Chương 20
Chờ khi nào đệ trưởng thành,
thì hẳn nói với ta những lời này
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Thật ra trước khi Thái tử đến không có bất kỳ bất thường nào.
Vệ Uẩn điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu nhớ lại cẩn thận: “Từ lúc mười một tuổi đệ đã bắt đầu theo quân. Tuy rằng ít ra tiền tuyến nhưng cũng rất quen thuộc với sự vụ. Sau khi chúng ta ra tiền tuyến, từng giao tranh chính diện với Bắc Địch một lần, trục xuất bọn chúng ra ngoài thành. Hai bên tiến hành giằng co, rất ít khi giao chiến. Phụ thân cẩn trọng, ông từng nói, Bắc Địch từ xa đánh tới, khó duy trì lương thảo, chúng ta chỉ cần thủ thành không ra là được.”
Sở Du gật đầu. Năm đó nàng từng tìm hiểu phong cách lãnh binh của các tướng quân Đại Sở, phong cách Vệ Trung quả đúng là như tế. Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Bất quá chỉ mới giằng co bảy ngày, Thái tử đã tới tiền tuyến, cầm thánh chỉ đảm nhiệm giám quân. Thái tử từng nói, hiện giờ quốc khố trống rỗng, cần tốc chiến tốc thắng, nhưng phụ thân không đồng ý, hai người tranh chấp trong trướng rất lâu. Nhưng vì phụ thân cố chấp không chịu xuất binh cho nên Thái tử không còn cách nào khác, cuối cùng cũng không có gì xảy ra.
“Vài ngày sau, Diêu Dũng đến Bạch Thành.” Nam hài lại nghĩ đến hắn trong lời nói như vậy thương tiếc ôn nhu ác ý đột nhiên mở to hai.
“Tại sao Diêu Dũng lại tới Bạch Thành?”. Sở Du cau mày, Diêu Dũng vốn là Thống soái Thanh Châu. Bạch Thành tử thủ cũng không quá áp lực, tại sao Diêu Dũng lại xuất hiện ở đó?
zenszens.wordpress.com
Vệ Uẩn lắc đầu: “Phẩm cấp của đệ không đủ để biết. Nhưng đệ chuyên kiểm kê lương thảo và quản lý tạp vụ nên biết lúc đó Diêu Dũng đã âm thầm mang theo chín vạn tinh binh tới. Quân đội của ông ta không đóng quân trong Bạch Thành, mà ẩn núp ở xung quanh.”
Sở Du nghe thế thìđbắt được đầuỡmối nhỏ.
Đời trước,ἴcuối cùng VệĨUẩn xách đầuíDiêu Dũng đến¸gặp Hoàng đế,ĩcó thể thấyἴđược chuyện nàyễchắc chắn khôngịtránh khỏi cóòliên hệ vớiỉDiêu Dũng. Lúc}Vệ Trung thủóthành, ông taẹđã âm thầmíđưa binh đếnấBạch Thành, màἲrõ ràng Vệ¸Trung có biếtЇ—— ngay cảỉVệ Uẩn cũngĮbiết. Nói cáchồkhác, khi đóìVệ Trung khôngãcó ý địnhẽtử thủ, ôngḷấy và DiêuơDũng đang hợpìmưu bố trííchuyện gì đó.
SởắDu nhấc tay,ïý bảo VệỗUẩn tiếp tục.
VệïUẩn vừa nhớìlại vừa ngẫmḷnghĩ: “Sau đóầBắc Địch đến)khiêu chiến, hômõđó giao chiếnưở cửa thành,ɪquân lính BắcɨĐịch nhanh chóngátan rã. Phụįthân mang binhỵtruy kích, sauIkhi đệ nghe°thấy liền vộiávàng tiến đếnɩngăn cản. BắcéĐịch dũng mãnh,ἶkhông thể cóЇchuyện tan tácónhanh như vậy.ɪNhưng phụ thânỹcứ luôn miệngệbảo ta yênìtâm, còn nóiệNhị vương tử³Bắc Địch cũngễở đó. Ôngľmuốn bắt hắnἳvề khánh côngí(*).”
(*) Khánh(công (庆功): ănừmừng
“Tại sao phụỉthân biết Nhịḷvương tử cũng{ở đó?”
SởĩDu nhanh nhảuễhỏi ngược lại.)Vệ Uẩn mấpĩmáy môi, rõĮràng chàng khôngịbiết, khi SởỉDu hỏi ngược¹lại, chàng cũngầphát giác cóỉgì đó khôngịhợp lý.”
Hômínay Bắc ĐịchĬchưa lập Tháiįtử, Nhị hoàngỵtử là ứngìcử viên nặngĩký. Hắn taổkhông phải tướngểlãnh, nếu đến)quân đội, trừýkhi làm giámIquân giống Tháiἵtử. Nếu làÏvậy, nhất địnhũhắn phải giấuồgiếm không đểingười khác biết.ịVậy thì VệắTrung lấy đượcỗtin tức bíùmật này từἶđâu?
Thời gian cấpịbách, Sở Duâkhông kịp suyèngẫm, nàng nói:ľ“Đệ nói tiếpîđi.”
“Phụ thân¹bắt đệ tớiồkiểm kê lươngİthảo, sau đóìmang theo cácìvị ca caЇchia làm haiĩhướng ra ngoài.íMột bên đuổiἳtheo địch, mộtỏbên truy cảníphía sau. Đợiểđêm xuống…”
Giọngứnói Vệ Uẩnỳnghẹn ngào, nhấtɪthời chàng khôngơnói tiếp được.įSở Du đứngỉcách song gỗ,²đưa tay vỗụvai chàng.
Nàng khôngửbiết cách dỗỏngười khác, vì‹nàng được quáĭnhiều người anũủi cho nênợnàng biết lờiỵnói ấy yếu:ớt vô nghĩaốđến cỡ nào.
Đườngạphải do tựứmình đi, cóụđau cũng phảiỵtự mình chịu.
Nàngôchỉ có thểảdùng cách vỗ]về này đểỗgởi gắm chútítâm ý, trấnộan chàng.
Vệ Uẩnịngẩng đầu cười,ễvội nói: “Đệļkhông sao, đạiἲtẩu đừng loïlắng. Vừa rồi³nói tới đâuĭnhỉ? À, đợiīđến đêm xuống,êDiêu Dũng pháiἶngười báo tinĩcho đệ, bảoỡbọn họ bị{mai phục, kêuỗđệ đi tiếp}viện.”
Nói xong,íVệ Uẩn cườiἱkhổ: “Nhưng binh¹trong thành đềuİra ngoài hết,ắchỉ còn lạiĩnăm nghìn lính²thủ thành. Đệìcó thể chiIviện gì chứ?”(
Tiếng nói VệЇUẩn mang vẻăgiễu cợt: “Chẳngἶqua là… điữnhặt xác thôi.”ḷ
“Binh mã DiêuÏDũng đâu?”
GiọngỡSở Du ẩnúchứa hàm ý,ỉVệ Uẩn bìnhịtĩnh đáp: “Ôngỉta nói ôngợta truy kíchẻbinh mã theoĮđường khác, đếnἵlúc trở vềἴthì phụ thânồvà huynh trưởngễđều đã trúngímai phục.”
“Ôngıta còn nói,óông ta vàắThái tử đãìnhiều lần cảnhõcáo phụ thânİkhông thể tùyắtiện truy kíchĮtàn binh, chỉìcần một mìnhâDiêu Dũng đuổiἰtheo là đủЇrồi. Cho nên,ừtất cả tráchĩnhiệm lần nàyấđều do phụithân không ngheἵlời khuyến cáo.”ỷ
Vệ Uẩn nóiĭxong thì từýtừ siết chặtĭquả đấm: “Trongálòng đệ luônÍthấy chuyện nàyẽkhác thường, choảnên đệ cốèý đến BạchịĐế Cốc lần°nữa. Tẩu biết]đệ nhìn thấyìgì trên núiĭkhông? Các dãyấnúi bên cạnhĩBạch Đế Cốcịđều in đầyệdấu chân binhἵmã.”
Sở Duèthông suốt, ngẩngặphắt đầu hỏi:ô“Ý của đệĨlà?”
Dứt lời, nàng khẽ cười: “Bây giờ đệ vẫn còn nhỏ. Đừng sợ, tẩu tẩu bảo vệ đệ.”
Sở Du không lên tiếng, nàng ngẫm nghĩ. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của Vãn Nguyệt: “Thiếu phu nhân, đã đến giờ, mời người ra ngoài.”
Vệ Uẩn gật đầu một cái, tròng mắt rét lạnh: “Đệ không biết dấu chân đó là từ đâu tới, đệ cũng không biết dấu chân đó là do sau khi quân đội ông ta truy đuổi Bắc Địch rồi quay lại Bạch Đế Cốc lưu lại, hay ngay từ đầu… đã có ở đó. Nhưng đệ biết chắc chắn chuyện này có gì đó kỳ quặc. Nếu tội này của Vệ gia không được tra án triệt để, đệ quyết không nhận.”
“Tẩu tử có biết, ngựa quân đội đều tuyển chọn ở nơi gần nhất. Vì vậy chiến mã của quân đội ở các nơi đều không giống nhau. Ví dụ như đa phần Vệ gia quân ở phương bắc, cho nên ngựa đều lấy ở Hà Lăng. Thân hình ngựa cao lớn, chạy rất nhanh, nhưng sức chịu đựng không tốt. Mà ngựa của Diêu Dũng là ngựa do Thanh Châu cung cấp, đa số đều là ngựa lùn, cho nên dấu móng ngựa cũng nhỏ hơn ngựa Hà Lăng một vòng, đồng thời cũng khác nhau một trời một vực với ngựa Bắc Quan của Bắc Địch.”
Ngay cả khi chàng có thù lớn chưa trả, ngay cả khi chàng có oan khuất chưa tỏ, có chí hướng rộng lớn, có thanh xuân tươi đẹp… thì tất cả những thứ này cũng phải do bản thân chàng giành lấy. Mà nữ nhân Vệ gia chỉ cần đứng dưới mái hiên của chàng, không dính gió mưa, không thấy ưu phiền. Họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ, bàn luận xem nhà nào có phấn son đẹp, trang phục quý nữ Hoa Kinh nào đang thịnh hành —— Lúc phụ thân và ca ca chàng còn sống đều như vậy.
Lời chàng nói thật gượng gạo.
“Tẩu tử!”
“Cho nên, dấu chân ngựa gần Bạch Đế Cốc đều là do quân Thanh Châu của Diêu Dũng để lại.”
Vệ Uẩn gật đầu, tròng mắt rét lạnh: “Đệ không biết dấu chân đó là từ đâu tới, đệ cũng không biết dấu chân đó là do sau khi quân đội ông ta truy đuổi Bắc Địch rồi quay lại Bạch Đế Cốc lưu lại, hay ngay từ đầu… đã có ở đó. Nhưng đệ biết chắc chắn chuyện này có gì đó kỳ quặc. Nếu tội này của Vệ gia không được tra án triệt để, đệ quyết không nhận.”
Vệ Uẩn cất tiếng gọi. Sở Du quay đầu lại nhìn thấy hai tay thiếu niên đang nắm chặt song gỗ, mắt chàng rơi trên người nàng, trong đôi mắt cất chứa lo lắng.
Sở Du không lên tiếng, nàng ngẫm nghĩ. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của Vãn Nguyệt: “Thiếu phu nhân, đã đến giờ, mời người ra ngoài.”
Sở Du lẳng lặng nhìn chàng. Vệ Uẩn có vô số lời muốn nói, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh của nàng dừng lại trên người chàng thì chàng lại chẳng nói nên lời. “Cho nên, dấu chân ngựa gần Bạch Đế Cốc đều là do quân Thanh Châu của Diêu Dũng để lại.”
“Trong trận chiến này Diêu Dũng tổn thất bao nhiêu người?”
Sở Du hỏi vấn đề cuối cùng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Vệ Uẩn nói ngay: “Nhìn sơ qua không tới một vạn, nhưng ông ta lại nói tới ba vạn.”
“Trong trận chiến này Diêu Dũng tổn thất bao nhiêu người?”
Sở Du gật đầu, đứng dậy, chỉ nói: “Chờ tin tức của ta.”
Dứt lời, nàng xoay người, trước khi ngục tốt vào đuổi người, nàng đã nói: “Đại nhân không cần thúc giục, thiếp thân lập tức đi ngay.”
“Tẩu tử!”
Sở Du gật đầu một cái, đứng dậy, chỉ nói: “Chờ tin tức của ta.”
Sở Du hỏi vấn đề cuối cùng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Vệ Uẩn nói ngay: “Nhìn sơ qua không tới một vạn, nhưng ông ta lại nói tới ba vạn.”
Vệ Uẩn cất tiếng gọi. Sở Du quay đầu lại nhìn thấy hai tay thiếu niên đang nắm chặt song gỗ, mắt chàng rơi trên người nàng, trong đôi mắt cất chứa lo lắng.
Dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bất chợt đối diện với mưa gió vần vũ cũng khiến chàng sợ hãi, lo lắng không yên. Vừa nghĩ tới chuyện mình phải đối mặt với tất cả, nghĩ tới chuyện người nữ nhân duy nhất mang đến sự an ổn và trấn định cho chàng cũng bỏ chàng mà đi, lòng chàng cảm thấy sợ hãi.
Sở Du lẳng lặng nhìn chàng. Vệ Uẩn có vô số lời muốn nói, nhưng khi ánh mắt bình tĩnh của nàng dừng lại trên người chàng thì chàng lại chẳng nói nên lời.
Cuối cùng, chàng chỉ nói: “Tẩu tử, đây là chuyện của nam nhân Vệ gia. Tẩu… chỉ cần lo cho bản thân là được.”
Cuối cùng, chàng chỉ nói: “Tẩu tử, đây là chuyện của nam nhân Vệ gia. Tẩu… chỉ cần lo cho bản thân là được.”
“Chờ khi nào đệ trưởng thành —— thì hẳn nói những lời này với ta.”
Lời chàng nói thật gượng gạo.
Lúc nói ra lời này, chàng đang sợ hãi.
Lúc nói ra lời này, chàng đang sợ hãi.
Dù sao cũng chỉ mới mười bốn tuổi, bất chợt đối diện với mưa gió vần vũ cũng khiến chàng sợ hãi, lo lắng không yên. Vừa nghĩ tới chuyện mình phải đối mặt với tất cả, nghĩ tới chuyện người nữ nhân duy nhất mang đến sự an ổn và trấn định cho chàng cũng bỏ chàng mà đi, lòng chàng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng dù sao chàng cũng là một nam nhân.
Nhưng dù sao chàng cũng là một nam nhân.
Khi chạm đến đôi mắt như thu thủy của nàng, Vệ Uẩn tự nói với bản thân mình.
—— Chàng là rường cột của Vệ gia. Rường cột chính là phải chống đỡ bầu trời, bảo vệ người thân dưới mái hiên nhà.
Ngay cả khi chàng có thù lớn chưa trả, ngay cả khi chàng có oan khuất chưa tỏ, có chí hướng rộng lớn, có thanh xuân tươi đẹp… thì tất cả những thứ này cũng phải do bản thân chàng giành lấy. Mà nữ nhân Vệ gia chỉ cần đứng dưới mái hiên của chàng, không dính gió mưa, không thấy ưu phiền. Họ chỉ cần mỗi ngày thật vui vẻ, bàn luận xem nhà nào có phấn son đẹp, trang phục quý nữ Hoa Kinh nào đang thịnh hành —— Lúc phụ thân và ca ca chàng còn sống đều như vậy.
Khi chạm đến đôi mắt như thu thủy của nàng, Vệ Uẩn tự nói với bản thân mình.
Ánh mắt chàng nhìn Sở Du thật kiên định. Sở Du nghe thấy lời này thì khóe miệng cong lên, ánh mắt tỏ ra kiêu ngạo.
“Chờ khi nào đệ trưởng thành —— thì hẳn nói những lời này với ta.”
Dứt lời, nàng khẽ cười: “Bây giờ đệ vẫn còn nhỏ. Đừng sợ, tẩu tẩu bảo vệ đệ.”
Đọc truyện Tàu mình nhận thấy các trung thần, lương tướng, hiếu tử bọn họ luôn trưởng thành rất sớm. Họ được đào tạo nghiêm khắc: học hành khổ luyện từ lúc lên ba. 6 tuổi không ngủ cùng cha mẹ, không được nô đùa cùng chị em gái… Trừ loại “quần là áo lượt” “giá áo túi cơm”, đa phần phải ý thức được trách nhiệm đối với gia đình và gia tộc. tỷ như Vệ Uẩn. Ngày nay sẽ đánh giá là “Tư tưởng phong kiến” Nhưng mình thấy nhờ vậy mới có được những nam tử “đầu… Đọc thêm »
Bây giờ ta bảo vệ đệ. Sau này đệ bảo vệ ta
Thực tế rõ ràng tuổi của nam nữ chính cách biệt k nhiều mà mình cứ có cảm giác nữ chính lớn tuổi lắm rồi ? chỉ mong cho Vệ Uẩn mau lớn thôi
Sở Du là nhờ trọng sinh có 12 năm kinh nghiệm so với Vệ Uẩn 14 tuổi thì vẫn có sợ nhưng nó phải khác liền à. chưa kể 12 năm đó Sở Du cũng ra vào tí chiến trường rồi
Tính ra 2 đời chị Du lúc nào cũng gồng gánh ha ?