Chương 07:
Giờ đây, ta sẽ che chở muội bình an
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nghe nói thế, sắc mặt Sở Cẩm lập tức vô cùng khó coi. Nàng ta đã từng khóc lóc kể lể cho Sở Du tâm tư của mình, thế mà đến giờ Sở Du vẫn còn muốn nghị hôn với Cố gia, vậy là Sở Du đã không muốn lo cho nàng nữa rồi.
Tạ Vận nghe thế thì cho rằng Sở Du không hiểu được ý của bà, thở dài nói: “Bây giờ Cố gia đã như thế, sao có thể để A Cẩm đi chịu khổ? Ý của mẹ là, con đã gả vào Vệ gia, chi bằng quan sát xem Vệ gia có ai thích hợp hay không?”
zenszens.wordpress.com
Giờ đây trong nhà Vệ gia chỉ còn lại Vệ Uẩn là chưa thành thân. Vệ Uẩn đã mười bốn tuổi, nam tử mười lăm mười bảy là đã có thể đính hôn. Nay Sở Cẩm chỉ vừa mười lăm, chờ Vệ Uẩn một hai năm thì vẫn còn chấp nhận được. Hắn nguyên bản không có hướng này cái phương hướng nghĩ tới, trải qua nàng nhắc tới.
Có điều Vệ Uẩn tốt như vậy, sao Sở Du có thể để muội muội mình đi gây họa cho người ta? Thế là nàng lộ vẻ khó xử: “Chuyện này, e là phụ thân sẽ không chịu.”
zenszens.wordpress.com
Sở Kiến Xương trọng lời hứa, đã đáp ứng Cố gia thì dù Cố gia như thế nào, ông vẫn sẽ không đổi ý. Nàng đối hắn thời điểm, thường thấy nhất vẻ mặt liền làm làm việc chung bộ dáng, dạng này dáng.
Tạ Vận nghe nói tới Sở Kiến Xương thì lại thức giận: “Ông ta! Tỷ muội hai đứa không cần để ý Lão ngưu kia, có ta chịu trách nhiệm, không cần sợ! A Du, hôn sự của A Cẩm…” Nhưng đợi nàng thật sự đi đến hắn bên cạnh, hắn rất khó lại một lần nữa đem nàng cùng.
Đang lúc nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Sở Kiến Xương. Sở Kiến Xương đưa hai anh em Sở Lâm Dương và Sở Lâm Tây đi vào. Sở Du mau mau đứng lên hành lễ, Sở Kiến Xương nhìn thấy Sở Du thì cao hứng, vỗ vai nàng: “Tinh thần không tệ!”
zenszens.wordpress.com
Sở Du và Sở Cẩm là hai chị em gái. Thuở nhỏ Sở Du luôn đi theo bên cạnh Sở Kiến Xương và Sở Lâm Dương. Trước năm mười tuổi, nàng đều lớn lên ở biên cảnh. Sở Kiến Xương không biết cách dạy con gái cho nên cứ nuôi theo kiểu giống Sở Lâm Dương. Còn Sở Cẩm thì vẫn ở lại Hoa Kinh với Tạ Vận, cho nên tuy là chị em ruột nhưng tính tình hai người lại khác nhau, thái độ đối đãi của cha mẹ cũng khác nhau nốt. Hắn nghĩ, vừa vặn nhân cơ hội nhìn một chút đối phương là hạng người gì, biết người biết ta.
Sở Cẩm hay khóc, dễ đa cảm, làm cho Sở Kiến Xương không dám mắng cũng không dám la. Nhưng Sở Du thì ngược lại, trong lòng Sở Kiến Xương, nữ nhi nhà mình với đại nhi tử không khác nhau là mấy.
Sở Du bị bàn tayfrắn chắc vỗİmạnh một cái,Ïnhưng sắc mặtἲnàng vẫn bình¹tĩnh, cười nói:ỉ“Hôm nay phụĩthân về sớm.”Î
“Biết con tới…”ốSở Kiến Xươngjngồi xuống ghế.ăSở Cẩm rót³trà cho ông,ấSở Kiến Xươngỳuống trà rồi}nói: “… Taïlập tức đưaớhuynh trưởng conĮvề đây.”
“AIDu.” Sở LâmữDương thở dài‹một hơi, trongỉmắt ẩn chứaùsự bất đắcĩdĩ: “Uất ức‹cho muội rồi.”ì
Hắn cũng xuất¸thân võ tướng,ửđương nhiên biếtĮcái khó củaậVệ Quân nênἴchẳng thể nàoừtrách được, chỉịlà đau lòng]khi biết muộiịmuội phải gảécho kẻ cóĩcuộc sống cũngằnhư mình.
Tình cảmỉcủa Sở LâmạDương và SởļDu rất tốt,ụtừ nhỏ hắnịđã chăm sócẳnàng. Đáng tiếcỳkiếp trước Sở‹Lâm Dương mấtỳsớm, chứ khôngḽthì Sở Du°cũng không rơiìvào thảm cảnhịnhư vậy.
Sở Duẹnghe thấy đạiica thở dài,ỵlập tức biếtflà hắn đauẹlòng nàng, trongílòng vừa chuaἳxót lại vừaẵấm áp, ôn°hòa nói: “Cóếthể gả đếnểVệ gia làiước mơ củaởbao nhiêu nữfnhi Hoa Kinh,ộtrong lòng AưDu rất vui.”ἲ
Thấy muội muộiỉkhông buồn bãἴnhư hắn tưởngĬtượng, Sở LâmfDương cũng yênḽtâm phần nào.íSở Lâm Tâyúthò người qua,êhỏi Tạ Vận:j“Mẫu thân, lúcẽnãy mọi ngườiínói gì thế?”ḷ
Trước mặt SởjKiến Xương, TạỉVận hơi khóĩxử, cũng khôngíthể trơ mặtãmà đề cậpớđến chuyện tìmἴnhà mai mốiỹcho Sở Cẩm.
SởễCẩm mím môi,ĩkhông nói lờiìnào. Sở Duĩlại làm bộịnhư không hiểuīgì, cười nói:ữ“Đang nói vềļhôn sự củaẳA Cẩm.”
“Cũngằđúng.” Sở KiếnôXương gật đầu:ἲ“A Cẩm và(Cố Sở Sinhèđã đến tuổiīhôn phối, lúcựtrước đã nóiỏlà chờ conЇxuất giá thìļsắp xếp choḷA Cẩm vàễhắn. Ta sẽīcho người gửiỉthư đến CốụSở Sinh. Nayἳnhà họ Sởửgặp rủi ro,ữthằng bé CốịSở Sinh lạiồlà đứa kiêuồngạo, chắc hẳnılo lắng nêníkhông chịu chủẹđộng nhắc đếnìhôn phối.”
Nóiĩxong, Sở KiếníXương xoay vềìphía Sở LâmɩDương nói: “LâmḻDương, chuyện nàyậcon…”
“Phụ thân!”ľ
Sở Cẩm khôngfnhịn được nữa.ộDù sao hônănhân của nàngılà đại sự,ἵcho dù trướcặgiờ nàng luônặnhẫn nại nhưngẹđến nay đãikhông thể nhẫnἶnại được nữaĩrồi.
Nàng quỳ “bịch”ľxuống trước mặtĩSở Kiến Xương,ểchẳng mấy chốcḻđỏ mắt, vừaổkhóc vừa nói:í“Phụ thân, conõkhông lấy chồng,(con không muốnụgả!”
Sở KiếnḽXương sững người,İông rất sợưnữ nhân khóc.ïTrước đây mỗiîlần Tạ Vậnặkhóc là ôngįchẳng biết làmữsao cả. Bâyùgiờ thấy SởựCẩm khóc thììđầu ông lạiìloạn cào cào,íkiên trì hỏi:ễ“Con đừng quỳ,ìthế này làïsao? Chẳng phải:trước đây conầrất vừa lòngịhôn sự nàyởhay sao?”
SởìCẩm không nóiếlời nào, cúiơđầu xuống lắcềlia lịa.
Sở KiếnòXương truy vấn:ọ“Rốt cuộc làậsao? Cố SởįSinh thì sao?”ý
Sở Cẩm khànựtiếng, rốt cuộcÍmở miệng: “SởḻCẩm không muốnừđoạt người yêuĩcủa tỷ tỷ.”Ĩ
Sở Du đangệngậm một búngàtrà, nghe nóiịthế thì phun(hết cả ra.
Nàngênghĩ trăm ngànflý do, nhưngũkhông ngờ tớiíSở Cẩm lạiẳmuốn kéo nàngữxuống nước.
Sở KiếnļXương nhìn vềἱphía nàng, SởỵDu vội vàng:xua tay: “Conĭkhông có, khôngãcó. Con thựcìsự không cóĩý gì vớiîCố Sở Sinh.”ũ
Nhưng lời nói°này không cóằsức thuyết phục,Ĩdù sao mớiẫmấy hôm trướcïthôi nàng cònơnáo loạn muốnẻbỏ trốn vớiđCố Sở Sinh.
Sở¸Kiến Xương doİdự, Sở Cẩmỳkhóc lóc kể:ì“Cố đại caἰvà tỷ tỷĨtâm đầu ýẻhợp, cho dùặkhông thể bênἴnhau nhưng AíCẩm cũng khôngḽmuốn bị kẹpɩgiữa hai người…”ỳ
Sở Kiến Xương³không nói gì.ốSở Lâm Tây)có hơi độngỏlòng, mở miệng:[“Cố Sở Sinhễthích Sở Du,ļtrong lòng A°Cẩm đương nhiênằkhông dễ chịu.(Đến nay Cốĩgia đã nhưừvậy, Cố SởẻSinh bất nghĩaÏtrước…”
Sở Duđđem bát tràỹđặt một bên,înghe Sở Cẩmọhất nước bẩn:lên đầu CốÏSở Sinh. Nàng¸cầm khăn tayịđặt ở khóeừmôi, chậm rãi[mở miệng: “AỉCẩm, tâm tưửnày của muộiἲcũng quá lớnãrồi.”
Nghe thấyἰnàng mở miệng,ứtất cả mọiêngười đều quayịlại nhìn. SởỉDu cười títịmắt nhìn nàngĩta: “Không muốnìđi Cố gia(chịu khổ thìḷcứ nói thẳng,Įcần gì phảiụnói chuyện vòngἱvo như vậy?”ἶ
“Tỷ tỷ, lờiếnày…”
Vẻ mặtửSở Cẩm ngỡỷngàng, dường nhưứkhông biết nàngḹđang nói cái,gì.
Sở Du thởÏdài, trên mặtôlộ ra thươngảcảm: “Tỷ cóļý tứ đốiÎvới Cố Sở,Sinh hay không,ḻtrong lòng muội{không rõ hayĩsao? Trước đâyôta không thíchệvõ tướng, chỉḻthích quan văn.èSở dĩ muốnớbỏ trốn vớiľCố Sở Sinh³cũng là vìủmuội nói vớiãta, muội khôngýmuốn theo CốḽSở Sinh điĩCôn Dương chịuơkhổ. Tỷ thươngủmuội từ nhỏýđến lớn ănḹsung mặc sướng,ịnếu gả quaẫđó thì phải}làm sao?”
Ngheļnhư thế trongÏlòng Sở KiếnớXương chợt động.
SởįCẩm lớn lênĩăn sung mặcếsướng, Sở Duốlại theo ôngĩmàn trời chiếuïđất. Sở CẩmĮkhông muốn chịu:khổ, vậy SởЇDu phải lãnh{đủ.
“Tỷ thay muộiigả đi cũngộkhông có gì,ỉdù sao CốấSở Sinh cũngịlà quan văn,ļSở gia chúngờta lại khôngɨvi phạm hônỏước. Dù saoởmuội vẫn muốnẳvào được thếăgia quyền quý,ĩgả qua Vệἱgia tất sẽôhạnh phúc. Cóàđiều Cố SởỷSinh chướng mắtồtỷ, tỷ tặngỉtiền và thưởbỏ trốn đềuịbị người taủtrả về hết,ỳcòn nói làícả đời nàyỗchỉ thích mộtưmình muội. Muộiịxem đi, tâmậý Cố SởệSinh với muộiἴcó trời xanhòchứng giám mà.”í
Nói xong, SởẹDu lộ raḻchút đồng tình:Ї“Bây giờ tỷ)đã gả vàoĬnhà Vệ gia.ỉHôn ước củaèSở gia vàíCố gia khôngỉthể hủy, nhânầphẩm Cố SởỹSinh đứng đắn,ètướng mạo ngayỡthẳng, tiền đồứvô lượng. TuyÎlà một quanịvăn, không có¹khí khái anhôhùng, nhưng cũngélà người khôngìcó tỳ vết,Īkhông quá trởìngại. Từ nhỏ{hắn đã thíchịmuội rồi, nhấtɨđịnh muội sẽìhạnh phúc thôi.ĨMuội cứ gảìcho hắn đi!”²
Sở Du tiếnịlên phía trước,ỉnâng tay lauếnước mắt choïSở Cẩm: “Đừngɪkhóc, nhé?”
Lờiẵnày nói raúkhiến mọi ngườiựđều hiểu rõùngọn nguồn. Sắcímặt Sở KiếnòXương không tốt,ồnghẹn hết nửaíngày mới hétìlên: “Ta đãЇbảo trước giờɩSở Du khôngởcó giao duígì với CốĬSở Sinh, vậyímà tại saoũđột nhiên muốnĪbỏ trốn. SởịCẩm, ai dạy{con tham phúãphụ bần, nịnhầnọt ton hótửnhư vậy hả?”į
Sở Kiến Xươngỵvẫn nhất mựcùtin tưởng Sở¹Du, đừng nóiềlà lúc trướcḻthư từ CốἶSở Sinh trảúlại đã nóiđrõ là thíchἱSở Cẩm, choụdù là khôngĩcó thì SởứKiến Xương cũngủsẽ không nghiữngờ Sở Du.
Ngheẫthấy lời củaịSở Kiến Xương,ìSở Cẩm dứt,khoát bất chấp(tất cả, gàoởkhóc: “Con làìmột nữ nhi,ếlập gia đìnhĩlà chuyện cảịđời, tình hìnhỹCố gia bâyịgiờ thế nàoịchẳng lẽ ngườiùkhông biết? Ngườiἲđể cho đạiãtỷ gả vàoíVệ gia, cònḷcon gả choĮCố Sở Sinh,ïđây là thiênIvị cỡ nàoẫchứ?! Đại tỷ}có thể làmἳThế tử phi,ịcòn còn lạiỗphải gả choỉCửu phẩm Huyệnílệnh. Phụ thân,Їđều là hàiừtử của người,ợngười…”
“Sở Cẩm!”)
Sở Kiến Xươngặbị Sở Cẩmìchọc tức, quátἰlớn: “Con nóiứnăng bậy bạỉgì đó?!”
“Ngườiịxem trọng CốứSở Sinh, vậyịsao không bảoÍđại tỷ gảἳcho hắn màóbảo con chứ?!”}
Sở Cẩm khôngậgiấu nổi phẫnôhận trong mắt:ậ“Con không lấyèchồng! Cho dùúchết cũng khôngđgả!”
“Hỗn láo!”ẻ
Sở Kiến Xươngãvỗ bàn đứngâlên, hung hăngãquát: “Tống nóếvào phật đườngἰcho ta, khôngótỉnh ngộ thìɪđừng hòng raữngoài!”
Nói xong,ôhạ nhân lậpậtức bước lênàkéo Sở Cẩmĩxuống, Tạ Vậnícòn muốn nóiậgì nhưng đãìbị ánh mắtἳSở Kiến Xương{bức lui. TạịVận e sợ,ĭtoàn bộ lờiựmuốn nói đềuínuốt xuống, đauĩlòng mở mắtİnhìn Sở Cẩmơbị kéo xuốngủdưới.
Chờ Sở Cẩmữđi rồi, SởịDu ở lạiáăn cơm. SởẳKiến Xương cũngớrất mệt mỏi,ɪnói hai câuẩhàn huyên với{Sở Du rồiửđi ngủ.
Sở Du¸nhìn thấy trờiẹđã tối, nhânĩtiện gọi TrườngểNguyệt và VãnἶNguyệt tới nóiữvới Tạ Vận:ĩ“Mẫu thân, conãmang theo haiἳnha hoàn nàyítrở về luôn.”ỵ
Tạ Vận cauỹmày, nhìn haiɩcô nương đứngἶphía sau SởiCẩm.
Cả hai ngườiềđứng phía sauÍSở Du cóẵvóc người yểuằđiệu cao gầy,îmột tú lệ,ἰmột dịu dàng,ềvô cùng xuấtèchúng.
Tạ Vận hơiùbất an: “Bộờdạng nha hoànḽcủa hồi mônỉnày không ổnìlắm…”
“Ở bênļkia con khôngỗcó người dùng.”]Sở Du thởừdài: “Nha hoànủbên kia tàiủmạo xuất chúngơnhiều lắm, nhưngòđến nha hoànòthông phòng màồVệ Thế tửữcũng không có,ờcó thể cho(thấy chàng làằngười có nhânĪphẩm đứng đắn,(ngay thẳng. Từἳnhỏ con đãảquen dùng Trường¹Nguyệt và VãnἳNguyệt, các nàngílại có chút°võ nghệ, điḷtheo con giúpïđược khá nhiều.”ị
Nghe lời nàyἰTạ Vận cũngìyên lòng, nhìnìthấy sắc mặtỉSở Du loịlắng, bà cũng(không nỡ, đànhīnói: “Được rồi.”[
Hơn nữa, Sở gia và Vệ gia có hôn ước, mà Sở Kiến Xương lại là người rất trọng lời hứa.
Sở Du xin được hai nha hoàn xong cáo biệt rời đi. Tạ Vận đưa Sở Du đến cửa, trước khi nàng lên xe, bà không nhịn được nói: “Chuyện của A Cẩm, con vẫn nên giúp đỡ một chút.”
Sở dĩ phụ thân không thích Cố Sở Sinh mà còn gả Sở Cẩm là bởi vì so với Cố Sở Sinh thì ông thích Vệ gia hơn, nhưng cũng không phủ nhận Cố Sở Sinh là một nam tử tài giỏi. Ông cảm thấy với tính cách của Sở Cẩm thì sẽ hợp với Cố Sở Sinh hơn, gả Sở Du qua đó, phỏng chừng sẽ chịu uất ức.
Sở Du gật đầu, thở dài: “Mẫu thân yên tâm, mặc dù muội ấy không hiểu chuyện, nhưng con vẫn sẽ giúp. Bất quá không thể là Vệ gia được, ánh mắt Vệ gia cao, Vệ Uẩn lại là công tử được sủng ái, e là chỉ có công chúa mới với tới được. Con sẽ xem xét các thế gia khác, nếu có người thích hợp sẽ để tâm giùm A Cẩm.”
Nàng khóc, không để ý bản thân, chìa tay kéo hắn: “Cầu xin chàng, chàng muốn gì ta cũng đồng ý. Cố Sở Sinh, coi như nể tình nhiều năm thiếp ở bên cạnh chàng…”
Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa thì Tạ Vận cũng chặt đứt tâm tư, tranh với ai chứ không thể tranh với công chúa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sở Du, trong lòng vô cùng cảm kích: “Trước đây ta còn thấy con không hiểu chuyện, bây giờ thì… A Du, con trưởng thành rồi.”
“Thả thiếp đi đi…”
“Xin lỗi, thích chàng là lỗi của thiếp, chàng thả thiếp đi đi.”
Vẻ mặt Sở Du cứng đờ, lời này khiến nàng không nhịn được nhớ tới những chuyện mẫu thân đã làm ở kiếp trước.
Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa thì Tạ Vận cũng chặt đứt tâm tư, tranh với ai chứ không thể tranh với công chúa.
Sở Du cười cười, đương nhiên không thể để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh. Sau này Cố Sở Sinh là nhân vật rất đáng sợ, không cẩn thận thì sẽ lên như diều gặp gió rồi sao?
Nàng nhắm mắt lại, lắc đầu khẽ thở dài, chui vào xe ngựa.
Bà ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Sở Du một cái, trong lòng vô cùng cảm kích: “Trước đây ta còn thấy con không hiểu chuyện, bây giờ thì… A Du, con trưởng thành rồi.”
Nội dung truyện ở Hoa Kinh không có gì đặc biệt, tiểu thúc sẽ mau chóng trở về thôi.
Xe ngựa rung lắc, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi hai bên. Hồi lâu sau, Trường Nguyệt bưng trà cho Sở Du, nhỏ giọng hỏi: “Đại tiểu thư thực sự tính tìm nhà chồng cho Nhị tiểu thư sao?”
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt giống nhau, cả hai vẫn luôn không chịu gọi nàng là phu nhân.
Nàng khóc lóc dập đầu, trán đập lên mặt đất, máu chảy giàn giụa.
Sở Du nhìn Trường Nguyệt, đột nhiên nhớ lại những năm tháng ấy.
Xưa nay nàng ấy không thích Sở Cẩm, nhưng nói cho Sở Du thì Sở Du chỉ bảo là do nàng đa nghi, cho nên Trường Nguyệt chỉ có thể nhịn xuống.
Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng đi ra. Hắn khoác quan bào, cúi mắt nhìn nàng.
Sở Du cười cười, đương nhiên không thể để Sở Cẩm gả cho Cố Sở Sinh. Sau này Cố Sở Sinh là nhân vật rất đáng sợ, không cẩn thận thì sẽ lên như diều gặp gió rồi sao?
Yêu Cố Sở Sinh, vì Cố Sở Sinh mà làm mọi chuyện, nàng đều không hối hận. Đường là nàng tự chọn, vì vậy nàng dồn hết sức lực để yêu một người, cho đến khi không còn yêu nữa, nàng sẽ ung dung rời đi.
Trường Nguyệt chớp mắt khó hiểu: “Tiểu thư?”
Sở Du suy tư, ánh mắt di chuyển lên mặt Trường Nguyệt, nghe thấy Trường Nguyệt nói xấu Sở Cẩm, trong lòng nàng chợt hiện lên bất an.
Xe ngựa rung lắc, Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt ngồi hai bên. Hồi lâu sau, Trường Nguyệt bưng trà cho Sở Du, nhỏ giọng hỏi: “Đại tiểu thư thực sự tính tìm nhà chồng cho Nhị tiểu thư sao?”
Kiếp trước, Trường Nguyệt chỉ vị lỡ miệng mà bị Sở Cẩm phạt trượng đến chết.
Và nàng đã khóc lóc cầu xin hắn.
Sở Du nhìn Trường Nguyệt, đột nhiên nhớ lại những năm tháng ấy.
Sở Du không nói chuyện, khàn tiếng: “Trường Nguyệt, ta ở đây.”
Giọng hắn như băng sơn hàn tuyết.
Năm đó trời đông giá rét, nàng quỳ gối trước thư phòng của Cố Sở Sinh, cách đó không xa là tiếng chửi mắng của Trường Nguyệt.
“Chỉ là một hạ nhân, có quan trọng vậy không?”
Nàng nghe từng tiếng gậy đánh lên người Trường Nguyệt, càng cố liều mạng dập đầu với Cố Sở Sinh.
Trên chiến trường, nàng bị tổn thương cơ thể, khó mà sinh nở. Đại phu nói võ công nàng luyện có liên quan đến chuyện này, vì để mang thai nên Cố Sở Sinh đã phế đi võ công của Sở Du.
Nhưng thương thế Trường Nguyệt quá nặng, sốt cao một đêm rồi vẫn lìa đời.
Lúc ấy, Cố Sở Sinh cưới Sở Cẩm làm trắc thất (*), cho Sở Cẩm chưởng quản nội trạch. Nàng ta lấy lý do Trường Nguyệt không chịu quản giáo mà phạt trượng, Sở Du chỉ có thể bất lực quỳ lạy như thế.
Vẻ mặt Sở Du cứng đờ, lời này khiến nàng không nhịn được nhớ tới những chuyện mẫu thân đã làm ở kiếp trước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nghe nói Vệ Uẩn muốn lấy công chúa thì Tạ Vận cũng chặt đứt tâm tư, tranh với ai chứ không thể tranh với công chúa. (*) Trắc thất: vợ bé
Nói xong, hắn cong khóe miệng, quát mắng: “Hoang đường!”
Thật ra trước giờ nàng chưa từng hối hận.
Yêu Cố Sở Sinh, vì Cố Sở Sinh mà làm mọi chuyện, nàng đều không hối hận. Đường là nàng tự chọn, vì vậy nàng dồn hết sức lực để yêu một người, cho đến khi không còn yêu nữa, nàng sẽ ung dung rời đi.
“Chỉ vì một hạ nhân, cũng có thể khiến ngươi quyết định hòa ly?”
Nhưng trong phút chốc bất lực đó, khi Trường Nguyệt bị đánh, rốt cuộc nàng đã hối hận.
Sở Du xin được hai nha hoàn xong cáo biệt rời đi. Tạ Vận đưa Sở Du đến cửa, trước khi nàng lên xe, bà không nhịn được nói: “Chuyện của A Cẩm, con vẫn nên giúp đỡ một chút.”
Yêu một người là chuyện của một mình nàng, không nên vì thế mà liên lụy đến bất cứ ai.
(*) Trắc thất: vợ bé
Và nàng đã khóc lóc cầu xin hắn.
“Cố Sở Sinh, thiếp sai rồi.” Nàng nói: “Hãy thả Trường Nguyệt, thả Trường Nguyệt đi. Thiếp chấp nhận hòa ly, nhường vị trí chính thê cho Sở Cẩm, thiếp sẽ mang Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt rời khỏi, không quấn lấy chàng nữa. Là thiếp sai rồi…”
(*) Trắc thất: vợ bé
“Xin lỗi, thích chàng là lỗi của thiếp, chàng thả thiếp đi đi.”
Nàng sợ nếu còn không đi, ngay cả Vãn Nguyệt nàng cũng không thể bảo vệ được.
“Thả thiếp đi đi…”
Nàng nghe từng tiếng gậy đánh lên người Trường Nguyệt, càng cố liều mạng dập đầu với Cố Sở Sinh.
Nàng khóc lóc dập đầu, trán đập lên mặt đất, máu chảy giàn giụa.
Rốt cuộc Cố Sở Sinh cũng đi ra. Hắn khoác quan bào, cúi mắt nhìn nàng.
Nàng nhắm mắt lại, lắc đầu khẽ thở dài, chui vào xe ngựa.
“Chỉ là một hạ nhân, có quan trọng vậy không?”
Giọng hắn như băng sơn hàn tuyết.
“Chỉ vì một hạ nhân, cũng có thể khiến ngươi quyết định hòa ly?”
Nói xong, hắn cong khóe miệng, quát mắng: “Hoang đường!”
Nàng khóc, không để ý bản thân, chìa tay kéo hắn: “Cầu xin chàng, chàng muốn gì ta cũng đồng ý. Cố Sở Sinh, coi như nể tình nhiều năm thiếp ở bên cạnh chàng…”
Trời đông lạnh giá, Sở Du ôm thi thể trường nguyệt, ôm mãi đến trưa. Nàng không nói chuyện, cũng không khóc lóc, chỉ im lặng ôm Trường Nguyệt. Âm thanh Vãn Nguyệt run run, gọi nàng: “Đại tiểu thư…”
“Đừng có lúc nào cũng lấy những năm tháng đó áp chế ta!”
Lúc ấy, Cố Sở Sinh cưới Sở Cẩm làm trắc thất (*), cho Sở Cẩm chưởng quản nội trạch. Nàng ta lấy lý do Trường Nguyệt không chịu quản giáo mà phạt trượng, Sở Du chỉ có thể bất lực quỳ lạy như thế.
Cố Sở Sinh nổi giận quát: “Ta không hề ép nàng phải theo ta chịu khổ, là chính nàng muốn!”
Buổi tối hôm đó, Cố Sở Sinh không cứu Trường Nguyệt. Cuối cùng vẫn là do mẫu thân Cố Sở Sinh tới cứu.
Nhưng thương thế Trường Nguyệt quá nặng, sốt cao một đêm rồi vẫn lìa đời.
Trời đông lạnh giá, Sở Du ôm thi thể trường nguyệt, ôm mãi đến trưa. Nàng không nói chuyện, cũng không khóc lóc, chỉ im lặng ôm Trường Nguyệt. Âm thanh Vãn Nguyệt run run, gọi nàng: “Đại tiểu thư…”
Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt giống nhau, cả hai vẫn luôn không chịu gọi nàng là phu nhân.
Nàng ngẩn đầu nhìn Vãn Nguyệt, mấp mấy hồi lâu, rốt cuộc nói thành lời: “Chúng ta đi thôi…”
Nàng ngẩn đầu nhìn Vãn Nguyệt, mấp mấy hồi lâu, rốt cuộc nói thành lời: “Chúng ta đi thôi…”
Thế là nàng đi, mang theo Vãn Nguyệt và thi thể Trường Nguyệt rời khỏi Hoa Kinh.
Nàng sợ nếu còn không đi, ngay cả Vãn Nguyệt nàng cũng không thể bảo vệ được.
Nhớ tới đoạn thời gian ấy, Sở Du nhắm mắt lại. Nàng vươn tay ôm Trường Nguyệt vào lòng.
Trường Nguyệt chớp mắt khó hiểu: “Tiểu thư?”
Sở Du không nói chuyện, khàn tiếng: “Trường Nguyệt, ta ở đây.”
Giờ đây, ta sẽ không lại tự chặt cánh tay mình. Giờ đây, ta nhất định sẽ che chở muội bình an.
***
Nhưng trong phút chốc bất lực đó, khi Trường Nguyệt bị đánh, rốt cuộc nàng đã hối hận.Thế là nàng đi, mang theo Vãn Nguyệt và thi thể Trường Nguyệt rời khỏi Hoa Kinh.
Kiếp trước, Trường Nguyệt chỉ vị lỡ miệng mà bị Sở Cẩm phạt trượng đến chết. Yêu một người là chuyện của một mình nàng, không nên vì thế mà liên lụy đến bất cứ ai. Lời tác giả muốn nói”
Trên chiến trường, nàng bị tổn thương cơ thể, khó mà sinh nở. Đại phu nói võ công nàng luyện có liên quan đến chuyện này, vì để mang thai nên Cố Sở Sinh đã phế đi võ công của Sở Du.
Nội dung truyện ở Hoa Kinh không có gì đặc biệt, tiểu thúc sẽ mau chóng trở về thôi.
Sở dĩ phụ thân không thích Cố Sở Sinh mà còn gả Sở Cẩm là bởi vì so với Cố Sở Sinh thì ông thích Vệ gia hơn, nhưng cũng không phủ nhận Cố Sở Sinh là một nam tử tài giỏi. Ông cảm thấy với tính cách của Sở Cẩm thì sẽ hợp với Cố Sở Sinh hơn, gả Sở Du qua đó, phỏng chừng sẽ chịu uất ức.
Hơn nữa, Sở gia và Vệ gia có hôn ước, mà Sở Kiến Xương lại là người rất trọng lời hứa.
Bà sở cẩm này cũng thường thôi
Ghét bạch liên hoa Sở Cẩm ghê, nhưng phải nói đọc chương này tui đã khóc tội cho chị Du của tui???
Đọc tới chương này mình mới bắt đầu cmt, hầy thấy Sở Du đời trước quá quá khổ đi, sống hi sinh mọi thứ vì người mình yêu nhưng đổi lại chỉ toàn là đau khổ. Cố Sở Sinh – một tên tra nam đáng cả đời không có hạnh phúc. Mình muốn nói thêm về Sở Cẩm, thật sự không hiểu cùng là 2 chị em từ cùng cha mẹ sinh ra, cùng được nuôi dưỡng như nhau mà có thể trở nên tâm địa nham hiểm như kia, mang danh trà xanh cũng đáng. Chỉ tiếc là mình… Đọc thêm »
Tính ra là chị em ruột mà hại nhau vậy luôn á ?
Thích tính cách Sở Du. Ko hối hận về quá khứ. Chỉ luôn nhìn về tương lai…
Thiệt ko biết nói sao với hai mẹ con sở cẩm luôn á. Ruột thịt mà tưởng người dưng ko á
?? lâu lâu mới nhảy cái hố mới hấp dẫn như lày :3 Cái motip yêu trưởng tẩu cũng k nhiều nhưng đọc nó quắn quéo thế nào ấy :3 điều duy nhất mình hem thích là Cố Sở Sinh cũng trọng sinh ? con đường của Sở Du sợ rằng gian nan lắm
Sở Du làm tui nhớ tới Tả Thương Lang trong phế hậu tướng quân quá
Hic, kiếp trc nu9 mù quáng k chấp nhận nổi luôn á. Kiếp này ngc tra nam CSS sml đc không. Thân bại danh liệt càng tốt