Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 23

Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (5)

Chương 23

Editor: Zens Zens

Ngày hôm đó Ngôn Thương vẫn không thể mang Vu Thời Phú ra cửa được.

Chân của hắn đi lại không tiện, Ngôn Thương cũng không có khả năng lạnh lùng kéo hắn ra cửa. Một người muốn ra cửa nhưng lại không có lý do thật sự, cuối cùng Ngôn Thương đành giữ hắn lại chăm sóc.

Hắn nói chỉ có nhìn thấy ánh mắt yêu thương của mình thì hắn mới cảm giác rằng mình còn sống. Ngôn Thương nghĩ, nếu làm chuyện gì cũng mang hắn theo kè kè bên người thì quan hệ có vẻ quá mức nguy hiểm.

“Về sau nhất định phải yêu quý bàn chân của mình. Những kẻ đó không có tổn thương chân ngươi, thì không có lý gì ngươi lại tự hủy hại chân mình cả.”

“Nếu ta yêu quý chân của mình, thì nàng sẽ không yêu quý ta nữa…” Hắn thu chân mình lại, cứ như vậy mà đặt xuống đất, cúi đầu: “Nếu thế thì ta cần gì phải làm như thế chứ?”

“Cho nên hiện giờ ta muốn nói quy tắc thứ hai để được ở lại.” Ngôn Thương cầm lấy chân Vu Thời Phú, dùng khăn lau: “Muốn ở lại, thì phải biết yêu quý cơ thể mình.”

“Cái này cũng là quy tắc sao?” Giọng nói của hắn nổi sóng ngầm mãnh liệt. Ngôn Thương nghe được sự mất bình tĩnh trong đó. Dừng lại một lát, nàng gật gật đầu.

“Sau này còn có bao nhiêu quy tắc nữa?”

“Hả?”

“Căn bản là nàng kiếm cớ không cần ta!” Đột nhiên Vu Thời Phú ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên vẻ bi phẫn không giống thường ngày. Hắn cắn răng, trong cổ họng như bị thứ gì nghẹn lại, âm thanh nói chuyện trở nên run rẩy: “Cho dù ta làm cái gì đi nữa thì nàng cũng đều cảm thấy không đúng, cho dù ta biết bản thân mình vốn không đúng, nhưng ta không có cách nào để khiến trên mặt nàng không có biểu tình muốn đuổi ta đi như thế.” (*)

(*) Khúc cuối đoạn này mình chém đó, vì không biết dịch sao nữa, nhưng nghĩa chắc tương tự.

“Nàng không cần ta, nàng chỉ muốn đuổi ta đi…”

Ngôn Thương ngẩn người, thì ra cái gì hắn cũng đều nhìn ra được. Bởi vì hắn chỉ là đối tượng nhiệm vụ, nên nàng có thói quen chỉ tính làm sao để hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, không từ thử đoạn, xem việc làm cho hắn hạnh phúc là mục đích cuối cùng. Thì ra tâm lý của mình vẫn chưa che giấu đủ.

“Tại sao nàng không cần ta? Bởi vì ta bị làm nhục như vậy, bởi vì cảm thấy ta dơ bẩn không chịu được sao…” Vu Thời Phú cười nhẹ một tiếng cam chịu: “Tuy rằng ngoài miệng luôn nói ta sạch sẽ, nhưng trong lòng đã chán ghét ta đến cực điểm, có đúng không?”

Ngôn Thương thu khăn lại, tựa như không dám nhìn vẻ mặt hiu quạnh như lá rụng mùa thu của hắn.

“… Thật xin lỗi, Vu công tử. Về sau ta sẽ cố gắng nghĩ đến tâm tư của người.”

“Tâm tư của ta?” Vu Thời Phú cười nhẹ một tiếng, từ từ xé mở y phục mình ra, cầm tay Ngôn Thương đặt trước ngực trái: “Tâm tư của ta là gì, nàng biết rõ mà.”

Ngón tay Ngôn Thương đặt trước ngưc hắn giật giật, cuối cùng chạy trối chết.

Ngày ấy tim hắn đập rất nhanh, lại rất vững vàng.

Hắn đã đào tim móc phổi đối với nàng đến vậy, ngoại trừ thỏa mãn chấp niệm được ở lại của hắn trước rồi tính tiếp, thì Ngôn Thương cũng không còn biện pháp giải quyết nào tốt hơn.

Nhưng sự bùng nổ bất chợt ngày hôm đó lại tựa như một giấc mộng. Hắn không hề nhắc lại chuyện ở lại, cũng không cự tuyệt khi nghe thấy chuyện rời đi nữa.

Thân thể thật vất vả mới dưỡng tốt nay lại gầy hẳn xuống. Áo choàng hắn mặc vốn đã rộng rãi, khi gió thổi qua áo choàng lại dán sát lên người, cơ thể lúc đó lại càng mảnh khảnh thẳng đuột.

Hắn cũng từ bỏ thói quen đi chân trần dưới đất. Vốn Ngôn Thương đã chuẩn bị guốc gỗ cho hắn, nhưng hắn cũng không hề ra cửa, cứ mang guốc gỗ mà đi thoải mái trong nhà. Trước đây hắn không hề thích đi guốc, luôn đem nó nhét dưới giường, không chịu mang. Sau ngày hôm đó, hắn lại lấy guốc gỗ ra, lúc nào đi lại cũng ngoan ngoãn mang vào.

Thậm chí lần đầu tiên hắn đi ra khỏi phòng mình, dùng sắc mặt tái nhợt đối mặt với bão cát đầy trời.

“Trở về đi, bão cát lớn lắm.”

“Không sao.” Hắn hơi mím môi, một đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu nhìn về phía nàng: “Dù sao, sớm muộn gì cũng phải đi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với thứ này.”

Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra ý muốn rời đi.

Dường như hắn đã không còn ôm hy vọng gì nữa, nhưng trong đôi mắt vẫn còn một tia sáng nhạt, thỉnh thoảng lại nhìn nàng thật lâu. Cả nửa ngày, không đợi nàng trả lời, tia sáng nhạt tắt dần, cuối cùng lại bước đi về phòng như cái xác không hồn.

Mấy ngày sau, vết thương của hắn đã phần nào tốt hơn. Ngôn Thương lại lấy chiếc váy màu xanh lá đậm ra lần nữa. Nàng thay váy xong, sau đó lẳng lặng vừa cầm lấy một đôi ủng chống nóng vừa cúi đầu đưa cho Vu Thời Phú.

“Theo ta ra ngoài đi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải ra ngoài…”

Thân hình nam tử gầy yếu chấn động một cái, im lặng đứng tại chỗ thật lâu. Nàng vẫn duy trì động tác đưa ủng, rất lâu sau, cuối cùng hắn cũng chậm chạp vươn tay ra, nắm chắc lấy đôi ủng kia trong tay.

Ngôn Thương búi tóc lên cho hắn. Dù biết trước bộ dáng hắn rất được, nhưng không ngờ, sau khi thay xong y phục, búi tóc lên thì lại trở thành dáng vẻ tuấn lãng, thần thái ngời ngời, chiếu rọi lên đồ đạc cũ kĩ bốn phương, khiến chúng tươi sáng rạng rỡ hẳn lên.

Mang một nam tử như vậy ra chợ rêu rao, ước chừng sẽ thu được vô số ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị.

Vừa mới ra khỏi phòng, sắc mặt hắn đã trắng bệch, bước đi vốn đang ổn định lại dần dần chậm lại. Ngôn Thương đi từ từ chờ hắn. Thấy Ngôn Thương bước chậm lại vì hắn, ngón tay siết lại, bước lên nhanh hơn. Khi nhìn thấy một khung cảnh sa mạc vô biên thì đột nhiên dừng lại, cơ thể run lẩy bẩy.

“Khụ khụ!” Hắn bắt đầu ho khan kịch liệt. Ngôn Thương dùng tay vuốt trước ngực hắn cho thuận khí, lại bị hắn nắm chặt lại, siết chặt trong tay.

“Ngày ấy… Ta cũng đi lại trong sa mạc như vậy, một bóng người cũng không có…” Giọng nói của hắn cũng giống như cơ thể, run rẩy kịch liệt: “Ta đi rất lâu, đi đến khi nước mắt cũng không còn chảy ra nữa, mới gặp được nàng.”

“Người xem, cuối cùng người đã gặp được ta.” Giọng Ngôn Thương dịu dàng: “Đã gặp ta rồi, thì cho dù trước kia đã đi bao lâu thì cũng không quan trọng nữa, không phải sao?”

Ngón tay nắm giữ tay nàng siết chặt. Hắn lại có thể tiếp tục đi về phía trước, nhưng vẫn không chịu buông tay nàng ra, vẫn siết thật chặt ở trong tay.

Ngôn Thương là nữ tử có chân bị tật, tốc độ đi đường vốn đã rất chậm, hơn nữa Vu Thời Phú đối với sa mạc có nỗi sợ hãi sâu sắc. Ngày thường chỉ cần đi một canh giờ là có thể tới, nhưng hai người đi hết một buổi sáng mới tới nơi.

Nhìn thấy một nhóm người trong chợ thì sắc mặt Vu Thời Phú đã tốt hơn nhiều.

Hắn nắm tay Ngôn Thương thật chặt, nhìn xa mạc phía xa xa, nhìn khu chợ vừa quen lại vừa lạ.

Trước đây, lúc hắn phong trần mệt mỏi đã từng đi qua chợ, nhưng không có lưu lại. Ngay từ đầu hắn đã không thích nơi ồn ào, hắn thích nơi rừng sâu núi thẩm, kỳ quan sông núi đồ sộ tú lệ.

Hắn đã từng gặp qua cảnh bách điểu tụ tập, triều bái điểu vương; đã từng gặp qua kỳ hoa bừng nở, dị hương thơm nồng; từng gặp thủy triều đầu xuân, dâng lên đến trời. Nhưng chưa từng có con phố giản dị tầm thường nào lại làm cho hắn rung động lớn đến như vậy.

Hắn đã rời khỏi vùng sa mạc làm người khác hít thở không thông kia. Ở trong này, không có Sa Pháo Tử cướp bóc thương đội! Chỉ có đám người rộn ràng náo nhiệt, chỉ có người bán hàng rong nhiệt tình rao bán, chỉ có phụ nữ phụ nữ và trẻ em lui tới.

Đây là lần đâu tiên hắn tin tưởng sâu sắc, bản thân còn sống. Trên tay truyền đến độ ấm của ngón tay nữ tử, giờ khắc này mới chân chính khiến cho người khác kích động rơi lệ.

“Lâm cô nương.”

“Hả?” Nữ tử đang ở quầy hàng chọn lựa bình gốm quay đầu lại, một sợi tóc trượt xuống theo gò má.

“…” Lần đầu tiên Vu Thời Phú cảm thấy miệng mình có dấu hiệu mềm hóa. Hắn cong môi cười: “Cám ơn nàng.”

Nữ tử sửng sốt, sau đó gật gật đầu, trong giọng nói có vài phần thoải mái: “Rốt cuộc người cũng phát hiện bên trong một đám người sẽ có trăm điều tốt.”

Vu Thời Phú cười nhẹ nhàng như trước, lại không nói cho nàng biết ý nghĩ thật sự trong lòng mình. Phải, bên trong một đám người sẽ có trăm điều tốt, nhưng trăm điều tốt này, đều không chống lại được một nụ cười dịu dàng của nàng.

Nàng nhìn hắn hồi lâu, sau đó đi vào cửa hàng may mặc lựa chọn đồ dùng gì đó của nữ nhi. Hắn liền lẳng lặng đứng trên ngã tư đường chờ nàng. Cách đó không xa có người rao hàng bán bánh hồ bính (*), trong không khí đều là phảng phất mùi vị của nó.

(*) Bánh hồ bính: là một loại bánh nướng, nhân hồ đào, hình tròn dẹt.

Bánh hồ bính.jpg

Tiếng phụ nữ trung niên đang tranh cãi cò kè mặc cả, tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ con tranh đoạt đồ chơi, còn có tiếng người bán hàng rong rao bán xâu mứt quả…

Hắn nhắm mắt lại, không để ý ánh mắt kỳ lạ của người bên ngoài, cơ thể tiều tụy dường như đã cảm thụ lại được sức sống, những âm thanh đã lâu rồi không gặp.

Nàng đã đưa hắn một ít tiền, hắn trân trọng đánh giá bốn phía thật lâu, xong mới đỏ mặt dùng vài đồng mua cho nàng một chiếc trâm cài tóc thô sơ, quý trọng nắm trong tay.

Mặt trời dần dần rơi về phía tây, ráng chiều đỏ rực một mảng trên bầu trời.

Tay của hắn từ từ run rẩy.

Nhưng… đã lâu như vậy, sao nàng còn chưa ra.

Nhưng… Nàng thật sự cần hắn sao?

Sắc trời mờ tối, bốn phía cửa hàng đều đã sáng đèn, theo quy tắc, cửa hàng bắt đầu đóng cửa.

Hắn ngăn tiểu nha hoàn muốn đóng cửa lại: “Lâm cô nương còn ở trong đó, tại sao các người lại đóng cửa chứ?”

“Lâm cô nương cái gì, bên trong đã sớm không còn ai rồi!”

“Không đúng, Lâm cô nương còn ở bên trong!” Hắn có ý vượt qua tiểu nha hoàn đi vào bên trong cửa hàng may mặc tìm nàng: “Rõ ràng nàng đã đi vào, cho tới bây giờ cũng chưa ra ngoài, ngươi để ta vào tìm nàng!”

“Cái tên này muốn làm cái gì hả! Đã nói là bên trong không có ai mà!” Cơ thể hắn suy nhược cực kỳ, dễ dàng bị tiểu nha hoàn đẩy ngã trên đất. Trâm cài tóc trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Hắn vội vàng nhặt lên, một giây sau, tiểu nha hoàng đã khóa cửa tiệm, miệng lầm bầm lầu bầu rời đi.

Hắn té ngã trên đất nhưng vẫn nắm chặt trâm cài tóc trong tay, siết chặt đến khi các khớp ngón tay trắng bệch.

Hắn nhớ rõ mỗi một chữ nàng đã nói ban nãy.

Nàng nói: “Có một chút đồ, thật sự không tiện để người đi vào trong với ta. Người ở đây chờ ta đi.”

Nàng nói: “Đúng rồi, số tiền này người cầm đi, có muốn mua cái gì thì mua, tốt nhất là mua một ít thức ăn cùng y phục.”

Nàng nói: “Người ở đây… Nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thì ra, ngay từ đầu đã quyết định muốn bỏ hắn lại rồi sao?

“Sa Pháo Tử đến!”

“Chạy mau! Sa Pháo Tử lại tới cướp bóc kìa!”

Trong nháy mắt đồng tử Vu Thời Phú mở lớn, ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt còn mờ mịt chưa rút đi hết. Chỉ thấy bên trong ráng chiều đỏ tươi như máu, một tên cao to vạm vỡ cưỡi trên lưng lạc đà, trong tay là một trường đao đang phóng nhanh về phía này.

Trong chớp mắt, sắc mặt trắng bệch.

Phải chạy mới được…

Hắn tới rồi, nếu không chạy sẽ bị bắt trở về…

Bắt về… chịu tất cả tra tấn như trước đây…

Trong lòng muốn chạy trốn, nhưng chân lại mềm nhũn không có sức.

Không.

Nam tử mặt mày dữ tợn cưỡi lạc đà đi tới, bốn phía là nhóm mã tặc hung ác, đang cách nơi này càng ngày càng gần. Bốn phía đều là tiếng la thét kinh hoàng chói tai.

Chạy không thoát.

Ánh mắt càng trừng lớn, một giọt lệ lướt trên gò má rơi xuống đất. Trước cơn tuyệt vọng, nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt tươi cười của nàng.

Lâm cô nương.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
thongminh123
6 Năm Cách đây

Hic! A phải vượt qua đc cơn sợ hãi thì mới sống hp đc

azurelamlam
6 Năm Cách đây

Anh phải chống đỡ đến cùng anh nhé! Bước qua bóng tối thì mới được

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Tỷ cuối cùng cũng ko bỏ anh mà

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

Cố gắng lên a ơiiii

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Mạnh mẽ lên người lữ hành ơi.

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Kiểu gì tỷ cũng quay lại cho xem

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Tới chương này lại thấy tội ảnh. Kiểu bị chấn thương tâm lý nên luôn phòng vệ nảy sinh khoảng cách xã hội ý

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!