Sơn hà chẩm – Chương 22

Chương 22:

Cô nương, cô thật xinh đẹp

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Sở Du lẳng lặng nhìn nàng ta.

Ban đầu cảm giác của nàng đối với Tạ Cửu chưa thể gọi là thích. Nhưng hôm nay, thấy nàng ta như vậy, tất cả cảm xúc trong nàng đều tuôn trào.

Đời trước Tạ Cửu vội vã ra đi, có lẽ vì biết càng đi muộn, sẽ càng phải đối mặt với thực tế thê lương đẫm máu, và sẽ càng đau đớn hơn nữa.
zenszens.wordpress.com
Nếu chưa từng kết giao sâu với một người, chúng ta chẳng thể nào biết được họ là thiện hay là ác. Dù sao hắn đã muốn thấy lão đại tưởng động đao tử , là mặt sau cái kia tiểu tỷ tỷ vỗ vỗ lão.
Sở Du nhìn Tạ Cửu im lặng ngắm nhìn Vệ Nhã. Nàng ta từ từ xoay đầu lại: “Cô có biết bây giờ Thái tử và Lục hoàng tử đang tranh nhau ngôi vị Hoàng đế không?”

Mẹ ruột của Thái tử xuất thân Diêu gia, mà Lục hoàng tử lại xuất thân từ đại tộc Vương thị, là quý nữ danh môn chân chính. Đồng sự A đại thước, đồng sự B Đường An, đồng sự C bí đao, còn có Âm Âm tỷ.
Sở Du không hiểu tại sao Tạ Cửu lại đột nhiên nói lời này, nhưng nàng biết với tính tình của Tạ Cửu, nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đề cập. Vì vậy nàng im lặng không nói, kiên nhẫn ngồi nghe.

Tay Tạ Cửu lướt nhẹ qua quan tài, bình tĩnh lên tiếng: “Bệ hạ ủng hộ Diêu gia giàu có, lập nữ nhi Diêu thị làm Hoàng hậu, lập con trai làm Thái tử, mục đích chính là vì quyền hành. Lục hoàng tử đại biểu cho thị tộc, còn Diêu gia là cây đao của Hoàng đế. Nhưng nếu giao tôn vị một nước cho một cây đao có thích hợp hay không?” 

Chuyn này...” S Du suy(tư: “Đây làđiu mà vănêvõ triu đình:đu đang suynghĩ.”

Thái t²đương nhiên cũng]s nghĩ vy.”T Cu rmt: “Hai nămtrưc, Vương thvà Diêu thtranh nhau mnhđt Hà Tây,B h đcho ph thân(*)tham mưu lachn. Mt buiĩti Thái ttng đến V{ph, dưng như)hôm đó đãđxy ra tranhìchp rt ln,ĩThái t cũng)b đi trongđêm.

(*) Ph thân:Đang nói tiV Trung

“Sau nàyÎmnh đt Hà)Tây rơi vàotay Vương th.”Hình như SDu hiu ragì đó, TCu gt đu,ýánh mt mangtheo tia sclnh: “Ln nàyòThái t giámļquân, Diêu Dũnglên chiến trưng.¸Nếu như chuyn,này là doThái t trong gây khód, cô cóth nghĩ rakế sách ngùphó gì chưa?”

S Du khôngílên tiếng.

Đi trưcngưi cui cùngɨlên ngôi khôngÎphi là Tháit, cũng khôngIphi là Lchoàng t, màìlà Thp Tamhoàng t, bâygi mi haitui.

Năm đó Lcũhoàng t lênĩngôi. V Undn ngưi xôngthng vào Hoàngthành, ni ngăngoi hp viC S Sinh,Ïtrm Lc hoàngЇt, cùng phtá Hoàng huvà u tĩlên ngôi. Tđó, C SíSinh và VÏUn, mt bênvăn, mt bênìvõ, đu tríĨđu dũng tiÍkhi nàng chết.

Khôngļbiết sau khinàng chết thìítình hình thếnào, nhưng nàngbiết, trưc khijnàng chết, Tháit đã chếttrưc ri. Màcái chết caĩhn ta khôngìthoát khi liênõquan đến mtèngưi ——

Trưng côngļchúa – LýĨXuân Hoa.

Hôm nay,inàng va đếnfbái kiến ngưiínày.

Đi trưcLý Xuân HoaÏg con gáimình là LýNguyt Vãn choêThái t. Bà(*)iyêu cu hníta toàn tâmtoàn ý điòx tt vicon gái mình.fThái t đãđng ý, nhưnghn ta vn( bên ngoàiéthâu hoan. Trongılúc Lý NguytđVãn mang thaithì phát hinếra chuyn này,nàng ta kíchĮđng đến sinhnon, cui cùng{vì khó sinhmà chết. Tđó, Lý XuânHoa ni ginìmà chuyn sangphe Lc hoàng{t, dc lòngđi nghch viãThái t.

(*) Thtra mình nghĩìLý Xuân Hoakhông già lmđâu, trong truynЇbo bà lyĬchng hi còn]tr, có mtđa con gáiđến tui cpkê, mà ngưihi xưa lyýchng khá sm,íví như SDu ly chngìlúc 15 tui.Cho nên mìnhđoán tui tácơca Lý XuânHoa khong chng30-31 tr lên,}nhưng nếu xưngİnàng ta thì°có v trquá, thôi thìļc dùng t“Bà ta,Icác bn c(ngm hiu làvn còn trõchán nha.

Bây giThái t và¹Lý Nguyt Vãnĩva mi đínhóhôn, Lý XuânHoa còn chưaếbiết nhng chuynľhoang đưng caThái t. NếuÍđ bà taıbiết thì sao?

S[Du nghĩ ——ída theo bn¸tính yêu conínhư mng caLý Xuân Hoa,nếu bà tabiết Thái tÏlàm nhng chuynđó bên ngoài,sao bà taįcó th đĩyên đưc?

Nếu bàta mun trútĩgin thì cũngìcn tìm lýưdo. Bây gi,gi s chuynÏV gia rơifvào tay LýìXuân Hoa, ttcó th tiếníhành thun lisuôn s.

S Duísuy xét mtɪlưt ri th³phào mt hơi,nói vi TĩCu: “Ta đãhiu, đa t.”

T Cu nhìnįv mt SÎDu thì biếtórng nàng đã,tìm đưc cách.ĩNàng ta gtãđu, không nhiuáli na, ánhmt li đtĩtrên quan tàiàV Nhã. Hilâu sau, nàngta mi khnĭging lên tiếng:Ĭ“Ta đi riĮs không trli. Lúc chàngcòn sng, tađi vi chàngļhết lòng. Chàng°đi ri taîcũng s khôngìtiếc nui. KiếpÏsau…

Nàng taĩsiết cht nmÎtay, kh runrun: “Ta vàchàng li làmıv chng.”

Nóiļxong, nàng taĩdt khoát xoayingưi b đi.

Tnh nàng tađã ích kã—— T Cuìdn lòng ——óNàng ta đãilàm hết scnhng gì cóth cho VNhã.

Nhìn bónglưng T Cu¹ri đi, S{Du không nhnïđưc gi nàng:è“T Cu!”

TòCu dng bưc,quay ngưi li,âánh trăng chiếulên bóng dángìtrng thun canàng ta. Haiõtay S Duļsiết cht, giutrong tay áo,İkh cưi mtıtiếng: “Cô nương,cô tht xinhđp.”

T Cusng s. Mt}lát sau, nàngăta rưng rưng)n n cưi.

.”iGing nói nàngta thanh thúy:Phu quân cũngtng nói viĩta như thế.”

Đi mnh gii.”(S Du gtĩđu, ánh mtìnghiêm túc, TCu cưi kh:“Yên tâm, điănày ta nhtđnh sng tthơn cô.”

Chuyn{này chưa chc.”íS Du mmĬcưi, ta ngưilên cây ctýtrên hành lang.ÍV mt phóngIđãng phong lưuging như cuím công tïnhà nào, đôi°mt hàm cha¸du dàng: “CôÏcó tin không,fđi này taIvà cô đuÍs tt đp.”

T Cu khônglên tiếng, nàngta lng lngĨnhìn S Du.

San i caļn t thtàlng l, thtĩdu dàng, nhưngli vô cùngĩhiu qu. TĩCu vn làếngưi nhy cm,}đi vi ýxu ca nhngèngưi khác nàngúta càng nhyîbén hơn.

Vì vy]nàng ta gtíđu, nói: “Đat.”

Sở Du canh chừng đến nửa đêm. Sáng hôm sau, nàng vừa thức dậy đã nhanh chóng gọi người tới.

Tương tư lá phong đỏ.Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, ra vẻ giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria: “Chưa biết chừng Vân Lan Quận chúa đang tìm trượng phu. Dù sao không phải ai cũng có thể thủ tiết cả đời.”

Sở Du nhớ rõ, năm đó Thái tử và nhân tình đã khiến cho Lý Nguyệt Vãn sinh non —— Dù gì chuyện này cũng do Cố Sở Sinh bảo nàng tra xét, Sở Du khó mà không nhớ được. Huống chi, nhân tình đó cũng khiến người ta quá sức kinh hãi thế tục. Bà ta chính là Vân Lan Quận chúa, đường tỷ cùng dòng họ với Thái tử, và là con gái của Thanh Hà Vương. Bà ta ước chừng lớn hơn Thái tử mười hai tuổi, hơn nữa đã thủ tiết từ khi còn trẻ.

Sở Du canh chừng đến nửa đêm. Sáng hôm sau, nàng vừa thức dậy đã nhanh chóng gọi người tới.

Nàng vừa mở miệng hỏi, quản gia đã ngây người, nhưng ông ta mau chóng phản ứng lại, vội đáp: “Đúng vậy, chỗ đó ở ngoại ô, rất xa xôi…”

(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.

Ngay từ lúc Thái tử mười sáu tuổi đã tiện bề câu kết với Vân Lan Quận chúa. Đoạn tình cảm này kéo dài đến hơn… mười năm, khó mà nói không thâm tình. Sở Du tính toán thời gian. Năm nay là năm thứ bảy Thái tử và Vân Lan qua lại, Sở Du suy nghĩ một lát rồi cho người gọi quản gia tới.

“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Du cười, cong cong khóe mắt: “Nữ tử đều thích làm đẹp, không chừng Quận chúa cũng thích mùi hương này thì sao?”

(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.

“Tìm tên ăn mày, đưa tin đến phủ Thái tử. Đừng nói cho tên đó ông là ai, chỉ bảo hắn ta đưa phong thư này thôi.”

“Có phải Vệ gia có một tiểu viện bên cạnh phủ Vân Lan quận chúa hay không?”

Sơn cao thủy viễn, nhân vị hoàn

“Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn

Nàng vừa mở miệng hỏi, quản gia đã ngây người, nhưng ông ta mau chóng phản ứng lại, vội đáp: “Đúng vậy, chỗ đó ở ngoại ô, rất xa xôi…”

(*) Tạm dịch:

Sở Du gật đầu, không tỏ vẻ bất ngờ. Nàng ra lệnh phân phó: “Lấy một ít hương hoàn trong nhà kho của phủ đệ, rồi đến tiểu viện, đốt lửa và ném hương hoàn vào bức tường sát bên phủ quận chúa, đốt suốt cả ngày lẫn đêm.”

Tuy rằng quản gia không hiểu tại sao Sở Du nói vậy nhưng ông vẫn gật đầu, trịnh trọng đáp: “Tiểu nhân đã hiểu.”

“Tìm tên ăn mày, đưa tin đến phủ Thái tử. Đừng nói cho tên đó ông là ai, chỉ bảo hắn ta đưa phong thư này thôi.”

(*) Tạm dịch:

Nói xong, Sở Du lấy giấy bút, đề thơ phỏng theo bút tích Vân Lan Quận chúa:

Ngay từ lúc Thái tử mười sáu tuổi đã tiện bề câu kết với Vân Lan Quận chúa. Đoạn tình cảm này kéo dài đến hơn… mười năm, khó mà nói không thâm tình. Sở Du tính toán thời gian. Năm nay là năm thứ bảy Thái tử và Vân Lan qua lại, Sở Du suy nghĩ một lát rồi cho người gọi quản gia tới.

Nói xong, dường như bà ta cũng không muốn dây dưa tới đề tài của Vệ gia, nên tiếp tục nói: “Trước nay Vân Lan không thích mùi hương, cô đốt như vậy, không cẩn thận sẽ làm mất lòng Vân Lan.”

“Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn

“Ngài ấy còn hỏi xin thiếp thân vài viên hương hoàn. Ta đoán chừng là muốn sau này dùng.”

Sơn cao thủy viễn, nhân vị hoàn

Tương tư lá phong đỏ

Tương tư phong diệp đan.” (*)

(*) Tạm dịch:“Ngài ấy còn hỏi xin thiếp thân vài viên hương hoàn. Ta đoán chừng là muốn sau này dùng.”(*) Tạm dịch:

Núi cao nước xa, người chưa thấy

(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Du cười, cong cong khóe mắt: “Nữ tử đều thích làm đẹp, không chừng Quận chúa cũng thích mùi hương này thì sao?”Một ngọn núi, hai ngọn núi

Lý Xuân Hoa vì bạc nên rất nể tình, cũng không nói thêm cái gì, bà chỉ hỏi: “Biệt viện ở ngoại ô, có phải là tòa nhà cách vách phủ Vân Lan Quận chúa hay không? Năm trước, xuân yến đã được tổ chức tại đó.”Một ngọn núi, hai ngọn núi

Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, ra vẻ giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria: “Chưa biết chừng Vân Lan Quận chúa đang tìm trượng phu. Dù sao không phải ai cũng có thể thủ tiết cả đời.”Một ngọn núi, hai ngọn núiNúi cao nước xa, người chưa thấy

Sơn cao thủy viễn, nhân vị hoànNúi cao nước xa, người chưa thấyTương tư lá phong đỏ.

“Có phải Vệ gia có một tiểu viện bên cạnh phủ Vân Lan quận chúa hay không?”

Năm đó khi nàng gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du đã học được rất nhiều tuyệt chiêu. Một trong những tuyệt chiêu đó chính là ngụy tạo chữ viết của người khác.(*) Giải nghĩa: dãy núi tầng tầng lớp lớp trùng điệp, núi cao nước xa, không thấy người đâu, tương tư rực cháy như lá phong đỏ.

Tương tư phong diệp đan.” (*)

Năm đó khi nàng gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du đã học được rất nhiều tuyệt chiêu. Một trong những tuyệt chiêu đó chính là ngụy tạo chữ viết của người khác.

Nói xong, Sở Du lấy giấy bút, đề thơ phỏng theo bút tích Vân Lan Quận chúa:

Nàng cho người đưa thư gửi đến phủ Thái tử thông qua tên ăn mày. Phủ thái tử nghe nói người đưa thư là một nữ tử xinh đẹp thì lập tức bảo trình lên.

Còn Sở Du thì xông hương hoàn, rồi mang theo số lượng lớn vàng bạc đến cửa phủ Trưởng công chúa lần nữa.

Nàng cho người đưa thư gửi đến phủ Thái tử thông qua tên ăn mày. Phủ thái tử nghe nói người đưa thư là một nữ tử xinh đẹp thì lập tức bảo trình lên.

Nhìn số lượng vàng bạc, rốt cuộc Lý Xuân Hoa cũng chịu gặp Sở Du.

Sở Du nhớ rõ, năm đó Thái tử và nhân tình đã khiến cho Lý Nguyệt Vãn sinh non —— Dù gì chuyện này cũng do Cố Sở Sinh bảo nàng tra xét, Sở Du khó mà không nhớ được. Huống chi, nhân tình đó cũng khiến người ta quá sức kinh hãi thế tục. Bà ta chính là Vân Lan Quận chúa, đường tỷ cùng dòng họ với Thái tử, và là con gái của Thanh Hà Vương. Bà ta ước chừng lớn hơn Thái tử mười hai tuổi, hơn nữa đã thủ tiết từ khi còn trẻ.Một ngọn núi, hai ngọn núi

Sở Du mặc y phục trắng, lễ độ vái chào Lý Xuân Hoa. Mùi hương hoàn nồng nặc, trong nháy mắt đã khiến Lý Xuân Hoa chú ý tới. Bà ta cười bảo: “Trên người Vệ thiếu phu nhân có mùi hương thật đặc biệt.”

“Đây là Thập Nhật Hương.” Sở Du đứng dậy, hai tay bưng lễ vật lên đặt trước mặt Lý Xuân Hoa, nàng cười nói: “Mùi hương này nồng đậm, sau khi dính vào thì mười ngày không tiêu tan, hương này là do Vệ phủ đặc chế, thường ngày không dùng đến. Chẳng qua hiện giờ thiếp thân muốn sửa biệt viện ở ngoại ô thành từ đường, cho nên trước tiên bảo người đến biệt việt xông hương, thật không ngờ lại mang theo hương này đến đây, đã để cho Trưởng công chúa chê cười. 

Còn Sở Du thì xông hương hoàn, rồi mang theo số lượng lớn vàng bạc đến cửa phủ Trưởng công chúa lần nữa.

Lý Xuân Hoa vì bạc nên rất nể tình, cũng không nói thêm cái gì, bà chỉ hỏi: “Biệt viện ở ngoại ô, có phải là tòa nhà cách vách phủ Vân Lan Quận chúa hay không? Năm trước, xuân yến đã được tổ chức tại đó.”

Nói xong, dường như bà ta cũng không muốn dây dưa tới đề tài của Vệ gia, nên tiếp tục nói: “Trước nay Vân Lan không thích mùi hương, cô đốt như vậy, không cẩn thận sẽ làm mất lòng Vân Lan.”

Năm đó khi nàng gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du đã học được rất nhiều tuyệt chiêu. Một trong những tuyệt chiêu đó chính là ngụy tạo chữ viết của người khác.

“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Du cười, cong cong khóe mắt: “Nữ tử đều thích làm đẹp, không chừng Quận chúa cũng thích mùi hương này thì sao?”

“Ngài ấy còn hỏi xin thiếp thân vài viên hương hoàn. Ta đoán chừng là muốn sau này dùng.”

Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, ra vẻ giống như chỉ đang nói mấy chuyện râu ria: “Chưa biết chừng Vân Lan Quận chúa đang tìm trượng phu. Dù sao không phải ai cũng có thể thủ tiết cả đời.”

5 32 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

359 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thuy
Thuy
4 Năm Cách đây

Ờ mây zing gút chóp chị

Mai Hương
Mai Hương
4 Năm Cách đây

Người k vì mình trời chứ đất diệt a… Tạ cửu làm vậy là điêù dễ hiểu

trang trang
trang trang
4 Năm Cách đây

cao tay ghê:))

Bọ rùa
Bọ rùa
4 Năm Cách đây

Sở du thật cao tay

Phượng
Phượng
4 Năm Cách đây

Bắt đầu triển khai bẫyyy

Như Huỳnh
Như Huỳnh
4 Năm Cách đây

Nc thông minh

Meobeo0475
Meobeo0475
3 Năm Cách đây

Đủ mưu đủ dũng A Du của tui mà là nam nhân quyền khuynh thiên hạ

359
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!