Chương 06:
Gả Sở Cẩm cho Cố Sở Sinh là chuyện nên làm
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du đơn độc một mình trong tân phòng suốt một đêm. Đến ngày hôm sau, nàng chỉ huy hạ nhân quét tước phòng ốc, sau đó gọi những người trong Nhất phòng của Vệ Quân tới làm quen một chút.
Vệ gia giáo dục nghiêm khắc chuẩn mực, quản lý đám con cháu khá chặt chẽ. Trong có một quy định quan trọng là trước khi thành thân không được dính vào nữ sắc, do đó trong phòng Vệ Quân ngoại trừ nha hoàn mới phái tới hầu hạ Sở Du thì còn lại đều là một đám nam nhân sai vặt. Xinh đẹp hoa lệ tạo hình, thiên hướng về nữ tính thích hợp khéo léo đẹp đẽ, tứ chi lại hết sức thon dài.
Mỗi vị công tử ở Vệ gia được phân cho ba người hầu. Một người có võ nghệ để đàm phán đối ngoại, một người quản lý việc vặt trong nội viện, còn một người là sai vặt hầu hạ bên cạnh. Gã hầu hạ thân cận đã theo Vệ Quân ra chiến trường Bắc Cảnh, chỉ còn lại quản gia Vệ Hạ và thị vệ Vệ thu là ở trong phủ.
Hai người nghiêm chỉnh đi theo Sở Du từ sáng sớm để làm quen những người còn lại trong phòng Vệ Quân. Đại khái Sở Du đã có tính toán, nàng xem sổ sách của Vệ Quân, ngẫm nghĩ rồi nói với Vệ Thu: “Bây giờ đã có thể liên lạc với Bắc Cảnh chưa? Ta muốn nắm bắt tin tức trên chiến trường.”Băn khoăn đến nữ tính lái xe thể nghiệm, bên trong bố trí ấm áp mà mềm mại, so với chiến đấu.
“Thiếu phu nhân yên tâm.” Vệ Thu lập tức nói: “Vệ gia có nuôi bồ câu đưa thư riêng, lúc nào cũng sẽ nhận được tin tức tiền tuyến trước nhất.”
Hệ thống bồ câu truyền tin riêng à, quả nhiên là thế hệ tướng môn nhiều đời.Để tránh nàng đem chính mình ngã ngất ngây con gà tây, không nghĩ tới.
Sở Du gật đầu, ngẫm nghĩ nói: “Ta có thể viết thư cho Thế tử hay không?”
zenszens.wordpress.com
“Đương nhiên.” Thiếu nữ trước mắt loại hình cơ giáp thân hình nhẹ nhàng, vô luận là đi đường.
Vệ Thu cười nói: “Thiếu phu nhân muốn viết gì?”
Sở Du cũng không nghĩ nhiều, lôi giấy bút ra tùy ý viết một ít sinh hoạt vặt vãnh, sau đó hỏi thăm chiến sự. Đừng xem những thứ này đều là nền tảng động tác, nhưng có thể làm được như chân nhân.
Tình cảm đều phải cầnẩbồi dưỡng. Tuy²rằng Sở Duếcó ý thưởngIthức đối vớiẳVệ Quân, nhưngľvẫn nên tíchứcực bồi dưỡngẽđoạn tình cảmİnày.
Dù sao cóĩđược vị tríịnày đã làẹquá may mắn,ịnàng cứ cốõgắng bồi đắpụxem sao.
Sở Duívẫn luôn cảmíthấy ưu điểmɪlớn nhất củaḽmình là tínhìtình hết sứcἷkiên cường.
Năm đóèhọc võ cũng¸đều như vậy,ủdù cho bịàđánh ngã, xươngỉcốt bị chắtẳđứt, cũng cóíthể cầm kiếmđchống đỡ cơİthể mà đứngạlên.
Tuy rằng chungïsống với CốἱSở Sinh khiếnİnàng tuyệt vọng:mười hai năm,únhưng nàng cũngİkhông vì thếổmà bi quan{đối với tấtἶcả mọi người.
TừĮđầu đến cuốiỵnàng vẫn luônẩtin tưởng trênờđời này có²người đáng giáữđể đối đãi‹thật lòng.
Nàng viếtặthư xong rồiīgởi đi. Đếnủbuổi chiều, SởiDu đi bái¹phỏng các vịècông tử phòngốkhác.
Vệ gia cóÏbảy người conἱtrai, ngoại trừơcon vợ cảịlà Vệ Quânîvà Vệ Uẩnểchưa cưới vợắthì năm vịĩkhác đều đãĬcưới vợ sinhícon. Bởi vìỉxuất thân thứựxuất nên phầnἶlớn thê tửéhọ đều làἲthứ nữ củaịthế gia.
Đối vớiἳnữ quyến củaɨcác phòng, SởïDu không nhớũnhiều lắm. Nàng³chỉ nhớ Nhịớphòng Tưởng thịừtự vẫn, còn‹những người khácjthì cầu xinảrời đi, vứtἴcon lại choưmột mình VệЇUẩn nuôi lớn.
LúcïSở Du bái²phỏng, nàng cốỉý quan sátīnhững đứa trẻãkia. Đứa nhỏịvà đứa lớnêcũng không cáchìtuổi nhau mấy,ìlớn nhất làỗcon của Nhịẳcông tử VệỉThúc mới sáuЇtuổi, ít nhất]là con củaọLục công tửâmới hai tuổi,ơđi còn chưaìvững.
Ngày thướng mấy¸đứa trẻ thườngɪchơi trong sân,ừđánh nhau ầmúĩ, tình cảmἰcũng không tệ.àSở Du nắmĩrõ tính tìnhĩcủa từng đứaỗtrẻ và phuặnhân các phòng,ἲnắm sơ quaìtình hình trênốdưới Vệ gia.
Nhữngàthiếu phu nhânộcủa Vệ giaἴnày không quanítâm mọi chuyệnớmấy, hoặc làịhết lòng nhớịnhung trượng phuỉnhư Tưởng thị,êhoặc là đem°tâm tư đặtἲlên trang sức,Їquần áo, bàiịlá. Thành viên¸Vệ phủ đôngíđúc, gia nghiệp{khổng lò, khôngỹai phải chịuIuất ức, choỉnên rất hòaľthuận.
Trước nay Vệồgia cũng chỉêcó duy nhất¹một quản sự,êđó là Nhịậphu nhân Lươngớthị, cũng là}kẻ mà tươngỉlai cuỗm sạchĩhơn phân nửaágia tài VệĨgia, trốn điăbiệt tích.
… ChuyệnừVệ gia bịĩmột thiếp phòngiquét sạch củaâcải không chỉểkhiến cho Vệâgia bị quýỉtộc Hoa KinhĪdè bỉu đàmľtiếu mấy nămἰtrời, quan trọngúhơn là vììkhông có tiềnἶnên đã khiếnïcho con đườngólàm quan củaẹVệ Uẩn trở¸nên vô cùngìgian nan.
Sở Duớvừa nghĩ tớiỵchiến trường, rồiữlại bận tâm¸nội vụ, choờnên đêm ngủữrất ít.
Đợi đếnĩhôm sau đãỏtới ngày lạiýmặt. Sở Duủtới chỗ LiễuửTuyết Dương thămihỏi từ sớm,àsau đó mới{thông báo choỗbà thời điểmĬlại mặt. Đếnìkhi được chấpúthuận, nàng gọiįngười chuẩn bị¸xe ngựa raẩngoài.
Đi chưa đượcữbao xa, bỗngïmột thị nữἲđã chạy raểngăn trở SởẩDu, do dựínói: “Thiếu phu{nhân hình nhưἲchưa thông bẩmἶcho Nhị phuἴnhân thì phải?”ụ
Nghe thấy lờiἰnày, Sở Duýliếc mắt nhìnïthị nữ. ĐâyĨlà nha hoànïmà Vệ giaùđã phái tớiệhầu hạ nàng.ỉTrước nay việc}nội vụ đềuểdo Lương thịấkhống chế, choỉnên thị nữínày cũng làặngười của bàĩta, lời nàngổta nói cũngĩlà đang nhắcịnhở nàng.
Sở Du]khẽ mỉm cười:ɩ“Ngươi tên gì?”ļ
Hôm qua làmḷquen quá nhiềuạngười, nhất thờiớnàng cũng quênằmất. Thị nữậkia lui bước,ắcung kính đáp:¹“Nô tì là°Xuân Nhi.”
“À,ẫXuân Nhi.”
SởỗDu gật đầu,)sau đó nói:ó“Vậy ngươi vàoḽthông bẩm choứNhị phu nhânáđi.”
Xuân Nhiẹthấy Sở Duằchịu ăn mềm,êtrên mặt lộíra tươi cười,ịlàm cái lễ²rồi cáo lui.:Chờ nàng taặđi mất, SởẵDu mới nóiẳvới người hầuìbên cạnh: “Đi‹thôi.”
Người hầufngẩn người, chần¸chờ nói: “XuânêNhi tỷ…”
“Chẳngἰlẽ lại cóủđạo lý taăphải chờ một¹nha hoàn à?ựThân là nhaỷhoàn bên cạnh,ĭchủ nhân muốnЇxuất môn màálại còn chạyễlung tung, taỉlà chủ nhâníhay nàng taἰlà chủ nhân?!”ἴ
Sở Du lạnhếmặt: “Đi!”
Ngheịthế, trong chớp‹mắt người hầuếhiểu được, XuânýNhi xong đờiôrồi.
Hắn nào dámîdính tới chuyệnỉnày? Xuân Nhiílà nha hoànìnhất đẳng, hắnẩchỉ là mã(phu đánh xeỵngựa, hắn chẳngễmuốn xía vàoïchuyện nội trạchínày chút nào.ằThế là hắníta giả bộệkhông biết cáiốgì hết, thúcýngựa rời đi.
Chờìkhi Xuân Nhiúthông bẩm Lươngêthị xong xuôi,]đang hớn hởỉchạy ra sauịthì phát hiệnềSở Du đãýđi mất. Nàngἲta mở toẽmắt, hỏi thịạvệ canh cửa:ĩ“Thiếu phu nhânàđâu rồi?”
“Thiếuỉphu nhân điĩrồi, sao côịvẫn còn ởĪđây?”
Thị vệýnhíu mày. Vừaữnghe thấy lờiỉnày, trongchớp mắtưsắc mặt XuânỉNhi trắng bệt.ἲNàng ta biếtịmình đã chọcĩgiận Sở Duịrồi.
Mà Sở Duἲngồi trong xe]ngựa lại đang¹cân nhắc trongẫlòng. Lần nàyừnàng bận rộnẳviệc cưới gả,ĩcho nên nha°hoàn hồi mônĩđều do TạơVận sắp xếp.ľNàng đã quenỉdùng hai nhaỳhoàn có dángũdấp xinh đẹpílà Trường Nguyệtạvà Vãn Nguyệt.ỗNhưng Tạ Vậnílo lắng haiḻngười sẽ cóọsuy nghĩ khôngủan phận đốiἰvới Vệ Quânĩcho nên mớiũđổi hai nhaíhoàn có dung]mạo tầm thường.ắTuy nhiên haiỉngười đó SởèDu lại dùngЇkhông quen, mangọvới không mangĺcũng như nhau.òBởi thế trongẩlần lại mặtỗnày, nàng muốnữxem xét tìnhẹhình trong nhà°thế nào rồiímới đưa TrườngἲNguyệt và VãnỷNguyệt theo.
Phủ tướngạquân và Vệỉgia cách nhauổnửa thành, SởĩDu đi được(nửa canh giờốthì mới tới²nơi. Nhưng lúcỉnày vẫn làIbuổi sáng, dựaἰtheo thói quenúcủa Sở giaẫthì chắc hẳnİvừa mới ănỉsáng xong.
Vì khôngửngờ nàng tớiįsớm như vậyýcho nên SởịKiến Xương, Sở:Lâm Dương, SởịLâm Tây đãấra ngoài chưaỷkịp trở về,ἵtrong nhà chỉỹcòn lại nữἵquyến. Sở Duἶcũng không sốtẻruột, nàng cóľcả một ngàyãvề thăm nhà,³dù thế nàoĩcũng sẽ gặpôđược phụ thânơvà các huynh.
Nàngỷđược nha hoànĩdẫn vào phòng.ạTạ Vận, SởỉCẩm và haiểvị tẩu tửấđang đợi nàng.
Đại¹tẩu Tạ Thuầnđlà đích nữùcủa Tạ gia,édo Tạ Vậnừnhìn lớn lên,ỉcũng tính làỷbà con vớiáSở Lâm Dương,ầtính tình nữốtử này cũngớkhá dịu dàng¹nhàn tĩnh. ThấyļSở Du tới,ẵnàng ấy cũngḹkhông tỏ vẻĩgì nhiều, từốchỗ ngồi bênỉcạnh Tạ VậnÎđứng dậy theo,ἵcười cười vớiiSở Du, khôngõhề bắt đượcậlỗi nào.
Nhị tẩuἵDiêu Đào, lààthữ nữ củaắDiêu gia nhưngìlại khá đượcỉlão phu nhânỉyêu quý. Diêuἶgia có xuấtỉthân thương hộ,ívì gia đìnhứcó công chứịvốn không đượcĩcoi là thế²gia. Nhưng nayĺthiên tử muốnἵlấy Diêu giaõđể trấn áp¸thế lực cácọthế gia danhậmôn. Thậm chíésau khi lậpýnữ nhi Diêuàgia làm hoàngãhậu, địa vịìgia tộc họỷđã trở nênựto lớn khôngỹgì sánh bằng.
LúcĩDiêu Đào vừaồmới gả vàoàđây thì kháửhoạt bát lanhẻlợi, nhưng sauậkhi Diêu giaἱphất lên thì‹bắt đầu sinhìkiêu, càng ngàyỹcàng làm việcḽbừa bãi.
Nàng taàvà Tạ Thuần]đứng phía sauửTạ Vận, chờĩSở Du tiếnἴvào. Sở Duổvái lễ xong,fTạ Vận mauừmau dìu SởưDu vào, đỏẳmắt nói: “Lâuɨnhư thế mớiátrở về, cóôphải Vệ giaốbắt nạt conẵkhông? Có phảièlà người Vệịgia khó sốngăchung không?”
“Mẫuíthân, sao lạiìnói lời này?”ừ. Diêu Đàoìkhẽ bật cười:)“Đại cô (*)ḷvừa mới gảĺqua thì phuìquân đã rajchiến trường rồi.ľNàng ấy ởḻVệ gia mộtịmình thì đươnginhiên có rấtênhiều việc cầnẵphải xử lý,ĩsao có thểĩnói là Vệữgia khó sốngỉchung? Mà dùỏcó khó sốngỡchúng đi nữa,īchỉ e đạiỉcô sẽ khôngḷnói đâu.”
(*)¹Đại cô: Cáchİgọi chị cảấhoặc em gáiılớn của chồng.
Trongấđêm tân hônòmà trượng phuĩđã phải raạchiến trường, choữdù đối với³người nữ tửİnào thì chuyệnḽnày cũng khôngômấy dễ chịu.úVì vậy DiêuăĐào cố ýĮlấy chuyện nàyếra đâm chọt.
SởīDu biết làíDiêu Đào đangЇchâm biếm nàng,đnàng và nàngịta vẫn luônḷkhông hợp. DiêuỉĐào là thứànữ, không vừaổmắt đích nữílà nàng, màĨSở Du thìổcũng không vừaýmắt nàng ta.ụDiêu Đào là°người ruột đểặngoài da, SởọDu thì lạiằthẳng tính cóìgì nói nấy,ẽcho nên trướcịđây hai người{thường kết thùẩkết oán, nóiľchuyện không hềímảy may che°giấu.
Dù sao đãơsống mười haiửnăm, Sở Du°cũng biết ngụyửtrang bề ngoàiîít nhiều, nhưngộđối mặt vớiịngười như Diêu:Đào, nàng lạiįkhông muốn giảỷvờ như thế.ỵTuy nhiên vừaĭđịnh mở miệngỡphản bác, độtḷnhiên nàng nghĩìcó khi nàoòchính vì khôngụbiết che giấuἷbản tính nhưễthế cho nênèTạ Vận luônõcảm giác nàngờsẽ không baoỷgiờ bị bắt,nạt, cho nên(mọi chuyện đềuỉnhất nhất cheİchở cho SởúCẩm.
Vậy là SởἵDu cười cười,ỹtrong mắt ẩnằchứa tia ảmổđảm, cúi đầu,ỉkhàn giọng đáp:ḹ“Nhị tẩu đừngἰnói thế.”
Tínhịtình Sở Duótrước giờ luôn{nóng nảy, độtửnhiên lại biếnủthành thế nàyịkhiến Tạ Vậnảđau lòng khônínguôi, thấy conịgái mà buồnẵthấu tâm can.
DiêuúĐào sợ tớiđmức đứng hình,ẻnhất thời khôngịkhỏi nghĩ lại.éSở Du biểuỳhiện thế này,íchẳng lẽ nàngýta hơi quáỏđáng rồi sao?
Bà quay đầu, nhìn về phía đại nữ nhi vẫn im lặng nãy giờ: “Nàng ta đi rồi cũng tốt, mẹ con ta có thể từ từ trò chuyện. Con nói thật với mẫu thân đi, có phải ở Vệ gia chịu khổ hay không?”
Tạ Vận tức giận đỏ cả mắt, rống lên với Diêu Đào: “Về phòng con đi! Ai lại đi nói chuyện với em chồng mình như thế?”
Vệ Uẩn: “Không gặp được tẩu tử 1 chương: thật tịch mịch.”
Bị Tạ Vận quát, chút ân hận ban nãy của nàng ta cũng vứt hết ra sau đầu. Nàng ta hừ một tiếng: “Con nói thật thì đã sao? Cảm thấy Vệ gia cao quá khó trèo, nhưng mà có trèo được rồi thì cũng chẳng khác gì quả…”
Không cần nghĩ cũng biết Sở Cẩm sẽ nói bản thân làm vậy chỉ vì trấn an Diêu Đào, bảo nàng rộng rãi chút, đừng quá hẹp hòi.
“Diêu Đào!”
Sở Cẩm nói ra lời này, lập tức đổ hết toàn bộ sai lầm lên người Sở Du, tư thái hết sức tự nhiên đứng đắn. Trước giờ quan hệ giữa Diêu Đào và Sở Cẩm luôn tốt đẹp, nàng ta nghe thấy lời của Sở Cẩm thì trong lòng thoải mái phần nào, hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Tóm lại tâng bốc cũng là Sở Du mang, thiệt cũng là Sở Du chịu.
Tạ Vận rống lớn tiếng: “Con biến về phòng ngay cho ta!”
Dù sao Cố gia cũng đã nghèo túng đến mức này, Tạ Vận không muốn để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, hơn nữa Sở Cẩm cũng không muốn. Nhưng nàng không có ý để Sở Cẩm đạt được ý nguyện. [Phân tích về Cố Sở Sinh]
“Mẫu thân đừng tức giận.” Sở Cẩm thở dài, nhìn về phía Diêu Đào: “Nhị tẩu cũng đừng hơn thua với mẫu thân, là do tỷ tỷ hơi mẩn cảm mới khiến mẫu thân sốt ruột, tẩu đừng trách, về nghỉ ngơi đi.”
Cố Sở Sinh: “Các người làm ta không gặp được vợ trước 4 chương, thì sao hả?”
Sở Cẩm nói ra lời này, lập tức đổ hết toàn bộ sai lầm lên người Sở Du, tư thái hết sức tự nhiên đứng đắn. Trước giờ quan hệ giữa Diêu Đào và Sở Cẩm luôn tốt đẹp, nàng ta nghe thấy lời của Sở Cẩm thì trong lòng thoải mái phần nào, hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại Sở Du và Sở Cẩm. Mặt Sở Du không biểu hiện gì, dựa theo tính tình khi xưa của nàng hẳn là lúc này đã vỗ bàn nhảy dựng lên, gặng hỏi Sở Cẩm coi thế nào là “mẫn cảm” hả?
“Diêu Đào!”
Không cần nghĩ cũng biết Sở Cẩm sẽ nói bản thân làm vậy chỉ vì trấn an Diêu Đào, bảo nàng rộng rãi chút, đừng quá hẹp hòi.
Bà chưa nói xong thì Sở Du đã hiểu ý của Tạ Vận.
Thế là nàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đã đến lúc thương lượng hôn kỳ với Cố gia rồi.”
Tóm lại tâng bốc cũng là Sở Du mang, thiệt cũng là Sở Du chịu.
Trên thực tế, tình cảm của Cố Sở Sinh đối với Sở Du là: khi còn trẻ thích Sở Du, nhưng Cố Sở Sinh là kẻ kiêu ngạo, hắn bài xích việc đối mặt với một Sở Du mạnh mẽ, cho nên luôn nghĩ mình thích Sở Cẩm. Sau khi trở về Hoa Kinh, Sở Du ghen tuông nên thất thố, luôn tranh chấp với Cố Sở Sinh, thái độ mạnh mẽ này đã khiến Cố Sở Sinh càng thêm bài xích, tống nàng đi xa. Nhưng kỳ thật sáu năm đó Cố Sở Sinh vẫn luôn nhớ mong nàng, chỉ là tên Cố Sở Sinh này lạnh lùng thành thói, ích kỷ thành quen, hắn không biết thế nào là trả giá, cũng không biết thế nào là mất đi người yêu. Lúc Sở Du rời khỏi Hoa Kinh, dù sao nàng vẫn là thê tử của hắn cho nên trước giờ Cố Sở Sinh không hề cảm nhận được việc mất đi Sở Du.
“Không có.” Sở Du cười cười, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng, niềm vui đó không phải là giả. Nàng đề cập tới Vệ Quân: “A Quân rất tốt, con rất thích.”
Sở dĩ Sở Cẩm dám làm thế không phải là do chắc chắn Tạ Vận sẽ thiên vị nàng ta hay sao. Còn Sở Du với tư cách là tỷ tỷ, tuy rằng là kẻ đanh đá không chịu thiệt, nhưng cũng là một ngưởi nặng tình thân.
Năm đó Sở Du là vậy, nhưng Sở Du bây giờ đã không còn như trước.
Tạ Vận yên lòng, gật đầu nói: “Con thấy tốt là được. Giờ con cũng đã gả đi rồi, có lẽ đã đến lúc ta nên bận tâm đến hôn sự của A Cẩm.”
Sở Du trầm mặc nhấp trà, vì nàng không có làm ầm lên nên không khí cũng yên tĩnh lại. Một lát sau Tạ Vận sực nhớ ra, thầm oán Sở Cẩm: “Vừa rồi rõ ràng là thê tử lão Nhị chỉ trích A Du trước, tại sao con lại nói là lỗi do tỷ tỷ mình chứ?”
“Đây chỉ là kế thích ứng, dù sao tỷ tỷ về nhà lại mặt, không nên làm ầm ĩ.”
“Đây chỉ là kế thích ứng, dù sao tỷ tỷ về nhà lại mặt, không nên làm ầm ĩ.”
Về thông tin mười hai năm của Sở Du và Cố Sở Sinh thật ra có rất nhiều chuyện, nhưng tôi cố gắng hết sức chọn lọc ra để viết ở chương 1, cho nên có lẽ sự chuyển biến của Cố Sở Sinh không được biểu hiện rõ ràng.
Sở Cẩm dìu Tạ Vận ngồi xuống, rót trà cho bà. Nhiệt độ ấm nóng khiến trong lòng Tạ Vận thoải mái ít nhiều.
Bà quay đầu, nhìn về phía đại nữ nhi vẫn im lặng nãy giờ: “Nàng ta đi rồi cũng tốt, mẹ con ta có thể từ từ trò chuyện. Con nói thật với mẫu thân đi, có phải ở Vệ gia chịu khổ hay không?”
[Vở kịch nhỏ]
“Không có.” Sở Du cười cười, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng, niềm vui đó không phải là giả. Nàng đề cập tới Vệ Quân: “A Quân rất tốt, con rất thích.”
Sở Du trầm mặc nhấp trà, vì nàng không có làm ầm lên nên không khí cũng yên tĩnh lại. Một lát sau Tạ Vận sực nhớ ra, thầm oán Sở Cẩm: “Vừa rồi rõ ràng là thê tử lão Nhị chỉ trích A Du trước, tại sao con lại nói là lỗi do tỷ tỷ mình chứ?”
Cho đến khi Sở Du chết, rốt cuộc Cố Sở Sinh đã mất đi nàng vĩnh viễn thì thì hắn mới dùng khoảng thời gian mười mấy năm để thừa nhận bản thân đã thực sự thích nàng.
Tạ Vận yên lòng, gật đầu nói: “Con thấy tốt là được. Giờ con cũng đã gả đi rồi, có lẽ đã đến lúc ta nên bận tâm đến hôn sự của A Cẩm.”
Nói xong, Tạ Vận dừng mắt trên người Sở Du: “Hôn sự của A Cẩm…”
Bị Tạ Vận quát, chút ân hận ban nãy của nàng ta cũng vứt hết ra sau đầu. Nàng ta hừ một tiếng: “Con nói thật thì đã sao? Cảm thấy Vệ gia cao quá khó trèo, nhưng mà có trèo được rồi thì cũng chẳng khác gì quả…”
Trong phòng chỉ còn lại Sở Du và Sở Cẩm. Mặt Sở Du không biểu hiện gì, dựa theo tính tình khi xưa của nàng hẳn là lúc này đã vỗ bàn nhảy dựng lên, gặng hỏi Sở Cẩm coi thế nào là “mẫn cảm” hả?
Bà chưa nói xong thì Sở Du đã hiểu ý của Tạ Vận.
Dù sao Cố gia cũng đã nghèo túng đến mức này, Tạ Vận không muốn để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh, hơn nữa Sở Cẩm cũng không muốn. Nhưng nàng không có ý để Sở Cẩm đạt được ý nguyện.
Thế là nàng gật đầu, nghiêm túc nói: “Đã đến lúc thương lượng hôn kỳ với Cố gia rồi.”
“Không có.” Sở Du cười cười, trên mặt lộ ra một chút dịu dàng, niềm vui đó không phải là giả. Nàng đề cập tới Vệ Quân: “A Quân rất tốt, con rất thích.” Tạ Vận rống lớn tiếng: “Con biến về phòng ngay cho ta!” [Vở kịch nhỏ]
Cho nên, chuyển biến tình cảm này không phải là đột ngột, chỉ là tương đối phức tạp. rất khó mà cho người đọc hoàn toàn hiểu rõ nhân vật trong một hai chương. Truyện này là nước chảy thành sông, không có chuyện xoay chuyển tình cảm đột ngột. Vì vậy đừng lo lắng tác giả cố ý khắc họa nhân vật để thỏa mãn nội dung truyện.
Vệ Uẩn: “Không gặp được tẩu tử 1 chương: thật tịch mịch.”
Vệ Quân: “Không gặp được vợ 1 chương: thật buồn bã.”
Cố Sở Sinh: “Các người làm ta không gặp được vợ trước 4 chương, thì sao hả?”
Sở Cẩm: “Ta không muốn gặp tỷ tỷ mình, không muốn tí nào.”
Tạ Vận tức giận đỏ cả mắt, rống lên với Diêu Đào: “Về phòng con đi! Ai lại đi nói chuyện với em chồng mình như thế?”
Trong phòng chỉ còn lại Sở Du và Sở Cẩm. Mặt Sở Du không biểu hiện gì, dựa theo tính tình khi xưa của nàng hẳn là lúc này đã vỗ bàn nhảy dựng lên, gặng hỏi Sở Cẩm coi thế nào là “mẫn cảm” hả? [Phân tích về Cố Sở Sinh]
Nói xong, Tạ Vận dừng mắt trên người Sở Du: “Hôn sự của A Cẩm…”
Về thông tin mười hai năm của Sở Du và Cố Sở Sinh thật ra có rất nhiều chuyện, nhưng tôi cố gắng hết sức chọn lọc ra để viết ở chương 1, cho nên có lẽ sự chuyển biến của Cố Sở Sinh không được biểu hiện rõ ràng.
Sở Cẩm: “Ta không muốn gặp tỷ tỷ mình, không muốn tí nào.”
Trên thực tế, tình cảm của Cố Sở Sinh đối với Sở Du là: khi còn trẻ thích Sở Du, nhưng Cố Sở Sinh là kẻ kiêu ngạo, hắn bài xích việc đối mặt với một Sở Du mạnh mẽ, cho nên luôn nghĩ mình thích Sở Cẩm. Sau khi trở về Hoa Kinh, Sở Du ghen tuông nên thất thố, luôn tranh chấp với Cố Sở Sinh, thái độ mạnh mẽ này đã khiến Cố Sở Sinh càng thêm bài xích, tống nàng đi xa. Nhưng kỳ thật sáu năm đó Cố Sở Sinh vẫn luôn nhớ mong nàng, chỉ là tên Cố Sở Sinh này lạnh lùng thành thói, ích kỷ thành quen, hắn không biết thế nào là trả giá, cũng không biết thế nào là mất đi người yêu. Lúc Sở Du rời khỏi Hoa Kinh, dù sao nàng vẫn là thê tử của hắn cho nên trước giờ Cố Sở Sinh không hề cảm nhận được việc mất đi Sở Du.
Cho đến khi Sở Du chết, rốt cuộc Cố Sở Sinh đã mất đi nàng vĩnh viễn thì thì hắn mới dùng khoảng thời gian mười mấy năm để thừa nhận bản thân đã thực sự thích nàng.
[Vở kịch nhỏ]
Cho nên, chuyển biến tình cảm này không phải là đột ngột, chỉ là tương đối phức tạp. rất khó mà cho người đọc hoàn toàn hiểu rõ nhân vật trong một hai chương. Truyện này là nước chảy thành sông, không có chuyện xoay chuyển tình cảm đột ngột. Vì vậy đừng lo lắng tác giả cố ý khắc họa nhân vật để thỏa mãn nội dung truyện.
Phải có một cô gái mưu không đủ nhưng tâm bất chính như cố Cẩm , thì mới làm bật lên một A Du kiên cường. Mình thích A Du cũng bởi đây không phải là cô nương dùng mưu để thành sự, đủ chính trực, đủ thẳng thắn.
Sở cam em gái trà xanh đúng hiệu đây mà
Nói đi thì cũng nói lại. Với tính tình của sở du thì vệ quân cũng ko thích hợp cho lắm. Nếu diễn biến theo hướng này thì chắc cũng là đội vk lên đầu sống lâu trăm tủi.?
Em gái trà xanh điển hình là đây.
Ko thích cố cẩm tẹo nào luôn
Vẫn không hình dung ra được tại sao cùng là tỷ muội một nhà lại đi tính kế lẫn nhau :))))
Tưởng chỉ cung đấu trong cung thôi, hoá ra ở ngoài cũng có kiểu e gái như Sở Cẩm. Cùng mẹ cùng cha mà lại tính kế c mình, đúng là ác từ tâm như Sở Du nói
Sở cẩm là con bà vợ mấy nhỉ? Không cùng mẹ đẻ với sở du đúng không cả nhà
2 người A Cố chị Du đều cương và ương ngạnh nên mới thành ra kết cục như vại, và vì tg ko cho a là na9 nữa ???