Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 17

Thế giới V : Cứu vớt Tướng quân 28 tuổi (5)

Chương 17

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương cũng không hỏi Diệp Quyết tại sao lại đồng ý ở bên cạnh nàng.

Hai miệng vết thương Diệp Quyết bị vỡ ra, mảnh vải đẫm máu, nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy không chịu nổi.

Trở lại hang động, Ngôn Thương mau chóng cởi bỏ nội sam của hắn, vết máu hơi khô làm cho vải dệt dính bết vào miệng vết thương, dù cho cố gắng gỡ ra nhẹ nhàng thì vẫn khiến cho miệng vết thướng vốn đã khô lại bị xé rách lần nữa.

Lòng dạ sắc đá của Ngôn Thương bị vỡ một nửa, nhìn miệng vết thương máu thịt lẫn lộn mà nhíu mày, không cách nào xuống tay gỡ toàn bộ mảnh vải ra được.

“Sao còn chưa ra tay?” Diệp Quyết nhíu mày.

Ngón tay Ngôn Thương vô thức nới lỏng mảnh vải, nhìn thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh đến mức không có một chút hoảng hốt nào, không khỏi thất vọng, nói: “Ta biết chàng không sợ chút ít đau đớn này, nếu là vết thương trên người ta thì ta cũng sẽ không sợ. Nhưng mà hiện giờ vết thương lại ở trên người chàng, ta sợ chàng sẽ đau.”

“…” Hắn cúi đầu, lỗ mũi phát ra một tiếng cười khẽ, rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng gật đầu: “Nàng cứ việc gỡ mảnh vải ra, loại đau đớn này ta đã nếm trải rất nhiều lần, đã sớm quen rồi.”

Ngôn Thương vẫn không động đậy như trước, chỉ rũ mắt trầm tư. Sau đó nàng buông mảnh vải đứng lên, cầm kiếm toan đi ra khỏi hang động.

Diệp Quyết đưa tay bắt lấy tay nàng, vẻ mặt trong ánh mắt có chút hoảng hốt: “Nàng tính đi đâu?”

“Ta nhìn thấy trong rừng có loại thảo dược có thể gây tê.” Ngôn Thương hơi hơi cúi thấp đầu nhìn vào ánh mắt hắn, sau đó bỗng dừng lại, giật mình ngớ ra. Mắt hắn sâu không thấy đáy, dường như trong đó có ánh hào quang lấp lánh mạnh mẽ, như ánh lửa đêm tối, hấp dẫn đàn bướm tới gần.

“Vừa rồi ta cứ nghĩ nàng đứng lên chuẩn bị chạy trốn chứ.”

“…”

Giọng nói của hắn rất lôi cuốn, Ngôn Thương chậm rãi ngồi xuống trước mặt hắn, chủ động đưa môi đến gần má hắn, thanh âm như tơ nhện: “Ta sẽ không chạy trốn, ta sẽ cùng chàng trở về Nam Vũ.”

“Thật chứ?” Hắn dùng thêm sức nắm chặt tay nàng, có thể nghe ra vài phần kích động trong giọng nói, hành động muốn đứng dậy lại làm cho miệng vết thương chảy máu nhiều hơn. Ngôn Thương ấn hắn ngồi dưới đất, lại rút kiếm mình đứng lên, tránh khỏi tay của hắn.

“Ta đi hái thảo dược cho chàng.”

“Không cần!” Giọng điệu Diệp Quyết kiên quyết. Hắn nắm chặt tay nàng, cố chấp lôi nàng ngồi xuống. Bên cạnh vết thương của hắn còn treo lủng lẳng một mảnh vải chưa gỡ xong, nhìn đã thấy đau rồi. Thế nhưng Ngôn Thương lại không do dự ngồi xuống.

Chỉ là, nàng không ngồi xuống đất, mà là trực tiếp ngồi xuống đùi Diệp Quyết.

“… Lục Y.”

Diệp Quyết trầm giọng, hơi thở không ổn, gọi tên nàng.

“Ngồi thế này thuận tiện băng bó lại cho chàng một chút.” Ngôn Thương nói xong liền giơ tay bắt lấy mảnh vải, bóc mảnh vải và máu thịt bóc từng chút từng chút ra. Động tác tay nàng rất nhẹ, Diệp Quyết không thấy đau nhưng hắn vẫn nhíu mày.

“Đau thì nói cho ta biết, ta sẽ nhẹ tay một chút.”

Diệp Quyết cũng không thể nói cho nàng biết, thật ra không phải là ngực đau, mà là ngực mang theo đau nhói và ngứa ngáy.

Sắc mặt nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, thân hình mềm mại bị hắn ôm trong ngực, mái tóc đen phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng phớt qua mặt hắn, mang đến se lạnh. Vẻ mặt nàng chăm chú quan sát miệng vết thương của hắn, hệt như đang nhìn bảo vật trân quý vậy.

Vẻ mặt như thế hắn đã từng thấy. Đó là lúc ba năm trước, lúc thuộc hạ hắn đón dâu, hắn được mời làm chủ trì hôn lễ. Sau một hồi náo loạn động phòng, thuộc hạ đó bị huynh đệ thân thiết ép uống liên tục ba vò rượu. Thê tử của hắn cũng dùng ánh mắt yêu thương như vậy nhìn hắn, nói với các huynh đệ khác: “Không được ép nữa, ép nữa thì chàng sẽ chết vì say mất, ta cũng sẽ đau lòng chết mất.”

Diệp Quyết vẫn nhớ như in thuộc hạ đó đã đỏ mặt và cười vô cùng dịu dàng.

Hắn thu lại ánh mắt phát ra, trong lòng suy đoán có phải bây giờ mình cũng có vẻ mặt như thế hay không.

“Xong rồi.”

Lúc này bên tai bị hơi thở nóng bóng của nàng phả ra xâm nhập vào, một cơn tê dại khó hiểu dâng lên tận đáy lòng. Diệp Quyết dời mắt nhìn gương mặt nữ tử trong gang tấc, chần chờ vươn tay nâng cằm nàng.

Tới gần từng chút từng chút một, gần đến nỗi có thể nhìn thấy được đường vân tinh tế trên môi của nữ tữ.

“Chàng có biết ta là ai không?”

Lúc Ngôn Thương mở miệng, hệt như một chậu nước lạnh giữa tháng 11 tạt xuống đầu. Diệp Quyết bỗng dừng động tác lại, ngước mắt nhìn về phía nữ tử trước mắt.

Vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, quần áo xanh nhạt, bên cạnh còn có cây kiếm nhuốm máu.

“… Nàng là Lục Y.” Há miệng vài lần, cuối cùng Diệp Quyết cũng nói ra một câu, trong nháy mắt nói ra, tim hắn trở nên trống rỗng khó chịu.

Phải, nàng là Lục Y. Không phải bất cứ thiên kim tiểu thư nhà giàu nào cả, cũng không phải bất cứ thục nữ xinh đẹp của gia đình hầu gia danh tiếng nào cả, cho dù nàng là nữ tử bình dân hắn cũng sẽ không cảm thấy rối rắm, nhưng nàng lại là thích khách có ý đồ ám sát công chúa.

“Hiện tại chàng còn muốn hôn ta không?”

Ngôn Thương đưa mặt đến gần mặt hắn, có thể nghe thấy tiếng hô hấp lẫn nhau. Hơi thở của hắn thật rối loạn, mà cũng thật gấp gáp.

“… Muốn.” Diệp Quyết gật đầu khó khăn, sau đó lại lui thân mình về sau một chút, tránh né hôn nàng, cau mày nói: “Nhưng mà nàng còn chưa cho ta đáp án chính xác, ta không thể làm vậy được.”

“Chàng muốn đáp án…” Nàng đưa tay ôm chặt lấy bờ vai hắn, vùi sát gương mặt vào mái tóc hắn: “Không phải vừa rồi ta đã cho chàng sao. Nếu chàng không khinh thường ta hạ tiện, ta bằng lòng cùng chàng về Nam Vũ.”

Tim Diệp Quyết đột nhiên đập mạnh, sau đó lại lập tức nhẹ nhõm, nâng cánh tay chưa bị thương ôm ngược lại nàng, nhẹ nhàng vỗ về nàng, hơi lạnh phất lên.

Chỉ cần nàng đồng ý là được. Chỉ cần nàng đồng ý, hắn muốn che giấu một nữ tử, hoặc lặng lẽ cưới nàng vào phủ làm phu nhân, đều không phải là chuyện khó.

Không cần biết như vậy sẽ mang đến hậu quả gì, Diệp Quyết chỉ cảm thấy ngực mình đập mạnh. Trong lòng hắn đang lên kế hoạch làm thế nào lừa bịp được thánh thượng, làm thế nào khiến thánh thượng từ bỏ ý định tứ hôn cho hắn. Từng bước từng bước đều vô cùng khó khăn, nhưng càng nghĩ lại càng khiến hắn cảm thấy vui sướng.

“Lục Y, nàng sẽ là phu nhân của ta.”

“… Vâng.” Ngôn Thương buông hắn ra, tầm mắt nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của hắn, cảm thấy giữa cổ họng cũng khô khan vài phần: “Vậy hiện giờ, chàng có thể hôn ta không? Tim ta đập nhanh quá, giống như đang nằm mơ vậy, không hề có cảm giác chân thật. Có lẽ chàng hôn ta thì ta sẽ có thể tin đây là sự thật.”

“Ừ.” Diệp Quyết khàn giọng phát ra một chữ từ cổ họng, rồi cúi đầu phủ kín môi nàng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Quyết hôn môi một nữ tử. Môi lưỡi nữ tử thơm ngon trơn trượt mềm mại, bất giác khiến người ta từ chần chờ nhấm nháp nhẹ nhàng chuyển thành mút mạnh vào, thỏa mãn quấn quít môi lưỡi nàng, trao đổi hơi thở cho nhau. Nàng cũng không thành thạo, thậm chí khẩn trương đến mức có ý đẩy hắn ra, nhưng hắn lại lấy cánh tay chưa bị thương dùng sức ôm nàng, không để nàng tránh né. Sức lực hôn môi của hai người quá mạnh mẽ, không kềm được phát ra âm thanh mút vào nho nhỏ, xoắn vào cuống lưỡi đối phương đến phát đau.

Bất tri bất giác, Diệp Quyết dần dần lui về phía sau tựa trên vách đá, ngửa đầu hôn lên người nữ tử. Nữ tử đưa tay ra sau lưng hắn sờ lung tung, cuối cùng không cẩn thận đụng vào vết thương trên vai hắn.

Nhận thấy hắn hơi hơi hít vào một ngụm, Ngôn Thương lập tức dừng lại.

“…Thực xin lỗi.” Ánh mắt nàng dịu dàng, giống như tiểu đồng vô ý làm sai đang chờ đợi đại nhân trách phạt. Diệp Quyết há mồm thở dốc, Ngôn Thương nhẹ nhàng gạt đi một sợi tóc ẩm ướt bên môi hắn, ôm lấy hắn rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên vai.

“Ta không nên đâm vào mạnh như vậy.”

Lại nữa.

Không phải là đau đớn kịch liệt, mà là đau đớn kèm theo ngứa ngáy dâng lên từ đáy lòng, khiến tâm tư người ta run lên.

Diệp Quyết thở hắt ra một hơi, sau đó ấn chặt nàng vào trong ngực, không để nàng nói nữa.

“Khi đó nàng không giết chết ta, mà chỉ đâm ta một kiếm, cho nên bây giờ chúng ta mới có thể ở bên nhau.” Giọng nói của hắn rất nhẹ: “Nếu nàng không đâm ta một kiếm, vậy thì nàng sẽ bị ta giết chết, chúng ta cũng sẽ không thể gặp nhau.”

Ngôn Thương biết hắn sợ mình khó chịu, nên mới nói kiểu nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi. Nhưng một kiếm này đã làm tổn hại tôn nghiêm của hắn, khi nàng đi tìm thức ăn, hắn vì bảo toàn tôn nghiêm mà đã toan tính tự sát. Nếu nàng không ngăn hắn lại, thì vận mệnh chết ở vách đá của hắn không thể sửa đổi như cũ.

Tính cách nam nhân này quá cứng nhắc, nếu nhiệm vụ này mà không dụng tâm thêm, thì bất cứ lúc nào cũng có thể thất bại.

Ngôn Thương vùi mặt vào trong ngực hắn, đôi môi không an phận hôn lên da thịt hắn. Diệp Quyết nhịn không được rên rỉ một tiếng, rồi lại kéo nàng từ trong lòng ra.

“Không được lộn xộn.”

“Không phải chàng nói ta sẽ là phu nhân của chàng sao.” Ngôn Thương nghiêng nghiêng đầu nói: “Nếu sớm muộn cũng là phu thê, vậy hiện giờ ở đây, chẳng phải cũng có thể sao?”

“Không được!” Diệp Quyết mở miệng như chém đinh chặt sắt, thấy nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, lại không tử chủ mềm giọng: “Chờ một thời gian nữa, cho đến đêm chúng ta động phòng hoa chúc. Ta nhất định sẽ cho nâng kiệu tám người khiên đón nàng, cưới hỏi đàng hoàng.”

Ngôn Thương cũng vì lời hứa hẹn của hắn mà cảm động. Trong lòng nàng thở dài, cảm thấy ngày hoàn thành nhiệm vụ càng kéo dài thêm rồi.

Ngôn Thương và Diệp Quyết đợi ở đáy vực hơn hai mươi ngày.

Miệng vết thương của Diệp Quyết đã chuyển biến tốt đẹp. Ngôn Thương tìm cho hắn các loại dược thảo hiệu quả, mỗi ngày tự thoa thuốc cho hắn. Thoa thuốc xong, nàng còn không nhịn được vỗ về chơi đùa lồng ngực to lớn của nam tử, khiến cho hô hấp hắn dồn dập, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể ôm nàng hôn môi thật mạnh.

Thức ăn đối với bọn họ cũng không phải là vấn đề lớn. Mùa mưa sung túc, trong rừng cây có trái dại, lại có nhiều con mồi. Ngược lại, vấn đề phúc tạp đối với bọn họ lại là nhiệt độ không khí.

Rõ ràng nhiệt độ ban ngày nóng đến ướt đẫm mồ hôi, vậy mà buổi tối lại lạnh đến mức răng người run cầm cập.

Mấy ngày đầu, Diệp Quyết lấy giáp trụ của mình che trên người Ngôn Thương. Mục đích của Ngôn Thương cũng không phải là chiếm lấy giáp trụ của hắn nên đương nhiên không nhận.

Nửa đêm, nàng lấy giáp trụ đắp lại trên người hắn, sau đó nằm bên cạnh hắn co lại thành một cục. Buổi sáng tỉnh lại thì đã phát hiện mình nằm trong ngực Diệp Quyết. Nam tử dùng một bàn tay chưa bị thương ôm chặt lấy nàng. Cằm hắn đặt trên đỉnh đầu nàng, có thể nghe thấy âm thanh hít thở khe khẽ của nam tử.

Sau này, Diệp Quyết cũng không bao giờ nhường giáp trụ cho nàng nữa, mà mỗi ngày sau khi dùng xong rau quả dại, tắt than lửa, hắn đều trực tiếp ôm nàng vào lòng mình, hôn thật sâu, rồi ôm nhau ngủ.

Hơn hai mươi mấy ngày gần đây, Diệp Quyết từ tim đập thình thịch ban đầu, giờ đã chìm đắm đến không thể tự kiềm chế được nữa. Hắn chỉ có thể để mặc bản thân mình rơi vào.

Mỗi ngày hắn đều phải nhìn thấy nàng bên cạnh thì mới có thể an tâm. Nếu nàng không có ở đây một chốc thôi, thì hắn sẽ lập tức đi ra khỏi hang, một mình đứng ngoài cửa động chờ nàng.

Hắn biết vết thương của hắn không cho phép mình đi tìm nàng, hắn cũng không quen thuộc địa hình xung quanh đây bằng nàng. Hắn không biết hướng nào có rau dại, không biết trái dại ngon nhất mọc ở đâu, không biết nàng sẽ đi đâu tìm thức ăn cho bọn họ.

Nhưng Diệp Quyết vẫn thỏa mãn, chỉ trừ bỏ một chuyện.

Mỗi khi đêm xuống, nhiệt độ cơ thể của Lục Y vô cùng thấp, tuy đáy vực có lạnh lẽo, nhưng vẫn chưa lạnh đến thế.

Nàng lại lạnh đến mức run rẩy, trên hàng mi đều kết thành một lớp sương lạnh mỏng manh.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
thongminh123
6 Năm Cách đây

Ấm áp dã man

azurelamlam
6 Năm Cách đây

Hai người hoàn toàn rơi vào biển tình gòi a

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Thương Ngôn Thương gê đau như vậy mà

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

Hai người ngọt hết mức cho phép ??

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Về lại kinh thành chờ đó 2 người có lẽ là thánh chỉ tứ hôn 🙁

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Tuần trăng mật sớm

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Chưa j mà đã chiếm hết tiện nghi của con gái người ta r. ??

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Ăn cẩu lương đến ngập mặt với 2 anh chị

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!