Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 11

Thế giới IV : Cứu vớt Lưu manh 19 tuổi (3)

Chương 11

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương bị Tần Cửu ôm vào trong ngực. Nàng quay đầu nhìn phương hướng vừa ném cục đá, nơi đó là một mảng tối đen đúng như dự đoán, cái gì cũng đều không thấy.

“… Sao vậy, Phù Dung?”

“Không có gì…” Nghe ra Tần Cửu đang cố gắng thấp giọng, Ngôn Thương lẳng lặng níu lấy cánh tay hắn, xoay đầu trở về, không nhìn bên kia nữa.

Con đường nhỏ dưới chân đã chảy đầy bùn đất ào ào. Tần Cửu cởi áo của mình che lên đầu Ngôn Thương. Trên người hắn vốn chỉ có một tấm áo, vừa cởi ra thì đã mình trần. Thân trên lỏa ra, mưa xối xuống lồng ngực cường tráng, lên vai và lưng của hắn, từng giọt nước theo cằm trượt xuống.

“Tần Cửu, huynh lạnh sao?”

“Không lạnh.”

Thiếu niên thường có thói quen xưng hô “lão tử”, nhưng nay lại ít lời hiếm thấy. Ngôn Thương dán khuôn mặt lạnh lẽo lên lồng ngực hắn, có thể cảm giác được thân thể hắn run lên kịch liệt.

“Muội không sao, Tần Cửu.”

“… Ừ.”

“Là thật đấy!”

“… Ta biết, nhưng ta vẫn muốn giết hắn.”

“… Tần Cửu, may là huynh không có ra tay. Không thì muội phải làm thế nào.”

“Đúng, vừa rồi ta đã muốn làm vậy.” Tần Cửu bất giác nắm lấy ngón tay Ngôn Thương thật chặt. Hắn rũ mi, nhìn về phía đôi mắt còn sưng đỏ của thiếu nữ: “Vừa rồi ta nghĩ, nếu ta thật sự giết người ngồi tù, không biết muội sẽ khóc thành bộ dạng gì nữa.”

ngứa ngáy. Nàng lấy hai tay ôm cổ hắn, nhắm mắt lại: “Tần Cửu.”

Ngôn Thương cười nhẹ vài tiếng, lồng ngực Tần Cửu bị mặt nàng dán vào trở nên

“Hả?”

“Tần Cửu.”

“Ừ…”

“Tần Cửu.”

“… Nói chuyện đàng hoàng.”

Ngôn Thương cười vài tiếng, nàng có thể nghe thấy bên trong lồng ngực hắn, tiếng trái tim đang nhảy nhót kịch liệt.

“Chẳng qua muội cảm thấy, lúc huynh không tự xưng lão tử, mới chân chính là một nam tử đỉnh thiên lập địa.”

“…”

(*) Giờ sửu: khoảng 1-3 giờ sáng.

Lúc hai người về đến nhà đã gần giờ sửu (*).

Tóc và cơ thể bị mưa xối vào, hơn nữa áo bông trên người hút rất nhiều nước. Ngôn Thương cảm thấy cả người đều mềm nhũn vô lực. Tần Cửu đặt nàng trên ghế, Ngôn Thương lột áo bông nặng nề vứt qua một bên, thở một hơi hổn hển.

“Nặng quá..”

Thở hổn hển xong rồi lại nhớ đến cái gì đó, khó khăn khom người nhặt áo bông lên, để trên ghế.

“Nhặt lên làm cái gì?”

“Đây là áo bông làm cho huynh, thấy huynh đi ra ngoài không có áo ấm, cho nên sẵn đi tìm liền đem theo.” Ngôn Thương nhìn hắn vụng về tìm kiếm y phục cho nàng thay, trong khi nửa thân trên của hắn thì trần trụi, cơ bắp cường tráng sáng bóng, thì hơi hơi cong khóe môi.

“Bất quá, nhìn thân thể huynh tốt như vậy, chắc không thấy lạnh đâu nhỉ?”

“…” Tần Cửu khựng lại một chút: “Hắt xì!” Dường như lúc này mới ý thức được bộ dạng của mình, trên mặt lộ ra thần sắc không tự nhiên: “Ngu ngốc, không cho nhìn lão tử!”

“Huynh cứ ở trước mặt muội đi tới đi lui, không nhìn huynh thì nhìn cái gì?”

Tần Cửu ho khan hai tiếng, tùy tay túm một mảnh áo đơn cũ phủ lên: “Lão tử đi ra ngoài nấu một ít nước sôi, muội nghỉ tạm ở đây đi.” Thấy Ngôn Thương chậm chạp không lên tiếng đi theo phía sau hắn, hắn lại kéo nàng đặt lại trên ghế, rồi lại kéo chăn khoác lên trên người nàng. Thấy nàng lạnh run nhìn, giọng nói không khỏi có phần dịu dàng: “Bên ngoài lạnh lẽo, ta sẽ trở về nhanh thôi.”

Dường như giống như lúc còn nhỏ, nàng đuổi theo hắn muốn ăn bánh bao thịt.

Ngôn Thương gục đầu xuống, khẽ gật đầu, ánh mắt giấu sau tóc như ẩn như hiển.

“…”

Tần Cửu vừa kéo cửa bước ra ngoài hai bước, trước mắt bỗng hiện lên bộ dạng khóc lóc của nàng trong rừng cây vừa rồi. Cước bộ chợt dừng lại, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng đóng cửa lại.

“Tần Phù Dung.” Tần Cửu cắn răng nắm lấy bả vai Ngôn Thương, thần sắc hi hi ha ha ngày thường đều thu lại toàn bộ. Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Rốt cuộc là muội có làm sao không? Có hay không thì nói một tiếng đi.” Nói tới đây, giọng nói đột nhiên thấp xuống vài phần, hắn xoay mặt qua một bên, giọng nói thật nhỏ: “Muội nói một câu không có, thì ta sẽ lập tức tin ngay.”

“…” Ngôn Thương ho khan vài tiếng trầm thấp, chỉ cảm thấy thân thể choáng váng hoa mắt. Nàng ngước mắt hơi nhìn hắn một cái, sau đó gục đầu xuống.

“Huynh hỏi cái này để làm gì?”

“Ta… là…”

“Là gì?” Tiếng nói thiếu nữ trong trẻo, ẩn giấu chờ mong.

“… Ta là huynh trưởng của muội.”

Lời này vừa nói ra, đột nhiên Tần Cửu cảm thấy trong lòng có một trận đau đớn. Thiếu nữ cúi đầu xuống, hắn chỉ nhìn thấy ngón tay trắng nõn mảnh khảnh siết chặt mép ghế dựa, khớp ngón tay hơi xanh xao. Trong lòng giống như bị nghẹn lại, mấp máy miệng, muốn phủ nhận lời nói vừa rồi. Nhưng một giây sau, thiếu nữ nâng mắt nhìn thẳng lên.

Trong veo, không tạp chất. Trong đôi mắt lóe lên thất vọng nồng đượm.

Nàng đang thất vọng…

Tần Cửu cảm thấy trong lòng đau đến hít thở không thông. Gần đây hắn thường xuyên có tâm tình này, vừa nghĩ đến chuyện nàng gả cho người khác, tim hắn liền trở nên đau đớn. Nhưng hắn cũng không hiểu tình cảm như thế có nghĩa là gì. Hắn nuôi nàng lớn, nàng là muội muội của hắn, cũng là sinh mạng không thể tách rời của hắn, rõ ràng không nên có tình cảm khác…

“Người kia không có làm gì muội hết.”

Ngôn Thương đứng lên, thân thể có chút lắc lư. Tần Cửu theo bản năng lấy tay đỡ nàng, nhưng lại bị nàng khéo léo tránh đi. Nàng bước đi lảo đảo, bò lên giường, chân còn lấm đen. Nhưng khóe miệng hắn chỉ giật giật, cuối cùng cũng không ngăn cản.

“Muội không muốn tắm, bệnh thì bệnh luôn đi.” Tiếng nói thiếu nữ khàn khàn, giống như muội muội đang giận dỗi huynh trưởng mình. Tần Cửu lại nghe ra trong đó được vẻ buồn bã.

“… Nếu không tắm…” sẽ sinh bệnh. Hắn cứng rắn đem lời nói này nuốt trở về, sau đó nhấc chăn lên đắp cho nàng: “Không tắm thì không tắm, ngủ sớm chút cho khỏe.”

Thiếu nữ giấu mình trong chăn nghe vậy cũng không nhúc nhích, dường như đã ngủ, nhưng khóe mắt lộ ra ngoài chăn lại nhỏ xuống một giọt lệ. Tần Cửu nhìn thấy thì trong lòng xoắn lại, vội vàng đứng lên kéo cửa đi ra.

Đợi tới khi Tần Cửu bưng nước ấm mới nấu ngồi trước giường, thì thiếu nữ đã thật sự ngủ rồi. Giọt lệ nơi khóe mắt đã khô, gần như chỉ còn lưu lại một vệt, khuôn mặt bị mưa lấm bẩn yên tĩnh giấu dưới chăn, mất đi sinh khí linh động ngày thường.

“… Đồ ngốc.”

Tần Cửu vắt khô chiếc khắn trên tay, tỉ mỉ lau mặt sạch sẽ cho thiếu nữ. Lau xong mặt lại vén chăn lên, thấy hai tay thiếu nữ nắm chặt thành quyền thì dừng động tác lại.

Hắn hối hận.

Rõ ràng nàng bị người ta theo dõi tới mức sợ hãi, vậy mà hắn còn có thái độ quyết liệt chất vấn nàng, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Người ta nói đưa than lúc trời tuyết, còn hắn lại đưa thêm tuyết lúc trời tuyết, đúng là hành vi ngu xuẩn mà.

“Tần Cửu…”

“…” Tần Cửu nhìn hai mắt thiếu nữ nhắm chặt, vô thức mấp máy môi, không tự chủ được mà bắt lấy tay nàng: “Ừ.”

“Tần Cửu…”

“Ừ.”

“Tần Cửu…”

“… Đồ ngốc, đừng có gọi ta nữa.” Tần Cửu vùi đầu vào lòng bàn tay nàng, ngay cả bản thân cũng nghe được giọng nói mình khàn đi: “Lão tử chỉ là một tên lưu manh tay trắng mà thôi…”

Không phải là không biết tâm ý của nàng.

Chỉ là…

“Cái gì ta cũng đều không thể cho muội được, đồ ngốc…”

Ngôn Thương vừa tỉnh thì cảm thấy trên mặt ấm áp. Mở mắt ra, ánh nắng sáng sớm

ấm áp đang chiếu rọi trên mặt.

“Tần Cửu?”

Toan mở miệng kêu thử một tiếng, lại phát hiện giọng nói của mình khàn đến đáng sợ. Ngôn Thương nhíu mày, vén chăn lên, không ngờ cơ thể đã được lau rửa sạch, còn mặc một chiếc áo dài sạch sẽ nữa.

Đã giúp nàng lau người, nhưng lại kiên quyết không giúp nàng thay y phục, chỉ khoác thêm một bộ ở bên ngoài mà thôi. Thiếu niên này sao có thể mâu thuẫn như thế?

“Tần Cửu, huynh ở đâu?

Trong lòng thầm than thở, Ngôn Thương lại kêu lên một tiếng.

Trong phòng yên ắng không có bất cứ tiếng đáp lại nào. Ngôn Thương thay y phục khô ráo rồi mở cửa, liếc mắt liền nhìn thấy áo bông đang phơi trong sân.

Đó là áo bông nàng mới may cho Tần Cửu. Hiện tại, cái áo bông đó đã được giặt giũ sạch sẽ, phơi phóng đàng hoàng giữa sân.

Một giây trước khóe miệng nàng cong lên nụ cười hài lòng, một giây sau liền có thanh kiếm kề sát bên cổ Ngôn Thương.

Nhiệm vụ lần này, thật sự có quá nhiều chuyện không thuận lợi…

Ngôn Thương cúi mi nhìn xuống thanh kiếm. Thân kiếm lạnh lẽo, ẩn chứa lãnh khí bao quanh, trên mũi kiếm còn khắc một hình dáng chiếc lá nhỏ. Đây là Huyết Diệp Kiếm, bởi vì giết nhiều người, máu tươi đọng đầy trên mũi kiếm Diệp Tử mà trở nên nổi tiếng giang hồ.

Có được Huyết Diệp Kiếm thì chỉ có duy nhất một người, là nam chính của bộ tiểu thuyết Hạ Chấp.

“Lý Diệp Ninh, ngươi còn muốn chạy trốn tới khi nào?” Nam tử cười lạnh đưa kiếm tới gần.

“Ta không phải Lý Diệp Ninh.” Trong tiểu thuyết, khác biệt duy nhất giữa Lý Diệp Ninh và Tần Phù Dung là vết bớt trên cổ. Ngôn Thương dứt lời liền nghiêng cổ, khiến Hạ Chấp có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng noãn bóng loáng của nàng: “Trên cổ ta không có vết bớt hình chiếc lá, ngươi nhận nhầm người rồi.”

“… Vậy ngươi là ai?”

“Ta…” Vốn muốn gọn gàng dứt khoát nói bản thân chỉ là người qua đường, nhưng thoáng liếc nhìn ánh mắt sát ý của Hạ Chấp. Lại nhớ tới kẻ theo dõi tối qua cũng không thương tổn tới mình, chắc là người hắn phải tới để giám thị. Ngôn Thương dừng một chút: “Ta là ai không quan trọng, nhưng ta biết làm cách nào để dẫn dụ Lý Diệp Ninh ra mặt.”

“… Rất tốt.” Trầm mặc một hồi, Hạ Chấp rút kiếm lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu ngươi có cách, thì cùng đi với ta. Bằng không…” Khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười khiến sống lưng lạnh toát: “Bằng không ta sẽ đem người làm vật tẩm bổ, đút máu cho Diệp Kiếm.”

“Được.” Ngôn Thương nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó nhìn lại trong phòng, rồi hướng Hạ Chấp khẩn cầu: “Ta phải để thư lại cho một người.”

“Không được.” Sắc mặt nam tử không đổi, kiếm trên tay lóe hàn quang dày đặc.

Ngôn Thương giật giật ngón tay, lại bổ sung: “Ta thật sự phải để lại thư, hắn đối với ta cũng quan trọng giống như Lý Diệp Ninh đối với ngươi vậy.”

“…” Nam tử tuấn mỹ hơi nhíu mi tâm, sau đó gật đầu một cái rất khó nhìn ra.

“Cám ơn ngươi. Ta viết xong sẽ đưa cho ngươi xem.”

Vì thế Ngôn Thương trở lại trong phòng, nội dung đã sớm soạn sẵn trong đầu, cơ hồ không cần tạm dừng suy nghĩ thì đã viết xong.

Hạ Chấp nhận lấy tờ giấy Ngôn Thương vừa viết xong, mới đầu hơi nhíu mày, sau đó bỗng nhiên sáng tỏ liền cười khẩy. Hắn thu hồi kiếm vào vỏ, xoay người đi ra cửa, đồng thời nói: “Rất tốt, ngươi là một nữ tử thông mình.”

Ngôn Thương khẽ vuốt cằm. Đi ra tới cửa, nàng quay đầu nhìn tờ giấy kia. Tờ giấy bị nàng đặt trên chiếc bàn cơm cũ, có vẻ không chút vững vàng. Gió thổi một chút đã hơi rung rinh, phát ra âm thanh cót két nho nhỏ.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

16 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
3 Năm Cách đây

Hơi nhanh thì phải

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Giang hồ tranh chấp. Kết thúc liệu có êm đẹp??

Bạch Ảnh
Bạch Ảnh
3 Năm Cách đây

Ra là nam9

16
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!