Chương 05:
Cả nhà Vệ gia, chỉ có đệ trở về!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Quân xuất hiện, tất cả mọi người đều có hơi lúng túng. Dù sao bị thê tử đuổi theo chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Sở Du nhìn Vệ Quân, chàng trai trước mặt thanh tú ôn nhã giống như trong tưởng tượng của nàng. Hắn càng giống một thư sinh, không giống võ tướng.
Bộ dạng Vệ Quân bình thường, thua kém Vệ Uẩn lúc trưởng thành nhiều, nhưng lại khiến Sở Du thấy thích. Trong lúc đại khái nghe thấy có người hỏi hắn lời nói, hắn phản xạ có điều kiện hồi hỏi một câu, “Cái gì?”
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nắm dây cương nói: “Phu quân còn nhớ đã hứa hẹn gì với ta không?”zenszens.wordpress.com
Vệ Quân không nói, Sở Du thúc ngựa tới phía trước Vệ Quân, nâng tay phủ khăn voan lên đầu, hơi nghiêng người về phía trước.
“Thế tử từng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho ta.” Người đại diện cam chịu nàng đến đây kết giao ý nguyện, là nhận định sau lưng nàng có chỗ dựa.
Người xung quanh nghe thấy thế đều sững sờ. Ngón tay Vệ Quân hơi run, hắn nhìn nữ tử mãnh liệt như lửa trước mặt, tim dường như đập lỗi một nhịp.zenszens.wordpress.com
Vốn chỉ là lời mai mối, vốn chỉ là trách nhiệm, nhưng trong một giây lát này, bỗng dưng xuất hiện vài gợn sóng.
Hắn nâng tay lên, vô cùng cẩn thận vén khăn voan của Sở Du lên từng chút một. Lô Trạch không kiên nhẫn mà đem màn hình nhất đắp, “Hành , trận tiếp theo muốn bắt đầu , đi quay phim.”
Sở Du rủ mắt. Khi ánh sáng lại xuất hiện một lần nữa, nàng ngước lên nhìn hắn.
Đôi mắt như chứa đựng xuân thủy, nàng cười xán lạn. zenszens.wordpress.com
“Phu quân.” Nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Cuộc đời sau này của thiếp thân đều gắn chặt với phu quân.” Văn Anh nhướn mày, “Plato thức yêu đương, ngươi cảm thấy đâu?”
Vệ Quân không nói gì, tim đập như trống bỏi.
Sở Du ngồi thẳng người, bĩnh tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.”
“Không được.” Nhưng về sau vì bò lên trên, nàng quăng cái này tương lai ảnh đế bạn trai, ôm lên lộng lẫy ảnh tổng tài bắp đùi.
Vệ Trung mở miệng trước tiên: “Vệ gia ta tuyệt đối không có đạo lý để nữ tử lên chiến trường.”zenszens.wordpress.com
Vệ gia không thiếu thê tử xuất thân con nhà tướng, nhưng quả thực chưa có vị nào theo phu quân ra chiến trường cả.
Sở Du còn muốn tranh cãi: “Phụ thân, thuở nhỏ con đã từng tập võ, trước đây cũng từng theo phụ thân con xuất chinh…” Ta xem nàng hồng kia bộ kịch, xuy, cùng ngươi so với kém xa !”
“Đó là Sở gia.” Vệ Trung cau mày, ngẫm nghĩ, khẩu khí dịu xuống: “A Du, ta có thể hiểu tâm tình muốn che chở Quân Nhi của con, nhưng nam nhi có sa trường của nam nhi, nữ tử cũng có nội trạch của nữ tử. Nếu con thực lòng nghĩ tới Quân Nhi thì hãy trở về giúp đỡ mẫu thân con xử lý chuyện trong nhà, ngoan ngoãn chờ Quân Nhi trở về.”zenszens.wordpress.com
Sở Du cũng đã sớm biết chuyện Vệ Trung là người mang chủ nghĩa đại nam tử rất nặng. Nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt của tướng sĩ, cho dù là Vệ Quân cũng sẽ không đồng ý dẫn nàng theo. Chờ bọn họ cùng nhau kẹp đến oa nhi đương nhiên cao hứng phi thường, la ngữ vi quay đầu nói chuyện, không cẩn thận thân đến hắn
Nàng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng cũng chỉ muốn thử một lần xem sao. Thế là nàng hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Vệ Quân: “Đành vậy, ta sẽ chờ phu quân trở về.”zenszens.wordpress.com
“Nàng yên tâm…” Vệ Quânἵcảm động trongĭlòng, giọng nóiĩcũng không khốngủchế được màíkhàn khàn. Hắnớbiết chiến trường°hung hiểm cỡ,nào, trước giờívẫn không cảmíthấy gì, cóàđiều hôm nayớlại có hơiἶbất an. Hắnỉcúi đầu nói:ị“Nhất định taísẽ bình anḷtrở về.”
“Vâng.”:Sở Du gậtịđầu, nghiêm túcốnhìn hắn: “Vậyἵchàng nhớ choềkỹ, ta ởặnhà chờ chàng,ếnhất định phảiĨbiết tự bảoḻvệ bản thân.ìCố gắng lấyọthủ là chính,đgiặc cùng đườngộđừng truy.”
VệĬQuân hơi khóắhiểu ngẩn người,ḹSở Du nhìnủtheo hắn, mởÏmiệng lần nữa:ḷ“Đồng ý với[ta, dù choịchuyện gì xảyưra, quân độiỉVệ gia cũngòtuyệt đối sẽốkhông truy kích)tàn binh.”
“Phụịthân sẽ khôngÍlàm chuyện lỗjmãng.”
Vệ Quânɩđã bình tĩnhálại, cười nói:ừ“Nàng không cầnớlo nhiều.”
“Chàngἵthề đi.” SởỉDu bắt lấyítay áo, nhỏàgiọng ép buộcổhắn: “Nếu nhưêtrong trận chiến¹này, phụ thânļchàng truy kíchĨtàn binh, chàngđnhất định phảiἴngăn cản.”
VệĩQuân hơi bất,đắc dĩ, chỉìcho rằng SởḻDu lo lắngộquá độ. Hắnỉgiơ tay lênḷnói: “Được rồi,ỉta thề, tuyệtỡđối sẽ khôngịđể phụ thânḻtruy kích tàn¹binh.”
Nghe đượcĮlời này SởếDu mới yên³lòng, nàng buôngétay áo VệỏQuân ra, cườiợnói: “Được, taộchờ chàng trởưvề.”
Nói xong,ôSở Du dứtốkhoát tránh đường,ânói với VệỵTrung: “Hầu gia,Īlàm phiền rồi.”ừ
Vẻ mặt VệộTrung nhu hòa,ḷcảm thấy conằtrai mình đãīcưới được mộtóthê tử toànạtâm toàn ýìvới hắn, ôngữvô cùng hàiòlòng.
Ông gật đầu,(nói với VệýUẩn: “Tiểu Thất,icon đưa tẩuìtử trở vềứđi.”
Nói xong,ậông không chờıVệ Uẩn trả}lời mà đãốlên đường khởiỉhành.
Sở Du nhìnầVệ Quân điἱxa, hỉ phụcìtrên người củaïhắn vẫn cònộchưa thay, ởİtrong hàng ngũịvô cùng nổiỉbật. Vệ UẩnЇnhìn theo quânửđội Vệ giaĮrời đi, chờúkhi đi xaÎrồi mới nói:î“Tẩu tử, vềễthôi.”
Lần nàyỉtrong giọng nóiỹcủa chàng đãíkhông còn sựíđùa giỡn nhưệthường ngày màỉlại mang thêmļvài phần kínhĩtrọng.
Sở Du quayìđầu nhìn hắn,Їánh mắt thiếuợniên trong suốtἴnhu hòa. Nàngịbình tĩnh nói:ἴ“Đuổi theo đi,ắta không cầnòđệ đưa.”
“Tẩuòtử…”
“Đệ điímột vòng rồiàlại đuổi theoăbọn họ thìệlãng phí quáïnhiều thời gian.ếLúc lên tiềnĬtuyến còn cần:tiêu hao thểờlực, đừng lãngỉphí vào chuyệnìnày.”
Vệ Uẩnậhơi do dự.[Sở Du nhìnềvề phương hướngļVệ Quân điịxa.
Những gì cóợthể làm, nàngòđã làm hếtơrồi. Vệ Quânổđã đồng ýívới nàng sẽikhông truy kíchĩtàn bình, hẳn}là sẽ khôngĩsao…
Nói thế nhưngầtóm lại nàng{vẫn còn loừlắng, tuy rằngăchỉ mới gặpįmặt chóng vánhịnhưng nàng rấtôhài lòng đốiḷvới Vệ Quân.:Người này choádù không hợpỹlàm vợ chồng°thì làm bằngỗhữu cũng rấtâthích.
Nàng xoay quaưnhìn Vệ Uẩn.ìNăm đó VệỏUẩn sống sót,íhẳn là cójcách của mình.ỉNàng nghiêm túcặnhìn hắn, nói:ỏ“Vệ Uẩn, đồngĩý với taļmột chuyện.”
“Tẩuởtử cứ phânịphó.”
Vệ Uẩnḽnhìn ánh mắtềđầy kỳ vọngἱcủa Sở Duãthì vô thứcốmở miệng, ngayịcả làm cáiầgì cũng khôngĭhỏi. Lời nóiĨcủa Sở Duêmang theo thỉnhẫcầu: “Hãy cheľchở ca caỉđệ thật tốt,ỉmọi người nhấtậđịnh phải bìnhÍan trở về.”ï
Nếu thật sựềcó chuyện ngoàiíý muốn, vậyīít nhất… đừngởđể chỉ cònãmột mình thiếuóniên mười bốnờtuổi này trở}về, đơn độc³nghênh đón tươngİlai gió tanhứmưa máu phíaìtrước.
Vệ Uẩn ngheɩnói thế thìἲngẩn người, sauđđó cười.
“Tẩu tửỹyên tâm.” Trongfgiọng nói củaịchàng tràn đầyĩtự hào: “Người¹đừng thấy nhìnôđại ca giốngìthư sinh màİlầm, thật ra‹ca ca rấtἱmạnh đấy.”
SởĩDu còn muốnĩnói gì đó,ỗVệ Uẩn liềnấnhanh nhảu nói:ỷ“Bất quá trênỳchiến trường, đệ‹nhất định sẽïbảo vệ đại¸ca thật tốt,ịhuynh ấy màẩmất sợi tócḹnào, đệ xinỗđem đầu tớiïgặp!”
Vệ Uẩnivỗ ngực camựđoan, rõ ràngốlà vô cùngẩtin tưởng caìca mình.
Sở DuЇbuồn cười nhưng:vẫn còn loầlắng.
Nàng ngẫm nghĩ,ơcuối cùng nói:ỳ“Đi đi, nhưngénhớ rõ…” Sắcïmặt nàng lạnhịxuống: “Lần nàyơVệ gia lấyfthủ thành là°chính, giặc cùngơđường đừng truy.”ì
Vệ Uẩn gậtỹđầu qua loa,íchàng thúc ngựaíđi được vàiỉbước thì lạiẵkhông nhịn đượcồquay đầu nhìnἷSở Du: “Tẩu¸tử, tại saoẹlại muốn nhấnἲmạnh chuyện nàyữlần nữa?”
VệằUẩn nhạy bén,ἶVệ Quân cảmêthấy Sở Duụchỉ là loàlắng quá độ,fnhưng trực giácἶVệ Uẩn lại}cảm thấy cóắgì đó không{đúng lắm.
Sở Duỉkhông có sởútrường nói dối,ìnàng im lặngἷmột lát rồiỹchậm chạp nói:à“Ta mơ thấyỉác mộng.”
“Trong[giấc mơ… cácïngười truy kíchἵtàn binh màèbại tại BạchĺĐế Cốc. Cả{nhà Vệ gia…ôchỉ còn đệồtrở về.”
Ngheữnói thế, trongầkhoảnh khắc sắcḽmặt Vệ Uẩnútrở nên lạnh[lùng.
Trước khi xuấtἱchinh mà nóiἲnhững lời này,Irõ là điềmfxấu. Chàng hơiḻtức giận, nhưngọvẻ mặt nàngỏđã ngăn chàngắlại.
Thần sắcểnàng nhuốm đầyɪbi thương, giốngơnhư chuyện này(đã thật sựýxảy ra vậy.[Thế là lờiũphản bác kiaἲnghẹn lại giữaăcổ họng, chàngềcứng ngắc nói:ỷ“Giấc mộng đềuơtrái ngược, tẩu¸tử đừng nghĩỹvớ vẩn.”
Dứtỳlời, chàng lậpĩtức xoay ngườiịđuổi theo phụỡthân và huynhộtrưởng của mình.
Chàngỏngẫu nhiên quayêđầu. Trên bìnhìnguyên trải dàiòthẳng tắp đếnũchân trời, phíaἷsau nữ tửἱlà tường thànhòsừng sững. Trờiịđã dần chuyển²sang màu vàngểúa của mùaớthu, nữ tửúáo đỏ cưỡiἶngựa, tách biệtõra khỏi sắcįvàng khô héoÎcủa miền hoangạdã.
Nàng vừa giốngỡnhư đưa tiễn,ựlại giống nhưịđợi chờ.
Khuôn mặt³gầy, đường nétừrõ ràng, mắt²nhỏ dài, ẩnịchứa sự điềmịtĩnh.
Cuộc đời nàyợcủa chàng đã²từng gặp vôịsố nữ tửỹnhưng chưa baoígiờ gặp mộtỳngười đẹp đếnềchấn động lòngíngười, như đậpìthẳng vào mắt,ìđâm thẳng vàoổtim như vậy.
Sauìkhi đưa tiễnĩngười cuối cùngỹcủa quân độiĩVệ gia, SởìDu thúc ngựaİtrở về Vệỵphủ.
Lúc trở lại,ỗquản gia thấy}nàng về, vộiἴlo lắng nói:ứ“Thiếu phu nhân,Įngài đã vềírồi. Phu nhânếcho gọi ngàiỗtới gặp mặt.”ἷ
“Thật ngại quá.”ớSở Du gậtἷđầu, xoay ngườiĩxuống ngựa, nóiıvới quản gia:ΓXin ông nóiἶvới phu nhânùmột tiếng, taísẽ qua ngay.”ĩ
Vốn quản giaồđang rất bấtḷmãn với SởởDu, chưa baoạgiờ ông thấyìtân nương tửịnào khác ngườiἲnhư vậy. Nhưngữthái độ nhậnílỗi của SởĩDu thành khẩn,ìtrong lòng ôngọcũng thư tháiũkhông ít, cungữkính nói: “Thiếu³phu nhân yênïtâm, ngài đifrửa mặt trướcïđi.”
Nói xong,Їquản gia sắpĺxếp người dẫnïSở Du trởủlại phòng ngủ.ờSở Du giảnıdị đã quen,échỉ thay chiếcíváy dài màuíxanh lam xongıthì lập tứcɩtheo hạ nhânĨtới phòng Vệìphu nhân.
Vệ phuểnhân tên làịLiễu Tuyết Dương,ằlà thê tửẹcủa Vệ Trung,àmẹ đẻ củaõVệ Quân và²Vệ Uẩn.
Bảy ngườiÏcon trai củaủVệ gia, cóữhai người gồmởThế tử VệễQuân và lãoἷThất Vệ Uẩnílà con vợḹcả. Còn lạiỉnăm người thìàlão Nhị VệĩThúc, lão NgũẻVệ Nhã, lãoîTam Vệ Tầnằlà con củaİnhị phòng Lươngýthị sinh ra;,Ílão tứ VệụPhong, lão Lục)Vệ Vinh đều‹là con củaļtam phòng Vươngễthị sinh ra.
LiễuóTuyết Dương xuấtïthân con nhàóthư hương, vìịcơ thể khôngĩđược tốt nênìkhông quản lýısự vụ. Cònầlão phu nhânĨTần thị làḹmẹ của VệẫTrung thì mặcíkệ sự đời,ẫchỉ để ý²mấy chuyện lớn²trong nhà. Thếảlà chuyện nộiīgia liền rơiÏxuống tay nhị]phòng là LươngĨthị.
Trước khi gảἰvào Vệ gia,ắTạ Vận đãỉdặn dò kĩọlưỡng mọi chuyệnètrong nhà Vệữgia. Lúc nóiìtới Liễu TuyếtúDương, bà chỉỉdặn: “Vị phuẽnhân này tínhẳtình yếu đuối,ọlỗ tai mềm(*),ẵcũng không có}quá khó ở,Їcon không cầnἳđể ý, ngượcЇlại phải hếtằsức lấy lòngạquản sự làìLương thị.”
(*)ỏLỗ tai mềmÎ(耳根子软) : chỉầngười thiếu quyếtĩđoán, dễ bị‹lung lay bởiìlời nói củaìkẻ khác, dễàmủi lòng, hayĭbị lừa gạt.
Côòdâu lấy lòngịmẹ chồng làưđạo lý sinhỉtồn ở hậuἶviện. Cả đờiỗTạ Vận tínhìtoán kinh doanh,ãcho nên cũngἲdạy Sở Du‹y như vậy.
Từônhỏ Sở Duíđã lớn lênἷbên cạnh SởỡKiến Xương choĩnên cũng khôngíđược Tạ Vậnɩyêu thích mấy.
LiễuữTuyết Dương làâmẹ chồng nàng,īlà đại phuỉnhân chân chínhêcủa Vệ gia.ưNếu nàng kínhḻtrọng Lương thị,ívậy thì càngỵphải kính trọngãgấp bội đốiIvới Liễu TuyếtẽDương.
Huống chi, aiìnói Liễu TuyếtủDương yếu đuối?
Nămíđó, sau khiửVệ Uẩn bịỉbắt vào ngục,ởbinh lính niêmũphong Vệ phủịnhục nhã lênỉđầu nữ quyếnôVệ gia. Mộtẻsố người bỏỉđi hoặc trốnặchạy, Lương thịĺcuốn tiền tàiỡbiến mất tăm,ệngười trinh liệtỉnhất là Tưởngợthị – thêàtử của VệÍThúc lại lựaèchọn phương ánỏtự sát. Duyểcòn lại Đạiỡphu nhân làỹtrực tiếp xáchựđao giết người,ịcho nên bịảbinh lính ngộùsát mà chết,ákinh động đếnèthánh thượng.
Tuy nóiỉlà liều mìnhậđấu tranh làèhành vi nguìxuẩn nhưng mộtónữ tử mềmĩyếu, xuất thânưtừ dòng dõiẩthư hương lạiἲcó thể rútầkiếm giết người.ạAi có thểɩnói bà yếuỉđuối?
Đối với LiễuļTuyết Dương, trongỗlòng Sở Duỳcó tán thưởngừvà kính trọng.ạNàng chính trangằlại y phục,ấcung kính đứngịtrước cửa LiễuồTuyết Dương, chờihạ nhân vàoĩthưa bẩm.
Lát sau,ằhạ nhân đưaịSở Du vàoịtrong phòng. SởằDu không ngẩngũđầu, sau khi}vào cửa liềnícẩn thận hướngởvề phía sập(*)ḷhành lễ, cungīkính nói: “Conặdâu ra mắt³mẫu thân.”
Nghe xong, trên mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta đã hiểu lầm, thật khó cho phần tâm tư này của con. Bất quá đánh giặc là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử chỉ cần an ổn trong nhà, khai chi tán nghiêp mới là bổn phận.”
“Đây là quà gặp mặt.” Giọng nói Liễu Tuyết Dương ôn hòa rất nhiều, ánh mắt nhìn Sở Du mang theo tình cảm dịu dàng: “Con đã vào cửa Vệ gia, hãy chăm sóc Thừa Ngôn thật tốt, ta sẽ không bạc đãi con.” Liễu Tuyết Dương đánh giá Sở Du, nhìn Sở Du cúi mắt hồi lâu, rồi cuộc nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Nàng chầm chậm nghĩ… Nghe xong, trên mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta đã hiểu lầm, thật khó cho phần tâm tư này của con. Bất quá đánh giặc là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử chỉ cần an ổn trong nhà, khai chi tán nghiêp mới là bổn phận.” (*) Sập: một loại giường nhỏ, dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trài tiếp khách hoặc để nằm ngủ.
(*) Sập: một loại giường nhỏ, dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trài tiếp khách hoặc để nằm ngủ.
Bên trên truyền đến giọng nữ hơi yếu ớt: “Nhìn qua cũng nữ tử biết quy củ, nhưng sao lại làm chuyện vô lý như vậy chứ?
Thừa Ngôn là tên tự của Vệ Quân. Đến nay Vệ Quân đã hai mươi tư tuổi, chỉ vì hôn ước với Sở gia cho nên vẫn luôn chờ Sở Du đến cập kê. Sở Du ngưng lời, thành tâm thành ý nói: “Mẫu thân yên tâm.”
Bà vừa động đậy đã ho khan, thị nữ bên cạnh quen thuộc trình khăn lên cho Liễu Tuyết Dương. Sau một hồi ho nhẹ, bà nhìn về phía Sở Du, bất đắc dĩ nói: “Thân là tướng môn, có chiến sự là chuyện bình thường. Ta biết ngay ngày tân hôn mà gặp chiến sự là rất oan ức cho con, nhưng đây là số mệnh của nữ nhân Vệ gia. Binh sĩ Vệ gia bảo gia vệ quốc, ta không thể chinh chiến sa trường đền đáp quốc gia thì phải ngoan ngoãn ở nhà, chờ đợi trượng phu trở về, không thể vì ích kỷ bản thân mà ngăn đón trượng phu ra tiền tuyến, con có hiểu không?”
Sở Du không nói gì, Liễu Tuyết Dương được người dìu đứng lên.
Bên trên truyền đến giọng nữ hơi yếu ớt: “Nhìn qua cũng nữ tử biết quy củ, nhưng sao lại làm chuyện vô lý như vậy chứ?
Nàng lấy ngọc bội trong tay ra, nhớ tới Vệ Quân.
Bà vừa động đậy đã ho khan, thị nữ bên cạnh quen thuộc trình khăn lên cho Liễu Tuyết Dương. Sau một hồi ho nhẹ, bà nhìn về phía Sở Du, bất đắc dĩ nói: “Thân là tướng môn, có chiến sự là chuyện bình thường. Ta biết ngay ngày tân hôn mà gặp chiến sự là rất oan ức cho con, nhưng đây là số mệnh của nữ nhân Vệ gia. Binh sĩ Vệ gia bảo gia vệ quốc, ta không thể chinh chiến sa trường đền đáp quốc gia thì phải ngoan ngoãn ở nhà, chờ đợi trượng phu trở về, không thể vì ích kỷ bản thân mà ngăn đón trượng phu ra tiền tuyến, con có hiểu không?”
Người này là người tốt.
Thế là Sở Du nói tiếp: “Mẫu thân nói phải, chỉ là con dâu nghĩ, bản thân mình có võ nghệ, muốn đi theo thế tử ra tiền tuyến giúp đỡ phần nào.”
Nghe thấy lời này, Sở Du biết ý của Liễu Tuyết Dương chắc là nghĩ nàng đi ngăn cản Vệ Quân, không cho hắn ra chiến trường.
Sở Du lên tiếng trả lời, cung kính cáo lui.
Thế là Sở Du nói tiếp: “Mẫu thân nói phải, chỉ là con dâu nghĩ, bản thân mình có võ nghệ, muốn đi theo thế tử ra tiền tuyến giúp đỡ phần nào.”
Nghe xong, trên mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta đã hiểu lầm, thật khó cho phần tâm tư này của con. Bất quá đánh giặc là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử chỉ cần an ổn trong nhà, khai chi tán nghiêp mới là bổn phận.”
Nói xong, bà vẫy tay, một nữ nhân tuổi tác không kém Liễu Tuyết Dương tiến lên, nâng một cái hộp lên trước mặt Sở Du.
Sở Du không nói gì, Liễu Tuyết Dương được người dìu đứng lên.
“Đây là quà gặp mặt.” Giọng nói Liễu Tuyết Dương ôn hòa rất nhiều, ánh mắt nhìn Sở Du mang theo tình cảm dịu dàng: “Con đã vào cửa Vệ gia, hãy chăm sóc Thừa Ngôn thật tốt, ta sẽ không bạc đãi con.”
Thừa Ngôn là tên tự của Vệ Quân. Đến nay Vệ Quân đã hai mươi tư tuổi, chỉ vì hôn ước với Sở gia cho nên vẫn luôn chờ Sở Du đến cập kê. Sở Du ngưng lời, thành tâm thành ý nói: “Mẫu thân yên tâm.”
Nghe thấy lời này, Sở Du biết ý của Liễu Tuyết Dương chắc là nghĩ nàng đi ngăn cản Vệ Quân, không cho hắn ra chiến trường.
Liễu Tuyết Dương đánh giá Sở Du, nhìn Sở Du cúi mắt hồi lâu, rồi cuộc nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Sở Du lên tiếng trả lời, cung kính cáo lui.
Nói xong, bà vẫy tay, một nữ nhân tuổi tác không kém Liễu Tuyết Dương tiến lên, nâng một cái hộp lên trước mặt Sở Du.
Chờ đi ra tới ngoài, nàng đứng ngoài sân vườn Vệ gia, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lấy ngọc bội trong tay ra, nhớ tới Vệ Quân.
Người này là người tốt.
(*) Sập: một loại giường nhỏ, dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trài tiếp khách hoặc để nằm ngủ.
Nàng chầm chậm nghĩ…
Cuộc đời này nhất định sẽ tốt hơn.
Cuộc đời này nhất định sẽ tốt hơn.
Vệ quân còn sống hai người hạnh phúc thì sẽ theo mô tuýp cũ, nhưng nam chính lại là vệ uẩn lại rẽ theo hướng khác
bạn edit mượt quá. không bị hán văn nhiều. Đọc review thì cũng biết là mọi việc sẽ không thay đổi rồi. Vệ gia sẽ lại giống như kiếp trước. buồn cho Vệ Quân
Cuộc đời này nhất định sẽ tốt hơn
Nghe nói nếu có duyên với nhau sẽ thành vợ chồng ở kiếp thứ 3, hy vọng Vệ Quân và Sơ Du chỉ bỏ lỡ nhau kiếp trước và kiếp này thôi :(((( kiếp sau Vệ Quân lên làm nam chính cho t nhaaaa
Cuộc đời này chắc chắn sẽ tốt hơn
Vệ Uẩn đã có cảm tình vs c Sở rùi kìa, thấy nàng đẹp nữa chứ
Bạn dịch hay lắm, rất mượt mà, dễ hiểu.
Tướng môn hổ nữ 1 là 1 2 là 2
Rung động thật tâm