Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (2)
Chương 20
Editor: Zens Zens
Ngôn Thương lập tức nhìn thấy giọt lệ kia.
Nếu không phải một nam tử đã tuyệt vọng đến cực điểm thì tuyệt đối sẽ không chảy nước mắt. Huống chi là Vu Thời Phú, người đã rời khỏi quê hương, từng vào nam ra bắc từ năm mười bảy tuổi.
Giờ phút này hắn đang chôn chặt đầu mình lên chiếc gối đầu, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệt như tuyết.
Lẽ ra nên hỏi hắn xem có thể chịu đựng được hay không, nhưng Ngôn Thương chỉ cầm chiếc khăn vắt khô, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn: “Ta biết miệng vết thương rất đau, người có thể chịu đựng mà không lên tiếng như vậy đã rất lợi hại rồi.”
Lại một giọt nước mắt lăn xuống gối đầu. Trầm mặc một lát, Vu Thời Phú mới hé mở đôi lông mi đẫm nước ra, con ngươi u ám ảm đạm: “Lâm cô nương, ta, chỗ đó… có phải… rất khó coi?”
“… Ta vẫn chưa từng thấy của những người khác, cho nên ta không biết ý khó coi của người là như thế nào.”
“Khụ khụ!” Hắn lại bắt đầu ho khan kịch liệt, động tác ho khiến cho vết thương nứt ra, lại hít vào một ngụm khí lạnh. Hết nửa ngày Vu Thời Phú mới hơi hé đôi môi không còn chút máu nào: “Ý của ta… chỗ đó, bị nam tử khác xâm phạm, có phải, ghê tởm lắm không?”
“Không đâu.” Ngôn Thương lấy khănlau sạch sẽ những bụi dơ trên vết thương, sau đó cầm lấy dao nhỏ đặt lên ngọn đèn đã đốt sáng để khử trùng: “Không biết Vu công tử có từng nghe qua tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ…” Dao nhỏ đã hơ xong cắt xuống một chỗ bị mưng mủ: “Hiện giờ người cứ coi ta là một thầy thuốc giỏi, ở trong mắt của ta, người hiện giờ chỉ giống như một khúc gỗ, một bao cát vàng mà thôi.”
Trong chớp mắt, cảm giác được ngón tay Vu Thời Phú siết chặt chăn, Ngôn Thương thả nhẹ động tác, lấy khăn lau chỗ dơ: “Cái gì ta cũng đều không thấy, tự bản thân người cũng không nhìn thấy. Về sau ai biết được diện mạo của người ở đây là gì, chỉ cần người không chạy đi hỏi người khác khó coi hay không, vậy thì Vu công tử vẫn sẽ là Vu công tử trong sạch.”
Vu Thời Phú giương mắt nhìn Ngôn Thương, trong ánh mắt có vài phần bất lực mờ mịt.
Nàng nói mình còn có thể trở lại là bản thân trong sạch trước kia.
Hắn nhớ tới cái đêm bị đè trên ván cửa. Hạ thân đau đớn vô cùng, cơ thể giống như bị một cây đao đâm xuyên qua. Hắn vũng vẫy muốn trở người, lại bị tên nam nhân khắp người bẩn thiểu hung ác quăng mạnh xuống đất, chửi rủa vô cùng khó nghe. Nam nhân đó bóp miệng hắn, cho dù hắn muốn hèn nhát cắn lưỡi tự sát cũng không được.
Quá mức dơ bẩn.
Bất kể là sàn nhà đầy mỡ hay ván cửa kết đầy mạng nhện, thậm chí là cơ thể tên nam nhân tràn ngập tanh hôi, đều bẩn đến hết thuốc chữa.
Kẻ đó tựa như chơi đến nghiện, hoặc giả là cố ý để hắn lại để tra tấn. Mỗi lần như vậy đều dùng hết sức lực ném hắn lên sàn, dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn để tra tấn. Tra tấn xong rồi lại cẩn thận canh chừng, không cho phép hắn không tiếc mạng sống mà tự sát.
Thời gian trôi qua nửa năm, mỗi lần miệng vết thương vừa mới bắt đầu khép miệng thì lại ngay lập tức bị bắt đem vào phòng tên nam nhân đó, tiến hành tra tấn tàn ác. Một đêm qua đi, cả người đều bị thương tích chồng chất lôi ra, cử người bôi thuốc cho hắn. Cứ lặp đi lặp lại như thế, hình thành một vòng tuần hoàn ác tính khiến người ta tuyệt vọng.
Khi đó không biết là do vận khí hay do ý trời, để cho mã tặc đưa cơm lại quên lấy bát cơm hắn ăn xong. Cơ thể đã đau đến không còn là của mình, không muốn sống thêm nữa… Hắn ném vỡ bát, vừa định vạch lên cổ mình, rồi đột nhiên thu tay lại.
Nếu đã có thể đánh trả, thì cho dù trước mặt là cái chết thì hắn cũng muốn kéo cái tên khốn mất nhân tính kia theo!
Không biết làm thế nào Sa Pháo Tử lại phát hiện mảnh sứ vỡ trong lòng bàn tay, chỉ nhớ là bản thân bị ném mạnh xuống đất, lúc nam nhân đè xuống cơ thể thì bị hắn cắn một miếng vào lỗ tai, xé mạnh ra.
Giữa lúc hỗn loạn, hắn đứng lên chạy ra phía ngoài. Không phải cầu xin được cứu vớt… giữa cát vàng mịt mù này thì ai có thể cứu hắn chứ… Hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, lẳng lặng chờ chết mà thôi, ít ra chết như vậy còn có một chút tôn nghiêm.
Vì dưới hạ thân chạy mạnh làm cho vết thương trên người nứt toát ra vô cùng đau đớn. Giữa lúc mơ mơ màng màng, trong tầm mắt liền xuất hiện một ánh đèn. Hắn dốc toàn lực tiến hai bước về phía ngọn đèn thì bất ngờ té xỉu trên đất.
Chỉ là không ngờ, sẽ gặp một nữ tử như vậy, gặp hoàn cảnh giống hắn nhưng vẫn kiên cường sống sót trong sa mạc. Giống như từ kẽ nứt trên đất, nở ra một đóa hoa thanh đạm tao nhã.
Mà giờ đây, nữ tử tên Lâm Thanh Trú này đang giúp hắn xử lý vết thương mà mặt không đổi sắc. Thậm chí nàng còn kín đáo nói cho hắn biết, nàng sẽ không nói chuyện này cho những người khác, hắn vẫn là tấm thân trong sạch.
Vu Thời Phú nghiêng mặt đi, ánh mắt nữ tử nhìn mình chăm chú, dùng khăn lau nơi dơ bẩn đó, trên mặt lại không hề có chút chán ghét nào. Ngón tay nắm chặt chăn đệm chậm rãi buông ra, chỉ cần nhìn vẻ mặt gió thổi mây trôi của nàng, tự nhiên trong lòng lại sinh ra một cảm giác an tâm.
“Lâm, cô nương…”
“Hả?”
“Cô nương đúng, là nữ tử, rất tốt rất tốt.”
Trên mặt nữ tử lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, Vu Thời Phú cảm thấy trên mặt nóng lên: “Ta, ý ta là… chẳng qua ta cảm thấy cô nương, thật sự rất tốt…”
Bởi vì thường xuyện chịu sự tra tấn tàn nhẫn, lại cắn chặt răng có chết cũng không chịu nói chuyện, nên hiện giờ Vu Thời Phú có chút sốt ruột vì không tìm được từ ngữ để biểu đạt đầy đủ ý nghĩa. Rõ ràng trong lòng muốn biểu đạt sự khâm phục đối với nàng, nhưng lời ra khỏi miệng lại gần giống như những lời khách sao giả dối.
“Cô nương, rất xinh đẹp.” Ho mạnh vài tiếng, hai má Vu Thời Phú đỏ ửng: “Cô nương, màu da rất trắng, rất dễ nhìn… chân của cô nương, cũng không phải là què không đi lại được… Còn tâm địa, cô nương nữa, thật sự rất tốt. Cô thật sự, kiên cường, là nữ tử, kiên cường nhất, ta từng thấy.”
Nhìn mặt hắn nỗ lực sắp xếp từ nữ, miễn cường cũng có thể coi là câu nói, nữ tử trước mắt nở nụ cười tươi sáng.
“Vu công tử, người cũng là nam tử kiên cường nhất mà ta từng thấy.”
Vu Thời Phú mấp máy môi, khóe môi đã sớm cứng ngắc không thể cong lên, nhưng hắn lại cảm thấy đáy lòng dâng lên một cơn mềm mại.
Chỉ có mình mới hiểu, bản thân cũng không kiên cường gì. Nếu không phải nàng cứu hắn về, thì trong sa mạc Khách Tề lại tăng thêm một thi thể không người mai tang. Cả người cỗ thi thể đều là vết thương, đến lúc chết đều cảm thấy bản thân dơ bẩn không chịu được.
Đến ngày thứ mười, vết thương Vu Thời Phú đã được xử lý tốt. Trong lòng Ngôn Thương tính toán nấu cho hắn một ít cháo rau cải. Vết thương của hắn cần đầy đủ dinh dưỡng thì mới có thể mau lành một chút.
Mặc dù sống ở trong sa mạc, nhưng cũng không có nghĩa chỗ Ngôn Thương chỉ có một loại xương rồng Tiên nhân chưởng(*) thực vật trong sa mạc là ăn được.
(*) Còn gọi là xương rồng lê gai hay xương rồng bà có gai, hoa có 3 màu vàng, đỏ và tím xen kẽ. Khi hoa xương rồng tàn sẽ hình thành trái, loại trái này ăn được, có thể làm sinh tố uống rất ngon. Lá xương rồng dùng chế biến thức ăn. xương rồng lê gai có rất công dụng nhất là trong việc chửa trị nhiều chứng bệnh.
Phía sau căn phòng cũ nát thấp bé này là một mảnh hoàng thổ (*) không nhỏ. Có lẽ do căn nhà đã che chắn bão cát để không vùi lấp hoàng thổ. Ngôn Thương mở đất trồng rau, gieo các giống rau cải, thậm chí Ngôn Thương còn cố ý để lại một gốc cây lúa mạch hoang mọc lên tại một góc của đất trồng rau. Lúa mạch hoang trổ bông, chỉ cần nhìn đám râu nhọn nhọn đó thì tay đã tự động cảm thấy đau nhức vô cùng.
(*) Hoàng thổ: đất badan
“Vu công tử, ta muốn đi ra sau nhà một chuyến.”
Nam tử nửa nằm trên giường chỉ mặc chiếc áo lót chợt run đôi mi, chậm rãi mở ra, trong ánh mắt mang theo vài phần mờ mịt nhìn nàng: “Ra, sau nhà, làm cái gì?”“Miệng vết thương của người cần rau cải mới có thể chóng lành được, ta đi hái cho người một ít rau.”
“… Ta có thể, không ăn, cô nương, đừng đi.” Nói xong liền vươn một đôi tay thon dài, nắm chặt vạt áo Ngôn Thương.
Ngôn Thương dừng một chút, hơi hơi cúi xuống. Ánh mắt nhìn cơ thể hắn, giọng nói vô cùng mềm mại: “Người không ăn thì ta cũng muốn ăn, ta không sao, đất trồng rau ở ngay sau nhà, Sa Pháo Tử sẽ không tới đây đâu.”
Lúc nghe được ba chữ “Sa Pháo Tử” thì cơ thể Vu Thời Phú run run lên. Một lúc lâu sau, hắn quay lại nhìn Ngôn Thương hơi hơi cong khóe môi, từ từ buông lỏng ngón tay đang níu lấy vạt áo, dường như cả giọng nói và sắc mặt hắn đều trở nên tái nhợt: “… Xin, Lâm cô nương, cẩn thận.”
Nàng ra ngoài.
Tiếng bước chân chầm chậm chầm chậm. Bởi vì tật ở chân, nên tiếng bước chân của nàng luôn không nhanh không chậm như thế. Mỗi bước đều vô cùng chính xác, giống như đang bước vào lòng hắn, khiến cho tiếng tim đập cũng bình tĩnh an ổn như tiếng bước chân đó vậy.
Âm thanh kéo cửa ra, âm thanh đóng cửa lại. Trừ bỏ tiếng bão cát, sa mạc vẫn yên tĩnh như thế, yên tĩnh đến nỗi tiếng mỗi động tác nàng phát ra đều có thể truyền vào lỗ tai hắn.
Sau khi nàng rời khỏi, căn phòng liền im ắng lại, vốn tim đang đập không nhanh không chậm lại nhanh chóng nhảy dựng lên. Cảnh vật trước mắt đều có cảm giác không chân thực. Trong chớp mắt, Vu Thời Phú đột nhiên rất sợ, sợ bản thân chưa hề chạy khỏi mã tặc, nữ tử đạm mạc tự nhiên, chăn đệm tràn ngập mùi hương thoang thoảng, còn có ánh mặt trời thấp thoáng chiếu vào kia đều là ảo giác.
Tim đập “bình bịch” càng nhanh, bất an càng lan tràn, cho đến khi nàng trở về, trong tai lại nghe được tiếng bước chân trầm ổn, thong thả kia.
Vu Thời Phú nhẹ nhàng hít một hơi, chuyên tâm nghe tiếng động phát ra từ nàng.
Tiếng nước róc rách, như đang cọ rửa thứ gì, chắc hẳn là nàng đang rửa rau; tiếng vẫy nước loạt xoạt loạt xoạt, chắc là nàng cầm đồ ăn vẫy cho ráo nước; tiếp theo là tiếng chậu và gáo đập vào nhau phát ra một tiếng “chát”, tiếng đốt lửa và tiếng lửa cháy vang lên rất nhỏ, tiếng rau bỏ vào chảo dầu vang lên tiếng “xèo xèo”…
Chóp mũi loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cháo, đúng là cảm thấy bụng đói khát, trống rỗng từ lâu, mạnh mẽ ham muốn có cái gì đó lấp đầy.
Không biết đã qua bao lâu, cửa bị đẩy nhẹ.
Một nữ tử thọt chân mặc y phục màu xanh bưng một mâm cơm trong tay, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Vu công tử, có thể dùng cơm rồi.”
“… Đa, đa tạ, cô nương.”
Yết hầu khô khốc, lời nói ra cũng vô cùng trầm khàn. Động tác nàng nhẹ nhàng nâng hắn dậy, một ly nước ấm đưa tới bên môi hắn. Chờ hắn uống từng ngụm nhỏ rồi nàng mới đưa mâm đồ ăn tới trước mặt hắn.
Một đĩa Tiên nhân chưởng trộn muối hột, một đĩa cải xanh chỉ dùng dầu hơi xào qua, cùng với một chén cháo rau tỏa hương bốn phía.
Trong khí trời nóng bước này, đột nhiên Vu Thời Phú xúc động rơi lệ.
“Ta…” Rõ ràng đã uống nước, nhưng tiếng nói Vu Thời Phú vẫn khàn khàn như trước: “Ta đã, không còn cách nào, đi tiếp nữa… Cơ thể ta, hỏng rồi, tâm ta, cũng đã chết…”
“… Vu công tử?”
“Ta không người thân, không mục tiêu, trên đời, lại không người vướng bận…” Vu Thời Phú không dám nhìn mặt nữ tử, chỉ có thể đặt ánh mắt lên trên mâm cơm xanh biếc, cưỡng chế bản thân nuốt những lời nói ấp a ấp úng xuống, ép bản thân nói ra lời rõ ràng rành mạch một chút.
“Nếu, Lâm cô nương, không ghét bỏ, ta muốn, ở lại nơi này, với nàng, một đời, sống bên cạnh nhau.”
Một đời trốn tránh thế sự. Bình an mà sống