Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 30

Thế giới VII : Cứu vớt Nguỵ nương 20 tuổi (Hết)

Chương 30

Editor: Zens Zens

“Cách xa như thế làm gì?”

Bạc Bán Dạ bắt lấy tay nàng. Đây là lần đầu tiên hắn nắm tay nàng, hình như hôm nay hắn đã làm rất nhiều chuyện mà trước kia chưa bao giờ làm.

“Người làm cái gì vậy?”

“Cô đi cùng ta.”

“Ta muốn về trước.” Ngôn Thương có ý lui ra, nhưng hắn lại tiếp tục im lặng, kéo tay nàng đi về hướng đại sảnh.

Vào đại sảnh, liếc mắt nhìn là có thể thấy được Lưu Chương đang đứng thẳng tắp giữa sảnh đường. Dáng người nữ tử yểu điệu mặc nam trang, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt đong đầy tang thương, bi ai nhìn Bạc Bán Dạ.

“A Chương, chàng đến rồi à.”

Hắn vẫn dùng ngữ điệu bất nam bất nữ đó để nói chuyện, kéo Ngôn Thương ngồi xuống một bên. Nghiêng nghiêng đầu, làm như là có chút kinh ngạc: “Vì sao chàng đến đây một mình, tình lang của chàng đâu, sao không cùng mang đến đây gặp ta đi?”

Ngôn Thương thấy rõ, thời điểm hắn nói ra hai chữ tình lang thì cơ thể Lưu Chương run lên, sắc mặt trắng bệch trong chốc lát.

“Chàng cũng không cần lộ ra dáng vẻ như thế này, chàng cũng biết là ta sẽ không trách chàng mà.”

Lưu Chương ngước mắt nhìn Bạc Bán Dạ, thần sắc mới vừa rồi từ từ chìm xuống. Nàng ta mấp máy miệng vài lần, rốt cuộc nói: “Nếu vậy việc làm ăn của nhà ta…”

“Ha, là ta làm.”

“Tại sao ngươi lại làm vậy? Ta đã làm như lời ngươi nói, mặc cho ngươi kêu thì đến, đuổi thì đi mà!”

“Hử? kêu thì đến, đuổi thì đi… Vậy nếu trong lễ hội hoa đào đó, ta gọi chàng tới, thì chàng có tới không?”

Sắc mặt Lưu Chương càng trắng hơn.

“… Thật xin lỗi.” Nàng lắp bắp, giống hệt như một đứa trẻ làm sai: “Ta vẫn luôn cố gắng kháng cự hắn, ta biết là ta đã đồng ý cho ngươi cơ hội, đồng ý ở bên cạnh ngươi. Nhưng mà, nếu chỉ cần đồng ý là đều có thể làm được, vậy trên đời này làm gì có nhiều nam nữ si tình như vậy…”

“Cho nên?”

Giọng nói Bạc Bán Dạ thoắt cái lạnh lẽo xuống, hắn khôi phục giọng nói vốn trầm thấp của mình, chỉ nói hai chữ, nhưng Lưu Chương đã kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

“Bạc công tử, giọng nói của ngươi…”

Bạc Bán Dạ nhắm mắt không nói, Ngôn Thương nhìn thần sắc bi thương của hắn, nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Ngươi cho rằng, giọng nói trời sinh của hắn đã bất nam bất nữ vậy sao?”

Bạc Bán Dạ liếc mắt nhìn Ngôn Thương, tựa như không quá vừa lòng đối với đánh giá của nàng về giọng nói của hắn.

Nhưng không đợi hắn phản bác cái gì, Lưu Chương không đứng vững, lui về sau hai bước: “… Ta luôn vẫn cho rằng giọng nói của ngươi là trời sinh.”

Bạc Bán Dạ mở miệng ra nhưng lại từ từ ngậm lại, cả nửa ngày mới hừ một tiếng, hất mặt qua một bên.

“Nhưng ngươi cũng không thể trách ta được.”

Cơ thể Bạc Bán Dạ cứng đờ, ngón tay nắm Ngôn Thương càng chặt. Ngôn Thương nhíu mày nhìn về phía Lưu Chương, không nói gì, nhưng ý tứ trong ánh mắt lại rõ ràng là: Không trách ngươi, vậy thì trách ai hả?

“Ta vốn là một người đang sống rất tốt, tuy rằng phải gánh vác cả giả tộc mệt chết đi được, nhưng chưa từng oán trách ai. Vậy mà không ngờ gặp phải ngươi, lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn chằm chằm vào ta, lần thứ hai gặp mặt đã nắm chặt tay ta cợt nhả, lần thứ ba gặp lại đã trực tiếp thay nữ trang, muốn đoạn tụ cùng ta.”

“…”

Ngôn Thương ho khan hai tiếng, rõ ràng Lưu Chương đang nghiêm túc nói chuyện, nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy thật hài hước.

Nhớ đến lúc ban đầu Bạc Bán Dạ trang điểm dày cộm, bôi trát lung tung, thay vì gọi là nam giả nữ, thì không bằng gọi thẳng luôn là quỷ mặc áo người. Đối mặt với khuôn mặt tô son dày cộm như thế, người bình thường ai lại thích cho được? Cũng khó trách Lưu Chương bị dọa tới nỗi chạy trốn đến Tử thành.

“Ta không chấp nhận ngươi thì ngươi đòi phá hủy cuộc sống của gia đình ta, ra tay với người trong nhà, cho nên ta chỉ có thể chấp nhận. Nhưng ta chưa hề thích ngươi, vậy thì đương nhiên không thể chú ý giọng nói của ngươi được.”

Nghe tới câu này, Ngôn Thương quay đầu lại nhìn mặt Bạc Bán Dạ.

Hắn không hề có vẻ mặt như bị sét đánh giống nàng tưởng, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh.

“Ta biết.”

“Nếu biết, tại sao còn bức bách ta? Ta không trách mình số khổ, không có nghĩa là ta thật sự cảm thấy hạnh phúc. Mỗi ngày phải ở bên cạnh ngươi, đều là cực hình đối với ta.”

Bạc Bán Dạ vẫn bình tĩnh như trước: “Nếu đã là cực hình, vậy ngươi đi đi. Cuộc sống gia đình ngươi là ta hủy, bây giờ ta thả ngươi đi. Ngươi đã không có tình ý nào, vậy thì ta sẽ thu hồi tâm tư của mình đối với ngươi.”

Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh đều im lặng.

Ngôn Thương nhìn hắn, muốn thấy hắn dùng ánh mắt như thế nào để nhìn người hắn yêu. Nhưng vừa chạm vào, thì thấy hắn không hề nhìn Lưu Chương, ngược lại ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, giống như đã vứt bỏ những thứ mơ hồ, và chiếm được những thứ cần thiết hơn.

Rốt cuộc Lưu Chương xoay người bỏ đi, đi được vài bước lại ngoái đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạc Bán Dạ.

“Bạc Bán Dạ, hôm nay ngươi hủy việc làm ăn của gia đình ta, ngày sau ta sẽ trả lại gấp bội lần.”

Lưu Chương đi rồi. Bạc Bán Dạ không nhúc nhích, Ngôn Thương cũng không động đậy, hai người ngồi tại đại sảnh hồi lâu. Cuối cùng Ngôn Thương khẽ mở miệng:

“Sao người không nói cho hắn, huynh trưởng hắn không giỏi buôn bán, việc làm ăn của gia đình của hắn đã thua lỗ từ nửa năm trước rồi. Mấy hôm trước đều là người lấp tiền vào chỗ thiếu hụt của nhà hắn.”

“Nếu nói như thế có thể làm cho hắn liếc mắt nhìn ta lâu hơn, thì trước kia ta nhất định sẽ nói.”

“… Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ…”

Bạc Bán Dạ nhìn nàng, rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh lùng như trước, nhưng tự nhiên lại làm nàng có cảm giác rất dịu dàng: “Bây giờ không cần phải nói nữa…”

“… Người đừng có nhìn ta như vậy, ta thấy lạnh hết sống lưng rồi này.”

“…” Bạc Bán Dạ hừ lạnh, đột nhiên bắt lấy tay nàng kéo về phía hoa viên. Hắn đưa nàng đến rừng đào, ngón tay chỉ xuống một tán cây, đó là một gò đất nho nhỏ.

“Ngôn Liễu, cô nhìn đi, đây là nơi ta chôn một con mèo từng nuôi lúc nhỏ.”

Ngôn Thương đương nhiên biết câu chuyện về con mèo, trong lòng chợt lóe linh quang. Khi trở về, nàng đã nghe lời đồn nói đột nhiên hắn có thái độ vạch rõ giới hạn đối với Lưu Chương.

Bạc Bán Dạ cầm lấy bình rượu chưa uống xong, ngửa đầu uống thêm một ngụm lớn. Ánh mắt nàng nhìn chăm chăm vào hầu kết không ngừng lên xuống của hắn, bất giác đưa tay ra chạm vào.

“Khụ!” Bạc Bán Dạ bị nàng làm cả kinh, bắt đầu ho khan mãnh liệt, nàng liền thu tay ho nhẹ hai tiếng.

“Ta cảm thấy, người làm nam tử rất tốt, không cần phải biến thành nữ tử, người thấy sao?”

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rốt cuộc khẽ cười một tiếng, gật gật đầu: “Bây giờ ta cũng cảm thấy như vậy.”

“Vậy thì tốt, ta có thể tiếp tục du sơn ngoạn thủy, không cần thay người đi tìm sư phụ nữa. Hôm nay ta tới đây, là để chào từ biệt người.”

Nàng thở dài, lời nói vừa phát ra liền bị hắn kéo một cái, cả người đập lên lồng ngực hắn, chóp mũi phát đau.

“Cô vẫn muốn đi?” Lời nói hắn ẩn ẩn tức giận.

“Người buông tay trước đã.” Ngôn Thương tốt tính đẩy đẩy hắn ra, lại bị hắn ép mạnh nàng lên lồng ngực. Ở lâu chốn hoa viên, trên người hắn cũng nhuộm một mùi hương hoa đào thoang thoảng.

“Người còn không buông tay, ta sẽ cắn người đó.”

“Sao cô có thể nghiêm túc mà nói ra câu xỏ lá như vậy? Hắn nghiến răng.

“Tóm lại ta rất nghiêm túc, người mau buông ra.”

Bạc Bán Dạ không chịu để ý nàng, hai tay siết chặt chặt đến nỗi nàng giống như sắp bị nhiệt độ cơ thể hắn nướng chín luôn rồi.

“Ta đã từng nuôi một con mèo!” Giọng nói hắn trầm xuống: “Lúc nuôi nó ta đã rất tốt với nó, không nuôi nó thì ta sẽ không bao giờ nhớ đến nó nữa. Ngôn Liễu, ta là một người như vậy đấy.”

“… Cho nên, ý của người là muốn nói cho ta biết, người không hề thích Lưu Chương, mà đổi thành người thích ta?”

Tuy rằng ý tứ hắn muốn biểu đạt không phải như vậy, nàng nói khoác nhưng lại khiến hắn thẹn đỏ mặt. May mà nàng bị ôm chặt trong ngực, nhìn không thấy sắc mặt của hắn.

“Không phải đổi thành thích cô, có lẽ từ rất lâu trước đây, ta đã sớm… Khụ.”

Hắn không giỏi nói chuyện, chỉ có thể nói vòng vèo như vậy cho nàng biết. Nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên hắn cảm giác được nàng trầm mặc.

“Bạc công tử.”

Thật lâu sau, rốt cuộc nàng cũng giãy ra được khỏi lồng ngực hắn, cầm một cái túi hương mở ra, đưa tới trước mặt hắn.

Bên trong là vài cọng tóc của hắn. Hắn đã từng cho rằng nàng lấy đi vài cọng tóc là vì muốn nghĩ cách giúp hắn, nhưng hóa ra nàng lại mang theo bên người.

“Người biết ta thích người, cho nên người có thể dễ dàng lợi dụng ta. Mà ta lại đối với người là một tấm chân tình, cũng tin tưởng lời người nói thời khắc này là sự thật. Người có thể đảm bảo, người không lừa gạt ta?”

Hắn sững người, lại ôm nàng vào ngực một lần nữa. Sau đó, sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu.

“Ừ.”

Ngôn Liễu vĩnh viễn cũng không thể biết, hắn đã phát hiện tình cảm của mình như thế nào.

Hôm đó nhin thấy Lưu Yên Các đóng cửa, vốn hắn có cả bụng lời oán trách nàng, thậm chí chuẩn bị chất vấn nàng, đột nhiên nói ra tâm ý với hắn như vậy là thật hay giả.

Nếu là giả, hắn muốn hỏi nàng, tại sao lại đùa giỡn hắn?

Còn nếu là thật…

Khi đó hắn cũng không biết, nếu đó là thật thì hắn nên trả lời như thế nào. Nhưng ma xui quỷ khiến, hắn lại trút bỏ nữ trang, mặc nam trang mà rất lâu chưa từng mặc, đi tìm nàng.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy cửa tiệm đóng chặt, tâm hắn mới bắt đầu trầm xuống.

Chủ tiệm bốn phía ở đó cũng đều không biết nàng đã đi đâu, trong lòng hắn bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi.

Nàng là nữ tử không dễ dàng bị ép buộc. Nàng xuất hiện đột ngột, ai cũng không biết nàng là ai, đến Tử thành từ lúc nào. Hắn sợ, nàng sẽ rời đi đột ngột hệt như lúc nàng tới.

Cưỡi ngựa đi khắp hang cùng ngõ hẻm đã từng đi qua, phát hiện hồi ức ở cùng nàng lại còn nhiều hơn khi ở cùng với Lưu Chương.

Hắn không dám nghĩ tới nếu nàng đi thật rồi, về sao hắn sẽ tiếp tục vượt qua như thế nào. Nàng đã sớm trở thành một bộ phận không thể thiếu của hắn.

Đem tin tức nàng muốn rời đi, cùng tin tức Lưu Chương phản bội đặt lên bàn cân, nàng dễ dàng chiếm ưu thế hơn cả.

Hắn không muốn mặc nữ trang nữa, nhưng cũng không hề mặc nam trang, cả ngày chỉ mặc một tấm áo đơn, uống rượu ở phía sau hoa viên. Mấy ngày nay hắn chưa bao giờ nhớ tới Lưu Chương, trước mắt tất cả đều là hình dáng của nàng.

Hắn nhớ lại có một lần uống rượu cùng nàng thì nghe thấy ngoài tường có người đọc thoại thơ Bạch Cư Dị.

“Hoa chẳng là hoa,
Sương chẳng sương.
Nửa đêm chợt đến,
Sáng quay về.
Đến như giấc mộng xuân qua thoáng, 
Đi tựa mây trời biết ở đâu?” (*)

Nguyên tác là bài “Hoa phi hoa” của Bạch Cư Dị, bản dịch thơ bên trên là của Hoàng Nguyên Chương.

“Dâm từ diễm khúc.” Khi đó hắn hừ lạnh khinh thường một tiếng. Còn nàng lại cười nhẹ không nói, kêu hắn đi nghe xem dâm từ diễm khúc thật sự có bộ dạng như thế nào.

Hắn nghe xong, liền đỏ mặt.

Bởi vì không hiểu lắm nên hắn không kể cho nàng chuyện dọa người như vậy. Chỉ là không ngờ, sau khi uống say ở hoa viên, hắn lại tự mình trèo lên đầu tường, xướng lên những câu dâm từ diễm khúc đó.

Lúc người hầu trong nhà kể cho hắn nghe, hắn không cảm thấy mất mặt, mà lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Khi uống say lại chỉ có thể nhớ những chuyện liên quan đến nàng, quả nhiên hắn đã thích Ngôn Liễu.

Chỉ vì quá mức cố chấp theo đuổi tình cảm Lưu Chương, cho nên hắn căn bản chưa từng hỏi lại lòng mình.

Cuối cùng hắn cũng đã biết rõ, nhưng nàng lại bỏ đi.

Một nửa tuyệt vọng, một nửa không từ bỏ ý định. Hắn chờ rồi lại chờ, mà bây giờ, rốt cuộc hắn cũng đã chờ được nàng trở về, ôm nàng trong vòng tay. Giống như người chịu khát lâu ngày trong sa mạc, cuối cùng cũng đào ra được một dòng suối ngọt.

Nàng là chấp niệm của hắn, làm sao mà cam lòng lừa nàng được chứ?

“Bạc công tử, ta vẫn muốn rời khỏi nơi này. Ta đã ở đây đã đủ lâu, lúc này cũng nên đổi chỗ rồi.”

Ngôn Thương nói thế, cảm giác cơ thể hắn sẽ không vì những chuyện liên quan tới Lưu Chương mà đờ người nữa. Tuy nhiên, cuối cùng vẫn nên quyết định đề phòng ngay từ lúc chưa có gì xảy ra.

Rời khỏi nơi này, hắn sẽ không tiếp xúc với Lưu Chương nữa, cũng sẽ không bị Lý Huyền giết chết.

Có thể cảm giác được hắn ôm chặt nàng, đưa đầu ra sau gáy nàng cọ cọ vài cái. Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, lại mang theo quyến luyến, giống như đứa bé làm nũng vậy.

“Được.”

———— Hết Thế giới V ————

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Dạ Nguyệt
Dạ Nguyệt
5 Năm Cách đây

hết nhanh tiếc quá

Mianna Annie
Mianna Annie
5 Năm Cách đây

Ơ hết rồi? Ta còn tưởng phải ngược thêm vài chương nữa chứ.

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Chờ chương mới của tác giả

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Mình thích Bạc công tử của thế giới này

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Z là HE hay OE z?

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!