Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 26

Thế giới VII : Cứu vớt Nguỵ nương 20 tuổi (1)

Chương 26

Editor: Zens Zens

(*) Nguỵ nương: nam giả nữ.

Tử thành lưu truyền một câu nói như thế này.

“Nửa đêm không thể đến Bạc gia, thiếu gia Bạc gia đẹp như hoa.”

Người lớn nghe những lời như vậy đã sớm nhượng bộ lui binh. Một nam tử xinh đẹp như hoa, bất luận xét từ góc độ nào cũng đều không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng những đứa trẻ nhỏ lại không nghĩ nhiều vậy, phản ứng đầu tiên của chúng là phải xem một cái cho biết.

Cho nên câu nói như vậy chỉ cản được người lớn không dừng ở Bạc gia, nhưng lại không ngăn được trẻ nhỏ.

“A Tuyết, thật sự chúng ta phải đi xem sao?” Đứa bé trai Xuân Sinh sờ sờ cái đầu trọc lóc, hơi ấp úng: “Mẫu thân ta nói có yêu quái ăn thịt người ở trong đó đó…”

“Mẫu thân ngươi thật không có kiến thức!” Đứa bé gái trắng mịn như tuyết, đầu chải hai bím tóc, nàng đùa ngịch tóc mình, cười thần bí: “Mẫu thân ta không giống vậy, mẫu thân ta nói trên đời này không hề có yêu quái.”

“Vậy… vậy mẫu thân ngươi có cho phép đi nhìn thiếu gia Bạc gia không?”

“Đương nhiên không có rồi!” A Tuyết nện một cú lên đầu Xuân Sinh, đau tới nỗi nó kêu ai da một tiếng.

“Nếu mẫu thân ta đồng ý thì ta còn phải lén lút tới đây sao? Đồ ngốc!”

“Vậy, vậy chúng ta…”

“Bớt nói nhảm đi. Ngươi không đi thì sau này ta không thèm để ý ngươi nữa. Nói coi, có đi hay không?”

“Đi!”

Lúc hoàng hôn, hai bóng dáng nho nhỏ chui từ lỗ chó vào hậu viện Bạc gia.

“A Tuyết… Ta sợ lắm…”

“Đi phía sau ta này! Ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Bạc gia quá lớn, cả đường đi hai đứa nhỏ bàn luận xôn xao, thỉnh thoảng phải trốn tránh người tuần tra ban đêm, lăn qua lăn lại vừa đúng đến nửa đêm. Một quầng ánh trăng tái nhợt lửng lơ lên bầu trời.

“A, A Tuyết…”

“Hả…” A Tuyết bắt lấy tay người sau lưng, nhìn vào phía trong cửa sổ khắc hoa văn rườm rà: “Đồ ngốc, người tới xem đi, bên trong có người đang tắm…”

“A Tuyết! Mẫu thân ta nói nữ hài tử không được nhìn lén người khác tắm rửa!”

“Bớt nói nhảm đi, mau tới đây xem này!”

“…”

Cuối cùng Xuân Sinh cũng không lay chuyển được A Tuyết, rốt cuộc kiễng chân lên, nhăn nhăn nhó nhó, bình ổn hô hấp nhìn vào bên trong.

Vừa liếc mắt một cái, Xuân Sinh cảm thấy mũi nóng lên.

Mành vải bố màu tím đậm, bài trí diễm lệ.

Sương mù mờ mịt, sa mỏng khẽ buông xuống, một cái thùng tắm lớn màu vàng, trên mặt nước rắc đầy cánh hoa hồng. Bên dưới đóa hoa diễm sắc, lộ ra một bờ vai tuyết trắng, tóc đen mềm mại rối tung trên đầu vai, càng tôn lên làn da như gốm sứ của người đang tắm. Chỉ thấy bên trong thùng tắm vươn ra một ngón tay ngọc ngà thon thả, tỉ mỉ chải chuốt tóc trên vai, dường như đang rất vui thích. Người đó ngước mắt chậm rãi lộ ra một nụ cười, sóng mắt lưu chuyển, môi mỏng ở giữa khẽ nhếch lên. Đúng là phong tình vạn chủng, câu hồn đoạt phách.

“Ầm” , Xuân Sinh cảm thấy trong đầu trống rỗng, hai hàng máu mũi cứ tuôn ra.

“Ngươi!” A Tuyết trợn tròn hai mắt, vì lo hoàn cảnh bây giờ nên hạ giọng, lấy ngón tay điểm điểm lên đầu Xuân Sinh: “Ngươi đúng là đồ ngốc vô dụng mà, nhìn nam tử tắm rửa mà cũng chảy máu mũi nữa.”

Xuân Sinh mặt đỏ tai hồng, không đợi hắn giải thích, một gáo nước bằng gỗ đã đồng thời bay ra ngoài.

“Ai?” Giọng nói này lại không mềm mại giống như bề ngoài của nam tử, hoàn toàn trầm thấp, trong đó để lộ ra ý uy hiếp.

“Chạy mau!”

Hai tiểu hài tử nắm tay nhau chạy trối chết, dọc đường không có người nào ngăn cản bọn họ. Hai người thuận lợi quay về đường cũ, chật vật chui ra từ lỗ chó.

Nhưng vào ngày hôm sau, hai người chột dạ trở lại đó thì lỗ chó đã bị phát hiện và bị người ta bịt lại.

Kín đến một con muỗi cũng thể bay vào.

Tháng 3, hoa xuân dần dần khoe sắc.

Tử thành lấy việc buôn bán hoa làm nghiệp, thời tiết này chính là lúc bận rộn nhất. Thời điểm này, có thể thanh nhàn rảnh rỗi thì ngoại trừ các quý nhân quan to nhà nhà xuống đường chơi xuân thưởng trà, chỉ còn lại thương nhân thu mua hoa tươi cùng Bạc gia thiếu gia.

Sở dĩ không gộp chung Bạc gia thiếu gia cùng quan quý nhân và thương nhân bán hoa là vì hắn không hề thuộc về hai loại người kia.

Một năm trước, thiếu gia Bạc gia đột nhiên đi vào Tử thành, đến lúc xe hoa mở đường, gấm vóc trải xuống. Dưới con mắt chăm chú của mọi người, thân là nam tử nhưng hắn lại mặc y phục nữ tử, trang điểm mỹ lệ, so với hoa khôi Vạn hoa lâu còn muốn xinh đẹp hơn ba phần.

Đến Tử thành một năm, chưa từng thấy hắn làm nghề ngỗng gì, chỉ thấy mỗi ngày đều tô son trát phấn, nghe khúc phú từ. Trừ đó ra thì khoảng thời gian nhàn hạ còn lại đều dành tặng cho nhị công tử Lưu gia.

Đúng vậy. Đều là nam tử, nhưng thiếu gia Bạc gia lại ái mộ nhị công tử Lưu gia, còn nhị công tử Lưu gia thì vẫn chưa biểu hiện ra ý tứ từ chối. Hai người thường xuyên ngồi chung một chiếc xe hoa đi du lịch, có khi còn cùng ăn cùng ở.

Toàn bộ người trong Tử thành đều biết quan hệ giữa hai người. Sau một khoảng thời gian ồn áo huyên náo, mọi người trong Tử thành đều đã quen với việc nhìn thấy hai người ra ra vào vào, có đôi có cặp. Cho nên khi mọi người nhìn thấy thiếu gia Bạc gia không ngồi xe hoa, không mang gia quyến, thất hồn lạc phách đi trên đường phố thì lập tức nổi lên xôn xao bàn luận.

Bạc Bán Dạ nhíu đôi mày xinh đẹp như họa lên, trái phải đánh giá một phen, tránh né người đi đường, cuối cùng bước vào một ngôi nhà tên là cửa hàng son phấn “Lưu Yên Các”.

“Người đến rồi à?” Nữ tử đang ngồi sau quầy, trong tay là quyển sổ ghi chép, ngẩng đầu lên nhìn. Trọng giọng nói không gợn chút sợ hãi, vân đạm phong khinh, giống như đã quá quen đối với việc hắn đến, không còn kỳ lạ nữa.

Bạc Bán Dạ hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời, một bên ngồi lên ghế mây. Y phục tím thẫm kéo lê dưới đất, nhuộm đầy tro bụi. Hắn thoáng nhìn, lại hừ nhẹ một tiếng: “Bà chủ Ngôn đúng là không chịu khó chút nào, mỗi một lần tới đây, thì đều bị dính bụi khắp người.”

“Chính người thích tới nơi dính bụi khắp người này đấy chứ, ta cũng không có ép buộc người.” Nàng nói xong đứng lên, đem một ly trà tới trước mặt hắn: “Không có trà ngon, chỉ có lá sen tự mình hái, thanh nhiệt cơ thể.”

Bạc Bán Dạ đem cốc trà mát lạnh lên mũi ngửi, khắp nơi đều là mùi hương lá sen thoang thoảng. Nhấp một ngụm, cả tinh thần và thể xác đều thư sướng.

“Thế nào?”

Bạc Bán Dạ nhướn mày, lấy chén trà đẩy qua một bên, khẩu thị tâm phi, nói: “Bình thường.”

“Cũng đúng.” Nàng cảm thán, tiếp tục lật trang sách: “Ngoại trừ trà mà Lưu Chương dâng lên, thì bất cứ loại trà nào vào miệng người cũng đều bình thường.”

Nghe được cái tên kia, mày Bạc Bán Dạ nhăn thành một đám. Nghĩ ngợi một hồi, hắn đưa tay xoa xoa hầu kết nam tử đã hiện rõ hơn trước, cho dù đã cố cực lực che giấu.

“Bà chủ Ngôn, nghe nói cô có linh dược biến ta thành nữ tử?”

Động tác ghi chép của nàng dừng lại một chút: “Sao, Lưu Chương muốn người biến thành nữ tử hả?

“Không phải là hắn muốn biến ta thành nữ tử, mà là ta nhất định phải biến thành nữ tử thì mới có thể chân chính ở bên cạnh hắn.”

“Vì để ở bên cạnh hắn, cả thân thể nam nhân người cũng muốn vứt bỏ?”

Bạc Bán Dạ cười lạnh giống như nghe thấy một chuyện đáng chê cười, một ánh mắt u ám lưu chuyển con ngươi, nhìn mặt nữ tử: “Vì để ở cùng với hắn, ta đã vứt bỏ cả người nhà đi xa xứ, làm trái thế tục, tổn hại cương thường (*), đến xiêm y nữ tử cũng có thể mặc, cử chỉ của nữ tử cũng phải học. Thêm một bước, vì hắn biến thành một nữ tử thực sự thì có gì khó?”

(*) tức “tam cương ngũ thường” là khái niệm đạo đức – xã hội của Nho giáo khi nói về người trong xã hội xưa.

“Ta không có bản lĩnh này.”

“Cô có!”

Ánh mắt nữ tử chớp một cái, cúi thấp đầu không nói gì thêm.

Dường như Bạc Bán Dạ cũng đã quen việc nàng đột nhiên trầm mặc, uống cạn sạch một hơi nước trong chén trà, đứng lên đi tới cửa.

“Bà chủ Ngôn, nếu có biện pháp có thể trực tiếp tới tìm ta, bất cứ lúc nào cũng chào đón.”

Bạc Bán Dạ đã đi hồi lâu, cuối cùng Ngôn Thương cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, ánh mắt trong trẻo nhìn ra bầu trời rực rỡ bên ngoài.

Mỗi người si tình trên đời này đều có những phương thức bất đồng. 1000 cá nhân thì sẽ có 1000 phương thức để yêu. Làm vai phụ trong tiểu thuyết này, bi kịch của Bạc Bán Dạ chính là phương thức si tình vì người yêu mà không tiếc trả bất cứ giá nào.

Khổ nỗi Lưu Chương người hắn yêu lại là một nữ tử, trí tuệ, lạnh lùng, trầm tĩnh, lý trí, ẩn nhẫn, vì kế sinh nhai mà chấp nhận làm thân phận nam tử kỳ tài suốt mười tám năm.

Hắn nghĩ nàng ta là một nam tử, nhưng hắn vẫn vì yêu mà không màn đạo nghĩa.

Sau khi được Bạc Bán Dạ thổ lộ, Lưu Chương vốn muốn cự tuyệt, không ngờ Bạc Bán Dạ lại lấy cha mẹ trong nhà uy hiếp nàng. Quả thật là hắn có bản lĩnh giết cả nhà nàng, vì thế nàng chỉ có thể gượng cười mà lưu lại bên người Bạc Bán Dạ.

Cho dù nàng ta giỏi ngụy trang, nhưng không có cảm tình thì vẫn không thể có cảm tình. Mỗi một nụ cười miễn cưỡng của nàng đều như dao cắt vào lòng Bạc Bán Dạ.

Hắn vì nàng mà mặc nữ trang, bắt chước cách nói chuyện của nữ tử, học tập cử chỉ của nữ tử, nàng ta đều chỉ cảm thấy phiền toái, không hề có chút cảm động. Mỗi một lần hắn muốn thân cận nàng ta, thì nàng ta đều lấy cái chết để uy hiếp.

Ngay từ đầu, vai phụ này đã là chướng ngại vật ngăn cản nữ chính lao vào vòng tay nam chính. Ngay đầu quyển tiểu thuyết, nam chính Lý Huyền vừa lên sân khấu đã tạo ra một sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân, và kết quả chính là sinh mạng của Bạc Bán Dạ.

Cuối cùng, Bạc Bán Dạ mỉm cười mà chết.

Hai người không còn cần chịu sự trói buộc của nam tử thế tục, không cần nhìn biểu tình ẩn nhẫn chịu đựng của người thương khi ở bên cạnh hắn, cũng không cần tự hỏi phải mặc y phục nào của nữ tử mới có thể hấp dẫn ánh mắt người ấy nữa.

Ngôn Thương tính tính thời gian, hoảng hốt vì bây giờ đã là cuối tháng ba.

Vào tháng 5, thái tử Lý Huyền sẽ không nhịn được mà giết chết hắn. Nếu nàng muốn an bài mọi việc, thì chỉ còn lại một tháng.

Ngày hôm sau Ngôn Thương không mở cửa tiệm mà đi thẳng tới Bạc phủ.

“Phiền thông báo một tiếng, ta muốn gặp thiếu gia nhà các ngươi.”

Hộ viện trông cửa nhìn thấy Ngôn Thương, biết nàng là người quen của thiếu gia, nhưng trên mặt hộ viện lại biểu hiện khó xử như cũ: “Bà chủ Ngôn, hiện giờ Lưu công tử đang ở…”

Ngôn Thương liền hiểu rõ ý của hắn, mỉm cười nhét một thỏi bạc vào trong bàn tay hắn: “Có Lưu công tử càng tốt, ta cũng có việc tìm Lưu công tử chút.”

“Nếu bà chủ Ngôn đã nói vậy…” Hộ viện liếc trộm thỏi bạc trong lòng bàn tay, tươi cười rạng rỡ: “Vậy ta phải để người vào thôi.”

Vào Bạc phủ, Ngôn Thương quen đường quen lối đi đến cửa phòng Bạc Bán Dạ.

“Tóc A Chương càng chải càng mềm mại.”

“Đa tạ Bạc công tử khen tặng.”

Trong phòng truyền ra tiếng đối thoại đứt quãng. Bạc Bán Dạ thu lại giọng nói trầm thấp của nam tử thường ngày, cố ý nhỏ giọng mình lại, âm thanh nghe bán nam bán nữ, vô cùng chói tai.

Ngôn Thương kề sát vào cửa, từ trong khe cửa có thể nhìn thấy loáng thoáng bên trong.

Một người mặc nam trang đơn bạc ngồi trước gương, buồn bực không vui. Bạc Bán Dạ đứng ở phía sau lưng nàng ta, cầm lược gỗ đào chải từng cái từng cái cho nàng ta, cho dù đối mặt với một khuôn mặt không mấy vui vẻ, nhưng khóe miệng vẫn khẽ cong lên.

Tình chỉ một chữ, lại khiến người uất ức đến bây giờ.

Ngôn Thương ngừng nghỉ ngợi, ngẩng đầu nhìn phía trong, giờ đã đổi thành Bạc Bán Dạ ngồi trước gương, Lưu Chương lặng lặng đứng phía sau hắn tựa như một khúc gỗ. Bạc Bán Dạ ngọt ngào cười, nghiêng nghiêng đầu, đưa lược gỗ đào cho người phía sau.

“A Chương, hiện giờ đổi lại chàng búi tóc cho ta đi.”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

19 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Vì tình mà giả trang. Khâm phục

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
4 Năm Cách đây

Rõ ràng là miệng cười, nhưng sao khóe mắt cay cay

Vy Nguyen
Vy Nguyen
4 Năm Cách đây

Thêm một nam phụ si tình

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Mình đang chấm hỏi là nếu biết bà Chương là nữ tử thì ổng có trở lại là nam tử BT k. Hay xu hướng ổng thích nam

19
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!