Sơn hà chẩm – Chương 05

Chương 05:

Cả nhà Vệ gia, chỉ có đệ trở về!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Quân xuất hiện, tất cả mọi người đều có hơi lúng túng. Dù sao bị thê tử đuổi theo chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Sở Du nhìn Vệ Quân, chàng trai trước mặt thanh tú ôn nhã giống như trong tưởng tượng của nàng. Hắn càng giống một thư sinh, không giống võ tướng.

Bộ dạng Vệ Quân bình thường, thua kém Vệ Uẩn lúc trưởng thành nhiều, nhưng lại khiến Sở Du thấy thích. Trong lúc đại khái nghe thấy có người hỏi hắn lời nói, hắn phản xạ có điều kiện hồi hỏi một câu, “Cái gì?”
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nắm dây cương nói: “Phu quân còn nhớ đã hứa hẹn gì với ta không?”zenszens.wordpress.com

Vệ Quân không nói, Sở Du thúc ngựa tới phía trước Vệ Quân, nâng tay phủ khăn voan lên đầu, hơi nghiêng người về phía trước.

“Thế tử từng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho ta.” Người đại diện cam chịu nàng đến đây kết giao ý nguyện, là nhận định sau lưng nàng có chỗ dựa.
Người xung quanh nghe thấy thế đều sững sờ. Ngón tay Vệ Quân hơi run, hắn nhìn nữ tử mãnh liệt như lửa trước mặt, tim dường như đập lỗi một nhịp.zenszens.wordpress.com

Vốn chỉ là lời mai mối, vốn chỉ là trách nhiệm, nhưng trong một giây lát này, bỗng dưng xuất hiện vài gợn sóng.

Hắn nâng tay lên, vô cùng cẩn thận vén khăn voan của Sở Du lên từng chút một. Lô Trạch không kiên nhẫn mà đem màn hình nhất đắp, “Hành , trận tiếp theo muốn bắt đầu , đi quay phim.”
Sở Du rủ mắt. Khi ánh sáng lại xuất hiện một lần nữa, nàng ngước lên nhìn hắn.

Đôi mắt như chứa đựng xuân thủy, nàng cười xán lạn. zenszens.wordpress.com

“Phu quân.” Nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Cuộc đời sau này của thiếp thân đều gắn chặt với phu quân.” Văn Anh nhướn mày, “Plato thức yêu đương, ngươi cảm thấy đâu?”
Vệ Quân không nói gì, tim đập như trống bỏi.

Sở Du ngồi thẳng người, bĩnh tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.”

“Không được.” Nhưng về sau vì bò lên trên, nàng quăng cái này tương lai ảnh đế bạn trai, ôm lên lộng lẫy ảnh tổng tài bắp đùi.
Vệ Trung mở miệng trước tiên: “Vệ gia ta tuyệt đối không có đạo lý để nữ tử lên chiến trường.”zenszens.wordpress.com

Vệ gia không thiếu thê tử xuất thân con nhà tướng, nhưng quả thực chưa có vị nào theo phu quân ra chiến trường cả.

Sở Du còn muốn tranh cãi: “Phụ thân, thuở nhỏ con đã từng tập võ, trước đây cũng từng theo phụ thân con xuất chinh…” Ta xem nàng hồng kia bộ kịch, xuy, cùng ngươi so với kém xa !”
“Đó là Sở gia.” Vệ Trung cau mày, ngẫm nghĩ, khẩu khí dịu xuống: “A Du, ta có thể hiểu tâm tình muốn che chở Quân Nhi của con, nhưng nam nhi có sa trường của nam nhi, nữ tử cũng có nội trạch của nữ tử. Nếu con thực lòng nghĩ tới Quân Nhi thì hãy trở về giúp đỡ mẫu thân con xử lý chuyện trong nhà, ngoan ngoãn chờ Quân Nhi trở về.”zenszens.wordpress.com

Sở Du cũng đã sớm biết chuyện Vệ Trung là người mang chủ nghĩa đại nam tử rất nặng. Nàng nhìn thoáng qua vẻ mặt của tướng sĩ, cho dù là Vệ Quân cũng sẽ không đồng ý dẫn nàng theo. Chờ bọn họ cùng nhau kẹp đến oa nhi đương nhiên cao hứng phi thường, la ngữ vi quay đầu nói chuyện, không cẩn thận thân đến hắn
Nàng đã sớm đoán được kết quả này, nhưng cũng chỉ muốn thử một lần xem sao. Thế là nàng hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Vệ Quân: “Đành vậy, ta sẽ chờ phu quân trở về.”zenszens.wordpress.com

“Nàng yên tâm… V Quâncm đng trongĭlòng, ging nóiĩcũng không khngchế đưc màíkhàn khàn. Hnbiết chiến trưng°hung him c,nào, trưc giívn không cmíthy gì, cóàđiu hôm nayli có hơibt an. Hncúi đu nói:Nht đnh taís bình antr v.”

Vâng.”:S Du gtđu, nghiêm túcnhìn hn: “Vychàng nh chok, ta nhà ch chàng,ếnht đnh phiĨbiết t bov bn thân.ìC gng lyth là chính,đgic cùng đưngđng truy.”

VĬQuân hơi khóhiu ngn ngưi,S Du nhìntheo hn, mÏming ln na:Đng ý vi[ta, dù chochuyn gì xyưra, quân điV gia cũngòtuyt đi skhông truy kích)tàn binh.”

Phthân s khôngÍlàm chuyn ljmãng.”

V Quânɩđã bình tĩnháli, cưi nói:“Nàng không cnlo nhiu.”

Chàngth đi.” SDu bt lyítay áo, nhàging ép buchn: “Nếu nhưêtrong trn chiến¹này, ph thânļchàng truy kíchĨtàn binh, chàngđnht đnh phingăn cn.”

VĩQuân hơi bt,đc dĩ, chìcho rng SDu lo lngquá đ. Hngiơ tay lênnói: “Đưc ri,ta th, tuytđi s khôngđ ph thântruy kích tàn¹binh.”

Nghe đưcĮli này SếDu mi yên³lòng, nàng buôngétay áo VQuân ra, cưinói: “Đưc, tach chàng trưv.”

Nói xong,ôS Du dtkhoát tránh đưng,ânói vi VTrung: “Hu gia,Īlàm phin ri.”

V mt VTrung nhu hòa,cm thy contrai mình đãīcưi đưc mtóthê t toàntâm toàn ýìvi hn, ôngvô cùng hàiòlòng.

Ông gt đu,(nói vi VýUn: “Tiu Tht,icon đưa tuìt tr vđi.”

Nói xong,ông không chıV Un tr}li mà đãlên đưng khihành.

S Du nhìnV Quân đixa, h phcìtrên ngưi caïhn vn cònchưa thay, İtrong hàng ngũvô cùng nibt. V UnЇnhìn theo quânđi V giaĮri đi, chúkhi đi xaÎri mi nói:î“Tu t, vthôi.”

Ln nàytrong ging nóica chàng đãíkhông còn síđùa gin nhưthưng ngày màli mang thêmļvài phn kínhĩtrng.

S Du quayìđu nhìn hn,Їánh mt thiếuniên trong sutnhu hòa. Nàngbình tĩnh nói:Đui theo đi,ta không cnòđ đưa.”

“Tuòt

Đ điímt vòng riàli đui theoăbn h thìlãng phí quáïnhiu thi gian.ếLúc lên tinĬtuyến còn cn:tiêu hao thlc, đng lãngphí vào chuynìnày.”

V Unhơi do d.[S Du nhìnv phương hưngļV Quân đixa.

Nhng gì cóth làm, nàngòđã làm hếtơri. V Quânđã đng ýívi nàng sikhông truy kíchĩtàn bình, hn}là s khôngĩsao…

Nói thế nhưngtóm li nàng{vn còn lolng, tuy rngăch mi gpįmt chóng vánhnhưng nàng rtôhài lòng đivi V Quân.:Ngưi này choádù không hplàm v chng°thì làm bnghu cũng rtâthích.

Nàng xoay quaưnhìn V Un.ìNăm đó VUn sng sót,íhn là cójcách ca mình.Nàng nghiêm túcnhìn hn, nói:V Un, đngĩý vi taļmt chuyn.”

“Tut c phânphó.”

V Unnhìn ánh mtđy k vngca S Duãthì vô thcm ming, ngayc làm cáigì cũng khôngĭhi. Li nóiĨca S Duêmang theo thnhcu: “Hãy cheľch ca cađ tht tt,mi ngưi nhtđnh phi bìnhÍan tr v.”ï

Nếu tht scó chuyn ngoàiíý mun, vyīít nht… đngđ ch cònãmt mình thiếuóniên mưi bntui này tr}v, đơn đc³nghênh đón tươngİlai gió tanhmưa máu phíaìtrưc.

V Un ngheɩnói thế thìngn ngưi, sauđđó cưi.

“Tu tyên tâm.” Trongfging nói cachàng tràn đyĩt hào: “Ngưi¹đng thy nhìnôđi ca gingìthư sinh màİlm, tht raca ca rtmnh đy.”

SĩDu còn munĩnói gì đó,V Un linnhanh nhu nói:“Bt quá trênchiến trưng, đnht đnh sïbo v đi¸ca tht tt,huynh y màmt si tócnào, đ xinđem đu tiïgp!”

V Univ ngc camđoan, rõ rànglà vô cùngtin tưng caìca mình.

S DuЇbun cưi nhưng:vn còn lolng.

Nàng ngm nghĩ,ơcui cùng nói:Đi đi, nhưngénh rõ Scïmt nàng lnhxung: “Ln nàyơV gia lyfth thành là°chính, gic cùngơđưng đng truy.”ì

V Un gtđu qua loa,íchàng thúc ngaíđi đưc vàibưc thì likhông nhn đưcquay đu nhìnS Du: “Tu¸t, ti saoli mun nhnmnh chuyn nàyln na?”

VUn nhy bén,V Quân cmêthy S Duch là loàlng quá đ,fnhưng trc giácV Un li}cm thy cógì đó không{đúng lm.

S Dukhông có sútrưng nói di,ìnàng im lngmt lát richm chp nói:à“Ta mơ thyác mng.”

Trong[gic mơ… cácïngưi truy kíchtàn binh màèbi ti BchĺĐế Cc. C{nhà V gia…ôch còn đtr v.”

Nghenói thế, trongkhonh khc scmt V Unútr nên lnh[lùng.

Trưc khi xutchinh mà nóinhng li này,Irõ là đimfxu. Chàng hơitc gin, nhưngv mt nàngđã ngăn chàngli.

Thn scnàng nhum đyɪbi thương, gingơnhư chuyn này(đã tht sýxy ra vy.[Thế là liũphn bác kianghn li giaăc hng, chàngcng ngc nói:“Gic mng đuơtrái ngưc, tu¸t đng nghĩv vn.”

Dtli, chàng lpĩtc xoay ngưiđui theo phthân và huynhtrưng ca mình.

Chàngngu nhiên quayêđu. Trên bìnhìnguyên tri dàiòthng tp đếnũchân tri, phíasau n tlà tưng thànhòsng sng. Triđã dn chuyn²sang màu vàngúa ca mùathu, n túáo đ cưinga, tách bitõra khi scįvàng khô héoÎca min hoangdã.

Nàng va gingnhư đưa tin,li ging nhưđi ch.

Khuôn mt³gy, đưng nétrõ ràng, mt²nh dài, ncha s đimtĩnh.

Cuc đi nàyca chàng đã²tng gp vôs n tnhưng chưa baoígi gp mtngưi đp đếnchn đng lòngíngưi, như đpìthng vào mt,ìđâm thng vàotim như vy.

Sauìkhi đưa tinĩngưi cui cùngca quân điĩV gia, SìDu thúc ngaİtr v Vph.

Lúc tr li,qun gia thy}nàng v, vilo lng nói:Thiếu phu nhân,Įngài đã víri. Phu nhânếcho gi ngàiti gp mt.”

Tht ngi quá.”S Du gtđu, xoay ngưiĩxung nga, nóiıvi qun gia:ΓXin ông nóivi phu nhânùmt tiếng, taís qua ngay.”ĩ

Vn qun giađang rt btmãn vi SDu, chưa baogi ông thyìtân nương tnào khác ngưinhư vy. Nhưngthái đ nhníli ca SĩDu thành khn,ìtrong lòng ôngcũng thư tháiũkhông ít, cungkính nói: “Thiếu³phu nhân yênïtâm, ngài đifra mt trưcïđi.”

Nói xong,Їqun gia spĺxếp ngưi dnïS Du trli phòng ng.S Du ginıd đã quen,éch thay chiếcíváy dài màuíxanh lam xongıthì lp tcɩtheo h nhânĨti phòng Vìphu nhân.

V phunhân tên làLiu Tuyết Dương,là thê tca V Trung,àm đ caõV Quân và²V Un.

By ngưiÏcon trai caV gia, cóhai ngưi gmThế t VQuân và lãoTht V Unílà con vc. Còn linăm ngưi thìàlão Nh VĩThúc, lão NgũV Nhã, lãoîTam V Tnlà con caİnh phòng Lươngýth sinh ra;,Ílão t VPhong, lão Lc)V Vinh đulà con caļtam phòng Vươngth sinh ra.

LiuóTuyết Dương xutïthân con nhàóthư hương, vìcơ th khôngĩđưc tt nênìkhông qun lýıs v. Cònlão phu nhânĨTn th làm ca VTrung thì mcík s đi,ch đ ý²my chuyn ln²trong nhà. Thếlà chuyn niīgia lin rơiÏxung tay nh]phòng là LươngĨth.

Trưc khi gvào V gia,T Vn đãdn dò kĩlưng mi chuynètrong nhà Vgia. Lúc nóiìti Liu TuyếtúDương, bà chdn: “V phunhân này tínhtình yếu đui,l tai mm(*),cũng không có}quá khó ,Їcon không cnđ ý, ngưcЇli phi hếtsc ly lòngqun s làìLương th.”

(*)L tai mmÎ(耳根子软) : chngưi thiếu quyếtĩđoán, d blung lay biìli nói caìk khác, dàmi lòng, hayĭb la gt.

Côòdâu ly lòngm chng làưđo lý sinhtn huvin. C điT Vn tínhìtoán kinh doanh,ãcho nên cũngdy S Duy như vy.

Tônh S Duíđã ln lênbên cnh SKiến Xương choĩnên cũng khôngíđưc T Vnɩyêu thích my.

LiuTuyết Dương làâm chng nàng,īlà đi phunhân chân chínhêca V gia.ưNếu nàng kínhtrng Lương th,ívy thì càngphi kính trngãgp bi điIvi Liu TuyếtDương.

Hung chi, aiìnói Liu TuyếtDương yếu đui?

Nămíđó, sau khiV Un bbt vào ngc,binh lính niêmũphong V phnhc nhã lênđu n quyếnôV gia. Mts ngưi bđi hoc trnchy, Lương thĺcun tin tàibiến mt tăm,ngưi trinh litnht là Tưngththêàt ca VÍThúc li laèchn phương ánt sát. Duycòn li Điphu nhân làtrc tiếp xáchđao giết ngưi,cho nên bbinh lính ngùsát mà chết,ákinh đng đếnèthánh thưng.

Tuy nóilà liu mìnhđu tranh làèhành vi nguìxun nhưng mtón t mmĩyếu, xut thânưt dòng dõithư hương licó th rútkiếm giết ngưi.Ai có thɩnói bà yếuđui?

Đi vi LiuļTuyết Dương, tronglòng S Ducó tán thưngvà kính trng.Nàng chính trangli y phc,cung kính đngtrưc ca LiuTuyết Dương, chih nhân vàoĩthưa bm.

Lát sau,h nhân đưaS Du vàotrong phòng. SDu không ngngũđu, sau khi}vào ca linícn thn hưngv phía sp(*)hành l, cungīkính nói: “Condâu ra mt³mu thân.”

Nghe xong, trên mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta đã hiểu lầm, thật khó cho phần tâm tư này của con. Bất quá đánh giặc là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử chỉ cần an ổn trong nhà, khai chi tán nghiêp mới là bổn phận.”

“Đây là quà gặp mặt.” Giọng nói Liễu Tuyết Dương ôn hòa rất nhiều, ánh mắt nhìn Sở Du mang theo tình cảm dịu dàng: “Con đã vào cửa Vệ gia, hãy chăm sóc Thừa Ngôn thật tốt, ta sẽ không bạc đãi con.” Liễu Tuyết Dương đánh giá Sở Du, nhìn Sở Du cúi mắt hồi lâu, rồi cuộc nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Nàng chầm chậm nghĩ… Nghe xong, trên mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta đã hiểu lầm, thật khó cho phần tâm tư này của con. Bất quá đánh giặc là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử chỉ cần an ổn trong nhà, khai chi tán nghiêp mới là bổn phận.” (*) Sập: một loại giường nhỏ, dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trài tiếp khách  hoặc để nằm ngủ.

(*) Sập: một loại giường nhỏ, dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trài tiếp khách  hoặc để nằm ngủ.

Bên trên truyền đến giọng nữ hơi yếu ớt: “Nhìn qua cũng nữ tử biết quy củ, nhưng sao lại làm chuyện vô lý như vậy chứ?

Thừa Ngôn là tên tự của Vệ Quân. Đến nay Vệ Quân đã hai mươi tư tuổi, chỉ vì hôn ước với Sở gia cho nên vẫn luôn chờ Sở Du đến cập kê. Sở Du ngưng lời, thành tâm thành ý nói: “Mẫu thân yên tâm.”

Bà vừa động đậy đã ho khan, thị nữ bên cạnh quen thuộc trình khăn lên cho Liễu Tuyết Dương. Sau một hồi ho nhẹ, bà nhìn về phía Sở Du, bất đắc dĩ nói: “Thân là tướng môn, có chiến sự là chuyện bình thường. Ta biết ngay ngày tân hôn mà gặp chiến sự là rất oan ức cho con, nhưng đây là số mệnh của nữ nhân Vệ gia. Binh sĩ Vệ gia bảo gia vệ quốc, ta không thể chinh chiến sa trường đền đáp quốc gia thì phải ngoan ngoãn ở nhà, chờ đợi trượng phu trở về, không thể vì ích kỷ bản thân mà ngăn đón trượng phu ra tiền tuyến, con có hiểu không?”

Sở Du không nói gì, Liễu Tuyết Dương được người dìu đứng lên.

Bên trên truyền đến giọng nữ hơi yếu ớt: “Nhìn qua cũng nữ tử biết quy củ, nhưng sao lại làm chuyện vô lý như vậy chứ?

Nàng lấy ngọc bội trong tay ra, nhớ tới Vệ Quân.

Bà vừa động đậy đã ho khan, thị nữ bên cạnh quen thuộc trình khăn lên cho Liễu Tuyết Dương. Sau một hồi ho nhẹ, bà nhìn về phía Sở Du, bất đắc dĩ nói: “Thân là tướng môn, có chiến sự là chuyện bình thường. Ta biết ngay ngày tân hôn mà gặp chiến sự là rất oan ức cho con, nhưng đây là số mệnh của nữ nhân Vệ gia. Binh sĩ Vệ gia bảo gia vệ quốc, ta không thể chinh chiến sa trường đền đáp quốc gia thì phải ngoan ngoãn ở nhà, chờ đợi trượng phu trở về, không thể vì ích kỷ bản thân mà ngăn đón trượng phu ra tiền tuyến, con có hiểu không?”

Người này là người tốt.

Thế là Sở Du nói tiếp: “Mẫu thân nói phải, chỉ là con dâu nghĩ, bản thân mình có võ nghệ, muốn đi theo thế tử ra tiền tuyến giúp đỡ phần nào.”

Nghe thấy lời này, Sở Du biết ý của Liễu Tuyết Dương chắc là nghĩ nàng đi ngăn cản Vệ Quân, không cho hắn ra chiến trường.

Sở Du lên tiếng trả lời, cung kính cáo lui.

Thế là Sở Du nói tiếp: “Mẫu thân nói phải, chỉ là con dâu nghĩ, bản thân mình có võ nghệ, muốn đi theo thế tử ra tiền tuyến giúp đỡ phần nào.”

Nghe xong, trên mặt Liễu Tuyết Dương hòa hoãn rất nhiều. Bà thở dài: “Là ta đã hiểu lầm, thật khó cho phần tâm tư này của con. Bất quá đánh giặc là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử chỉ cần an ổn trong nhà, khai chi tán nghiêp mới là bổn phận.”

Nói xong, bà vẫy tay, một nữ nhân tuổi tác không kém Liễu Tuyết Dương tiến lên, nâng một cái hộp lên trước mặt Sở Du.

Sở Du không nói gì, Liễu Tuyết Dương được người dìu đứng lên.

“Đây là quà gặp mặt.” Giọng nói Liễu Tuyết Dương ôn hòa rất nhiều, ánh mắt nhìn Sở Du mang theo tình cảm dịu dàng: “Con đã vào cửa Vệ gia, hãy chăm sóc Thừa Ngôn thật tốt, ta sẽ không bạc đãi con.”

Thừa Ngôn là tên tự của Vệ Quân. Đến nay Vệ Quân đã hai mươi tư tuổi, chỉ vì hôn ước với Sở gia cho nên vẫn luôn chờ Sở Du đến cập kê. Sở Du ngưng lời, thành tâm thành ý nói: “Mẫu thân yên tâm.”

Nghe thấy lời này, Sở Du biết ý của Liễu Tuyết Dương chắc là nghĩ nàng đi ngăn cản Vệ Quân, không cho hắn ra chiến trường.

Liễu Tuyết Dương đánh giá Sở Du, nhìn Sở Du cúi mắt hồi lâu, rồi cuộc nói: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Sở Du lên tiếng trả lời, cung kính cáo lui.

Nói xong, bà vẫy tay, một nữ nhân tuổi tác không kém Liễu Tuyết Dương tiến lên, nâng một cái hộp lên trước mặt Sở Du.

Chờ đi ra tới ngoài, nàng đứng ngoài sân vườn Vệ gia, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng lấy ngọc bội trong tay ra, nhớ tới Vệ Quân.

Người này là người tốt.

(*) Sập: một loại giường nhỏ, dùng để ngồi ăn cỗ, đánh cờ, uống trài tiếp khách  hoặc để nằm ngủ.

Nàng chầm chậm nghĩ…

Cuộc đời này nhất định sẽ tốt hơn.

Cuộc đời này nhất định sẽ tốt hơn.

4.9 55 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

481 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Mai Hương
Mai Hương
4 Năm Cách đây

Vệ quân còn sống hai người hạnh phúc thì sẽ theo mô tuýp cũ, nhưng nam chính lại là vệ uẩn lại rẽ theo hướng khác

trang trang
trang trang
4 Năm Cách đây

bạn edit mượt quá. không bị hán văn nhiều. Đọc review thì cũng biết là mọi việc sẽ không thay đổi rồi. Vệ gia sẽ lại giống như kiếp trước. buồn cho Vệ Quân

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Cuộc đời này nhất định sẽ tốt hơn

Minh Thảo
Minh Thảo
4 Năm Cách đây

Nghe nói nếu có duyên với nhau sẽ thành vợ chồng ở kiếp thứ 3, hy vọng Vệ Quân và Sơ Du chỉ bỏ lỡ nhau kiếp trước và kiếp này thôi :(((( kiếp sau Vệ Quân lên làm nam chính cho t nhaaaa

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Cuộc đời này chắc chắn sẽ tốt hơn

Sundomm
Sundomm
4 Năm Cách đây

Vệ Uẩn đã có cảm tình vs c Sở rùi kìa, thấy nàng đẹp nữa chứ

Rose
Rose
4 Năm Cách đây

Bạn dịch hay lắm, rất mượt mà, dễ hiểu.

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Tướng môn hổ nữ 1 là 1 2 là 2

Mimi Anh
Mimi Anh
3 Năm Cách đây

Rung động thật tâm

481
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!