Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 32

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (2)

Chương 32

Editor: Zens Zens

Hắn đang nhìn nàng.

Nhưng một tiểu cô nương ngây thơ tuyệt đối không thể vì ánh mắt lạnh băng của ai đó mà tỉnh lại, cho nên Ngôn Thương giả vờ ngủ tiếp.

Nam nhân bên dưới gian nan vén chăn lên, nhìn thoáng qua bên trong, dường như muốn xác nhận gì đó. Sau đó, lồng ngực hắn trở nên phập phồng dữ dỗi, hít mạnh một hơi, bắt đầu thử gọi thăm dò nàng.

“Vu cô nương?”

Giọng nói kia bao hàm quá nhiều thứ không xác định, Ngôn Thương vẫn không nhúc nhích, làm bộ dạng như không nghe thấy, tiếp tục dựa vào lồng ngực hắn, không chịu đứng lên. Cho đến khi hắn bắt đầu ho khan, tiếng ho thông qua sự rung động của lồng ngực, đến lỗ tai nàng.

Lúc này mà còn không đứng dậy thì có vẻ giả tạo quá mức rồi.

“Lăng đại ca?” Ngôn Thương vô cùng thản nhiên, từ lồng ngực hắn nhổm người dậy, nhân tiện dụi dụi con mắt, lộ ra dáng vẻ vừa bị đánh thức, mê mang không chút đề phòng.

“Không có ai đến giục ta thức dậy đâu, ngươi có thể ngủ thêm một lát.

“Không cần.” Lăng Chỉ Thủy nhìn đôi bàn tay mềm mại không xương của nàng chống trên ngực hắn. Ánh mắt băng lãnh đảo qua mặt nàng, dường như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống.

“Đêm qua đa tạ cô Vu cô nương. Có điều nam nữ khác biệt, cô không nên nằm chung giường với ta mà ngủ.” Hắn nói xong, cắn răng muốn cử động cơ thể ngồi dậy, Ngôn Thương chớp mắt mấy cái, đành phải tránh ra. Lăng Chỉ Thủy thuận lợi ngồi dậy, chăn trước ngực trượt xuống, lộ ra một vùng lớn cơ ngực rắn chắc.

“Cho dù tối qua đã xem hết rồi, nhưng cho dù xem bao nhiêu lần, quả nhiên thân thể Lăng đại ca vẫn rất hấp dẫn người ta nha…”

Tay thiếu nữ vô thức gãi gãi đầu, kinh ngạc nhìn hắn che kín vết thương trước ngực.

Đối mặt với lời nói trắng trợn cố ý của Ngôn Thương, Lăng Chỉ Thủy nhíu mày, kéo chăn che trước ngực.

“Vu cô nương, xiêm y của ta đâu?”

“Bị ta xé rồi nhé.” Ngôn Thương nói xong, lấy tư thế bất nhã sải chân bước qua người hắn, chân đạp lên đôi hài cũ trên đất của hắn. Cảm giác được ánh mắt lạnh lùng sau lưng, Ngôn Thương bổ sung thêm: “Đã nát đến nỗi hết mặc được rồi. Lăng đại ca, tạm thời huynh chịu uất ức ở lại trong chăn đi, ta đi trộm tiền của Vương Lưu Quang, sau đó mua cho huynh một bộ xiêm y thật tốt.”

Đương nhiên Lăng Chỉ Thủy không phải vì ham xiêm y tốt nên mới đòi nàng, nhưng lời nàng nói ra lại khiến hắn hoài nghi.

Ngắm nhìn bốn phía, căn phòng của Vu Thốn Tâm đơn sơ mộc mạc, toàn bộ bài trí đều sơ sài nhất mà hắn từng thấy qua. Ngay cả chăn cũng vá vài chỗ, nhưng được cái là con gái thích sạch sẽ, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Thoạt nhìn liền biết được bàn ghế đã xài nhiều năm, chỗ chân ghế tiếp xúc với mặt đất đã tróc hết lớp sơn sẫm màu, lộ ra màu vàng của chất gỗ cổ xưa. Trên bàn để một cái bình bằng gốm hình trụ, miễn cưỡng có thể gọi là bình hoa, chế tác sơ sài, bên trong vốn cắm mấy đóa hoa màu tím sậm. Nhưng tối qua vì hắn phát tác độc tính, Vu Thốn Tâm không do dự xé nát mấy bông hoa đó ném vào trong nước, căn phòng vốn tử khí âm trầm đã đánh mất đi một tia sinh khí cuối cùng, triệt để trở thành một nhà giam cũ nát.

Bản thân Vu Thốn Tâm cũng phục sức vô cùng mộc mạc, váy áo màu trắng, tóc vấn thành một búi đơn giản sau ót, trên búi cài một cây trâm gỗ. Nàng không có nha hoàng hầu hạ, thậm chí trong phòng không còn không có một hộp son phấn. Thân là đại tiểu thư của Bá Vân sơn trang, đãi ngộ của Vu Thốn Tâm còn không bằng một nha hoàn nhất đẳng.

Cho dù trong lòng nổi lên nghi hoặc, nhưng trên mặt Lăng Chỉ Thủy không hề gợn sóng. Hắn nhìn nàng, lời nói lễ độ, nhưng thanh âm không hề có độ ấm nào: “Không cần phiền Vu cô nương, ngay hôm nay ta sẽ rời đi, Vu cô nương tùy tiện tìm một bộ xiêm y để cho ta che thân là đủ. Ân cứu mạng này, ngày khác Lăng mỗ sẽ báo đáp.”

“Huynh muốn đi?” Bóng dáng thiếu nữ tùy tiện mang giày bên giường chợt dừng lại, gian nan xoay người lại, khó tin nhìn hắn.

Lăng Chỉ Thủy nhất thời không hiểu nguyên nhân nàng khó tin là gì, nhưng thân trên trần trụi, mà ánh mắt thiếu nữ lại nhìn chăm chăm vào hắn thì cảm thấy có chút không thỏa đáng.

“Ân cứu mạng, ngày khác báo đáp.”

Càng nghĩ, chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này. Lăng Chỉ Thủy lặp lại lời nói một lần nữa, nhưng ánh mắt thiếu nữ nhìn về phía hắn lại càng khó tin hơn.

“Lăng đại ca, huynh và ta cùng ngủ một đêm, vậy mà bây giờ, huynh nói muốn đi sao?”

Lăng Chỉ Thủy bỗng nhiên ngớ người, hắn và nàng ngủ chung một đêm là thật, nhưng mà hắn đã vén chăn lên xác nhận, y phục trên người Vu Thốn Tâm hoàn toàn không mất mát gì, tiết khố của mình cũng yên vị mặc trên người. Rõ ràng là quan hệ thuần khiết, chuyện gì cũng đều chưa xảy ra, nhưng bị nàng nhìn chăm chăm rồi hỏi như vậy, lại sinh ra vài phần xấu hổ.

Ho khan hai tiếng, giọng nói Lăng Chỉ Thủy vững vàng như trước, nghe không ra gợn sóng gì: “Ta và Vu cô nương trong sạch thuần khiết, cho dù ta đi rồi, Vu cô nương cũng có thể tìm ra lang quân như ý. Tương lai, phu quân của cô cũng sẽ không hề biết chuyện tối hôm qua…”

Nàng vẫn nhìn hắn như trước, trong ánh mắt lộ ra quật cường. Không hề kêu la cuồng loạn, chỉ nhìn chằm chặp như vậy. Sau một lúc lâu, thần sắc hắn vẫn lạnh đạm xa cách như cũ, thiếu nữ lại không nhịn được, căn răng nhào về phía hắn, đụng đầu vào lồng ngực rắn chắc.

“Lăng đại ca, tối qua ta hỏi ngươi có bằng lòng cưới ta hay không, rõ ràng ngươi đã trả lời là bằng lòng mà!”

Lúc này Lăng Chỉ Thủy mới thực sự ngây người, lúc thiếu nữ nhào tới, hắn đưa tay sờ chủy thủ bên hông theo thói quen, nhưng lại sờ vào khoảng không. Chính một giây kinh ngạc đó, thiếu nữ đã ôm chặt eo hắn.

“Ta đồng ý cưới cô?”

Hắn cau mày, lôi Vu Thốn Tâm từ trong lòng ra, nàng không cam tâm tình nguyện ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn, gật gật đầu với hắn.

“Ta đáp ứng cô thế nào?”

Lăng Chỉ Thủy đã quá ba mươi lăm tuổi, với một nam tử bình thường, đến tuổi này đều hết sức hứng thú với thiếu nữ đậu khấu (*). Nhưng hắn không phải là một nam tử bình thường, bị giam trong ngục tối không thấy ánh mặt trời những 20 năm, hắn đã làm quen với hắc ám và băng lãnh của lao ngục. Một lòng muốn báo thù, trong mắt hắn nữ tử và nam tử đã không còn phân biệt. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đời này còn muốn cưới vợ cùng sống quãng đời còn lại, huống chi còn là con gái của kẻ thù, nhỏ hơn hắn 20 tuổi.

(*) Thiếu nữ đậu khấu: Chỉ thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi, bắt nguồn từ câu thơ của Đỗ Mục.

Tuổi của hắn đã có thể làm cha của Vu Thốn Tâm, cho dù là thời điểm độc phát đau đớn nhất, cũng không thể có khả năng đồng ý cưới nàng.

“Hôm qua ta giúp ngươi lau người, sau đó khen cơ thể ngươi đẹp, ngươi còn giật giật một cái.” nàng ngẩng đầu nói xong một câu, lại phát hiện hắn trơ mặt nhìn nàng, vội vã nói tiếp: “Sau đó ta nói còn chưa thấy qua cơ thể nam nhân, nhưng ta cảm thấy cơ thể ngươi rất được, ngươi lại giật giật tiếp. Rồi ta hỏi ngươi nhiều vấn đề, ngươi mê man nên không thể nói chuyện, mỗi lần đều đáp lại ta bằng cách giật giật lên. Cuối cùng ta hỏi ngươi một nữ tử không làm cho người ta thích như ta, ngươi có bằng lòng cưới không, ngươi giật giật tiếp, vậy chứng tỏ ngươi bằng lòng rồi còn gì.”

Trong lòng Lăng Chỉ Thủy thả lỏng một hơi, lặng lẽ cách xa nàng một chút.

“Khi đó ta mê man, không thể tính được. Hiện giờ ta trả lời cô lần nữa, ta không bằng lòng.”

Khóe miệng thiếu nữ mếu máo, hệt như sắp khóc.

“Cộc cộc cộc!”

Cửa bị một lực mạnh gõ vào, bên ngoài truyền đến một giọng nói âm trầm.

“Tấc Nhi, sao còn chưa chịu dậy? Lưu Quan nói bình thường giờ này đã sớm thức dậy đi tới đi lui rồi chứ.”

Vu Bá Vân!

Tay siết chặt tấm chăn đang cầm, mắt Lăng Chỉ Thủy sắc bén, lóe lên sát ý. Cơ thể vừa tính đứng dậy, lại bị Vu Thốn Tâm dùng sức đè lại, nàng giật giật ngón tay, điểm lên huyệt đạo trên người hắn.

“Đến đây đến đây! Ồn ào cái gì?”

“Lăng đại ca, thật xin lỗi…” Nói với cho người không kiên nhẫn ngoài cửa vài tiếng, thiếu nữ vội vàng nhét hắn lại trong chăn lần nữa, sau đó kéo một đống lớn y phục trong tủ ra, đặt trên giường, che đậy cơ thể cao lớn của nam tử cộm lên dưới chăn: “Ngươi đánh không lại Vu Bá Vân, ta không muốn ngươi chết vô ích. Ngày khác ngươi có thể luyện được võ công đánh bại hắn, nhất định ta sẽ không ngăn cản.”

Dứt lời, cố sức ép đôi mắt hơi đỏ lên, vừa ngáp vừa kéo cửa ra.

“Sao, hôm nay có thời gian bỏ mặc đám thê thiếp môn khách của ông đến thăm ta vậy?”

Vu Bá Vân mặc một bộ y phục màu đen trông vô cùng trang trọng, không để ý lời khiêu khích châm chọc, bước vào bên trong hai bước, nhìn khắp bốn phía, sau đó bày ra bộ mặt âm hiểm ngoan độc nhìn về phía khuôn mặt thiếu nữ đang buồn ngủ.

“Tối qua sau khi ngươi chạy trốn khỏi mấy tên hộ vệ, liền ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng ngủ lâu như vậy sao?”

“Không thì sao hả? Ta nên cướp ngục, giết vài người, thuận tiện ngắt vài cái bông sao? Ta không phải là ông, Vu đại trang chủ.”

Vu Bá Vân cười lạnh, chìa tay ra nắm lấy tay nàng, hơi dùng sức khiến thiếu nữ đau đến mặt trắng bệt. Nhưng nàng quật cường, căn răng nhìn ông ta, kiên quyết không nói một lời.

“Nói chuyện phiếm quá nhiều, xương cốt quá cứng. Đúng là ngươi không hề giống con gái của Vu Bá Vân ta chút nào.”

“Không phải mẫu thân ta đã nói từ sớm rồi sao, ta không phải con gái ông! Ta là do nàng khinh thường người âm hiểm như ông, cho nên mới cùng thị về bên người sinh…”

“Chát!”

Lời còn chưa nói hết, Vu Bá Vân vung tay áo, giáng cho thiếu nữ một bạt tai thật mạnh.

“Ngươi nghe cho kỹ đây, ngay từ ban đầu mẫu thân ngươi và ta đều vô cùng ân ái. Nếu còn nói như vậy để ta nghe được, ta lập tức đem ngươi thưởng cho 200 tử sĩ tiết dục, để cho bọn họ từ từ dạy dỗ ngươi, một nữ nhi thì nên nói chuyện với phụ thân của mình thế nào.

“Nhưng ngươi không phải cha ta.”

Khóe miệng thiếu nữ chảy một tơ máu, vẫn quật cường nhìn hắn như cũ. Mắt thấy Vu Bá Vân lại nghiến răng giơ tay lên, kể cả mắt nàng cũng không nhắm, cứ rét lạnh nhìn hắn.

Cuối cùng cái tát này cũng không rơi xuống, bởi vì trước một giây Vu Bá Vân đánh xuống, Vương Lưu Quang cầm kiếm đứng ở cửa, bấm báo có nhân vật lớn cầu kiến.

“Gần đây trong trang không yên ổn, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng, nơi nào cũng không được đi. Nếu không nghe lời thì ta sẽ chém chân ngươi, để cho ngươi không thể đi đâu được nữa.”

Vu Bá Vân nói xong liền buông tay hừ lạnh, xoay người bỏ đi. Thiếu nữ ngã ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch. Vương Lưu Quan xoay người, liếc nhìn nàng một cái, sau đó lễ độ nhã nhặn cúi thấp đầu, đóng cửa rồi đi theo.

Một giây sau, dáng vẻ trên mặt Ngôn Thương khôi phục lại bình thường. Nàng nâng tay áo lên lau lau khóe môi, sau đó đi tới bên giường, vạch chăn ra, vẻ mặt trấn định giải huyệt cho hắn.

Lăng Chỉ Thủy nhìn nàng thật sâu, trong mắt không còn sát ý sắc bén vừa rồi, mà chỉ còn ánh mắt phức tạp.

“Vu cô nương, cô và Vu Bá Vân…”

“Mẫu thân ta là do hắn cướp về, ta là do mẫu thân và người trong lòng trước kia tư thông cẩu hợp (*) mà sinh ra.”

(*) Cẩu hợp: Chỉ nam nữ tư thông bất chính.

Lăng Chỉ Thủy im lặng không nói gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn nàng đã mất đi vài phần lạnh lẽo.

“Vu cô nương.”

“Sao!”

Hắn chậm rãi vươn tay ra.

“Khóe miệng cô còn máu kìa.”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Mềm lòng rồi mềm lòng rồi

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!