Sơn hà chẩm – Chương 19

Chương 19

 Đệ cứ từ từ kể ta nghe,

rốt ruộc trên chiến trường đã xảy ra chuyện gì?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tạ thái phó bước được vài bước thì Sở Du mới sực tỉnh.

Nàng suy nghĩ chốc lát rồi mấp máy môi, rốt cuộc vẫn đuổi theo, cất giọng gọi: “Thái phó!”

Tạ thái phó dừng bước, Sở Du tiến lên trước mặt ông, cắn răng hỏi: “Thái phó có thể nói thật với thiếp thân một câu được không. Trong chuyện lần này, rốt cuộc Vệ gia có tội hay vô tội?” Hắn đầu đầy mồ hôi, thần sắc trong lúc đó thập phần ẩn nhẫn, cự tuyệt thần thái thực rõ.
Tạ thái phó không lên tiếng, ánh mắt ông dừng lại trên người Sở Du. Một lát sau mới chậm rãi đáp: “Thiếu phu nhân nên làm người thông minh.”

Cái gọi là “người thông minh” chính là nếu ngươi đã không biết và cũng không đoán được, vậy đừng hỏi làm gì. “Ta là chuyên nghiệp y hộ nhân viên,”7 hào có chút bất mãn nhíu mày, nàng cường.
Sở Du sao không phải là người thông minh? Nhưng khi Tạ thái phó nói ra câu đó, nàng nhịn không được bắt đầu có chút trông mong, có lẽ Tạ thái phó làm được nhiều hơn so với nàng nghĩ. Nàng hướng tới nam nhân nhu thuận hỏi,“Đại thúc, của ngươi thuốc ở nơi nào?”
Sở Du không đáp. Tạ thái phó thấy vẻ mặt nàng kiên định, trầm mặc một lát rồi mới chậm rãi nói: “Có tội hay vô tội, đến đó sẽ rõ.”

Sở Du hiểu ý Tạ thái phó. Hôm nay nếu đã bị bắt, tất nhiên là có tội, nhưng có lẽ trong lòng Thiên tử vẫn còn do dự, vậy vẫn có khả năng là vô tội.
zenszens.wordpress.com
Nàng hiểu ý Tạ thái phó, đắn đo một lát mới nói tiếp: “Nếu như Vệ phủ có tội, hôm nay thiếp thân dẫn người đến quỳ trước cửa cung, Bệ hạ há có thể tha thứ?”
zenszens.wordpress.com

T thái phó suy nghĩĩmôt lát, không²nói gì. SDu quan sát¹v mt caT thái phó,ìtiếp tc hi:Chi bng Tháiphó cho ngưiêtruyn li, đãthiếp thân đíchthân nói rõàvi B h,xin đưc cuɨkiến gp mt?”I

“Cô cm thy)B h munlàm gì?” .ĬT thái phónhíu mày, SDu bình tĩnhôtr li: “Hômnay tt c)đu làm theolut pháp, Thtĩcông t chưaįb đnh ti.íDĩ nhiên tamun cu xinb h khaiân. Nếu Bh không đngý, ta stìm cách khác.”ɩ

Ý trong liơnói chng quaơlà nàng trưckhi lên sânkhu, ít nht²cũng phi thươngàlưng vi Hoàngđế mt tiếng,cha mt mũicho ông ta.

Tthái phó suynghĩ mt lát{ri gt đu]nói: “Đưc, ngàymai ta s)nói vi Bh chuyn này.Còn nhng chuynkhác, ta sàgiúp cô thuìxếp.”

S Duchp tay, nói:Đa t Tháièphó.”

T tháiïphó gt đu,īnhìn mưa thuình dn: “Khôngìcn tin na,ĩta v trưc.Nếu sau nàykhông có chuynígì ln, côÍkhông cn liênílc.”

“S Duɩđã hiu.”

S,Du khom ngưinhìn theo Tthái phó đira ngoài, chưa}ti hai bưc,ĺnàng đã giđqun gia ti,ìnói: “Mau chunb hai vnngân đưa đếnch T tháiɪphó.”

Qun giangn ngưi, nhưngếvn mau chóng[đi chun b.

S{Du th phàomt hơi, trli đi snh.Tưng Thun vièvã đi ti,ìlo lng hi:}Thế nào ri?”}

S Du gtđu: “Thái phóõnói s giúpɪmui cu kiếnB h.”

Nóixong, Tưng Thun)ngi xung, rótchén trà, t:v k quáiïhi: “Mui khôngĩtin T tháiphó sao?”

SÏDu khoát tay:Ông y đãìđng ý giúp¹chúng ta. Bâyjgi chúng takhông nên quáthân cn, nếuđkhông s khiếnB h nghing T tháiĩphó tht sb V ph²làm đng lòng,íhay là cóáâm mưu.”

Vymà mui cònđưa hai vnêngân…

Tưng ThunĮcó chút nghiòng. S Du°nhp ngm trà:Ông y đã:đng ý giúpíchúng ta, trêndưi đu cndùng tin, khôngõth ly tinĮtrên ngưi ôngy đưc.”

TưngThun gt đu.ýS Du đtchén trà xung,nói vi nàngùta: “T an]bài cho phthân và nhómtiu thúc, muira ngoài mtíchuyến.”

“Mui điđâu?”

“Còn vàiòch cn thuéxếp.” V mtS Du có:phn mt mi:ì“Có th s¸không gp nhưng²cũng phi mauchóng đi th.”Ї

Nói xong, SéDu phân phóqun gia chun[b l vtïri đi rangoài. Tưng Thunìchn ch nói:³Trên ngưi muicòn đang bthương, cn phingh ngơi…

SDu lc đu,nói thng: “TiuĨTht vn cònîtrong thiên lao,mui không yênftâm.”

Nói xong,únàng lp tcìbưc ra calên xe. Nàngĺlit kê ramt nhóm danhsách, gm nhngãngưi có thĩnói chuyn hoccó th giúpđ, ri tmình đến tngl vt.

Nhng ngưi°đó va nghe:nàng ti đãri rít đóngìca không gp.

PhTrưng công chúaìcũng thế. NhưngıS Du biết,trưc gi Trưngcông chúa làmt ngưi yêutin, dù thythế nhưng vơmt nàng vnĪbt đng. SDu âm thmìgp ngân phiếuíli ri nhétÍvào tay ngưihu, thp gingnói: “Ta biếtquy c ca)Trưng công chúa,nhng bc than(*) này đuda theo sthích ca Trưngâcông chúa.”

(*)ôBc than (银骨):trong truyn chÎghi bc than,nhưng mình đoánĭnó là bcthan sương (银骨炭),đây là loithan màu sươngtrng, không khói,khó đt, khôngd tt. Chưngph ni vthưng đem vàocung ng dng.

Đámngưi hu thyìthế thì khôngĮnói gì, âmưthm nhét ngânphiếu vào tayóáo, mang đíS Du tng,ct đi.

Sau khi³S Du viếngthăm hết mưiìmt ph đìca tt cđi thn thì²tri đã ti)mt. Nàng lngl đi tiìthiên lao, lyýth bài Sph ra, sauđó phát ítưbc mi điđưc mt khc(*)thăm tù. Binhlính canh gilng lng mangnàng tiến vào.

(*) Mt khc:ê15 phút

V Unb nht riêngImt phòng. SDu va vàoĪđã thy V]Un ngi ngayângn cnh cangc. Chàng đãthay áo tùïnhân, tóc xõaxung, sc mtjhơi tái nht.²Chàng thy SDu ti thìkh mm cưi:ĭNhanh như vymà tu tu)đã đến ri?”ĭ

S Du khônglên tiếng, nàngЇquan sát VUn t trênìxung dưi. Binhũlính bên cnhnnh nt cưinói: “Thiếu phuìnhân, ngài nóichuyn mau mtíchút, ta trôngìchng cho ngài.”

S Du gtđu mm cưi,ếl đ đáp:(Đa t đinhân.”

Dt li,Vãn Nguyt phía sau đưabc ti, binhêlính vi vàngôkhoát tay: “Khôngcó gì, khôngcó gì.”

Vaìnói xong, hnta cũng luiĮxung. Vãn Nguytgiao hp thc¹ăn cho SDu ri cũnglui xung theo.ÎTrong lao chcòn li SêDu và VUn. S Dufthy v mtĩV Un bìnhЇtĩnh thì âncn hi: “Bn}h có đánhɪđ không?”

“Đệ không biết…” Vệ Uẩn khàn giọng.

Giọng Vệ Uẩn nghẹn ngào. Sở Du bình tĩnh nghe, trấn định nói: “Tiểu Thất, đừng đau lòng, hãy kể tóm tắt mọi chuyện, bắt đầu từ lúc đệ cảm thấy bất thường.”

“Không có.” Vệ Uẩn cười: “Dù sao cũng là dưới chân Thiên tử, đệ không phạm tội, họ có thể làm gì được?”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nắm hộp thức ăn, đè nén tâm trạng.

Sở Du không lên tiếng, nàng bước tới gần cửa, mở hộp thức ăn ra, đưa điểm tâm tới: “Đệ đói thì cứ lấy ăn, điểm tâm và bánh bao thì giấu đi. Ta không biết bao giờ mới có thể cứu đệ ra ngoài, đừng để đói bụng…”

“Không có.” Vệ Uẩn cười: “Dù sao cũng là dưới chân Thiên tử, đệ không phạm tội, họ có thể làm gì được?”

Vệ Uẩn nghe thế thì tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lời tẩu tẩu nói phải, nhưng thiên lao không phải nơi sài lang hổ báo, mỗi ngày đệ đều ở chỗ này ăn uống ngủ nghỉ, không thấy đói. Tẩu tẩu làm vậy, người không biết còn nghĩ rằng tẩu đã từng ở thiên lao đấy.”

“Trước khi các người đi, ta đã dặn đệ không được đuổi theo tàn binh, tất cả lấy ổn định là chính. Tại sao lại có thể truy kích tàn binh, hơn nữa còn bị toàn diệt tại Bạch Đế Cốc?”

Đúng là đã từng thật.

Sở Du ngẩn người nhớ đến đời trước, trước khi cung biến, nàng là thê tử của Cố Sở Sinh, cho nên cũng bị nhốt trong thiên lao.

Sở Du nhíu mày, thấy chàng lắc đầu nói: “Đệ cũng không biết rõ. Rõ ràng trước giờ phụ thân và huynh trưởng đều không phải là người như thế… Đệ không biết rốt cuộc tại sao hôm đó họ lại giống như bị bỏ bùa vậy. Đệ đã khuyên nhưng phụ thân cứ nhất định đuổi theo, đệ khuyên không được nên họ phạt đệ đi kiểm kê quân lương rồi bỏ đi mất. Trước khi đi, đại ca còn nói chuyện không giống như đệ nghĩ, bảo đệ đừng lo lắng. Sau đó…”

Cuộc sống nơi này nào có nhẹ nhàng như Vệ Uẩn nói.

Cuộc sống nơi này nào có nhẹ nhàng như Vệ Uẩn nói.

Nàng mấp máy môi, không nói gì, nhưng vẫn nhét điểm tâm vào.

Vệ Uẩn biết nàng không tin, vội nói: “Đệ nói thật, vừa rồi đệ còn mới ngủ dậy, tẩu vào nên đánh thức…”

Vệ Uẩn nghe thế thì tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lời tẩu tẩu nói phải, nhưng thiên lao không phải nơi sài lang hổ báo, mỗi ngày đệ đều ở chỗ này ăn uống ngủ nghỉ, không thấy đói. Tẩu tẩu làm vậy, người không biết còn nghĩ rằng tẩu đã từng ở thiên lao đấy.”

Vệ Uẩn biết nàng không tin, vội nói: “Đệ nói thật, vừa rồi đệ còn mới ngủ dậy, tẩu vào nên đánh thức…”

“Trên đất có máu.”

Sở Du mở miệng, Vệ Uẩn cứng đờ. Nàng nói tiếp: “Từ nãy đến giờ đệ chưa từng đổi tư thế. Vệ Uẩn, đệ có dám đứng lên hay không?”

Sở Du mở miệng, Vệ Uẩn cứng đờ. Nàng nói tiếp: “Từ nãy đến giờ đệ chưa từng đổi tư thế. Vệ Uẩn, đệ có dám đứng lên hay không?”

Vệ Uẩn không động đậy. Tầm mắt Sở Du rơi lên chân chàng, Vệ Uẩn gượng cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là đau chân…”

Vệ Uẩn trầm mặc. Sở Du nhìn chàng, lạnh giọng: “Đứng lên!”

Vệ Uẩn trầm mặc. Sở Du nhìn chàng, lạnh giọng: “Đứng lên!”

Sở Du ngẩn người nhớ đến đời trước, trước khi cung biến, nàng là thê tử của Cố Sở Sinh, cho nên cũng bị nhốt trong thiên lao.

Vệ Uẩn không động đậy. Tầm mắt Sở Du rơi lên chân chàng, Vệ Uẩn gượng cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là đau chân…”

“Trên đất có máu.”

“Có nứt xương không?”

Sở Du rủ mắt, kéo ngăn cuối cùng của hộp đựng thức ăn ra. “Những thứ này đều là thuốc tốt nhất trong phủ, đệ giấu kỹ đi. Đa phần gạch trong phòng giam đều có thể lật lên, bên trong đã bị phạm nhân khoét rỗng đi nhiều, đệ cứ giấu trong đó. Ta sẽ mau chóng cứu đệ ra ngoài, có điều trước tiên đệ phải nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vệ Uẩn không lên tiếng. Sở Du nắm hộp thức ăn, đè nén tâm trạng.

“Có nứt xương không?”

Sở Du không lên tiếng, nàng bước tới gần cửa, mở hộp thức ăn ra, đưa điểm tâm tới: “Đệ đói thì cứ lấy ăn, điểm tâm và bánh bao thì giấu đi. Ta không biết bao giờ mới có thể cứu đệ ra ngoài, đừng để đói bụng…”

“Trước khi các người đi, ta đã dặn đệ không được đuổi theo tàn binh, tất cả lấy ổn định là chính. Tại sao lại có thể truy kích tàn binh, hơn nữa còn bị toàn diệt tại Bạch Đế Cốc?”

Đúng là đã từng thật.

“Đệ không biết…” Vệ Uẩn khàn giọng.

Sở Du nhíu mày, thấy chàng lắc đầu nói: “Đệ cũng không biết rõ. Rõ ràng trước giờ phụ thân và huynh trưởng đều không phải là người như thế… Đệ không biết rốt cuộc tại sao hôm đó họ lại giống như bị bỏ bùa vậy. Đệ đã khuyên nhưng phụ thân cứ nhất định đuổi theo, đệ khuyên không được nên họ phạt đệ đi kiểm kê quân lương rồi bỏ đi mất. Trước khi đi, đại ca còn nói chuyện không giống như đệ nghĩ, bảo đệ đừng lo lắng. Sau đó…”

Sở Du rũ mắt, kéo ngăn cuối cùng của hộp đựng thức ăn ra. “Những thứ này đều là thuốc tốt nhất trong phủ, đệ giấu kỹ đi. Đa phần gạch trong phòng giam đều có thể lật lên, bên trong đã bị phạm nhân khoét rỗng đi nhiều, đệ cứ giấu trong đó. Ta sẽ mau chóng cứu đệ ra ngoài, có điều trước tiên đệ phải nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng Vệ Uẩn nghẹn ngào. Sở Du bình tĩnh nghe, trấn định nói: “Tiểu Thất, đừng đau lòng, hãy kể tóm tắt mọi chuyện, bắt đầu từ lúc đệ cảm thấy bất thường.”

4.8 41 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

379 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thanh Thư
Thanh Thư
3 Năm Cách đây

Cả Vệ gia đều là tướng sĩ có kinh nghiệm chứ nào phải dạng hữu dũng vô mưu đâu mà mắc bẫy dễ dàng thế được, âm mưu hay dương mưu thì rồi cũng có ngày bị lật tẩy thôi ?

379
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!