Chương 21:
Nếu ta không thích chàng, thì thật tốt biết bao
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn nghe thấy lời Sở Du thì ngẩn người.
Thiếu nữ ấy đi càng lúc càng xa, tính đi tính lại cũng chỉ mới lớn hơn chàng một tuổi, nhưng khí thế lại hoàn toàn khác biệt.
Hoặc giả giống như chàng muốn mình mau chóng trưởng thành để bảo vệ Vệ phủ, nàng cũng có cảm giác mình là trưởng tẩu nên phải bảo vệ chàng?
zenszens.wordpress.com
Vệ Uẩn nhìn bóng lưng Sở Du. “Bị chết thực thảm” Này hình dung thật sự nửa phần không sảm thủy, nhưng nếu chính là.
Bản thân Sở Du không phát hiện, nhưng Vệ Uẩn lại thấy rất rõ, vết máu in hằn sau lưng Sở Du.
zenszens.wordpress.com
Nàng bị thương, nhưng vẫn nở nụ cười, ngay cả giọng điệu cũng không hề run rẩy đau đớn. Dương Trần nhanh chóng tra xét một vòng, cách ly dịch loại này này nọ có thể cách ly mùi.
Giống như ban ngày, rõ ràng lúc nhìn thấy quan tài của trượng phu, trong mắt nàng đong đầy nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười đứng dậy đỡ chàng, đưa cho chàng một chén rượu mừng thắng lợi.
zenszens.wordpress.com
Chuyện gì nàng cũng chôn giấu trong lòng, bề ngoài tỏ ra nhẹ nhàng như gió, hững hờ như mây, lấy dáng vẻ điềm tĩnh nhất đối mặt với chàng, dùng hành động thể hiện cho chàng thấy: Không sao, tất cả đều khỏe mạnh.
Tại sao lại không nói thật với chàng? Gạo vốn đang trong lòng đau chính mình 7 hào bị người đoạt , sau đó ngẩng đầu nhà mình.
Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu đầy ắp hình ảnh vết máu trên lưng nàng. Miệng hô tẩu tử trên thực tế chính là bắt nó cho rằng zombie về sau cũng là đồ chơi gạo lúc.
Bị đánh đến tụ huyết, xương đùi đau nhức, nhưng nội tâm lại có cảm giác đau đớn dữ dội hơn cả vết thương bên ngoài.
Bởi vì nhỏ yếu nên phải chịu bó tay, không thể làm gì.
zenszens.wordpress.com
Chàng chưa bao giờ có cảm giác khát vọng quyền lực đến vậy.
zenszens.wordpress.com
Trên đường đưa phụ thânêvà huynh trưởngịtrở về, chàngịchỉ nghĩ làmẹsao tra rõἷchân tướng, làmậsao giải trừĭoan khiên, làmẳsao trở thànhịtrụ cột giajtộc, chèo chốngỹVệ gia.
Ngay khiἲngười nữ tửăấy mìm cườiơnói ra câuầ“Tẩu tẩu bảoịvệ đệ” ,ểchàng mới cảmừnhận được thựcệtế mình nhỏờbé vô lựcjbiết bao. Thậmũchí chàng cònĬkhông bằng mộténữ lưu yếuἷớt, tuy rằngĮlà tẩu tửIchàng, nhưng lại,chỉ là tiểuícô nương lớnÍhơn chàng mộtἷtuổi.
Chàng phải sốngἴsót.
Vệ Uẩn mởđchoàng mắt.
Chàng ầmềthầm tự nhủ,ýchàng nhất địnhềphải sống, phảiẻđứng lên. Chàngỉmuốn trở thànhèngười che gió{che mưa choĮngười khác. Chỉựcần còn sốngẻmột ngày, tuyệtẳđối chàng khôngìcho phép Vệígia phải trảiỏqua nỗi thốngἳkhổ như ngàyầhôm nay!
Sở Duịbước ra từįtrong thiên lao,,trong lòng suy°ngẫm về đầuèmối mà VệíUẩn kể.
Thái tửégiám quân, DiêuỏDũng là cữuỷcữu(*) của Tháiồtử, tất nhiênẩông ta tớiàBạch Thành làấdo sự chỉửthị của Tháiɨtử, sau đóīâm thầm mưuíđồ kế hoạchũbí mật vớiựVệ Trung.
(*) Cữu cữu: cậu, anh của mẹ
Nhưng bởiăvì nguyên nhânũnào đó khiếnũkế hoạch thấtùbại, Diêu Dũngộđổ hết tráchềnhiệm lên ngườiữVệ gia. MàựHoàng đế… chắcửhẳn cũng biếtỉđiều này.
Sở Duἰngồi lên xe³ngựa, ngón tayầgõ lên đùiḻsuy tư.
Trong chuyệnĩnày, rốt cuộcıHoàng đế chỉĮbiết, hay cóâtham dự vào?
Thấtìbại lần nàyểlà do HoàngĬđế, cho nênĩVệ gia phảiữđậy nắp nộiốthay ông ta;Ïhay chuyện lần³này là doỉThái tử, Hoàngἶđế muốn cheấgiấu cho hắnɨta; hoặc làἰHoàng đế vốnīcó ý diệtỉtrừ Vệ gia?
Không,ứkhông thể nào.
Trongỉchớp mắt, SởỵDu loại bỏũngay đáp ánĩthứ ba.
Tạ tháiưphó đứng vềïphía Vệ gia.ớLúc phát hiệnênội tình, ôngưvẫn đứng raữgiúp đỡ Vệ[gia. Việc nàyộđủ để chứngờminh, Hoàng đếÏkhông hề muốnịđuổi tận giếtítuyệt Vệ gia,ĺthậm chí cònỳsinh lòng áy:náy. Nếu Hoàngἲđế vốn muốnīdiệt trừ Vệẵgia, chắc chắnờVệ Uẩn khôngɩthể trở vềìđược.
Và Hoàng đếìchắc chắn sẽἷkhông bao giờêbỏ sót bấtíkỳ mầm mốngἷnào của Vệậgia.
Chỉ cần khôngịphải Hoàng đếjcó ý diệtịtrừ, vậy thìổVệ gia sẽ:an toàn.
Sở Duỉsuy tư trởĩlại phủ TrấnįQuốc Hầu, TưởngúThuần vẫn còníđang đợi nàng.°Sở Du nhìnỉthấy Tưởng Thuầnjthì cười hỏi:ỉ“Sao tỷ cònἲchưa ngủ?”
“Muộiỏcòn chưa trởớlại, sao tỷἱdám ngủ.”
TưởngľThuần tiến lênĩđỡ nàng ngồiļxuống: “Hôm nayịthế nào?”
“Cóòchút manh mối.”ĩ
Sở Du ngẩng:đầu nhìn Tưởng‹Thuần: “Những ngườiỉtrong phủ saoìrồi?”
“Trương Hàmứvà Vương Lamíkhóc thảm thiết,ổtỷ đã khuyên¸trở về rồi.°Diêu Giác ởĩtrong phòng mắngἲTào Diễn mộtúhồi rỗi cũngảngủ mất. TạứCửu ở trongộlinh đường, không)biết đã vềểphòng chưa.”
Trongílời nói TưởngЇThuần có chútùmệt mỏi, nàngỉấy nói tiếp:í“Hôm nay ngườiútrong gia tộcẽhọ cũng cóìtới, không biết}đã nói gì.”ỉ
Sở Du gậtắđầu, nói vớiİTưởng Thuần: “Tỷờcực khổ rồi.”ề
“Tỷ không sao.”²Tưởng Thuần gượngỵcười: “Đều làằmấy chuyện lông³gà vỏ tỏi,ừchỉ có muội…”ï
Tưởng Thuần thởÎdài: “A Du,ɨnếu không cóỷmuội ở đây,{ta sợ bảnẫthân mình đã…”°
Nàng ấy không nói tiếp, nhưng Sở Du biết Tưởng Thuần muốn nói gì. Đời trước nàng không ở đây, nàng cũng hiểu được tại sao đời trước Tưởng Thuần lại đưa ra sự lựa chọn đó. Sở Du cầm tay nàng, khàn giọng nói: “Muội ở đây.”
Tạ Cửu chậm rãi nhắm mắt lại, cổ họng run run, nghẹn ngào một hồi mới khản giọng nói tiếp: “Ta sợ ta sẽ thích chàng. Cuộc đời nữ nhân vốn đã khó khăn, thân là thứ nữ lại càng khó khăn gấp bội. Cuộc đời ta đã định sẵn như vậy, thích hay không thích sẽ khiến con đường ngày càng gian nan hơn.”
“Không nói nữa.” Tưởng Thuần nuốt nước mắt vào trong. “Về ngủ trước đi.”
Tưởng Thuần rất được việc. Sở Du ra ngoài nửa ngày mà linh đường Vệ phủ đã dựng xong hết, Vệ Phong cũng đã an trí vào quan tài mới.Nàng ta lặng lẽ nhìn quan tài, thanh âm bình ổn: “Hôm nay mẫu thân đến bảo ta xin Tiểu Thất một phong thư phóng thê. Hiện giờ, Thánh tâm chưa định, ta đợi ở Vệ gia, sợ rằng sẽ chôn cùng nơi này. Vạn nhất bảy vạn người đó là lỗi của Vệ gia, tội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ như cả nhà bị sao trảm(*) thì ta phải làm sao?”
“Tỷ đi trước đi.” Sở Du cười: “Cả ngày nay tỷ cũng mệt rồi, ngủ nửa đêm trước, muội tới linh đường canh chừng thất tinh đăng, đến quá nửa đêm thì tỷ đến thay muội cũng được.”
“Không nói nữa.” Tưởng Thuần nuốt nước mắt vào trong. “Về ngủ trước đi.”“Cô xem.” Nàng ta đứng dậy, bước tới bên quan tài Vệ Nhã, đặt bàn tay lên trên, cúi đầu nhìn người nọ tựa như đang ngủ, còn nàng ta thì đang ngắm nhìn dung nhan đang say giấc kia. Tạ Cửu mỉm cười, nước mắt chợt rơi: “Nếu ta không thích chàng, thì thật tốt biết bao.”
Tưởng Thuần do dự một lát nhưng vẫn gật đầu, đi cùng Sở Du một đoạn đường rồi trở về ngủ.
) : tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội
“Lần sau gặp Tiểu Thất…” Giọng nói Sở Du bình thản: “Ta sẽ xin giúp cô.”
Tưởng Thuần rất được việc. Sở Du ra ngoài nửa ngày mà linh đường Vệ phủ đã dựng xong hết, Vệ Phong cũng đã an trí vào quan tài mới.
“Tỷ đi trước đi.” Sở Du cười: “Cả ngày nay tỷ cũng mệt rồi, ngủ nửa đêm trước, muội tới linh đường canh chừng thất tinh đăng, đến quá nửa đêm thì tỷ đến thay muội cũng được.”
Sở Du thay y phục rồi trở lại linh đường, vừa mới vào đã thấy một bóng người ngồi đấy. Nàng ta mặc áo trắng, quỳ trên đất trước linh đường thờ phụng, trông chừng thất tinh đăng.
Tưởng Thuần do dự một lát nhưng vẫn gật đầu, đi cùng Sở Du một đoạn đường rồi trở về ngủ.
Thất tinh đăng có bảy ngọn đèn dầu. Dựa theo văn hóa của Đại Sở, con người sau khi chết cần phải có thất tinh đăng chiếu sáng đường đến hoàng tuyền. Người nhà cần trông chừng bảy ngọn đèn này, bảy ngày đầu không thể tắt, nếu không người ấy sẽ không thể tìm được đường xuống hoàng tuyền, trở thành cô hồn dã quỷ.
Những nàng không nói lời này ra miệng, Tạ Cửu rủ mắt: “Ta cứ tưởng rằng mình sẽ sợ hãi lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy chàng trở lại, đột nhiên ta không sợ nữa.”
Huống chi, nàng biết rõ năm đó Vệ gia không bị sao trảm. Năm đó không có, bây giờ có nàng giúp đỡ, sao lại thành có được?“Cô không sợ sao?”. Tạ Cửu quay đầu nhìn nàng. Sở Du không lên tiếng.
Hôm nay người nhà Vệ gia mới trở về, nên thất tinh đăng cũng mới vừa được thắp.
Nhưng sống lại một đời, nàng cảm thấy chuyện sinh tử cũng chẳng đáng sợ mấy. Khi đã từng đi qua rồi, ngoảnh đầu lại, chúng ta sẽ cảm thấy can đảm hơn.Nàng ấy không nói tiếp, nhưng Sở Du biết Tưởng Thuần muốn nói gì. Đời trước nàng không ở đây, nàng cũng hiểu được tại sao đời trước Tưởng Thuần lại đưa ra sự lựa chọn đó. Sở Du cầm tay nàng, khàn giọng nói: “Muội ở đây.”
Sở Du đi vào, quỳ gối bên cạnh nữ tử kia, nhỏ giọng chào: “Cô cũng ở đây à.”
“Tình hình thế nào?”
“Ừ.”
Tạ Cửu nhàn nhạt mở miệng, đảo mắt nhìn: “Gặp Tiểu Thất chưa?”
(*) Sao trảm (
“Gặp rồi.”
“Tình hình thế nào?”
抄斩
Sở Du không lên tiếng, Tạ Cửu cũng không hỏi nữa. Tạ Cửu biết Sở Du không an tâm về nàng ta nên cũng không ép hỏi.
Tạ Cửu nhàn nhạt mở miệng, đảo mắt nhìn: “Gặp Tiểu Thất chưa?”
Nàng ta lặng lẽ nhìn quan tài, thanh âm bình ổn: “Hôm nay mẫu thân đến bảo ta xin Tiểu Thất một phong thư phóng thê. Hiện giờ, Thánh tâm chưa định, ta đợi ở Vệ gia, sợ rằng sẽ chôn cùng nơi này. Vạn nhất bảy vạn người đó là lỗi của Vệ gia, tội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ như cả nhà bị sao trảm(*) thì ta phải làm sao?”
Thất tinh đăng có bảy ngọn đèn dầu. Dựa theo văn hóa của Đại Sở, con người sau khi chết cần phải có thất tinh đăng chiếu sáng đường đến hoàng tuyền. Người nhà cần trông chừng bảy ngọn đèn này, bảy ngày đầu không thể tắt, nếu không người ấy sẽ không thể tìm được đường xuống hoàng tuyền, trở thành cô hồn dã quỷ.
“Tình hình thế nào?”Tạ Cửu nhàn nhạt mở miệng, đảo mắt nhìn: “Gặp Tiểu Thất chưa?”(*) Sao trảm (Những nàng không nói lời này ra miệng, Tạ Cửu rủ mắt: “Ta cứ tưởng rằng mình sẽ sợ hãi lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy chàng trở lại, đột nhiên ta không sợ nữa.”抄斩) : tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội
“Gặp rồi.”Sở Du không lên tiếng, Tạ Cửu cũng không hỏi nữa. Tạ Cửu biết Sở Du không an tâm về nàng ta nên cũng không ép hỏi.
“Lần sau gặp Tiểu Thất…” Giọng nói Sở Du bình thản: “Ta sẽ xin giúp cô.”
Sở Du đi vào, quỳ gối bên cạnh nữ tử kia, nhỏ giọng chào: “Cô cũng ở đây à.”
“Cô không sợ sao?”. Tạ Cửu quay đầu nhìn nàng. Sở Du không lên tiếng.
Sở Du thay y phục rồi trở lại linh đường, vừa mới vào đã thấy một bóng người ngồi đấy. Nàng ta mặc áo trắng, quỳ trên đất trước linh đường thờ phụng, trông chừng thất tinh đăng.
Nếu như là trước đây, nàng cũng giống như Tạ Cửu, đương nhiên… sẽ sợ.
Nhưng sống lại một đời, nàng cảm thấy chuyện sinh tử cũng chẳng đáng sợ mấy. Khi đã từng đi qua rồi, ngoảnh đầu lại, chúng ta sẽ cảm thấy can đảm hơn.
Hôm nay người nhà Vệ gia mới trở về, nên thất tinh đăng cũng mới vừa được thắp.
Huống chi, nàng biết rõ năm đó Vệ gia không bị sao trảm. Năm đó không có, bây giờ có nàng giúp đỡ, sao lại thành có được?
“Ừ.”
Những nàng không nói lời này ra miệng, Tạ Cửu rủ mắt: “Ta cứ tưởng rằng mình sẽ sợ hãi lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy chàng trở lại, đột nhiên ta không sợ nữa.”
“Ta không muốn gặp chàng.” Tạ Cửu than nhẹ: “Ta sợ nhìn thấy chàng ta sẽ không muốn bỏ đi nữa, mà lại muốn đi theo chàng. Khi A Nhã còn sống, chàng cứ hay hỏi ta có thích chàng không, vì chàng không cảm giác được ta thích chàng. Thật ra thì…”
Tạ Cửu chậm rãi nhắm mắt lại, cổ họng run run, nghẹn ngào một hồi mới khản giọng nói tiếp: “Ta sợ ta sẽ thích chàng. Cuộc đời nữ nhân vốn đã khó khăn, thân là thứ nữ lại càng khó khăn gấp bội. Cuộc đời ta đã định sẵn như vậy, thích hay không thích sẽ khiến con đường ngày càng gian nan hơn.”
“Cô xem.” Nàng ta đứng dậy, bước tới bên quan tài Vệ Nhã, đặt bàn tay lên trên, cúi đầu nhìn người nọ tựa như đang ngủ, còn nàng ta thì đang ngắm nhìn dung nhan đang say giấc kia. Tạ Cửu mỉm cười, nước mắt chợt rơi: “Nếu ta không thích chàng, thì thật tốt biết bao.”
Nếu như k thích thì có thể yên tâm ra đi r. Nhưng ng như thế, làm sao có thể không thích. Tạ Cửu vốn đã k có sự lựa chọn r
Vệ gia như lò đào tạo goodboy vậy đó, không yêu cũng không được.
Haiz thật ra ngay từ đầu mình đã không ghét Tạ Cửu rồi vì mình thật sự hoàn toàn hiểu cách sống và lối suy nghĩ của nàng. Nhưng mà người như Vệ Nhã, làm sao có thể không động lòng được?
Hơi sạn nhỉ?
Mấy chap trước lúc nữ chính về lại mặt, có nhắc tới vụ Sơ Cẩm lớn hơn Vệ Uẩn 1 tuổi
Chap này cũng nói nữ chính chỉ hơn Vệ Uẩn 1 tuổi mà thôi, thế hoá ra hai chị em gái cùng 1 mẹ sinh ra này bằng tuổi ư? ?