Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 21

Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (3)

Chương 21

Editor: Zens Zens

“… Một đời.” Ngôn Thương hơi hé miệng, giống như hỏi, nhưng trong lời nói lại thì thào lặp lại từ này. Hết nửa ngày, trên mặt Ngôn Thương mới lộ ra nụ cười khổ, đứng lên đi về phía cửa.

“Vu công tử, lời người nói bây giờ chưa chắc là lời thật lòng như người nghĩ. Đợi đến khi người khỏe, thì hãy nói lại những lời này đi.”

Vu Thời Phú vẫn không nhúc nhích ngồi bên giường, trầm lặng xuống, nhiệt độ nóng rảy úp xuống gương mặt trắng như tuyết.

“Lâm, cô nương.”

Ngôn Thương dừng bước, quay đầu lại, thấy ánh mắt Vu Thời Phú lóe lên nhìn nàng: “Ta, cầm chén không nổi, nàng, đút ta ăn cơm được không?”

Vết thương không ở trên tay, sao lại cầm chén không nổi. Ngôn Thương giật mình, không ngờ Vu Thời Phú sẽ nhanh chóng tỏ rõ ý muốn gần gũi với nàng như vậy.

Chỉ tiếc bởi vì tâm lý chịu tổn thương nghiêm trọng, hiện giờ hắn có biểu hiện ra ý muốn gần gũi thì cũng không nhất định là nguyện vọng chân thật nhất của hắn. Có lẽ đợi đến ngày thương thế của hắn tốt lên thì sẽ hối hận vì quyết định này, có lẽ hắn sẽ nhớ mong phong cảnh như họa của non sông rộng lớn tươi đẹp thì sao. Mà đối với Ngôn Thương mà nói, nhiệm vụ quan trọng nhất là phải vững chắc, một chút “có lẽ” cũng không thể được.

Cho nên như bây giờ, vẫn còn chưa đủ.

“… Lâm, cô nương, không thể sao?”

Nam tử vừa cúi đầu, tóc đen mềm mại đã gội sạch xuôi theo cổ trượt xuống. Ngôn Thương nghĩ ngợi không đáp, đầu Vu Thời Phú ngày càng thấp, quả thật là sắp vùi luôn vào trong chăn.

“Ta biết, ta bẩn…”

Tiếng nói hắn khàn khàn, còn mang theo âm run run.

Trong lòng mềm nhũn, chờ Ngôn Thương phản ứng kịp thì đã phát hiện mình đi qua từ lúc nào, đang bưng bát lên ngồi trước mặt hắn.

Vu Thời Phú đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngôn Thương gần trong gang tấc thì có chút hốt hoảng, cơ thể khẽ run lên. Hiện tại trừ mình ra, ai tới gần cũng đều sẽ làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ.

Ngôn Thương thầm than một hơi, ngữ khí ôn hòa, thương lượng với hắn: “Người muốn ta đút người ăn, nhưng thân thể người lại cự tuyệt ta tới gần, không thì…”

“Không!” Vu Thời Phú giận dữ bắt lấy tay Ngôn Thương. Ngôn Thương giật giật ngón tay, hắn cúi đầu, tay vẫn không buông như cũ, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy: “Ta, không cự tuyệt nàng tới gần… Ta muốn, nàng đút ta…”

Trong lòng lại mềm nhũn.

Nam tử sẽ mềm lòng đối với nữ tử nhu nhược, không biết nữ tử có giống như vậy không. Đối với những sự vật yếu đuối, chỉ cần không phải là phường vô cùng hung ác, thì bất luận người nào cũng sẽ không tiếc ôm vào lòng.

“Người nằm xuống đi.” Ngôn Thương nói xong, động tác khẽ tránh khỏi tay Vu Thời Phú, lấy muỗng múc một miếng cháo đút tới bên môi hắn. Hắn cúi mắt ăn từng miếng từng miếng vào miệng, ngoan ngoãn đến nỗi trông chẳng giống một nam tử có tâm huyết, mà càng giống một con mèo được nuôi dưỡng trong nhà.

“Nếu chỉ ăn cháo không thì miệng sẽ không có mùi vị. Muốn ăn thêm chút rau xanh không?”

“Không muốn.” Vu Thời Phú nâng mắt nhìn nàng, môi vẫn tái nhợt như trước, nhưng trên mặt lại có chút huyết sắc rồi, thân thể cũng không còn run nữa: “Cô, nấu cháo, là được rồi.”

“Trong sa mạc thiếu muối thiếu dầu, làm sao có thể nấu cháo ngon được? Có thể người rất thích ta nấu cháo, nhưng nếu chỉ uống cháo không thì thương thế của người sẽ lành rất chậm.”

Vu Thời Phú xoay đầu qua một bên, nửa ngày mới khẽ hé môi: “… Nếu vậy, ta, càng, không muốn ăn.”

Tay Ngôn Thương cầm cháo cứng đờ.

Nàng đã gặp những nhiệm vụ mà đối tượng sau khi bị thương trở nên rất yếu ớt, nhưng hiển nhiên tình huống bây giờ của Vu Thời Phú không thể chỉ dùng hai từ “yếu ớt” để hình dung.

Hắn coi rẻ cơ thể mình, cảm thấy cơ thể mình dơ bẩn. Vì để có thể ở lại nới làm cho hắn an tâm, thậm chí hắn không hi vọng cơ thể mình tốt lên.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, muốn khỏi hẳn cũng khó, huống chi là thật tâm thật dạ mà ở lại nơi này để cảm thấy hạnh phúc.

Buông bát cháo, Ngôn Thương dùng đũa gắp rau xanh lên đưa tới miệng Vu Thời Phú. Hắn cắn chặt môi không chịu há mồm, Ngôn Thương vẫn cứ giơ như vậy, hai người vì một cọng rau mà trầm mặc, giằng co thật lâu.

Một lúc lâu sau, Ngôn Thương thở dài một hơi, trầm mặc thu tay, thu dọn qua loa bát đũa rồi xoay người muốn đi ra khỏi phòng. Vu Thời Phú lại từ trên giường đứng dậy, ôm chặt nàng từ phía sau lưng một phen.

“Ta ăn! Ta biết rồi, nàng đừng tức giận, ta ăn là được mà!”

Không biết sao, hắn lo lắng mở miệng, miệng lưỡi vốn lắp bắp cũng trở nên rành mạch.

Ngôn Thương có thể cảm giác được tay hắn quấn lấy thắt lưng mình, yếu đuối vô lực, thậm chí chỉ cần nàng vặn nhẹ cơ thể một chút thì có thể dễ dàng né tránh. Nhưng Ngôn Thương chỉ đứng yên bất động, không hề tránh khỏi tay hắn.

“Vu công tử.” Ngôn Thương mở miệng: “Nước bùn dính vào người, chỉ cần tẩy sạch nước bùn là được, bẩn là nước bùn, không phải người.” Nói xong thì tránh khỏi tay hắn, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt Vu Thời Phú chợt lóe, để lộ ra mê mang rồi lập tức dời tầm mắt, hắn vừa chuyển thì Ngôn Thương liền dừng lại không nói lời nào, cho đến khi bộ dạng trở lại hắn ngoan ngoãn, nàng mới bằng lòng nói tiếp: “Trên thế giới này, làm gì có chuyện bị bùn dính vào người thì liền bỏ luôn cơ thể hả? Huống chi, không có người nhìn thấy người bị bùn vấy bẩn, người chỉ cần quên việc này, bắt đầu lại lần nữa, người vẫn là lữ hành gia chí tại bốn phương. Vẫn có thể du lịch sơn thủy giống như trước, đi lại khắp chốn.”

“Ta không đi!” Tựa hồ Vu Thời Phú vẫn chưa nghe lọt tai, chỉ nghe tới khúc Ngôn Thương nói hắn sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nên giận dữ bắt lấy tay nàng: “Ta muốn ở lại đây, ta muốn ở bên cạnh nàng!”

Vốn trong lòng Ngôn Thương nghe thấy những lời này thì nên vui vẻ mới đúng, nhưng mà trạng thái của hắn bây giờ, cho dù nói là muốn ở lại vì nàng thì cũng không thể tính được. Trong lòng cười khổ một tiếng, Ngôn Thương buông bát đũa đã thu thập xuống.

“Ta biết rồi. Người muốn ở lại thì hải tuân thủ quy tắc của ta.”

“… Nàng nói đi.” Vu Thời Phú thoáng chần chờ một chút: “Chỉ cần không đuổi ta khỏi đây, thì thế nào cũng được…”

Lời nói mang theo sự yếu ớt khó mà che giấu. Ngôn Thương nhịn không được lại thở dài trong lòng, gắp lên đũa rau xanh đưa đến bên vành môi hắn. Vu Thời Phú ngẩng ra, Ngôn Thương nhếch môi cười, nói: “Quy tắc ở chỗ ta là, điều thứ nhất, không được kén ăn.”

“… Ta không có kén ăn.”

“Vậy thì mau ăn hết rau xanh này đi.”

Vu Thời Phú im lặng, nửa ngày mới mở miệng, ngậm lấy cọng rau. Tiếp đó, cho dù bất luận Ngôn Thương đút cho hắn cái gì, hắn đều cụp mắt, ngoan ngoãn ngậm lấy nuốt xuống.”

Chỉ tiếc là, trong lòng vẫn kháng cự như cũ. Hắn vẫn không muốn để cơ thể mình tốt lên.

Đêm khuya.

So với ban ngày, bão cát càng lớn hơn một chút, hạt cát bị gió cuốn đập vào tường bên ngoài nhà, phát ra từng đợt âm thanh “xào xạc” có quy luật.

Vu Thời Phú bị âm thanh này đánh thức. hắn mở hai mắt nhìn lên trần… Kỳ thật cũng không thể nhìn thấy gì, trong đêm tối, tất cả đều là một màu đen… trong lòng dâng lên một cảm giác khủng hoảng quen thuộc. Hắn muốn cử động người, nhưng lại cảm thấy cơ thể cứng ngắc như không phải của mình.

Không cần sợ… Ngươi đã cách xa chỗ đó rồi.

Trong lòng Vu Thời Phú vẫn niệm như vậy, rốt cuộc giật giật được đầu ngón tay, tiếp theo là cánh tay, cuối cùng là toàn thân. Cuối cùng chịu đựng miệng vết thương đau đớn, nghiêng người đối mặt ra cửa.

“Két!”

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng động kỳ lạ, còn là trong lúc bão cát rúng động trong đêm, làm người khác vô cùng sởn gai ốc.

Cơ thể Vu Thời Phú run lên, dùng sức nhắm chặt mắt lại, nhưng rồi lại từ từ mở ra.

Tiếng bước chân chầm chậm quen thuộc… Đó là, Lâm cô nương sao?

Hắn cảm thấy sức lực cả người bị rút đi đã trở lại, vừa định há mồm. Rồi lại nghĩ, nửa đêm nửa hôm, một cô nương không ngủ được nhất định có gì đó khó nói.

Vu Thời Phú thử cử động chân mình, chống đỡ ngồi dậy. Rất đau, nhưng hiện giờ vẫn còn trong phạm vi chịu đựng được. Hơn nữa, đau đớn như thế nào cũng đều sống được, thì đau đớn từ miệng vết thương nho nhỏ này có đáng là gì?”

Hắn từ trên giường đi xuống, chân trần, không hề phát ra một chút âm thanh nào, lặng lẽ đi tới cạnh cửa.

Không phải muốn rình coi nàng đang làm gì, chỉ là… cảm thấy phải biết rõ nàng đang làm gì, thì mình mới có thể an tâm mà ngủ được.

Nhìn ra ngoài từ trong khe hở, cảnh tượng ngoài cửa khiến cho Vu Thời Phú đột nhiên cảm thấy đau xót.

Một tấm ván gỗ chắn gió cát thổi tới, bị gió từ bốn phương tám hướng thổi tới lay động dưới ngọn đèn. Một nữ tử mặc y phục đơn bạc, ngồi trên chiếc ghế gỗ thấp bé, trước mặt là một bụi xương rồng nhỏ. Nàng cúi đầu, dùng tiểu đao gọt đi vỏ ngoài thô dày của cây Tiên nhân chưởng. Sau đó, lấy xương rồng đã tước vỏ bỏ vào chậu nước, rồi lại đổi một mảnh xương rồng khác, cứ lặp lại tuần hoàn như thế.

Tay phải Vu Thời Phú níu lấy ngực trái y phục, cảm thấy trong đó vừa trướng lại vừa đau.

Đã không cần hỏi nàng tại sao lại tước xương rồng vào buổi tối. Đúng vậy, vào ban ngày nàng phải chăm sóc hắn, nàng muốn thường xuyên chăm sóc vết thương cho hắn, vì hắn nấu cháo, ngẫu nhiên còn chủ động tìm hắn nói chuyện. Bất luận là làm gì, bóng dáng của nàng đều ở trong tầm mắt của hắn, khiến hắn cảm thấy an tâm.

Mà hắn lại không hề nghĩ tới, nếu ban ngày ăn, vậy khi nào thì phải tước xương rồng để muối. Vậy mà hắn còn nói muốn ở lại đây, còn tính toán trong lòng sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

Tóc nữ tử ngoài cửa vì bị gió thổi mà nhảy múa, nàng dùng tay cầm rải vách lên cọ cọ, vuốt tóc ra sau tai, rồi lại tiếp tục tước xương rồng.

Vu Thời Phú đứng sau cửa, cảm thấy trước mắt đã đen lại còn đen hơn, dường như đứng không vững nữa.

Nàng là một cô nương, lại phải dùng vải rách, chỉ khi rửa và băng bó miệng vết thương cho hắn thì nàng mới cầm vải sạch.

Hắn cự tuyệt ăn rau, cự tuyệt tất cả những gì tốt cho cơ thể, nhưng lại không hay biết rằng những thứ đó cũng là do nàng hao tổn tâm sức để làm ra.

Ngón tay sắp kéo cửa ra, nhưng khi đụng tới cửa thì trong chớp mắt lại thu về.

Cát vàng trong đêm ngang ngược tùy tiện, tiếng gió sàn sạt. Nữ tử mặc y phục đơn bạc cúi đầu chuyên tâm tước vỏ xương rồng. Và cũng như thế, nam tử mặc y phục đơn bạc chân trần đứng trên đất, chuyên tâm ngắm nhìn nàng.

Bầu trời màu đen lộ ra điểm trắng, nhiệt độ không khí cũng dần dần tăng lên. Lúc này nữ tử khom lưng nãy giờ mới đem xương rồng đã tước hết bỏ vào trong bếp, sau đó lại vặn vẹo eo, ngáp một cái rồi mới trở về căn phòng cách vách, rón rén tay chân đóng cửa lại.

Vu Thời Phú cử động đôi chân, đã sớm tê rần.

Hắn không chút để ý đôi chân mỏi nhừ, chậm chạp xoay người, đi từng bước về giường, thản nhiên kéo tấm chăn tràn ngập hương thơm lên mặt, che kín cả người mình.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
thongminh123
6 Năm Cách đây

Giờ chắc là thành công làm tan chảy anh Vu rồi

azurelamlam
6 Năm Cách đây

Bóng đen tâm lý mới hơi dịu lại thôi, ngày anh khỏe lại suy nghĩ thấu suốt gòi thì hẵng xác nhận tâm ý của mình

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Tỷ sẽ cứu vớt anh thôi

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

“Ta biết, ta bẩn…” đọc câu này nhói lòng quá??

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Hoàn cảnh sống thật khắc nghiệt 🙁

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Nam tử này… khích thích tình yêu của người mẹ trong nữ tử

Mianna Annie
Mianna Annie
5 Năm Cách đây

Ko chỉ thương anh Vu mà còn thương nữ 9 dù biết chỉ làm nv nhưng như vậy cũng cực khổ quá =((

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Thế giới này đọc chương nào cũng thấy tội nghiệp ?

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Hic tự nhiên thấy đau lòng quá. Chắc là anh Vũ phải cảm động nhiều lên chút nha

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!