Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 31

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (1)

Chương 31

Editor: Zens Zens

“Lại không thấy đại tiểu thư đâu cả…”

“Không phải vừa rồi còn muốn lấy dao cạo đầu ngươi sao?”

“Ta mới không để ý một lát là nàng đã chạy mất rồi.”

“Chuyện này phải làm sao đây, trang chủ sẽ lấy cái mạng nhỏ của hai chúng ta mất!”

Hai hộ vệ đốt đèn lồng vừa liên tục oán giận kêu khổ, vừa bước vội qua một bụi hoa trắng đang nở tươi tốt. Đợi cho hai người họ đi xa, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi cẩn thận đi ra khỏi bụi cây, nhìn trái nhìn phải một lát, sau đó xoay người lôi ra một nam tử cường tráng, cả người bê bết vết máu.

“Cô nương, cô cứ vứt ta ở nơi này đi.” Nam tử bị động tác kéo đẩy mà chấn động, ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Đầu ngẩng lên, chùm tóc bẩn thỉu bết lên hai gò má, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị, dính đầy máu đen. Đôi mắt tràn đầy mỏi mệt, nhưng vẫn không ngăn trở được lãnh ý trong đó. Hắn nhìn nàng, miệng nói cảm kích, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra phòng bị và cảnh giác.

“Suỵt, đừng nói nữa. Ta cũng không muốn vì xía vào chuyện cứu huynh mà bị giết tại đây.”

Thiếu nữ cố chấp cắn môi, miễn cưỡng lên tiếng trả lời. Nghe nàng nói lời kiên trì, dường như nam tử chần chờ một lát, rốt cuộc từ bỏ việc giãy giụa, chân vô lực để mặc sức nàng kéo đi.

Thiếu nữ nghiêng ngả lảo đảo kéo thẳng hắn về phòng, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

“Đợi chút nữa sẽ có người lại đây hỏi, ngươi nhất định không được lên tiếng.”

“… Được.”

Vừa dứt lời, lập tức có tiếng đập cửa “Cộc cộc” vang lên.

“Đại tiểu thư, người ở trong phòng sao?”

“Chậc, ta đây ta đây! Vương Lưu Quan, cứ một canh giờ huynh tới gõ cửa một lần, không thấy phiền sao hả?” Trên tay thiếu nữ vắt một chiếc khăn, động tác lưu loát, trong lời nói còn nồng đượm sự biếng nhác.

“Trang chủ đã phân phó, Lưu Quan không dám ngại phiền.” Nam tử phía ngoài ôn hòa lễ độ, trên cửa giấy chiếu ra tư thế cầm kiếm anh tuấn của hắn: “Sắc trời không còn sớm, phạm nhân Lăng Chỉ Thủy bị giam trong thủy lao đã đào thoát chạy trốn gần đây. Lưu Quan sẽ tăng cường tuần tra bốn phía tại phòng tiểu thư, thỉnh đại tiểu thư mau chóng đi ngủ, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa.”

“Ta biết rồi, huynh đi nhanh đi!”

Thân ảnh ngoài cửa hơi cúi thấp người rồi mới từ từ xách kiếm đi xa.

Thiếu nữ cầm chiếc khăn đã vắt xong trên tay, sau đó xoay người đăm chiêu, nhìn nam tử ngã xuống giường.

“Hắn nói phạm nhân Lăng Chỉ Thủy bỏ trốn. Huynh còn chưa nói cho ta biết, tên huynh là…”

“Lăng Chỉ Thủy.”

Lăng Chỉ Thủy nói xong, vẻ mặt lạnh băng, sờ chủy thủ bên hông, chuẩn bị chờ nàng há miệng thét lên liền bịt miệng lại. Một giây trước vì không biết tình hình mà cứu hắn, thì một giây sau cũng có thể biến thành kẻ địch. Đây là điều mà cuộc sống qua nhiều năm đã dạy cho hắn.

“Thì ra ngươi chính là Lăng Chỉ Thủy nha…”

Ngoài dự liệu, thiếu nữ vẫn chưa thét chói tai, ngược lại còn sờ sờ cằm, đánh giá hắn.

“Ta nghe Vu Bá Vân kể qua. Hai mươi năm trước, có một thiếu niên mười sáu tuổi tự tay diệt cả gia tộc, cướp đoạt bí tịch võ công rồi lẩn trốn. Cuối cùng bị các cao thủ võ lâm liên thủ bắt lại, đến chết cũng không nhận tội, thì ra người đó chính là huynh nha.”

“… Vì sao cô lại gọi thẳng tục danh của phụ thân?”

“Chuyện này… mỗi nhà đều có nỗi khổ của riêng mình.”  Thiếu nữ dường như kinh ngạc vì trọng tâm câu hỏi của hắn, lắc đầu cầm chiếc khăn ngồi bên cạnh hắn: “Bất quá, nếu Vu Bá Vân nói thật, vậy chẳng phải huynh là đại ma đầu tội ác tày trời sao. Vậy mà ta lại cứu trúng một đại ma đầu…”

“Nếu hiện giờ Vu cô nương muốn từ bỏ việc cứu ta, cũng còn chưa muộn.”

Lăng Chỉ Thủy bình tĩnh không gợn sóng, trên tay nắm thật chặt thanh chủy thủ. Hắn chưa bao giờ lơi lỏng cảnh giác, bởi vì hắn không cảm thấy có ai đáng giá để tin tưởng cả.

Mi mắt rũ xuống một nửa, chờ nàng nói ra lời hối hận vì đã cứu hắn, nhưng nàng vẫn chưa mở lời. Một giây sau, một luồng hơi ấm áp sát lên gương mặt hắn, là chiếc khăn nóng.

“Lúc cứu huynh thì ta đã biết huynh chẳng phải người tốt lành gì, hiện giờ chẳng qua là xác nhận suy đoán của ta mà thôi.” Ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào mặt hắn, Lăng Chỉ Thủy không thể động đậy, đành phải cắn răng nhắm mắt để cho nàng lau. Mất nửa ngày, nàng mới phát ra một tiếng thở dài trầm thấp: “… Haizz.”

“Vu cô nương sao thế?”

Hắn từ từ nhắm hai mắt, chủy thủ siết chặt trong tay, vểnh tai lên nghe nhất cử nhất động của nàng, lại nghe được tiếng thở dài hết sức thất vọng.

“Dáng dấp huynh đẹp như vậy, sao lại là đại ma đầu nhỉ?”

“..”

“Ta biết, nhất định hiện giờ huynh đang muốn giết ta.” Nàng nhìn bàn tay nắm chặt của hắn, cười khẽ: “Không phải là vì ta khen huynh đẹp nên tổn thương đến tôn nghiêm của huynh, mà còn là vì Vu Bá Vân. Ta biết 20 năm trước, chính Vu Bá Vân là người dẫn dắt cao thủ võ lâm bắt huynh giam lại.”

“… Cô nghĩ nhiều rồi.”

Cách xưng hô liên tục thay đổi (*), thật sự là nghĩ nhiều sao.

(*) Mình nghĩ ở đây tức là liên tục thay đổi qua lại giữa xưng hô “Cô nương” Và “Vu cô nương”, chắc dùng “Vu cô nương” nghe trịnh trọng mà xa cách, vạch rõ quan hệ kẻ địch hơn chăng?

Đôi mắt sắc bén liếc đến thanh chủy thủ giấu dưới y phục rách nát của Lăng Chỉ Thủy, Ngôn Thương đang sắm vai Vu Thốn Tâm, con gái của Vu Bá Vân, bất động thanh sắc, động tác trên tay cũng có chút chần chờ. Nàng vẫn lau mặt hắn như trước, cho đến khi máu đen bị lau sạch, lộ ra một gương mặt lạnh lùng, kiên nghị.

“Lăng đại ca, ngươi có bộ mặt như vậy, chẳng lẽ chưa từng có quan hệ xác thịt với nữ tử nào hả, sao thân thể ngươi khẩn trương vậy?”

Lần đầu gặp mặt, chưa tới một canh giờ, nàng đã gọi hắn là Lăng đại ca.

Lăng Chỉ Thủy bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt nàng, ánh mắt sắc bén. Hết nửa ngày mới mở miệng, nhưng vẫn chưa trả lời nàng, mà bắt đầu cúi xuống, thở dốc dồn dập.

“Vu cô nương.” Giọng nói hắn bình tĩnh gọi nàng: “Hàn độc trên người ta phát tác, xin gọi người chuẩn bị giúp cho ta một ít nước ấm, càng nóng càng tốt.”

Trong lời nói lộ ra cảm giác nôn nóng, Ngôn Thương không nói hai lời, liền đỡ hắn lên, đưa đến bên cạnh thùng tắm sau mành sa.

“Huynh chịu đựng một chút, ta sẽ đi nấu nước giùm huynh ngay!”

Lăng Chỉ Thủy không kịp nói cái gì, đã thấy thiếu nữ tông cửa chạy ra ngoài.

Tại sao ngay cả nước mà Vu Thốn Tâm cũng phải tự nấu, tại sao ngay cả tỳ nữ cũng đều không có, tại sao hộ vệ và Vu Bá Vân lại siết chặt trông chừng nàng giống như nuôi chó như vậy…

Không kịp suy nghĩ thêm nữa, từng đợt hàn ý trong thân thể xông tới, ngay cả lông mi cũng kết một tầng sương trắng mỏng manh. Hắn lạnh đến mức toàn thân phát run.

Không biết đau khổ như vậy đã trôi qua bao lâu, bỗng rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra. Tiếp đó là một thùng nước ấm tưới xuống từ trên vai hắn, ấm áp đến khó tin.

“Lăng đại ca, ngươi vẫn khỏe chứ?” Nàng lo lắng, lay lay thân thể hắn.

Hàn ý trong thân thể và nhiệt độ nước nóng, cả trong lẫn ngoài đều dày vò cơ thể hắn, một dòng máu tươi tràn ra khóe miệng, nhưng hắn vẫn nắm chặt quyền, kiên quyết không kêu một tiếng, từ từ nhắm hai mắt lại, cắn răng lắc đầu.

“Y phục ngươi mặc căn bản không thể ngấm hoàn toàn hết nước ấm được.”

Giọng nói lo lắng của thiếu nữ lại quanh quẩn bên tai, sau đó nàng chìa tay ra, dùng sức xé rách vạt áo hắn. Y phục vốn đã rách nát, ở trong nhà lao chịu hành hình lại càng thêm mục nát không chịu được, nàng chỉ cần dùng một ít sức là có thể xé một cái roẹt, biến thành mấy mảnh vải vô dụng.

“Lăng đại ca, trên người ngươi nhiều vết thương thế!” Nàng hoảng hốt kêu lên.

Nước nóng hôi hổi trực tiếp ngấm vào miệng vết thương trên thân thể, đau đến khó mà chịu được. Miệng vết thương bắt đầu toét ra chảy máu, sắc mặt Lăng Chỉ Thủy tái nhợt, bắt lấy bàn tay đang bối rối sờ mó lung tung trên người hắn.

“Đừng sợ…” Hắn cắn răng, miễn cưỡng mở mắt ra. Tầm mắt chạm vào một cái bình hoa thô ráp, trong bình cắm mấy đóa hoa màu tím sẫm.

Hắn hít một hơi, nhắm chặt mắt lại lần nữa: “Cô xé nát hoa đó, vứt vào nước ấm đi.”

Thiếu nữ vội vàng đáp, động tác mau lẹ cầm lấy bình, rút hoa ra, dùng lức xé nát nó rồi ném vào trong nước.

Đóa hoa nhanh chóng héo rũ trong làn nước ấm, đau đớn tê tâm liệt phế, lan tràn tới tận cốt tủy hệt như trước đây. Lăng Chỉ Thủy đau đến sắc mặt dữ tợn, một đôi bàn tay to thô ráp giơ lung tung bên cạnh thùng tắm, giống như muốn bắt lấy gì đó.

Thở dài, Ngôn Thương đưa tay mình qua.

Sau đó, nàng liền cảm giác tay mình giống như bị bóp nát, đau đớn dữ dội. May mà Vu Thốn Tâm có căn cốt võ công, Ngôn Thương đau đến cắn nát môi chảy máu, nhưng trong lòng lại thấy may mắn.

Tay hắn dùng sức như vậy, nhất định sáng mai cánh tay này sẽ lưu lại dấu vết hằn thấy rõ.

Cái Ngôn Thương muốn, chính là dấu vết như vậy. Một nam tử bị nhốt trong lao ngục suốt 20 năm, chuyện gì mà còn chưa thấy qua. Nếu nàng dám lấy vết thương giả, có ý đồ lừa gạt sự thương cảm của hắn, hắn mà biết được thì sẽ đẩy nàng đi càng xa.

Hắn không phải là một người bình thường, hắn là Lăng Chỉ Thủy.

Bởi vì ngẫu nhiên có được bí tịch Mị Dương thần công, lúc mười sáu tuổi Lăng Chỉ Thủy đã có võ nghệ siêu quần. Thiếu niên đương lúc tuổi trẻ, không biết khiêm tốn, một mặt khoe khoang võ công, lại không hề biết bản thân đã bị tên tiểu nhân Vu Bá Vân theo dõi từ lâu.

Cho đến khi Vu Bá Vân giết cả nhà hắn, diệt gia tộc hắn, thì Lăng Chỉ Thủy mới phát hiện ra, nhưng đã qua muộn. Võ lâm cao thủ trong chốn giang hồ tụ họp lại, một mực khẳng định hắn chính là tên ma đầu mất nhân tính không nhận thân thích, không để ý tới lời biện bạch của hắn. Trước nụ cười âm hiểm của Vu Bá Vân, hắn bị quẳng vào lao ngục của Bá Vân sơn trang.

Suốt 20 năm, tiểu tử đầu óc lỗ mãng nay đã thành nam tử kinh qua bể dâu. Mỗi ngày chịu hình đã mài mòn tín nhiệm của hắn đối với người khác, trông người cười nhạo đã mài mòn sự đồng tình đối với người khác. Sau cơ duyên trùng hợp thoát được ra ngoài, hắn đi tìm Vu Bá Vân báo thù nhưng bị bắt lại, Vu Bá Vân châm chọc khiến hắn mất đi lý trí cuối cùng.

Lúc này nam chính Diệp Vấn Thu và nữ chính Giả Trang đang ở tại Vân Bá sơn trang. Lăng Chỉ Thủy mất đi lý trí, bắt Giả Trang làm con tin, có ý đồ chạy ra khỏi Bá Vân sơn trang. Nhưng tóm lại vai phụ vẫn chỉ có thể có vận mệnh của vai phụ, hắn đem theo Giả Trang chạy một đoạn, bị lời nói Giả Trang làm cho xúc động, tự thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, cuối cùng tự sát mà chết.

Hiện tại vừa đúng lúc hắn mới trốn ra, còn chưa tới lúc nhìn thấy Giả Trang. Giả Trang là đường dây dẫn đến hành vi tự sát của Lăng Chỉ Thủy, cho nên Ngôn Thương muốn ngăn cản hắn gặp nàng, sau đó khiến hắn quên đi mối hận, sống cuộc đời bình thường.

Đau đớn kịch liệt truyền đến trên tay đang dần dần giảm bớt.

Ngôn Thương nhìn sắc mặt tái nhợt, chi chit vết thương tựa trên thùng tắm. Nam tử đã hôn mê, nàng lui về phía sau một bước, ngã ngồi trên ghế, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, Lăng Chỉ Thủy tỉnh lại, mắt còn chưa mở đã cảm thấy có gì đó là lạ.

Rõ ràng hắn đang bị giam trong lao ngục hắc ám, trên người nên mang theo xiềng xích lạnh lẽo mới đúng. Nhưng giờ đây, trên người hắn đang được đắp một vật thơm thơm mềm mềm, cả người sảng khoái, thậm chí ngay cả miệng vết thương đã chịu hình nhiều năm cũng giảm đi vài phần.

Nháy mắt hắn bước vào trạng thái cảnh giác.

Mắt bất chợt mở ra, đập vào mi mắt là một cái đầu tròn tròn, tóc dài đen bóng mềm mại.

Hắn đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, y phục trên người đều bị mất hết, trên lồng ngực trần trụi đang đắp một tấm chăn sạch sẽ. Còn thiếu nữ thì đang nằm trên lồng ngực trần trụi của hắn mà ngủ say sưa, khóe miệng còn treo một nụ cười nhợt nhạt.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

18 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Dạ Nguyệt
Dạ Nguyệt
5 Năm Cách đây

nằm lun trên người cơ ><

Mianna Annie
Mianna Annie
5 Năm Cách đây

Lần đầu gặp mặt có phải hơi nhanh ko? =))

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Cô nương này bạo quá ??

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Nam 9 hơi bị lớn tuổi nha. ??

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Anh bị ăn đậu hũ hơi nhiều ?

18
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!