Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 10

Thế giới IV : Cứu vớt Lưu manh 19 tuổi (2)

Chương 10

Editor: Zens Zens

“Rất nóng sao?”

Hầu tử ngây thơ chớp mắt mấy cái, bị Hầu thúc chụp một bàn tay lên đầu. Hầu thúc cười hì hì với Ngôn Thương: “Trời này nóng thật, ha ha.”

“Vâng.” Ngôn Thương cười dịu dàng: “Hầu thúc ăn nhiều một chút, Hầu tử cũng ăn nhiều một chút!”

“Mẹ nó, lạnh chết lão tử!”

Chạy ra khỏi nhà trong khi chỉ mặc một áo đơn mỏng manh, Tần Cửu trốn dưới tàn cây hạnh, vừa nhảy mũi vừa giậm chân.

Ước chừng trời sắp mưa. Bầu trời đêm đen kịt, gió thổi mây phun, mang theo từng cơn giông lớn. Dưới tàng cây, cỏ dại bị thổi ngược, ngã trái ngã phải, phát ra âm thanh xào xạc, gào thét thảm thương.

Ước tính hai người tới nhà ăn cơm đã rời đi, Tần Cửu mới giậm chân đi ra.

Cách đó không xa, đèn trong nhà vẫn sáng, ngọn đèn màu cam xuyên qua cánh cửa giấy mỏng manh, thoạt nhìn vô cùng ấm cúng. Thân ảnh thiếu nữ mảnh khảnh đổ bóng bên cửa sổ, lại từ cửa sổ rọi xuống đất, màu sắc bóng hình đã trở nên vô cùng mờ nhạt.

“Con mẹ nó, cũng không tới tìm lão tử…”

May mắn duy nhất là Tần Cửu không tự nhìn thấy mặt mình, bằng không nhất định hắn sẽ tát một cái vào vẻ mặt đang uất ức của bản thân.

Vốn đã chuẩn bị về nhà, đột nhiên thiếu niên… cảm thấy bản thân uất ức.

Rõ ràng, mình ở cũng không ở, cơm cũng chưa ăn xong, vậy mà nàng lại không đi tìm mình…

Thản nhiên cơm nước xong xuôi, lại còn dọn dẹp bát đũa…

Tư thế hiện tại của cái bóng, rõ ràng là đang thêu thùa linh hoạt.

“Lão tử không phải là ca ca muội sao, nào có ca ca chạy đi một chút mà muội muội không nôn nóng chứ…” Tần Cửu lại hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi đã đỏ bừng, ngồi xổm xuống một chỗ tối, cách cửa không xa.

Lão tử coi chừng nào muội mới chịu ra cửa tìm lão tử…

Đêm càng khuya, thời tiết càng lạnh, quần áo đơn bạc không chịu nổi khí hàn. Tần Cửu lại ngồi một chỗ thật lâu, chân cũng đã tê rần. Khổ nổi, bóng người chiếu qua cửa sổ vẫn khí định thần nhàn như cũ, không hề có nửa điểm muốn đi tìm mình.

Bụng kêu lên vài tiếng ùng ục.

Tần Cửu xoa bụng, ai oán liếc mắt nhìn cửa sổ như nàng dâu nhỏ, sau đó yên lặng cắn răng đứng lên.

Cô muội muội này có cũng như không.

Ai ngờ hắn vừa gian nan bước hai bước về phía phòng, thì bóng người trong đó lại đột nhiên đứng lên.

… Đứng lên uống nước sao?

Tần Cửu tựa hồ không còn ôm hi vọng nàng có thể lo lắng cho hắn. Nhưng hắn vẫn cam chịu gãi gãi đầu, trốn trở về chỗ tối.

Lại nhìn thấy thiếu nữ trong phòng mở ra cái gì đó, theo hình dáng thì hình như là tủ quần áo. Sau đó, nàng đóng tủ quần áo lại, mở cửa ra.

Tần Cửu mở to hai mắt.

Gió thật to, dáng người thiếu nữ mảnh khảnh tựa cửa, quần áo cũ nát nhưng sạch sẽ bị gió thổi tung bay, một mái tóc mềm mại đen bóng bay tán loạn trong gió.

“Tần Cửu, huynh đang ở gần đây sao?”

Thanh âm thiếu nữ đặc biệt quanh quẩn bên tai Tần Cửu, Tần Cửu khẽ cắn môi, cảm thấy nghe tiếng thiếu nữ thì đột nhiên tai ngứa ngáy.

Rõ ràng vừa mới ngoáy tai xong…

“Tần Cửu! Huynh mau ra đi, không thì ta nổi giận đấy!”

Không đành lòng để nàng bị gió lạnh thổi run lẩy bẩy, thiếu niên vốn đã toan bước ra từ chỗ tối, lại dừng bước, tức giận lui trở về.

Hừ, muội cũng biết tức giận, chẳng lẽ không biết lo lắng cho lão tử sao?

“Tần Cửu! Trời sắp đổ mưa rồi, huynh mau trở vào nhà đi!”

Lại hô tiếp vài tiếng, Tần Cửu cảm thấy nhìn bộ dạng lo lắng của nàng hết sức thú vị, cố tình không trả lời.

“Tí tách.”

Một giọt mưa rơi lên chóp mũi Tần Cửu.

Tần Cửu cúi đầu khịt khịt mũi. Quả nhiên trời đã sắp mưa, nếu tiếp tục giận dỗi với nàng thì bản thân hắn cũng không xong. Hắn ngẩng đầu, sau một giây lại mở to hai mắt, sợ hãi ngây người.

Thiếu nữ dùng tốc độ nhanh nhất mặc áo bông lên người, sau đó nàng lục khắp nhà chỉ tìm được duy nhất một chiếc ô cũ nát. Ô cũ nhưng còn có thể che mưa rất tốt, thiếu nữ liền bước đi không do dự, nàng chạy ra khỏi mái hiên.

“… Ngu ngốc.”

Tần Cửu nhìn nàng kiên cường đi trong mưa. Rõ ràng là nữ tử mềm yếu, lại vì hắn mà đêm hôm khuya khoắt, dũng cảm chạy vào màn mưa.

Tần Cửu bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng lúc gặp nàng hồi nhỏ. Cũng là hành động kiên định như thế này, nàng lấy nửa củ khoai lang nhét về cho hắn: “Muội không cần, ca ca ăn đi. Ăn thì mới có khí lực ôm muội. Ca ca, muội muốn ngươi ôm muội…”

Tiểu hài tử trước kia và thiếu nữ hôm nay lại vô cùng giống nhau, Tần Cửu cảm thấy nội tâm mình giống như bị một thứ gì đó lôi kéo kịch liệt. Cho đến khi hắn định thần lại, thì trước mắt đã không còn thấy tăm hơi thiếu nữ đâu nữa.

“… Tần Phù Dung! Con nhỏ ngu ngốc này!”

Ngôn Thương che ô, đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường lầy lội.

Mặt đất dưới chân bị giẫm lên liền phát ra âm thanh bèm bẹp, còn có bùn nhão văng lên. Một tiếng “bẹp” vang lên, rồi lại mất hút.

Tần Cửu còn chưa đuổi tới.

Ngôn Thương nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Không biết từ lúc nào sau lưng đã xuất hiện một nam tử. Đêm tối đen như mực, nam tử đó đi theo phía sau nàng một khoảng không xa không gần, không áp sát nhưng cũng không chịu bỏ đi.

Đây thực tế là một tình huống đột phát…

Vốn phải là Tần Cửu đuổi theo tới đây, mang nàng trở về. Nhưng không biết tại sao đến giờ thiếu niên kia vẫn không xuất hiện.

Tiếng bước chân vững vàng của nam tử phía sau đi tới, giống như sẽ vĩnh viễn đi theo như vậy, không hề đến gần. Nhưng Ngôn Thương lại nhíu nhíu mi, cảm thấy nguy hiểm. Hiện giờ nàng đã rời khỏi nhà khá xa, nhà ở xung quanh cũng ngày càng thưa thớt. Nam tử cứ đi theo sau như thế, nàng cũng không thể quay đầu trở về được.

Đêm đã khuya, trời lại đổ mưa, rất nhiều cảnh vật đều không nhìn rõ. Thậm chí Ngôn Thương cũng không biết mình đang ở nơi nào, cho đến khi ánh mắt nàng nhìn thoáng qua một bụi hoa màu trắng nở rộ ven đường.

Đây là khóm hoa nàng từng hái một bó, cuống hoa bị ngắt ngắn ngủn còn lưu vết trên bụi hoa.

Ngôn Thương nhớ rõ, đằng trước bó hoa này, là một khu rừng nhỏ…

Trong lòng có chủ ý, Ngôn Thương khẽ ho khan hai tiếng. Tiếng ho bị tiếng mưa rơi rào rào che lấp, nhưng muốn truyền đến lỗ tai nam tử kia thì lại không khó.

Một…

Hai…

Ba!

Nàng cầm ô dù trên đầu ném về phía sau một cái, mặc kệ mưa lạnh xối lên người, Ngôn Thương sải chân bỏ chạy về phía rừng cây.

Không biết cuối cùng đã chạy được bao xa, cũng không biết trước mắt có cái gì làm nàng té ngã, thậm chí không biết chiếc ô có ngăn trở được tầm mắt của nam tử kia hay không. Ngôn Thương nín thở vọt vào một rừng cây, sau đó trốn sau một gốc đại thụ. Cây cỏ bên dưới đại thụ mọc cao đến ngang eo, Ngôn Thương ôm gối ngồi xuống, cuộn mình thành một cục, bắt đầu mở miệng thở dốc.

“Rào rào…”

Dường như chỉ cần vểnh tai là có thể bắt thấy mọi động tĩnh xung quanh, nhưng trừ bỏ tiếng mưa ra thì không còn âm thanh nào khác. Ngôn Thương hơi thở hắt ra, tựa cả người mình lên thân cây.

Trời mưa đến nỗi khiến cho người cũng không mở mắt ra được, cho dù nam tử kia không bị hành động ném ô của cô qua mặt, thì cũng sẽ bị giật mình. Đêm tối như vậy, cho dù trong chớp mắt, cũng đủ cho cô chạy vào rừng cây ẩn mình rồi.

… Chỉ cầu cho người theo dõi nàng sẽ không phải là người quen thuộc địa hình ở đây.

Dường như mưa càng ngày càng lớn.

Ngôn Thương cảm thấy áo bông trên người mình đều ướt sung, hô hấp của nàng càng ngày càng nặng. Nhưng nếu cởi áo ra, mưa sẽ trực tiếp xối thẳng lên người, dính lên người nhớp nháp lại càng thêm bất tiện.

“Phù Dung…”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi đứt quãng vì mưa gió của thiếu niên. Đột nhiên, Ngôn Thương mở to mắt. Nàng há miệng thở dốc sắp sửa lên tiếng, lại nhanh chóng ngậm miệng.

Không thể gọi…

Lỡ như nam tử kia đang ở gần đây, vậy thì nàng tiêu đời…

Ngôn Thương yên lặng nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, sau đó tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe tiếng gọi của thiếu niên.

Lúc này, ở nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu răng rắc

Giống như là… tiếng nhánh cây gãy do bị người ta đạp mạnh.

Ngôn Thương khẽ run run cổ tay, ngón tay chạm đến một hòn đá. Trong lòng tính toán, nếu giây sau mà người xuất hiện trước mặt là một nam nhân xa lạ, thì nàng sẽ dùng hòn đá kia ném vào hắn.

Dường như Tần Cửu cảm giác được nàng đang ở trong rừng cây, tiếng gọi càng lúc càng gần. Một bên là khả năng kẻ theo dõi phát hiện ra nàng, một bên là thiếu niên như cọng rơm cứu mạng khi người rơi xuống nước. Ngôn Thương rũ mi, nắm chặt cục đá trong tay.

“Phù Dung! Muội có ở đây không?”

Tiếng gọi của Tần Cửu đã có thể nghe rõ ràng, Ngôn Thương hơi nghiêng đầu, có thể nghe được là thiếu niên đang ở bên trái, ước chừng năm sáu mươi mét phía trước.

“Răng rắc.”

Lại tiếng một nhánh cây gãy vang lên phía sau.

Ngôn Thương lại thầm đếm đến ba, đột ngột đứng lên, ném cục đá trong thay theo phương hướng tiếng vang của nhánh cây gãy.

“Tần Cửu! Muội ở đây!”

Một bên là tiếng vung tay quát to, một bên là phương hướng Tần Cửu đang liều mạng chạy tới.

“Phù Dung!”

Tần Cửu nhìn thấy trong đêm tối, cả người thiếu nữ ướt đẫm, vọt tới bên cạnh hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, nàng đã nhào vào trong ngực, ôm chặt lấy eo hắn.

Áo bông cồng kềnh ngăn cách nhiệt độ cơ thể, lại thêm mưa rền gió giật, Tần Cửu khó mà không đỏ mặt. Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng, cắn răng hung ác nói: “Ngu ngốc! Một mình chạy lung tung làm gì hả!”

“…” Thiếu nữ trong lòng trầm mặc, chỉ có cơ thể run nhè nhẹ, có thể nghe thấy âm thanh khóc nức nở.

“… Muội khóc?” Tim Tần Cửu đột nhiên nhảy dựng lên, hắn lôi nàng từ trong ngực ra, kề sát vào nhìn. Ánh mắt nàng sưng đỏ, trên mặt có chất lỏng chảy xuống, không phân được là nước mưa hay là nước mắt. Áo bông bẩn thỉu đen đúa, góc y phục cũng đều bị thấm ướt.

Vẻ mặt thiếu nữ quá mức đáng thương. Nhìn mặt nàng đầy nước mắt, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, Tần Cửu nghĩ đến chuyện đáng sợ, cắn răng nhìn xung quanh một cái: “Mẹ nó! Lăn ra đây cho lão tử! Thằng khốn nào dám động vào người của lão tử hả!”

Hắn đỏ mắt, cắn răng, quanh thân toát ra một luồng sát khí, cơ hồ là đang hét lên.

Một giây sau, Tần Cửu nghe thấy tiếng khóc thiếu nữ tuông trào, cuối cùng biến thành gào khóc.

Tay chân hắn luống cuống nhét nàng lại trong ngực mình, lại nghe được thiếu nữ vừa khóc thút thít vừa nói gì đó. Hắn cúi đầu, truyền vào trong tai là lời nói đứt quãng: “Tần Cửu… đưa muội về nhà… Ôm muội… Ôm muội về nhà, đừng buông tay…”

“…” Siết chặt hàm răng, Tần Cửu cố gắng đè thấp giọng nói: “Được.”

Ôm lấy thiếu nữ, kéo nàng áp vào lòng mình.

Thiếu niên quần áo rách rưới lạnh lùng quét mắt nhìn rừng cây nhỏ bị mưa bụi bao phủ, dường như muốn lăng trì kẻ đang trốn trong rừng. Sau đó, hắn nhìn về thiếu nữ trong ngực, ánh mắt nhu hòa.

“Phù Dung, ca ca ôm ngươi về nhà.”

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Thanh An
Nguyễn Thanh An
6 Năm Cách đây

Ai bảo dỗi làm gì. Mệt thân. 😂😂😂

thongminh123
6 Năm Cách đây

Tần cửu ngốc này! Suýt làm hại Phù Dung rồi

Phương Lê
6 Năm Cách đây

ai bám theo chị vậy ta

azurelamlam
azurelamlam
5 Năm Cách đây

Thanh niên bám đuôi nguy hiểm đây! A Cửu à, không có giận dỗi nữa, chịu thiệt gòi thấy chưa

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Không biết có nguy hiểm gì không nhỉ

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

A Cửu dỗi cũng đáng yêu ghê 😆😆

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Gây cấn quá ! Tần cửu ngốc !!!

Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
3 Năm Cách đây

R anh lại tự trách thôi

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Tần Cửu có vẻ hơi ngốc nghếch nhỉ.

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
2 Năm Cách đây

Nam tử kia là ai nhỉ?

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!