Thế giới V : Cứu vớt Tướng quân 28 tuổi (Hết)
Chương 18
Editor: Zens Zens
Lại một cơn gió lạnh vi vu thổi trong đêm dưới đáy vực.
Ngôn Thương lạnh đến mức ôm chặt lấy Diệp Quyết.
Diệp Quyết cởi trang phục, thân trên trần trụi. Hắn ngửa đầu, để nàng dễ dàng áp lên lồng ngực và cổ hắn để hấp thu ấm áp.
“Diệp Quyết…” Nàng ở trong mộng kêu tên hắn, Diệp Quyết trầm mặc nghe tiếng nàng không ngừng nỉ non, ôm chặt nàng không nhúc nhích.
Khi Ngôn Thương tỉnh lại thì liền biết nàng đã nói những lời không nên nói ở trong mơ, bởi vì Diệp Quyết luôn im lặng nhìn nàng, không nói một lời, chỉ nhìn mà thôi. Hơi thở của hắn yên tĩnh trầm ổn, luôn quanh quẩn bốn phía của nàng, lúc nàng đi tìm thức ăn thì hắn cũng đi theo.
“Tại sao chàng lại nhìn ta như vậy?”
Hắn chỉ lắc đầu, không nói lời nào.
Trong lòng Ngôn Thương lập tức khẳng định đúng là mình đã nói những lời không nên nói.
Nam tử này, hắn là một tướng quân, mà mình lại là nữ thích khách. Cho dù chiến công hiển hách thế nào, cũng tuyệt đối không thể kiêng nể, trắng trợn thừa nhận trước mặt Hoàng đế rằng thê tử là một nữ thích khách. Lấy suy nghĩ của Ngôn Thương, với tình huống như vậy, làm sao có thể khiến hắn hạnh phúc được chứ.
Nam tử như vậy, lấy trung với quốc làm trọng. Nếu cả cuộc đời phải sống kiểu chuột chạy qua đường, nàng nghĩ cuối cùng gì hắn cũng sẽ chàn ghét nàng, nàng sẽ oán hận hắn. Nếu hai người nhìn nhau đã thấy chán ghét, vậy thì không phải là hạnh phúc. Cho nên, nhất định phải rời xa hoàng đế, chỉ có phương pháp bên nhau mãi mãi, mới có thể khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc.
Trong lòng Ngôn Thương nghĩ vậy, thế thì chắc chắn trong mộng không thể không nhắc tới việc này. Ước chừng Diệp Quyết đã nghe nàng nói mớ một ít gì đó, nên thái độ liền trở nên khác thường.
Ngày hôm đó ăn trái dại và thịt nướng, mặt trời bên ngoài sáng lạn, hai người ngồi trong động nhưng lại không nói gì. Ngôn Thương đề nghị hai người đi dạo trong rừng cây một lát, Diệp Quyết cũng không cự tuyệt..
Hắn lôi kéo tay nàng, chầm chậm đi về phía trước. Mười ngón tay đan xen, gắn kết chặt chẽ.
Đúng lúc này, Ngôn Thương mở miệng nói: “Ta cần đi chỗ này một lát, chàng ở đây đợi ta.”
Diệp Quyết nhìn nàng, trầm mặc thật lâu, sau đó gật đầu.
Đợi từ lúc ánh nắng rực rỡ cho đến hoàng hôn tắt nắng. Diệp Quyết ngẩng đầu, nhìn đám mây màu trắng trên bầu trời đã nhiễm màu quýt chín, hắn chuyển động cước bộ, vì đứng lâu mà chân trở nên tê cứng.
Dù sao ngoại trừ chờ đợi, hắn cũng không còn chuyện gì để làm. Trước kia vẫn chờ, chờ tam quân đại thắng, chờ ban sư hồi triều, chờ thánh thượng tứ hôn. Trước giờ trong lòng hắn chỉ có quốc gia, mà bây giờ lại có một nữ tử áo xanh bước vào, hắn canh giữ quốc gia, chờ nữ tử lục y của hắn.
Chậm chạp lùi đến bên cạnh một thân cây, dựa xuống ngồi, lại tiếp tục chờ.
Không sao cả, dù sao, cũng thật sự không có việc gì khác để làm.
Trong lòng dần dần bắt đầu chua xót, lại nghe trong không trung truyền đến giọng nói nữ tử, trầm tĩnh như lục bình giữa hồ: “Ta luôn luôn ở đây, Diệp Quyết.”
Đột nhiên đứng lên, hắn không cảm giác được hơi thở của nữ tử. Rõ ràng giọng nói vọng lại ở nơi không xa, võ công hắn cũng xem như là cao cường, nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của nàng.
“… Lục Y, nàng ở đâu?”
Ngôn Thương đứng trên một thân cây, lẳng lặng nhìn ánh mắt bối rối của nam tử dưới tán cây. Võ công nàng cao hơn hắn, ẩn đi hơi thở thì hắn sẽ hoàn toàn không cảm giác được.
“Ta luôn luôn ở đây.” Ngôn Thương nhẹ giọng nói: “Cho dù tương lai chàng không thấy ta nữa, thì ta vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng. Giống như bây giờ vậy.” Mặt Diệp Quyết nhanh chóng trắng bệch, hệt như mặt hồ sâu thăm thẳm rơi đầy tuyết trắng trắng ngần.
“Rõ ràng nàng đã đáp ứng sẽ làm thê tử của ta.”
“Đó bất quá chỉ là nguyện vọng của ta mà thôi… Ta từng đồng ý với sư phụ sẽ không động tâm với nam tử Nam Vũ, bằng không sẽ không thể sống trên nhân thế được nữa… Chắc chàng cũng đã phát hiện. Ta trúng ‘Phụ Nguyệt Tán’, mỗi khi đêm xuống thì nhiệt độ cơ thể sẽ giảm mạnh, độc phát thì cũng sống không được. Sư phụ nắm trong tay thuốc giải của ta, nếu như đi cùng chàng, không chỉ liên lụy chàng mà ngay cả ta cũng sống không nổi.”
Mặt Diệp Quyết giờ đã trắng không còn giọt máu.
Ngôn Thương chìa tay bẻ gãy một đóa hoa sơn chi trên nhánh cây, nhảy xuống đất, đưa tới trước mặt hắn.
Hoa kia xinh đẹp tựa ngọn lửa cháy rực, tôn lên gương mặt trắng như tuyết của Diệp Quyết, hệt như một đám lửa trại rực cháy trên nền tuyết trắng, đốt chảy toàn bộ đống tuyết ấy.
“… Vậy thì lúc trước nàng đừng nên nói cho ta biết nàng thích ta.” Diệp Quyết cắn răng nắm bàn tay cầm hoa của Ngôn Thương: “Nếu ngay từ đầu nàng đã biết không thể bên cạnh ta, vậy thì tại sao lại khiến tâm ta dao động.”
“Giờ chàng hối hận?”
“…” Diệp Quyết nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Thương ra, hoa trong tay nàng cũng vì vậy mà rơi xuống. Diệp Quyết vẫn không nhìn nàng, cúi đầu khẽ cười một tiếng, trong thanh âm tràn đầy đau khổ: “Thật đáng buồn là, ta không hối hận.”
Trong lòng Ngôn Thương chua xót.
“Sớm biết tâm hồn lạc viễn vông, vậy khi xưa tuyệt không quen biết.” (*) Dứt lời liền muốn xoay người tránh ra, nhưng Diệp Quyết lại ôm nàng từ phía sau lưng, cơ thể khẽ run run.
(*) Nguyên văn là 早知如此绊人心, 何如当初莫相识 : trích trong bài thơ “Thu phong từ” của Lý Bạch.
“… Cho dù ôm có chặt như vậy, thì chúng ta vẫn không thể trở thành vợ chồng.”
Cơ thể Diệp Quyết bỗng chấn động, hắn xoay người nàng lại, hôn mạnh xuống.
Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra, bên má nàng còn vươn một giọt nước mắt.
Diệp Quyết dắt tay nàng, nắm thật chặt, sau đó đi về hướng hang động.
Ngày hôm đó, Diệp Quyết không để Ngôn Thương đi tìm thức ăn. Hắn đặt nàng lên chiếc giường được hai người rải lá cây thật to bên trên, tỉ mỉ hôn môi thân mật.
Hôn rồi lại hôn, nước mắt hai người đều chảy xuống, quyện lại cùng một chỗ. Ngôn Thương lấy tay che kín vết thương của Diệp Quyết trước ngực mình, siết chặt không chịu buông: “Hai ngày trước ta luôn nghĩ, trước khi đi nhất định phải nói cho chàng biết, cả đời phải luôn nhớ đến ta. Không cho chàng cưới nữ tử khác, không cho chàng sanh con dưỡng cái cùng nữ tử khác, còn có rất nhiều điều không cho nữa. Nhưng hôm nay ta mới phát hiện, những điều này căn bản không quan trọng. Ta không thể bên cạnh chàng, chỉ có thể len lén nhìn, điều này quá khó khăn đối với chàng. Nếu như chàng muốn cưới nữ tử khác, ta cũng sẽ không đến đó càn quấy nói bậy. Nhưng ta chỉ ở bên chàng cho đến ngày chàng cưới vợ, khi cưới vợ xong, ta sẽ rời khỏi Nam Vũ, đi du lịch bốn phương. Đây là nguyện vọng xa xỉ nhất của cả đời ta.
“Ta sẽ không.” Diệp Quyết chỉ nói ba chữ này.
Hắn cầm ngược lại tay nàng, hai người cùng khép đôi mắt ngập nước lại và ngủ.
Nhưng, đợi cho tới hôm sau Diệp Quyết mở mắt ra thì nữ tử bên cạnh hắn suốt một tháng qua đã sớm không còn thấy đâu nữa.
Diệp Quyết nắm chặt bàn tay, bên trong hang động vô cùng yên tĩnh.
Nàng đã mang theo kiếm, cũng đã hái rau dại trái dại về. Những mảnh vải của quần áo nàng quấn trên người hắn đã cởi xuống, một mảnh vụn nhỏ cũng không sót lại. Giáp trụ của hắn đặt ngay ngắn chỉnh tề một bên, bên cạnh là một đóa hoa dại xinh đẹp đang nở.
“…” Giật giật môi, nhìn hang động trống rỗng, dường như sức lực toàn thân Diệp Quyết đã bị rút sạch.
“Lục Y…”
“Diệp tướng quân!”
“Tìm được rồi, tìm được rồi! Diệp tướng quân ở trong này!”
“Nhanh lên, ở trong này! Chỗ này không phải là hang ổ Bạch Hổ sao! Chỗ này có con hổ hung hãn lắm, Diệp tướng quân mang thương tích lại còn sống ở đây nữa!”
“…”
Diệp Quyết kinh ngạc ngẩn đầu, đập vào đôi mắt là gương mặt quen thuộc của thuộc hạ. Một đoàn người vây quanh hắn hoan hô, chúc mừng vì đã tìm thấy hắn. Diệp Quyết chỉ ngây ngốc để cho bọn họ nâng dậy. Lúc sắp đi ra khỏi hang động, hắn đột nhiên dừng bước, tránh khỏi tay thuộc hạ, tự mình nhặt đóa hoa đỏ thắm lên siết chặt trong tay.
Hoa của hắn, hoa Lục Y đã để lại cho hắn.
Diệp Quyết hồi kinh làm kinh động đến Thừa Đức đế.
Thừa Đức đế tự mình đứng ở cửa thành, nghênh đón hắn trở về, sau đó để thái giám tuyên chỉ.
Có công hộ chủ, trung tâm liệt đảm, liền ban thưởng nhiều không đếm xuể.
Diệp Quyết im lặng nghe vua ban thưởng, cho đến khi thái giám đọc đến: “Con gái thượng thư là Lý Xu, cầm kỳ thư họa…” Lần đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Thừa Đức đế, mở miệng.
“Hoàng thượng minh giám, mạt tướng đã có người trong lòng. Mạt tướng chỉ nguyện cưới người trong lòng thần làm vợ.”
Hắn lại dám ở trước mặt mọi người kháng chỉ.
Tất cả dân chúng nhiệt liệt tán dương phản ứng ngày đó của Thừa Đức đế. Nói hoàng thượng anh minh thần võ, không cáu gắt chút nào, lại còn tự mình nâng Diệp tướng quân dậy, còn tận tình vỗ vỗ lên khôi giáp phong trần của tướng quân.
Mà Diệp tướng quân, mặt không chút thay đổi, trong tay nắm thật chặt một đóa hoa héo úa.
Tháng tám, hoa quế tỏa hương.
Chiến loạn ở biên quan lại nổi dậy, Diệp Quyết xin tự mình xuất chinh. Trước khi đi, Thừa Đức đế hỏi rốt cuộc người trong lòng hắn là ai, Diệp Quyết khẽ cười, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt thoải mái từ sau khi hồi kinh.
“Nếu như thánh thượng thương xót thần chinh chiến gian khổ, thì hãy ban cho thần một ít rượu ngon mang theo lên đường. Người trong lòng thần chắc chắn sẽ theo ta xuất chinh, nàng cũng rất thích rượu ngon.”
Cuối tháng tám, Diệp Quyết xuất chinh đánh Đông Bang.
Dọc đường đi phong trần mệt mỏi, nhưng tiểu binh dưới trướng Diệp Quyết lại phát hiện, trên mặt Diệp tướng quân luôn treo một nụ cười nhàn nhạt. Tầm mắt Diệp tướng quân luôn quét tới quét lui tại rừng cây ven đường, làm như chỗ đó cất giấu điều gì thú vị lắm vậy. Ánh mắt kia thật dịu dàng, thật không giống như thuộc về một tướng quân tâm vững như bàn thạch.
Tháng mười, hoa tàn.
Quân đội Nam Vũ đóng tại biên quan đúng ngày liền giáp chiến với quân địch. Bên trong rối loạn, tiểu binh kích động tìm bóng dáng tướng quân, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một nữ tử áo xanh, trong tay nắm một thanh kiếm, sắc mặt lạnh lùng giết hết những quân địch cản trở nàng, tiến từng bước một về phía quân đội Nam Vũ bên này.
“Lục Y!”
Tiểu binh nghe được tiếng khàn khàn của tướng quân hô lên, giọng điệu đó không phải hoảng loạn, cũng không phải tức giận, rõ ràng là tràn ngập kích động. Vừa quay đầu liền nhìn thấy tướng quân cắn răng chém đứt đầu quân địch, vội vàng lao về hướng nữ tử áo xanh.
Giữa tiếng đánh nhau rung trời của chiến trường, hai người ôm chặt lấy nhau.
Chỉ là một cái ôm ngắn ngủi.
Thế địch ào ào. Tiểu binh nhìn sang, vì vị trí tướng quân bị bại lộ, đa phần đao kiếm đều chém về phía đó, dần dần thể lực hai người đều chống đỡ hết nổi. Một cây đao bổ về phía tướng quân, nữ tử áo xanh dứt khoát thay ngài đỡ lấy một đao, sau đó tướng quân ôm lấy nàng, mắt đỏ lên.
Đất đá mịt mù, đợi đến khi tiểu binh định thần lại, kẻ địch bốn phía của tướng quân đều đã té ngã trên mặt đất. Còn tướng quân thì ôm nữ tử kia, dùng sức huơ kiếm, kiên cường đánh lui mỗi một kẻ có ý đồ làm hại đến nàng.
Trận chiến này cuối cùng cũng thắng, cái giá phải trả là thây người chồng chất khắp nơi.
Binh lính Nam Vũ nhìn thấy, Diệp Quyết Diệp tướng quân mà họ tôn kính, mình đầy máu tươi, trong tay ôm một nữ tử áo xanh toàn thân bị dính máu về doanh trại, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt mang theo một giọt lệ.
Sau khi quân y chẩn đoán rời đi, tiểu binh dưới trướng Diệp Quyết bưng thuốc đi vào, lúc vừa vén rèm lên thì nhanh chóng dừng bước. Hắn nghe được một giọng nói nữ tử cực kì êm ái.
“Đây là lần đầu tiên bản thân ta có ý muốn giết người.”
“Nàng không cần giết người, về sau cũng không cần! Ta sẽ không đồng ý để nàng làm như vậy nữa.”
Giọng nói tướng quân khản đặc, tiểu binh nhìn vào từ khe rèm, nhìn thấy tướng quân nâng cằm nử tử kia lên, dùng lực ngậm lên đôi môi nàng. Mặt tiểu binh đỏ lựng.
“… Diệp Quyết, hiện giờ ta có thể gả cho chàng làm thê tử rồi.”
“Thật chứ?” Giọng nói tướng quân bắt đầu kích động.
“Sư phụ nuôi ta lớn lên, nhưng thực tế tâm địa cũng không nhẫn tâm như vậy. Bà giải độc cho ta, nhưng…”
“Nhưng?” Tướng quân nhíu mi.
“Sư phụ không để ta sinh con cho người Nam Vũ, cả đời này ta đều không thể sinh con cho chàng.”
Lại thấy chân mày tướng quân lập tức giãn ra, hắn cẩn thận cởi bỏ giáp trụ, kéo từ trước ngực ra một bông hoa đã héo rũ.
“Khi đó nàng đi rồi, trong động còn để lại cái này. Lúc đó ta đã nghĩ, chỉ cần nàng có thể trở về bên cạnh, thì dù cả đời vô hậu cũng không sao.” Nói rồi liền đưa tay đặt lên mặt nữ tử, vuốt ve nhẹ nhàng, giống như đồ ngọc trân quý.” Trời nghe được lời ta nói nên đã cho nàng trở lại, chúng ta không có con, điều này cũng thật công bằng.”
Trong lòng tiểu binh đập thình thịch.
Tướng quân lạnh lùng nghiêm khắc lại ôm lấy nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo kia, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, khuôn mặt hai người đều treo nụ cười. Rõ ràng là cười, nhưng trên mặt nữ tử lại chảy xuống nước mắt.
“Diệp Quyết, ta muốn làm thê tử chàng.”
“Ừ.”
“Ta muốn ở bên cạnh chàng, mãi không xa rời.”
“Nếu nàng bỏ đi, hãy mang ta theo.”
Tiểu binh cũng khẽ cười, hắn lại nhớ tới tiểu Hồng Đào luôn quấn quít hắn đòi kẹo nơi quê nhà. Trước khi xuất chinh, tiểu Hồng Đào hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.
Tiểu Hồng Đào nói: “Ta chờ chàng trở lại, ta muốn làm thê tử của chàng.”
Khi đó vẻ mặt của mình nhất định rất hạnh phúc.
Hệt như khuôn mặt tươi cười đến rơi lệ của tướng quân bây giờ vậy.
———————– Hết Cứu vớt tướng quân 28 tuổi ————————-
Kết thúc hơi vội. Làm mình bị hụt hẫng quá?