Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 37

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (7)

Chương 37

Editor: Zens Zens

Sở dĩ vai phụ được gọi là vai phụ là bởi vì bọn họ luôn sắm vai những nhân vật không chút quan trọng.

Tiểu thuyết chưa bao giờ viết việc Lăng Chỉ Thủy đã có vị hôn thê từ. Tác giả không có hứng thú đối với việc làm thế nào hắn lấy được bí tịch, chỉ thản nhiên vung vài nét bút. Ngược lại đối với quá trình tự sát của hắn thì lại mô tả vô cùng rõ ràng.

Do đó, Ngôn Thương chưa bao giờ biết Lăng Chỉ Thủy đã có hôn thê.

Cả một đêm, nàng làm tổ trong ngực Lăng Chỉ Thủy, nhưng cơ thể lại cảm thấy lạnh lẽo.

Đoạn đường về sau đều là hắn cõng nàng đi. Suốt cả nửa tháng trời, nàng ghé trên lưng hắn, cảm giác được đường hắn đi thật bằng phẳng, giống như mỗi bước đều đắn đo suy nghĩ rất lâu. Tay nàng có khi ôm cổ hắn, có khi rũ bên hông hắn, chỉ cần nàng duỗi tay là có thể đụng đến thanh chủy thủ trên eo nam tử. Đây là chủy thủ hắn dùng để tự vệ.

Đợi đến khi chân nàng tốt lên, hắn cũng không cõng nàng nữa, chỉ dẫn nàng đi theo một hướng cố định.

“Chúng ta đang đi đâu?”

“Trúc Thanh Hồ.”

Ngôn Thương ngoan ngoãn im lặng, không nói gì thêm. Nàng cũng không biết nơi hắn nói tới, mặt hồ rộng lớn nhất mà nàng đã từng thấy là một hồ nước sâu bên trong Bá Vân sơn trang.

Lăng Chỉ Thủy thả chậm bước chân, chờ nàng tiếp tục hỏi. Nhưng đợi thật lâu mà nàng vẫn im lặng, lúc này hắn mới ý thức được là nàng không biết nên hỏi cái gì.

“Trúc Thanh Hồ là một cái hồ rất lớn, nước hồ trong vắt.” Sắc mặt hắn bình thường: “Năm đó ta đã gặp sư phụ ở đây, sư phụ không phải là người thích du ngoạn, ông ấy nói sẽ sống cả đời ở đó.”

Ngôn Thương hỏi: “Huynh không sợ ông ấy đã rời khỏi Trúc Thanh Hồ hay sao?”

Lăng Chỉ Thủy nói: “Cho dù ông ấy đã rời khỏi, thì ta cũng phải đến đó.”

Ngôn Thương lại hỏi: “Tại sao?”

Nàng hỏi nhưng hắn không trả lời. Nàng chợt nhận ra bản thân thật ngốc.

Hắn nói hắn có vị hôn thê, nếu như đã ước định hôn sự 20 năm trước, vậy thì chắc hẳn đã quen biết tại Trúc Thanh hồ này.

Thế nhưng nàng không thể không tiếp tục đi theo nam nhân mà nàng thích, để tìm vị hôn thê của hắn.

Trong lòng Ngôn Thương khó chịu, nhưng nàng vẫn lộ ra vẻ mặt chưa từ bỏ ý định như cũ: “Nàng tên là gì?”

“Chu Tuyền.”

Trong lòng nàng lại càng chua xót, ở trong ngục 20 năm, hắn có thể không hề do dự mà nói ra tên của nữ tử ấy.

“Huynh xác định nàng còn ở tại Trúc Thanh Hồ, không lấy chồng mà vẫn chờ huynh?”

“Không chắc.”

“Vậy mà huynh còn muốn đi? Huynh không sợ…”

“Vu cô nương!” Hắn ngắt lời nàng, vẻ mặt ngưng trọng: “Ta đã hứa với sư phụ sẽ cưới con gái người, cả đời này, ta chỉ hứa với người khác một chuyện thôi.”

“…”

Ngôn Thương lẳng lặng hái đóa hoa dại ven đường, đùa nghịch lung tung trên tay.

Nàng không muốn nói chuyện nữa.

Lăng Chỉ Thủy đã đối xử với nàng quá tốt rồi. Trên danh nghĩa, nàng là con gái của kẻ thù hắn, hắn nên giết nàng từ lâu. Nhưng bây giờ, hắn lại mang nàng theo, che chở mọi bề.

Thời điểm bị sơn tặc chặn đường đánh cướp, hắn luôn đẩy nàng qua một bên, lạnh mặt chém giết lũ sơn tặc không còn một móng. Những lúc vượt qua con con đường gập ghềnh trắc trở, hắn sẽ yên lặng mà cõng nàng, vững chân vượt qua. Khi nghe bụng nàng kêu, hắn không hề nhạo báng, mà chỉ đặt nàng ở nơi an toàn, sau đó đi tìm thức ăn cho nàng.

Hắn tốt như vậy, hắn nên có được hạnh phúc.

Ngôn Thương tính toán trong lòng, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ tính mạng hắn, giúp cho hắn hạnh phúc. Nếu nàng chỉ bảo vệ tính mạng hắn, còn hạnh phúc là do Chu Tuyền mang đến, vậy cũng không hẳn là không được.

Tuy rằng nàng không cam lòng, nhưng trên danh nghĩa hắn đã là trượng phu của người khác. Nếu có chút đạo đức nghề nghiệp, nàng không nên chạm đến vật sở hữu của người khác.

Nàng quyết định đi tìm Chu Tuyền cùng hắn, cho đến khi nào hắn từ bỏ việc tìm Chu Tuyền mới thôi.

Hai tháng sau, rốt cuộc bọn họ cũng tới được Trúc Thanh Hồ.

Hồ nước đó giống hệt như trong tưởng tượng của Ngôn Thương, vừa rộng lớn vừa trong suốt. Bầu trời xanh lam phản chiếu trên mặt nước, gió bắt đầu thổi, mặt hồ gợn lên từng đợt sóng, hệt như bầu trời bị gió thổi đùn lại thành nếp.

Bọn họ bước nhanh đến ngôi nhà nhỏ bên hồ, đột nhiên Lăng Chỉ Thủy dừng bước.

“Lăng đại ca, sao vậy?”

“… Không có gì.”

Đáp xong, hắn tiếp tục đi về phía trước. Bên đường có vài cô nương chỉ trỏ hai người.

“Nhìn xem nam nhân kia kìa, ánh mắt thật đáng sợ…”
“Tiểu cô nương bên cạnh hắn thì ngược lại, dáng vẻ thật hoạt bát đáng yêu…”
“Nhưng y phục của bọn họ có vẻ đã không thay cả mấy đời rồi, bẩn quá.”
Cả ngày Ngôn Thương luôn trì độn không hiểu, nhưng nghe đến đó thì rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân hắn chùn chân.
Nay đầu tóc mặt mũi hắn rối bù, bẩn thỉu, nhất định không mặt mũi nào đi gặp ân sư. Nhưng Trúc Thanh Hồ là nơi yên tĩnh xa xôi, nếu tới thị trấn gần nhất thì cũng phải dùng khinh công chạy hai ba canh giờ. Nếu mang theo nàng, nói không chừng mất cả ngày cũng chưa về được.
Hắn muốn sửa soạn mặt mũi xiêm y một chút. Lúc bị nhốt trong lao ngục, hắn chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là người thiếu niên có sự tôn kính cơ bản nhất dành cho ân sư.
“Lăng đại ca.”
Nàng dừng bước. Hắn bước một mình về phía trước hai bước, rốt cuộc cũng dừng lại theo nàng.
“Ta muốn đổi y phục sạch sẽ, huynh đi mua đi.”
Hắn kinh ngạc ngoái đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt sáng trong của thiếu nữ. Đột nhiên tim đập lỗi nhịp, hắn biết sự quẫn bách của mình đã bị nàng nhìn thấu.
“Ta sẽ ở đây chờ huynh.” Ngôn Thương nói xong thì ngồi xuống một tảng đá bóng loáng, chớp chớp mắt mấy cái với hắn: “Huynh đi đi, ta sẽ ở đây chờ huynh về.”
Hắn nhìn nụ cười dịu dàng của nàng mà trầm mặc một lát, đột nhiên không biết nỗi bất an trong lòng từ đâu trỗi dậy, vô cùng mạnh mẽ.
“… Đừng chạy lung tung, ta sẽ về nhanh thôi.”
“Ừ!”
Nàng gật đầu mạnh.
Cuối cùng hắn cũng xoay người. Ngôn Thương nhìn theo bóng lưng hắn mà thất thần rất lâu.
Cứ chờ như vậy, từ giữa trưa cho đến chạng vạng. Ráng chiều dày đặc trên bầy trời, từng đám bị nhuộm thành màu đỏ rực, phản chiếu trên mặt nước, khiến người ta khó phân rõ đâu là trời, đâu là đất.
Ngôn Thương ngáp một cái, trong lòng đoán chừng Lăng Chỉ Thủy sắp trở về.
Đúng lúc này, một nữ tử y phục màu đỏ bưng một chậu xiêm y đi qua trước mặt, ngoái đầu nhìn mấy lần.
Ngôn Thương cũng không để ý, cho dù thật sự có người nhận ra nàng là người bị truy nã cũng không sao cả, dù sao hiện tại Lăng Chỉ Thủy cũng đã đến nơi cần đến.
Ngôn Thương vẫn ngồi tại chỗ đợi Lăng Chỉ Thủy. Không lâu sau, nữ tử áo đỏ mang xiêm y đã giặt xong trở về. Nàng ta đi tới trước mặt nàng thì dừng bước.
“Tiểu cô nương, muội ở đây chờ ai ư?”
“Ta?” Ngôn Thương chớp mắt, vẻ mặt trong sáng đáng yêu: “Ta đang đợi đại ca ta tới đón.”
“Đại ca muội?” Nữ tử áo đỏ nhíu nhíu mày, tựa như hết sức không tán thành: “Hắn để một mình muội ở lại ven đường thế sao? Trời sắp tối rồi, một tiểu cô nương như muội lại đợi ở ven đường nguy hiểm biết bao. Bộ hắn không nghĩ tới à?”
“Không sao, đại ca sẽ trở về nhanh thôi.”
Nữ tử áo đỏ gật đầu rồi bỏ đi hai bước, nhưng được một lát thì nhịn không được mà xoay người: “Tiểu cô nương, hay muội đến nhà ta đợi đi, nhà ta rất gần đây. Muội xem, trong rừng trúc phía trước đó.”
“Không được.” Ngôn Thương cắn cắn môi, rụt rè lắc đầu: “Đại ca ta trở về mà không nhìn thấy ta ở đây sẽ nổi giận. Huống chi, đại ca nói ta không được đi với người khác…”
“Muội sợ ta là người xấu hả?” Nữ tử chợt hiểu ra, tiện tay đặt xiêm y ở một bên, ngồi xuống trên tảng đá.
“Không sao, muội không muốn tới nhà ta, thì ta ở đây đợi chung với muội.”
Nữ tử ngồi sát bên, có thể ngửi thấy một mùi hương thanh nhã trên người nàng ta. Ngôn Thương cũng không muốn có bất kì quan hệ nào với người khác, nở nụ cười định từ chối, nhưng lại nghe nữ tử nói thì có chút khó mở miệng.
“Thật ra muội không cần sợ, từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây. Người ở đây ai mà không biết ta là Chu Tuyền, ta không phải là người xấu. Muội tùy tiện hỏi một câu là biết.”
“… Tỷ tỷ tên Chu Tuyền?”
“Đúng vậy.” Chu Tuyền mặc áo đỏ nghiêng đầu, khuôn mặt quay về phía Ngôn Thương khẽ cười: “Có phải vừa nghe đã cảm thấy ta không phải người xấu hay không?”
Trên mặt Ngôn Thương vẫn duy trì nụ cười trong sáng, thản nhiên thu hết lời nói và cử chỉ của nàng ta vào trong đáy mắt.
“Tên tỷ tỷ thật dễ nghe, người cũng thật xinh đẹp.”
“Thật không?” Chu Tuyền đưa tay sờ sờ đầu Ngôn Thương, nữ tử bình thường được khen ngợi thì thường sẽ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt nha. Vậy tiểu cô nương, muội tên là gì?”
Ngôn Thương mấp máy môi, cuối cùng nói: “Tên ta là Lăng Thốn Tâm.”
“… Họ Lăng, Lăng trong “Thịnh khí lăng nhân”(*)?
(*) Một thành ngữ, đại ý là vênh váo hung hăng.
“Phải.” Ngôn Thương vẫn chăm chú quan sát thái độ nàng ta. Nàng ta rụt tay lại, lộ ra biểu cảm hoài niệm.
“Lúc ta còn trẻ đã từng yêu một người, chàng cũng họ Lăng.”
“… Từng yêu?”
“Đúng vậy, từng yêu. Khi đó ta vô cùng vô cùng thích chàng, thậm chí vì chàng mà có thể làm bất cứ việc gì.”
“… Vậy hiện tại thì sao?”
“Hiện tại?” Ánh mắt Chu Tuyền chợt mờ mịt: “Ta đã đợi chàng rất lâu, bây giờ ngay cả bộ dạng chàng thế nào ta cũng quên mất, rất nhiều lần ta đã muốn từ bỏ chờ đợi. Bất quá nếu chàng có thể trở lại, tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là ta có thể nhận ra ngay. Ta có thể từ bỏ hết mọi thứ để ở bên cạnh chàng đến đầu bạc răng long.”
Trong lòng Ngôn Thương như có gì đó chùng xuống, lại tựa như có gì đó trở nên trống rỗng.

Nàng đứng lên, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Chu Tuyền, thối lui hai bước, mặt vẫn hướng về phía Chu Tuyền.

“Chu Tuyền tỷ tỷ, nhất định tỷ phải nhớ kỹ những lời mình vừa nói. Tỷ muốn ở bên huynh ấy đến bạc đầu thì không được ghét bỏ huynh ấy, không được chê huynh ấy.”

Vẻ mặt Chu Tuyền đột biến: “Rốt cuộc muội là…”

“Ta tên là Lăng Thốn Tâm.” Ngôn Thương xoay người, bỏ lại Chu Tuyền ở phía sau.

“Xin tỷ nói giùm cho người mà tỷ muốn gả ấy, thật ra, ta cũng đã từng vô cùng, vô cùng muốn gả cho huynh ấy.”

Ráng mây ở chân trời đã tắt, mặt hồ chìm vào tĩnh mịch.

Ngôn Thương ngẩng đầu bước đi trên đường, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

Chu Tuyền là một nữ tử rất tốt, Lăng Chỉ Thủy cũng là một nam tử rất tốt. Bọn họ rất hợp sống bên nhau, bọn họ cũng sẽ có cuộc sống thật tốt.

Tuy rằng trong lòng nàng rất khó chịu, khó chịu đến nỗi không cầm được nước mắt, nhưng cũng không sao hết.

Đợi đến khi hai người gặp nhau, Lăng Chỉ Thủy biết được Chu Tuyền đã đợi hắn nhiều năm như vậy, hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần hắn hạnh phúc, nàng sẽ quên hết tất cả.

Quên vòng ôm ấm áp, quên tấm lưng kiên cường vững trãi, và cũng sẽ quên người dùng tay không đánh vỡ cửa đá, bất chấp tính mạng cứu nàng khỏi nhà giam.

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
azurelamlam
azurelamlam
5 Năm Cách đây

Đọc chương này mà xót chị nhà quá nơi! Phen này La8nfg huynh phải mất đi mới biết quý trọng a, nhưng tiếc là người đi khuất xa gòi!

Thi Vu
5 Năm Cách đây

🙁 tình cảm éo le ko biết Lăng huynh sẽ xử lý ra sao ?

🌼Tiểu Thịt Tươi🐝
5 Năm Cách đây

Hự !!! Mn mau ngồi lại suy diễn tình tiết tiếp theo như thế nào đi

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
5 Năm Cách đây

Tim ta vỡ mất

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
5 Năm Cách đây

Tim t đau quá 😭😭

Zhenai
Zhenai
5 Năm Cách đây

Cách ổn thỏa nhất là CT và đại thúc hp bên nhau. Còn nàng ấy thì quay về làm nhiệm vụ khác. Nhưng mà còn nhiều chương nên chắc có biến cố rồi. Mà không biết biến tình hay thù 😂

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Mình dám thề là chương sau kiểu gì nam chính cững đuổi theo cho xem. Thề trên bộ truyện mình đang viết. Hắn mà không đuổi theo kéo lại mình xóa truyện luôn!

Vy Nguyen
Vy Nguyen
4 Năm Cách đây

Nữ9 vẫn có tình cảm đc với nv xg rồi lại quên đi kí ức để tới một thế giới khác làm nhiệm vụ. Thật ra người đáng thương nhất là nữ 9

Thi Yumi
Thi Yumi
4 Năm Cách đây

Tội chị nhà quá. 😢

Ngọc Anh
Ngọc Anh
3 Năm Cách đây

Ngôn Thương động lòng thật luôn rồi

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!