Chương 31
Editor: Zens Zens
Đêm tối tĩnh lặng, tựa hồ từng tiếng động nhỏ đều được phóng đại lên vố số lần, anh nằm cách cô không xa, mỗi tiếng hít thở nho nhỏ của anh cô đều có thể nghe thấy được.
Đây là lần đầu tiên cô nằm trên một chiếc giường cùng một người đàn ông, loại cảm giác này đúng là đòi mạng mà.
“Ngủ rồi sao?” Giữa không gian yên tĩnh, giọng nói của anh đột nhiên vang lên, dường như cô cảm thấy âm sắc của anh có chút khàn khàn, tựa như là có cát đá thô ráp chuyển động, ma sát bên trong cổ họng anh vậy.
Toàn thân Trình Tuyết cứng đờ, hít sâu mấy hơi rồi mới mở miệng nói: “Vẫn… Vẫn chưa.”
Qua rất lâu, anh mới đáp nhẹ một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừm, anh cũng nghỉ sớm đi.”
Nói xong lời này, Trình Tuyết vẫn không yên tâm lắm, cứ lo lắng anh sẽ đột nhiên nhào tới. Bất quá cô lại lo thừa rồi, anh không hề nhào tới, thậm chí còn không mở miệng nói chuyện nữa. Sau đó Trình Tuyết liền ngủ gật, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, bên cạnh đã không còn bóng dáng của anh, trên tủ đầu giường đặt một tờ giấy. Trình Tuyết cầm lên xem, là anh để lại cho cô.
“Anh đi chạy bộ, chờ khi về anh mang bữa sáng cho em.”
Trình Tuyết nhìn qua mấy chữ này cười cười. Nhớ tới tối qua, hai người nằm trên một chiếc giường, thế nhưng lại không hề phát sinh cái gì, cô cảm thấy đúng là khó tin. Ừm, xem ra anh là người rất đứng đắn, nói không chạm thì liền không chạm, ôm cũng không ôm, đúng là quân tử đường đường chính chính.
Sau khi Trình Tuyết rời giường rửa mặt xong liền nghe thấy tiếng mở cửa, cô đã đưa Ngôn Cảnh Châu một chiếc chìa khoá dự bị, hẳn là anh chạy bộ buổi sáng về. Cô từ phòng vệ sinh đi ra, quả nhiên thấy người vào là anh.
Anh mặc một chiếc áo tay ngắn màu lam, bên dưới là quần thể thao ngắn màu xanh đậm, phía dưới nữa là một đôi giày thể thao màu đen. Đầu tóc anh ướt đẫm mồ hôi, một vài sợi dán ở trên trán, bắp chân cùng cánh tay phủ đầy một lớp mồ hôi, lan ra như đầm nước.
Vóc dáng của anh cao hơn thời niên thiếu một chút, thân thể cũng khoẻ mạnh rất nhiều, đã hoàn toàn là một người đàn ông rồi. Da thịt trên cánh tay và bắp chân cũng có phần rắn chắc vạm vỡ, nhìn qua có cảm giác vô cùng lực lưỡng. Cũng giống như một người đàn ông nhìn dáng người có lồi có lõm của phụ nữ thì sẽ thấy gợi cảm, thật ra phụ nữ nhìn thấy đàn ông có thân hình lực lưỡng cũng sẽ thấy gợi cảm.
Trình Tuyết đột nhiên nhớ đến sáng sớm hôm qua, lúc anh ôm cô từ phía sau, ngực áp vào lưng cô nóng rực. Cô nuốt nước miếng, vội vàng lắc lắc đầu, vứt hết những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi ra khỏi đầu óc, lúc này mới hướng anh hỏi: “Anh mua gì thế?”
Xem ra tâm trạng anh không tệ, đặt đồ lên bàn cơm, giọng nói cũng lộ ra vẻ nhẹ nhàng: “Đồ ngon.” Nói xong liền đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm gội.
Trình Tuyết tới bên cạnh bàn mở túi ra, thấy bên trong là vài cái bánh bột bắp, còn có một túi khác là món ăn kèm theo. Trình Tuyết nhìn chỗ đồ ăn kèm theo này cũng biết là mua ở nhà “Bánh bột bắp Vương Ma Tử”. Bánh bột bắp ở nhà bọn họ không giống với những chỗ khác, còn có thêm món ăn kèm đặc biệt. Họ đều dùng thịt nạt thêm nấm hương, cho đậu hủ và cây su hào xào chung, lúc ăn dùng một cái muỗng đem món ăn kèm nhét vào trong bánh, chỉ cần nuốt một miếng, mùi thịt băm nhuyễn thơm nồng, thêm vị ngọt của bánh bột bắp, lại còn vị chua của su hào. Mùi vị thật không còn lời nào tả nổi.
Trình Tuyết đi lấy hai cái muỗng, tự mình ăn trước. Ngôn Cảnh Châu tắm xong thay đồ đi ra, Trình Tuyết vẫy vẫy bánh bột bắp trong tay, nói: “Em phát hiện hình như anh rất hiểu rõ em thích gì thì phải, đồ mua đều là những thứ em thích không thôi.”
Anh ngồi xuống đối diện cô, đồng thời cầm một cái bánh bột bắp, vừa xúc đồ ăn kèm nhét vào trong bánh vừa nói với cô: “Làm bạn trai phải có nghĩa vụ biết rõ bạn gái mình yêu thích cái gì.”
“…”
Lúc nói lời này anh rất nghiêm trang, đương nhiên giọng nói tuyệt không cố chọc cho cô vui. Sắc mặt Trình Tuyết đỏ hồng, bất quá, mặc kệ lời nói này hắn có cố ý hay không, dù sao Trình Tuyết nghe rất thích, nghĩ đến cái gì lại nói: “Xem ra em không xứng với chức vụ bạn gái rồi, anh thích cái gì em cũng không biết.”
Anh không cho là đúng, nhướn mày nhìn cô nói: “Không vội, từ từ sau này sẽ biết.”
Trình Tuyết cười cười, chuyên tâm ăn bánh. Khi sắp ăn xong cô lại nghĩ đến cái gì đó liền nói: “Đúng rồi, hôm nay anh có làm gì không?”. Cô đã từ chối việc dạy kèm, cũng có thời gian rảnh rỗi để đi theo anh, muốn hiểu anh nhiều hơn.
Bất quá anh nghe xong liền nói: “Anh muốn đi gặp một người.”
“Hửm? Ai thế?”
“Một người bạn quan trọng.”
Dường như anh cũng không muốn nhiều lời, Trình Tuyết biết ý nên cũng không hỏi nhiều. Sau khi anh ăn xong quả nhiên chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi còn nói với cô: “Anh để Hứa Thiệu đi theo em, em muốn đi đâu thì kêu cậu ấy đưa đi.”
Trình Tuyết vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, vẫn nên kêu anh ấy đi theo anh đi.”
“Anh không vội, nghe lời anh.”
Có một bạn trai quyết đoán thật không phải là chuyện tốt, thật dễ dàng liền ngoan ngoãn nghe lời, cũng như bây giờ vậy, anh vừa dứt lời, cô chỉ có thể gật đầu thoả hiệp: “Được rồi.”
Đã nhanh đến buổi trưa mà Ngôn Cảnh Châu vẫn chưa về, Trình Tuyết dự định đi mua một ít món ăn trở về nấu cơm. Thật ra vừa nãy, câu cô nói không rõ anh yêu thích cái gì là không chính xác lắm. Hai ngày nay cô để ý, phát hiện anh không thích ăn đồ ngọt, rất thích hải sản, Trình Tuyết liền chuẩn bị đi mua cho anh chút canh hải sản hầm cách thuỷ.
Cô từ tiểu khu đi ra, quả nhiên thấy chỗ cửa đậu một chiếc xe quen thuộc, Hứa Thiệu ngồi trên xe bất cứ lúc nào cũng có thể đợi lệnh đi ra, sau khi cung kính lên tiếng chào liền nói: “Trình tiểu thư muốn đi chỗ nào, để tôi chở đi.”
Trình Tuyết biết chắc hẳn Ngôn Cảnh Châu đã sớm phân phó, nên cũng không khách khí, nhờ anh ta hộ tống cô đến siêu thị lớn nhất của Đức Minh. Sau khi xe ngừng lại trong hầm xe dưới đất, Hứa Thiệu còn muốn đi theo, Trình Tuyết cảm thấy mua thức ăn mà bị một người đàn ông lẽo đẽo đi theo thì không được tự nhiên, nên sống chết không cho anh ta đi cùng, cũng may là Hứa Thiệu không có cố chấp.
Sau khi Trình Tuyết đi vào siêu thị liền đi thẳng đến khu hải sản, sau khi chọn xong hải sản Trình Tuyết lại đi đến khu rau củ chọn món ăn kèm, chỉ là vừa mới tới đó thì liền đụng mặt một người quen.
Trình Tuyết gặp được Liễu Yên ở chỗ này thì ngẩn người, bất quá siêu thị cũng không phải do cô mở, người ta xuất hiện ở đâu cô cũng không xen vào được, chỉ gật đầu với cô ta xem như chào hỏi rồi chuẩn bị rời đi. Lại không ngờ cô vừa muốn vòng qua Liễu Yên thì đột nhiên cô ta đi lên cản lại, lúc này Trình Tuyết mới phát hiện vẻ mặt của cô ta hơi kì lạ.
Từ tình hình lần tụ họp trước, xem ra Liễu Yên vô cùng không thích cô, hơn nữa trước mặt cô, Liễu Yên luôn tỏ kiểu kiêu ngạo. Nhưng giờ này nhìn qua đôi mắt đỏ lên của cô ta, trên mặt mang dáng vẻ thống khổ, giọng nói cũng có chút cầu khẩn: “Viên Khuynh Dương bị thương nặng, cô đến xem cậu ấy một chút đi.”
“…” Trình Tuyết cảm thấy vẻ mặt Liễu Yên là lạ, nhưng kì quái chỗ nào thì cô không nói rõ được. Còn việc đi thăm Viên Khuynh Dương, Trình Tuyết nghĩ tới tình cảnh thiếu chút nữa bị cưỡng bức, liền phủ quyết trong lòng.
“Nếu hắn bị thương nặng thì cô đi mà chăm sóc tốt cho hắn, tôi đi thắm hắn cũng không có ý nghĩa gì.”
Nói xong liền muốn bỏ đi, Liễu Yên lại lần nữa tiếng lên cản: “Cô biết rõ cậu ấy vì cô nên mới bị thương.” Giọng nói cô ta khổ sở không tưởng được, càng về sau càng giống như sắp không thở nổi.
Trình Tuyết híp mắt quay đầu nhìn cô ta, nhưng thấy mắt cô ta đỏ hồng, ôm cánh tay cô lắc lắc, trên mặt mang theo khẩn cầu, giọng nói bởi vì khổ sở mà đè xuống rất thấp rất thấp: “Tôi van cầu cô, cô đi thăm cậu ấy một chút đi, hiện giờ cậu ấy không ăn không uống, chỉ một lòng muốn gặp cô một lần, cho dù là vì tình cảm bạn bè trước đây, cô cũng nên đến xem một chút chứ.”
Trình Tuyết cũng không rõ đến tột cùng Liễu Yên là loại người như thế nào, cô không biết đời trước Liễu Yên có yêu Viên Khuynh Dương hay không. Nhưng cô biết rõ, cô ta có ham muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, với người thích mình, cho dù là cô ta không thích, cũng cảm thấy đương nhiên hắn là vật sở hữu của mình, không bao giờ để cho người khác thương nhớ, cũng không cho phép vật sở hữu thương nhớ người khác. Mà bởi vì lần ở hậu viện nhà bà của Trương Hiểu Lệ đã xảy ra chuyện, Liễu Yên đối với cô luôn có địch ý, sao giờ lại thông suốt vậy, làm sao cô ta có thể cho phép vật sở hữu của mình để tâm tới cô gái khác chứ.
Nhưng lúc này cô ta lại nhỏ nhẹ thỉnh cầu cô đi gặp Viên Khuynh Dương, hơn nữa cô ta biết rõ Viên Khuynh Dương bị thương là vì cô, sao cô ta có thể rộng lượng như vậy?
Trình Tuyết không hề trả lời, hai mắt tìm tòi nghiên cứu trên ngườt Liễu Yên. Liễu Yên thấy cô không có phản ứng, cắn cắn môi, hạ quyết tâm, dứt khoát bịch một tiếng, quỳ xuống đất, kéo quần áo cô cầu khẩn: “Van xin cô, cô đi xem cậu ấy một chút đi, nếu không cậu ấy sẽ chết mất, cô đi khuyên cậu ấy ăn chút gì đi, chỉ cần cô mở miệng khuyên, cậu ấy nhất định sẽ nghe cô, van cô đó!”
Trình Tuyết bị động tác của cô ta làm cho kinh hãi, xung quanh còn có rất nhiều người, hành động của Liễu Yên nhanh chóng liền thu hút sự chú ý của người khác, lập tức có nhiều người dừng chân quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ hai người.
Liễu Yên vậy mà quỳ xuống trước mặt cô? Ăn nói khép nép thỉnh cầu cô? Hơn nữa còn khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt? Đây là cái người cao cao tại thượng, kiêu ngạo, luôn tự thấy mình ưu việt mười phần, Liễu Yên đây sao?
Chẳng lẽ đời này, cô ta đối với Viên Khuynh Dương lại tình sâu nghĩa nặng như vậy?
Bị người khác nhìn như vậy Trình Tuyết lúng túng muốn chết, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Liễu Yên có vẻ như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Trình Tuyết suy nghĩ một chút liền nói: “Được rồi, cô đứng lên trước, tôi đi theo cô.” Dù sao Viên Khuynh Dương cũng là một mạng người, huống chi cô cũng sợ Viên Khuynh Dương mà chết sẽ liên luỵ đến Ngôn Cảnh Châu. Dù sao Viên Khuynh Dương là người của công chúng, nếu hắn chết, thì nguyên nhân cái chết chắc chắn sẽ bị người ta soi mói.”
Liễu Yên thấy cô đáp ứng rồi mới từ mặt đất đứng lên, lại kéo tay cô nói: “Vậy cô đi ngay bây giờ với tôi đi.”
Trình Tuyết cùng Liễu Yên đi xuống hầm đỗ xe, Hứa Thiệu thấy cô đi tới, vội vàng xuống xe mở cửa giúp cô, ánh mắt nhìn sang người Liễu Yên, lại cũng không hỏi nhiều. Trình Tuyết lên xe cùng Liễu Yên, mới nói với anh: “Anh chở tôi tới bệnh viện một chuyến.”
Tinh thần nghề nghiệp của Hứa Thiệu đúng là không tồi, cũng không hỏi cô đi mua đồ ăn mà sao trở về trên tay lại trống trơn, lại còn muốn đi bệnh viện. Anh ta chỉ đáp một tiếng, liền ngoan ngoãn lái xe ra ngoài.
Sau khi Liễu Yên lên xe, nhìn vẻ xa hoa bên trong thì hoảng hốt thầm than, vừa mới ra cửa thì Dương Lạc đã cho cô ta một tài xế riêng rồi, xem ra đối với cô ta cũng rất tốt. trong lúc nhất thời cô ta cảm khái vạn lần, cũng không biết Trình Tuyết gặp phải vận cứt chó gì, vậy mà nhặt được loại trứng vàng như Dương Lạc.
Ngược lại Trình Tuyết không để ý đến vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, đố kỵ, lại phẫn hận của Liễu Yên. Cả đường đi đều có tâm sự, trầm mặc đến bệnh viện.
Hứa Thiệu ngừng lại ở bãi đậu xe của bệnh viện. Trình Tuyết kêu anh cùng cô đi lên. Không còn cách nào, đối với Viên Khuynh Dương và Liễu Yên, cô không thể không đề phòng, ai biết hai người này đang có ý định quái quỉ gì chứ?
Đi đến bên ngoài phòng bệnh của Viên Khuynh Dương, Liễu Yên nói với hai người: “Để anh ta chờ ở chỗ này đi, bên trong là bệnh viện, không có ai dám làm gì cô đâu.”
Trình Tuyết hơi suy nghĩ một chút, lúc này mới nói với Hứa Thiệu: “Anh ở đây chờ tôi một chút.”
Hứa Thiệu cũng không hỏi nhiều, gật đầu: “Vâng.”
Trình Tuyết cùng Liễu Yên đi vào phòng bệnh thì thấy Viên Khuynh Dương nằm trên giường, đùi lộ ra bên ngoài chăn mền băng bó đầy băng vải, trên mặt cũng có nhiều vết thương. Trước giường bệnh còn có hơn hai mươi người con trai, một người còn bưng bát cháo, từng miếng từng miếng đút cho hắn.
Hai người nghe được tiếng bước chân đều đồng loạt nhìn lên, Viên Khuynh Dương nhìn thấy Liễu Yên đứng cạnh Trình Tuyết liền ngẩn người, lập tức trong ánh mắt liền hiện lên một chút vui vẻ tung tăng như chim sẻ. Nhưng vừa mới nghĩ tới việc hai người cùng xuất hiện, trên mặt liền nghi hoặc.
Người con trai nhìn thấy Liễu Yên vội vàng cười bỡn cợt đứng lên chào hỏi: “Liễu tỷ, chị tới rồi à?”
Liễu Yên nhìn thấy người này lại nhíu mày, rõ ràng không hoan nghênh tới nơi này: “Sao cậu lại chạy đến đây?” Đây là một trợ lý khác của Viên Khuynh Dương, có quan hệ cạnh tranh với cô ta.
Người đàn ông gãi đầu, sắc mặt lúng túng đỏ hồng: “Là anh ấy kêu tôi tới.”
Liễu Yên trầm mặc không lên tiếng, chỉ lạnh lùng phân phó một câu: “Bên trong này đã có tôi, cậu đi ra ngoài đi.”
Nhìn ra được người này có chút e ngại cô ta, nghe nói như thế giống như được đại xá, lập tức chuồn ra khỏi phòng. Trong lúc nhất thời, phòng bệnh chỉ còn lại ba người, đều có tâm trạng dè chừng lẫn nhau.
Quả nhiên dự cảm của Trình Tuyết là đúng, Liễu Yên không đơn thuần là mời cô đến thăm Viên Khuynh Dương đơn giản như thế, Viên Khuynh Dương nhìn qua đúng là bị thương nặng, bất quá sắc mặt không tệ, không giống như không ăn không uống, vừa nãy vào còn thấy người kia đút cháo hắn ăn, một chén cháo loãng nhưng hắn ăn cũng rất hưởng thụ.
Trình Tuyết hơi cúi thấp đầu cười lạnh một tiếng, ngược lại cô muốn nhìn xem đến tột cùng thì hai người này đang giở trò quái quỷ gì.
Ánh mắt Viên Khuynh Dương dừng ở trên mặt hai người, nhíu ấn đường nói: “Tại sao hai người lại đến cùng nhau?”
Trình Tuyết hơi cúi thấp đầu không nói một lời, mà Liễu Yên nhìn chằm chằm thật sâu trên mặt Viên Khuynh Dương, sau đó lấy từ trong bao ra một con dao găm, kề lên cổ mình.
Rõ ràng Viên Khuynh Dương bị hành động của cô ta làm cho kinh hãi, lúc này liền ép mình đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng nói với cô ta: “Chị… Chị đang làm cái gì vậy?”
Trình Tuyết cũng bị động tác bất thình lình của Liễu Yên làm cho đứng hình, bất quá cô chỉ vô thức lui lại, thoáng tránh xa cô ta một chút.
Một đôi mắt to sáng ngời ầng ậc nước mắt của Liễu Yên, vừa thê lương bi ai, lại u oán nhìn chăm chăm trên người Viên Khuynh Dương. Cô ta giống như đứa trẻ chịu uỷ khuất, cố nén thanh âm nức nở, lên án: “Cậu nói tôi bởi vì danh tiếng của cậu nên mới ở bên cạnh, cậu có biết, lời nói này làm tôi đau lòng cỡ nào không?”
Khuôn mặt của Viên Khuynh Dương lúc nào cũng lạnh lùng, không ngờ nham hiểm như hắn lại có lúc này, ánh mắt lộ ra sợ sệt, tập trung nhìn hết trên người Liễu Yên, trong giọng nói rõ ràng pha lẫn giận dữ: “Chị đừng có làm loạn! Mau đem dao bỏ xuống!”
Liễu Yên lại quật cường lắc lắc đầu, nước mắt như chực chờ rơi xuống, bộ dạng nhìn qua quả thực đáng thương không nói nên lời.
“Dương Dương, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, tôi là hạng người gì, tôi đối với cậu là tình cảm gì không phải cậu rõ ràng lắm sao? Hơn nữa tôi không tin là cậu thật sự không để ý đến tôi.” Cô ta hít sâu một hơi, khổ sở cười cười: “Hôm nay tôi đem Trình Tuyết tới là hy vọng cậu có thể lựa chọn, nếu như cậu muốn tôi, vậy từ này về sau đừng đi tìm cô ta nữa, nếu như cậu chọn cô ta, vậy thì tôi sống có ý nghĩa gì, chi bằng nói hết ba mặt một lời cho xong.” Ánh mắt cô ta nhìn hắn chằm chằm, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ: “Cậu chọn cô ta hay chọn tôi.”
Nghe được lời này của Liễu Yên, Trình Tuyết thật đúng là cảm thấy không còn lời gì để nói, thật muốn tặng cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ cùng cực. Nói thật là cô không hề muốn tham dự chút nào vào việc tình cảm khúc mắc nào của cô ta và Viên Khuynh Dương, nhưng lúc này đột nhiên có tâm tình xem kịch vui, không phải Viên Khuynh Dương đối với cô tình chân ý thiết sao? Còn nói vì cô mà buông bỏ sân khấu, ừm, cô thật muốn nhìn xem, nếu Liễu Yên lấy mạng sống ra uy hiếp thì hắn sẽ lựa chọn thế nào.
Sắc mặt Viên Khuynh Dương càng ngày càng khó coi, nhất là đối mặt với ý cười kín đáo của Trình Tuyết và ánh mắt trào phúng thấy rõ kia.
Hắn siết chặt ga giường, gân xanh trên trán nổi lên hết cái này đến cái kia, rất rõ ràng, hắn đang cực lực áp chế lửa giận.
“Chị mau đem dao bỏ xuống, đừng có tuỳ hứng!” Giọng nói hắn căng chặt, giống như đã kéo căng một dây cung đến hết mức.
Cô ta lại không để ý tới, đem dao nhỏ kề lên cổ mình gần thêm một chút, nước mắt chực chờ rất lâu liền đồng loạt theo khuôn mặt lăn xuống, giọng nói khàn khàn, lại tràn đầy mạnh mẽ hỏi hắn: “Tôi hỏi cậu lần cuối, rốt cuộc là muốn cô ta hay muốn tôi!”
Viên Khuynh Dương nhắm chặt hai mắt, lúc mở mắt ra, trên mặt đã không còn lệ khí như vừa nãy, tựa như sức lực cả người đều dùng hết, cả người hắn đều tỏ ra chán chường mệt mỏi. Ánh mắt nhìn thoáng quá Trình Tuyết, đối với ý cười kín đáo của cô, hắn giống như bị kim châm, tránh đi ánh mắt cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn chị, chị mau đem dao bỏ xuống đi.”
Nghe được lời hắn nói, hai mắt Liễu Yên sáng ngời, lại phảng phất không dám tin hướng hắn nói: “Cậu nói thật sao?”
Viên Khuynh Dương nhắm mắt lại, nặng nề gật đầu, Liễu Yên đem dao trong tay ném đi, vội vàng chạy nhanh tới. Biết rõ hắn bị thương, cô ta cẩn thận choàng lên cổ hắn, để mình tựa vào ngực hắn, nghiêng mặt nằm trên ngực hắn, ánh mắt đắc thắng vừa vặn nhìn sang Trình Tuyết, nhưng lời lại nói với Viên Khuynh Dương: “Tôi biết mà, tôi biết trong lòng cậu có tôi.”
Viên Khuynh Dương mở mắt ra nhìn hướng Trình Tuyết, đã thấy cô đang lắc lắc đầu cười, giống như đối với những chuyện trước mắt rất bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại không có nửa điểm để ý, hệt như những chuyện này đều không có quan hệ gì với cô. Viên Khuynh Dương cảm thấy trong lòng đau xót, muốn mở miệng gọi cô nhưng cô đã xoay người đi thẳng ra ngoài, không hề lưu luyến.
Xem ra hôm nay mục đích Liễu Yên đến tìm cô cũng là muốn cô đến đây vừa xem vừa ra diễn. Thật ra việc cô ta làm thật dư thừa, căn bản cô không có coi khiêu khích của cô ta là chuyện to tát.
Bất quá, nhìn ra được Viên Khuynh Dương rất quan tâm Liễu Yên. Mặc dù Trình Tuyết tiếp xúc không nhiều với Liễu Yên, nhưng cô còn biết rõ loại người như Liễu Yên tuyệt đối sẽ không thật sự làm thương tổn bản thân, bất quá là làm dáng chút thôi. Viên Khuynh Dương và Liễu Yên lớn lên từ nhỏ, hắn đương nhiên cũng hiểu rõ Liễu Yên, nhưng bởi vì đáy lòng để ý, nên hắn vẫn lo lắng khả năng kia xảy ra.
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của hắn không ở trong xe với cô, xem ra cô không tin hắn là đúng. Cái tên Viên Khuynh Dương này quá là biết làm bộ làm tịch, cũng quá biết diễn trò rồi.
Ngược lại, Trình Tuyết không suy nghĩ nhiều như vậy, nhẹ nhàng dựa vào ghế sau, quay đầu nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, xe chạy dọc theo sông Long Vĩ, đi qua cầu Đại Hằng vài phút là tới nhà cô.
Bởi vì việc ở bệnh viện trì hoãn nên việc mua thức ăn nấu cơm tối đã không còn kịp. Trình Tuyết dứt khoát đợi Ngôn Cảnh Châu rồi đi ra ngoài ăn luôn.
Ý tưởng này vừa mới nảy ra, trong lúc vô tình Trình Tuyết chợt nhìn thấy có một thân ảnh quen thuộc cạnh hàng rào chắn dọc theo sông Long Vĩ, cô mau gọi Hứa Thiệu dừng xe, lại chỉ chỉ thân ảnh đó cho anh ta xem: “Anh xem, người kia hình như là nhị thiếu gia của anh thì phải.”
Hứa Thiệu thuận theo nhìn sang, nhíu mày, sắc mặt có chút lúng túng: “Nhìn qua… có vẻ giống.”
Bên cạnh Ngôn Cảnh Châu đứng còn có một cô gái, cô gái kia vóc người khó khăn lắm cũng chỉ đến bả vai anh, dáng vẻ cũng rất gầy, đứng bên cạnh vóc dáng cao lớn của anh càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Vừa vặn lúc này cô gái kia quay đầu nói với anh một câu gì đó, lại cười cười với anh, Trình Tuyết nhìn qua sườn mặt bên này, rất nhanh đã nhớ được cô ấy là ai.
Tần Vân San!
Cô không hiểu tại sao hai người kia lại ở cùng nhau, vừa nãy Ngôn Cảnh Châu còn nói rõ ràng là anh muốn đi gặp một người bạn quan trọng, hơn nữa còn không cho cô biết người đó là ai, thì ra người anh gặp là Tần Vân San sao?
Trong giây lát nhớ tới lời Viên Khuynh Dương nói với cô trước mộ mẹ cô, hắn nói đời trước bên cạnh Ngôn Cảnh Châu có phụ nữ, mà người đó chính là Tần Vân San.
Trình Tuyết từ trên xe bước xuống, đi theo vạch kẻ cho người đi bộ qua đường, chậm rãi đi về phía hai người kia rồi dừng lại ở khoảng cách không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trong lúc vô tình quay đầu, Ngôn Cảnh Châu liền nhìn thấy cô ở cách đó không xa, khuôn mặt lạnh vốn không chút thay đổi của anh đang nói chuyện với Tần Vân San, nhưng trong giây lát vừa nhìn thấy Trình Tuyết, trong ánh mắt liền hiện lên vài phần dịu dàng.
Một lần ở bên ngoài phòng tự học, cô nhìn thấy anh kiên nhẫn giảng bài cho Tần Vân San. Khi đó bị hai người phát hiện, cô giống như ăn trộm bị bắt quả tang, lập tức chạy trối chết. Nhưng bây giờ, cô cũng bị phát hiện, nhưng lại không hề nhúc nhích. Bây giờ cô là bạn gái danh chính ngôn thuận của Ngôn Cảnh Châu nên người phải đi không phải là cô.
P/s (Zens Zens): Chào các bạn, lâu quá rồi ko gặp nhỉ? Các bạn ăn tết vui lắm ko. Hì, mình mở đầu năm mới bằng chương mới trong hố Vỏ xe. Hi vọng các bạn sẽ thích. À bonus thêm cho các bạn xem Vỏ xe, chương sau hơi bị “hót” nha! *cười gian*
May add đã trở lại??
Hóng