Thế giới VIII : Cứu vớt Đào phạm 36 tuổi (9)
Chương 39
Editor: Zens Zens
Lăng Chỉ Thủy ngồi trong sân lau kiếm.
Đây là thanh kiếm của sư phụ. Chu Tuyền nói sư phụ đã về trời 10 năm trước, chỉ để lại thanh kiếm hàn khí bức người này mà thôi.
Suốt năm ngày trời, hắn đều ngồi lau chùi tỉ mỉ mỗi một tấc của thanh kiếm.
Trên đó phản chiếu bóng hình khuôn mặt đã không còn trẻ trung mấy của hắn. Thiếu niên chính khí lẫm liệt, nhiệt huyết dâng trào năm ấy nay đã già rồi, thay vào đó là một nam tử trung niên, khuôn mặt lạnh lùng, lưng đeo huyết hải thâm thù.
Nhưng cho dù bản thân hắn tự thấy mình đã già, nhưng vẫn có người nói bộ dạng hắn rất đẹp.
“Chỉ Thủy ca, huynh đang nghĩ gì mà cười vậy?”
Ngón tay Lăng Chỉ Thủy cứng đờ. Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng dáng đỏ rực của người đứng phía sau hắn.
“Không có gì, nhớ đến vài chuyện hoang đường lúc còn trẻ thôi.”
“Hoang đường?” Chu Tuyền nhấc váy ngồi xuống bên cạnh hắn, gò má trắng nõn nghiêng đầu nhìn hắn: “Là muốn nhắc tới, lúc huynh luyện kiếm đến quên ăn, cuối cùng ta phải đút chân gà cho huynh sao?”
Lăng Chỉ Thủy có phần ngại ngùng.
“Huynh dường như vẫn như vậy, chỉ cần chú tâm vào cái gì là sẽ bỏ mặc hết thảy mọi chuyện xung quanh.” Chu Tuyền chìa tay định đoạt đi thanh kiếm trong tay hắn, nhưng Lăng Chỉ Thủy giữ chặt lại. Nàng ta có chút kinh ngạc, mất mát rụt tay lại: “Ta quên mất, thứ huynh dùng tự vệ thì tuyệt đối không để người khác chạm vào.”
“… Xin lỗi.”
Lăng Chỉ Thủy nhận lỗi như vậy, cũng không phải chỉ vì hắn không thể đưa kiếm trong tay cho người con gái trước mặt, chỉ là hắn nhớ lại lúc chạy khỏi Bá Vân sơn trang, cảnh tượng gấp rút cõng Vu Thốn Tâm trên đường.
Tay thiếu nữ rũ xuống thanh chủy thủ duy nhất mà hắn dùng để tự vệ, chỉ cần nàng vươn tay là có thể đụng tới nó. Khi ấy hắn không hề cảm thấy bất an, hắn cũng không biết tại sao lại tin tưởng nàng như thế. Đại khái hắn có cảm giác thiếu nữ ấy sẽ không bao giờ thương tổn hắn.
Nhưng đối với Chu Tuyền, nữ tử đã đợi hắn suốt 20 năm bên bờ hồ Trúc Thanh, hắn lại luôn mất tự nhiên. Đối mặt với nàng ta nhưng lại giống như đối mặt với một người lạ quen thuộc nhất.
“Không sao cả.” Chu Tuyền nói xong thì lắc đầu, vẻ mặt không lấy gì vui vẻ: “Ta biết, kỳ thật huynh vẫn luôn trách ta để Vu Thốn Tâm đi mất.”
Vẻ mặt Lăng Chỉ Thủy cứng đờ.
“Huynh cũng không cần phủ nhận. Ta biết, trước giờ trái tim huynh đều không đặt trên người ta.”
Chu Tuyền nói xong thì đứng thẳng người, tỏ vẻ vô cùng tự nhiên thoải mái. Nàng ta rũ mắt nhìn hắn, ngón tay vẫn còn nắm chặt chuôi kiếm, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười rạng rỡ. Rõ ràng là nụ cười xán lạn, nhưng trên mặt nàng ta lại toát ra vẻ thê lương.
“Bất quá cũng không sao, 20 năm trước, trong lòng huynh không có ta, nhưng ta vẫn có thể trở thành vị hôn thê của huynh. Vậy thì 20 năm sau, cũng trong tình huống đó, ta vẫn có thể trở thành thê tử của huynh.”
Tay Lăng Chỉ Thủy vẫn không rời chuôi kiếm. Hắn trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc thấp giọng lên tiếng.
“… Thật xin lỗi.”
“Không sao, ta có thể đợi 20 năm, thì lại đợi tiếp 20 năm cũng không hề gì.” Chu Tuyền xoay người. Y phục lả lướt vẽ ra một vệt sáng đỏ tươi trước mặt Lăng Chỉ Thủy, quá mức đẹp đẽ, khiến cho hắn hoa mắt choáng váng.
“Chỉ Thủy ca, 20 năm trước huynh đã hứa với cha sẽ chăm sóc ta thật tốt. Huynh đánh cược cả đạo nghĩa giang hồ là sẽ cưới ta, sẽ chăm sóc cho ta cả đời. Vì những lời này mà mấy năm nay ta vẫn luôn chờ đợi không quên.”
“Ta biết.” Hắn rũ mắt, ánh mắt mơ hồ, nhưng lời nói ra miệng lại trầm ổn mạnh mẽ.
“Mùng hai tháng chín là ngày lành, chúng ta thành thân vào hôm đó luôn đi.” Chu Tuyền tỏ vẻ trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lãnh đạm, nàng ta không hề để ý đến sắc mặt thoắt cái đã trắng bệch của hắn. Nàng ta tiếp tục nói: “Vu cô nương đã cứu mạng huynh, ngày hôm đó hãy mời cô ấy đến dự lễ, có được không?”
Lăng Chỉ Thủy không đáp. Hắn vẫn cúi đầu nhìn mặt đất như trước, ánh mắt mờ mịt.
“Ta ở đây cũng rất tốt, ta không muốn đi cùng huynh nữa.”
Ngày ấy thiếu nữ khẽ cười với hắn. Nàng cởi áo khoác trả lại, rồi lại lui về sau mấy bước. Nước mắt nàng trào ra, tí tách rơi trên đất.
Rõ ràng là rơi trên đất… không hiểu vì sao, tim hắn lại giống như bị thiêu đốt đau đớn.
“Lăng đại ca, ta biết huynh là người trọng tình trọng nghĩa, cũng biết huynh thích Chu Tuyền tỷ tỷ. Huynh ở trong ngục nhớ nàng 20 năm, nàng ở bên ngoài chờ đợi huynh 20 năm. Huynh xem, năm nay ta mới chỉ có mười sáu tuổi, toàn bộ cuộc đời cũng không bằng thời gian hai người yêu nhau, làm sao ta có thể ngăn cản hai người đến với nhau được.”
Hắn cảm thấy trong lòng đau đớn khôn cùng, muốn đưa tay lau đi nước mắt trên mặt nàng. Nhưng nàng chỉ lắc đầu, lùi bước: “Ta sẽ không trở về với huynh. Mặc dù ta còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu, nhưng ta biết, huynh đang thương hại ta. Ta không cần huynh thương hại. Huynh hãy sống thật tốt bên cạnh Chu Tuyền tỷ tỷ, ta sẽ không trách huynh. Ngày ấy ở trong mộ của mẫu thân, huynh đã không bỏ lại ta, xem như đã đền đáp ơn cứu mạng của ta rồi. Nợ nần đã trả xong, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Không phải thương hại… Tại sao lại là thương hại chứ?
Lăng Chỉ Thủy muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng không ngờ thiếu nữ đã xoay người bỏ chạy.
“Huynh không cần áy náy, ta thích huynh là chuyện của ta. Cho dù huynh thành thân đi nữa, ta vẫn có thể sống tốt!”
Hắn đứng sững tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dần biến mất khỏi tầm mắt. Chỉ là trong thời gian ngắn, nhưng hắn lại cảm giác mình đã đứng nhiều năm rồi.
“Chỉ Thủy ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói thanh đạm của thiếu nữ vang lên bên tai, Lăng Chỉ Thủy mờ mịt ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt vừa dịu dàng lại vừa kiên quyết.
“Chỉ Thủy ca, ta mặc kệ huynh nghĩ tới ai, hoặc là nữ tử huynh muốn thành thân là ai.” Nàng ta vươn tay ra giữ chặt tay Lăng Chỉ Thủy, không để ý sự cứng ngắc của hắn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng: “Mùng hai tháng chín, hãy để ta trở thành thê tử của huynh, được không?”
Lăng Chỉ Thủy run run ngón tay, da thịt nữ tử trắng trẻo mát lạnh, không giống như Vu Thốn Tâm. Bàn tay Vu Thốn Tâm vốn non mềm, nhưng bởi vì luôn thích khiêu khích sinh sự với Vu Bá Vân, cho nên lòng bàn tay luôn chằn chịt vết thương.
Vốn đã không giống nhau.
Chu Tuyền ở bên ngoài đợi hắn 20 năm, mà bất quá hắn ở chung với Vu Thốn Tâm cũng chỉ mới mấy tháng. Chu Tuyền vì người mình thích có thể kiên trì rất lâu, Vu Thốn Tâm lại tình nguyện nhường người mình thích cho người khác. Chu Tuyền dịu dàng săn sóc, mà Vu Thốn Tâm chỉ biết làm tổ trong lòng hắn ngủ…
Không giống… Vu Thốn Tâm không giống…
Bàn tay chưa bị nắm lấy của Lăng Chỉ Thủy siết chặt chuôi kiếm. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng cúi đầu mở miệng.
“… Được, mùng hai tháng chín.”
Chu Tuyền thỏa mãn cong khóe miệng, làm như không cảm giác được cơ thể cứng ngắc của hắn. Nàng ta từ từ tựa đầu trên vai Lăng Chỉ Thủy.
Lăng Chỉ Thủy trầm mặc, ngước mắt nhìn trời.
Mây trắng ở chân trời nhè nhẹ kéo đến từng đợt, cả bầu trời mờ mịt vô biên, tựa như ánh mắt lúc này của Lăng Chỉ Thủy.
Một ngày của nửa tháng sau, Ngôn Thương đang đá dế mèn với một tiểu ăn mày bên vệ đường. Bỗng nhiên, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc chầm chậm đi tới.
Nét mặt nữ tử áo đỏ tỏa sáng, trên mặt mang theo ý cười mãn nguyện. Nam tử bên cạnh lại không chút thay đổi, rũ mắt, trên tay kéo vài cái bao lớn.
Hắn gầy.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ngôn Thương khi nhìn thấy Lăng Chỉ Thủy.
Dù ở trong ngục 20 năm, chịu hết mọi tra tấn, thân thể hắn vẫn luôn cao lớn gầy gò, nhưng dường như giờ đây đã gầy đến cực hạn. Nàng có cảm giác, chỉ cần gió thổi tung góc áo hắn lên, thì cơ thể hắn sẽ bay luôn theo gió.
“Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi.”
Chu Tuyền nhìn thấy Ngôn Thương trước. Ngôn Thương nhìn sang, trong giây phút Chu Tuyền gọi tên nàng, Lăng Chỉ Thuỷ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh, nhưng bên trong lại có gì đó cuộn sóng mãnh liệt.
“… Chu Tuyền tỷ tỷ.”
Ngôn Thương có chút không tự nhiên.
Tuy trong lòng nàng đau khổ, nhưng thật sự nàng không hề muốn đoạt nam nhân của nàng ta.
“Gần đây cô có vẻ hạnh phúc quá nhỉ?”
Chu Tuyền cười tủm tỉm hỏi. Ngôn Thương nhìn bộ y phục rách rưới của chính mình, vừa liếc nhìn thân hình cứng đờ của Lăng Chi Thuỷ. Ngày ấy sau khi hắn kéo nàng ra khỏi Mộng Hồi Lâu thì nàng đã mất đi công việc, chỉ có thể ở chung với bọn tiểu ăn mày. Thật ra, nàng đang vô cùng thê thảm.
Nhưng nàng nhanh chóng lộ ra nụ cười ngây thơ: “Rất hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt quá.” Chu Tuyền liếc nhìn Lăng Chỉ Thuỷ, hắn vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu nữ. Dường như thế giới xung quanh chẳng có gì, chỉ có nàng.
Thu hồi tầm mắt lại, nàng ta giữ chặt tay thiếu nữ: “Mùng 2 tháng 9 này ta và Chỉ Thuỷ ca sẽ thành thân, cô cũng tới chung vui nhé. Ta hi vọng cô có thể tới.”
Ngôn Thương mấp máy môi, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân kia. Nàng ta nhìn nàng, rõ ràng đang cười thật dịu dàng, nhưng trong đôi mắt lại nhiễm khí lạnh. Lực tay nàng ấy siết nàng rất chặt, dường như muốn truyền đạt điều gì đó.
“… Ta không đi.” Ngôn Thương rút tay mình lại, lắc đầu: “Các người không cần thương hại ta.” Dừng một chút, ánh mắt liếc về phía Lăng Chỉ Thuỷ: “Lăng đại ca, ta nhớ lần trước nghe tú bà Mộng Hồi Lâu nói, viên dạ minh châu mang ra từ mộ của mẫu thân ta vẫn còn.”
Lăng Chỉ Thuỷ nhìn nàng, ánh mắt lập loè, phảng phất có chút bi thương.
“Hiện giờ huynh đã có Chu Tuyền tỷ tỷ, hạt châu kia không còn tác dụng gì nữa. Huynh trả cho ta đi.”
Hắn không biết mình đã lấy viên dạ minh châu trong lòng ra thế nào, cũng không biết đã đưa tới tay thiếu nữ thế nào. Lăng Chỉ Thuỷ cảm thấy hành động của bản thân giờ phút này tựa như trong mộng.
Có lẽ tỉnh mộng rồi, hắn vẫn còn ở trong thâm sơn cùng nàng, nàng còn ôm cánh tay hắn ngủ gà ngủ gật. Còn hắn thì cõng nàng ngủ, vượt qua đoạn đường gập ghềnh…
Nhưng đây không phải là mộng.
Nàng cầm lấy viên dạ minh châu nhìn, lộ ra nụ cười thoả mãn.
“Quả nhiên chỉ có mẫu thân mới ở bên cạnh ta, không phải thương hại, mà là thật sự yêu thương ta.”
Nói xong, nàng xoay người bước vào đám đông tấp nập.
Lăng Chỉ Thuỷ bất động.
Một chốc sau, vẻ mặt hắn đại biến, cả người chấn động giống như bị sét đánh trúng. Hắn xoay người muốn đuổi theo phương hướng kia.
Nhưng hắn chỉ vừa mới chạy vài bước.
Khi hắn sắp lẫn vào đám người, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi nhẹ nhàng.
Lăng Chỉ Thuỷ cứng đờ.
“Chỉ Thuỷ ca, huynh muốn đi đâu?” Chu Tuyền bước đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn bọc đồ trên tay hắn: “Huynh mang theo đồ dùng thành thân của chúng ta đi đâu?
Hắn chỉ muốn giải thích…
Muốn nói với Thốn Tâm rằng hắn chưa từng thương hại nàng…
Không biết tại sao, nhưng hắn muốn giải thích phát điên lên được.
“Chúng ta trở về đi, Chỉ Thuỷ ca.”
Trên mặt Chu Tuyền mang ý cười, nhưng trong giọng nói lại dần mất đi độ ấm.
“Chúng ta trở về, trang trí hỉ đường thành thân của chúng ta nhé.”
❤❤❤
Mặc dù thấy bà chu tuyền đợi 20 năm cũng tội. Mà tui cứ ngửi thấy mùi âm mưu