Thế giới IV : Cứu vớt Lưu manh 19 tuổi (Hết)
Chương 12
Editor: Zens Zens
Hôm nay, trời mưa dầm liên miên không dứt. Hầu thúc dắt Hầu tử đi trên đường, gặp được các chủ Huyết Diệp Các ra ngoài tuần tra. Bởi vì từng nghe có thể nhìn thấy vị hôn thê của kẻ giết người không chớp mắt này, nên trên đường chật ních dân chúng thích náo nhiệt đến xem.
Hầu thúc đặt Hầu tử trên đỉnh đầu mình, cố gắng cho nó có thể nhìn thấy mặt vị hôn phu đó xuyên qua đám người.
“Thế nào, tiểu tử, vị phu nhân đó xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp, rất xinh đẹp…” Hầu tử nhìn nữ tử mặc áo gấm trên xe hoa, si ngốc để ngón tay vào trong miệng mút: “Nhưng mà phụ thân, tỷ tỷ đó với tỷ tỷ Phù Dung có bộ dạng giống nhau như đúc.”
“…Hả?”
“Không đúng, phụ thân. Đó là Phù Dung tỷ tỷ! Nàng nhìn thấy con, nàng nhìn con cười kìa!”
Hầu thúc cũng không hiểu ra làm sao, rõ ràng một tháng trước, Phù Dung vẫn còn là muội muội của lão đại, sao bây giờ lại thành vị hôn thê phu nhân của Huyết Diệp Các các chủ.
Hắn đưa Hầu tử về nhà, sau đó lập tức tới nhà Tần Cửu.
“Lão đại? Người có trong đó không?”
Trong phòng không có âm thanh đáp lại, yên tĩnh đến mức chết lặng. Hầu thúc vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe được tiếng cái gì đó bị ném “rầm” một cái.
Tới lúc thấy rõ tình hình bên trong, Hầu thúc không khỏi la lên một tiếng “Ôi trời”.
Mùi rượu bốc lên khắp nơi trong phòng, hai mắt Tần Cửu nhắm nghiền ngã ở bên giường, dưới đất là một đống mảnh vụn nhỏ của bình rượu. Thân hình thiếu niên cao lớn cuộn thành một đống, thần sắc khổ sở, sắc mặt tái nhợt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nện mạnh lên mặt đất.
“Lão đại!”
Hầu thúc tiến lên vài bước, đỡ hắn lên giường, hắn vẫn không tỉnh, miệng thì thào hai chữ “Phù Dung”, không khỏi làm người ta thấy thương tâm.
“Lão đại, người còn ở nhà uống rượu nữa, muội muội của người sắp đi lấy chồng rồi kìa!”
Ngón tay thiếu niên siết mạnh, dùng lực mạnh đến nỗi giống như bấm xuyên qua thịt. Hầu thúc nhanh mắt liền lập tức thấy được, vội vàng cầm ấm trà qua, muốn rót cho hắn một chén trà giải rượu. Nhưng lại phát hiện ấm trà rỗng tếch, đành phải ra ngoài múc nước.
Nhưng chờ đến thi Hầu thúc lấy nước xong về đến phòng, thì trong phòng đã không còn một bóng người. Chỉ còn ánh sáng tối tăm của những mảnh vỡ bình rượu lập lòe đầy đất, giống như bị người bỏ mặc.
Ám vệ Huyết Diệp Các phát hiện, từ một buổi sáng nọ, bên ngoài Huyết Diệp Các bắt đầu xuất hiện một thiếu niên quần áo rách nát.
Trong tay thiếu niên luôn cầm một cái bánh bao thịt, nhưng chưa từng ăn một miếng. Mỗi buổi sáng, thiếu niên đều sẽ xuất hiện tại góc kia, cũng không làm gì cả, chỉ lặng lẳng đứng đó nhìn về Huyết Diệp Các. Từ buổi sáng đến buổi tối, từ bình minh đến hoàng hôn, cho dù là trời đổ mưa cũng không ngoại lệ.
Có khi các chủ mang theo vị hôn thê ra khỏi cửa, hắn sẽ nắm chặt bánh bao thịt trong tay, tiến đến gần cửa một chút. Nhưng cũng chỉ gần một chút thôi, hắn chưa bao giờ tới gần hơn nữa.
Cũng không phải chưa từng hoài nghi thiếu niên này có mục đích gì không để ai biết, hắn đã từng theo dõi thiếu niên. Nhưng cứ sáng sớm là thiếu niên tìm tới cửa Huyết Diệp Các, buổi tối lại trở về căn phòng rách nát, chưa từng có một hành động dư thừa nào.
Có một ngày, thời tiết lạnh lạ thường, còn đổ mưa to.
Các chủ tự cởi áo khoác phủ thêm cho vị hôn phu phu nhân, ám vệ tinh mắt nhìn thấy, trong ánh mắt thiếu niên tràn ngập đau đớn. Hắn lùi một bước, giống như bị đả kích, rồi lại cố chấp không chịu rời đi.
Các chủ mang theo phu nhân vào cửa. Thiếu niên vẫn đứng đó, mưa cũng không vì hắn thất vọng mà bỏ qua. Y phục trên người hắn bị mưa tạt ướt đẫm, giọt mưa trong trẻo như châu ngọc chảy xuống đất theo đầu ngón tay.
Đầu tháng năm, hoa thạch lựu nở, hỉ phục thêu “Lưu khai bách tử” (*) được đưa vào Huyết Diệp Các. Một ngày trung tuần giữa tháng năm, các chủ Huyết Diệp Các Hạ Chấp, nghênh đón chính thê là một nữ tử thường dân.
(*) Lưu khai bách tử: Quả lựu mở, sinh trăm con. Quả lựu tượng trưng cho con đàn cháu đống.
Một ngày này trời trong gió lặng, tiếng pháo thanh thanh.
Cả người Hạ Chấp mặc hỉ bào đỏ tươi đứng ở cửa, bốn phía chật ních người trong giang hồ đến chúc mừng, cùng với bách tính đến xem náo nhiệt. Trong tay hắn không cầm Huyết Diệp Kiếm, chỉ cầm một dải lụa đỏ mềm mại, trên mặt không có vẻ tươi cười, cũng không có sắc mặt vui mừng.
Mọi người liên tục chúc mừng, không ai chú ý đến thiếu niên có thần sắc bi thương, bị đám người chen lấn xô đẩy.
Kiệu hoa đến.
Chỉ thấy bà mối trang điểm dày cộm đang vươn một đôi tay ra, hơi xốc mành kiệu lên. Một đôi chân không hề xinh xắn, mang giày đỏ lộ ra, Mọi người hô vang một tiếng, không biết là kinh hô vì điều gì.
Tần Cửu ngưng mắt, nhìn chăm chú vào đôi chân ấy.
Khi còn nhỏ nàng sợ đau, nên hắn cũng không để ý ánh mắt thế tục, chưa từng bắt nàng bó chân. Mà bây giờ, chân nàng lại bị mọi người ghét bỏ. Hắn đã không chê, bọn họ dựa vào cái gì mà chê?”
Nghĩ đến đây, dường như trong lồng ngực có vết rách, đau đớn không chịu được.
Nhưng cuối cùng gì nàng cũng phải lập gia đình. Nam tử này có tiền có thế, rất tốt…
Hắn nhìn bà mối đỡ tân nương mới gả ra khỏi kiệu hoa, đem vải lụa đỏ trong tay Hạ Chấp đưa cho nàng, dẫn nàng đi vào hỉ đường.
Xứng đôi chỗ nào? Trên mặt nam tử kia không hề có chút tươi cười vui vẻ, hệt như bị người ta ép buộc đón dâu vậy. Nếu đã không cam tâm tình nguyện cưới nàng, thì hắn sẽ đối xử tốt với nàng sao?
“Nhân duyên tương phối! Bạch thủ thành ước!” (*)
(*) Dịch nghĩa: Nhân duyên tương xứng! Ước hẹn bạc đầu!
Còn Phù Dung… Nàng sẽ vui vẻ sao?
Người được mời tới làm chủ hôn là một cao nhân giang hồ tóc bạc trắng, trên mặt mang nụ cười hài lòng. Uống một ngụm trà, mở miệng hô vang một tiếng:
“Nhất bái thiên địa…”
Hắn nhìn nàng và nam tử kia từ từ cúi người, xá một cái về hướng bầu trời trong xanh rực rỡ.
“Nhị bái cao đường…”
Tần Cửu đứng lẩn trong đám người phát ra âm thanh sợ hãi, ngón tay siết chặt quần áo trên ngực trái mình. Nàng phải lập gia đình. Trong thơ nàng để lại nói, đêm đó là nàng tùy hứng, thực chất nàng đã tìm được nam tử mà mình quý mến, nàng muốn bản thân gả cho người đó mà không có vết nhơ nào, cho nên không muốn hắn đi tìm nàng.
“Phu thê giao bái…”
Hắn xoay người nhìn nam tử mà nàng thương mến đang từ từ bái lạy về phía nàng. Trong lòng đã đau đến mất cảm giác, chỉ có thể cảm nhận được từng đợt từng đợt khó thở đè nặng. Ngón tay nắm thành quyền chậm rãi buông ra, vươn về phía nàng…
Hắn nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, hắn chứng kiến nàng như một đóa hoa nở rộ. Mà giờ đây, nàng phải gả cho người khác.
Đừng…
Đừng gả cho người khác…
“Đừng…”
“Hạ Chấp! Sao chàng dám cưới nữ tử khác!”
lấy mũi kiếm nhắm thẳng vào hỉ phục đỏ thẫm của tân lang. Cổ tay vừa lật, trong một kiếm đã đánh rơi khăn voan của tân nương.
Ngay lúc Tần Cửu khổ sở muốn ngất đi, một nữ tử áo xanh từ trên trời giáng xuống,
Bước chân gian nan đưa ra đột nhiên dừng lại. Tần Cửu khó tin nhìn tân lang trên hỉ đường chậm rãi lộ ra nụ cười tươi rói, cùng với gương mặt tân nương…
Hai Phù Dung…
Không chỉ nữ tử áo xanh kinh ngạc không nói nên lời, dân chúng vây xem cũng châu đầu ghé tai.
trước mắt bao người.
Cô gái xinh đẹp mặc giá y đỏ thẫm mở miệng nói gì đó với tân lang. Tân lang nhếch môi cười, cười ý sâu xa, gật gật đầu. Ngay sau đó, nữ tử liền đưa tay cởi chiếc giá y trước mắt bao người.
“… Phù Dung.”
Tần Cửu si ngốc nhìn chiếc giá y đỏ thẫm được cởi ra, nữ tử chỉ mặc áo đơn màu trắng nhưng vẫn đẹp kinh người. Hắn kìm lòhg không được, tiến về phía trước một bước.
Lại nghe thiếu nữ lạnh lùng nói: “Lý cô nương, cô có biết, cô bỏ trốn khỏi hắn một lần thì sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy không? Huống chi vốn trong lòng cô có hắn, vì sao lại khẩu thị tâm phi?”
“Vậy thì đã sao, có liên quan gì tới ta?” Lý Diệp Ninh hơi hơi nhíu mày, dường như hiểu ra điều gì, nhưng đôi mắt nhìn Ngôn Thương vẫn đong đầy địch ý: “Cho dù ta trốn thoát khỏi chàng, thì chàng vẫn là của ta.”
“Cô xem. Nếu trong lòng có hắn, vì sao còn muốn giả vờ, cô đem đến cho ta rất nhiều phiền toái.” Ngôn Thương nói xong, nhìn về phía thiếu niên quần áo tả tơi, thần sắc tiều tụy trong đám người. Hắn nhìn nàng mong đợi, khiến lòng nàng khẽ động: “Ta vốn đang ở bên cạnh nam tử ta yêu, nhưng lại vì cô tùy hứng một lần, mà bị phu quân cô bắt đến đây, thiếu chút nữa bị gả cho hắn. Ngày đó, cho dù hắn trời sinh tính tình lạnh lùng, nhưng vẫn đối đãi dịu dàng với cô, vậy mà cô không biết quý trọng. Bây giờ hắn muốn cưới người khác, thì cô mới biết trong lòng có hắn, không hỏi rõ trắng đen đã chạy tới đại náo hỉ đường.” Dứt lời liền nhìn chăm chú về phía Lý Diệp Ninh và Hạ Chấp với ánh mắt sâu thẳm: “Ta chỉ khuyên cô một câu, về sau đừng hành động theo cảm tính như vậy nữa.”
“… Cô nương như cô thật nhiều chuyện.”
Ngôn Thương cũng không vạch trần nàng nói một đằng nghĩ một nẻo. Lý Diệp Ninh là như thế, Tần Cửu cũng không phải giống thế sao? Qua một hồi náo loạn như vậy, hắn sẽ có phản ứng. Tần Cửu sẽ càng có thể hiểu được nàng đối với hắn có vị trí như thế nào.
Ngày đó đã nói, nàng giúp Hạ Chấp dụ Lý Diệp Ninh đến, thì hắn sẽ thả nàng đi.
Ngôn Thương thấy Hạ Chấp nhặt giá y đỏ thẩm lên, đưa cho Lý Diệp Ninh, nhưng bị nàng đẩy ra. Sau đó kêu người tổ chức lại một lần nữa, dường như cả hai đã rốt cuộc hòa hợp như xưa. Nàng không để ý đến ánh mắt mọi người, bước một bước ra khỏi hỉ đường, đến trước mặt Tần Cửu.
“… Phù Dung.”
Ngôn Thương không nhiều lời, chỉ cầm lấy tay Tần Cửu, xuyên qua đám người đang kinh hô, mà chạy trốn.
Hai người băng qua khu chợ ồn ào náo nhiệt, băng qua con lộ thưa thớt, băng qua tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng cười ầm ĩ của hài đồng. Ngôn Thương lôi hắn chạy thẳng về nhà, đóng kín cửa lại, ôm chặt lấy hắn.
“Tần Cửu, muội sợ lắm.”
“… Ta cũng bị muội dọa sợ.”
Hắn trầm mặc thật lâu, lui tới sát tường, dựa vào tường để lấy lực cho nàng tựa vào. Lâu lắm rồi hắn không ăn không ngủ, hắn đã không còn sức lực để đỡ nàng nữa, để nàng dựa thế này thì hắn cũng đã phải cố hết sức.
“Tần Cửu, huynh nói đi, vừa nãy huynh có ý nghĩ không muốn ta gả cho người khác hay không?”
“…” Hắn vốn định phản bác không chút do dự rằng “Lão tử không có” như trước đây, khổ nỗi mấp máy môi vài cái, cuối cùng lời thốt ra miệng lại là: “Phải, ta không muốn muội gả cho người khác.”
“Vì sao huynh không muốn muội gả cho người khác.” Nàng không chịu bỏ qua, đưa mặt kề sát lên mặt hắn, không cố kỵ sắc mặt trắng bệch của hắn.
“…”
“Huynh nói đi, huynh không nói, muội sẽ đi gả cho người khác!”
“… Bởi vì ta, muốn muội gả cho ta.”
Trong giây phút thốt ra lời, dường như trước mắt Tần Cửu tràn ra một cảnh tượng pháo hoa đẹp mắt. Sau đó, miệng hắn bị thiếu nữ mang theo hương thơm mềm mại, dùng sức chặn lại. Tim đập kịch liệt đến bản thân không thể khống chế, đầu lưỡi mềm mại của thiếu nữ liếm qua lại trên làn môi. Hắn chần chờ há miệng tùy ý mút lấy, nàng lại lui về.
“Tần Cửu, muội muốn gả cho huynh.” Cô nương xinh đẹp tựa như cánh hoa nghiêm túc nhìn hắn: “Cho dù huynh chỉ là lưu manh, muội cũng bằng lòng gả cho huynh. Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, muội cũng không sợ tiếp tục những ngày như vậy.”
“…” Tần Cửu đem câu nói “Ta chỉ là tên lưu manh” cứng rắn nuốt trở vào, trong lòng không nói được là có cảm giác gì, vừa mừng như điên, lại vừa áy náy, ập đến cùng lúc. Thân thể đã lâu chưa ăn uống đàng hoàng không chịu nổi kích thích như vậy, trước mắt lập tức tối sầm.
Tần Cửu mở hai mắt ra thì trong phòng đã yên ắng.
Phù Dung!
Tần Cửu hoảng hốt, muốnvén chăn xuống giường. Một giây sau, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Thiếu nữ áo trắng nở nụ cười trong veo linh động nhìn về phía hắn. Đương nhiên, hắn như mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ có thể nhìn nàng vắt khăn, sau đó đến gần dịu dàng lau mặt hắn.
Ngón tay giật giật, hắn nắm chặt bàn tay đang cầm tấm khăn của thiếu nữ.
“… Phù Dung.”
“Vâng?”
“Ta chỉ là tên lưu manh.”
“Vâng.”
“… Ta không bản lĩnh, nhưng ta sẽ đối tốt với muội cả đời.”
Thiếu nữ dừng động tác lại, cười cười vứt tấm khăn qua một bên, ôm chặt lấy thân người cứng nhắc của hắn.
Khắp chóp mũi đều là mùi hương của thiếu nữ. Thật lâu sau, Tần Cửu cảm giác được nàng trịnh trọng gật đầu.
“Vâng!”
———————– Cứu vớt Lưu manh 19 tuổi (Hết) ———————–
K cần Vinh hoa phú quý chỉ cần cùng vs người mk y là đủ
Nu9 trong truyện ban đầu kiểu Mary sue
Khi nào nam chính mới xuất hiện nhỉ