Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 28

Thế giới VII : Cứu vớt Nguỵ nương 20 tuổi (3)

Chương 28

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương thản nhiên liếc Bạc Bán Dạ một cái.

Dưới ánh mắt của nàng, hắn như mất đi giọng nói, tính tình nàng tốt, chầm chậm sửa lại từng sợi, rồi nói: “Tóc của người cứ để lại cho người người thương đi, còn mấy sợi này ta cần sử dụng.”

“…” Nhất thời Bạc Bán Dạ cũng không biết nên nói tiếp thế nào, chỉ có thể hừ một tiếng, xoay mặt qua một bên, chờ nàng tiếp tục chải tóc cho hắn.

“Bạc công tử.” Ngôn Thương lại cầm lược lên lần nữa, đem tóc hắn phân thành một bên buộc, một bên chải, cứ chải như thế thì tóc sẽ không dễ rối. nàng nhìn hắn nâng mày về phía nàng, động tác trên tay bất giác mạnh hơn một ít: “Ước chừng mấy ngày nữa, ta sẽ rời khỏi Tử thành.”

“Cái gì?” Đột nhiên Bạc Bán Dạ đứng lên, tóc trên đầu bị kéo mạnh một cái, đau đến nỗi nhíu chặt mày. Nhưng hắn không hề để ý đau đớn trên đầu, nắm lấy bàn tay cầm lược của nàng.

“Cô muốn đi đâu?”

Ngôn Thương im lặng liếc nhìn chỗ hắn nắm tay mình, nhưng lúc này hắn lại nhất định không buông ra, chỉ mở một đôi mắt to như hoa đào nhìn thẳng vào nàng.

Ngôn Thương thở dài: “Người muốn ta nghĩ biện pháp biến người thành nữ tử, nhưng mà chuyện như thế ta chưa nghe bao giờ, ta chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao có khả năng đó được?”

“Cho nên cô muốn đi?” Hắn nắm tay nàng càng chặt.

“Ta không làm được, nhưng sẽ có người làm được.” Hắn thật sự nắm rất chắc, Ngôn Thương giật giật cổ tay nhắc nhở hắn, lại không ngờ ngón tay hắn lại tăng thêm lực.

“Có người làm được sao?” Hắn ngơ ngác nhìn nàng, lại quay đầu nhìn bản thân trong gương: “Đem một nam tử biến thành nữ tử, thật sự có người làm được sao?”

Ngôn Thương nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn, tóc đen đã được chải chỉnh tề, da thịt trắng nõn, tinh tế như sứ, lắc lắc đầu: “Nếu bản thân người đã không tin thì tại sao lại cho rằng ta sẽ làm được?”

Trên mặt Bạc Bán Dạ lóe lên một chút không tự nhiên: “Chỉ là ta thấy chuyện gì cô cũng làm được, nên thuận miệng gây khó dễ cô thôi… Mà bây giờ…” Một con ngươi sáng lên nhìn về phía nàng: “Thật sự có thể làm được sao?”

Ngôn Thương cũng không dám gấp gáp trả lời hắn, nghĩ một lát rồi mở miệng nói: “Hẳn là có thể. Sư phụ ta, bà cũng không phải là người bình thường. Sư phụ từng giúp một sản phụ khó sinh mổ bụng, lấy bào thai trong bụng ra, còn từng cứu sống một ông lão vốn đã sắp xuống mồ…”  Thấy mày hắn rộ lên vẻ mặt kinh ngạc: “Hơn nữa, trước kia sư phụ từng giảng qua, nếu cắt bỏ đi bộ phận kia của nam tử, thì quả thật có thể trở thành nữ tử, chỉ là không thể sinh con mà thôi.”

“…Cắt bỏ?”

“Ừ, cắt bỏ.”

Bạc Bán Dạ bắt đầu ho mạnh, Ngôn Thương lấy tay không bị nắm vỗ nhè nhẹ trên lưng hắn, khóe miệng không nhịn dược cong lên.

“Sao, không bằng lòng à?”

“Không phải không bằng lòng, chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Sư phụ cô ở đâu?”

Ngôn Thương thu tay lại, yên lặng nhìn hắn vẫn nắm tay mình như cũ: “Sư phụ ta thích đi su sơn ngoạn thủy, ta cũng không biết tìm bà ở đâu.”

Hắn lộ ra vẻ mặt không tán thành: “Cho dù bà ấy có thể đem ta biến thành nữ tử, nhưng mà cũng không biết bà ấy ở đâu, vậy thì chuyện bà ta có thể biến ta thành nữ tử có ý nghĩa gì đâu?”

“Cho nên ta quyết định rời Tử thành, đi tìm bà ấy thay người.”

Vẻ mặt vốn có chút mong đợi lại cứng đờ trong chớp mắt, đen lại lập tức. Trầm mặc cả nửa ngày, mới từ từ buông tay nàng ra: “… Không còn biện pháp nào khác sao?”

“Những người khác không thể tìm thấy bà.”

Nói xong, Ngôn Thương xoa xoa vị trí tay bị nắm đến run run, lùi một bước nhỏ.

“… Nhưng ta không muốn cô rời đi.”

Thấy Ngôn Thương nhướng mày nhìn hắn, Bạc Bán Dạ lộ ra một tia cười lạnh: “Bà chủ Ngôn cũng đừng nhìn ta như vậy, quả thật ta có chút luyến tiếc cô.”

“Nhưng nếu dùng ta để đối lấy tình cảm của Lưu Chương đối với người, người sẽ không do dự mà để ta đi, không hề luyến tiếc, đúng không?”

“…”

Thấy hắn thật lâu cũng không nói lời nào, Ngôn Thương lại lui về sau một bước. Phía sau nàng là cửa phòng mở rộng, ánh nắng ngày xuân bên ngoài chiếu vào, khiến cả người nàng tỏa sáng tựa như tiên tử trong họa, xinh đẹp thoát tục.

“Đúng là, ta không nên mong ước xa vời gì cả.”

Lồng ngực Bạc Bán Dạ đột nhiên đập mạnh một cái.

Nữ tử này tên là Ngôn Liễu, ngay từ ban đầu đã ở bên cạnh hắn.

Thời điểm hắn buồn phiền, nàng đều ở bên cạnh hắn, cũng không nói chuyện nhiều. Hắn muốn uống rượu, trước nay nàng không hề cản, bởi vì nàng cũng có thể uống, hơn nữa tửu lượng còn tốt hơn hắn một chút.

Có một lần, hắn bị A Chương lấy cái chết ra cự tuyệt, hắn ở trong rừng uống say. Cũng là nữ tử này, dùng đôi vai gầy yếu ấy cõng hắn về Bạc phủ, khi hắn tỉnh lại trên lưng nàng, có thể ngửi thấy hương son nhàn nhạt trên người nàng.

Thời điểm hắn vui vẻ, nàng lại không ở bên cạnh hắn.

Có một lần khoản sổ sách trong nhà A Chương gặp vấn đề, hắn mất ăn mất ngủ đem sổ sách làm rõ. A Chương chỉ nói một tiếng cám ơn với hắn thì hắn đã hạnh phúc đến không biết biểu đạt sung sướng như thế nào, trong lòng chỉ muốn nói cho Ngôn Liễu biết. Nhưng thời điểm kích động đi vào cửa hàng, thì nàng lại trốn đâu không thấy.

Thời điểm người đó ghét bỏ hắn không phải nữ tử, thì nàng lại lẳng lặng vì hắn trang điểm.

Có một lúc hắn đang tắm, bị mấy đứa trẻ trong thành rình coi. Nhóm tiểu hài tử đó vừa thét vừa chạy trốn, hắn cho rằng là vì ghét cơ thể bất nam bất nữ của bản thân, liền đem hết thông đạo có thể vào Bạc phủ bít lại hết. Sau đó hắn đi tìm nàng, nàng lại kéo hộp trang điểm ra, lặng lẽ trang điểm cho hắn thành một nữ tử mỹ lệ, xinh đẹp động lòng người.

Nàng vì hắn mà làm nhiều như vậy, lại chưa từng hỏi hắn muốn cái gì.

Nàng tựa như vô dục vô cầu, cho nên hắn cũng cho rằng nàng cho thì nhận, không thì thôi, không cần bất cứ hồi báo gì.

Nhưng mà, nàng thật sự không cần hồi cần hồi báo cái gì sao?

Hay là, cái nàng muốn hắn hồi báo, thì căn bản, hắn không cho nổi?”

Bạc Bán Dạ cúi mắt, bỗng nhiên cảm thấy khi nàng nói rời đi thì có rất nhiều sự việc được chắp nối lại.

“Bạc công tử, đêm nay người đến Lưu Yên Các một chuyến đi. Không cần trang điểm, cứ để mặt mộc mà đến.

Dứt lời, nàng không hề liếc hắn thêm một cái nào, quay người bỏ đi.

Dường như đêm kéo đến chậm hơn thường ngày.

Bạc Bán Dạ tẩy lớp trang điểm đậm, đứng hồi lâu ở một nơi không xa Lưu Yên Các,  đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen, hắn mới đi về phía Lưu Yên Các.

Ngôn Liễu vẫn ngồi sau quầy như thường ngày, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép.

Không giống như mọi ngày, lúc vừa thấy hắn đến, nàng không tiếp tục đọc sách, mà đứng lên, đưa cho hắn một bọc đồ.

“Thay đi.”

Bạc Bán Dạ mở bọc đồ ra, bên trong rõ ràng là một bộ nam trang.

“Bà chủ Ngôn có ý gì?” Ngón tay cầm bọc đồ của hắn cứng đờ.

“Thay đi, hôm nay là lễ hội hoa đào.” Nàng nói xong cũng cầm một bọc đồ đi vào phía trong cửa hàng: “Ta sai người làm hai bộ y phục thật đẹp, hôm nay vừa đúng lúc để mặc.”

“Ta không mặc.”

Hắn lạnh lùng ném bọc đồ lên quầy, trong nháy mắt lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt không buồn không vui của nàng.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh: “Người thay, ta sẽ dẫn người đi gặp A Chương.”

“…”

Ánh mắt của nàng gợi lên từng cơn từng cơn đau đớn trong lòng hắn. Hắn không ngừng nói với bản thân mình vì để gặp A Chương, cho nên hắn mới bằng lòng thay nam trang. Nhưng hắn cũng không ngừng cố gắng nhẫn nhịn liếc một chút ánh mắt về phía nữ tử đã thay đổi hoa phục bên cạnh.

Con người Ngôn Liễu này, mặc dù mở cửa hàng bán son, hơn nữa còn tinh thông công việc trang điểm, nhưng ngày thường bản thân nàng lại cực kỳ mộc mạc. Luôn diện một bộ y phục màu trắng, kể cả son cũng không thường dùng.

Mà ngày hôm nay, nàng đổi một bộ váy thêu hoa màu lam, thân hình càng thêm yểu điệu. Trên má thoa một lớp son nhạt, thoạt nhìn khuôn mặt trang nhã như hoa đào, môi có thói quen hay mím lại, cố ý khiến người nhìn phải động lòng.

Hàng năm Tử thành đều tổ chức hoạt động lễ bái hoa đào. Thiếu nữ thánh khiết sẽ múa một điệu tại lễ bái, cầu cho sáng năm mưa thuận gió hòa, hoa nở ra thuận lợi. Đối với nam nữ chưa lập gia đình thì đây là hoạt động nắm tay du ngoạn, quyết định chung thân, quầy hàng nhỏ của người bán hàng rong vô cùng náo nhiệt.

“Bạc công tử.”

“… Hả?”

Bạc Bán Dạ đang phát ngốc nhìn chằm chằm nàng chợt sửng sốt, cũng không biết tại sao nàng dừng lại bên một gốc cây hoa đào xum xuê.

Ngôn Thương hơi mím môi, tầm mắt liếc về phía Lưu Chương và thái tử Lý Huyền đứng cách đó không xa. Lý Huyền lôi kéo tay Lưu Chương đi qua đi lại trước các quầy hàng, mua một ít đồ gì đó. Dường như Lưu Chương lo lắng bị người khác nhìn thấy, trên mặt luôn hiện lên thấp thỏm bất an.

Tầm mắt quay trở lại trên người trước mặt.

Cùng mặc một bộ y phục màu lam, cùng dùng trâm ngọc vấn lên mái tóc đen, thoạt nhìn Bạc Bán Dạ đã thay nam trang không hề có một nét nữ tính nào. Ngược lại còn có khí chất như chi lan ngọc thụ (*), dáng vẻ ngọc thụ lâm phong (*).

(*) Chi lan ngọc thụ, Ngọc thụ lâm phong: một cách ví von, nói chung là đẹp, ưu tú.

Hắn kinh ngạc nhìn bản thân mình, mái tóc bị gió đêm xuân thổi, dập dờn nhảy múa.

“Ta mang người đến nơi này…”

Hắn vẫn trầm mặc như trước, kinh ngạc nhìn nàng, khóe miệng nào còn một chút dáng vẻ luôn luôn chế giễu như ngày thường.

Lúc này, không biết từ đâu bất chợt thổi tới một cơn gió đêm, thổi ngang qua cây đào, một tiếng “xào xạc” hoa đào ào ào rơi xuống, bốn phía đều vang tiếng kinh hô. Đóa hoa bay lắc rắc rơi xuống, đáp trên mái tóc đen, y phục, và cả đầu vai hắn.

Ngôn Thương chậm rãi vươn tay, phủi phủi đóa hoa rơi trên vai hắn.

“Ta mang người tới nơi này là vì có chút lời muốn nói với người.” Nói xong, Ngôn Thương từ từ đưa mặt lại gần, trong nháy mắt da thịt sắp chạm nhau, nàng mở miệng. Giọng nói thấp đến mức khó mà nghe được: “Ta thích người.”

Dứt lời, nàng khẽ hôn nhẹ lên mặt hắn, có thể cảm giác được cơ thể hắn thoáng chốc cứng ngắc đến đáng sợ.

Trong phút chốc hắn phản ứng lại, đẩy nàng ra, rồi lại bắt lấy tay nàng: “Cô có ý gì?”

Thấy nàng khe khẽ cười, đầu xoay về một hướng khác, lời nói ra khỏi miệng không có chút độ ấm: “Người xem, đó không phải là Lưu Chương sao?”

Thân thể Bạc Bán Dạ chấn động một cái, chậm rãi quay đầu về hướng đó, thì thấy Lý Huyền đang cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Lưu Chương.

Ngày thường, đối với hắn, Lưu Chương chỉ nói những lời lạnh nhạt, nhưng lúc này lại từ từ nhắm mắt, lông mi khẽ run, câm tâm tình nguyện tiếp nhận nụ hôn của một nam tử khác.

Trong lòng Bạc Bán Dạ đau buốt, lại nhìn thấy nữ tử trước mặt lui một bước, tránh thoát khỏi tay hắn. Ánh mắt nhìn hắn khôi phục lại vẻ không buồn không vui như trước, bình tĩnh không gợn sóng.

“Ta đồng ý đưa người tới gặp Lưu Chương, đã làm được rồi.” Náng nói xong, cong cong khóe môi cười, nụ cười kia làm hắn vô cớ xót xa: “Còn bây giờ, người có thể đi tìm A Chương của người.”

Dứt lời liền xoay người, bước từng bước trở ngược về theo con đường đã đến.

Bạc Bán Dạ ngơ ngác nửa ngày, ngây ngốc tiến hai bước về phía Lưu Chương, rồi đột nhiên dừng bước.

Quay đầu lại, một dáng người yểu điệu mặc y phục lam sắc bước đi dưới bóng hoa đào nở rộ. Rõ ràng bốn phía đều đông người, chỉ mình nàng chầm chậm thoải mái, bất đồng với bốn phía, hết sức cô độc.

Gió đêm hây hẩy, dường như sắp mưa.

P/s Zens Zens: Chào mọi người, lâu quá không gặp. Dạo trước mình bận một số chuyện kéo dài khá lâu nên không post bài được, hi vọng mọi người bỏ qua. Mấy ngày nay có vẻ dễ thở hơn nên mình bắt đầu quay lại. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nha \^o^/.

Nhắc lại chuyện cũ, mọi người nhanh chóng comment đi nhé, khoảng cuối truyện mình sẽ pass đó. Ai quan tâm thì tới bộ truyện thì sẽ share pass cho. Lưu ý là comment nhiều thì mới được nha.

5 1 vote
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

20 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Quyên
Quyên
5 Năm Cách đây

Chết rồi cmt này cmt đầu tiên huhuhu

Dạ Nguyệt
Dạ Nguyệt
5 Năm Cách đây

ngược quá đi TT

Mianna Annie
Mianna Annie
5 Năm Cách đây

Giữa Ngôn Liễu và Lưu Chương, Bạc Bán Dạ vẫn lựa chọn Lưu Chương. Phải chăng mất đi thứ gì đó mới cảm thấy nó đáng giá?

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Con người là thế, mất đi rồi mới biết nó quan trọng đến mức nào

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Không phải ngươi không tốt chỉ là không thích ngươi ? Lưu Chương đâu phải ko biết anh Bạc là nam nhân, đã vậy còn vì mình làm nhiều như vậy.

Thi Yumi
Thi Yumi
5 Năm Cách đây

Con người khi mất đi r mới biết quý trọng

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Thực ra vẫn phục cách yêu của ông này. Yêu là yêu k cần biết nam hay nữ. Đơn giản là yêu 1 người

20
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!