tiểu La có thời gian đi tìm Tô Tầm Hoan khởi binh vấn tội, vả lại nàng còn có việc khác không thể không làm. Do đó, nữ tử vốn cao quý xinh đẹp thay đi hoa phục, lau đi phấn son, trở thành Hân Vinh công chúa mộc mạc, không nhiễm bụi trần, tựa như một bông hoa quỳnh tuyệt mỹ nở rộ trong đêm.
Ngày hôm đó trời vẫn đổ mưa, Ngôn Thương lại lấy chiếc ô giấy dầu vẽ hoa lê che trên đầu, một mình ra khỏi phủ công chúa.
Tiểu thương vẫn ngược xuôi trốn chạy như cũ, vẫn chiếc ô giấy dầu như cũ, chỉ là lần này, người tình cờ gặp gỡ đã thay đổi.
Đỗ Chỉ Phong đang một thân một mình bước đi trong mưa, vẫn chưa bung dù. Khuôn mặt anh tuấn bị nước mưa hắt lên, càng thêm anh khí (*) bừng bừng. Quần áo ẩm ướt dán sát vào người hắn, phác ra đường cong cơ bắp mê người.
“Các hạ là Đỗ Chỉ Phong, Đỗ công tử.”
Nữ tử trước mắt tựa như đang hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang ý khẳng định. Đỗ Chỉ Phong liếc mắt, ngẩng đầu nhìn nàng, lập tức trở nên sửng sốt.
“Hân Vinh công chúa?”
“Phải. Ta biết vì sao ngươi buồn rầu, thực tế ta cũng giống như ngươi. Cho nên, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, thảo luận một chút làm cách nào để giúp đối phương, được chứ?”
Ngọc Kinh tháng 4, chuyện mới mẻ quả thật không ít.
Nhiều loại rau dưa mới, hoa cỏ mới được đưa ra chợ, cùng với tin tức phong nguyệt mới nhất ít người biết đến.
“Này, công tử của Đỗ đại nhân không những diện mạo anh tuấn, mà còn là người rất phong lưu nữa.”
“Sao thế?”
“Ôi chao, khoảng thời gian trước còn quan hệ thân thiết với cô nương Hạ thị mồ côi bán trà bên đường, bây giờ lại thành công làm khách quen trong phủ công chúa.”
“Không phải vài hôm trước Hân Vinh công chúa còn coi trọng Tô cầm sư ở Trầm Hương Các hay sao, sao nữ tử lại thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn cả nam tử nữa vậy.”
“Có tiền có quyền, nam nữ đều không phải cùng một dạng hay sao. Trong lòng ai mà chẳng đặt để vài người, một người chân chính đặt trên đầu quả tim, một người để thưởng thức thuần túy, còn có cái gọi là thưởng thức tài hoa, hợp nhau tình thú, không phải đều là cái cớ để thay lòng đổi dạ hay sao?”
“Chậc, cũng có lý…”
Hai phụ nhân trong quán sữa đậu nành càng nói càng lớn tiếng, cho đến khi chủ quán không chịu nổi nữa ho khan một tiếng mới phản ứng lại, nhìn về thân ảnh áo trắng ở trong góc khuất hẻo lánh của quán.
Nam tử cúi đầu, vài sợi tóc được búi lên, che phủ hai mắt, thậm chí khóe miệng còn treo một nụ cười yêu dã. Chỉ có ngón tay nắm chặt bát sữa đậu nành khẽ run, tiết lộ cảm xúc chân thật của hắn.
“Ôi chao, là Tô cầm sư đấy à.” Chủ quán thấy 2 phụ nhân lo lắng bất an bỏ đi, mới bận rộn cười nói: “Bây giờ nữ tử ấy, thiên hạ khắp nơi đều có. Cho dù nàng là công chúa, thì chẳng phải cũng chỉ như nữ tử bình thường có hai con mắt một cái miệng thôi sao. Ta thấy ngươi cũng không giống người ế vợ, không vội không vội…”
“Thật không?” Tô Tầm Hoan ho khan hai tiếng, ho đến mức mặt đều hơi hơi đỏ lên, nụ cười giễu cợt cong lên khóe miệng: “Cũng được, nữ tử thiên hạ thì nhiều, nam tử thiên hạ cũng nhiều. Ta là người ti tiện như vậy, nàng vốn không nên coi trọng, như bây giờ cũng tốt lắm.”
Hắn dứt lời, vừa muốn bưng sữa đậu nành lên uống một hơi cạn sạch, thì bị một người níu chặt vạt áo lại.
“Ta nói con người như ngươi này, sao lại không có lương tâm như vậy?”
Tiểu nha hoàn thở hổn hển, gắt gao lôi lấy tay áo Tô Tầm Hoan, vẻ mặt đầy trách cứ.
“… Ta không có lương tâm?” Trong lòng Tô Tầm Hoan lạnh nhạt, nhướn mày: “Sao ta lại không có lương tâm?”
“Ngươi có biết vì ngươi mà công chúa phải hi sinh lớn lao bao nhiêu không?”
“…Hi sinh?”
“Công chú vì ngươi, tự xin biếm xuống làm thường dân!”
“…”
Tô Tầm Hoan nghĩ, có lẽ Hân Vinh công chúa thật sự là kiếp số của hắn.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ động tâm đối với người khác nữa, nhưng nàng lại dễ dàng khuấy đảo tim hắn; hắn vốn tưởng rằng nàng chỉ ham mới mẻ, nhưng nha hoàn nàng lại nói cho hắn biết, nàng tự xin biếm xuống làm thường dân; hắn vốn nghĩ nàng cuối cùng sẽ chán, nhưng nha hoàn nàng lại nói, căn bản mục đích ban đầu công chúa kết giao cùng Đỗ công tử là vì muốn hắn vừa lòng. Hắn muốn nàng cách xa một chút, thì nàng sẽ chủ động cách xa hắn một chút. Thậm chí, nàng còn từng nói với nha hoàn rằng, nếu nhất định phải cách xa hắn một chút thì hắn mới vui vẻ, thì ta sẽ cách xa hắn một chút, dù sao ta cũng còn ám vệ, chỉ cần lúc nào cũng có thể nghe thấy tin tức về hắn, thì cũng đủ rồi.
Tại sao vậy chứ…
Trừ bỏ bản thân có một diện mạo dơ bẩn, thì rốt cuộc hắn có nơi nào đáng giá để nàng làm vậy vì hắn?
Không phải là bởi vì mới mẻ, nên mới đối với hắn quý trọng, mà là thật sự, hết lòng yêu thương hắn sao?
…Yêu ư.
Bỗng nhiên nam tử áo trắng đứng dậy, chủ quán thấy hắn không trả tiền mà đã bỏ đi, nhưng cũng không ngăn cản.
“Thôi vậy thôi vậy, nói cho cùng, rốt cuộc cũng là cái loại si tình.”
Tô Tầm Hoan năm nay hai mươi bảy tuổi, trong quá khứ của sinh mệnh hắn, chưa bao giờ từng vì ai mà cảm thấy sợ hãi. Mà bây giờ, hắn liều mạng chạy, chỉ vì muốn tìm về thứ mà thiếu chút nữa hắn đã đánh mất.
“Rầm!”
Cửa gỗ khắc hoa bị người đẩy ra thô bạo.
Trong nhảy mắt cửa mở, lọt vào mắt Tô Tầm Hoan là khuôn mặt mộc mạc của Ngôn Thương, mà ở rất gần nàng, là khuôn mặt của Đỗ Chỉ Phong. Giữa hai người chỉ cách một chiếc cổ cầm, thậm chí gối gần gối (*), đã sắp chạm vào nhau.
(*) Gối: đầu gối.
Tô Tầm Hoan trầm mặc nhìn hai người, đầu ngón tay nắm chặt, cúi mắt nhìn trên mặt đất.
“Thảo dân Tô Tầm Hoan, tham kiến Hân Vinh công chúa.”
“… Ngươi tới làm gì?”
“Công chúa từng nói với thảo dân một câu.” Tô Tầm Hoan ngước mắt nhìn nàng, khuôn mặt không hề sợ hãi, gợn sóng: “Công chúa từng nói, thảo dân là người của người.” Nhìn mắt nàng hơi mở to, Tô Tầm Hoan khẽ cười: “Thảo dân chỉ muốn hỏi công chúa, những lời này, có còn tính không?”
“…Ngươi bây giờ, vẫn đang tỉnh táo sao.”
“Thảo dân chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.”
“Cởi quần áo của ngươi ra.” Ngôn Thương không hề nhìn vẻ kinh ngạc của Đỗ Chỉ Phong, nàng đứng lên nhìn Tô Tầm Hoan: “Sau đó đến trước mặt ta.”
Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
Dường như nàng muốn nhìn thấy hắn xấu hổ trước mặt nam nhân khác nên mới lệnh hắn cởi áo.
Nếu như hắn còn một chút tôn nghiêm, thì không thể…
“Được.”
Hắn cúi đầu cười yêu dã, tiện tay kéo thắt lưng của mình, trong nháy mắt bạch y vốn rời rạc đã cởi hết, lộ ra từng mảng cơ bắp đẹp đẽ.
(*) Thắc mắc: người ốm yếu bệnh tật thì lấy đâu ra cơ bắp mà tả nhỉ (@.@)???
“… Mời Đỗ công tử đi ra ngoài.” Hắn nghe ra được khí tức thanh âm của nàng không ổn. Sau đó là tiếng bước chân gấp gáp, tiếp theo là tiếng cửa đóng lại.
“Công chúa có còn hài lòng với cơ thể thảo dân không?”
“… Không hài lòng.” Hắn nghe được tiếng nàng hơi nghẹn ngào, vội vàng ngẩng đầu, nhìn một giọt lệ trượt xuống má nàng: “So với lần chia tay trước, ngươi gầy đi rất nhiều. Ta vốn tưởng rằng cách xa ngươi một chút, cho ngươi cùng người trong lòng ngươi bên nhau thì ngươi sẽ vui vẻ, nàng ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng mà bây giờ lại gầy như vậy.”
“Nàng ấy không phải là người trong lòng ta!” Tô Tầm Hoan ôm lấy Ngôn Thương, mạnh mẽ áp nàng vào trong ngực mình: “Ta từng cùng nàng ấy thề non hẹn biển, nhưng mà trong mắt nàng ấy, chung quy ta vẫn không quan trọng bằng tiền tài danh vọng. Hiện giờ phu quân của nàng ấy bệnh nặng, nàng ấy trở về đây là muốn ta chờ, đợi phu quân nàng ấy chết đi sẽ lại thành thân với ta. Nàng ấy chỉ xem ta như đồ vật trong lòng bàn tay, đêm qua ta đã nói rõ ràng hết rồi. Ta và nàng ấy đã sớm không còn quan hệ nào cả.”
Người trong ngực gian nan tránh cái ôm, hai mắt đẫm lệ mờ sương nhìn hắn: “Thật sao? Nhưng đêm qua rõ ràng ám vệ nhìn thấy ngươi ôm nàng…”
“Không hề.” Tô Tầm Hoan nâng mặt Ngôn Thương lên: “Nàng ta suýt chút trượt chân, bất quá ta chỉ thuận tay đỡ một phen.”
“…” Ngôn Thương lại vùi vào lồng ngực hắn lần nữa: “Ta tin, chỉ cần ngươi nói thì ta sẽ tin. Ta và Đỗ công tử cũng không có nửa điểm mờ ám, vì vị hôn thê không thèm để ý hắn, nên ta chỉ giúp chọc vợ hắn ghen lên mà thôi.”
“…” Tô Tầm Hoan càng ôm Ngôn Thương chặt hơn: “Người chọc, đâu chỉ là khiến vợ hắn ghen lên thôi đâu.”
Ngôn Thương lại ở trong ngực Tô Tầm Hoan mà rơi lệ.
“Ta cảm thấy bây giờ ta thật hạnh phúc, lời ngươi nói ra, mỗi câu mỗi chữ, ta đều đã mơ thấy trăm ngàn lần rồi.”
“… Rốt cuộc ta tốt ở chỗ nào chứ, công chúa.” Tô Tầm Hoan buông Ngôn Thương ra, nhìn ánh mắt nàng, nữ tử chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt đong đầy dịu dàng nồng hậu không thể giả được. Hắn không khỏi nghiêng mặt né tránh ánh mắt nàng.
“… Ta thật sự không đủ tốt. Cho nên, ta có chút lời muốn nói rõ với người.”
“Ừm.” Ngôn Thương nghiêm túc gật đầu.
“Khi đó phụ thân và mẫu thân mất đi, cữu cữu (*) là người thân duy nhất của ta, tuy rằng ông ấy rất ghét ta, luôn mắng ta là Tang môn tinh (*). Có một ngày, ta nghe đươc ông ấy nói muốn bán ta cho nhà giàu làm người ở. Ta nghĩ vậy cũng tốt, có thể giảm bớt gánh nặng cho cữu cữu, nhưng ta không ngờ bản thân sẽ mang chân tâm mình để tại Hồ gia.” Hắn liếc nhìn nàng một cái, nhìn thấy thần sắc nàng thản nhiên, vẫn chưa tỏ vẻ ghét bỏ, vì thế hắn nhẹ nhàng hạ thấp thanh âm tiếp tục nói: “Sau này, cữu cữu chết vì bị ôn dịch, ta nghĩ ta còn có nàng ấy, vì thế ta phải cố gắng sống sót. Nhưng ngày hôm đó…” Ngón tay hắn khẽ run, thanh âm có chút khàn khàn: “Hai nam nhân đem ta kéo đến bên trong một con hẻm, bọn họ cởi hết y phục của ta, đè ta trên mặt đất…
(*) Cữu cữu: Cậu (anh/em của mẹ)
(*) Tang tinh môn: Sao chổi, ngôi sao tai họa
Ngôn Thương bắt lấy tay hắn, cầm thật chặt.
“Sau này, ta kéo thân thể bị tàn phá dơ bẩn, đi tìm nữ tử trong lòng.” Tô Tầm Hoan nhíu mày, ánh mắt dao động: “Ta nói cho nàng biết diện mạo hai người kia, nhưng nàng lại nói ta biết, vì để nàng ngoan ngoãn gả đi, nên hai người kia, là do phụ thân nàng ấy phái đi…” Hắn cười khổ, sờ trán: “Cuối cùng, ta cảm thấy bản thật dơ bẩn, không có tư cách cầu xin tình cảm gì nữa. Ngày đó, ta nhìn nàng ấy thành thân, khi trở về, vừa lúc trong Trầm Hương Các truyền đến tiếng tà âm (*) mơ mơ màng màng, vì thế ta đã đi vào.”
(*) Tà âm: điệu nhạc đồi trụy
Bỗng nhiên Ngôn Thương không biết nên nói gì nữa.
Nàng ép buộc hắn bóc trần chính mình ra cho nàng xem, hắn bóc trần, nhưng nàng lại bị máu tươi đầm đìa bên trong kinh động đến không nói nên lời.
Ngôn Thương biết bây giờ có nói gì cũng đều dư thừa, vì thế, nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt trên mặt hắn, dịu dàng vuốt ve.
Ánh mắt đắm chìm trong hồi ức thống khổ của Tô Tầm Hoan đột nhiên sáng trong. Hắn cố gắng nhìn về nữ tử mỉm cười, bất chợt, những bi thương trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói.
Tô Tầm Hoan siết chặt Ngôn Thương vào lòng.
Giọng nói hắn khô khốc, trong giọng nói ẩn chứa nghẹn ngào.
“Xem ra hiện giờ… Ta cũng không còn là người bi thảm nhất thiên hạ nữa.”
Ít nhất ta đã gặp nàng, ít nhất ta có nàng.
Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng phân ly.
———————– Cứu vớt Cầm sư 27 tuổi (Hết) ———————–
Tui đọc xong m cảm thấy ngực mk nghẹn lại luôn á.
Đọc mà thấy thương cho cầm sư =((
Khúc đầu thì ăn giấm, khúc sau lại ăn hành :(( tội quá. Mình cảm giác truyện cổ đại mà nam nhân sinh ra yêu mị mà ko có quyền thế giàu sang thì đa phần cuộc sống nghiệt ngã ? aigooo hên có nữ9 cứu vớt
Đọc mà muốn khóc lun
Thấy hơi hơi máu chó là sao nhỉ @@
Công lược hơi nhanh nhỉ
Mấy tg này ngắn quá
Cảm giác giống lưu ly mỹ nhân sát. Nhưng mà nữ chính ở trỏng ác hơn
Cái thế giới này cũng công lược nhanh nhỉ. Truyện nhẹ nhàng, công lược cũng suôn sẻ luôn