Chương 22:
Cô nương, cô thật xinh đẹp
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Sở Du lẳng lặng nhìn nàng ta.
Ban đầu cảm giác của nàng đối với Tạ Cửu chưa thể gọi là thích. Nhưng hôm nay, thấy nàng ta như vậy, tất cả cảm xúc trong nàng đều tuôn trào.
Đời trước Tạ Cửu vội vã ra đi, có lẽ vì biết càng đi muộn, sẽ càng phải đối mặt với thực tế thê lương đẫm máu, và sẽ càng đau đớn hơn nữa.
zenszens.wordpress.com
Nếu chưa từng kết giao sâu với một người, chúng ta chẳng thể nào biết được họ là thiện hay là ác. Dù sao hắn đã muốn thấy lão đại tưởng động đao tử , là mặt sau cái kia tiểu tỷ tỷ vỗ vỗ lão.
Sở Du nhìn Tạ Cửu im lặng ngắm nhìn Vệ Nhã. Nàng ta từ từ xoay đầu lại: “Cô có biết bây giờ Thái tử và Lục hoàng tử đang tranh nhau ngôi vị Hoàng đế không?”
Mẹ ruột của Thái tử xuất thân Diêu gia, mà Lục hoàng tử lại xuất thân từ đại tộc Vương thị, là quý nữ danh môn chân chính. Đồng sự A đại thước, đồng sự B Đường An, đồng sự C bí đao, còn có Âm Âm tỷ.
Sở Du không hiểu tại sao Tạ Cửu lại đột nhiên nói lời này, nhưng nàng biết với tính tình của Tạ Cửu, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đề cập. Vì vậy nàng im lặng không nói, kiên nhẫn ngồi nghe.
Tay Tạ Cửu lướt nhẹ qua quan tài, bình tĩnh lên tiếng: “Bệ hạ ủng hộ Diêu gia giàu có, lập nữ nhi Diêu thị làm Hoàng hậu, lập con trai làm Thái tử, mục đích chính là vì quyền hành. Lục hoàng tử đại biểu cho thị tộc, còn Diêu gia là cây đao của Hoàng đế. Nhưng nếu giao tôn vị một nước cho một cây đao có thích hợp hay không?”
“Chuyện này...” Sở Du suy(tư: “Đây làịđiều mà vănêvõ triều đình:đều đang suyỉnghĩ.”
“Thái tử²đương nhiên cũng]sẽ nghĩ vậy.”ẵTạ Cửu rủừmắt: “Hai nămắtrước, Vương thịữvà Diêu thịớtranh nhau mảnhỳđất Hà Tây,ἱBệ hạ đểẻcho phụ thân(*)ửtham mưu lựaἷchọn. Một buổiĩtối Thái tửịtừng đến Vệ{phủ, dường như)hôm đó đãđxảy ra tranhìchấp rất lớn,ĩThái tử cũng)bỏ đi trongỏđêm.
(*) Phụ thân:ḽĐang nói tớiẩVệ Trung
“Sau nàyÎmảnh đất Hà)Tây rơi vàoỉtay Vương thị.”ợHình như SởḽDu hiểu raịgì đó, TạổCửu gật đầu,ýánh mắt mangẻtheo tia sắcởlạnh: “Lần nàyòThái tử giámļquân, Diêu Dũngỗlên chiến trường.¸Nếu như chuyện,này là doỉThái tử ởấtrong gây khóịdễ, cô có‹thể nghĩ raậkế sách ứngùphó gì chưa?”ớ
Sở Du khôngílên tiếng.
Đời trướcổngười cuối cùngɨlên ngôi khôngÎphải là Tháiủtử, cũng khôngIphải là Lụcịhoàng tử, màìlà Thập Tamậhoàng tử, bâyẳgiờ mới haiἷtuổi.
Năm đó Lụcũhoàng tử lênĩngôi. Vệ Uẩnắdẫn người xôngἶthẳng vào Hoàngỉthành, nội ứngăngoại hợp vớiḹCố Sở Sinh,Ïtrảm Lục hoàngЇtử, cùng phụḻtá Hoàng hậuậvà ấu tửĩlên ngôi. Từệđó, Cố SởíSinh và VệÏUẩn, một bênệvăn, một bênìvõ, đấu tríĨđấu dũng tớiÍkhi nàng chết.
Khôngļbiết sau khiốnàng chết thìítình hình thếệnào, nhưng nàngớbiết, trước khijnàng chết, Thái‹tử đã chếtỳtrước rồi. Màỷcái chết củaĩhắn ta khôngìthoát khỏi liênõquan đến mộtèngười ——
Trưởng côngļchúa – LýĨXuân Hoa.
Hôm nay,inàng vừa đếnfbái kiến ngườiínày.
Đời trướcặLý Xuân HoaÏgả con gáiầmình là LýọNguyệt Vãn choêThái tử. Bà(*)iyêu cầu hắníta toàn tâmốtoàn ý đốiòxử tốt vớiḷcon gái mình.fThái tử đãảđồng ý, nhưngḽhắn ta vẫn(ở bên ngoàiéthâu hoan. Trongılúc Lý NguyệtđVãn mang thaiỷthì phát hiệnếra chuyện này,ọnàng ta kíchĮđộng đến sinhἳnon, cuối cùng{vì khó sinhḻmà chết. Từỉđó, Lý XuânỉHoa nổi giậnìmà chuyển sangềphe Lục hoàng{tử, dốc lòngằđối nghịch vớiãThái tử.
(*) Thậtỡra mình nghĩìLý Xuân Hoaểkhông già lắmựđâu, trong truyệnЇbảo bà lấyĬchồng hồi còn]trẻ, có mộtἲđứa con gáiḹđến tuổi cậpẳkê, mà ngườiệhồi xưa lấyýchồng khá sớm,íví như SởỳDu lấy chồngìlúc 15 tuổi.ổCho nên mìnhẽđoán tuổi tácơcủa Lý XuânảHoa khoảng chừngễ30-31 trở lên,}nhưng nếu xưngİnàng ta thì°có vẻ trẻἶquá, thôi thìļcứ dùng từἰ“Bà ta” ,Icác bạn cứ(ngầm hiểu làầvẫn còn trẻõchán nha.
Bây giờẳThái tử và¹Lý Nguyệt Vãnĩvừa mới đínhóhôn, Lý XuânẵHoa còn chưaếbiết những chuyệnľhoang đường củaẳThái tử. NếuÍđể bà taıbiết thì sao?
Sở[Du nghĩ ——ídựa theo bản¸tính yêu conínhư mạng củaựLý Xuân Hoa,ốnếu bà taảbiết Thái tửÏlàm những chuyệnẩđó bên ngoài,ạsao bà taįcó thể đểĩyên được?
Nếu bàἵta muốn trútĩgiận thì cũngìcần tìm lýưdo. Bây giờ,ễgiả sử chuyệnÏVệ gia rơifvào tay LýìXuân Hoa, tấtợcó thể tiếníhành thuận lợiảsuôn sẻ.
Sở Duísuy xét mộtɪlượt rồi thở³phào một hơi,ỉnói với TạĩCửu: “Ta đãḹhiểu, đa tạ.”ẩ
Tạ Cửu nhìnįvẻ mặt SởÎDu thì biếtórằng nàng đã,tìm được cách.ĩNàng ta gậtãđầu, không nhiềuálời nữa, ánhứmắt lại đặtĩtrên quan tàiàVệ Nhã. Hồiịlâu sau, nàngịta mới khảnĭgiọng lên tiếng:Ĭ“Ta đi rồiĮsẽ không trởụlại. Lúc chàngỉcòn sống, taữđối với chàngļhết lòng. Chàng°đi rồi taîcũng sẽ khôngìtiếc nuối. KiếpÏsau…”
Nàng taĩsiết chặt nắmÎtay, khẽ runảrun: “Ta vàịchàng lại làmıvợ chồng.”
Nóiļxong, nàng taĩdứt khoát xoayingười bỏ đi.
Từἱnhỏ nàng taỉđã ích kỷã—— Tạ Cửuìdặn lòng ——óNàng ta đãilàm hết sứcứnhững gì cóḽthể cho VệớNhã.
Nhìn bóngỡlưng Tạ Cửu¹rời đi, Sở{Du không nhịnïđược gọi nàng:è“Tạ Cửu!”
TạòCửu dừng bước,ảquay người lại,âánh trăng chiếuấlên bóng dángìtrắng thuần củaờnàng ta. Haiõtay Sở Duļsiết chặt, giấuἷtrong tay áo,İkhẽ cười mộtıtiếng: “Cô nương,ởcô thật xinhἶđẹp.”
Tạ Cửuủsững sờ. Một}lát sau, nàngăta rưng rưng)nở nụ cười.
“Ừ.”iGiọng nói nàngỷta thanh thúy:ệ“Phu quân cũng‹từng nói vớiĩta như thế.”ẹ
“Đi mạnh giỏi.”(Sở Du gậtĩđầu, ánh mắtìnghiêm túc, TạἴCửu cười khẽ:ị“Yên tâm, đờiănày ta nhấtắđịnh sống tốtἱhơn cô.”
“Chuyện{này chưa chắc.”íSở Du mỉmĬcười, tựa ngườiἲlên cây cộtýtrên hành lang.ÍVẻ mặt phóngIđãng phong lưuựgiống như cậuíấm công tửïnhà nào, đôi°mắt hàm chứa¸dịu dàng: “CôÏcó tin không,fđời này taIvà cô đềuÍsẽ tốt đẹp.”ầ
Tạ Cửu khôngἴlên tiếng, nàngộta lẳng lặngĨnhìn Sở Du.
Sựḽan ủi củaļnữ tử thậtàlặng lẽ, thậtĩdịu dàng, nhưng‹lại vô cùngĩhiệu quả. TạĩCửu vốn làếngười nhảy cảm,}đối với ýỵxấu của nhữngèngười khác nàngúta càng nhạyîbén hơn.
Vì vậy]nàng ta gậtíđầu, nói: “Đaỗtạ.”
Sở Du canh chừng đến nửa đêm. Sáng hôm sau, nàng vừa thức dậy đã nhanh chóng gọi người tới.
Tương tư lá phong đỏ.Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, ra vẻ giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria: “Chưa biết chừng Vân Lan Quận chúa đang tìm trượng phu. Dù sao không phải ai cũng có thể thủ tiết cả đời.”
Sở Du nhớ rõ, năm đó Thái tử và nhân tình đã khiến cho Lý Nguyệt Vãn sinh non —— Dù gì chuyện này cũng do Cố Sở Sinh bảo nàng tra xét, Sở Du khó mà không nhớ được. Huống chi, nhân tình đó cũng khiến người ta quá sức kinh hãi thế tục. Bà ta chính là Vân Lan Quận chúa, đường tỷ cùng dòng họ với Thái tử, và là con gái của Thanh Hà Vương. Bà ta ước chừng lớn hơn Thái tử mười hai tuổi, hơn nữa đã thủ tiết từ khi còn trẻ.
Sở Du canh chừng đến nửa đêm. Sáng hôm sau, nàng vừa thức dậy đã nhanh chóng gọi người tới.
Nàng vừa mở miệng hỏi, quản gia đã ngây người, nhưng ông ta mau chóng phản ứng lại, vội đáp: “Đúng vậy, chỗ đó ở ngoại ô, rất xa xôi…”
(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.
Ngay từ lúc Thái tử mười sáu tuổi đã tiện bề câu kết với Vân Lan Quận chúa. Đoạn tình cảm này kéo dài đến hơn… mười năm, khó mà nói không thâm tình. Sở Du tính toán thời gian. Năm nay là năm thứ bảy Thái tử và Vân Lan qua lại, Sở Du suy nghĩ một lát rồi cho người gọi quản gia tới.
“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Du cười, cong cong khóe mắt: “Nữ tử đều thích làm đẹp, không chừng Quận chúa cũng thích mùi hương này thì sao?”
(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.
“Tìm tên ăn mày, đưa tin đến phủ Thái tử. Đừng nói cho tên đó ông là ai, chỉ bảo hắn ta đưa phong thư này thôi.”
“Có phải Vệ gia có một tiểu viện bên cạnh phủ Vân Lan quận chúa hay không?”
Sơn cao thủy viễn, nhân vị hoàn
“Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn
Nàng vừa mở miệng hỏi, quản gia đã ngây người, nhưng ông ta mau chóng phản ứng lại, vội đáp: “Đúng vậy, chỗ đó ở ngoại ô, rất xa xôi…”
(*) Tạm dịch:
Sở Du gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ. Nàng ra lệnh phân phó: “Lấy một ít hương hoàn trong nhà kho của phủ đệ, rồi đến tiểu viện, đốt lửa và ném hương hoàn vào bức tường sát bên phủ quận chúa, đốt suốt cả ngày lẫn đêm.”
Tuy rằng quản gia không hiểu tại sao Sở Du nói vậy nhưng ông vẫn gật đầu, trịnh trọng đáp: “Tiểu nhân đã hiểu.”
“Tìm tên ăn mày, đưa tin đến phủ Thái tử. Đừng nói cho tên đó ông là ai, chỉ bảo hắn ta đưa phong thư này thôi.”
(*) Tạm dịch:
Nói xong, Sở Du lấy giấy bút, đề thơ phỏng theo bút tích Vân Lan Quận chúa:
Ngay từ lúc Thái tử mười sáu tuổi đã tiện bề câu kết với Vân Lan Quận chúa. Đoạn tình cảm này kéo dài đến hơn… mười năm, khó mà nói không thâm tình. Sở Du tính toán thời gian. Năm nay là năm thứ bảy Thái tử và Vân Lan qua lại, Sở Du suy nghĩ một lát rồi cho người gọi quản gia tới.
Nói xong, dường như bà ta cũng không muốn dây dưa tới đề tài của Vệ gia, nên tiếp tục nói: “Trước nay Vân Lan không thích mùi hương, cô đốt như vậy, không cẩn thận sẽ làm mất lòng Vân Lan.”
“Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn
“Ngài ấy còn hỏi xin thiếp thân vài viên hương hoàn. Ta đoán chừng là muốn sau này dùng.”
Sơn cao thủy viễn, nhân vị hoàn
Tương tư lá phong đỏ
Tương tư phong diệp đan.” (*)
(*) Tạm dịch:“Ngài ấy còn hỏi xin thiếp thân vài viên hương hoàn. Ta đoán chừng là muốn sau này dùng.”(*) Tạm dịch:
Núi cao nước xa, người chưa thấy
(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Du cười, cong cong khóe mắt: “Nữ tử đều thích làm đẹp, không chừng Quận chúa cũng thích mùi hương này thì sao?”Một ngọn núi, hai ngọn núi
Lý Xuân Hoa vì bạc nên rất nể tình, cũng không nói thêm cái gì, bà chỉ hỏi: “Biệt viện ở ngoại ô, có phải là tòa nhà cách vách phủ Vân Lan Quận chúa hay không? Năm trước, xuân yến đã được tổ chức tại đó.”Một ngọn núi, hai ngọn núi
Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, ra vẻ giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria: “Chưa biết chừng Vân Lan Quận chúa đang tìm trượng phu. Dù sao không phải ai cũng có thể thủ tiết cả đời.”Một ngọn núi, hai ngọn núiNúi cao nước xa, người chưa thấy
Sơn cao thủy viễn, nhân vị hoànNúi cao nước xa, người chưa thấyTương tư lá phong đỏ.
“Có phải Vệ gia có một tiểu viện bên cạnh phủ Vân Lan quận chúa hay không?”
Năm đó khi nàng gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du đã học được rất nhiều tuyệt chiêu. Một trong những tuyệt chiêu đó chính là ngụy tạo chữ viết của người khác.(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.
Tương tư phong diệp đan.” (*)
Năm đó khi nàng gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du đã học được rất nhiều tuyệt chiêu. Một trong những tuyệt chiêu đó chính là ngụy tạo chữ viết của người khác.
Nói xong, Sở Du lấy giấy bút, đề thơ phỏng theo bút tích Vân Lan Quận chúa:
Nàng cho người đưa thư gửi đến phủ Thái tử thông qua tên ăn mày. Phủ thái tử nghe nói người đưa thư là một nữ tử xinh đẹp thì lập tức bảo trình lên.
Còn Sở Du thì xông hương hoàn, rồi mang theo số lượng lớn vàng bạc đến cửa phủ Trưởng công chúa lần nữa.
Nàng cho người đưa thư gửi đến phủ Thái tử thông qua tên ăn mày. Phủ thái tử nghe nói người đưa thư là một nữ tử xinh đẹp thì lập tức bảo trình lên.
Nhìn số lượng vàng bạc, rốt cuộc Lý Xuân Hoa cũng chịu gặp Sở Du.
Sở Du nhớ rõ, năm đó Thái tử và nhân tình đã khiến cho Lý Nguyệt Vãn sinh non —— Dù gì chuyện này cũng do Cố Sở Sinh bảo nàng tra xét, Sở Du khó mà không nhớ được. Huống chi, nhân tình đó cũng khiến người ta quá sức kinh hãi thế tục. Bà ta chính là Vân Lan Quận chúa, đường tỷ cùng dòng họ với Thái tử, và là con gái của Thanh Hà Vương. Bà ta ước chừng lớn hơn Thái tử mười hai tuổi, hơn nữa đã thủ tiết từ khi còn trẻ.Một ngọn núi, hai ngọn núi
Sở Du mặc y phục trắng, lễ độ vái chào Lý Xuân Hoa. Mùi hương hoàn nồng nặc, trong nháy mắt đã khiến Lý Xuân Hoa chú ý tới. Bà ta cười bảo: “Trên người Vệ thiếu phu nhân có mùi hương thật đặc biệt.”
“Đây là Thập Nhật Hương.” Sở Du đứng dậy, hai tay bưng lễ vật lên đặt trước mặt Lý Xuân Hoa, nàng cười nói: “Mùi hương này nồng đậm, sau khi dính vào thì mười ngày không tiêu tan, hương này là do Vệ phủ đặc chế, thường ngày không dùng đến. Chẳng qua hiện giờ thiếp thân muốn sửa biệt viện ở ngoại ô thành từ đường, cho nên trước tiên bảo người đến biệt việt xông hương, thật không ngờ lại mang theo hương này đến đây, đã để cho Trưởng công chúa chê cười.
Còn Sở Du thì xông hương hoàn, rồi mang theo số lượng lớn vàng bạc đến cửa phủ Trưởng công chúa lần nữa.
Lý Xuân Hoa vì bạc nên rất nể tình, cũng không nói thêm cái gì, bà chỉ hỏi: “Biệt viện ở ngoại ô, có phải là tòa nhà cách vách phủ Vân Lan Quận chúa hay không? Năm trước, xuân yến đã được tổ chức tại đó.”
Nói xong, dường như bà ta cũng không muốn dây dưa tới đề tài của Vệ gia, nên tiếp tục nói: “Trước nay Vân Lan không thích mùi hương, cô đốt như vậy, không cẩn thận sẽ làm mất lòng Vân Lan.”
Năm đó khi nàng gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du đã học được rất nhiều tuyệt chiêu. Một trong những tuyệt chiêu đó chính là ngụy tạo chữ viết của người khác.
“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Du cười, cong cong khóe mắt: “Nữ tử đều thích làm đẹp, không chừng Quận chúa cũng thích mùi hương này thì sao?”
“Ngài ấy còn hỏi xin thiếp thân vài viên hương hoàn. Ta đoán chừng là muốn sau này dùng.”
Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, ra vẻ giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria: “Chưa biết chừng Vân Lan Quận chúa đang tìm trượng phu. Dù sao không phải ai cũng có thể thủ tiết cả đời.”
Ờ mây zing gút chóp chị
Người k vì mình trời chứ đất diệt a… Tạ cửu làm vậy là điêù dễ hiểu
cao tay ghê:))
Sở du thật cao tay
Bắt đầu triển khai bẫyyy
Nc thông minh
Đủ mưu đủ dũng A Du của tui mà là nam nhân quyền khuynh thiên hạ