Thế giới VII : Cứu vớt Nguỵ nương 20 tuổi (4)
Chương 29
Editor: Zens Zens
Bạc Bán Dạ là một người cố chấp.
Khi còn nhỏ, hắn rất thích mèo. Mèo và chó trời sinh không hợp, vì nuôi mèo, hắn đã cấm bất cứ người nào trong nhà nuôi chó, thậm chí ngay cả người hầu thích chó đều bị hắn thanh toán tiền công rồi đuổi khỏi Bạc phủ.
Mèo của Bạc Bán Dạ chỉ là một giống mèo lai tạp, cho nên lông trên người nó đen như quạ, thoạt nhìn không hề giống loại mèo toàn thân trắng như tuyết, ngây thơ khả ái của nhà người khác. Con mèo này luôn luôn mở to đôi mắt tròn xoe, thông minh cảnh giác, vừa có động tĩnh thì lỗ tai liền lắc lắc vài cái, sau đó tránh ra xa xa.
Bởi vì con mèo này có màu lông như lá rụng mùa thu, nên hắn đặt tên cho nó là Nhiễm Thu.
Khi Bạc Bán Dạ nghĩ tới điều gì thì phải nhất định có được, sau khi chiếm được thì nhất định sẽ vô cùng trân trọng. Nhưng mèo chó không thể sống vài chục năm giống như con người, tuổi thọ đã tận, không ai có thể ngăn cản chúng nó chết đi.
Cho dù Bạc Bán Dạ có che chở trăm bề, cho nó ăn những thứ tốt nhất, thì Nhiễm Thu vẫn chết. Không có chạy tới chạy lui thỉnh đại phu cứu giúp, cũng không dập đầu khóc lóc (*), Bạc Bán Dạ bĩnh tĩnh đem nó đi an táng dưới một gốc cây đào nhỏ. Từ đó về sau, không bao giờ đến đó nữa.
(*) Nguyên văn là 哭天抢地 “khóc thiên thưởng địa” : miệng vừa khóc to vừa gọi trời, vừa đập đầu xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ.
Hắn chính là người như vậy.
Nghĩ đến cái gì, thì liền cố gắng có bằng được, khi chiếm được rồi thì sau này sẽ trân trọng, không bao giờ trái lời hứa. Cho đến khi vật hắn quý trọng rời bỏ hắn bởi vì một lý do nào đó, mà không phải lỗi ở hắn, thì hắn cảm thấy không thẹn với lòng..
Hắn yêu Lưu Chương, không để ý người đó là nam tử, cũng không để ý thái độ lãnh đạm. Bởi vì yêu, liền cố hết sức lực để có được. Ở ngoài mặt, hắn dường như đã thật sự chiếm được Lưu Chương, cho nên hắn vô cùng trân trọng, quá mức trân trọng.
Mặc nữ trang gặp người khác, kỳ thật rất xấu hổ; học cách nói chuyện của nữ tử, kỳ thật cổ họng rất khó chịu, lâu lâu còn phát đau rát. Nhưng chỉ cần Lưu Chương để ý hắn một chút xíu thôi, thì những điều đó đều đáng giá.
Xoay người lần nữa, nhìn bóng dáng hai người ôm chặt nhau dưới ánh đèn. Môi nam tử vẫn còn hôn lên trán Lưu Chương, thoạt nhìn hai người thật dè dặt, nhưng bọn họ đều cam tâm tình nguyện, không ai bức ép ai cả.
Người đó chưa từng để ý hắn chút nào, đúng là buồn cười.
Nụ cười lạnh lẽo, Bạc Bán Dạ cảm thấy gánh nặng trong lòng đã lập tức trở nên trống rỗng khó chịu.
Cụ bà bán hoa ở bên cạnh chỉ kịp thấy nam tử áo lam hơi cong cong khóe môi, sau đó đột nhiên xoay người bước nhanh về phía con đường mà đi.
Bước chân hắn rất nặng nề, một cánh hoa đào rơi trên đất bị hất lên, lượn lờ trên không trung.
Trận mưa đêm nay là trận mưa đầu tiên kể từ đầu xuân.
Hoa đào vốn nở rộ bị mưa xuân đánh rơi đầy đất, thoạt nhìn giống như bức tranh chiếc váy lụa mỏng bị mỹ nữ lỡ tay xé nát, tùy tiện rơi vãi trên đất.
Ngôn Thương cho Bạc Bán Dạ bắt gặp hình ảnh Lưu Chương thân thiết với Lý Huyền, chắc chắn trong lòng hắn sẽ không dễ chịu, nhất định cũng không muốn nhìn thấy nàng, cho nên dứt khoát đóng cửa cửa hàng son, một mình đi đến tá túc tại chùa miều gần đó.
Vài ngày sau, khi xuống núi nàng nghe được người trên đường bàn tán xôn xao.
“Hình như thiếu gia Bạc gia bị điên rồi đó.”
“Cái gì?”
“Cả đêm không chịu ngủ, ngồi trên tường viện hát dâm từ diễm khúc (*).”
(*) Dâm từ diễm khúc: chỉ những câu văn hơi dâm đãng, không lành mạnh.
“Dâm từ diễm khúc? Không thể nào, nghe nói hắn còn vì nhị thiếu gia Lưu gia mà giả nữ tử, hành vi cử chỉ đều cực kỳ đoan trang.”
“Ngươi không biết hả? Mấy ngày trước hắn cưỡi ngựa chạy như điên mấy vòng quanh Tử thành, vừa chạy vừa cười sằng sặc nữa. Người hầu trong nhà hắn kể, thì ra nguyên nhân là vì cuối cùng hắn cũng chán nhị thiếu gia Lưu gia rồi, cho nên vui sướng trong lòng.
Nghe đến đó, bước chân Ngôn Thương chậm lại.
Nếu nói Bạc Bán Dạ thất vọng đối với Lưu Chương, hoặc là hận thấu xương rồi càng thêm cố chấp giữ bên mình thì nàng còn có thể lý giải. Nhưng hắn lại càng vượt xa dự đoán của nàng, có lẽ nàng cần phải suy xét lại cẩn thận tiếp theo nên làm gì mới có thể làm cho hắn quên đi đóa hoa đào cũ, đem mắt đặt trên người nàng.
Đêm nay không khí vô cùng ẩm ướt, mũi hít một hơi cũng có thể ngửi được hương hoa đào vẫn vương trong không khí.
Trên tay Ngôn Thương cầm một vò Nữ Nhi Hồng, đi vào Bạc phủ.
Người hầu trong Bạc phủ đối đãi với nàng luôn khiêm tốn lễ độ, không biết tại sao, thái độ hôm nay đối với nàng lại nhiệt tình hơn vài phần, hệt như người khổ nạn gặp được kẻ cứu thế.
Ngôn Thương đoán không ra tại sao, loại nghi hoặc này vẫn duy trì cho đến khi người hầu mang nàng đến hậu hoa viên Bạc phủ.
Bên cạnh bàn đá của hậu hoa viên, vài vò rượu trống rỗng bị ném lăn lóc, còn có một vài mảnh vỡ của bình rượu. Bạc Bán Dạ không mặc nữ trang, chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh, trong ngực ôm một bình rượu, tùy tiện nằm bò trên bàn đá mà ngủ.
“Mấy ngày trước đột nhiên thiếu gia không mặc nữ trang nữa, ngài ấy thay đổi nam trang đi tìm người.”
“Tìm ta?”
“Đúng vậy, tìm người. Kết quả là vừa đến đã thấy cổng Lưu Yên Các đóng chặt, hỏi những người xung quanh thì không ai biết người đi đâu cả.”
Chuyện này Ngôn Thương cũng biết. Hiện tại nàng sử dụng thân phận Ngôn Liễu, là đồ đệ của một thầy thuốc thế ngoại, không thích kết giao với người khác, cho nên không hề trò chuyện gì nhiều với những chủ cửa hiệu xung quanh, trừ bỏ hỏi thăm xã giao, nàng muốn đi đâu thì sẽ không thể nào nói cho những người này biết.
“Lúc ấy thiếu gia giống như nghe chuyện gì đó tức cười, đột nhiên cười khẩy lên, sau khi trở lại phủ thì liền bắt đầu uống rượu. Người khác uống say thì ngã ra ngủ, còn ngài ấy uống rượu xong là leo lên đầu tường ca hát.”
“… Ca hát?”
“Đúng vậy, ca hát. Còn là hát dâm từ diễm khúc nữa!”
“…”
Người hầu dẫn đương rời khỏi. Ngôn Thương đem bình rượu trong tay đặt trên bàn đá, sau đó ngồi một bên trên ghế đá.
“Bạc công tử, người còn muốn giả bộ ngủ tới khi nào?”
Lông mi Bạc Bán Dạ run lên, mở mắt ra, một đôi mắt sâu thẳm tràn đầy tức giận cùng cảm xúc không biết tên, nhìn về phía nàng.
“Mấy hôm trước, cô đã đi đâu?”
“Chùa miếu trên núi.”
“Cô ở chung với hòa thượng?”
“Hòa thượng không có phàm tâm, ở chung với bọn họ cũng không có gì.” Ngôn Thương nói xong liền mở con dấu đất sét trên vò rượu, cũng không câu nệ việc không có chén rượu, cầm lên uống một ngụm lớn.
Bạc Bán Dạ đoạt lấy vò rượu: “Mang cho ta, mà cô lại tự uống vậy hả.”
“Biết sớm đánh thức người sẽ đoạt rượu của ta thì ta đã không đánh thức người.” Nàng nhíu mày, nhìn hắn cầm lấy vò rượu, uống một hớp ngay vị trí nàng vừa uống.
“Bây giờ có nói cũng muộn rồi.” Bạc Bán Dạ hừ lạnh, lời nói vốn vẫn cà lơ phất phơ như thường, nhưng ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng lại có vài phần sâu xa: “Nếu đã đánh thức ta, thì nên chuẩn bị tâm lý sớm đi.”
“… Chỗ người uống, là chỗ ta mới uống.”
“Thì sao? Mấy ngày trước là ai lớn mật hôn ta, bây giờ khẩn trương cái gì?” Ngón tay cầm bình rượu của Bạc Bán Dạ căng chặt, không biết nhớ ra điều gì, ngữ khí bỗng nhiên có chút chanh chua.”
Trên mặt Ngôn Thương hơi hơi xuất hiện vẻ ngượng ngùng, rồi lại biến đối về vẻ lãnh đạm thường ngày, nhìn thần sắc Bạc Bán Dạ cứng đờ.
“Ngôn Liễu.”
“… Ừm.”
Đây là lần đầu tiên hắn kêu đầy đủ tên nàng. Gió đêm nổi lên, nàng thấp giọng đáp, sau đó hắn lại tiếp tục trầm mặc.
“Có phải, từ rất lâu trước đây, cô đã bắt đầu thích ta?”
Nếu lời này do ngườ khác hỏi, tất nghiên nghe vào tai thật buồn cười, còn bị nghi ngờ là tự mình đa tình, nhưng lời hắn nói từ miệng ra lại nghiêm túc đến đáng sợ. Nữ tử trước mặt cúi đầu, cả nửa ngày mới ngẩng đầu lên khẽ cười với hắn.
“Lúc mới quen người thì ta chỉ cảm thấy người là một nam tử đáng thương, cho nên mới dốc hết sức lực muốn giúp người chiếm được trái tim của hắn.” Tay nàng đoạt lấy vò rượu trong tay hắn, hắn nghe thấy thì tinh thần dao động, để cho nàng dễ dàng đoạt vò rượu trên tay. Nàng ngửa đầu uống một ngụm, nhìn nhìn tay áo mình rồi lại nhìn nhìn tay áo hắn, lẳng lặng kéo tay áo hắn lau rượu thừa trên khóe miệng.
“Rồi sau này không biết tại sao, nhìn thấy người hao tâm tổn sức vì Lưu Chương, ta bắt đầu cảm thấy vô cùng buồn cười. Người cố sức vì hắn, nhưng hắn lại không cảm kích, vậy chi bằng… Ngươi hao tâm tổn sức vì ta còn tốt hơn.” Thấy giữa mi tâm hắn nhăn lại, nàng ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Đại khái chắc là từ khi đó, ta đã bắt đầu có ý nghĩ không an phận với người.”
“…Vì sao không nói ta biết?” Bạc Bán Dạ kinh ngạc nhìn nàng, tay áo còn đang bị nàng túm trong tay, chỉ có thể nghiêng người tới gần nàng một chút, đề phòng bản thân bị té ngã.
“Trong lòng người chỉ đặt một nam tử, người vì hắn làm đến nông nỗi đó, tất nhiên đã yêu hắn sâu đậm rồi.” Nàng lại dùng tay áo hắn chùi miệng, hoàn toàn không bận tâm hình tượng lãnh đạm thường ngày của mình: “Người đâu có biết, khi ta nhìn bộ dạng người ở trước mặt hắn cố gắng lấy lòng, trong lòng ta còn khó chịu hơn người gấp mười lần.”
“Ta với người bất đồng, chưa bao giờ theo đuổi những thứ không bao giờ đạt được. Vì vậy, ta chưa bao giờ dự định nói cho người biết.”
“Nhưng hôm đó cô đã nói cho ta biết…” Trong lòng hắn bỗng nhiên trào dâng bất an.
“Ta nghĩ ta ở nơi này cũng đủ rồi, trước khi đi thì nói cho người biết cũng không có gì không tốt.” Nàng đứng lên, một thân y phục trắng bị gió đêm thổi, phiêu dật như tiên: “Nhiều nhất là hai ngày nữa, ta sẽ rời khỏi đây.”
Ầm một tiếng, tâm chìm đến đáy vực.
Đột nhiên Bạc Bán Dạ nghĩ đến hôm ấy, hắn rối rắm thật lâu, đổi một thân nam trang, sau đó đến Lưu Yên Các tìm nàng.
Cửa tiệm đóng chặt, liên tục đóng cửa mà không hề báo trước một tiếng.
Lúc này hắn mới phát hiện, nàng vốn là nữ tử thần bí không biết từ đâu tới, cho dù có một ngày nàng lẳng lặng biến mất, cũng sẽ không có bất kỳ người nào phát hiện. Cho dù hắn có thể phát hiện, những rốt cuộc hắn vẫn không thể tìm thấy nàng.
Nhìn Lưu Chương ôm người khác, hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng nhìn thấy nàng đóng chặt cửa tiệm, hắn lại càng đau lòng hơn.
Điều này nói lên cái gì?
Như một cơn gió đêm xuân thổi tới, lặng lẽ thổi ra toàn bộ những bông hoa chân thực đã giam cầm trong lòng bấy lâu nay.
“Ngôn Liễu!”
Bản thân cũng không ngờ, bản thân cứ như vậy mà mở miệng.
“Hửm?” Y phục bị thổi bay lên phấp phới, nàng ngoái đầu lại nhìn, rõ ràng vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng hắn lại nhìn thấu sự chờ mong bên trong đó. Nàng nhìn hắn, vài cánh hoa hồng nhạt rơi trên mái tóc đen cài một chiếc trâm gỗ đơn giản.
Bạc Bán Dạ cảm thấy tim mình chợt đập nhanh hơn. Hắn vươn tay, áp sát vào nàng, gỡ những cánh hoa trên đầu xuống.
“Ta…”
“Thiếu gia! Ngôn lão bản! Nhị thiếu gia Lưu gia đến.”
Ánh mắt Bạc Bán Dạ chợt lóe, đôi môi hé ra, lại chậm rãi khép lại.
“Không gặp.”
“Nhưng hắn quỳ ở cửa phủ, nói là muốn gặp ngài thì mới chịu đi.”
“… Vậy kêu hắn vào đây, để hắn ở đại sảnh chờ ta.”
Bạc Bán Dạ nói xong, đôi mắt nhắm chặt lại mở ra, nhìn thần sắc nữ tử trước mặt chợt lạnh lẽo. Nàng chậm rãi lùi ra khỏi trước mặt hắn.
Vẻ mặt nữ tử áo trắng đứng dưới tán hoa đào trở nên xa cách, cánh hoa đào rơi rụng xuống thân nàng.
Hừ. Cái nữ giả nam kia, thấy mà ghét
You sẽ hối hận ?
Tới khúc gây cấn luôn luôn xuất hiện những người dư thừa
Nữ giả nam đó đến cầu xin cái gì chăng