Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 27

Thế giới VII : Cứu vớt Nguỵ nương 20 tuổi (2)

Chương 27

Editor: Zens Zens

“… Được.”

Giọng nói Lưu Chương trì trệ, chua chát, chậm chạp vương tay, tiếp nhận cây lược gỗ. Cho dù nàng ta đã nỗ lực che giấu, nhưng biểu hiện miễn cưỡng, trong lòng không tự nguyện lại hiển hiện ra bên ngoài, không cách nào che giấu được.

Cách một cánh cửa mà Ngôn Thương còn có thể cảm giác được sự miễn cưỡng của nàng ta, huống chi là Bạc Bán Dạ gần trong gang tấc.

Nhưng hắn chỉ duy trì nụ cười nhợt nhạt trong suốt, tựa như không hề thấy sự kháng cự của nàng ta. Một đôi mắt sẫm màu lóe lên ánh sáng ngọt ngào thỏa mãn, nếu không nhìn kĩ, sẽ không bao giờ nhìn thấy sự mất mát cùng mờ mịt.

“A Chương, đêm nay ở lại đây được không?”

“… Trong nhà ta có chuyện, còn có… ta còn có một ít… một ít đồ phải mua.”

“Cũng được, ta có thể đi mua chung với chàng?”

“Không cần!” Trong nháy mắt Lưu Chương thất kinh, bàn tay dùng lực hơi mạnh, túm lấy vài sợi tóc Bạc Bán Dạ: “Thật, thật xin lỗi.”

“Không sao, không đau chút nào.” Bạc Bán Dạ duy trì ngữ điệu bán nam bán nữ, ý cười vẫn trên khoé môi. Nói xong liền muốn nắm tay Lưu Chương: “Chàng muốn mua những gì…” nhưng lại bị nàng ta mau chóng tránh đi, đôi mắt buồn bã: “Nếu muốn mua son dỗ nữ nhân thì ta có thể cho chàng chút góp ý, son phấn ở Lưu Yên Các cũng không tồi…”

“… Thật sự không cần.” Lưu Chương bỏ cây lược gỗ xuống, lui mấy bước, cho đến khi lui tới cạnh cửa thì Ngôn Thương mới thấy rõ vẻ mặt của nàng ta. Nàng ta chau mày, trong mắt tràn đầy chán ghét và lo sợ thấp thỏm: “Hôm nay ta về trước, Bạc công tử nên đổi thị nữ đến chải thì thích hợp hơn.”

Cửa kéo ra, vừa đúng lúc chạm vào một đôi mắt đầy thâm ý của Ngôn Thương. Lưu Chương mở to mắt ngẩn người trong một lát, sau đó chắp chắp tay, bỏ đi như chạy trốn.

“… Bà chủ Ngôn đến đây từ khi nào?”

Bạc Bán Dạ thu hồi giọng nói chói tai, hiện giờ là âm thanh trầm đục thuần túy của hắn, loáng thoáng lộ ra một chút mất tự nhiên.

“Đến được một lúc rồi.” Ngôn Thương vừa nói vừa đi vào phòng, thản nhiên ngồi trên ghế, tự rót một chén nước cho mình: “Lời nói của hai người, phần lớn ta đều nghe thấy.”

Vẻ mất tự nhiên trên mặt chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Bạc Bán Dạ cầm cây lược gỗ trên bàn trang điểm, cẩn thận chải chuốt mái tóc đen bóng mềm mại của mình: “Nghe cũng không sao, dù sao ta cũng là tên biến thái, chuyện như vậy cô cũng đã biết lâu rồi. Khi đó cũng là cô dạy cách trang điểm cho ta.”

Lúc ấy hắn biết bản thân mình yêu một nam tử, vô cùng hoảng sợ, suốt ba tháng liền không ra khỏi cửa phòng. Ba tháng sau, trong lòng hắn phiền muộn, lần đầu tiên ra cửa liền nhìn thấy trên đường có một đôi đoạn tụ đang giả trang nữ nhân, cho dù là ở nơi kín đáo, nhưng động tác cử chỉ thân mật của hai người vẫn không thay đổi, khiến cho hắn lạnh lòng.

Hắn vậy mà không cảm thấy kinh ngạc, cũng không thấy thoải mái.

Thì ra bản thân hắn cũng là kẻ đoạn tụ.

Càng đáng buồn hơn là, hắn cảm thấy vì Lưu Chương, cho dù đoạn thì cũng không sao hết.

Về đến nhà, Bạc Bán Dạ đem bảo kiếm từng luyện cùng binh pháp đã học vứt hết trên đất. Không để ý sự ngăn cản của cha mẹ, hắn cố ý giả trang mình thành nữ tử. Không tiếc tiền mua son phấn bột nước, đem từng hộp từng hộp bôi lên khuôn mặt tuấn tú khó phân biệt nam nữ, áo gấm thay bằng váy lụa, quát quan xõa thành búi tóc.

Hắn ôm trong lòng một trái tim chân thành đến Lưu gia, nhưng lại được biết vì để tránh hắn, Lưu gia đã chuyển nhà đến Tử thành từ sớm.

Thiếu niên 19 tuổi, tâm cao khí ngạo, huống chi hắn vì Lưu Chương mà cả nữ trang cũng đã mặc, trở mặt với người nhà. Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho sự cự tuyệt này.

Vì thế hắn đi theo Lưu Chương đến Tử thành. Nhược điểm của Lưu Chương chính là trên dưới Lưu gia, cho nên hắn liền dùng cái này uy hiếp. Lưu Chương vẫn kháng cự hắn, nhưng vĩnh viễn cũng không dám nói không với hắn.

Để có được tình cảm như vậy, Bạc Bán Dạ cũng cảm thấy mình thật đáng thương. Nhưng đáng thương cũng là tình cảm, hắn kiên trì cố chấp với Lưu Chương, kiên trì cho rằng tình cảm như thế thì không có lý do gì để buông tay cả.

Cho đến một ngày, hắn và Lưu Chương đi trên đường, thình lình nghe được một vài đứa trẻ bàn tán xôn xao.

“Đó là một nam nhân sao?”

“Đúng ha, vừa nhìn thì đúng là nam nhân, xanh xanh đỏ đỏ, bất nam bất nữ, xấu quá.”

“Tại sao hắn lại trang điểm thành cái bộ dạng đó vậy?”

“Có phải tới hát hí khúc trong rạp hát hay không, haha.”

Bạc Bán Dạ nhìn về phía Lưu Chương. Khuôn mặt Lưu Chương xoay qua một bên, trên đó còn có nhẫn nhịn và mất kiên nhẫn. Hắn cũng nghĩ như những đứa trẻ này, cảm thấy mình là loại biến thái bất nam bất nữ ư.

Những đắng cay kiên trì trong lòng thoáng chốc vỡ vụn. Tựa như sau bao ngày tích lũy, hao phí bao nhiêu nhân công để cố gắng xây đê đập. Mỗi ngày vất vả lựa chọn loại đất, đào từng cục đá, chịu đựng rồi lại chịu đựng khổ cực, thật vất vả mới xây xong con để, nhưng đương lúc này lại bị một trận lũ càn quét.

Bạc Bán Dạ hao hết khổ tâm xây dựng con đê trong lòng, lại bị vẻ mặt chán ghét của Lưu Chương hủy hoại sạch sẽ.

Lúc nửa đêm, một mình hắn mặc nữ trang, khuôn mặt trang điểm sặc sỡ đi du đãng. Nơi nào cũng không muốn đi, hoặc phải nói là nơi nào cũng đều không dung nạp hắn.

Đến cuối cùng, rồi cũng mệt mỏi.

Bạc Bán Dạ ngồi trên một bậc thang sạch sẽ bên ngoài một cửa hàng. Trang phục nữ tử thật mỏng manh, gió lạnh thổi hù hù đã dễ dàng xuyên qua tấm vải dệt, thổi lạnh lẽo vào tim hắn.

Hắn chỉ yêu một người, chẳng may người này lại là một nam tử thôi. Vì sao thế nhân đều nói hắn là đại nghịch bất đạo, trái với nhân luân, là tội ác tày trời chứ.

Tội danh gì hắn cũng đều nhận, nhưng cái hắn sợ chính là nhận được ánh mắt đối xử lạnh nhạt của người hắn yêu mà thôi.

Tựa như có cố gắng thế nào, hắn cũng chỉ là kẻ biến thái bất nam bất nữ. Tô son thật dày, trâm cài nặng nề, nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy hắn bất nam bất nữ, hệt như một con hát lấy lòng mọi người.

Nghĩ như vậy, Bạc Bán Dạ hừ lạnh một tiếng, nhổ trâm cài trên đầu xuống, tùy tiện vứt trên mặt đất, phát ra tiếng “leng keng.”

Đúng lúc này, cánh cửa của cửa hàng bị kéo ra, một ngọn đèn ấm áp chiếu ra từ bên trong.

Mở cửa là một nữ tử có diện mạo thanh đạm.

Nàng cúi đầu nhìn thấy tư thế co rúc người trên bậc thang của hắn, trong ánh mắt không có chút dao động.

“Không biết đêm dài vắng lặng, người người đều ngủ, một mình công tử ở trước cửa tiệm ta làm cái gì?”

Bạc Bán Dạ giật mình. Nàng nhìn hắn không hề gợn một chút sợ hãi, trong ánh mắt không có chút hoảng sợ chán ghét, tựa như đang nhìn một người rất bình thường

Đây là người duy nhất không bị cách trang điểm quái dị của hắn dọa sợ.

Nương theo ánh sáng lộ ra từ cửa, hắn nhìn thấy trên cửa tiệm vắt một biển hiệu: Lưu Yên Các.

Hắn biết người hầu hay mua cho hắn loại son từ cửa tiệm Lưu Yên Các, lại chưa từng nghĩ, ma xui quỷ khiến thế nào, lại ngồi ngay cửa của Lưu Yên Các.

“Ta…” Không biết tại sao, lồng ngực Bạc Bán Dạ đập mạnh một cái. Ho khan vài tiếng, hắn chậm chạp đứng lên, kéo làn váy hoa văn rườm rà trên bậc thang ra phía sau: “Ta muốn mua mấy hộp son.”

Hắn nói như vậy, thế mà nữ tử tên là Ngôn Liễu này lại đưa hắn vào Lưu Yên Các thật.

Nàng lau di lớp lớp hương phấn trên mặt hắn, động tác nhẹ nhàng. Nàng chậm rãi bôi lớp son cho hắn, ánh mắt chuyên chú.

Hắn cứ nhíu mày chăm chú nhìn nàng. Tới cuối cùng khi nàng đưa gướng tới trước mặt hắn, trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn không nhận ra nam tử xinh đẹp mỹ miều trong gương là ai nữa.

Bất quá chỉ bỏ bớt lớp phấn, tóc đen búi lại, thì nam tử trong gương đã trở nên câu hồn đoạt phách không ngờ.

“Chất da của người rất tốt, đừng thoa lung tung những thứ khác lên mặt, mất công lãng phí vẻ đẹp trời cho.” Nàng nói xong thì thu hồi gương trang điểm cùng một loạt son màu sắc đậm nhạt: “Nếu bản thân không thể, người có thể tới tìm ta. Ta đã nghe qua chuyện của người. Vì tình mà thành cái dạng này, ta cũng khâm phục người, sẽ không thu tiền đâu.”

Bạc Bán Dạ kinh ngạc nhìn vào gương thật lâu, quên cả ngôn ngữ.

Sau này, bởi vì nàng nói như thế, cho nên hắn cũng thường xuyên đi tìm nàng.

Và cũng chỉ khi ở trước mặt nàng, hắn mới có thể trầm tĩnh lại. Ở chung lâu, hắn phát hiện nữ tử này không phải là một người bình thường, bất luận là chuyện gì, nàng cũng đều biết một chút.

Thậm chí huyện nha khám nghiệm tử thi cũng từng đến tìm nàng, hỏi qua một vài vấn đề.

Có lẽ chỉ nữ tử như vậy, mới có thể xứng đôi làm hồng nhan tri kỷ với hắn. Bạc Bán Dạ tự phụ nghĩ, nói không chừng, nữ tử này là do ông trời cảm thấy hổ thẹn với hắn nên phái riêng nàng xuống đây giải hạn phân ưu.

Nhưng, hiện tại nữ tử giải hạn phân ưu thay hắn đang đứng cách hắn không xa, thản nhiên nhìn hắn cầm nắm khó khăn chiếc lược gỗ trên tay mà lại không hề có ý muốn qua giúp.

“Nếu người nhất định cho rằng bản thân là kẻ biến thái, thì ta cũng sẽ không có bất kỳ ý tứ phản đối nào.” Nàng hớp nhẹ một cái trong cốc nước: “Nhưng mà ta chỉ dạy người ăn mặc trang điểm, nhưng không hề dạy người làm thế nào biến thái. Chuyện này người phải nhớ rõ.”

“Ta ghét nhất là nhìn thấy cái bộ dạng dù trời có sập xuống cũng đều không sao này của cô.” Bạc Bán Dạ cố gắng chải tóc trên tay, nhưng cây lược gỗ lại cố ý không nghe lời, càng quấn chặt hơn: “Bà chủ Ngôn, ta nghĩ cô nên đến giúp ta một chút chứ.”

Nàng bưng chén hớp nhẹ một cái, rồi mới đứng lên nhận lược trong tay hắn: “Đương nhiên.”

Hai người không nói gì nữa. Hình thức ở chung của bọn họ luôn là như vậy, tuy rằng người bên ngoài không thể lý giải, nhưng đây lại là phương thức ở chung tự nhiên nhất của cả hai người.

Một lúc lâu sau, nàng mở miệng: “Ta vừa mới nghe người nói, cho dù Lưu Chương muốn mua son đi dỗ nữ tử thì người cũng không ngại?”

Tóc đen trên đầu bị nàng chải chuốt nhẹ nhàng. Bạc Bán Dạ nhìn nam tử mang nét nữ tính trong gương, như cười như không: “Ta không ngại hắn không chịu để ý ta, nếu ta còn để ý, hắn nhất định sẽ bỏ ta mà đi.”

“Nếu vậy, để tùy ý hắn nói chuyện yêu đương với nữ tử khác sao, không sớm chiều bên cạnh, người cũng sẽ không cảm thấy muộn phiền ?”

Nụ cười trên mặt Bạc Bán Dạ chợt ngưng.

Nàng tỉ mỉ xử lý mái tóc đen mềm mại trên tay: “Người không cần chú ý lời nói của ta. Yêu cầu của người vẫn luôn không cao, chỉ cần hắn đồng ý liếc nhìn thì người đã cảm thấy sung sướng, huống chi hắn chỉ muốn ở bên cạnh người khác chứ không muốn ở lại bên cạnh người bất hòa.”

“Bà chủ Ngôn…” Bạc Bán Dạ rũ mắt, nắm tay dần dần siết chặt: “Ta nói với cô, hãy cho ta linh dược biến thành nữ tử, đó là nghiêm túc.”

“Ta biết.” Nàng lấy ra một chiếc trâm bạch ngọc, nhẹ nhàng cài trên đầu hắn, rồi lại hạ cằm nhíu mày

“Ta sẽ nghĩ biện pháp cho người. Chỉ là, người không thể dung túng cho Lưu Chương làm người thương tâm nữa. Nếu hắn làm sai chỗ nào, người phải nói thẳng cho hắn biết.”

“Hắn không làm gì sai hết…”

“Nhưng mà vừa nãy…” Nàng buông lược, cúi thấp người trước mặt hắn, nhặt từng sợi từng sợi tóc dài trên mặt đất: “Hắn kéo tóc người. Rõ ràng là người rất sợ đau, chỉ cần không cẩn thận bị móng tay quét ngang thôi cũng sẽ nhíu mày, người sợ đau như vậy thế mà ở trước mặt hắn không nhăn mày một chút nào.”

“…” hắn nhíu mày, không còn lời nào để nói.

“Tay người vụng về, ngay cả chải tóc mình cũng không xong, vậy mà người lại chải phát quan cho hắn thì lại không có một chút sai lầm nào.”

Nàng vừa nói vừa nhặt từng sợi tóc sắp lại chỉnh chu, lấy khăn tay bọc lại, bỏ vào tay áo.

Không biết tại sao, nhìn động tác của nàng. Đột nhiên, trên mặt Bạc Bán Dạ nóng lên.

Đầu óc chưa kịp xuy xét, miệng hắn đã mở ra:

“Tóc nam tử chỉ có thể để dành cho người thương, bà chủ Ngôn lấy tóc của ta làm cái gì?”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Ta đem về làm bùa yêu bà chủ Ngôn sâid

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!