Cho dù anh chỉ là vai phụ – Chương 38

Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (8)

Chương 38

Editor: Zens Zens

Ngôn Thương cho rằng nhiều nhất là hai ngày, nàng sẽ có thể rời khỏi nơi này mà chuyển đến nhiệm vụ kế tiếp. Nhưng ai biết được, suốt cả bảy ngày trôi qua, nàng vẫn ở lại thời không này như cũ.

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai khả năng. Một là Lăng Chỉ Thuỷ chưa gặp được Chu Tuyền, nhưng mà ngày ấy hắn đã trở lại Trúc Thanh Hồ, trường hợp không gặp được Chu Tuyền là rất thấp. Còn một khả năng khác chính là, bọn họ gặp nhau, nhưng Lăng Chỉ Thuỷ vẫn không cảm thấy hạnh phúc.

Bất luận là loại khả năng nào, đều đại biểu cho nhiệm vụ của nàng chưa hoàn thành.

Từ sau khi Ngôn Thương rời khỏi Trúc Thanh Hồ thì vẫn đi về phía Bắc, hai ngày sau nàng đi tới một thôn trấn lớn.

So với Trúc Thanh Hồ thanh u yên tĩnh, nơi này quả thực chính là địa ngục.

Khắp nơi trên đường đều là lưu manh trộm tiền cướp của, cười sằng sặc hất mày trêu người. Quan binh tôm tép thì gây khó dễ, rút đao đe dọa những ai không chịu nộp tiền. Công tử nhà giàu và bọn kẻ hầu hùa nhau đùa bỡn dân nữ. Kỹ nữ thanh lâu thì chỉ mặc một chiếc yếm đứng ở đầu đường vẫy khăn chèo kéo khách, mùi son phấn bay xa cả mấy thước.

Bởi vì cảm thấy bản thân sẽ mau chóng rời khỏi đây, cho nên trên người Ngôn Thương không có một đồng nào. Viên dạ minh châu lấy từ trong mộ huyệt cũng nằm trong tay Lăng Chỉ Thủy. Hiện tại nàng đứng trên đường mà không mua nổi một cái bánh bao.

“Tiểu cô nương, muốn mua bánh bao hả?”

Một nam tử trung niên mày râu nhẵn nhụi xoa xoa tay, dùng đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm vào đôi má thiếu nữ trước mặt.

Ngôn Thương ngẩng đầu, rụt rè nhìn nam tử: “Ta muốn ăn, nhưng không có tiền…”

“Vậy cũng không sao, n để ca ca thương thương muội, thì muốn ăn bao nhiêu cũng được, không cần thu tiền.”

Ngôn Thương cố nhịn không co rút khóe miệng.

“Ca ca chắc là 30 tuổi nhỉ.”

“Hề hề, tuổi mụ là 34, sao nào?”

“Không có gì.” Ngôn Thương cắn môi nhìn bốn phía, tầm mắt lại dính chặt vào vỉ hấp bánh bao: “… Ca ca, thương thương tức là sao?”

“Chính là làm cho muội thoải mái đó.”

“… Vậy ca ca thương ta đi, thương xong thì phải cho ta ăn bánh bao nha.”

“Được được được, ca ca sẽ thương yêu muội!”

Nam tử kia cười hề hề mấy tiếng, kéo Ngôn Thương vào bên trong con hẻm. Ngôn Thương cúi người, gục đầu xuống đất không chịu đi.

“Ta không đi! Ca ca không mang theo bánh bao, lỡ như ca ca thương ta xong rồi không cho bánh bao thì nào?”

“… Khà, tiểu nha đầu lừa đảo nhưng rất thông minh nhỉ.” Nam tử trung niên không kiên nhẫn buông tay Ngôn Thương, lấy một bọc giấy gói hai ba cái bánh bao lại, thấy Ngôn Thương sợ hãi nhìn hắn, lại chộp thêm hai cái nữa.

“Nhị Hổ, giúp ta trông chừng bánh bao, ta đi một chút rồi về.”

“Ha, ngươi có được hay không đó! Không được thì để ta.”

“Cút đi! Ai nói lão tử không được, trông chừng bánh bao cho ta.”

Ngôn Thương vẫn đứng một bên, đôi mắt ngập nước nhìn nam tử trung niên. Nam tử gãi đầu nhét bánh bao vào trong tay nàng, kéo mạnh nàng đi về hướng con hẻm.

“Cầm chắc vào, bánh bao này là muội dùng thân mình đối lấy đấy.”

Ngôn Thương không nói lời nào, bàn tay không bị lôi kéo kia siết chặt bánh bao.

Không bao lâu sau, Nhị Hổ ở bên cạnh quán bánh bao nhìn thấy tiểu cô nương cầm bánh bao đi ra. Hắn nghi ngờ trong lòng, hai người vừa mới đi chưa bao lâu mà tiểu cô nương này đã đi ra rồi.

“Tiểu cô nương, ca ca vữa nãy đi cùng muội đâu rồi?”

“Ca ca đó hả…” Thiếu nữ nghiêng đầu, cười ngọt ngào động lòng người: “Hắn bị thương, chảy nhiều máu, tội nghiệp lắm. Vì vậy ta mới bỏ đi này.”

“…”

Rõ ràng thiếu nữ đang cười, nhưng tự nhiên Nhị Hổ lại cảm thấy một luồng khí lạnh quấn quanh cơ thể. Đợi khi hắn phản ứng lại thì đã không thấy thiếu nữ đâu. Hắn vội vã chạy vào trong con hẻm, tận mắt nhìn thấy người hắn muốn tìm đang nằm dưới đất kêu la thảm thiết. Haizz.

Nam tử trung niên xấu xí nắm chặt hạ thân, từng vệt máu lớn từ từ trào ra.

Ngôn Thương cắn vài miếng đã hết sạch hai cái bánh bao, cười vui sướng đem cho hai cái bánh bao còn lại cho ăn mày. Nếu đã ở lại đây, thì do dù là cường long, cũng cần phải hỏi thăm bọn cường hào ác bá ở đây một phen.

Nàng từ từ nhớ lại kịch bản, tại một thôn trấn gọi là Kim Mê Trấn, Giả Trang đã thuyết phục Lăng Chỉ Thủy tự sát. Cho dù hiện tại kịch bản thay đổi, nhưng tóm lại chỗ này vẫn là bước ngoặc quan trọng trong đó.

Ngôn Thương biết mình không thể trở về tìm Lăng Chỉ Thủy, bằng không cảm giác áy náy trong lòng hắn khi nàng bỏ đi sẽ thành công cóc. Nàng chỉ có thể chờ ở đây, chờ hắn cảm thấy hạnh phúc, hoặc là chờ hắn tới đây tìm nàng.

Ngày kế tiếp, Ngôn Thương được một tiểu ăn mày giới thiệu vào một một thanh lâu gọi là Mộng Hồi Lâu trong Kim Mê Trấn để làm việc.

“Cô chỉ cần bưng thức ăn là được rồi, nếu khách ở đó dám có ý đồ với cô thì báo tên ta ra. Để xem bọn hắn nghe xong đại danh Tiểu Toàn Phong ta, còn dám lỗ mãng nữa hay không!”

Đối mặt với vẻ mặt hất hàm bỡn cợt hung ác của tiểu khất cái, Ngôn Thương chỉ có thể cười cười gật đầu.

Tuy rằng không thích, nhưng nàng không sợ phải làm việc trong thanh lâu. Sở dĩ lựa chọn nơi này, là vì từ xưa đến nay, nếu bọn đại hiệp phong lưu hoặc giang hồ chính phái muốn thương lượng chuyện gì, đều không sáng ý mà lựa chọn thanh lâu.

Nàng cần thám thính càng nhiều tin tức về Lăng Chỉ Thủy trên người bọn họ.

Ngôn Thương che một mảnh lụa mỏng trên mặt, mặc một bộ y phục hồng phấn lộ ra bả vai.

Ngôn Thương ở tại Mộng Hồi Lâu mấy tháng trời, nàng thay khách bưng trà rót nước, ngẫu nhiên cũng sẽ rót rượu pha trà. Trong thời gian này, nàng đại khái cũng nghe được vài tin tức.

Ví như khi biết hắn đã châm một mồi lửa thiêu rụi cả chỗ ở của ân sư, giang hồ chính phái nhận được tin lập tức đến tróc nã, nhưng phát hiện người đã đi đâu mất. Vị hôn thê 20 năm trước của hắn cũng không ở đây.

Lại ví như từ khi Lăng Chỉ Thủy đào thoát, dường như võ công của hắn càng tiếng bộ vượt bậc. Vài đại hiệp gặp được hắn trên đường có ý đồ bắt giữ, nhưng đều bỏ mạng dưới kiếm của hắn.

Lại ví như có vẻ Lăng Chỉ Thủy đang tìm người. Hễ nhìn thấy thiếu nữ tuổi đôi tám sẽ đưa một viên dạ minh châu ra, đến khi đối phương sợ khóc thét lên thì hắn mới lộ ra vẻ mặt mất mát.

Lại ví như…

Một ngày nọ, Ngôn Thương đang vừa bưng thức ăn cho khách, vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng, có lẽ Lăng Chỉ Thủy sẽ tìm tới đây rất nhanh thôi. Bất chợt nàng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng ồn áo náo động.

“Ngài tha cho chúng ta đi , chúng ta đều là nữ nhân số khổ, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt như vậy.”

“Lăng đại gia, chúng ta sai rồi. Chúng ta không dám sai người trộm dạ minh châu của ngài nữa…”

Trong lòng nàng nhảy dựng, Ngôn Thương bỏ thức ăn trong tay xuống, không để ý khách khứa đang kinh ngạc hô to gọi nhỏ, xoay người bỏ chạy ra phía ngoài.

Vòng qua tấm màn tua rua màu hồng phấn, lập tức nhìn thấy tú bà và một kỹ nữ đã cởi nửa y phục quỳ trên mặt đất. Nam tử y phục thô sơ, mặt không biến sắc chỉa kiếm vào hai người, một vài sợi tóc từ thái dương rũ xuống.

Tuy rằng đã thay đổi y phục, đổi cả kiểu tóc, thân hình mạnh mẽ hơn trước kia, nhưng lại khiến Ngôn Thương cong khóe miệng.

“Chỗ của các ngươi có tiểu cô nương nhỏ tuổi không?”

“Có có có! Ngài muốn 12 hay 13 tuổi, ta dều tìm hết cho ngài, chỉ mong ngài tha mạng.”

Lăng Chỉ Thủy nhíu nhíu mày: “… Mười sáu tuổi, có không?”

Khóe miệng Ngôn Thương không khống chế được giương lên cao hơn.

“Mười sáu tuổi có rất nhiều, không biết ngài muốn kiểu nào…” Nhìn thấy vẻ mặt chết chóc của hắn, sắc mặt tú bà càng trắng bệt, cúi đầu nói: “Yến sấu Hoàn phì(*), thổi sáo đàn hát, cái gì cũng đều có! Ngài tha cho chúng ta, chỉ cần ngài muốn, cho dù là Hằng Nga trên trời, ta cũng có thể tìm cho ngài!”

(*) Yến sấu Hoàn phì: Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa, nên được gọi là Phi Yến. Trái lại với vóc dáng mỏng manh, thon thả đó, Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi) lại khiến hoa phải thẹn bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp.

“… Ta không cần Hằng Nga, ta chỉ muốn mười sáu tuổi.”

Rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Đây là nụ cười vui vẻ đầu tiên trong mấy ngày qua của nàng.

Chỉ là tiếng cười khẽ, rõ ràng không thể truyền tới tai hắn được, vậy mà Lăng Chỉ Thủy lại bất chợt xoay người nhìn về phía nàng.

Hắn cau mày, hơi hơi ngẩng đầu rũ mắt, dường như đang cố gắng tìm ai đó, lộ ra vẻ mặt khó tin, vừa tựa như hoài nghi bản thân gặp ảo giác.

Ngôn Thương nhìn thấy kỹ nữ thanh lâu bên cạnh tú bà thừa cơ hội, đột ngột bắt lấy bình hoa ném về phía Lăng Chỉ Thủy. Thế mà hắn lại chưa phát hiện, lòng chợt căng thẳng.

“Lăng đại ca, coi chừng phía sau!”

Lăng Chỉ Thủy biến sắc, xoay người chém một kiếm đánh nát bình hoa. Âm thanh “loảng xoảng rầm rầm”, bình hoa vỡ thành mảnh nhỏ rơi xuống đất. Mặt của kỹ nữ thanh lâu cũng bị mảnh nhỏ cứa ngang, thương tích chồng chất. Sắc mặt nàng ta hoảng hốt, sờ sờ mặt mình rồi hét lên một tiếng bỏ chạy.

Ngôn Thương cho rằng Lăng Chỉ Thủy muốn diệt khẩu, cho rằng hắn sẽ đuổi theo đâm kỹ nữ kia một kiếm. Ai ngờ hắn lại không làm như vậy, vẻ mặt lạnh băng đi nhanh về phía nàng.

Còn chưa đến gần, Ngôn Thương lập tức phát hiện quanh người hắn tỏa ra sát khí kinh người. Chưa kịp nói gì, hắn đã nắm tay nàng kéo ra ngoài.

“Lăng đại ca, phải giết nữ nhân kia diệt khẩu!”

Không để ý tiếng nàng la hét, hắn lôi kéo nàng xuyên qua đám người đang run rẩy co rút trong một góc, đi thẳng ra đường.

Ngón tay Lăng Chỉ Thủy siết chặt như còng sắt. Ngôn Thương đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng nàng không dám giãy giụa.

Đi thẳng đến dưới gốc cây liễu ngoài trấn, hắn mới hất tay nàng ra, cởi áo khoát ra ném cho nàng. Nghe Ngôn Thương kêu đau một tiếng, hắn nghiến răng, không nhịn được mà siết chặt hai vai nàng.

“Cô có biết mình vừa mới ở đâu không hả?”

“Thanh lâu.”

“Cô cũng biết là thanh lâu sao, cô là một cô nương đàng hoàng đấy!”

“… Nếu như là nam tử, thì còn lâu mới ăn mặc như vậy mà ở trong thanh lâu đấy.” Ngôn Thương nhìn vẻ mặt phức tạp lạnh lùng đến đáng sợ của hắn, trong lòng thấy buồn cười. Nàng chậm chạp cúi đầu xuống thấp, giọng nói cũng từ từ nhỏ lại.

“… Ta không có tiền, thiếu chút nữa còn bị tên bán bánh bao lừa gạt. Nhờ tên ăn mày Tiểu Toàn Phong có lòng tốt, vất vả lắm ta mới tìm được một công việc. Nếu ta không làm thì chỉ còn nước chết đói thôi. Lăng đại ca, ta mới mười sáu tuổi, chỉ mới vừa được tiếp xúc với thế giới bên ngoài thôi, ta chưa muốn chết.”

Vai nới lỏng, nàng nghe được tiếng thở dài khe khẽ của hắn.

“Nếu sợ chết, vậy sao không ở đó đợi ta, ta trở về đã tìm cô rất lâu… Ta sợ cô gặp chuyện không may.”

Rốt cuộc cũng nói đến trọng tâm.

Ngôn Thương trầm mặc một lát, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt quật cường.

“Ta đã gặp Chu Tuyền tỷ tỷ rồi.”

Mày hắn từ từ nhíu lại, khiến người khác đau lòng, muốn vươn tay vuốt lên đó thay hắn.

“Lăng đại ca, Chu Tuyền tỷ tỷ rất tốt, tỷ ấy đã đợi huynh 20 năm. Chẳng qua ta cảm thấy, ta có ý nghĩ với huynh, nếu ở lại bên cạnh huynh, thì sẽ không công bằng đối với tỷ ấy chút nào.”

“…”

“Ta ở đây cũng rất tốt, ta không muốn đi cùng huynh nữa.”

0 0 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

10 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
azurelamlam
6 Năm Cách đây

Lăng đại ca, đã tìm tới nơi gòi thì phải hiểu rõ lòng mình nha! Mau cho dân làng 1 câu trả lời đầy thuyết phục nào! Hú hú

?Tiểu Thịt Tươi?
6 Năm Cách đây

Điuuuu ghê thiệt lòng người đã bị rung rinh .

Thi Vu
6 Năm Cách đây

Lăng ca said : muội là do ta cứu ra, muội là của ta =)) đi là đi thế méo nào được hả hả :))

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
6 Năm Cách đây

Ad ơi mở chương đi mà nàng k mở ta chết thật đóTT^TT

Kiều Oanh Đoàn
Kiều Oanh Đoàn
6 Năm Cách đây

Hóng chương mới ghê ??

Zhenai
Zhenai
6 Năm Cách đây

Lỡ đọc tới đây rồi ㅠㅠ
Trái tim bần đạo hồi hợp ngóng trông quá 🙁

Diệp Vân Anh
Diệp Vân Anh
6 Năm Cách đây

Truyện hay quá à hoang chương lâu lắm rồi nàng ơi TT^TT

zens zens
Reply to  Diệp Vân Anh
6 Năm Cách đây

Tuần sau lên sóng bạn nhớ ủng hộ nha ^^

Thủy Nguyệt
Thủy Nguyệt
5 Năm Cách đây

Quả nhiên là thế! Không uổng công mình đọc vô số truyện xuyên nhanh

Vy Nguyen
Vy Nguyen
5 Năm Cách đây

Say Ai lớp Diu, ai don’t want Chu cái gì tuyền, only cần Diuuuu ???
Chỉ chực chờ nhiu đó thôi anh chứ bả nghiện lắm r mà còn giả vờ ngại í

10
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!