Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (6)
Chương 36
Editor: Zens Zens
Suốt hơn mười ngày, Lăng Chỉ Thủy và Ngôn Thương đều đi giữa sơn đạo hoang vu.
Chân Ngôn Thương và vết thương của Lăng Chỉ Thủy cần băng bó. Vốn bọn họ cũng không muốn đi những nơi hang cùng ngõ hẻm như vậy, nhưng có một ngày, hai người đang đi tới cổng thành thì lại thấy trên cổng dán hai bức họa.
Một bức vẽ thiếu nữ má gầy cằm nhọn, bức khác vẽ nam tử có đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu.
Hai người họ núp ở một bên, bên cạnh bức họa hai người còn có người chuyên đánh chiêng loảng xoảng chát chúa, chỉ vào bức ảnh trên tường thành mà giải thích cho những người ra vào.
“Người nam này là Lăng Chỉ Thủy, 20 năm trước đã tự tay giết chết cả nhà và gia tộc mình. Hiện giờ hắn đang bỏ trốn.” Lại chỉ vào bức họa thiếu nữ: “Còn nữ tử này, tên là Vu Thốn Tâm, là đứa con gái bất hiếu của trang chủ Bá Vân sơn trang. Cô ta cấu kết với Lăng Chỉ Thủy, giúp hắn đào thoát. Ai nhìn thấy hai người này phải lập tức báo tin cho triều đình và Bá Vân sơn trang, nếu không kịp thời báo cáo sẽ càng có nhiều mạng người chết oan hơn nữa.”
Vu Bá Vân phát hiện bọn họ không hề chết tại trận hỏa hoạn đó, sự tình vốn khó giải quyết, nay lại càng rối nùi, tựa như không thể gỡ được.
Bách tính cửa thành bu lại, phát ra tiếng chắt lưỡi chậc chậc.
Ngôn Thương quay đầu nhìn Lăng Chỉ Thủy. Sắc mặt hắn dữ tợn, nhìn chăm chú hai bức họa, ánh mắt như muốn bốc hỏa. Ngón tay siết chặt chủy thủ trong tay, giống như xem chủy thủ như Vu Bá Vân vậy.
Ngôn Thương há miệng, vừa định gọi “Lăng đại ca”, nhưng thấy dân chúng xung quanh thì lại âm thầm lôi kéo tay hắn.
“Đại ca, chúng ta đi thôi.”
Nam tử cắn chặt răng quay sang, thần sắc âm u lạnh lẽo.
“Đại ca, hiện giờ chúng ta bỏ đi. Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta có thể đứng ở đây một cách quang minh chính đại.”
Chạm vào ánh mắt lo lắng khẩn cầu của nàng, Lăng Chỉ Thủy cảm giác như có cái gì đó trào dâng trong lồng ngực, nóng rực như lửa, khát vọng báo thù đã hành hạ hắn sắp phát điên rồi.
Hắn cắn chặt răng lại, thu lại vẻ mặt đáng sợ, nhẫn nhịn chịu đựng.
Lăng Chỉ Thủy ở nhà lao 20 năm, đã trở nên xa lạ đối với những sự vật bên ngoài. Mà từ nhỏ đến lớn, Vu Thốn Tâm đã bị nhốt trong Bá Vân sơn trang, không quen thuộc với sự vật bên ngoài đã.
Suốt dọc đường, hai người khó khăn trốn trốn tránh tránh. Cuối cùng họ đành phải rời khỏi con đường đông đúc, chuyển qua đi những ngọn núi ít người qua lại.
Vết phồng rộp trên chân Ngôn Thương đến giờ vẫn chưa bớt đau, nhưng trên đường đi nàng vẫn cố chịu đựng.
yêu cầu.
Lăng Chỉ Thủy chưa bao giờ mở miệng đề nghị cõng nàng, mà nàng cũng không mở miệng
Vốn việc mang theo một người vô dụng như nàng đã mệt chết đi được, nếu nàng còn mở miệng yêu cầu hắn cõng, lỡ khiến hắn cảm thấy phiền toái, thì sẽ khó đảm bảo hắn sẽ không vứt nàng lại đây.
Mỗi ngày hai người đều đi bộ rất lâu, đi từ khi ánh mặt trời lóe lên trên ngọn cây cho đến khi sương chiều hoàng hôn phủ xuống. Mỗi lần đều là do Lăng Chỉ Thủy chủ động bảo dừng, chứ Ngôn Thương tuyệt đối không bao giờ mở miệng.
Nàng đã hoàn thành quá nhiều nhiệm vụ, tuy rằng mỗi một lần đều mất đi ký ức, nhưng nàng biết bản thân đã từng nếm trải qua nhiều gian khổ. Tóm lại sẽ có những việc, mà mỗi cá nhân đều phải trải qua, cho dù bạn nghĩ sẽ không còn gì tệ hơn thế, nhưng thật ra sau đó, bạn sẽ còn nếm trải những chuyện tồi tệ hơn nữa.
Từ lúc nhìn thấy bức họa ở cổng thành, vẻ mặt Lăng Chỉ Thủy vốn đã cứng nhắc lại càng cứng nhắc hơn. Đã mấy ngày, Ngôn Thương luôn cảm thấy ánh mắt hắn trống rỗng, giống như đang nhớ lại gì đó, nhưng bởi vì nhớ lại quá nhiều, mọi cảm xúc để đối mặt với nó đều đã mất đi rồi.
Chân nàng đang mang một đôi hài trộm được từ một tiều phu. Mỗi ngày lên đường, vết phồng rộp trên chân đã lở loét mưng mủ, nhưng hắn chưa bao giờ biết.
Cũng không phải hắn cố tình bỏ mặc nàng, mà là hắn đã sớm có thói quen không có ai bên cạnh.
Chỉ khi hắn đi hái trái dại thì mới phát hiện thì ra bên cạnh còn một thiếu nữ. Người thiếu nữ này đã đi theo hắn, đi từ nơi này sang nơi khác, phiêu bạt đầu đường xó chợ.
Buổi tối một ngày nọ, bên nhóm lửa trại. Hắn nhìn thiếu nữ xanh xao vàng vọt, giọng nói đã lâu chưa mở miệng nên trầm khàn kỳ quái.
“Vu cô nương…”
“Gọi ta là Thốn Tâm!”
“Vu cô nương, cô có nơi nào muốn đi không?” Hắn vẫn nhất quyết gọi nàng là Vu cô nương, tựa như người bật thốt tên nàng lúc trốn khỏi hang động không phải hắn vậy.
“Ta chỉ muốn đi cùng huynh, nơi nào cũng được hết.”
Đáp án trong dự đoán.
Lăng Chỉ Thủy vươn một bàn tay thô to, nhặt một cành cây khều lửa trại. Hắn hỏi nàng câu này không dưới một lần, nhưng mỗi lần câu trả lời của nàng đều khiến hắn không thể nào nói tiếp được.
Là hắn đưa nàng ra ngoài, hắn vốn nên đưa nàng theo bên người, nhưng hắn là Lăng Chỉ Thủy, là Lăng Chỉ Thủy thân mang huyết hải thâm thù. Hắn mang theo một thiếu nữ bên người, chưa chắc là chuyện tốt đối với nàng.
“Lăng đại ca, huynh hỏi ta muốn đi đâu.” Ngọn lửa chiếu rọi sườn mặt nàng đỏ rực, tỏa ra phần sức sống: “Nhưng huynh chưa từng nói cho ta biết, huynh muốn đi đâu.”
“Cái này cô không cần biết.”
“Ta biết huynh không muốn nói, dù sao ta cũng không muốn biết.” Giọng nói nàng vẫn hoạt bát như cũ, còn ngón tay lại lẳng lặng dụi dụi mắt. Một giây sau, hắn kéo cánh tay trên mắt nàng xuống, nhíu mày nhìn nàng.
“Đừng khóc.”
Nàng hít vào một hơi, gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.
“Không khóc, không khóc, ta biết huynh không quen nhìn nữ hài tử khóc. Là ta không tốt, luôn muốn thăm dò ý đồ của huynh, rõ ràng cũng không phải quan hệ thân thiết gì…”
Nói xong nàng lại đưa tay dụi mắt, hắn dời tầm nhìn.
“Ta muốn đi tìm sư phụ.”
“… Sư phụ?”
Hắn gật gật đầu, không muốn nói gì thêm. Nhưng nàng nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt như đang đợi hắn nói tiếp. Ngón tay hắn lặng lẽ nắm chặt chủy thủ trên tay: “Năm ta mười sáu tuổi đã gặp gỡ sư phụ. Ông ấy dạy ta võ công, cho ta bí tịch, nên ta mới có một thân võ nghệ này…”
“Vì thế huynh mới bị Vu Bá Vân để ý.”
Nàng ngắt lời, kéo tay hắn ôm vào lòng, cọ cọ hai má, giọng nói mang theo thương tiếc: “Nếu huynh không học võ công thì tốt rồi. Huynh sẽ không bị Vu Bá Vân để ý, có thể trở thành đại hiệp, cưới vợ sinh con, hưởng một cuộc đời hạnh phúc.
Thiếu nữ dường như rất sợ lạnh. Hơn mười ngày ngủ ở trong núi, nàng thường thức giấc nửa đêm vì lạnh, sau đó chui vào trong lòng hắn. Hắn cầm y phục khoác cho nàng, rồi bế qua một bên, nhưng chưa được bao lâu, nàng lại trở về nằm bên cạnh hắn, ôm cánh tay hắn vào trong ngực, có khi còn ôm lấy hông hắn. Hắn cũng hết cách.
Cho nên bây giờ thiếu nữ đột nhiên ôm cánh tay nhưng hắn chẳng có vẻ gì là không ổn.
“Bất quá như bây giờ cũng không tệ.” Nàng vùi đầu vào trong lòng hắn, ôm hông, không muốn rời xa: “Đợi đến khi báo xong thù, huynh vẫn có thể làm đại hiệp như trước.”
Đại hiệp?
Đó là giấc mơ của bao nhiêu năm trước, hắn cũng không còn nhớ rõ nữa.
Mỗi thiếu niên luyện võ đều có ước mơ trở thành một đại hiệp, hắn cũng không ngoại lệ. Năm đó thiếu niên khí thế bừng bừng, nhưng vẫn chống không lại lòng người hiểm ác, huống chi hiện tại hắn trúng hàn độc, đã là một nửa phế nhân rồi.
“Năm nay ta đã ba mươi sáu tuổi, kiếp này đã định chỉ có thể là một ma đầu.”
Hắn mở miệng nói như thế, không phải chỉ nói cho hả giận, mà muốn nói cho thiếu nữ biết, đời này hắn chỉ có thể là ma đầu, không còn có thể trở thành đại hiệp mà tất cả thiếu nữ ái mộ.
Nhưng đầu nàng vẫn vùi chặt vào trước ngực hắn, không hề nhúc nhích một cái.
“Vậy cũng không sao.” Giọng nói thiếu nữ trầm thấp, giống như mang theo xót xa cùng không nỡ: “Thế nhân đều không biết huynh là người như thế nào, huynh cứ làm đại ma đầu đi. Trong mắt thế nhân huynh là đại ma đầu, còn trong mắt ta huynh là một đại hiệp!”
Lúc nàng nói chuyện hô hấp rất mạnh, hơi thở phả vào lồng ngực hắn, khiến lồng ngực kia ấm dần lên, tim đập mạnh một cái.
lòng.
Đợi nàng hô hấp bình ổn lại, hắn xác nhận nàng không khóc, thì mới từ từ kéo nàng ra khỏi
Tim hắn không nên ấm như vậy, đó phải là một khối băng không có nhiệt độ mới đúng.
Thiếu nữ mở to mắt nhìn hắn, hắn chậm chạp đứng dậy, cởi y phục ném cho nàng.
“Ta đi chung quanh đây xem xét, cô ở đây nghỉ ngơi một đêm đi.”
“Ta sợ!”
“Chung quanh đây không có dã thú, không cần sợ…”
“Ta không sợ dã thú, ta sợ huynh bỏ đi!”
thiếu nữ nhìn hắn, khóe mắt ngấn lệ. Nàng vẫn luôn khóc, rõ ràng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai, nhưng ở trước mặt hắn thì luôn nước mắt ngắn nước mắt dài.
Trái tim thật vất vả mới bình ổn lại bỗng dưng đập mạnh lần nữa. Trong bóng đêm u ám,
“Huynh đừng đi, chân ta đau lắm…”
Lăng Chỉ Thủy nhất thời có chút ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn thiếu nữ cắn môi cởi hài, lộ ra bàn chân phồng rộp đã mưng mủ.
“Huynh xem, nếu huynh cố ý bỏ đi, ta không thể đuổi theo huynh được đâu.”
Dưới ánh mắt đè nén của nàng, cho dù trong lòng hắn có hạ quyết tâm như thế nào cũng đều tan thành mây khói.
Hắn bước nhanh trở về, chân sau quỳ trước mặt nàng, nâng bàn chân lên.
“…Tại sao cố chịu mà không nói.”
Ngôn Thương bị giọng nói nghiêm trọng của hắn dọa sợ, chưa kịp đáp lời đã cảm thấy bàn chân đau đớn, thì ra hắn đang dùng sức loại bỏ mủ độc.
Miệng vết thương dày đặc ghê tởm bị bàn tay thô to nóng giãy của hắn bao phủ lấy.
Bỗng nhiên nàng khẽ mỉm cười.
“Lăng đại ca, huynh chạm vào chân ta rồi. Trong sách có nói, trừ phu quân mình ra, nữ tử không được để lộ chân ra trước mặt nam tử khác.”
Tay hắn khựng lại, động tác cũng ngừng. Nàng cười vài tiếng, thân thể run lên theo nụ cười. Hắn hạ giọng khiển trách một tiếng “đừng nhúc nhích”, nhưng nàng vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn như cũ, trong giọng nói tràn đầy mong chờ.
“Lăng đại ca, huynh biết rõ ta muốn nói gì, sao không trả lời ta?”
Lăng Chỉ Thủy làm như không nghe thấy, khi xử lý xong xuôi vết thương trên chân nàng, thì đi múc nước rửa sạch vết thương. Sau đó, hắn cầm y phục của mình ở bên cạnh nàng, mặc lên người, tiếp tục vươn bàn tay thô to ra. Lần đầu tiên, chủ động ôm nàng vào ngực.
Trăng đêm buông xuống, ánh sao ảm đảm.
Nam tử cao lớn ôm sát thân hình nhỏ nhắn trong lòng, thấp giọng mở miệng.
“Vu cô nương, Lăng mỗ đã có vị hôn thê.”
Một giây đó, thiếu nữ trong lòng chợt run rẩy. Ánh sao trên bầu trời tựa như ảm đạm đi nhiều.
Lăng huynh, huynh ngây thơ ghê, vị hôn thê của huynh giờ chắc hài tử đã đi học tiểu học gòi a! Đừng mị dân nữa nha
[…] 32♥ 33♥ 34♥ 35♥ 36♥ 37♥ 38♥ 39♥ 40♥ 41♥ 42♥ 43♥ […]
Ta thấy tội tỷ quá mà ad ơi mở chương cho ta đi huhuTT^TT ta rất siêng năng cmt mà
Đọc câu cuối tụt mood ghê
Đại thúc à….thật hết cách ==!
Hay quá
Nhất tiễn xuyên tim
Hôn thê nào chờ huynh đài 20 năm a ? có con gái của hôn thê thì nghe còn hợp lí
Một chiêu tất sát dập tắt vọng tưởng anh cũng ít có ác