Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 33

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (3)

Chương 33

Editor: Zens Zens

Bàn tay nam tử to lớn, khô ráo, thô ráp, nhẹ nhàng lau lên khóe miệng Ngôn Thương. Mặc dù rõ ràng hắn đã nhẹ tay, nhưng nàng vẫn đau đến  rít khẽ một hơi.

Tay hắn chợt khựng lại, sau đó lặng lẽ rút lui.
zenszens.wordpress.com
“Không sao.” Ngôn Thương thấy hắn không định lau máu nữa, vì thế nàng tự kéo tay áo lau khóe miệng. Khi nói chuyện, trong miệng loang ra mùi máu tươi, có vẻ đã bị rách da.

Nàng đứng lên, tiến vài bước về phía cửa, rồi lại xoay người quan sát hắn, tựa như đang lưỡng lự gì đó.

Lăng Chỉ Thủy lặng lẽ kéo chăn bọc kín cơ thể mình, sau đó thản nhiên nói: “Tạm thời ta không đi nữa, cô muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Lúc này thiếu nữ mới lộ ra lúm đồng tiền như hoa, thỏa mãn chạy ra khỏi phòng. Một lát sau, Ngôn Thương bưng một đĩa điểm tâm và một ấm trà trở lại. Nàng bưng điểm tâm ngồi bên giường, xách ấm uống mấy ngụm lớn để hòa tan hết máu trong miệng, sau đó mới đưa điểm tâm cho hắn.

“Hôm nay phòng bếp canh giữ kỹ quá, chỉ trộm được mấy thứ này.” Thoạt nhìn nàng có vẻ tiếc nuối.

“… Cô ở trong nhà mình, mà ăn gì cũng cần phải trộm sao?”

“Nơi này không phải nhà ta, ta không có nhà.” Sắc mặt nàng lạnh nhạt như thường, dứt lời liền ném một miếng điểm tâm vào miệng, nhai nhai vài cái. Cô bất giác liếc nhìn đĩa thức ăn hắn siết chặt trong tay, không hề động vào.

“Lăng đại ca, sao huynh không ăn?” Quai hàm nàng căng phồng, hệt như một con thỏ ăn vụng. Thấy hắn không trả lời, động tác nhai nuốt của nàng chậm lại, giọng nói cũng hạ thấp xuống: “Huynh sợ ta… hạ độc sao?”

Lăng Chỉ Thủy rất muốn nói hắn không phải sợ nàng hạ độc, mà là trong lòng kháng cự lại thức ăn người khác đưa cho. Trừ phi bản thân xác nhận vô hại, bằng không hắn sẽ có thói quen cự tuyệt.

“Ta ăn cho huynh xem nhé. Huynh muốn ăn miếng nào, ta sẽ cắn một miếng cho huynh, vậy thì huynh không cần lo lắng nữa!”

Mắt thấy nàng sắp cầm điểm tâm cắn, cuối cùng hắn đành chìa tay ra ngăn động tác nàng lại.

“… Không cần.”

Ánh mắt thiếu nữ lập tức lóe sáng. Nàng cầm điểm tâm trong tay, đưa lên tận miệng, có ý đút cho hắn ăn. Nhưng chấp nhận ăn điểm tâm này đã là giới hạn cuối cùng, hắn nghiêng người ra sau né tránh tay nàng.

“Tự ta ăn được.”

Hắn cầm lấy một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, nhai nuốt cẩn thận, chợt động tác Lăng Chỉ Thủy chợt dừng lại.

Tuy hắn bị giam trong ngục hơn 20 năm, nhưng chưa từng từ bỏ ham muốn được sống. Ý chí báo thù rửa hận đã giúp hắn sống sót. Hắn kháng cự cơm thừa canh cặn mà bọn chúng đưa tới, nhưng cuối cùng vẫn sẽ cố gắng nuốt xuống.

Điểm tâm Vu Thốn Tâm trộm được, có mùi vị y hệt như khi thức ăn trong ngục giam.

“Vu Bá Vân kêu bọn họ giấu điểm tâm đi, không cho ta ăn. Hai ngày mới cho người đưa một bữa cơm tới. Khi nào đói quá, ta sẽ tự đi kiếm ăn.”

Thiếu nữ trước mặt nhét điểm tâm vào miệng, trên mặt là dáng vẻ thỏa mãn. Nàng liếm liếm môi nhìn động tác đờ người của Lăng Chỉ Thủy, rồi mới ngớ ra, sau đó gãi gãi đầu lấy làm tiếc: “Lăng đại ca, huynh chê điểm tâm này không ngon hả? Thật ra ta cũng thấy khó ăn, nhưng  đồ ăn thừa hôm nay không trộm được, đợi ngày mai ta trộm giúp huynh nhé?”

“Không cần.” Hắn khôi phục lại cử động, bỏ điểm tâm vào trong miệng, giọng nói tựa như sóng lớn mãnh liệt: “Chắc hẳn ngày mai ta cũng không còn ở đây nữa.”

Nàng mở to mắt nhìn hắn chằm chằm thật lâu, sau đó vỗ nhẹ đầu mình, cười buồn vài tiếng: “Ta quên mất, huynh nói huynh không đồng ý cưới ta, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi đây.” Nàng lại nhét một miếng điểm tâm vào miệng: “Đợi ngày mai huynh đi, ta lại độc thân rồi.”

Động tác Lăng Chỉ Thủy đột nhiên dừng lại, nhưng sau đó lại lập tức khôi phục khuôn mặt lạnh lùng. Khi ăn xong điểm tâm trên tay, nàng đưa ấm trà tới nhưng hắn từ chối.

Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Cảnh ngộ hiện giờ của con gái kẻ thù lại khác xa vạn dặm so với dự đoán được chiều chuộng yêu thương của hắn.

Rõ ràng nàng bị nhốt tại Bá Vân sơn trang, không có nha hoàn bên người, chỉ có hộ vệ trông coi như phạm nhân. Nàng không có y phục đẹp, cũng không có trang sức, ngay cả ăn cũng phải trộm cơm thừa canh cặn từ nhà bếp, giống hệt thức ăn hắn ăn trong nhà lao.

“Lăng đại ca, có phải huynh cảm thấy trà này khó uống quá nên không uống không?”

Nhớ lại 20 năm trong nhà giam, hắn cẩn thận quan sát phản ứng của nàng, trong lòng bỗng nhói đau. Tay hắn đã chằn chịt đủ loại vết thương lớn nhỏ vì chịu tra tấn. Tuy rằng vết thương rồi sẽ lành, nhưng vì thế mà bàn tay vô cùng thô ráp. Hắn dùng bàn tay chằn chịt vết thương đó nhận ấm trà, miệng cũng không tiếp xúc với bình, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Bởi vì uống vội cho nên có một ít nước trà chảy tràn ra khóe môi, trượt dọc theo cằm xuống vai, rồi lại lướt xuống cơ ngực rắn chắc.

Nàng vô thức nuốt nước miếng, lặng lẽ vươn tay áo ra, lau sạch nước trà trước ngực hắn.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lạo xạo, hộ vệ dùng tay gõ vài tiếng lên cửa.

“Đại tiểu thư, đến giờ tản bộ hàng ngày rồi!”

Lăng Chỉ Thủy cụp mắt nhìn nàng, lại thấy nàng thản nhiên nhìn thẳng hắn: “Vu Bá Vân không muốn thấy ta nhàn rỗi, không cho ta ở trong phòng. Mỗi ngày bắt ta đi tới đi lui liên tục trong hoa viên, tới khi bàn chân phồng rộp thì mới hả dạ.”

Lăng Chỉ Thủy ngẩn ra, sau đó lẳng lặng nắm chặt ấm trà trên tay.

“Lăng đại ca, ta đi ra ngoài. Khi nào có cơ hội ta sẽ tìm cho huynh một bộ y phục, đỡ cho huynh để mình trần chạy trốn.”

Lăng Chỉ Thủy “Ừ” một tiếng, thu hồi sắc mặt nhìn nàng. Nàng cầm lấy ấm trà, kéo chăn che kín thân người hắn lại, lui về sau quan sát một chút rồi mới gật đầu hài lòng.

“Huynh ở trong này đợi đi, sẽ không ai phát hiện đâu.”

Vừa dứt lời, nàng đã kéo cửa ra rồi đóng lại ngay lập tức, không để hộ vệ bên ngoài nhìn rõ tình hình bên trong,.

“Đại tiểu thư, đêm qua người đã đi đâu vậy?”

“Các ngươi quản được ta sao, nếu đã gọi ta là đại tiểu thư, thì nên biết rõ ta là chủ tử của các ngươi. Cho dù Vu Bá Vân có chán ghét thế nào, tóm lại ông ta cũng sẽ không giết chết ta. Hiện giờ chủ tử không cho các ngươi hỏi, các ngươi còn muốn hỏi hay sao?”

“… Thuộc hạ không dám.”

Bóng dáng trước cửa loạt xoạt bỏ đi.

Từ khi độc phát đến bây giờ, trong lòng hắn có quá nhiều thắc mắc, Lăng Chỉ Thủy cảm thấy hắn đã lao tâm lao lực qua độ rồi. Hắn ngã cơ thể mệt mỏi xuống chăn đệm ngập tràn mùi hương thiếu nữ, từ từ thiếp đi.

Trời đã nhá nhem tối tự bao giờ. Trong khoảng thời gian từ sáng sớm đến hoàng hôn, Vu Thốn Tâm chưa hề trở về lần nào. Cho đến khi toàn bộ căn phòng đã tối đến không mức thấy được bàn tay, ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, là nàng.

Trái tim vốn treo lơ lửng từ từ hạ xuống.

“Lăng đại ca?” Thiếu nữ nâng nhẹ tay đốt sáng một ngọn đèn dầu. Toàn bộ căn phòng trở nên ngập tràn ánh sáng nhàn nhạt. Lăng Chỉ Thủy không đáp, hắn nghe tiếng nàng thở phào nhẹ nhõm. Hắn lặng lẽ mở mắt ra nhìn, thiếu nữ đang ngồi trên ghế chậm chạp cởi giày, lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn, nhưng bàn chân vốn nên trắng trẻo lại phủ đầy vết phồng rộp.

“Chân cô sao vậy?”

Lăng Chỉ Thủy cũng không ngờ hắn lại đột ngột mở miệng hỏi. Thiếu nữ vốn đang chuẩn bị thoa thuốc giật mình, vội vàng bỏ chân xuống, bàn chân nổi đầy vết phồng rộp đạp thẳng lên mặt đất. Nàng đau đớn rên một tiếng, thuốc trị thương trong tay cũng rơi xuống đất.

Bất chấp phía trên trần trụi, Lăng Chỉ Thủy vội vàng đứng dậy, ôm nàng lên giường.

Thấy vẻ mặt đông lạnh của hắn lộ ra một chút căng thẳng, thiếu nữ không chỉ không kêu đau, mà còn cười khẽ vài tiếng, vuốt lại mái tóc rối tung vì nằm cả ngày của hắn.

“Lăng đại ca, ngày mai huynh có thể đi rồi. Ta mang y phục về cho huynh nè.”

Lăng Chỉ Thủy không nói nhiều, cúi đầu đáp một tiếng. Hắn nhặt thuốc trị thương nàng làm rơi trên đất, lấy khăn lau bàn chân sạch sẽ, sau đó mở lọ thuốc ra, tự tay bôi giúp nàng.

Nàng gần như lắp bắp kinh hãi, ngọ nguậy vài cái, biên độ động tác rất nhỏ. Tay của hắn vừa ấm lại có lực, đương nhiên nàng không thể rút chân lại được.

Lăng Chỉ Thủy trơ mặt, cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Tuy hắn thắc mắc vết phồng rộp này từ đâu mà có nhưng lại không hỏi gì, ấn nàng xuống giường, mặt đối mặt với nàng. Khuôn mặt nàng không kiềm chế được đỏ hồng lên. Hắn kéo chăn đắp kín người nàng, sau đó cầm y phục nàng mang về khoác lên, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt lại.

“Lăng đại ca…”

Mắt hắn vẫn không mở, thấp giọng đáp.

“Huynh không ngủ trên giường sao?”

“Không cần, cô an tâm ngủ đi.”

Nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng không thể nhiều lời.

Vết phồng rộp trên chân bị hắn thoa thuốc mà làm vỡ, đau thấu tim gan. Nhưng Ngôn Thương không hề oán giận, hắn chịu băng bó vết thương, dĩ nhiên nàng thỏa mãn lắm rồi.

Hai người, một nằm trên giường, một ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, cả hai đều nhắm mắt ngủ thật say. Ước chừng vừa qua canh bốn, đột nhiên ngoài phòng dấy lên ngọn lửa ngút trời, ngoài phòng sáng rực như ban ngày. Hai người gần như đồng thời mở mắt ra.

“Lăng Chỉ Thủy, ngươi cho rằng trốn trong phòng ái nữ của ta, dụ dỗ nó cấu kết với ngươi làm việc xấu thì có thể trốn qua kiếp nạn này sao?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói âm trầm đặc trưng của Vu Bá Vân: “Hôm nay, ở trước mặt phần lớn võ lâm hào kiệt, ta sẽ đại nghĩa diệt thân, thiêu cháy ngươi và cả đứa con gái không còn trong sạch kia!”. Lời nói chứa đầy cảm xúc căm phẫn, rất nhiều người ở ngoài cửa phụ họa hùa theo.

“Vu Bá Vân, ngươi là tên khốn kiếp, tán tận lương tâm!

Liếc thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Lăng Chỉ Thủy, Ngôn Thương cắn răng, đứng lên khỏi giường, có ý định kéo cửa sổ ra. Nhưng ngọn lửa bên ngoài càng mạnh, từng đợt khói trắng ở bên ngoài xông vào, nàng cảm thấy sắp không thở được nữa.

“Lăng đại ca, làm sao bây giờ?”

Ngôn Thương bổ nhào tới bên cạnh ghế Lăng Chỉ Thủy đang ngồi, ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn nàng như nhìn một xác chết. Trong lòng giật nảy, Ngôn Thương biết, hắn đang nghi ngờ nàng tố cáo, để cho Vu Bá Vân biết hắn trốn ở đây.

Cắn răng, nàng giậm chân thật mạnh trên đất, bóng nước trên chân vỡ ra, kéo theo đau đớn đến tận xương tủy.

Nước mắt Ngôn Thương trào ra khỏi hốc mắt, rơi từng giọt lớn trên đất.

“Lăng đại ca, ta biết một chỗ có thể thoát khỏi trận hỏa hoạn, huynh mau chạy đi.”

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt lạnh băng như cũ.

“Nhưng mà, ta không qua chỗ đó được.”

fhghgsj

P/s (Zens Zens): Mấy tháng không update chương mới, tự thấy có lỗi với mọi người quá. Hix hix. Thôi lâu lâu ngoi lên up chương để đỡ bị ném đá T___T. Sẽ cố gắng chương mới thứ 4 hàng tuần nha mọi người ơi!!!

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Lăng đại hiệp còn ko mau bế ái nữ kẻ thù lăn đi sống cuộc đời tiêu diêu a =))
Cx khó trách lòng phòng bị quá nặng phải gỡ kiên nhẫn mới ổn

Thi Yumi
Thi Yumi
5 Năm Cách đây

Mệt tâm với a này wá

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Lại nghi ngờ khổ ghê.

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!