Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 24

Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (6)

Chương 24

Editor: Zens Zens

“Lâm cô nương…”

Trước khi ánh mắt Sa Pháo Tử vừa quét đến bên này, một đôi tay mạnh mẽ vươn từ phía sau ra kéo hắn vào bên trong một con hẻm.

Có thể cảm giác được hô hấp của đối phương còn dồn dập hơn so với hắn, hổn hển phả lên trên mặt hắn.

Trong chớp mắt, ánh mắt Vu Thời Phú lại mờ mịt như cũ, cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của nàng: “Vu công tử, Vu công tử?”

Tầm mắt chậm rãi dừng trên gương mặt người trước mắt. Hắn nhìn nàng, một giọt lệ vô thức tràn ra từ hốc mắt, nhỏ giọt lên tay hắn, nóng hổi làm cho hắn tỉnh tảo triệt để.

“… Lâm, cô nương?”

Nàng không đáp lại, chỉ nhìn hắn, hơi hơi gật đầu. Sắc mặt ửng hồng, sợi tóc hỗn độn, giống như vừa chạy gấp rút dữ dội.

Trong con hẻm có cái sọt rách nát bị người khác vứt bỏ, nàng dùng tốc độ nhanh nhất nhặt cái sọt, úp lên đỉnh đầu hai người. Bên ngoài ngõ nhỏ truyền tới tiếng khóc của trẻ nhỏ, cùng với tiếng cười kiêu ngạo của đám mã tặc. Vu Thời Phú rất quen thuộc tiếng cười đó, hắn đã từng vô số lần nghe thấy trong quá khứ, mỗi một lần đều kèm theo đủ loại tra tấn.

Có một lần, ở trước mặt toàn bộ đám mã tặc, Sa Pháo Tử đè hắn xuống đất làm nhục. Khi đó hắn không chịu đựng nổi toan cắn lưỡi tự sát, vì thế sẽ có tên mã tặc chuyên môn dùng ngón tay tanh hôi đó nắm lấy đầu lưỡi hắn để phòng ngừa hắn tự sát, nam nhân ở trên người thở hổn hển, bốn phía đều là đám mã tặc dâm dật. Tiếng cười cùng với tiếng huýt sáo, ánh nến trên bàn như hạt đậu, làm người ta lập lòe tuyệt vọng, lay lắt.

Cái sọt tựa như bức bình phong che chắn kiên cố, ngăn cách hoàn toàn bên trong và bên ngoài. Ngoài cái sọt là một nhóm gian dâm Sa Pháo Tử đang đánh cướp. Bên trong là hai người gầy yếu như nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

“Không sao, không có việc gì. Đừng sợ…”

Tay nữ tử run rẩy, chậm chạp vươn ra, tìm kiếm, chạm vài lần vào lỗ tai hắn. Nàng tới gần lỗ tai, lầm bẩm trấn an hắn, khiến cho trong lỗ tai hắn chỉ có âm thanh của nàng. Ngón tay hơi động đậy, sau đó trong đêm tối bắt lấy tay nàng, run rẩy nắm chặt.

Nàng muốn bỏ rơi hắn, nhưng hắn vẫn chỉ tin tưởng một mình nàng.

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt là một màu đen tối.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng la hét khóc lóc chói tai ngoài ngõ nhỏ đã ngừng lại, chỉ còn tiếng khóc trầm thấp cùng tiếng rên rỉ truyền ra. Bàn tay che lỗ tai chợt chậm rãi buông ra, cái sọt cũng bị lấy đi, lông mi run rẩy mở ra, một tia sáng yếu ớt bừng lên trước mắt.

Trời đã tối. Khắp ngõ nhỏ đều là quan binh tới muộn, trong tay cầm đèn lòng đi tới đi lui tuần tra, chiếu lên ngã tư đường tối đen một ít ánh sang. Trên đường nằm la liệt người già phụ nữ bị đánh đến tàn phế, còn có trẻ nhỏ bất lực khóc toáng lên. Quan binh đi từng bước từng bước hỏi thăm tình hình, nhưng ngay cả bọn hắn cũng không cho những người bị thương một sắc mặt tốt. Có vẻ như là đang say sưa chè chén thì bị bắt chạy đến, trên mặt quan binh còn men say, mùi rượu bốc lên khắp người.

Vu Thời Phú bị nữ tử bên cạnh kéo lên. Lúc này, hắn mới cảm giác được nàng cũng run rẩy. Hắn muốn thử thăm dò sắc mặt nàng, nhưng nàng quật cường không chịu quay lại. Vì thế hắn đi tới trước mặt nàng, thấy nàng đang rơi lệ lã chã. Đôi mắt bình tĩnh ôn hòa ngày thường giờ thay bằng đôi mắt ngập nước, vừa sưng vừa đỏ.

“Lâm cô nương…” Nước mắt trên mặt hắn vốn cũng chưa khô, có chút ngỡ ngàng nhìn nữ từ đang khóc. Theo bản năng, hắn chậm rãi kéo đầu nàng vào lòng mình.

“Xin lỗi!” Nàng đưa tay nắm y phục trước ngực hắn khóc, nhàu vạt áo hắn đầy nếp nhăn. Hắn nhíu mày, giống như nghe không hiểu nàng đang nói gì: “Vì sao lại nói xin lỗi với ta? Rõ ràng là nàng lại cứu ta một lần nữa.”

“Xin lỗi…” Nàng vừa khóc vừa nhận lỗi không ngừng, cả người run rẩy liên tục, tựa như lá vàng rơi rụng trong gió. Lực ôm nàng càng ngày càng tăng, hắn siết chặt cánh tay, cảm thấy tim như bị ai bóp lấy.

“… Lâm cô nương. Vừa nãy, nàng muốn bỏ ta ở lại, tự mình đi về đúng không?”

“Xin lỗi…”

“Thật ra không cần đâu. Chỉ cần nàng nói một câu ghét ta, thì ta sẽ lập tức chấm dứt tính mạng của mình, nàng không cần…” Giữa cổ họng chua xót, bàn tay hơi run động: “Không cần phải hao tổn tâm tư như vậy.”

“Không phải ta muốn vứt bỏ người.” Nàng vẫn vùi đầu vào ngực hắn không chịu ra, giọng nói rầu rĩ: “Ta nói rồi, Vu công tử là một người rất sạch sẽ… Chỉ là, sớm muộn gì người cũng phải rời khỏi đây, hiện giờ thương tích của người đã tốt hơn. Ta chỉ muốn, giúp người sớm quay về thế giới của mình, trở lại làm con người yêu mến núi sông…”

“Nhưng nàng đã trở lại…” Hắn cúi đầu, chiếc cằm nhọn gầy gác nhẹ lên đỉnh đầu nàng: “Vì sao nàng trở về?” Hơi thở không ổn định, giọng nói run run: “Nàng trở về, có phải chứng tỏ là, nàng cần ta…”

“…”

Nàng không nói gì thêm. Vì thế, hắn cũng chỉ lẳng lặng ôm nàng không nói lời nào. Có lẽ bởi vì ẩn nấp trong con hẻm, bọn quan binh cũng uống rượu, ánh sáng đèn lồng bên ngoài ngõ nhỏ không ngừng di động, thế nhưng không một ai phát hiện hai người đang đứng trong bóng đêm.

Đêm đã khuya, trên đường hắn nắm tay nàng đi về. Trong sao mạc yên tĩnh, ánh trăng màu trắng bạc treo cao trên bao trời, vầng sáng dịu dàng bao phủ hai người.

Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc nàng mở miệng: “Ta muốn, đưa người đến chợ, cho người tiền, sau đó ta có thể rời khỏi. Nhưng…”

Hắn không đáp, đi chầm chậm như trước, nhưng sức lực trên tay lại tăng vài phần.

“Ta đi không bao lâu thì nhìn thấy Sa Pháo Tử đang kéo người đi về hướng chợ. Ta trốn sau cồn cát, muốn lập tức chạy về trốn… Sau đó, ta nhớ tới người.” Nàng cúi đầu, tiếng nói bĩnh tĩnh nhưng khó che giấu được cảm giác dao động: “Ta nghĩ nhất định người còn ở chỗ đó chờ ta, giống như lúc ở nhà vậy, không thấy ta thì không chịu nhúc nhích. Nên ta bắt đầu chạy… Vừa chạy vừa không kềm được nước mắt, lo lắng người có bị Sa Pháo Tử phát hiện rồi bắt đi không, lo lắng có phải người sẽ sợ đến không nhúc nhích nổi hay không.” Một giọt nước mắt rơi trên đôi bàn tay nắm chặt. Gió đêm lạnh lẽo, độ ấm từ giọt lệ làm hắn chợt run lên.

“Thật may ta đã trở lại… nếu ta không trở lại, nếu người bị bắt đi, thì quãng đời còn lại của ta sẽ không thể nào yên lòng, cả cuộc đời ta sẽ không được sống yên ổn.”

Nàng vẫn còn lo lắng cho mình.

Từ lúc mới bắt đầu đã bất an, càng về sau thất vọng đến gần như tuyệt vọng, cho đến giờ, rốt cuộc trong lòng lại sinh ra một loại hy vọng như xuân về hoa nở. Bỗng nhiên hắn xúc động muốn rơi lệ.

Ngôn Thương cảm thấy nơi ngón tay giao nhau càng ngày càng chặt, chặt đến phát đau. Nhưng nàng chỉ nhíu mày, yên lặng chịu đựng hắn phát tiết.

Nàng đưa hắn đến chợ, vốn không có ý định muốn bỏ hắn lại đó, nhưng không ngờ hắn lại lộ ra biểu cảm thoải mái. Nếu không nghĩ cách ngăn chặn lại, thì khi vết thương hắn khỏi hắn, đợi cho tất cả nỗi đau của hắn qua đi, nàng sẽ không có cách nào giữ hắn lại bên mình nữa.

Nàng chắc chắn Sa Pháo Tử sẽ chạy về hướng của hắn, cho nên khi trong lúc hắn tuyệt vọng nhất liền kéo hắn vào bên trong con hẻm. Bất luận thế nào, tóm lại hắn sẽ trở nên cảm kích nàng. Hơn nữa mong muốn không xa rời lúc trước của hắn sẽ trở thành thật tâm thật lòng, mà không phải là vì muốn trốn tránh thế giới bên ngoài mà ở lại bên người nàng. Có như thế, hắn mới có thể cảm thấy hạnh phúc.

Nàng nhìn bóng lưng nam tử vừa nhỏ gầy lại vừa rộng ấy, trong không khí truyền đến tiếng hô hấp trầm thấp của nam tử. Ngôn Thương muốn vòng qua người hắn nhưng lại nghe được hắn khàn khàn tiếng, nói:

“Lâm cô nương, đừng nhìn.”

Động tác chân Ngôn Thương dừng lại, cảm giác được xúc cảm ướt át trên mu bàn tay đang lan ra, trong lòng cũng đoán được biểu hiện bây giờ của hắn. Nàng từ bỏ việc muốn đi vòng lên trước, nhưng vẫn yên lặng để hắn nắm chặt ngón tay nàng trong tay.

Lúc trở về nhà thì mu bàn tay của Ngôn Thương đã ướt đẫm. Hắn yên lặng cởi hài, chôn chặt mình trong chăn như trước.

Tất cả đều giống như trước đây.

Ngoại trừ một chuyện là cơ thể hắn đã mau chóng khá hơn.

Lúc nàng mới cứu hắn về thì lúc nào hắn cũng buồn bực không vui, cứ thừ người ở một góc nào đó hoặc sẽ lẳng lặng nhìn nàng. Còn bây giờ, hắn vẫn luôn luôn đi theo sát nàng, nhưng hắn đã biết cười.

Hôm đó Ngôn Thương tước xương rồng lúc nửa đêm, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt hòa phong lãng nguyệt (*) của hắn, không biết đã nhìn nàng bao lâu rồi. Hắn ngồi xuống bên cạnh, cầm dao, bắt đầu giúp nàng tước vỏ xương rồng.

(*) Hòa phong lãng nguyệt: gió tươi mát, trời trong sáng.

Sau này, những chuyện như thế cũng thường xuyên xảy ra. Ngôn Thương đang tưới rau trên đất của mình, khi quay đầu lại liền phát hiện hắn đang xách một thùng nước nghiêng ngã lảo đảo, đầu đầy mồ hôi, đặt thùng nước trước mặt nàng, khuôn mặt khẽ cười nói với nàng, giống như muốn nói với nàng “nàng xem, ta có thể giúp nàng xách nước được.”

Miệng giếng cổ kia không biết là do ai đào, giữa sa mạc mênh mông này vậy mà lại xuất hiện một miệng giếng. Sống trong sa mạc, đây là cái quan trong nhất mà Ngôn Thương phải dựa vào. Nhưng mỗi một lần Ngôn Thương múc nước đều rất tốn sức, nàng đi đứng không tiện, bánh xe trên giếng cũng đã cũ, mỗi lần múc xong đều cảm thấy eo mỏi lưng đau. Rồi rốt cuộc hắn cũng chú ý tới.

Sau này, cho dù Ngôn Thương làm việc gì cần nước, hắn luôn canh đúng lúc mà đem nước tới. Hắn mặc kệ thân thể yếu ớt của mình như cũ, mặc kệ Ngôn Thương có khuyên bảo thế nào, thì hắn vẫn không từ bỏ việc múc nước giúp nàng.

Hắn đã không còn mang guốc gỗ. Hiện giờ cho dù là đi nơi nào, hắn đều luôn mang ủng kín kẽ.

Ngôn Thương thương nghĩ, bộ dáng này của hắn đã rất giống như thật sự cảm thấy hạnh phúc. Nếu hắn đã thật sự cảm thấy hạnh phúc, thì nàng cũng không nên ở nơi này nữa, hắn là đã đến lúc chuyển vào quyển tiểu thuyết tiếp theo mà không cần phải ở đây dây dưa không rõ với hắn nữa.

Nam tử này, vết thương trong lòng hắn vô cùng sâu đậm. Đến lúc nào mới có cơ hội, để hắn có thể mở cửa trái tim lần nữa?

Không bao lâu sau, lúc Ngôn Thương đang ở trong ruộng rau củ cải chín, thứ chiếm một nửa đất trồng rau của nàng. Ngôn Thương đang chuẩn bị nhổ những củ cải này lên, tích trũ củ cải để dành. Vu Thời Phú cũng kiên trì muốn nhổ củ cải với nàng.

Nhổ hết củ cả xong, nàng xoắn tay áo lau mồ hôi. Thấy trên đỉnh đầu hơi ngứa, ngẩng đầu nhìn, thì thấy Vu Thời Phú đang cười tủm tỉm cúi đầu nhìn nàng, trên tay là một đóa hoa của cây củ cải màu xanh tím, cố chấp muốn cài lên tóc nàng.

“Lần trước, trâm cài tóc ta mua cho nàng không biết đã rớt đâu rồi. Ta nghĩ chắc là lúc trên đường, ta không cẩn thận đã buông lỏng tay rớt mất.” Hắn nâng tay lên, thay nàng cài lên thật tốt, lại sửa sang lại tóc nàng, giọng nói ấm áp: “Sau này ta bù lại cho nàng, hiện giờ ta phát hiện, hoa củ cải nở cũng thật đẹp, không thua gì mẫu đơn hay phù dung.”

“Người nói như vậy, nếu củ cải có thể nghe được, chắc chắn cảm thấy rất kiêu ngạo.”

“Tại sao?” Hắn hoang mang nhìn nàng.

“Người đã gặp rất nhiều loài hoa đẹp, vậy mà giờ đây, Vu Thời Phú, Vu công tử từng gặp rất nhiều hoa đẹp lại khen một đóa hoa củ cải nở thật xinh đẹp.”

“Phải, ta đã gặp qua rất nhiều hoa đẹp.” Dường như hắn trở nên hứng trí, mặt mày cũng toát ra khí thế hừng hực: “Có mẫu đơn xanh biếc, lúc nở rộ ra thì bốn phía đều yên tĩnh hết giống như sợ quấy nhiễu tiên tử của loài hoa; cón có hoa quỳnh đỏ thẫm, nở ra tại nơi thâm sơn không người lui tới, lúc nở ra là dường như có thể nghe được tiếng cảm thán; còn có hoa cúc màu mực, từng cánh hoa bừng nở trong mùa đông, đưa tới vô vàn hồ điệp…”

Lời của hắn ngưng bặt, sắc mặt cũng đột ngột trở nên trắng như tuyết.

Ánh mắt Ngôn Thương vẫn không nhìn hắn, chỉ bình tĩnh trông về phương xa, tựa như xuyên qua sa mạc, nhìn thấy những cảnh đẹp kỳ lạ như lời hắn kể.

“Vu công tử, cuối cùng thì người đã có hứng thú với cảnh sắc núi sông bên ngoài rồi.”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
trackback
7 Năm Cách đây

[…] 20♥ 21♥ 22♥ 23♥ 24♥ […]

azurelamlam
6 Năm Cách đây

Vu công tử à, chuyến hành trình kế tiếp của ngài nên bắt đầu gòi, đi đi rồi sẽ hiểu rõ lòng mình ngay thôi ấy

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
6 Năm Cách đây

Anh đi thật à v tỷ làm sao

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
6 Năm Cách đây

Sao chương này buồn quá vậy ??

Zhenai
Zhenai
6 Năm Cách đây

Anh phải đi thì cô ấy mới cứu vớt nam phụ khác được. Huhu

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Chỉ cần n àngnói một câu, ta sẽ lập tức chấm dứt mạng sống của mình. Tên ngốc

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Tâm lí nhân vật 2 anh chị này khó hỉu quá ?

Ngọc Anh
Ngọc Anh
4 Năm Cách đây

Vết thương tâm lý của anh đã lành rồi đấy

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!