Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 19

Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (1)

Chương 19

Editor: Zens Zens

Cát vàng mênh mông, tựa như nhìn không thấy biên giới.

Gió thổi liên tục giống như đã được xếp đặt trình tự, mang theo cát vàng bị thổi bay lúc cao lúc thấp, ngẫu nhiên còn tạo thành cơn lốc xoáy nhỏ, cuộn lên vài nhánh cỏ khô vàng.

Tại chốn sa mạc như thế, lại loáng thoáng lộ ra một ánh đèn leo lắt, lay động, như ẩn như hiện. Thậm chí từ hướng của ngọn đèn, có thể nghe được giọng hát ngắt quãng.

Nam tử áo vải miễn cưỡng ngẩng đầu giữa bão cát, bước loạng choạng hai bước về phía ngọn đèn, một tiếng “bình bịch” vang lên, rồi ngất xỉu trên mặt đất đầy cát vàng.

“Qua sông hái phù dung,
Đầm lan nhiều cỏ ngát.
Hái rồi biết tặng ai,
Nhớ tới người xa cách…” (*)

(*) Bản dịch thơ sưu tầm, trích trong bài thơ “Thiệp giang thái phù dung”của Trung Quốc, đây là bài thứ sáu trong Cổ thi thập cửu thủ, tả một vị du tử nơi đất khách hoài niệm thê tử tại cố hương. Bài thơ bắt đầu từ việc hái hoa tặng người nhưng đường xa khó gửi tới nơi và nỗi thất vọng thương tâm.

Tiếng ca ngưng bặt. Ngôn Thương ngưng khảy đàn tỳ bà trong tay, nhảy từ nóc nhà xuống, sau đó đi về phía bóng dáng ngất xỉu trên mặt đất.

Áo vải dính đầy tro bụi và cát vàng, mái tóc bẩn thỉu đã lâu chưa gội, nhuốm đầy gió bụi, che kín vết thương trên người, dáng người nhỏ gầy và khuôn mặt vàng như nến, biểu hiện chỉ khi từng chịu đói khát và tra tấn mới có.

Ngôn Thương đỡ nam tử từ mặt đất lên, mang vào trong phòng.

“Nước…”

Phần lớn những người hôn mê trong sa mạc, khi tỉnh lại chữ đầu tiên nói ra đều là nước. Bởi vì vẫn luôn gọi vẫn luôn khát vọng trong tim, cho nên từ này đã khắc sâu vào tận đáy lòng. Ngôn Thương múc nước từ sau viện cho nam tử, hắn nửa tỉnh nửa mơ tóm lấy gáo nước không chịu buông tay, cho dù đã uống hết hai gáo rồi.

“Công tử, người đã tỉnh rồi.”

Ngôn Thương mở miệng nói, lúc này bàn tay bắt lấy gáo nước mới từ từ nới lỏng ra. Nam tử miễn cưỡng mở mắt nhìn nàng một cái, sau đó lại khép mi mắt ngủ say sưa.

Ngôn Thương đỡ hắn lên giường xong liền muốn cởi bỏ y phục của hắn. Ai ngờ, nam tử đang ngủ mơ lại đột nhiên mở to mắt, một đôi tay nhuốm đầy cát bụi nắm chặt lấy vạt áo, ánh mắt rét lạnh, hệt như nói ai muốn cởi y phục của hắn thì hắn sẽ liều mạng với người đó. Ngôn Thương huơ huơ tay về phía hắn, trên tay còn cầm cái khăn chưa thấm nước.

Dường như đã hiểu ý của Ngôn Thương, ánh mắt nam tử chợt yếu ớt lóe lên một cái, cuối cùng chầm chậm buông lỏng tay ra.

“Đa… tạ…”

“Người muốn đa tạ cô nương ta?” Ngôn Thương cởi bỏ vạt áo nam tử, lộ ra vết thương chồng chất trên ngực. Tấm khăn vắt nước ấm vừa chạm vào đã nghe thấy tiếng hắn hít vào một hơi, dường như cực kỳ đau đớn. Ngôn Thương đành phải thả nhẹ động tác tay: “Người không cần đa ta… tay ta đã quen làm việc nặng nhọc, thật sự không quen hầu hạ người khác, đau lắm sao?”

Nam tử khẽ lắc đầu một cái, rồi lại há miệng nói: “Ta, ân cứu mạng… không, không có gì báo đáp…” giữa mỗi chữ có chút đứt quãng.

“Có phải rất lâu rồi người không nói chuyện với đồng hương rồi không?” Ngôn Thương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nam tử ngừng một lát, rồi lại khó khăn gật đầu: “Ta, trong sa mạc, một năm rưỡi…”

“Người đã ở trong sa mạc một năm rưỡi?”

Lại khẽ gật đầu.

Ở trong sa mạc một năm rưỡi, chỉ có bão cát vi vu làm bạn. Lâu rồi không nói chuyện, đương nhiên đã muốn quên cách nói thế nào rồi. Ngôn Thương gật gật đầu, nhẹ nhàng lau sạch cát trên lồng ngực nam tử, từng đường từng đường vết thương dữ tợn lộ rõ ra.

“Nếu vậy những vết thương này là…”

Nam tử nghiêng đầu về một bên không chịu nói, mái tóc bẩn thỉu che khuất ánh mắt hắn. Ngôn Thương đứng lên, bưng chậu nước đi ra ngoài thay một chậu khác.

Ngay trung tâm sa mạc Khách Tề không có người ở, khắp nơi đều là cát vàng, gió thổi vù vù. Nhưng băng qua sa mạc lại là nơi cư trú của ngoại tộc, vì thế luôn có một ít thương nhân muốn bỏ xa cầu gần, xuyên qua sa mạc để vận chuyển hàng hóa. Nơi nào có hàng hóa thì nơi đó có mã tặc cướp bóc, thủ lĩnh của đám mã tặc trong sa mạc Khách Tề có tên là Sa Pháo Tử, bộ mặt đầy vẻ dữ tợn, thường sử dụng trường đao. Nhìn thấy ở đầu có hàng hóa, chưa nói lời nào thì hắn đã cầm trường đao ngang ngược một phen. Phần lớn thương nhân chở hàng đều kiêng kị sự lỗ mãng thô bạo của hắn mà ngoan ngoãn để lại rất nhiều hàng hóa.

Sa Pháo Tử không chỉ cướp bóc của cải, nếu trong đoàn hộ tống hàng hóa còn có rượu ngon hay mỹ nhân thì càng thêm vừa ý hắn. Bất luận là nam hay nữ, chỉ cần diện mạo đẹp thì đều bị bắt về, không bao lâu sau trong sa mạc sẽ có thêm một thi thể.

Nam tử mà Ngôn Thương cứu này tên là Vu Thời Phú, lúc mười bảy tuổi gia cảnh suy sút, vốn bày sạp bán tranh ven đường. Chỉ vì một câu của nữ chính Quý Khiết Nhi “Nam tử hán đại trượng phu, nên đi du lịch tứ phương, chỉ có đi khắp non sông đẹp đẽ rộng lớn này thì mới không hối tiếc”, mới xách hành lí trên lưng đi về phía tái ngoại(*) xa xôi, cuối cùng chết nơi đất khách quê người.

(*) Tái ngoại: phía bắc trường thành Trung Quốc.

Diện mạo Vu Thời Phú thanh tú, khi cười rộ lên thì dung mạo càng kinh người. Nhìn phản ứng của hắn liên hệ với  với hành vi thường ngày của Sa Pháo Tử, kết hợp với vết thương chằn chịt trên người hắn, thì không cần tốn sức để suy ra kết luận.

Chỉ là khó mà tưởng tượng, thân hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, lại không biết đường đi trong sa mạc, vậy làm sao trốn ra được.

Ngôn Thương không hề gặn hỏi vết thương trên người hắn từ đâu mà có, cuối cùng mất sức lực nửa ngày mới có thể hoàn toàn xử lý sạch sẽ miệng vết thương, thoa xong thuốc được. Vu Thời Phú vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích, thân thể cứng đờ, tựa như một khúc gỗ.

“Vết thương của công tử đã xử lý tốt rồi.” Ngôn Thương cúi xuống. Tự mình tỉ mỉ đắp chăn cho hắn: “Có điều còn nhiều vết thương người không tự làm thì ta cũng không có cách nào xử lý. Nếu bảo người xử lý thì người cũng không làm được, người nghỉ ngơi một lát, ta đi nấu chút cháo cho người, sau đó lại đến xử lý những vết thương kia.

Cơ thể Vu Thời Phú run lên, lập tức khẽ gật đầu một cái, biên độ động tác nhỏ đến mức nhìn không ra.

Chờ đến khi Ngôn Thương bưng cháo nóng tới, Vu Thời Phú vẫn cuộn mình trong chăn nệm không nhúc nhích như cũ, chỉ khi nghe được tiếng cửa phòng mở thì ngón tay mới động đậy một chút.

“Ta… tên Vu Thời Phú…” Hắn từ từ nhắm hai mắt lại mở miệng, lời nói chậm rì rì giống như trụ bánh xe bị kẹt cát đá vụn vậy. Tuy nhiên lời nói liền mạch hơn hồi hãy nhiều: “Đa tạ cô nương cứu mạng. Ta biết rõ, ta, vết thương…” Những vệt nhăn thật nhỏ trên vải bố xuất hiện tại vị trí ngón tay đang siết chặt: “Ở… ở chỗ đó. Cô nương, xử lý đi.”

Nhất định hắn đã hạ quyết tâm cực lớn, suy nghĩ thông suốt, so với mặt mũi nam nhân thì hiển nhiên tính mạng quan trọng hơn bao nhiêu, chỉ là vẫn không đồng ý nói thẳng ra vết thương ở đâu. Đương nhiên, phàm là nam tử có lòng tự trọng thì đều sẽ không bằng lòng thừa nhận bản thân bị một nam tử khác lăng nhục, mà còn muốn đem miệng vết thương bị lăng nhục chỉ cho người khác xem.

Ngôn Thương buông bát cháo, hơi hơi xốc chăn Vu Thời Phú lên, nâng cả người nam tử suy yếu vô lực dậy: “Người uống cháo trước đi. Còn miệng vết thương… Ta có thể chờ người ngủ rồi xử lý sau.”

Cơ thể Vu Thời Phú lại chấn động, sau đó bắt đầu ho khan nhẹ, hai má nghẹn lại đỏ ửng. Vốn là gương mặt thanh tú nên bây giờ lại càng giống hoa đào, khó trách Sa Pháo Tử bắt hắn về lăng nhục.

“Cám… Cám ơn cô nương.”

“Ta họ Lâm.” Ngôn Thương lấy một cái đệm nhét phía sau lưng Vu Thời Phú, để cho hắn tự chống mình ngồi dậy, sau đó múc một muỗng cháo đút tới bên môi hắn. Vu Thời Phú chần chờ một chút rồi mới chậm chạp há môi ngậm lấy. Ngôn Thương vừa đút hắn vừa thổi bát cháo cho mau nguội: “Tên ta là Thanh Trú. Ta cũng từng là một thiên kim tiểu thư, nhưng sau này gia cảnh sa sút…” Liếc Vu Thời Phú một cái, quả nhiên thấy hắn ngẩn ra: “Trong lúc ta không có ở nhà, những kẻ hầu đã chiếm đoạt gia tài. Ta phải một mình tha hương tứ xứ, cuối cùng định cư tại đây. Nơi này ngoài cát vàng thì không có cái gì khác, không cần đối mặt với những kẻ đó, cũng không cần giả bộ xu nịnh những kẻ khác, cho nên cuối cùng ta đã không rời khỏi đây.

“…” Hắn không nói lời nào, bộ dạng lắng nghe nhìn chăm chăm mặt đất, tựa như suy nghĩ sâu xa. Chẳng biết từ lúc nào Ngôn Thương thấy tầm mắt hắn rơi trên chân nàng, không tiếp tục ăn cháo nữa. Vì thế dứt khoát buông bát cháo, từ từ rút tấm đệm sau lưng hắn, lật người hắn lại, để cho hắn nằm úp trên giường để tránh chạm vào miệng vết thương phía sau.

“Chân của ta, là bị Sa Pháo Tử đánh gãy.”

Lông mày xinh đẹp của Vu Thời Phú nhíu lại, Ngôn Thương làm như không thấy nói: “Khi đó ước chừng đã lâu không gặp người khác hay sao, nhan sắc ta như vậy mà hắn cũng nảy lòng tham đòi dẫn ta đi. Ta đá hắn một cước, hắn đau quá nên đã dùng cán trường đao đập mạnh vào đùi ta. Sau đó ta chạy trốn tới đây, không biết tại sao, những tên mã tặc kia chưa bao giờ đi tới đây, ta sống ở đây đã được năm sáu năm rồi.”

“Lâm cô nương, tư sắc cũng không kém…”

“Ta lớn lên trông thế nào thì tự bản thân ta biết rõ, Vu công tử.” Ngôn Thương nói xong liền sờ sờ mặt mình, vừa nhìn về phía chân mình: “Vốn có bộ dạng bình thường không nổi bật, hiện giờ cơ thể lại có thêm tàn tật, còn có chỗ nào tốt chứ.” Thoáng dừng lại, nghiêng nghiêng đầu: “Huống chi trong lời nói lúc nãy của ta, so với để ý tư sắc của ta, chẳng lẽ công tử không hiếu kỳ là ta đá hắn ở chỗ nào hơn sao?”

“… Khụ Khụ!” Vu Thời Phú bắt đầu kho khan mãnh liệt, Ngôn Thương giúp hắn vỗ vỗ vài cái, trên mặt lại mang theo ý cười, kéo chăn đắp lên cho hắn.

“Xem ra Vu công tử đương nhiên đoán được.”

Vu Thời Phú chỉ ho khan, lắc lắc đầu không chịu thừa nhận.

Ngôn Thương bưng bát cháo lên đi ra ngoài, tới cửa lại quay đầu nói: “Vu công tử cứ ngủ thật ngon đi, sẽ không có ai tới làm hại người nữa.”

Vốn Vu Thời Phú đang khẩn trương trong lòng, nghe thấy âm thanh bão cát kêu gào bên ngoài càng ngày càng đáng sợ, nhưng sau khi nghe câu này của nữ tử thì đáy lòng đột nhiên an tĩnh lại.

Hắn từ từ quay đầu ra cửa, nhìn nữ tử dùng chân tàn tật chậm chạp đi lại, tư thế rất quái dị. Một góc y phục màu xanh bị gió thổi ngược lên, loáng một cái đã biến mất tại cửa.

Gặp đồng cảnh ngộ, cô nương nhà người ta còn có thể sống tự do tự tại, tại sao bản thân mình lại nhăn nhăn nhó nhó không dám đối mặt.

Vốn đã chấp nhận hoàn cảnh, nhưng không biết tại sao hiện giờ không buồn ngủ chút nào.

Không biết đã qua bao lâu, đợi cho đến khi vang lên tiếng cửa bị ai đó đẩy ra rất nhỏ, nghe được tiếng chân đặc biệt khập khiễng chậm chạp, Vu Thời Phú nắm chặt tay.

“Vu công tử, người ngủ chưa?”

Giọng nói cố ý hạ thấp, sợ đánh thức hắn. Trong tay Ngôn Thương bưng nước ấm và vải sạch, có thể nhìn thấy cơ thể Vu Thời Phú khẩn trương, dường như đúng là không ngủ.

“Ta, không cần ngủ…”

Hắn nhô mặt từ trong chăn ra, sắc mặt tái nhợt, cúi mày, miệng nói lời kiên định.

Ngôn Thương dừng bước chân lại, đặt nước ấm trong tay qua một bên, động tác nhẹ nhàng xốc chăn đệm của nam tử lên.

“Vu công tử, ta ra tay nhé.”

Hai nắm tay Vu Thời Phú siết chặt, miễn cưỡng gật gật đầu.

Ngôn Thương chậm rãi cởi bỏ tiết khố của nam tử, lộ ra một mảng da thịt bóng loáng. Nhưng xuống phía dưới lại là vết thương ghê rợn, dường như bị cái gì cắt qua, lại giống như bị cái gì đó làm phỏng, miệng vết thương đã hơi sinh mủ, thoạt nhìn mà hết hồn.

Không khỏi hít sâu một hơi, Ngôn Thương cầm lấy khăn, vừa đụng tới miệng vết thương đã nghe Vu Thời Phú vang lên tiếng hít thở dồn dập

“Vu công tử, tay ta rất vụng về, đau lắm sao?”

“Không…”

Vu Thời Phú có thể cảm giác được dưới thân đau nhức, mặc dù biết nữ tử này là thay mình xử lý miệng vết thương, cũng không phải là muốn làm chuyện xấu xa, nhưng tâm lý vẫn kháng cứ. Hắn nhớ tới tên nam tử mặt mày dữ tợn đã cầm các loại đồ vật đùa bỡn hắn như thế nào, đã dùng những ngôn từ dơ bẩn để nhục nhã hắn như thế nào, đã biến hắn thành người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế nào.

Rõ ràng bản thân cũng là một nam tử, lại bị một tên nam tử khác tùy ý lăng nhục, khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân hắn.

Cắn răng một cái, một giọt nước chậm chạp lăn ra khỏi khóe mắt.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

2 con người đồng cảnh ngộ…haiz quả báo của Sa Pháo cái gì đó Tử đã đến chưa?

Thi Yumi
Thi Yumi
5 Năm Cách đây

K pt cú đá của nữ 9 có khiến SPT bị liệt lun k

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Đang suy nghĩ thế này có phải tại nữ chính đá cho 1 cú liệt dương ông này chuyển sang thích đàn ông??

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!