Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (4)
Chương 22
Editor: Zens Zens
Nửa tháng sau, sa mạc bước vào mùa mưa.
Tiên nhân chưởng hút nước mưa no nê, càng thêm mập mạp, mọng nước. Đất trồng rau sau nhà cũng thay đổi thành miếng đất tràn đầy sức sống, xanh mơn mởn. Dường như tất cả đều tốt lên, bao gồm cả vết thương của Vu Thời Phú.
Sau cái đêm Ngôn Thương cố ý tước xương rồng cho hắn xem, Vu Thời Phú trở nên trầm mặc ít nói, lúc Ngôn Thương xử lý vết thương thì hắn cũng trở nên phối hợp hơn nhiều.
Chỉ có một chuyện, là hắn không chịu tự ăn cơm. Thân thể nam tử cao lớn gầy gò núp ở trong chăn. Nếu Ngôn Thương không đút hắn thì hắn sẽ chỉ lẳng lặng ngây ngốc, để mặc đồ ăn một bên, bản thân tuyệt đối không động vào một miếng.
Trừ bỏ tâm lý vẫn phong bế như cũ, vết thương của hắn giống như được tưới nước mưa vậy, tốc độ lành vô cùng nhanh. Chỗ đó giờ đã hoàn toàn lành lặn, nàng cũng không cần mỗi ngày thay thuốc cho hắn, cũng không cần an ủi hắn, làm cho hắn ngừng run rẩy. Vết thương trên lưng cũng đã bắt đầu kết vảy, những chỗ khác hoặc là nhẹ hoặc là nặng đều đã khỏi hết, chỉ còn lại vết sẹo nhạt màu. Không bao lâu sau, những vết sẹo kia cũng đều biến mất, rất nhanh hắn sẽ có thể khôi phục như trước kia.
Nhưng hắn không hề biểu hiện ra vẻ sung sướng chút nào. Ngôn Thương từng một lần đề cập muốn dắt hắn ra khỏi cửa một chút, làm quen con đường trên sa mạc, nhưng hắn lại giận dữ vùi mình vào trong chăn, không chịu nghe nàng nói chuyện. Nàng chỉ nói vài câu, không có ý đuổi hắn đi nhưng hắn lại trở nên quá khích như vậy. Ngôn Thương biết, cho dù vết thương trên cơ thể đã khỏi thì miệng vết thương trong lòng vẫn không hề chuyển biến tốt hơn.
Mỗi lần như vậy hắn đều im lặng ngồi trên giường, chờ nàng đem cơm tới miệng hắn, sau đó chậm rãi nuốt vào. Cho dù không cố ý tuyệt thực, nhưng sức ăn của hắn cũng vô cùng nhỏ. Thường một bát cháo, hắn chỉ uống hai ba muỗng, ăn thêm hai cọng rau xanh thì liền ngậm miệng không ăn nữa. cho dù Ngôn Thương dùng hết sức khuyên bảo thì hắn cũng chỉ uống nhiều nhất thêm hai muỗng.
So với lần Ngôn Thương tìm thấy hắn thì cơ thể đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn gầy đến đáng thương. Có khi Ngôn Thương rửa rau ở ngoài cửa, không biết từ lúc nào hắn hắn bắt đầu đứng nhìn nàng, cũng không nói gì. Ngôn Thương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hắn nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một chút vẻ bi ai mờ mịt. Bão cát thổi chéo áo của hắn cuộn lên. Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng thuần, vạt áo trống trải, bị gió thổi thì liền tốc lên, lộ ra đôi chân trần.
Không phải chưa từng nói cho hắn rằng không thể chân không trực tiếp đạp lên mặt đất. Nhưng mỗi lần nhắc nhở hắn, hắn đều nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu. Rồi lại rất nhanh sau đó, vẫn không đi hài và nhìn nàng như trước.
“Dưới đất không nóng sao?” Ngôn Thương buông đồ ăn trong tay ra, vẫy nước trên tay, đỡ hắn ngồi lên giường, tự cầm hài mang cho hắn.
“…” Vu Thời Phú mờ mịt gần đầu, rồi lại lắc đầu.
Đợi nhưng không thấy hắn mở miệng, Ngôn Thương vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn hắn. Tư thế như vậy rất khó chịu, nhưng nàng vẫn kiên quyết không nhúc nhích, chờ hắn mở miệng. Một lát sau, Vu Thời Phú kéo tay nàng đến gần.
“… Nóng.”
Giọng hắn trầm thấp, giống như nàng dâu nhỏ vâng lời dễ bị người khác khi dễ. Ngôn Thương thở dài đứng lên, phủ thêm một bộ y phục cho hắn.
“Nếu người nhàm chán, ta sẽ dẫn người ra ngoài một chút…”
“Ta không đi!”
“Ta biết người không đi.” Đối với việc hắn đột nhiên cao giọng, Ngôn Thương đã quen rồi, nàng cầm cây lược gỗ bắt đầu chải đầu cho hắn.
Không có lược dư, hắn chỉ có thể dùng chung một cái với nàng. Lần đầu nàng dùng lược chải cho hắn thì mặt hắn hơi đỏ lên, gương mặt tuấn tú thoạt nhìn lại có nét phong tình vạn chủng (*).
(*) Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình.
Ngôn Thương giải thích cho hắn, nhưng trên mặt hắn vẫn ửng đỏ không tan như trước. Cơ thể hắn cứng đờ, không nhúc nhích, chờ đợi nàng chải kiểu tóc. Bởi vì không chịu bước ra khỏi cửa phòng, lại luôn ngây ngốc trên giường, nên Ngôn Thương chưa từng búi tóc thẳng lên cho hắn. Hắn vẫn luôn để đầu tóc đen mượt buộc lỏng lẻo, lẳng lặng ngây ngốc ở một nơi nào đó.
Cứ tiếp tục như vậy, cho dù là Ngôn Thương có ý cứu sống tâm hắn, thì hắn cũng chỉ có thể ngày càng trầm mặc.
“… Ta không muốn ra ngoài.” Vu Thời Phú nhìn gương mặt mơ hồ của Ngôn Thương trong gương đồng, mặt đỏ ửng. Hắn cúi đầu: “Cứ ở trong phòng, bên cạnh nàng, là được rồi.”
“Nhưng bây giờ ta cần ra ngoài một chuyến.” Ngôn Thương nói xong buông lược, từ một bên lấy ra một chiếc váy đậm xanh lá. Nàng dịu dàng nói với hắn: “Ta vốn cũng không muốn rời khỏi sa mạc này giống người, nhưng ta có ít thứ nhất định phải mua, cho nên bắt buộc hôm nay phải đi chợ một chuyến.”
Vu Thời Phú cầm cổ tay nàng: “Vì sao, muốn thay y phục mới…”
“Thật ra ta cũng ghét phải thay y phục mới.” Ngôn Thương tung váy trên tay ra, lộ ra phía trên thêu hoa tinh xảo: “Nhưng thứ ta muốn mua thì chỉ có ở chỗ nữ nhân thôi, trong đó nữ tử nào cũng thích sạch sẽ, nếu ta mặc y phục bẩn thỉu…” Kéo một góc áo xanh lên người: “Các nàng sẽ không bán gì cho ta hết, với lại ngay cả cửa cũng không vào được.”
“Là… đồ nữ tử cần dùng sao?”
Mặt ửng đỏ vẫn còn chưa tan, hiện giờ lại càng thêm đỏ. Ngôn Thương ngẩn người, trong lòng thầm than một tiếng. Nàng vốn định dùng lý do đó để ra cửa, mang hắn đi cùng, vì ngại hắn là nam tử nên mới nói mập mờ, không ngờ hắn lại hỏi trắng ra như vậy.
Ngôn Thương gật gật đầu, sau đó ôm y phục trong tay về phòng.
Thay xong y phục, nàng xắn tay áo, lấy y phục cũ bỏ vào trong thau gỗ. Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào gương mặt đỏ đến sắp nhỏ cả máu của Vu Thời Phú.
“… Vu công tử?”
Hắn cuống quít lui hai bước, xua xua tay về phía nàng.
“Nàng, tay áo nàng kìa.”
Ngôn Thương dừng động tác trên tay lại, nhìn tay áo vén lên của mình. Để cho thuận tiện múc nước giếng, nàng đã vén cao tay áo lên, lộ ra mảng lớn trắng nõn như tuyết trên cổ tay, dưới ánh mặt trời lại vô cùng hút mắt.
Ngôn Thương từ từ buông tay áo xuống trước mặt hắn, đang muốn bước lên trước, lại thấy Vu Thời Phú lại lui về phía sau một bước.
“Trước đây…” Vu Thời Phú cúi đầu: “Nàng còn cứu một nam tử khác sao?”
“Có cứu một người.” Ngôn Thương trả lời hắn, nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích như cũ. Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt tái nhợt: “Nếu vậy, nàng cũng lộ ra cánh tay trước mặt nam tử đó sao?”
Ngôn Thương cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Thì ra hắn đang rối rắm chuyện này.
“Nam tử đó, là một lão ông gần sáu mươi tuổi rồi.”
“Vậy cũng không được!” Hận giận dữ tiến lên bắt lấy tay nàng, sức lực lớn đến mức khiến nàng đau: “Nàng mau quên bộ dạng của hắn đi, không được nhớ rõ bộ dạng của hắn! Về sau cũng không được lộ cánh tay nàng trước mặt ai nữa!”
“Vu công tử.” Ngôn Thương bình tĩnh nhìn hắn, chỉ một giây sau, Vu Thời Phú giống như bị bỏng mà buông lỏng tay ra. Hắn cúi đầu, đôi mắt luống cuống nhìn dưới đất.
Ngôn Thương động đậy bàn tay bị nắm, trên đó còn để lại một vòng dấu ấn màu xanh. Nắm tay của hắn quá mạnh, e rằng trong thời gian ngắn thì những dấu này không thể tan được.
“Thật xin lỗi…”
Vẻ mặt Vu Thời Phú ảm đạm. Nếu bình thường thì Ngôn Thương nhất định sẽ trấn an hắn, nhưng giờ phút này, nàng lại không mở miệng, bưng thau gỗ dưới đất lên, đi về hướng giếng nước sau nhà.
Trong lòng nàng nghĩ hôm nay nhất định phải dắt hắn ra ngoài một chuyến, cho dù không đành lòng, nhưng nếu bởi vì không đành lòng này mà buông tha việc kéo hắn ra ngoài, thì không phải là uổng phí việc nàng hạ quyết tâm rất lâu sao.
Tới bên cạnh giếng múc nước giặt y phục, dần dần, không đành lòng trong lòng nàng đã biến mất. Nhớ tới biểu cảm ảm đạm của Vu Thời Phú, Ngôn Thương bước nhanh chân trở về.
Xa xa đã nhìn thấy hắn, vẫn đứng tại chỗ như trước, tư thế vẫn luôn chưa từng thay đổi. nghe được tiếng bước chân của nàng hắn liền ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt mê mang chạm vào mắt nàng, tỏa ra ánh sáng sáng ngời.
Ngôn Thương lại bỏ thau gỗ nhíu mày, kéo hắn về phòng lần nữa.
“Mặt trời ngoài cửa rất độc, người không ở yên ngây ngốc trong phòng mà ở ngoài cửa làm cái gì?”
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay áo nàng: “Chờ nàng.”
“…” Ngôn Thương hít một hơi thật sâu, xoay người đi ra khỏi phòng. Đợi nàng cầm y phục quay lại thì lại thấy hắn đứng tại cửa như dự kiến, đi chân trần.
Nàng nhíu mày, đi qua. Nàng đỡ hắn về giường như lúc trước, ngồi xổm xuống. mang hài cho hắn.
Mỗi ngày đều luôn lặp lại nhiều lần động tác như vậy.
Ban ngày, mặt đất sa mạc nóng bỏng, có bị thiêu cháy thì cũng là bình thường. Buổi tối thì lại lạnh lẽo, lạnh thấu vào lòng người. Ban ngày, hắn luôn đi chân trần, lòng bàn chân đã bị phỏng đến đổi màu, thậm chí có chút hư da.
Cho dù là tâm lý tổn thương thế nào, nhưng thật ra thường thức cơ bản của cuộc sống hắn đều biết. Không chịu ăn cơm, không chịu ra cửa, tự ngược bàn chân dưới mặt đất nóng bỏng. Hành dộng như thế, có khác gì đứa trẻ tự bế hai ba tuổi chứ?
“Chân người tróc da rồi. Không đau sao?” Ngôn Thương nâng bàn chân hắn, ngón chân của hắn bắt đầu co quắp một chút, rồi hắn lẳng lặng lắc lắc đầu.
Ngôn Thương mặc kệ hắn lắc lắc đầu, đi lấy một thau nước lạnh đặt trước giường. Nàng muốn trước khi ra cửa, nhất định phải đem thói quen không biết yêu quý bàn chân của hắn sửa lại cho đúng. Hạ thấp người, nhẹ nhàng đặt chân hắn vào tẩy rửa.
“Vu công tử, người là người rất thích đi đó đây.” Ngôn Thương xối nước lạnh lên chân hắn, tỉ mỉ tẩy rửa. Cơ thể hắn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt có chút tự oán của nam tử: “Hiện tại , ngay cả đôi bàn chân quan trọng nhất của người mà cũng không chịu quý trọng, vậy người làm sao khiến ta tin người là một nam tử đáng để dựa vào, làm sao để người ở lại được chứ?”
Bàn chân trên tay đột nhiên run lên.
Nắm tay Vu Thời Phú đặt trên mép giường dùng sức siết chặt, miệng há vài lần giống như muốn lớn tiếng nói ra điều gì, nhưng cuối cùng cắn cắn môi, nửa ngày mới thấp giọng nói ra một câu: “… Ta chỉ muốn để cho nàng đau lòng.”
Hắn không dám nhìn vào mắt nàng, nghiêng mặt sang một bên, trầm thấp nói: “Ta muốn ở lại… Ta không muốn đi nữa. Trước đây lúc đi đó đây ta cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy non nước ven đường vô cùng tú lệ. Nhưng bây giờ, mặc kệ nhìn thấy cái gì, đều cảm thấy sống không còn ý nghĩa, hận không thể giờ giờ phút phút ở bên cạnh nàng, vĩnh viễn không phân ly…”
“Đợi cho thương thế của người tốt rồi, người sẽ vẫn thích đi du sơn ngoạn thủy như trước đây, tự nhiên cũng sẽ quên mất ta thôi.”
“Không đâu.” Hắn chậm rãi quay mặt lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ngôn Thương ngồi gần mình.
“Hiện giờ ta chỉ có nhìn ngắm nàng, nhìn thấy ánh mắt yêu thương của nàng, ta mới có thể cảm thấy rằng mình đang sống…”
_________________
Zens Zens: Các bạn đã hay tin gì chưa? Nick tieuquyen và Anrea96 bên wattpad bị report rồi. Truyện lưu bên wattpad cũng bay đi theo hai cái nick! Huhu. Muốn khóc quá ~~~~~
A này khó chìu quá! Ko bít còn dày vò đến bao giờ đây
Ha ha
Ca này quá khó, không biết làm sao tháo gỡ đây!
Anh này như là thiếu cảm giác an toàn mới ỷ lại tỷ v
Tội a Vu quá ??
Có lẽ là yêu rồi chăng?
Sao tự nhiên bị rp rồi ㅠㅠ
Chia buồn với bạn nha 🙁
Hình như anh Vu ko thương tỷ thật lòng.
Ta chỉ muốn để nàng đau lòng. Tại sao lại nhói nhói nhi?
Nam nhân mà cứ muốn người khác đau lòng mình thì sao làm chỗ dựa cho ai đc chứ =)))
Bị chấn thương tâm lý nhiều. Cần mời đại phu đặc trị. ?