Vỏ xe phòng hờ nghịch tập ký – Chương 29

Bia.jpg

Chương 29

Editor: Zens Zens

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lát, cho đến khi có tiếng gõ cửa truyền đến. Giống như bị bắt gặp làm chuyện xấu, Trình Tuyết vội vã kéo tay về, lúng túng nói: “Em… Em đi mở cửa.”

Ngôn Cảnh Châu gật đầu, Trình Tuyết chạy như bay ra mở cửa. Người đến là Hứa Thiệu, vừa thấy cô liền cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, Trình tiểu thư.”

Trình Tuyết vẫn chưa rửa mặt, lúc này thấy anh ta thì ngượng ngùng gãi đầu: “Buổi sáng tốt lành, Hứa tiên sinh.”

Hứa Thiệu đem hai hộp trên tay đưa qua: “Đây là bữa sáng của Nhị thiếu và Trình tiểu thư.”

Trình Tuyết vội tiếp nhận, luôn miệng nói cảm ơn, rồi tiễn anh ta ra cửa, Hứa Thiệu nói: “Tôi còn có việc nên không vào, tạm biệt, Trình tiểu thư.”

Sau khi Trình Tuyết đóng cửa lại, vừa quay đầu đã thấy Ngôn Cảnh Châu ăn mặc chỉnh tề, cô cầm hoành thánh hấp vẫy vẫy về phía anh: “Anh cũng thích ăn hoành thánh hấp ở nhà Đầu Đông Thành à?”

Ngôn Cảnh Châu gật đầu, thật ra anh biết rõ cô thích ăn cho nên mới sai Hứa Thiệu đi mua. Bất quá, anh không giải thích nhiều, chỉ nói: “Nhanh rửa mặt đi, không thì một lát nó dính vào nhau hết.”

Trình Tuyết vội đặt hoành thánh hấp lên bàn cơm, bước nhanh đến nhà vệ sinh thay quần áo rửa mặt. Sau khi hai người vệ sinh cá nhân xong thì ngồi xuống bàn bắt đầu ăn. Đến khi ăn xong Ngôn Cảnh Châu mới nói với cô: “Một lát nữa em tính làm gì?”

“Có gia đình học sinh muốn mời em đi dạy kèm con họ, bất quá em đã quyết định từ chối rồi.”

“Hửm?”

“Phụ huynh học sinh kia là dì của Viên Khuynh Dương.”

Lông mày Ngôn Cảnh Châu nhíu lại: “Vậy à…” Anh khẽ cúi đầu che giấu lãnh ý trên mặt: “Từ chối cũng tốt.”

Trình Tuyết gật gật đầu, hỏi lại anh: “Anh thì sao? Anh muốn làm gì?”

“Anh muốn bàn bạc chuyện với Chương Lập Tảo, có thể là phải mượn phòng khách em dùng một chút.”

Trình Tuyết tỏ ra hào phóng nói: “Không sao, mọi người cứ dùng đi.”

Sau khi ăn xong, Ngôn Cảnh Châu đứng dậy dọn dẹp hộp thức ăn trên bàn, Trình Tuyết vội vàng ngăn cản anh lại: “Được rồi, để em dọn cho!”

Ngôn Cảnh Châu đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên nghe được tiếng đập cửa vang lên. Trình Tuyết không còn cách nào khác, chỉ đành đi ra mở cửa, đứng ngoài là Hứa Thiệu cùng Chương Lập Tảo.

Trình Tuyết biết rõ hai người này đến tìm Ngôn Cảnh Châu bàn chuyện, vội vàng mời hai người vào trong. Vừa vào cửa, Chương Lập Tảo nhìn thấy Ngôn Cảnh Châu đang dọn bàn ăn liền hết hồn, dùng quốc ngữ không trôi chảy nói: “Tôi không ngờ thì ra Nhị thiếu lại chịu khó vận động tay chân như vậy.” Nói xong còn nháy mắt với Trình Tuyết mấy cái: “Trình tiểu thư thật là có phúc.”

Trình Tuyết cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng. Sau khi Chương Lập Tảo nói xong lời này dường như nghĩ đến cái gì đó, lại rung đùi đắc ý nói: “Nói như thế, ngược lại Liên tiểu thư thật đáng thương, Nhị thiếu cũng chưa từng cấp phúc khí này cho cô ấy.”

Trình Tuyết vừa nghe lời này liền thấy kỳ lạ, vội ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, lập tức hỏi: “Liên tiểu thư là ai?”

Hứa Thiệu ở một bên ho khụ một tiếng giống như nhắc nhở, Chương Lập Tảo tự biết nói sai, lập tức chạy như bay tới bên cửa sổ, giả vờ ngắm phong cảnh.

Trình Tuyết nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Châu, thấy anh đem hộp thức ăn vứt vào thùng rác, lại từ phòng bếp cầm khăn lau sạch sẽ bàn ăn, vừa ngẩng đầu đã thấy cô đang dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn mình. Lông máy anh nhíu lại: “Sao vậy?”

Trình Tuyết định thần lại cười cười: “Không có gì.”

Ngược lại, Trình Tuyết không để ý nhiều như vậy, thu thập này nọ xong liền chuẩn bị ra cửa. Trước khi đi, Ngôn Cảnh Châu còn dặn Hứa Thiệu lái xe chở cô đi, Trình Tuyết từ chối, cô không muốn ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của bọn họ. Bất quá, Ngôn Cảnh Châu vẫn kiên trì nên cô cũng đành thôi.

Trình Tuyết nhờ Hứa Thiệu chở cô đến siêu thị trước, cô mua một ít trái cây, dù sao cũng là cô hứa giúp dạy thêm con người ta, bây giờ đổi ý, cũng không thể nói đổi là đổi, cũng phải làm đền bù cái gì đó.

Đi đến địa chỉ ngày hôm qua, vẫn là bác gái tóc vàng mở cửa cho cô, vừa thấy cô liền nhiệt tình nói: “Cháu tới rồi hả, sớm vậy đã ăn sáng chưa?” Chào hỏi xong thì mang giầy lại cho cô đổi, lại nhìn trái cây trong tay cô kinh ngạc nói: “Sao cháu còn mang trái cây đến?”

Trình Tuyết đổi giầy đi theo bà đến phòng khách, vòng qua Bách bảo các là đã thấy Viên Khuynh Dương đang ngồi trên sofa, đưa lưng về phía cô. Viên Khuynh Dương vừa uống café vừa quay đầu nhìn sang, cười nhạt gật đầu với cô. Trình Tuyết vô thức nhíu mày, cô không ngờ Viên Khuynh Dương lại xuất hiện ở nhà dì hắn sớm đến vậy, cô hít sâu một hơi, gật đầu lại hắn xem như chào hỏi.

Trình Tuyết đem trái cây để trên bàn trà, xong rồi mới cười nói với bác gái tóc vàng: “Vốn là cháu muốn dạy thêm cho đứa nhỏ, bất quá tạm thời trong nhà xảy ra một chút chuyện, chỉ sợ không có khả năng dạy kèm nữa.”

Bác gái tóc vàng nghe lời này liền hoảng hốt nói: “Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Có cần bác giúp đỡ hay không?”

Vừa thấy bà nhiệt tình như thế, Trình Tuyết cảm thấy thật áy này. Cô đương nhiên không thể nói cho bà biết là bởi vì Viên Khuynh Dương, càng không muốn nói ân oán của cô và Viên Khuynh Dương cho bà biết, chỉ nói: “Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng không cần đâu.”

Bác gái tóc vàng tiếc hận nhíu mày: “Vậy… Thật sự là không thể tới sao?”

“Thật xin lỗi, quả thật là cháu không đến được.”

Bác gái tóc vàng thở dài: “Thật đúng là đáng tiếc mà.”

Trình Tuyết thấy bác gái tóc vàng không vì bị cô cho leo cây mà tức giận thì liền thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Về sau nếu có cơ hội thì cháu lại đến, thật sự là vì trong nhà có tình huống đặc biệt nên không thể dạy được, xin lỗi bác nhiều.”

“Tính ra cũng không phải chuyện gì lớn, nếu trong nhà có việc vậy cháu cứ xử lý trước đi.”

Trình Tuyết cảm kích nhìn bà một cái, nếu đã nói xong mọi việc, cô cũng không nên tiếp tục ở lại, liền tạm biệt bác gái tóc vàng, không ngờ bác gái lại còn nhiệt tình giữ cô lại ăn cơm.

Trình Tuyết gấp rút chạy lẹ ra khỏi cửa, cười nói với bác gái tóc vàng: “Không phiền bác nữa.” Nói xong còn giúp bà đóng cửa lại.

Trình Tuyết thở phào một hơi, cô không ngờ Viên Khuynh Dương lại nhàn nhã như vậy. Đời trước vào thời điểm bọn họ còn bên nhau, hắn vội vàng chạy khắp nơi quảng cáo, sao bây giờ lại nhãn hạ thế? Lại còn đến nhà dì hắn sớm như vậy?

Bất quá có nhàn hạ hay không cũng không liên quan tới cô, dù sao sau này cũng không còn cơ hội nhìn thấy hắn nữa.

Trình Tuyết lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi hỏi Ngôn Cảnh Châu xem muốn ăn cái gì, lấy điện thoại ra nhưng nghĩ đang trong thang máy chắc không có tín hiệu, dứt khoát xuống lầu liền gọi lại.

Trình Tuyết vào thang máy ấn nút đóng cửa, nhưng cửa vừa mới chuẩn bị đóng kín thì từ bên ngoài liền có một cái tay giơ ra ngăn trở, tiếp đó là một thân ảnh cao lớn chen vào.

Hắn mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần jean rách, chân mang một đôi giày thể thao đơn giản, mặt đeo kín râm che kín nửa gương mặt, làm cho hào quang đại minh tinh trên người hắn yếu đi không ít.

Trình Tuyết vừa nhìn thấy người vào liền ngẩn người, bất quá thang máy lại không phải nhà cô mở, người ta muốn vào thì cô cũng không còn cách nào.

Sau khi hắn đi vào liền cười cười với cô, Trình Tuyết cũng khách sáo cười đáp lại một tiếng, vô thức xê dịch qua một bên, hắn tiện tay ấn tầng hầm một rồi lập tức đứng qua một bên, lấy điện thoại di động ra vuốt vuốt, cũng không nói lời nào.

Sau lúc mới kinh ngạc ban nãy, Trình Tuyết bình tĩnh lại, dù sao đường rộng thênh thang, mạnh ai nấy đi. Vì thù hận trước đây, hai người đều không thể làm bạn được nữa. Trước mặt người khác có thể khách khí một chút, nhưng khi hai người đơn độc gặp nhau thì vẫn chỉ xem như người xa lạ.

Ngược lại Trình Tuyết không để ý nữa, lặng lặng chờ thang máy xuống lầu, chỉ là ánh mắt cô vô thức liếc về vách phản quang bên trong thang máy, phát hiện Viên Khuynh Dương đang nhìn chằm chằm cô. Cô vô thức quay đầu, lại thấy hắn cúi xuống vuốt vuốt điện thoại như cũ, giống như không hề xem sự tồn tại của cô có gì to tát.

Chắc là cô nghĩ nhiều rồi, Trình Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may rất nhanh thang máy đã đến, Trình Tuyết nắm chặt túi xách, đang định bước cửa ra, không ngờ người phía sau đột nhiên kéo cô lại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã bấm nút đóng kín cửa thang máy.

Vẻ mặt Trình Tuyết kinh ngạc, quay đầu lại nhìn hắn, hắn đẩy kính râm lên đỉnh đầu, khoé miệng hơi giương lên, một đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, đuôi mắt dường như xếch lên, quét đến thái dương, nhìn qua vô cùng mê người.

Sau một lát kinh ngạc Trình Tuyết phục hồi lại tinh thần, vô thức vặn vẹo tay, nhưng cổ tay cô lại bị hắn nắm vững, cô căng bản không giãy ra được. Cô nhíu chặt lông mày, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn: “Người đang làm cái gì vậy hả, Viên Khuynh Dương?

Hắn không trả lời, cứ mang nụ cười thản nhiên nhìn cô như vậy, rất nhanh đã đến tầng hầm một, cửa thang máy mở ra, hắn trực tiếp kéo cô ra cửa.

Trình Tuyết quá sợ hãi, vừa giãy giụa vừa nói: “Viên Khuynh Dương, người làm cái gì thế, ngươi mau buông ra! Thả ta ra!”

Viên Khuynh Dương rút chìa khoá xe trong túi quần ra, lại dắt lấy cô đi về phía chiếc xe thể thao của hắn rồi nhét cô lên ghế sau, mà thân hình cao lớn của hắn cũng chui vào theo. Lần này quả thật Trình Tuyết đã bị hắn dọa, đợi khi hắn ném cô lên xe xong, cô liền đẩy cửa muốn đi xuống, không ngờ Viên Khuynh Dương lại trực tiếp dùng điều khiển khoá trái, Trình Tuyết đẩy nửa ngày cũng không ra được, vừa sợ vừa giận dữ nói: “Viên Khuynh Dương, ngươi làm cái gì đó? Mau thả ta ra ngoài!”

Viên Khuynh Dương tiện tay ném chìa khoá lên chỗ ngồi phía trước. Không giống với sắc mặt đầy giận dữ của cô, toàn bộ quá trình hắn đều mỉm cười rất ôn hoà, giữa lông mày cũng tràn đầy dịu dàng, nói chuyện thong thả ung dung: “Đều đã nhiều năm rồi, sao hận ý của em đối với tôi không hề tiêu tan chút nào vậy?”

Trình Tuyết thật đúng là càng ngày càng không hiểu nổi Viên Khuynh Dương. Mới hôm trước gặp mặt, rõ ràng thái độ của hắn đối với cô rất xa cách, cũng nhìn ra được hắn không hề muốn dính líu tới cô, lại không ngờ chớp mắt một cái hắn đã lôi cô lên xe, còn nói những lời ái muội không rõ này nữa. Cuối cùng là hắn muốn cái gì đây?

Hai mắt Trình Tuyết ngập tràn lửa giận trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: “Cuối cùng là ngươi muốn làm cái gì hả?”

Viên Khuynh Dương tựa đầu vào lưng ghế ngồi, mỉm cười nhìn cô, giọng nói tựa như xen lẫn bất lực: “Tôi cũng không biết tôi muốn làm gì nữa.”

“…” Trình Tuyết hít sâu một hơi, thoáng bình phục tâm tình, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Hiện tại ngươi đã là đại minh tinh, ngươi muốn dạng con gái thế nào mà không có? Sao người cứ phải quấn lấy ta như vậy, ta dù sao cũng là người bình tường, người cần gì làm vậy?”

Vui vẻ trên mặt hắn dần dần biến mất, sững sờ nhìn cô không lên tiếng, Trình Tuyết thấy bộ dáng hắn thì không biết có nói động tới hắn chưa. Cô thở dài, chuẩn bị chồm qua lấy chìa khoá mở cửa, nhưng không ngờ vừa mới đứng lên, hắn đột nhiên giơ tay ngang thắt lưng cô mà kéo, một giây sau cô đã bị hắn ôm mạnh, ngồi bệt lên bắp đùi hắn. Trình Tuyết bị hù doạ thét lên một tiếng, vô thức đẩy hắn ra, Viên Khuynh Dương nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp đem hai tay cô bắt chéo sau lưng, lại dùng một bàn tay cầm thật chặt. Lòng bàn tay hắn rất lớn, cầm cả hai cổ tay cô cũng đều được.

Trình Tuyết bị hắn kiềm chế hai tay, cơ thể vừa giãy giụa vừa nói: “Viên Khuynh Dương, ngươi điên rồi sao? Mau thả ta ra!”

Một tay Viên Khuynh Dương kiềm hai tay cô lại, một tay kia ôm ngang thắt lưng ổn định cơ thể cô. Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì nổi giận mà sung huyết đỏ bừng. Hắn cười cười, một đôi mắt trong trẻo lại như đang cất giấu tâm tình khác, không giống như đang cười.

“Trước đây tôi luôn nghĩ, không có em bên cạnh, thời gian dài có lẽ sẽ quen với việc không có em. Lần này trở về, tôi chính là muốn đánh cược với bản thân mình một lần, tôi cược, đã nhiều năm rồi, tôi đã quên được em.” Nói đến đây hắn dừng một chút: “Em muốn biết kết quả không?”

Trình Tuyết trừng mắt nhìn hắn không lên tiếng. Hắn lấy bàn tay đặt lên eo cô xuống, vén vài sợi tóc loà xoà ra sau tai cô, giọng nói dịu dàng, tinh tế như nước chảy: “Nhưng sau khi gặp em, tôi phát hiện mọi cô gắng đều phí công, chỉ một ánh mắt của em đã đem sự yên tĩnh nhiều năm trong tâm tôi nổi sóng, mà tôi nhìn thấy em đứng bên cạnh Ngôn Cảnh Châu thì đã ghen tị đến phát điên.”

“Em nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì bây giờ? Thật sự muốn tôi buông tay em sao? Để em ở bên cạnh Ngôn Cảnh Châu? Làm sao tôi có thể từ bỏ được?”

Trình Tuyết không rõ chấp niệm của Viên Khuynh Dương đối với cô là thật hay giả, càng không để ý hắn đánh cuộc hay không. Cô chỉ biết là, giờ phút này, cô không thể ở bên cạnh hắn được, cô nhất định phải đi, phải nghĩ cách rời khỏi đây.

“Viên Khuynh Dương, ngươi cần gì phải làm vậy? Không phải ngươi thích Liễu Yên sao? Nếu hiện tại cô ta đã ở bên cạnh ngươi, không phải người nên quý trọng thật tốt hay sao? Dù thế nào, hiện tại ta đã ở bên cạnh Ngôn Cảnh Châu, ngươi cứ dây dưa như vậy là có ý gì?”

Nửa câu sau dường như hung hăng đâm hắn một nhát, nét cười trên mặt Viên Khuynh Dương dần dần lãnh đạm, bàn tay bóp cổ tay cô ngày càng chặt, Trình Tuyết đau đến rên lên một tiếng.

Nghe được tiếng kêu này của cô hắn mới phục hồi tinh thần, dần dần buông lỏng lực đạo, lặng im trong chốc lát mới nói: “Liễu Yên chỉ là trợ lý của tôi, là mẹ cô ấy tìm mẹ tôi, nhờ mẹ an bày bên cạnh, nếu như em không thích cô ấy, tôi sẽ khiến cô ấy rời đi.”

Trình Tuyết nghe được lời này chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô đã xem qua nhật ký của Viên Khuynh Dương, biết rõ hắn thích Liễu Yên cỡ nào. Cô liền cười lạnh một tiếng: “Trước đây không phải ngươi thích cô ta lắm sao? Sao bây giờ lại trở nên vô tình với cô ta như vậy?”

Đối với sự trào phúng của cô hắn không hề tức giận, ngược lại nhẫn nại giải thích: “Trước đây đúng là tôi rất thích cô ấy, nhưng Viên Khuynh Dương thích cô ta đã chết rồi, hiện giò trong tâm tôi chỉ có em, em trở về bên cạnh tôi được không?”

Viên Khuynh Dương đưa bàn tay ôm lên eo cô, cách lớp quần áo xoa xoa ngang hông cô. Trình Tuyết giống như bị kim châm, vội vàng lắc lắc cơ thể né tránh hắn, tức giận hướng hắn nói: “Đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi cút đi!”

Một chữ “bẩn” giống như một thanh đao trực tiếp đâm vào trong lòng Viên Khuynh Dương. Hắn đột nhiên nhớ tới lần ở trước mộ mẹ cô, hắn đã đem chân tâm dâng đến trước mặt cô, lại bị cô hung hăng chà đạp, giờ cũng giống như vậy, cô chê hắn bẩn.

Trong mắt Viên Khuynh Dương giống như từ từ bị đau đớn ăn mòn, hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, đem khó chịu trong lòng đè xuống, nhất thời trong xe an tĩnh lại, nhưng dường như có cái gì đó đang nổi lên.

Thật không đúng lúc di động của Trình Tuyết vang lên, đánh vỡ không khí ngưng động khiến người ta hít thở không thông này. Toàn thân cô cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, Viên Khuynh Dương đã móc điện thoại trong túi xách cô ra, nhìn dãy số trên mặt, ánh mắt hắn tối sầm lại, lạnh giọng hỏi: “Là Ngôn Cảnh Châu sao?”

Số đó đúng là của Ngôn Cảnh Châu, Trình Tuyết điên cuồng giằng co, hướng hắn quát: “Ngươi màu trả lại cho ta, mau đưa điện thoại trả lại cho ta!”

Viên Khuynh Dương trực tiếp ấn phím tắt máy, không chỉ thế còn tắt nguồn điện thoại, nhét vào túi xách cô, Trình Tuyết giận dữ không kiềm được, lạnh giọng mắng: “Viên Khuynh Dương, người đúng là hèn hạ! Trên đời này sao lại có người hèn hạ như ngươi chứ?”

“Hèn hạ?” Viên Khuynh Dương cười lạnh, hắn đột nhiên đưa tay tiến vào quần áo cô, hướng lên thắt lưng cô.

Trình Tuyết bị hù doạ hét lên một tiếng, vừa giãy giụa vừa nói: “Viên Khuynh Dương, người dừng tay cho ta! Mau dừng tay cho ta!”

Ngón tay Viên Khuynh Dương dừng lại trước ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve viền nội y của cô, trong mắt hắn nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, giọng nói có chút khẽ biến: “Ngôn Cảnh Châu đã từng chạm vào bên trong sao?”

Hiện giờ Trình Tuyết không kịp phẫn nộ, mặt cô trở nên tái nhợt, trong mắt tràn ngập lo lắng cũng sợ hãi, đây là hầm đỗ xe dưới đất, cô cùng một người đàn ông không có ý tốt ở chung một chỗ, sức lực của cô căn bản không phải là đối thủ của hắn, mà lúc này rõ ràng hắn đã có dục niệm (*) đối với cô.

(*) dục niệm: ý nghĩ dâm dục

Trình Tuyết run rẩy môi, giọng nói xuống thấp, mang theo khẩn cầu: “Viên Khuynh Dương, ngươi đừng như vậy, đừng như vậy!”

Viên Khuynh Dương lại trực tiếp đưa bàn tay ra sau lưng cô, Trình Tuyết biết rõ hắn muốn làm gì. Cô biết rõ lúc này nếu cùng hắn cứng chọi cứng thì chỉ có cô thua thiệt, cô phải giữ hắn lại, kéo dài thời gian, Ngôn Cảnh Châu không liên lạc được với cô thì nhất định sẽ tìm đến.

Viên Khuynh Dương đem ngón tay xoa nắn lên nút áo lót của cô, đồng thời cởi nút thứ nhất ra.

Trình Tuyết cực lực ổn định chính mình, làm cho mình trở nên mềm yếu, lắc lắc đầu, mang theo giọng nói nức nở, cầu khẩn: “Không được như vậy, Viên Khuynh Dương, ngươi không được đối xử với ta như vậy!”

Cơ thể Viên Khuynh Dương cứng đờ, cúi đầu nhìn cô liền thấy một đôi mắt đỏ bừng, nước mắt lưu chuyển bên trong đôi mắt to tròn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Viên Khuynh Dương trào phúng cười một tiếng: “Lại diễn trò đúng không? Tôi đã bị mắc bẫy của em một lần rồi, Trình Tuyết.”

Trình Tuyết không lên tiếng, liền mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua hắn, môi khẽ run run, tựa như uất ức đến cực hạn.

Viên Khuynh Dương vốn muốn cởi nút áo thứ hai tiếp, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt cô, thì không thể nào xuống tay được. Hắn nghêng đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Em không nên nhìn tôi như vậy.”

Lại nghe tiếng cô khóc nức nở, run rẩy, giọng nói đáng thương: “Từ trước đến giờ ngươi chưa từng cưỡng ép ta, trước giờ cũng chưa…”

Cơ thể Viên Khuynh Dương cứng đờ, chậm rãi rút tay ra, buông năm ngón tay đang kiềm chặt tay nàng ra. Hắn vòng qua đầu vai cô cẩn thận ôm cô vào ngực, lại nắm cổ tay lên vuốt vuốt, vừa xoa xoa vừa hỏi: “Nắm em có đau không?”

Trình Tuyết không lên tiếng, nhưng sau khi bị hắn ôm trong ngực, cô lại vô thức thở phào nhẹ nhõm, xem ra tạm thời hắn đã bình tĩnh lại.

Viên Khuynh Dương cũng không mở miệng nữa, chỉ là vân vê cổ tay đỏ lên của cô. Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn phả lên đỉnh đầu cô, hiện thời cô đã ngoan ngoãn, không còn dám lộn xộn. Cô chỉ cầu khẩn Ngôn Cảnh Châu có thể nhanh lên, nhanh đến đây cứu cô.

“Trình Tuyết, trở lại bên cạnh tôi được hay không?”. Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên nhẹ giọng nói với cô: “Tôi biết rõ em không thích bị chú ý quá nhiều, đời trước cũng vậy, tôi biết ở bên cạnh tôi rất vất vả, chỉ cần em trở về, tôi sẽ không tiếp tục ca hát nữa. Tôi sẽ lui về sau màn ảnh, dành nhiều thời gian bên cạnh em được không?” Giọng nói hắn rất nhẹ rất dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Trình Tuyết nghe được lời hắn nói lại vô cùng khiếp sợ, Viên Khuynh Dương mà lại nói sẽ vì cô mà buông bỏ ca hát? Nên biết là đứng trên sân khấu ca hát luôn là giấc mơ từ nhỏ của hắn, hắn đã từng nói với cô, hắn rất thích cái cảm giác đứng trên sân khấu. Hắn có thể đem tất cả tâm tình ra hát, hy vọng tiếng hát có thể rung động lòng người, hy vọng dung nhập giữa ca hát và tình cảm để có thể khiến người khác rung động, mà tài hoa của hắn có thể tỏa sáng ánh hào quang trên sân khấu.

Ở bên cạnh hắn nhiều năm, cô hiểu rõ hơn ai hết chấp niệm của hắn đối với sân khấu. Nhưng giờ phút này, hắn lại nói hắn sẽ vì cô mà buông bỏ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, hắn khẽ vuốt cằm nhìn cô, thần sắc dịu dàng, sóng mắt dường như mang chút sủng ái, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, liền cười nói: “Sao? Cảm thấy tôi đang gạt em sao?”

Dáng vẻ này của hắn không giống như làm bộ, khiến Trình Tuyết càng thêm không tưởng tượng được, cô lắc lắc đầu, không dám tin: “Viên Khuynh Dương, ta thật sự không thể hiểu nổi ngươi nữa.”

Viên Khuynh Dương cười cười, hắn đem gò má cọ lên đỉnh đầu cô, giọng nói ôn hoà tiếp tục: “Chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể buông tha ca hát. Không phải trước đây em vẫn muốn đi Iceland sao? Chúng ta sẽ cùng đi Iceland, ngắm nam hồ, ngắm thác vàng (*), cùng đi dạo ở làng Vik (*). Bây giờ tôi đã học được cách chụp hình, tôi có thể chụp cho em thật đẹp.” Giọng nói của hắn mang đầy ước mơ, tựa như bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bay đến những cảnh đẹp đó, tựa như cô đã trở thành một phong cảnh đẹp nhất trong ống kính của hắn.

(*)Thác “vàng” : Thác Gulfoss nằm trong hẻm núi của sông Hvítá ở phía tây nam Iceland.

(*) Làng Vik: là một ngôi làng nhỏ nằm phía nam của Iceland, ngay sát bờ biển và là điểm du lịch rất nổi tiếng của  Iceland, với hoạt động cắm trại, ngắm cảnh thiên nhiên.

Trình Tuyết nhắm mắt lại, không nói gì thêm. Đúng lúc này, trong bãi xe yên tĩnh đột nhiên vang lên vài tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất. Trong chốc lát liền có ba chiếc xe chạy tới từ lối vào, bọn họ đỗ bên cạnh rồi dừng lại, hoàn toàn phong toả con đường phía trước.

Viên Khuynh Dương ngẩn đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, hắn nhướng mày, giọng nói lại mang vẻ cười cợt như cũ: “Hắn đến rồi, em sẽ đi với hắn sao?”

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Mimi anh
Mimi anh
3 Năm Cách đây

Cũng cảm thấy nam phụ đáng thương

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!