Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 25

Thế giới VI : Cứu vớt Lữ hành gia 21 tuổi (Hết)

Chương 25

Editor: Zens Zens

Sa mạc trải qua mùa mưa lớn nhất, qua cơn mưa xương rồng trở nên ẩm ướt, thoạt nhìn bóng loáng. Cây quyển bá (*) và khóm rêu ở bốn phía trong nhà cũng bắt đầu sinh trưởng, cảnh tượng bừng bừng sức sống này đang chậm rãi hiện ra, bất đồng hoàn toàn với ngày thường.

(*) Cây quyển bá: hay còn gọi thanh tùng, chân vịt, quyển bá trường sinh, trường sinh thảo. Cây mọc ở các vùng núi đá hoặc đất sỏi khô cằn trên núi cao, hoặc núi đá gần biển. Quyển bá chịu được điều kiện khô hạn, khi diễn biến thời tiết bất lợi chúng co cuộn cành lá vào trong để duy trì sự sống, khi thời tiết ẩm ướt thuật lợi cành lá lại vươn xòe ra ngoài phát triến. (Sưu tầm)

Selaginella tamariscina 1234 Moi sinh.JPG

Vu Thời Phú cũng giống như cây tiên nhân chưởng vậy. Hiện tại, vết thương trên người đã lành hẳn, tổn thương trong lòng cũng nhanh chóng khôi phục. Hắn cũng giống như một gốc cây xương rồng được nước mưa gột rửa, tỏa ra sức sống của chính mình.

Từ sau lần Ngôn Thương nói với hắn câu đó, hắn không hề nhắc đến thế giới bên ngoài với nàng nữa, hệt như lo lắng nàng lại nói một câu muốn đuổi hắn đi.

“Vu công tử, cuối cùng thì người đã có hứng thú với cảnh sắc núi sông bên ngoài rồi.”

Kỳ thật, không phải là nổi lên hứng thú đổi với thế giới bên ngoài. Hắn vẫn luôn thuộc về những cuộc hành trình. Nam tử yêu thích non sông, phát lời thề cả đời đều muốn dùng đôi chân để đo đạc toàn bộ lãnh thổ dưới chân mình. Cho dù bị thương gãy cánh, thì thương thế cũng có ngày khỏi hẳn, không thể tránh khỏi một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi nơi này, trừ khi nàng có thể giữ hắn lại.

Dường như hắn cũng hiểu bản thân sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, tươi cười vốn dần dần nhiều lên thì nay lại dần dần thu lại. Nét mờ mịt trên mặt lại trở về, hắn lại bắt đầu ngẩn người thật lâu. Đối với sự thay đổi của hắn, Ngôn Thương làm như không biết, vẫn làm việc của mình như trước.

Củ cải thu hoạch cần phải cắt sợi phơi khô thì mới có thể tích trữ trong thời gian dài. Trong suốt sáu ngày, buổi sáng Ngôn Thương và Vu Thời Phú đều bận rộn đem củ cải ra ngoài, buổi tối lại đem củ cải vào nhà. Đến ngày thứ bảy, tất cả củ cải đường đều đã thu hoạch xong, nhưng hắn vẫn ở trong phong mình, không đi tìm nàng.

Hắn thay ủng, từ cửa trước đi vòng ra cửa sau. Cứ tìm kiềm suốt, cuối cùng nhìn thấy nàng ngồi phơi nắng giữa một đống mầm củ cải, chống hai má ngẩn người. Vẻ mặt nàng giật mình, trên tay còn nắm một bông hoa củ cải đã héo rũ, vô thức động đậy.

Vu Thời Phú vẫn cảm thấy, nàng là người cực kỳ dễ mềm lòng. Chỉ cần hắn rớt một giọt nước mắt, hoặc là trong ánh mắt lộ ra vẻ yếu ớt, thì nàng sẽ luống cuống tay chân ngay. Nữ tử mềm mại như vậy, lại cư trú ở nơi sa mạc không bóng ngời, tự mình chăm sóc đất trồng rau, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, không son phấn, không sợ tịch mịch. Nàng và hắn là hai người hoàn toàn bất đồng, hắn thích đi lại, còn nàng thì thích dừng lại một chỗ yên ổn. Nhưng hắn và nàng lại có chỗ tương đồng, ví như bọn họ đều không sợ tịch mịch.

Vì để xem quang cảnh kỳ lạ của đom đóm trong thâm sơn, hắn cũng từng ở trong thâm sơn nửa tháng không thấy người. Mà cuối cùng khi nhìn thấy đom đóm đó, thì hắn lại vô cùng vui sướng, đền bù hết tất cả trì hoãn, chậm trễ, không cam lòng đó.

Nhưng còn nữ tử này thì lại không có lý do gì ở lại đây. Nàng không phải vì nhìn xem cát vàng mênh mông ở nơi này, mà bởi vì không muốn rời đi cho nên nàng đã lưu lại. Về sau, chắc chắn cũng sẽ không thể có người nào có thể khiến nàng rời khỏi đây được.

Lẳng lặng đứng yên một chỗ, cúi mắt. Ánh mắt nhìn thấy một đóa hoa củ cải chưa nở, hắn cúi người hái cẩn thận, đưa tới trước mặt nàng.

Nàng hồi phục lại sau khi ngẩn người, ngẩn đầu nhìn hắn, đôi mắt hơi hơi đỏ.

Trong lòng hắn đau xót.

Chậm chạp quỳ gối xuống trước mặt nàng, hắn lấy đóa hoa củ cải cài lên mái tóc lỏng lẻo của nàng.

“Lâm cô nương.” Hắn vẫn ngoan ngoãn giống như trước, nhưng lời nói đã không còn yếu ớt giống như trước: “Sắc trời đã muộn, chúng ta trở về đi.”

Nàng lắc đầu, nhìn về phương xa. Ở nơi xa xăm ấy, sa mạc và bầu trời kết thành một đường, giống như một đường biên giới, cách trở.

“Vu công tử, người nói xem, rời khỏi sa mạc này, càng đi về phía trước thì sẽ thấy được nơi nào?”

Động tác trên tay hắn bị kiềm lại, tiếp theo làm như không có gì, thấp giọng nói: “Ta cũng không biết.”

“Nếu người muốn biết, cũng không có gì khó…”

“Ta không muốn biết!” Hắn ngắt lời nàng, đem nàng ôm vào lòng. Nữ tử trong ngực lại tính nói thêm gì đó, hắn chỉ có thể to tiếng nói: “Nơi này rất tốt, ta không muốn biết cuộc hành trình phía trước là cái gì hết, cả đời này ta sẽ ở cùng với nàng.!”

Nữ tử trong lòng cười nhẹ một tiếng, dường như đang cười nhạo lời nói trăm ngàn sơ hở của hắn. Phải, hắn biết lời nói của mình trăm ngàn sơ hở, nhưng hắn không muốn thấy nàng mặt mày bi thương bảo hắn rời đi. Hắn, không muốn rời đi một chút nào…

Một chút cũng không muốn… bước vào rừng sâu núi thẩm mà không có nàng giống như lần ở trên đường phố vậy.

Lúc này cô gái trong ngực cũng không tránh né giống như trước, thậm chí nàng còn vươn tay ra, ôm lấy chiếc eo gầy đến đáng thương của hắn. Y phục trước ngực cũng bị chất lỏng ấm áp lặng lẽ thấm ướt.

Điều đáng buồn nhất trên thế giới là, hai người đều biết kết cục của nhau, mà còn đau khổ giãy giụa không chịu buông tay.

Mấy ngày sau, có một đội thương nhân cưỡi lạc đà đi ngang trước nhà, khi đó hắn đang cùng nàng ngắt tiên nhân chưởng. Trong thương đội có một đứa bé tóc còn để chỏm lưa thưa đang lắc lư trái phải trên lưng lạc đà.

“Phụ thân, thật sự phía trước có băng tuyền (*) sao?”

(*) Băng tuyền: suối băng

“Chẳng lẽ cha con lừa con sao hả? Bất quá băng tuyền là suối nguồn linh động, ai cũng không biết nó sẽ phun trào ở đâu.”

“Vì sao băng tuyền lại gọi là băng tuyền vậy ạ?”

“Bởi vì khi nước suối phun trào thì mang theo băng đá, trong suốt lấp lánh, rất nhiều người đều nói đó là cảnh sắc đẹp nhất của nhân gian đó!”

“Bịch” một tiếng, cây tiên nhân chưởng trong tay Vu Thời Phú rơi xuống đất. Hắn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, mặc kệ thương đội đi từ lúc nào, chỉ để lại một mảng bụi mù.

Động tác trên tay Ngôn Thương dừng lại. Nàng biết, cái nên đến thì đã đến rồi.

Ngôn Thương bắt đầu may y phục cho Vu Thời Phú. Vải dệt màu xanh mới mua, tỉ mỉ giặt giũ, cắt ra ngay ngắn chỉnh tề, phơi ở giữa hai trụ cột trong phòng. Vì nàng đã từng thoa thuốc chữa thương nên đã biết kích thước vóc dáng của hắn, do đó nàng cũng chưa bao giờ nói cho hắn biết chuyện y phục.

Đợi đến khi hắn nhìn thấy y phục thì đã là chuyện của hai ngày sau.

Nàng sai hắn múc một thùng nước, hắn đi. Nhưng cho đến khi trở về phòng thì bên trong đã không còn người, tìm khắp nơi cũng đều không thấy nàng.

Trên giường hắn đặt một bọc đồ, khi mở ra thì là một bộ y phục màu xanh mới và một đôi ủng, một phong bì chứa một ít bạc vụn, đây chắc là toàn bộ tài sản của nàng.

Cho dù biết bản thân sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, lại không ngờ ngày này lại tới đột ngột như vậy. Thậm chí nàng còn tránh mặt không gặp, cả một câu từ biệt cũng không nói.

“Lâm cô nương!” Hắn phát tiết rống lớn vài tiếng, vẫn không nhận được câu trả lời của nàng như dự đoán.

Trong lòng đau đến sắp không thở nổi.

Vu Thời Phú không biết mình cầm lấy bọc đồ như thế nào, đi ra khỏi phòng như du hồn.

Cúi đầu đi vài bước, đột nhiên nóc nhà truyền đến tiếng ca rõ rệt. Ngẩng phắt đầu lại nhìn, một nữ tử mặc áo trắng ngồi trên nóc nhà, cuồng phong thổi lên khiến sợi tóc cùng tay áo nàng tung bay.

“Lâm cô nương!” Hắn khàn giọng hô lên.

“Tiễn quân đi ngàn dặm, rồi cũng phải từ biệt.” Nàng khẽ cười. Áo trắng phấp phới, trên đầu cài chiếc trâm thô sơ mà hắn cứ nghĩ là đã thất lạc, không phấn son, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy khuynh thành. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng khảy vài cái lên tỳ bà trong tay: “Ta sẽ vì công tử mà dâng lên một khúc đưa tiễn. Bất luận sau này có còn gặp lại hay không, đời này chỉ cầu người bình an.”

“Ải xưa đầy cỏ úa,
Đau lòng lúc chia phôi.
Đường ra ngoài mây lạnh,
Người về tuyết chiều rơi…”(*)

(*) Bản dịch thơ sưu tầm, trích trong bài thơ Tiễn Lý Đoan của Lư Luân.

Tí tách.

Một giọt lệ nặng nề đập vỡ xuống đất.

Hắn ngưng mắt thật lâu nhìn nữ tử trên nóc nhà, cho đến khi trước mắt là một mảng mơ hồ mới mạnh mẽ gạt lệ.

“Lâm cô nương! Nàng chờ ta năm năm, năm năm sau ta nhất định sẽ nhìn khắp giang sơn, trở về bên cạnh nàng cả đời!”

Chưa đợi nữ tử trả lời, hắn cắn chặt răng, nhìn thoáng qua căn nhà cô độc trong hoang mạc lần cuối rồi xoay người ra đi. Tiếng ca kia vẫn luôn luôn văng vẳng ở phía sau, giống như vẫn sẽ vang mãi như thế, vĩnh viễn không ngừng.

“Mồ côi sớm làm khách,
Nhiều nạn chậm quen ai.
Nín lệ nhìn nhau mãi,
Mong chi gặp nữa rồi…” (*)

(*)Bản dịch thơ sưu tầm, trích trong bài thơ Tiễn Lý Đoan của Lư Luân.

Dường như Vu Thời Phú lại trở về lúc trước khi mình bị thương.

Vào ban ngày, hắn chăm chú nhìn, xuyên qua nhiều đường phố phồn hoa náo nhiệt. Buổi tối hắn ngủ ngoài trời ở ngoại ô, trước lúc nhắm mắt lại, điều hắn nghĩ tới cuối cùng luôn là nữ tử dịu dàng trầm ổn kia.

Hắn không nghĩ nếu cuộc sống không có hắn thì nàng sẽ thế nào. Hắn biết bản thân mình đối với nàng không quan trọng, sau khi mình rời đi, nàng nhất định cũng giống như trước kia. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, tựa như, hắn chưa bao giờ từng xuất hiện…

Vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn chợt trống rỗng.

Hắn ép bản thân phải nghĩ tới băng tuyền, đó mới là cái hắn nên để ý nhất. Chỉ có nghĩ như vậy, nghĩ tới cuộc du hành xa lạ, nghĩ tới phong cảnh xa lạ, thì trong lòng hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Một ngày tháng sáu, rốt cuộc Vu Thời Phú cũng chứng kiến tận mắt băng tuyền mà hắn từng mơ ước. Đây có lẽ là ý trời muốn cho hắn thấy, bởi vì lúc đó hắn đang nghỉ ngơi trên một đống đá khô ráo để tránh nắng. Trong mộng, hắn đã gặp được nữ tử có khuôn mặt tươi cười thanh đạm đó, khi vừa tỉnh lại thì liền thấy khí lạnh kinh người.

Di chuyển cơ thể, đập vào tầm mắt là một dòng suối cao lớn trong veo đến mức khó tin. Rõ ràng đang vào thời điểm tháng sáu nóng bức, nhưng dòng suối này lại pha lẫn băng tuyết phun ra từ khe đá, lóe lên ánh sáng thánh khiết. Không giống với phong cảnh thanh nhã yên lặng mà hắn từng thấy trước đây, dòng nước suối này ở trong tầm tay hắn, khi chạm vào lại có nhiệt độ lạnh băng, nghe được âm thanh nước chảy ào ào.

Vu Thời Phú cảm thấy mình kích động đến rơi lệ.

Hắn rời khỏi nữ tử mà mình yêu thương, rốt cuộc cũng thấy được dòng suối mà mình muốn thấy.

Đáng tiếc, Lâm cô nương không nhìn thấy. Cuối cùng hắn nhìn lại sự vật mà hắn đã mong ước được nhìn thấy, dòng suối đẹp làm sao, hắn thật sự rất muốn nàng cũng đến đây tán thưởng nó, chạm vào nó.

Dường như nước mắt chảy ra, Vu Thời Phú vội vàng cúi đầu. Ánh mắt rơi xuống vạt áo lại đột nhiên ngẩn người.

Y phục màu xanh phối với vạt áo trắng, vạt áo bị nước suối làm ướt nhẹp một mảng, thấp thoáng lộ ra một hàng chữ nhỏ.

Vu Thời Phú túm mạnh vạt áo mở ra, một giây sau, tim lại đau đến không chịu được.

Hắn muốn gặp nàng đến phát điên mất.

Nữ tử cô độc ở trong sa mạc, mỗi ngày nhuộm toàn thân bão cát, lại thêu một câu lên vạt áo của hắn.

“Quân huề vi vũ lai, địch tẫn ngã trần ai.” (*)

(*) Nguyên văn câu này là 君携微雨来, 涤尽我尘埃 mình search không ra là xuất xứ từ đâu, nhưng nghĩa đại khái là “Người đến cùng mưa phùn, gột sạch bụi trần ai.”

Một ngày tháng bảy, Ngôn Thương vẫn ở trên nóc nhà khảy tỳ bà ca hát như xưa, mỗi ngày ngắm nhìn cảnh sắc giống nhau cả nghìn lần, cát vàng bị gió cuốn, bay lên rồi hạ xuống, lặp lại tuần hoàn, giống như vĩnh viễn không ngơi nghỉ.

Nhưng lần này không giống như ngày xưa, giữa đám bụi cát vàng bị cuốn lên, từ từ hiện ra một dáng người nam tử gầy gò đi đến.

Động tác trên tay thoáng dừng. Hắn đã trở lại.

“Lâm cô nương. Ta đã về rồi!” Dường như tiếng nói cũng bị cát vàng tôi luyện qua, càng thêm trầm khàn.

Trong lòng biết hắn đã thấy được dòng chữ trên vạt áo. Ngôn Thương nhẹ nhàng cười, khảy nhẹ đàn tỳ bà trong tay vài cái, thấp giọng mở miệng: “Tại sao trở về?”

“Ta không muốn rời khỏi nàng nữa.” Hắn dùng sức lắc lắc bình gốm trong tay, hướng về phía nữ tử trên nóc nhà, bên trong là tiếng róc rách của nước suối: “Ta đã gặp được cái ta muốn thấy nhất, Lâm cô nương, ta vì nàng mà mang nó về. Ta sẽ không bỏ nàng mà đi nữa.”

“Thật sự muốn ở lại sao?” Ngôn Thương lại khảy tỳ bà vài cái, dần dần thành một điệu nhạc. Một đôi mắt dịu dàng khoan dung nhìn về phía nam tử mang theo một thân phong trần bên dưới, đang si ngốc nhìn nàng.

Nàng chậm rãi nở ra một nụ cười bình lặng như trước, trong giọng nói ẩn chứa chờ mong.

“Người ở lại đây, vậy cuộc hành trình phải làm thế nào?”

Hắn vì nụ cười của nàng mà hoa mắt mê mẩn, ánh mắt nhìn nàng càng phát ra vẻ kiên định. Tựa như đã trôi qua một ngàn năm, đương lúc ánh mắt hai người nhìn nhau thật lâu, rốt cuộc hắn cũng mở miệng, giọng nói ấm áp:

“Tạm dừng là để đi đoạn đường dài hơn, hành trình của ta chính là nàng.”

_____________________

P/s (Zens Zens): Vậy là lại hết thêm một thế giới có cay đắng, ngọt ngào và cũng thật êm đềm rồi. Bây giờ, mình muốn thông báo với cả nhà một tin mới. Vì Tết nhất sắp tới, mình phải bận đủ thứ chuyện, do đó đành phải tạm ngưng edit một thời gian nữa, có thể là sẽ qua Tết mới tiếp tục lại. Hihi. Các bạn đừng lo, mình ko drop đâu, chỉ hơi nhây tí thôi :))). Nếu các bạn yêu thích truyện thì có thể comment nhiều vào, có lẽ mình sẽ sớm quay lại hơn nhé, nếu nhận được nhiều cổ vũ thì không chừng giao thừa sẽ có quà đó các bạn ;). Cuối cùng, mọi người nhớ theo dõi mục “Góc Editor tám nhảm” để nhận được thông báo về lịch edit lại nhé. Chân chọng kính chào! ^^

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

22 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Chúc bạn và gia đình ăn tết vui vẻ nhé !

zens zens
Reply to  Zhenai
5 Năm Cách đây

Chúc bạn năm mới nhiều niềm vui và hạnh phúc nha ^^

Mianna Annie
Mianna Annie
5 Năm Cách đây

Cái kết cảm động quá aaaaa ??. Ko hiểu sao đọc chương này làm ta nhớ tới cuốn Nhà Giả Kim.

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Híc. Cảm động quá đi à

Vy Nguyen
Vy Nguyen
4 Năm Cách đây

Hay và cảm động

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Thế giới này hay wá rất xúc động

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Phần này diễn biến hơi nặng nề nhưng kết thúc khiến người khác cảm thấy dễ chịu lắm

22
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!