Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 28

Bia.jpg

Chương 28

Editor: Zens Zens

Lúc Trình Tuyết và Ngôn Cảnh Châu đẩy cửa đi vào thì trong phòng rất náo nhiệt, nhưng phút giây hai người bước vào, đột nhiên không khí trong phòng giống như bị phong ấn lại, trong nháy mắt sự náo nhiệt được thay bằng sự yên tĩnh. Mọi người đồng loạt nhìn về phía này, Trình Tuyết dường như còn nghe thấy được có người hít một hơi lạnh.

Vốn Liễu Yên và Lâm Viện Viện muốn chờ xem Trình Tuyết thành trò cười, lúc này Liễu Yên còn đang lục lọi điện thoại đưa ra một tấm hình Dương Lạc chụp chung với một nhóm người, rồi chỉ cho Lý Mẫn Chi xem. Thấy người nào là Dương Lạc, vừa nhìn thấy vết sẹo Lý Mẫn Chi đã thấy hết hồn.

Ba người đang ngồi chụm đầu tán gẫu hăng say, đột nhiên nghe được tiếng đẩy cửa thì quay đầu nhìn sang. Nhưng đến khi nhìn thấy người bên cạnh Trình Tuyết, ba người không hẹn mà cùng ngẩn người.

Cái kẻ xấu đến nỗi kinh tâm động phách không có xuất hiện như trong dự đoán, mà người đứng bên cạnh Trình Tuyết lại có diện mạo anh tuấn tự nhiên phi phàm, thậm chí có một loại khí chất làm người ta kinh sợ.

Liễu Yên nhìn người đến mà không dám tin, trong lúc nhất thời không nhịn được, hỏi thẳng Trình Tuyết: “Trình Tuyết, người đó là ai thế?”

Mặc dù Trình Tuyết không thèm để ý tướng mạo của Dương Lạc, nhưng giờ phút này, nhìn thấy những kẻ từng cười cợt anh lại hoảng hốt không nói nên lời, nhất thời cảm thấy hả hê trong lòng.

Cô cười cười, phóng khoáng tự nhiên giới thiệu với cô ta: “Đây là học trưởng Dương Lạc.”

Liễu Yên chỉ cảm thấy trong ngực giống như bị vật gì chặn lại, vô cùng khó chịu. Có lẽ do tâm tình rối loạn, cô ta không chút khách khí hỏi lại:  “Sẹo… Sẹo của anh đâu? Trên mặt anh không phải có sẹo sao?”

Trình Tuyết lại cười cười, không kiêu không nịnh tiếp tục nói: “Loại sẹo như vậy có thể dùng laser để xoá, cậu không biết sao?”

“…”

Liễu Yên bị chấn động đến không nói nên lời, mà Lâm Viện Viện nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn mỹ bên cạnh Trình Tuyết thì chấn kinh, một câu cũng không thốt ra nổi.

Còn tưởng rằng giẫm đạp Trình Tuyết thì có thể khiến cho cô ta được an ủi, tối thiểu cô ta cũng không phải là kẻ kém cỏi nhất, vẫn còn có người kém hơn so với cô. Lại không ngờ, thoắt một cái tên quái dị đó đã trở nên anh tuấn như thế, hơn nữa quần áo trên người hắn mặc dù đơn giản, nhưng chất lượng thì vô cùng tốt, rất ra dáng thành phần tri thức cấp cao.

Trình Tuyết không chút để ý những người quan sát, cô chưa từng quên mục đích cô đi lên đây, liền hướng mọi người nói: “Tôi có chuyện phải đi trước, mọi người cứ từ từ mà ăn nhé.” Lại cố ý nói với Trương Hiểu Lệ một câu: “Lần sau mình sẽ tìm cậu, thật vui được họp mặt cùng mọi người.”

Rõ ràng Trương Hiểu Lệ cũng ngây người, sững sờ một lát liền gật đầu: “Ừ, được rồi, cậu có việc thì đi trước đi.”

Vừa nói xong, Trình Tuyết đang muốn rời đi cùng Ngôn Cảnh Châu, không ngờ Viên Khuynh Dương luôn lẳng lặng quan sát tình thế ở một bên lại đột nhiên nói: “Nếu tất cả mọi người đều là bạn cùng trường, sao không ngồi xuống uống một ly rượu mà lại đi đâu thế?”

Lông mày Trình Tuyết cau lại, cảm thấy Viên Khuynh Dương này thật nhiều chuyện. Cô thật lo lắng, có Viên Khuynh Dương mở lời, chắc chắn những người khác cũng đều đuổi theo, đồng loạt mời rượu.

Bất quá cô lo lắng dư thừa rồi, dù sao Ngôn tiên sinh cũng không phải ăn chay.

Hắn trực tiếp dắt lấy tay Trình Tuyết, giọng nói lãnh đạm hờ hững, lại thờ ơ nói: “Tôi và bạn gái đã lâu ngày không gặp, đang vội trở về nghỉ ngơi, không có thời gian uống rượu.”

Trình Tuyết nghe lời anh nói thì mặt ửng đỏ, cũng may có lẽ do khí thế Ngôn Cảnh Châu quá mức mạnh mẽ, lời này vừa nói ra thì cũng không ai dám nói nữa. Ngôn Cảnh Châu kéo tay cô bỏ đi.

Cho đến khi cửa đóng kín lại, không khí xung quanh cũng tựa như bỗng chìm xuống. Có người như chợt nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: “Cái tên vừa rồi có lai lịch gì thế, thấy có vẻ không đơn giản nha!” Vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ, đến khi chứng kiến sự việc bên dưới cửa, hắn lập tức hít một hơi lạnh: “Chết tiệt, thế mà tên nhóc đó lại ngồi Aston Martin (*), Chậc! Thật là cmn khí thế mà!”

(*) Aston Martin: Aston Martin Lagonda Limited là một nhà sản xuất xe hơi thể thao hạng sang của Anh, có trụ sở đặt tại Gaydon, Warwickshire.

Lời nói này vừa dứt, lập tức có người tò mò chạy tới nhìn. Có không ít người cũng nhật ra xe kia quả thật là Aston Martin, trong lúc nhất thời đều liên tục líu lưỡi.

Liễu Yên đương nhiên cũng đến gần, trên thế giới này loại xe nào cô cũng đều biết, cho nên vừa liếc thấy Trình Tuyết và Dương Lạc đi Aston Martin Lagonda Limited. Loại xe này cũng đến gần ngàn vạn, cho dù là Viên Khuynh Dương hiện thời cũng chưa chắc mua được.

Cô nghĩ Dương Lạc sẽ không thể mua được xe như vậy, cô phỏng đoán chắc là anh ta đã thuê xe, chắc hẳn muốn Trình Tuyết đỡ mất mặt mà thôi.

Lúc này, cô ta liền cười lạnh, cho dù bộ dạng hắn đẹp trai thì thế nào, bất quá chỉ là phùng má giả làm người mập (*) mà thôi.

(*) Phùng má giả làm người mập: ý chỉ một người vì giữ thể diện mà làm những việc quá sức mình.

Không giống như sự hiếu kỳ của mọi người đối với xe mà Ngôn Cảnh Châu ngồi, ngược lại Trình Tuyết cũng không biết xe mình đang ngồi là gần ngàn vạn. Bây giờ, cô còn đang chìm đắm trong  dư âm của cái nắm tay vừa nãy, chưa kịp hồi thần.

Bàn tay anh vừa khô ráo lại ấm áp, anh vẫn luôn nắm tay cô, cho đến khi lên xe mới buông ra.

Lúc này, hai người ngồi trong xe đóng kín. Không khí nhất thời ngưng đọng, trở nên lúng túng. Dường như trên tay cô còn lưu lại sự ấm áp trên tay anh, điều này càng làm cho cô băn khoăn bất an.

“Anh… Sao đột nhiên anh lại đến đây?” Cuối cùng cô mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc.

“Anh không được đến đây à?”

Cô cúi đầu: “Cũng không phải.” Nhớ tới lần trước anh đến một chuyến cũng chỉ ở lại hai tiếng rồi đi ngay, cô liền hỏi lại: “Lần này anh lại ở lại ở đây bao lâu?”

“Có lẽ sẽ ở vài ngày.”

“Vài ngày…” Trình Tuyết bị câu trả lời của anh làm cho hoảng hốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Anh tới đây là vì sẵn tiện xử lý chuyện quan trọng gì sao?” Lấy tình cảnh hiện tại của anh, chắc chắn không phải đến đây để du ngoạn rồi.

Ánh mắt của anh nhíu lại, con ngươi đen tĩnh mịch thâm trầm rơi lên người cô: “Tới thăm em có tính là chuyện quan trọng không?”

“…” Trình Tuyết nhìn anh khó tin, trả lời: “Thăm em sao?”

“Nếu không thì sao?”

“…”

Trình Tuyết nuốt nước miếng, vội vàng lẩn tránh ánh mắt anh, sững sờ gật gật đầu, không nói lời nào nữa. Không khí trong xe nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Suốt bốn năm không hề liên lạc, giữa hai người khó tránh khỏi lạ lẫm. Trước kia, anh là Tiểu Sửu tiên sinh của cô, cô ý lại vào anh, tin tưởng anh. Nhưng khí chất hôm nay của hắn lại quá mạnh mẽ, ngồi cùng một chỗ với anh cũng làm cho cô có cảm giác khó thở, chứ nói chi là con muốn nói gì với anh.

“Em đang sợ anh?” Anh đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự trầm mặc.

Giọng nói hắn khàn đục, lại thêm cảm giác áp bức. Trình Tuyết nghe thấy thì toàn thân cứng đờ, lắc lắc đầu: “Chỉ do lâu ngày không gặp, không quen lắm thôi.”

Anh thu hồi ánh mắt, không nói gì, lười biếng dựa vào lưng ghế ngồi, ngón trỏ thon dài nắm chặt đầu gối, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có ấn đường khẽ chau lại. Lặng im trong chốc lát, anh nhỏ giọng mở miệng, cố ý đè thấp thanh âm, khiến giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Là đang trách anh sao? Nhiều năm như thế mà không liên lạc với em?”

Trình Tuyết khựng lại, lập tức nhếch môi cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Trách sao? Có lẽ đôi khi cũng trách thật, dù biết anh bất đắc dĩ, nếu cô trách thì có vẻ quá tùy hứng rồi.

Anh quay đầu nhìn cô một cái, thấy bộ dáng của cô, anh nhắm mắt lại giống như là đang phục hồi cái gì đó, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.

Trên đường đi hai người không nói một lời, cho đến khi xe chạy đến cư xá chỗ Trình Tuyết.

Trình Tuyết nghĩ tới anh nói lần này muốn ở lại vài ngày, nhất định cần phải có chỗ ở, nên xuống xe đã hỏi anh một câu: “Buổi tối anh ngủ ở đâu vậy?”

Anh lẳng lặng nhìn cô: “Anh không có chỗ ở.”

“…”

Ánh mắt tối tăm sâu thẳm kia nhìn cô chằm chằm. Trình Tuyết bị anh nhìn thế thì mất tự nhiên, hơi nghĩ nghĩ một chút liền nói: “Nếu như anh không để ý thì có thể ở nhà em, chỉ là buổi tối có thể phải nằm ngủ dưới đất, nếu như không quen thì anh có thể đến khách sạn ở.”

“Không có cái gì là không quen được.” Anh nói xong liền lập tức xuống xe, đi vòng qua phía cô, mở giúp cửa xe.

“…”

Trình Tuyết xuống xe, lúng túng nhìn thoáng qua anh: “Vậy đi thôi.”

Đây là lần thứ hai anh đến nhà cô. Trước đây đã đến một lần, giờ phút anh bước vào cửa, Trình Tuyết liền cảm thấy mất tự nhiên. Anh giống như là đến nhà bản thân vậy, tự ý đi đến ghế sofa ngồi xuống.

“Anh ăn cơm chưa?” Trình Tuyết không nói vòng vo.

“Chưa ăn.”

“…” Trình Tuyết lặng im: “Trong tủ lạnh còn mấy món ăn hôm qua, nếu như anh không chê thì em đi hâm lại cho.”

“Ừ.”

Trình Tuyết vào phòng bếp tìm thức ăn cho anh, lúc đi ra lại thấy phòng khách đã có thêm hai người. Hai người đó vốn ngồi trên ghế sofa, lúc vừa nhìn thấy Trình Tuyết thì liền đứng lên cung kính chào một tiếng: “Xin chào, Trình tiểu thư.”

Trong đó có một người mà cô gặp lần trước là người đàn ông tây trang kia, còn một người nữa nhìn qua chừng hơn hai mươi tuổi, nhuộm đầu tóc đỏ, lỗ tai xỏ khuyên, ăn mặc có điểm giống mấy tên côn đồ trên đường.

Trình Tuyết vừa nhìn thấy hai người đã ngẩn người, nhưng vẫn khách khí đáp lại một tiếng: “Xin chào mọi người.”

Ngôn Cảnh Châu chỉ vào người đàn ông tây trang, giới thiệu với cô: “Đây là Hứa Thiệu, trợ lý của anh.” Lại chỉ qua người thanh niên bất hảo kia nói: “Đây là Chương Lập Tảo, đối tác của anh.”

Khoé miệng Trình Tuyết giật giật, nếu nói người đàn ông tây trang là trợ lý của anh thì cô còn tin, nhưng nếu nói cái người ăn mặc kỳ quái này là đối tác thì Trình Tuyết cảm thấy khó tin nổi. Vậy ra trước khi Ngôn Cảnh Châu trở thành người đứng đầu Ngôn gia thì đều trải qua những chuyện kỳ lạ như vậy sao?

Bất quá Trình Tuyết không tỏ rõ biểu hiện khác thường ra ngoài, vội vàng nói với hai người: “Chắc hai người còn chưa ăn cơm nhỉ? Nếu không chê thì cùng nhau ngồi xuống ăn đi?”

Hai người lập tức xua tay, người tên Chương Lập Tảo có vẻ thích nói chuyện, gãi đầu nói: “Trình tiểu thư không cần phải để ý đến chúng tôi, chỉ cần mang cho Nhị thiếu gia ăn no là được rồi.” Quốc ngữ của cậu ta không lưu loát, vẫn còn đặc sệt giọng Hoài An, nghe có chút buồn cười, nói xong cậu ta còn nhíu mày hàm ý sâu xa.

Tính tình Hứa thiệu ở bên cạnh có vẻ chững chạc một chút, lôi kéo ống tay áo ho khụ một tiếng nói: “Nếu chúng tôi đã đưa đồ đến rồi thì xin lui trước.” Lại gật đầu với Trình Tuyết: “Tạm biệt, Trình tiểu thư.”

Nói xong quả nhiên kéo Chương Lập Tảo đi ra cửa, Trình Tuyết vội vàng đi qua, đứng ở cửa, khách khí nói: “Vậy hai người đi cẩn thận một chút!”

Lúc quay người lại đã thấy Ngôn Cảnh Châu ngồi trước bàn ăn, thấy cô nhìn qua, liền nói với cô: “Mùi vị không tệ.”

Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm: “Anh thích là được rồi.”

Thật ra phòng khách nhà cô rất rộng, nhưng lúc này, dáng dấp cao lớn của anh ngồi xuống, Trình Tuyết cảm thấy có chút chật chội. Cô cũng không có việc gì làm, liền nói: “Em đi trải giường nệm cho anh.”

Ừ.” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.

Trình Tuyết trở lại gian phòng ôm ra một bộ chăn mền dự trữ bằng bông, nhưng nhất thời lại cảm thấy nan giải. Cô nên trải chỗ nào cho anh thì được đây? Cô ôm chăn mền ra cửa hỏi anh: “Em trải ở phòng khách cho anh được không?”

Anh cũng không ngẩng đầu, vẻ mặt điềm nhiên: “Không phải phòng của em rất rộng rãi sao?”

“…” Trình Tuyết chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, sững sờ một hồi mới định thần lại: “Cũng… Cũng đúng…”

Ừm, vậy thì đem chăn nệm của anh trải ở phòng cô đi.

Sau khi Trình Tuyết trải giường chiếu xong xuôi thì anh cũng vừa ăn xong. Cô đi đến, dọn dẹp bát đũa, nói: “Anh đi tắm đi, em dọn dẹp mấy thứ này một chút.”

Nói xong liền không nói tiếng nào nữa, đi vào phòng bếp. Trình Tuyết cảm thấy lời nói của anh luôn có một loại ma lực khiến cho người khác không thể từ chối. Cô cảm thấy nếu kêu anh đi rửa chén thì có vẻ không ổn lắm, cuối cùng vẫn là không nói.

Cô tắm rửa xong, từ buồng vệ sinh đi ra, đã thấy anh đang ngồi trên ghế sofa xem văn kiện. Trình Tuyết hít sâu một hơi, ho khụ một tiếng rồi mới nói: “Em… đi ngủ trước, anh… anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Anh không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật đầu.

Trình Tuyết trở lại phòng nằm xuống, một lát sau liền nghe thấy tiếng nhà vệ sinh đóng cửa, sau đó nghe tiếng xả nước, nhất thời Trình Tuyết cảm thấy tim đập như trống bỏi. Trình Tuyết đưa lưng quay về phía cửa, nhắm mắt để cho mình tỉnh táo lại.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, tim vừa mới bình tĩnh giờ lại giật thót lên. Toàn thân cô đều căng thẳng, giống như đều dùng toàn bộ mỗi tế bào để cảm giác động tĩnh bên ngoài vậy.

Tiếng bước chân trầm ổn của anh ngày càng gần, sau đó tay nắm cửa khẽ xoay, cô cảm giác anh đang từ ngoài cửa đi vào. Cho dù cả phòng là một mảng đen nhánh, nhưng Trình Tuyết lại rõ ràng có thể cảm giác không khí trong phòng bỗng chốc ngưng trệ.

Cô trải đệm cho anh ở khoảng cách không xa giường cô lắm, sau một loạt tiếng động sột soạt, cô cảm giác anh đã nằm xuống sàn. Rất nhanh trong phòng liền rơi vào một khoảng yên tĩnh hoàn toàn, ở trong bóng đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh vang lên rõ mồn một bên tai.

Rõ ràng hai người không nằm trên một chiếc giường, nhưng không biết tại sao Trình Tuyết lại cảm thấy căng thẳng đến khó hiểu như vậy. Hai tay cô nắm chặt ga giường, chưa được một lát thì lòng bàn tay đã ướt đẫm.

“Em ngủ chưa?” Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói của anh, tựa như một thanh đao cắt mạnh dây cung thành hai đoạn, “tưng” một tiếng, đập vào lòng người.

Trình Tuyết nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh một chút: “Vẫn chưa.”

“Không có lời nào muốn nói với anh sao?” Cô cảm giác anh ép giọng nói tới mức thấp nhất, dường như còn lộ ra chút khàn khàn.

Có lẽ trong đêm tối không nhìn thấy mặt anh, cho nên vừa nghe anh dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, thì cô thoáng trầm tĩnh lại.

“Nói một chút về chuyện của anh đi.” Trình Tuyết nói.

Hắn im lặng trong chốc lát: “Muốn nghe chuyện nào?”

“Cái gì cũng muốn nghe.”

Cũng không biết qua bao lâu anh mới nói: “Anh là con ngoài giá thú, là đứa con ngoài giá thú mà em chán ghét nhất.”

Giọng nói của anh mang chút mất mát. Loại giọng nói này căn bản không nên phát ra  từ miệng của Ngôn Cảnh Châu, người đàn ông cường đại đó không nên có loại tâm tình này.

Có lẽ vì sự tương phản đó, đột nhiên Trình Tuyết cảm thấy anh không hề đáng sợ chút nào.

“Vợ cả của cha anh rất kiêng kỵ sự tồn tại của anh, từ khi anh sinh ra đã liên tục phái người đến giết chết anh. Lúc anh còn nhỏ, mẹ đã mang anh đi khắp nơi lẩn trốn, cho đến khi bà trốn trong cái huyện thành nhỏ bé này, đã trút hơi thở cuối cùng rồi ra đi. Từ đó, anh ở với cậu mợ. Sau vài năm liền trôi qua bình yên, đến khi anh trưởng thành, cuối cùng anh trai cũng phát hiện ra hành tung của anh, lúc đó cha đã phái người đến đón anh về. Anh không còn lựa chọn nào khác, nếu như không tranh thủ quay về, anh chỉ còn một con đường chết.”

Nói đến đây, anh dừng lại một chút: “Sau khi trở về, anh trai liên tục chèn ép anh, giám thị anh. Anh không dám cho anh ta biết đến sự tồn tại của em, sợ liên luỵ em, cho nên suốt nhiều năm, vẫn không dám liên lạc cả.”

Giọng nói của anh bình tĩnh giống như là trần thuật, tựa như là đang nói một chuyện không liên quan đến mình. Nhưng Trình Tuyết biết rõ, cuộc đời anh không phải chỉ có thể nói trong vài ba câu đơn giản mà xong, trong đó có biết bao nhiêu khổ sở mà chỉ mình anh mới hiểu.

Trình Tuyết thở dài: “Em không có trách anh.”

Hắn trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Em sống có tốt không?”

Có lẽ là do đã rõ ràng chân tướng về đại gia đình của anh, Trình Tuyết cảm thấy thoải mái không ít, lúc này đã không còn mất tự nhiên giống như lúc mới nhìn thấy anh nữa. Cô cười cười nói: “Có anh hỗ trợ, cuộc sống em trôi qua rất tốt.”

“Ừ.”

“Anh thì sao?”

“Cũng tốt.”

Xung quanh lại rơi vào một khoảng không yên tĩnh, hồi lâu sau anh mới nói: “Ngủ đi.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau tỉnh lại, Trình Tuyết có cảm giác ngày hôm qua giống như giấc mơ vậy. Cô mơ thấy Tiểu Sửu tiên sinh đã nhiều năm không gặp, anh đã trưởng thành, lớn lên thành đại nam tử hán, còn tới nhà cô, còn cùng cô ngủ chung một phòng.

Trình Tuyết mở mắt ra nhìn trần nhà, chuẩn bị tinh thần hồi lâu mới quay đầu nhìn xuống dưới giường. Quả nhiên nhìn thấy một người đang nằm, anh vẫn còn ngủ, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh.

Trình Tuyết cẩn thận đi xuống giường, đến bên cạnh mép đệm ngồi xổm xuống.

Chăn mền trên người anh chỉ đắp trên ngực và đùi trở xuống, đôi chân dài trần trụi lộ ra bên ngoài, cô có thể nhìn thấy cơ bắp uốn lượn và lông chân dày đặc trên đó. Cánh tay lộ ra ở bên ngoài tráng kiện hơn cánh tay mảnh mai của cô rất nhiều, làm cho người ta có một cảm giác nam tính mạnh mẽ.

Mặt Trình Tuyết đỏ ửng, không đám đặt con mắt lên người anh, chỉ sợ anh không cẩn thận xoay người kéo tuột chăn mền xuống. Nói không chừng, bên trong chỉ còn mặc một cái quần lót…

Không dám nhìn cơ thể anh, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt anh. Anh nhắm mắt lại, lông mi thật dài rũ xuống, đổ bóng lên mi mắt anh, khiến cho khuôn mặt anh nhìn qua càng sâu thẳm. Mũi cao, đường nét hai bên cánh mũi thật đẹp mắt, nhìn kỹ lại, làm cho cô cảm thấy đường nét đó thật gợi cảm. Tựa như phát hiện cái gì quý hiếm, cô cười cười, ánh mắt dời xuống, rơi trên môi anh.

Môi hắn dày mỏng vừa phải, nhưng khóe môi lại nhỏ và mỏng, tựa như nét vẩy mực lên bức họa nhợt nhạt, trông rất đẹp mắt.

Không có khối sẹo kia, khuôn mặt nhìn qua quả thật sáng chói như một khối ngọc đẹp đẽ. Nhưng cô lại cảm thấy tiếc nuối, có thiếu sót thì anh mới là Tiểu Sửu tiên sinh của cô.

Cô cẩn thận vươn tay ra sờ sờ vị trí vốn là vết sẹo của anh, thở dài nói: “Có vết sẹo thật ra cũng tốt mà.”

Cô cảm tháng một câu xong liền muốn rút tay lại, không ngờ hai mắt vốn nhắm chặt ấy lại đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc như dao rơi lên người cô. Trình Tuyết cảm thấy cả người như bị đâm một cái, cô hoảng sợ rụt tay về, lui về sau một chút: “Em… Em thấy chăn mền rơi ra, nên giúp anh đắp lại thôi.” Cô nói năng lộn xộn để biện giải cho mình, thấy ánh mắt đó không chớp mà nhìn cô đăm đăm, cô vội vội vàng vàng đứng lên, nói: “Em… Em đi làm điểm tâm.”

Đang muốn xoay người bỏ đi, không ngờ chân bị vấp ga giường một cái, cô sơ sẩy ngã về phía sau, không may thay, ngồi đúng lên bắp đùi anh. Hơn nữa, không biết sao lại khéo như vậy, mông cô vừa vặn đặt ngay vị trí nhạy cảm của anh, cô cảm thấy vật bên dưới cấn cô có chút đau.

Thân thể Trình Tuyết cứng ngắc, lập tức điều chỉnh lại khuôn mặt đang đỏ như gan heo. Cô cắn cắn môi, đang muốn cô làm ra vẻ bình tĩnh, từ trên đùi hắn đứng lên, không ngờ sau lưng đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ giơ lên kéo ngang hông cô. Mà anh cũng tự ngồi dậy, cằm tiến gần bên tai cô, giọng nói pha lẫn khàn khàn trầm thấp nói với cô: “Em muốn phế anh hả?”

Trình Tuyết đột nhiên bị anh ôm từ phía sau, cả người đều cứng ngắc, không dám cử động. Lại nghe thấy anh nói, giọng nóng nóng phả vào tai cô ngưa ngứa, khiến cô hoàn toàn tê dại.

Cô cắn môi, vừa thẹn vừa lúng túng, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Xin… xin lỗi, em không phải cố ý.”

Nhưng cánh tay để ngang eo cô lại không có buông lỏng chút nào. Không chỉ thế, tay kia cũng giơ lên, dùng hai tay ôm chặt thắt lưng cô, lồng ngực trần của anh áp sau lưng cô. Bây giờ, trên người cô chỉ mặc một chiếc vảy ngủ mỏng tang, bộ ngực anh nóng hổi, dường như muốn hoà tan cả cơ thể cô vào anh.

Anh dụi cằm vào đầu vai cô, râu trên cằm quét qua mặt cô, gây cảm giác ngưa ngứa như kim châm.

“Sao lại sợ anh tới như vậy? Trước kia không phải cũng từng ôm rồi sao?”

Trình Tuyết quả thực khóc không ra nước mắt: “Em… Em không có.” Cô cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.

Trình Tuyết đột nhiên nhớ đến, hồi trước lúc nào chàng thiếu niên này cũng trưng ra bộ mặt cao ngạo lạnh lùng nghiêm khắc, vô cùng ít nói, nắm tay cũng là cô chủ động, ôm anh cũng là cô chủ động. Nhưng bây giờ đột nhiên anh lại quấn quít, giống như đang đùa giỡn cô vậy? Nên nhớ là, trước kia anh  mới là đối tượng bị cô trêu chọc, bị cô đùa giỡn cơ mà! Quả nhiên càng lớn càng trở nên xấu xa.

Trình Tuyết đột nhiên cảm thấy bản thân có chút sợ hãi, nhưng cho dù biết mình như vậy, cô vẫn không dám đùa giỡn lại.

Cô cắn cắn môi nói: “Anh… Anh buông em ra trước, em còn phải đi làm điểm tâm.”

“Chờ Hứa Thiệu mua tới đi.”

Anh không hề có ý muốn thả cô ra, ôm thắt lưng cô xoay lại, để cô đối mặt với anh. Trình Tuyết không dám nhìn thẳng, toàn bộ quá trình đều cúi đầu xuống. Hình như anh không hài lòng đối với biểu hiện của cô lắm, dùng ngón tay trỏ nâng cằm kéo mặt cô lên. Đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú trên mặt cô, trầm giọng hỏi: “Anh đáng sợ như vậy sao?”

“…” Trình Tuyết không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút mới nói: “Chỉ là không quen lắm thôi.”

Hắn trầm mặc một hồi: “Ôm anh!”

“? ? ? ? ? ? ? ?”

“Không phải nói không quen sao? Ôm anh một cái, sẽ quen ngay.”

“…”

Trình Tuyết nuốt nước miếng cái ực một cái, đối với yêu cầu này của anh, cô… không biết nên phản ứng thế nào nữa.

Thấy thật lâu mà cô cũng không nhúc nhích, lông máy anh nhíu lại: “Sao thế? Không muốn?”

Trình Tuyết rũ đầu xuống, mặt đỏ lên, một lát sau mới cẩn thận vươn tay ra câu lên cổ anh, mà tay anh ôm trên eo cô cũng từ từ buộc chặt. Cơ thể nhỏ nhắn của cô liền bị hắn khảm vào trong ngực.

Trình Tuyết nhắm mắt lại, cố hít lấy mùi hương trên cơ thể anh. Thật ra cô rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh!

Bị ôm thế này trong ngực, dường như cô nhớ lại tình cảnh hai người ôm nhau trên xe của bốn năm trước. Anh liều lĩnh chạy tới bên cạnh an ủi cô, luôn xuất hiện những lúc cô cần nhất.

Anh là Tiểu Sửu tiên sinh của cô, mặc kệ anh có biến thành dạng gì cũng đều là Tiểu Sửu tiên sinh của cô.

Cô nhắm mắt lại cười, thì thầm gọi: “Tiểu Sửu tiên sinh của em.”

“Ừ.” Anh đáp nhẹ một tiếng: “Anh đây.”

______________

P/s: Các bạn có thấy hơi nóng chưa? ;)))))
Thông báo: Zens Zens đã có trang facebook rồi đó, các bạn nhớ like để nhận được cập nhật chương mới nha!

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

3 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mianna Annie
Mianna Annie
5 Năm Cách đây

Oaaa cảnh hot xịt máu mũi a ~

Vy Lam
Vy Lam
5 Năm Cách đây

Hai người này đáng yêu ghê ???

Mimi anh
Mimi anh
3 Năm Cách đây

Tung hoa

3
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!