Chương 19
Đệ cứ từ từ kể ta nghe,
rốt ruộc trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tạ thái phó bước được vài bước thì Sở Du mới sực tỉnh.
Nàng suy nghĩ chốc lát rồi mấp máy môi, rốt cuộc vẫn đuổi theo, cất giọng gọi: “Thái phó!”
Tạ thái phó dừng bước, Sở Du tiến lên trước mặt ông, cắn răng hỏi: “Thái phó có thể nói thật với thiếp thân một câu được không. Trong chuyện lần này, rốt cuộc Vệ gia có tội hay vô tội?” Hắn đầu đầy mồ hôi, thần sắc trong lúc đó thập phần ẩn nhẫn, cự tuyệt thần thái thực rõ.
Tạ thái phó không lên tiếng, ánh mắt ông dừng lại trên người Sở Du. Một lát sau mới chậm rãi đáp: “Thiếu phu nhân nên làm người thông minh.”
Cái gọi là “người thông minh” chính là nếu ngươi đã không biết và cũng không đoán được, vậy đừng hỏi làm gì. “Ta là chuyên nghiệp y hộ nhân viên,”7 hào có chút bất mãn nhíu mày, nàng cường.
Sở Du sao không phải là người thông minh? Nhưng khi Tạ thái phó nói ra câu đó, nàng nhịn không được bắt đầu có chút trông mong, có lẽ Tạ thái phó làm được nhiều hơn so với nàng nghĩ. Nàng hướng tới nam nhân nhu thuận hỏi,“Đại thúc, của ngươi thuốc ở nơi nào?”
Sở Du không đáp. Tạ thái phó thấy vẻ mặt nàng kiên định, trầm mặc một lát rồi mới chậm rãi nói: “Có tội hay vô tội, đến đó sẽ rõ.”
Sở Du hiểu ý Tạ thái phó. Hôm nay nếu đã bị bắt, tất nhiên là có tội, nhưng có lẽ trong lòng Thiên tử vẫn còn do dự, vậy vẫn có khả năng là vô tội.
zenszens.wordpress.com
Nàng hiểu ý Tạ thái phó, đắn đo một lát mới nói tiếp: “Nếu như Vệ phủ có tội, hôm nay thiếp thân dẫn người đến quỳ trước cửa cung, Bệ hạ há có thể tha thứ?”
zenszens.wordpress.com
Tạ thái phó suy nghĩĩmôt lát, không²nói gì. SởỉDu quan sát¹vẻ mặt củaởTạ thái phó,ìtiếp tục hỏi:ἱ“Chi bằng Tháiἱphó cho ngườiêtruyền lời, đểãthiếp thân đíchẻthân nói rõàvới Bệ hạ,ỉxin được cầuɨkiến gặp mặt?”I
“Cô cảm thấy)Bệ hạ muốnểlàm gì?” .ĬTạ thái phóứnhíu mày, Sở‹Du bình tĩnhôtrả lời: “Hômịnay tất cả)đều làm theoỉluật pháp, Thấtĩcông tử chưaįbị định tội.íDĩ nhiên taỉmuốn cầu xinỗbệ hạ khaiễân. Nếu Bệụhạ không đồngỏý, ta sẽἵtìm cách khác.”ɩ
Ý trong lờiơnói chẳng quaơlà nàng trướcẽkhi lên sânầkhấu, ít nhất²cũng phải thươngàlượng với Hoàngỳđế một tiếng,ờchừa mặt mũi‹cho ông ta.
Tạớthái phó suyựnghĩ một lát{rồi gật đầu]nói: “Được, ngàyỉmai ta sẽ)nói với Bệỏhạ chuyện này.ỗCòn những chuyệnộkhác, ta sẽàgiúp cô thuìxếp.”
Sở Duầchắp tay, nói:ứ“Đa tạ Tháièphó.”
Tạ tháiïphó gật đầu,īnhìn mưa thuìnhỏ dần: “Khôngìcần tiễn nữa,ĩta về trước.ịNếu sau nàyἳkhông có chuyệnígì lớn, côÍkhông cần liênílạc.”
“Sở Duɩđã hiểu.”
Sở,Du khom ngườiọnhìn theo Tạỷthái phó điἲra ngoài, chưa}tới hai bước,ĺnàng đã gọiđquản gia tới,ìnói: “Mau chuẩnḽbị hai vạnỵngân đưa đếnềchỗ Tạ tháiɪphó.”
Quản giaỉngẩn người, nhưngếvẫn mau chóng[đi chuẩn bị.
Sở{Du thở phào‹một hơi, trởổlại đại sảnh.ỉTưởng Thuần vộièvã đi tới,ìlo lắng hỏi:}“Thế nào rồi?”}
Sở Du gậtờđầu: “Thái phóõnói sẽ giúpɪmuội cầu kiếnḽBệ hạ.”
Nóiấxong, Tưởng Thuần)ngồi xuống, rótựchén trà, tỏ:vẻ kỳ quáiïhỏi: “Muội khôngĩtiễn Tạ tháiḷphó sao?”
SởÏDu khoát tay:ở“Ông ấy đãìđồng ý giúp¹chúng ta. Bâyjgiờ chúng taừkhông nên quáἵthân cận, nếuđkhông sẽ khiếnổBệ hạ nghiữngờ Tạ tháiĩphó thật sựẫbị Vệ phủ²làm động lòng,íhay là cóáâm mưu.”
“Vậy‹mà muội cònắđưa hai vạnêngân…”
Tưởng ThuầnĮcó chút nghiòngờ. Sở Du°nhấp ngụm trà:ỉ“Ông ấy đã:đồng ý giúpíchúng ta, trênắdưới đều cầnịdùng tiền, khôngõthể lấy tiềnĮtrên người ôngẻấy được.”
TưởngẩThuần gật đầu.ýSở Du đặtỉchén trà xuống,ữnói với nàngùta: “Tỷ an]bài cho phụỡthân và nhómḷtiểu thúc, muộiỳra ngoài mộtíchuyến.”
“Muội điộđâu?”
“Còn vàiòchỗ cần thuéxếp.” Vẻ mặtỡSở Du có:phần mệt mỏi:ì“Có thể sẽ¸không gặp nhưng²cũng phải mauἶchóng đi thử.”Ї
Nói xong, SởéDu phân phóắquản gia chuẩn[bị lễ vậtïrồi đi raềngoài. Tưởng Thuầnìchần chờ nói:³“Trên người muộiịcòn đang bịἷthương, cần phảiỉnghỉ ngơi…”
SởốDu lắc đầu,ỉnói thẳng: “TiểuĨThất vẫn cònîtrong thiên lao,ỉmuội không yênftâm.”
Nói xong,únàng lập tứcìbước ra cửaỉlên xe. Nàngĺliệt kê raỵmột nhóm danhỉsách, gồm nhữngãngười có thểĩnói chuyện hoặcἳcó thể giúpẵđỡ, rồi tựờmình đến tặngἰlễ vật.
Những người°đó vừa nghe:nàng tới đãỳrối rít đóngìcửa không gặp.
PhủựTrưởng công chúaìcũng thế. NhưngıSở Du biết,ậtrước giờ Trưởngỡcông chúa làổmột người yêuữtiền, dù thấyἶthế nhưng vẻơmặt nàng vẫnĪbất động. SởửDu âm thầmìgấp ngân phiếuílại rồi nhétÍvào tay ngườiốhầu, thấp giọngễnói: “Ta biếtἶquy củ của)Trưởng công chúa,ỳnhững bạc thanậ(*) này đềuễdựa theo sởổthích của Trưởngâcông chúa.”
(*)ôBạc than (银骨):ạtrong truyện chỉÎghi bạc than,ằnhưng mình đoánĭnó là bạcịthan sương (银骨炭),ịđây là loạiẫthan màu sươngặtrắng, không khói,ữkhó đốt, khôngịdễ tắt. Chưởngỉphủ nội vụẫthường đem vàoủcung ngự dụng.
Đámốngười hầu thấyìthế thì khôngĮnói gì, âmưthầm nhét ngânỳphiếu vào tayóáo, mang đồíSở Du tặng,cất đi.
Sau khi³Sở Du viếngịthăm hết mườiìmột phủ đệìcủa tất cảạđại thần thì²trời đã tối)mịt. Nàng lặngỗlẽ đi tớiìthiên lao, lấyýthẻ bài Sởụphủ ra, sauỏđó phát ítưbạc mới đổiờđược một khắc(*)ẩthăm tù. Binhựlính canh giữḻlẳng lặng mangἵnàng tiến vào.ḹ
(*) Một khắc:ê15 phút
Vệ Uẩnổbị nhốt riêngImột phòng. SởớDu vừa vàoĪđã thấy Vệ]Uẩn ngồi ngayângắn cạnh cửaễngục. Chàng đãỡthay áo tùïnhân, tóc xõaửxuống, sắc mặtjhơi tái nhợt.²Chàng thấy SởἳDu tới thìἵkhẽ mỉm cười:ĭ“Nhanh như vậyἱmà tẩu tẩu)đã đến rồi?”ĭ
Sở Du khôngἳlên tiếng, nàngЇquan sát VệằUẩn từ trênìxuống dưới. Binhũlính bên cạnhẵnịnh nọt cườiờnói: “Thiếu phuìnhân, ngài nóiẫchuyện mau mộtíchút, ta trôngìchừng cho ngài.”ự
Sở Du gậtỉđầu mỉm cười,ếlễ độ đáp:(“Đa tạ đạiἶnhân.”
Dứt lời,ầVãn Nguyệt ởἳphía sau đưaỡbạc tới, binhêlính vội vàngôkhoát tay: “Khôngẽcó gì, khôngợcó gì.”
Vừaìnói xong, hắnốta cũng luiĮxuống. Vãn Nguyệtồgiao hộp thức¹ăn cho SởằDu rồi cũngụlui xuống theo.ÎTrong lao chỉỳcòn lại SởêDu và VệỷUẩn. Sở Dufthấy vẻ mặtĩVệ Uẩn bìnhЇtĩnh thì ânỹcần hỏi: “Bọn}họ có đánhɪđệ không?”
“Đệ không biết…” Vệ Uẩn khàn giọng.
Giọng Vệ Uẩn nghẹn ngào. Sở Du bình tĩnh nghe, trấn định nói: “Tiểu Thất, đừng đau lòng, hãy kể tóm tắt mọi chuyện, bắt đầu từ lúc đệ cảm thấy bất thường.”
“Không có.” Vệ Uẩn cười: “Dù sao cũng là dưới chân Thiên tử, đệ không phạm tội, họ có thể làm gì được?”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nắm hộp thức ăn, đè nén tâm trạng.
Sở Du không lên tiếng, nàng bước tới gần cửa, mở hộp thức ăn ra, đưa điểm tâm tới: “Đệ đói thì cứ lấy ăn, điểm tâm và bánh bao thì giấu đi. Ta không biết bao giờ mới có thể cứu đệ ra ngoài, đừng để đói bụng…”
“Không có.” Vệ Uẩn cười: “Dù sao cũng là dưới chân Thiên tử, đệ không phạm tội, họ có thể làm gì được?”
Vệ Uẩn nghe thế thì tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lời tẩu tẩu nói phải, nhưng thiên lao không phải nơi sài lang hổ báo, mỗi ngày đệ đều ở chỗ này ăn uống ngủ nghỉ, không thấy đói. Tẩu tẩu làm vậy, người không biết còn nghĩ rằng tẩu đã từng ở thiên lao đấy.”
“Trước khi các người đi, ta đã dặn đệ không được đuổi theo tàn binh, tất cả lấy ổn định là chính. Tại sao lại có thể truy kích tàn binh, hơn nữa còn bị toàn diệt tại Bạch Đế Cốc?”
Đúng là đã từng thật.
Sở Du ngẩn người nhớ đến đời trước, trước khi cung biến, nàng là thê tử của Cố Sở Sinh, cho nên cũng bị nhốt trong thiên lao.
Sở Du nhíu mày, thấy chàng lắc đầu nói: “Đệ cũng không biết rõ. Rõ ràng trước giờ phụ thân và huynh trưởng đều không phải là người như thế… Đệ không biết rốt cuộc tại sao hôm đó họ lại giống như bị bỏ bùa vậy. Đệ đã khuyên nhưng phụ thân cứ nhất định đuổi theo, đệ khuyên không được nên họ phạt đệ đi kiểm kê quân lương rồi bỏ đi mất. Trước khi đi, đại ca còn nói chuyện không giống như đệ nghĩ, bảo đệ đừng lo lắng. Sau đó…”
Cuộc sống nơi này nào có nhẹ nhàng như Vệ Uẩn nói.
Cuộc sống nơi này nào có nhẹ nhàng như Vệ Uẩn nói.
Nàng mấp máy môi, không nói gì, nhưng vẫn nhét điểm tâm vào.
Vệ Uẩn biết nàng không tin, vội nói: “Đệ nói thật, vừa rồi đệ còn mới ngủ dậy, tẩu vào nên đánh thức…”
Vệ Uẩn nghe thế thì tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lời tẩu tẩu nói phải, nhưng thiên lao không phải nơi sài lang hổ báo, mỗi ngày đệ đều ở chỗ này ăn uống ngủ nghỉ, không thấy đói. Tẩu tẩu làm vậy, người không biết còn nghĩ rằng tẩu đã từng ở thiên lao đấy.”
Vệ Uẩn biết nàng không tin, vội nói: “Đệ nói thật, vừa rồi đệ còn mới ngủ dậy, tẩu vào nên đánh thức…”
“Trên đất có máu.”
Sở Du mở miệng, Vệ Uẩn cứng đờ. Nàng nói tiếp: “Từ nãy đến giờ đệ chưa từng đổi tư thế. Vệ Uẩn, đệ có dám đứng lên hay không?”
Sở Du mở miệng, Vệ Uẩn cứng đờ. Nàng nói tiếp: “Từ nãy đến giờ đệ chưa từng đổi tư thế. Vệ Uẩn, đệ có dám đứng lên hay không?”
Vệ Uẩn không động đậy. Tầm mắt Sở Du rơi lên chân chàng, Vệ Uẩn gượng cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là đau chân…”
Vệ Uẩn trầm mặc. Sở Du nhìn chàng, lạnh giọng: “Đứng lên!”
Vệ Uẩn trầm mặc. Sở Du nhìn chàng, lạnh giọng: “Đứng lên!”
Sở Du ngẩn người nhớ đến đời trước, trước khi cung biến, nàng là thê tử của Cố Sở Sinh, cho nên cũng bị nhốt trong thiên lao.
Vệ Uẩn không động đậy. Tầm mắt Sở Du rơi lên chân chàng, Vệ Uẩn gượng cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là đau chân…”
“Trên đất có máu.”
“Có nứt xương không?”
Sở Du rủ mắt, kéo ngăn cuối cùng của hộp đựng thức ăn ra. “Những thứ này đều là thuốc tốt nhất trong phủ, đệ giấu kỹ đi. Đa phần gạch trong phòng giam đều có thể lật lên, bên trong đã bị phạm nhân khoét rỗng đi nhiều, đệ cứ giấu trong đó. Ta sẽ mau chóng cứu đệ ra ngoài, có điều trước tiên đệ phải nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nắm hộp thức ăn, đè nén tâm trạng.
“Có nứt xương không?”
Sở Du không lên tiếng, nàng bước tới gần cửa, mở hộp thức ăn ra, đưa điểm tâm tới: “Đệ đói thì cứ lấy ăn, điểm tâm và bánh bao thì giấu đi. Ta không biết bao giờ mới có thể cứu đệ ra ngoài, đừng để đói bụng…”
“Trước khi các người đi, ta đã dặn đệ không được đuổi theo tàn binh, tất cả lấy ổn định là chính. Tại sao lại có thể truy kích tàn binh, hơn nữa còn bị toàn diệt tại Bạch Đế Cốc?”
Đúng là đã từng thật.
“Đệ không biết…” Vệ Uẩn khàn giọng.
Sở Du nhíu mày, thấy chàng lắc đầu nói: “Đệ cũng không biết rõ. Rõ ràng trước giờ phụ thân và huynh trưởng đều không phải là người như thế… Đệ không biết rốt cuộc tại sao hôm đó họ lại giống như bị bỏ bùa vậy. Đệ đã khuyên nhưng phụ thân cứ nhất định đuổi theo, đệ khuyên không được nên họ phạt đệ đi kiểm kê quân lương rồi bỏ đi mất. Trước khi đi, đại ca còn nói chuyện không giống như đệ nghĩ, bảo đệ đừng lo lắng. Sau đó…”
Sở Du rũ mắt, kéo ngăn cuối cùng của hộp đựng thức ăn ra. “Những thứ này đều là thuốc tốt nhất trong phủ, đệ giấu kỹ đi. Đa phần gạch trong phòng giam đều có thể lật lên, bên trong đã bị phạm nhân khoét rỗng đi nhiều, đệ cứ giấu trong đó. Ta sẽ mau chóng cứu đệ ra ngoài, có điều trước tiên đệ phải nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Vệ Uẩn nghẹn ngào. Sở Du bình tĩnh nghe, trấn định nói: “Tiểu Thất, đừng đau lòng, hãy kể tóm tắt mọi chuyện, bắt đầu từ lúc đệ cảm thấy bất thường.”
Cả Vệ gia đều là tướng sĩ có kinh nghiệm chứ nào phải dạng hữu dũng vô mưu đâu mà mắc bẫy dễ dàng thế được, âm mưu hay dương mưu thì rồi cũng có ngày bị lật tẩy thôi ?